Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Sang tháng hai, cả trời đất như được hồi sinh. Băng tuyết tan đi, cây cối cũng đâm chồi nảy lộc.

Sau chuyện của Triệu vương phi, Ôn Uyên thấy hoàng đế tuy không nói một chữ nào. Nhưng Ôn Uyển lại cảm nhận được ánh mắt hoàng đế nhìn Triệu vương không giống như trước đây nữa, vậy là đủ rồi.

Gió thổi nhè nhẹ, không khí trong lành, mặt trời ấm áp. Ôn Uyển đi trên đường tự cười giễu cợt cũng không biết mình còn mang mặt nạ bao lâu nữa, mệt chết đi, chỉ hi vọng giống như mùa đông này, qua đi càng nhanh càng tốt.

Hạ Ảnh đi tới, sắc mặt hơi do dự.

Ôn Uyển đối với Hạ Ảnh hoàn toàn không còn gì để nói. Cũng không biết là sợ thật hay giả, mỗi lần có việc đều là một bộ dáng giống như rất khó khăn. Nàng mà không hỏi thì cứ mang đôi mắt trông mong nhìn mình mãi, phải để nàng hỏi lại, nếu không thì sẽ không nói.

Ôn Uyển lại nhìn tình huống này tái diễn, thì không nhịn được, nói: “Ngươi có chuyện gì?”.

Hạ Ảnh cẩn thận nói: “Vương gia bị Ngự sử buộc tội.”

Ánh mắt của Ôn Uyển lóe lên một chút. Cậu làm việc rất có đúng mực, lại cẩn thận, không dám để xảy ra một chút không may nào. Vậy làm sao lại bị Ngự sử buộc tội? Ôn Uyển rất ngạc nhiên, đúng là bới xương trong trứng gà mà.

Nghe xong nguyên nhân Ôn Uyển không khỏi bật cười, thì ra Ngự sử buộc tội nói là tam biểu ca Kì Mộ cùng dân chúng tranh giành lợi ích, đã đánh chết người. Ngự sử liền buộc tội Trịnh vương dung túng con hành hung, trị gia không nghiêm.

Chân tướng sự việc như thế nào, chỉ người ở đấy mới biết. Để cho Hạ Ảnh thất vọng chính là, Ôn Uyển nghe xong, mắt cũng không nháy một cái, nên làm cái gì thì đi làm cái đó.

Chưa đến hai ngày, Ngự sử lại buộc tội Trịnh Vương, dung túng thuộc hạ thu nhận hối lộ, tham ô trong vụ án Nghiễm Châu năm ngoái, thậm chí còn lợi dụng Ngọc Phi Dương dính dáng đến Trịnh Vương.

Trong những năm này, quá trình Trịnh vương cùng Triệu vương tranh đoạt, vẫn luôn bị yếu thế hơn. Khoản thời gian tranh đấu trước đây, Trịnh vương vẫn luôn ở thế bị động. Nhưng lúc này, thái độ của Trịnh vương trở nên khác thường, không hề bị động chịu sự chèn ép nữa mà đã xuất thủ đánh trả.

Sau khi người của Triệu vương tố cáo, thì cũng có đại thần dâng tấu buộc tội Triệu vương, bao che thuộc hạ, buộc tội Triệu vương dung túng thương nhân Khương gia ở Giang Nam vơ vét của cải. Buộc tội Chung Tiềm Chi ở Giang Nam bao che Khương gia, đồng thời buộc tội Chung Tiềm Chi cùng thương nhân buôn muối cấu kết.

Cũng chiều hôm đó, lại có người dâng tấu buộc tội Bố Chính Sứ Mai Nghiễm ở Nghiễm Châu kết bè kết cánh, mua quan bán tước, cổ động thu nhận hối lộ, khiến dân chúng lầm than, tiếng án oan nổi lên tứ phía. Đồng thời, còn trình lên không ít chứng cứ xác thực.

Sự kiện người của Trịnh vương tố cáo, lấy quan hệ lập quốc làm nền tảng. Khiến rất nhiều đại thần trung lập cũng rối rít dâng tấu thỉnh cầu hoàng đế phái khâm sai tra rõ hai chuyện kia.

Hai chuyện trước, có thể chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, hoàng đế chỉ khiển trách Triệu vương một lần. Còn chuyện cuối cùng, hoàng đế cũng phái khâm sai đi Nghiễm Châu điều tra rõ chân tướng. Nhưng còn chuyện thứ ba, mặc dù có rất nhiều chứng cớ xác thực, hoàng đế vẫn lưu lại không ban ra.

Hai bên tranh cãi đến quên cả trời đất, người bị cuốn vào cũng càng ngày càng nhiều, tình hình càng lúc càng hỗn loạn.

Sắc mặt của Hoàng đế càng ngày càng khó coi, cũng khiến cho Ôn Uyển thấy bất ổn. Chỉ sợ ngày nào đó ông ngoại hoàng đế phát hỏa nổi giận, lại đem nàng dính líu vào, như chuyện lần trước, đã đem đầu gối quỳ đến xanh tím hết. vì vậy, Ôn Uyển càng cẩn thận không thể có một chút phân tâm.

Trong khi kinh thành vì chuyện này xôn xao ầm ĩ, thì Ngự sử Giang Nam dâng tấu đến. Trong tấu chương đó, buộc tội Tổng đốc Giang Nam cùng Tuần phủ, Bố Chính Sử cấu kết làm chuyện xấu, tham ô nhận hối lộ, quan lại bao che lẫn nhau, khiến quan trường ở Giang Nam dơ bẩn không chịu được.

Bên này Tấu sớ vừa đến tay hoàng đế. Bên kia đã nói, Ngự sử Giang Nam đó tự vẫn chết, còn để lại di thư nói hắn đã vu cáo bọn họ nên không mặt mũi nào đối mặt với sự tín nhiệm của hoàng đế.

Hoàng đế giận dữ, cái này nói rõ là bọn họ giết người diệt khẩu. Hoàng đế phái Hạo thân vương làm khâm sai. Muốn Hạo thân vương điều tra rõ chân tướng sự thật.

Nếu như điều tra rõ đúng như Ngự sử Giang Nam tố cáo, vậy khi Hạo thân vương trở lại kinh thành. Chính là thời điểm Giang Nam có biến động lớn. Đến lúc đó không chỉ có Giang Nam mà cả kinh thành cũng bị một phen gió tanh mưa máu.

Theo tình thế phát triển càng lúc càng nhanh, Ôn Uyển nhạy cảm thấy chuyện lớn sắp xảy ra. Thời điểm ông ngoại Hoàng đế tức giận càng nhiều, dưới tình huống như thế, Ôn Uyển không dám phát ra tiếng động, ngay cả thở mạnh cũng không dám thở ra.

Ngày hôm đó, Ôn Uyển đang xoa bóp cho Hoàng đế, hoàng đế để tấu sớ xuống đã vô ý nói một câu: “Tại sao nhìn vấn đề gì cũng không chịu nhìn đại cục. Nếu có thể động đến, trẫm còn phải đợi đến bây giờ sao?”

Lời hoàng đế nói…, trong lòng Ôn Uyển rùng rẩy một chút. Ôn Uyển nhìn lại bộ dáng mệt mỏi của ông ngoại hoàng đế, thở dài ở trong lòng. Động tác lại càng nhẹ nhàng hơn. Đồng thời nàng cũng hiểu, ông ngoại hoàng đế chưa bao giờ vô duyên vô cớ nói lời vô ích với mình. Khụ, mình cũng phải hành động một chút rồi.

Đến buổi tối, Ôn Uyển vẫn ở trong thư phòng luyện chữ như cũ, sau đó thì kêu Hạ Ảnh đi vào. Hướng về phía Hạ Ảnh, viết vài chữ trên bàn.

Sau khi Hạ Ảnh xem xong, liền gật đầu tỏ vẻ đã biết. Ôn Uyển thấy vậy cũng đem giấy đưa lên ánh nến đốt đi.

Một người áo đen xuất hiện trong thư phòng của Trịnh vương: “ Vương gia, Quận chúa bảo Hạ Ảnh truyền lời cho người. Quận chúa nói, làm nhiều sai nhiều, biện pháp tốt nhất là lấy tĩnh chế động.”

“Chỉ có những lời này, không còn gì khác nữa sao?” Trịnh vương cảm thấy Ôn Uyển nói quá ít.

“Chỉ có những lời này thôi, không còn nữa. Quận chúa viết những thứ này cho Hạ Ảnh xem xong rồi đem giấy đốt đi.” Trịnh vương nghe xong phất tay để nàng đi xuống.

Cảm xúc của Trầm Giản gần đây càng ngày càng nôn nóng: “Vương gia, nếu không phản kích thì âm mưu của Triệu vương sẽ đạt thành a.”

Trần tiên sinh cũng khuyên: “Bây giờ là thời đểm đả kích thế lực Triệu vương tốt nhất. Nếu lật đổ Chung Tiểm Chi, vậy chẳng khác nào chặt đứt cánh tay phải của Triệu vương. Vương gia ngàn vạn lần không được mềm lòng vào lúc này. Lần này đúng là thời cơ ngàn năm có một!” Trừ đi Chung Tiềm Chi, cũng chẳng khác nào chặt đứt cánh tay của Triệu vương. Phía Triệu vương tất nhiên sẽ bị tổn thương nguyên khí. Trần tiên sinh không rõ vì sao Vương gia lại do dự. Cơ hội tốt như vậy một khi bỏ lỡ sẽ không tìm lại được nữa.

So sánh với hai phụ tá thì hắn tin tưởng phán đoán của Ôn Uyển hơn. Trịnh vương suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng quyết định tạm thời buông tay để xem thái độ của lão gia tử một chút, nên hắn viết một phong thư mật cho Hạo thân vương, nói rất uyển chuyển. Ý tứ chính là lúc trước hắn nhờ Hạo thân vương âm thầm đi thu thập tội chứng của Chung Tiềm Chi cho hắn, hiện tại không cần nữa.

Hạo thân vương nhận được mật thư của Trịnh vương, liền gật đầu nói: “Không nghĩ tới, cơ hội tốt như vậy, hắn lại có thể buông được. Không tệ, trong ván cờ này, Bổn vương tin tưởng Hồng Chương lại nắm chắc thêm hai phần.”

Phụ tá bên cạnh cũng gật đầu, bọn họ đều hiểu rõ Hoàng thượng phái Vương gia đến Giang nam chính là không muốn đem chuyện này làm lớn lên, nếu muốn làm lớn, cần gì phải phái một vương gia trong hoàng thất chứ. Như vụ ở Nghiễm Châu chỉ cần phái hai vị đại thần thiết diện vô tư tới tra rõ chuyện này là được.

Phái hắn đi cũng biểu đạt một ý nghĩa khác, là hiện tại không thể động đến Giang Nam. Hắn sợ kinh động đến quan viên Giang Nam làm cho bọn họ có hành động thiếu suy nghĩ.

Chung Tiềm Chi biết được khâm sai được phái tới là Hạo thân vương cũng thở phào nhẹ nhõm giống như vậy, điều này chứng minh hoàng thượng không có ý tứ muốn sửa trị Giang Nam.

Bởi vì sau khi Đại lão gia tham gia xong tang lễ của Triệu vươn phi, thì ngã bệnh. Phải ở trong kinh thành dưỡng bệnh nửa tháng, sau đó đã theo Hạo thân vương trở lại Giang Nam.

A Trung đứng ở trước mặt Chung đại nhân nói: “Lão gia, nô tài vô cùng chắc chắn, nha hoàn kia là nha đầu hồi môn của Vương phi. Hôm đó, nàng tuyệt đối không thể nào vô duyên vô cớ chạy đến nơi Đại lão gia tạm nghỉ được. Nô tài nhìn thấy bộ dáng của nàng hình như muốn nói gì đó với chúng ta. Hơn nữa nô tài phát hiện, chúng ta vừa đến kinh thành thì đã có người âm thầm giám thị. Nô tài điều tra được bên trong có người của Triệu vương.” Có người của Trịnh vương giám thị, hắn không lấy làm lạ. Nhưng mà Triệu vương giám thị lại để cho người phải suy nghĩ nhiều.

Chung Tiềm Chi ngoài mặt không có lửa giận, rất bình tĩnh hỏi: “A Trung, ngươi thấy chuyện này là sao?”

Ánh mắt của A Trung lạnh thấu xương: “Lão gia, nô tài cho là Vương phi không chỉ là bị buộc chết đơn giản như vậy. Bên trong hẳn còn có nguyên nhân gì đó. Mà chuyện này, có quan hệ đến Chung gia chúng ta.” Nếu như không phải có nguyên nhân, thì vào lúc mấu chốt này Triệu vương không nên hạ thủ với Vương phi.

Chung Tiềm Chi không nói gì. Ông đã nhận được tin tức, trước khi nữ nhi chết đã ngầm phái người đưa tin trở lại. Chẳng qua người bị chặn giữa đường, tin tức cũng không biết tung tích. Rốt cuộc là cái tin gì có thể làm cho Triệu vương phải hạ thủ đối với nữ nhi của ông?

Mà trong giây phút sinh tử tồn vong như thế, nữ nhi còn còn viết thư cho ông. Nên phong thư này, sẽ không ngoài dự liệu của ông, chắc chắn nó có quan hệ đến sinh tử tồn vong của Chung gia. Dựa theo suy đoán bình thường, nữ nhi không bảo hắn bỏ qua cho Triệu vương. Nếu không, Triệu vương sẽ không hạ sát thủ.

Chung Tiềm Chi có sáu đứa con trai và Triệu vương phi là nữ nhi duy nhất. Từ nhỏ đến lớn được yêu thương như bảo bối. Lúc ấy nếu như không phải là có thánh chỉ tứ hôn, ông trăm triệu lần cũng không đem nữ nhi gả cho Triệu vương. Nếu như ban đầu không gả thì ông không cần người đầu bạc tiễn người đầu xanh như bây giờ. Người có ba loại đau, đau nhất là cái này.

Chung Tiềm Chi hỏi: “Tra được, ba vị tiểu vương gia trong vương phủ, thật sự do vương phi hạ thủ sao?” Cái này đối với ông rất quan trọng.

A trung cũng không dám khẳng định: “Lão gia, nô tài không tra được bất kỳ căn cứ chính xác nào. Nô tài nghĩ không nghĩ ra, Vương Phi vì sao lại làm như vậy? Nếu thật là Vương phi, thì Vương phi làm như vậy là vì cái gì?” Vương Phi được cùng mấy vị thiếu gia đi theo tiên sinh học tập. So sánh với mấy vị thiếu gia còn thông minh hơn, lão gia vẫn nói đáng tiếc không phải là nam tử. Vương phi thông minh như vậy thì không thể nào không biết, hại chết ba tiểu vương gia, Triệu vương điện hạ sẽ trả thù Chung gia. Nếu như gia tộc đối với nàng không tốt còn có thể nghĩ ra được, nhưng Lão thái gia cùng mấy vị thiếu gia, từ nhỏ đã đem Vương Phi thành bảo bối mà thương yêu không để cho nàng bị một chút ủy khuất nào. Vương phi đối với lão gia vẫn rất hiếu thuận.

Chung Tiềm Chi hiển nhiên cũng nghĩ đến vấn đề này, ông mơ hồ có suy đoán một chút. Nhưng ông không dám khẳng định, khiến trong lòng vạn phần khổ sở.

A Trung thấy Lão thái gia hai mắt đong đầy nước mắt: “Lão gia, Vương Phi chết đi, khẳng định có liên quan đến Mai trắc phi. Lão gia, Mai gia?”

Chung Tiềm Chi lắc đầu: “Mai gia tạm thời để sang một bên. Hoàng thượng tạm thời sẽ không động tới Giang Nam, chúng ta còn có thời gian để tìm cách, tìm một cách tốt nhất, và cũng có thể giành được một đường lui. Chẳng qua là không biết, trong thư con ta rốt cuộc viết cái gì? Phải nhẫn nại chờ một chút.”

Bất kể chân tướng như thế nào, khi không nắm được tin tức trong tay, Chung Tiềm Chi không dám có hành động thiếu suy nghĩ. Ông muốn hành động, thì phải xác định được Triệu vương không có hi vọng gì nữa. Hơn nữa hành động sau này, vẫn không thể đầu nhập theo Trịnh vương. Như vậy, Chung gia bọn họ mới có thể tranh thủ được một con đường sống. Người trong quan trường đều có hai mặt, sợ nhất là bị nhóm Thanh Lưu khinh thường, sẽ dính líu đến con cháu. Chỉ hi vọng, phong thư này có thể đến được trong tay của ông.

Mà bên trong phủ Triệu vương, Triệu vương gia thấy Trịnh vương không tiếp chiêu. Chỉ còn một mình hắn ở đây tranh đấu, thì có chút cảm giác như khỉ làm xiếc cho người ta đùa bỡn vậy.

“Điện hạ, Trịnh vương không tiếp chiêu, không thể dùng lại chiêu này được nữa, tốt quá hóa hỏng. Nếu không, một khi Chung đại nhân thật sự bị kéo xuống nước, chúng ta cái được không bù nổi cái mất.” Trang phụ tá nhìn tình thế không đúng, nên khuyên Triệu vương buông tay xuống.

“ Tra được đến tột cùng là chuyện gì xảy ra không? Tại sao Trịnh vương đột nhiên dừng tay lại?” Triệu vương cực kỳ hận, chỉ cần Trịnh vương tiếp thêm một chiêu của hắn, thì hắn sẽ có biện pháp để cho tên đó rơi vào vũng bùn sâu này, vĩnh viễn không trở mình được.

“Không thể nào là Trầm Giản, Trầm Giản là một người vừa đến thời khắc mấu chốt liền thiếu kiên nhẫn. Mà Trần Bá Thanh, đúng là có bản lãnh. Nhưng có bản lãnh đi nữa thì cơ hội tốt như vậy, cũng không thể nào bảo trì bình thản. Đây là thời khắc đả kích Vương gia tốt nhất, bọn họ không thể nào nhẫn nại được.” Trang tiên sinh phân tích vô cùng thấu triệt.

Ánh mắt Triệu vương trở nên âm tàn. Người này, cũng không dễ đối phó. Nhưng phái người đi ra, tra tới tra lui, cũng không tra được rốt cuộc là người nào.

Trang tiên sinh cẩn thận suy nghĩ , cuối cùng nhận định là Ôn Uyển quận chúa. Nếu là Ôn Uyển quận chúa thì quả thật có thể bảo trì bình thản. Bằng không rõ ràng nàng đứng ở bên phe cánh của Trịnh vương, nhưng lại không nói một lời có ích nào cho Trịnh vương cả. Địch nhân như thế rất đáng sợ. Ngươi sẽ không biết vào lúc nào, nàng ở sau lưng đâm ngươi một đao.

“Trang tiên sinh, cái nha đầu này thật sự là một đứa bé sao? Trang tiên sinh, ngươi nói xem, nó có phải là yêu quái hay không?” Triệu vương nhớ lại giấc mộng của Triệu vương phi.

Hắn liền phái người xem bát tự của Ôn Uyển, nhưng mà những người gọi là cao tăng đắc đạo kia, tất cả đều coi không ra nguyên nhân. Không phải nói có phúc khí, thì chính là quý mệnh, còn có cái gì là tử tôn phồn thịnh, nhân duyên tốt đẹp, một đống lời nói nhảm. Hắn muốn đi tìm Giác Ngộ đại sư xem mệnh, nhưng đáng tiếc Giác Ngộ đại sư đã đi vân du tứ hải.

Trang tiên sinh bị hù dọa đến kêu to một tiếng: “Vương gia, lời này sao có thể nói lung tung?” Nói ai là yêu quái cũng có thể, nhưng không thể nói Ôn Uyển quận chúa là yêu quái a.

Mặc dù tất cả mọi người đều biết Ôn Uyển Quận chúa là người của bên Trịnh vương. Nhưng mà Ôn Uyển quận chúa chưa từng tham dự vào trận chiến tranh giành của hai người, hơn nữa còn có mấy lần như có như không trợ giúp Triệu vương( thời điểm hoàng đế phát hỏa, Ôn Uyển làm bình dập lửa). Ôn Uyển Quận chúa đối với triều đình lại có công lớn. Nếu dùng thủ đoạn ti tiện bậc này để vu hãm, đến lúc đó sẽ khiến phe phái Trịnh vương quạt gió thổi lửa, lan truyền ra ngoài thì Vương gia sẽ bị triều thần xem thường, còn có thể khiến cho mọi người không yên lòng (người cổ đại mê tín, yêu quái chính là mối họa thiên hạ, làm hại nhân gian.

Những lời Trang tiên sinh nói Triệu vương đều hiểu, cho nên mới nhẫn nhịn. Nhưng mà Triệu vương chỉ cần nghĩ đến giấc mộng của Triệu vương phi nói, thì như có vạn con kiến cắn vào tim hắn. Triệu vương phi nói giấc mộng rất chân thực, chân thực giống như chính hắn tự mình trải qua vậy. Hắn hiện tại không có lúc nào là không hị vọng Ôn Uyển biến mất. Có Ôn Uyển ở đây, hắn sẽ vĩnh viễn không thể nào thuận lợi được. Nhưng hết lần này tới lần khác, Ôn Uyển vẫn sống trong hoàng cung, nên hắn không tìm được bất kỳ cơ hội nào. Mà thì giấc mộng lại không thể nói ra. Loại đau kổ này, không có lúc nào là không giày vò Triệu vương ( không thể không nói, Triệu vương phi thật sự hiểu rất rõ Triệu vương).

Trang tiên sinh vô cùng nhạy cảm: “Vương gia, có phải có chuyện gì không thỏa đáng, xin Vương gia nhất định phải nói với lão phu?”

Triệu vương lắc đầu, lời này hắn tuyệt đối không thể nói cho người thứ hai biết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui