Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Sau khi Ôn Uyển cho Hạ Dao thử xong thấy không có vấn đề. Ôn Uyển với tay cầm ăn, ăn được một cái, mặt liền lộ vẻ không thích rồi bỏ xuống phía sau. Hạ Dao đem bánh ngọt mình mang theo trình lên.

Ôn Uyển lắc đầu lấy một cái bánh tổ ong. Nhớ năm đó ở nông thôn, nhai cơm cắn trúng sỏi răn rắc cũng phải cố nuốt vào trong bụng. Không khác gì gà mái ăn thóc, vậy mà ngày ngày ăn ngon lành. Một chút cũng không dám phung phí. Đâu có như hiện tại, miệng được nuôi đến càng ngày càng kén chọn như vậy. Đồ ăn hơi không vừa ý, liền bỏ xuống không ăn. Không phải là nàng không muốn ăn, mà là nuốt không trôi.

Ăn hai cái, no lửng bụng rồi. Hạ Dao đem mang trà đến rót một chén cho Ôn Uyển, Ôn Uyển nhẹ nhàng uống một hớp, nhiệt độ bình thường, nhưng mà hương trà thanh đạm vẫn kéo dài tràn đầy khoang miệng, từ đầu lưỡi theo yết hầu mà xuống.

Ôn Uyển cảm thán, vẫn là ông ngoại hoàng đế biết hưởng thụ a. Hơn một năm nàng ở trong hoàng cung, đồ tốt được hưởng cũng không phải nhỏ a. Nhưng mà trà này, thì cũng ngẫu nhiên Ôn Uyển mới uống được, sau này nàng uống quen rồi thì những thứ trà khác nàng uống không thấy mùi vị nữa.

Ôn Uyển nghỉ ngơi một lúc, Hạ Dao cau mày nhìn Ôn Uyển đổi một bộ quần áo vải mịn màu Nguyệt Nha. Khóe miệng co rút lại. Quận chúa thật là, tính tình quái dị đến mức làm cho người ta không chịu được.

Thật ra thì xiêm y làm bằng vải mịn rất hút mồ hôi, không dính thân. Thể chất Ôn Uyển lại sợ nóng, nên rất dễ dàng đổ mồ hôi. Mặc quần áo may bằng vải mịn là thoải mái nhất. Cho nên, chỉ cần là tốt thì người bình thường đều khuyên nàng không được.

Vào buổi trưa, phía trước đại điện đã bị Tuệ An sư thái dọn dẹp. Ôn Uyển mang theo hai người Hạ Dao, Hạ Ảnh vào trong điện.

Phật điện trang nghiêm, nơi này lại càng đặc biệt yên lặng. Trong đại điện đốt rất nhiều ngọn đèn lớn nhỏ. Cũng là một chút tưởng nhớ hoặc là hi vọng phù hộ người nhà, mang một phần nguyện vọng tốt đẹp tới đây điểm đàn .

Ôn Uyển tự mình đi lên, thêm dầu cho đèn chong của Mẹ công chúa, tâm tâm niệm niệm một đoạn lời nói. Hi vọng mẹ con bọn họ đều đầu thai chuyển thế. Tốt nhất là đến phạm vi thế kỷ hai mươi mốt đi. Nơi đó mặc dù cũng không có công bình, nhưng ít nhất là bảo đảm tánh mạng, người người bình đẳng.

Ôn Uyển cho thêm dầu vào đèn chong của ma ma. Đứng ở trước đèn chong của Hoàng ma ma, Ôn Uyển yên lặng mà niệm “Ma ma, hiện tại Ôn Uyển rất tốt. Ôn Uyển không phải rầu rĩ vì không có quần áo mặc, không có cơm ăn. Ma ma, Ôn Uyển sẽ luôn luôn sống tốt. Người an tâm a!”

Ôn Uyển buồn bã. Nếu như ma ma còn sống, thì tốt biết bao. Ôn Uyển thậm chí có nghĩ qua. Nếu như năm đó ma ma không có về kinh thành mà mang theo nàng rời đi thôn trang, bà cũng sẽ không gặp phải nhiều đau khổ như vậy. Nhất định cuộc sống sẽ yên bình vui vẻ. Đáng tiếc trên đời không có nếu như. Hơn nữa, trải qua nhiều chuyện Ôn Uyển cũng biết, các nàng là một lão nhân và đứa bé gái miệng còn hôi sữa cô độc. Ở xã hội tàn khốc này, có thể yên vui mà sinh tồn được hay không, là một vấn đề lớn.

Ôn Uyển lại đi bái Quan Âm Bồ Tát, cầu bà phù hộ cho ông ngoại hoàng đế có thể sống lâu trăm tuổi, bình an khỏe mạnh. Phù hộ cậu Trịnh vương bình an khỏe mạnh. Cũng phù hộ chính nàng, có thể cả đời bình an.

Ở trong chùa Ngọc Tuyền, không có Phật Di Lặc Bồ Tát. Nên Ôn Uyển cũng chỉ xá Quan Âm Bồ Tát, nàng chỉ cầu bình an khỏe mạnh. Những thứ khác, nàng không cầu xin. Ngoại trừ lão Phật tổ, những Bồ Tát khác Ôn Uyển cũng không lạy , Ôn Uyển có một điều bướng bỉnh, nàng cho rằng, bất kể là làm người hay là tín ngưỡng, thì phải có nguyên tắc của mình. Tin một vị là được rồi. Nếu là tất cả thần tiên ngươi đều tin. Ở đâu có chuyện tốt đều chiếu cố ngươi như vậy. Nói không chừng, không có một Bồ Tát nguyện ý liếc nhìn ngươi.

Lạy Bồ Tát và ước nguyện xong, Ôn Uyển ra khỏi Phật đường. Cũng đến lúc dùng cơm trưa.

Cơm chay buổi trưa, trái cây sáu đĩa, thức ăn chay sáu đĩa, điểm tâm sáu đĩa, mọi thứ đều được làm tinh tế, mùi vị không tồi. Ôn Uyển ăn uống vẫn nghiêng về thức ăn nhạt. Cho nên, sau khi tiêu tan một cảm giác mới lạ ăn các món chay không có thịt cá. Cộng thêm miệng Ôn Uyển sớm dưỡng thành kén chọn nên chỉ miễn cưỡng ăn hai phần, liền buông xuống không ăn nữa.

Hạ Dao cũng biết Ôn Uyển xoi mói, đành khuyên nàng ăn nhiều một chút. Ôn Uyển nghiêng mắt qua liếc nàng ta một cái. Có thể ăn nhiều nàng còn không biết ăn nhiều à. Vấn đề là ăn không vô.

Dùng xong đồ ăn một khắc đồng hồ. Hạ Dao liền rót cho Ôn Uyển thức uống hàng ngày là trà hoa cúc mật ong cho nàng uống, Ôn Uyển chậm rãi uống từng miếng từng miếng.

Thỉnh thoảng Ôn Uyển có uống trà, nhưng phần lớn cũng là uống trà hoa cúc mật ong, không chỉ có nàng như vậy, hoàng đế cũng uống như vậy. Mỗi ngày ít nhất phải uống ba chén trà hoa cúc mật ong.

Lúc Ôn Uyển cho hoàng đế uống lần đầu tiên, hoàng đế nhìn nàng giống như nhìn quái vật. Ở đâu ra chuyện dùng hoa cúc khô nấu rồi bỏ hoa, lại ngâm thêm mật ong mà uống. Nhưng Ôn Uyển làm cho ông uống, khiến hoàng đế không ngừng uống mà chính nàng cũng uống.

Thái y thấy rất ngạc nhiên, hỏi làm thế nào mà nghĩ ra biện pháp này. Uống trà hoa cúc mật ong, sau khi thái y nghiên cứu ra là có tác dụng dưỡng gan sáng mắt, chống khát, thanh tâm kiện não, nhuận tràng, thì không ngừng khen ngợi Quận chúa thông thái kết hợp cùng thực tế ( Ôn Uyển nói đọc qua trên sách cổ, thử một lần ).

Ôn Uyển bĩu môi, cái này mấy ông già đều biết, cũng không phải mình hư cấu. Lấy cớ thì vẫn như những lần trước. Dù sao nàng thích xem sách du ký là chuyện rất nhiều người đều biết. Lần trước biện pháp dự phòng tình hình bệnh dịch, các loại cây nông nghiệp…, cũng là trên sách nhìn qua.

Dùng xong ngọ thiện, Hạ Ảnh hỏi Ôn Uyển có muốn đến sau núi đi một chút hay không? Ôn Uyển cười lắc đầu, nơi đó có cái gì đẹp để xem đâu.

“Quận chúa người đã quên chuyện lần đầu tiên tới đây à, người vì cứu người khác mà bị người ta vô lễ. Người thiếu niên kia còn tưởng rằng người là hồ ly, vừa chạy đuổi theo vừa kêu. Ha ha, Quận chúa, người không phải không biết, thiếu niên kia, trước đó người cũng đã gặp rồi.” Hạ Ảnh thừa dịp Hạ Dao không có ở đây, len lén nói. Trong lòng cười trộm không ngừng. Gần đây Quận chúa trốn tránh Bạch tướng quân, giống như chuột tránh mèo. Thấy thế nàng vẫn âm thầm cười trộm. Thật là khó được dịp như vậy, Quận chúa đến cả hoàng thượng và Vương gia cũng không sợ, nhưng lại sợ Bạch tướng quân. Cũng không biết vạn nhất Bạch tướng quân biết tiểu hồ ly là Quận chúa, thì sẽ như thế nào đây?

Ôn Uyển nhìn Hạ Ảnh một cái, có chút oán trách, nàng vẫn bắt buộc mình quên mất đoạn kí ức kia đi. Tại sao còn bị nàng ta nhắc tới chứ? Nghĩ lại chuyện nàng lấy nước rửa chân của người ta đem đi rửa mặt, nàng liền buồn nôn tới muốn ói nước chua. Đây là chuyện xui xẻo nhất mà trên dưới hai đời nàng gặp phải.

Lúc này Ôn Uyển nhớ đến cái người đường đường chính chính giương ra sát khí lạnh lung kia, lại nhớ hắn gọi mình là hồ ly, còn cho mình hút máu tươi của hắn thì không khỏi buồn bực. Người ở cõi đời này, thật đúng là không thể nhìn mặt ngoài .

Ôn Uyển lắc đầu. Thử nghĩ xem khi đó vừa mới đến cái thế giới này không tới một năm. Đảo mắt đã vượt qua bảy năm, thoáng một cái đã bảy năm, thời gian trôi qua thực vui vẻ, chính mình cũng đã trải qua nhiều chuyện, tâm cảnh đã không còn sự bình thản yên lặng ban đầu. Ngay hiện tại dù có thời gian, cũng không còn loại tâm tình này. Hoàn cảnh có thể thay đổi con người đúng là nói không giả. Nàng đã không phải là Bình Ổn Uyển mới vừa tới nơi đây nữa. Nàng đã bị cái thế giới này đồng hóa rồi.

Ôn Uyển không muốn đi ra phía sau núi, cũng không muốn ngủ, hiện tại nàng không định ngủ. Cộng thêm nhiệt độ trong núi thấp hơn so với bên ngoài. Hơi nóng trên người đã sớm tan đi. Chung quanh Ngọc Tuyền Tự đều là cây cối xanh um tươi tốt, mát mẻ hơn mấy lần so với trong kinh thành. Không đi phía sau núi, nhưng cũng có thể đi đi lại lại chung quanh.

Hạ Ảnh đi ra ngoài, cùng hai thế thân kia ở chung một chỗ.

Ôn Uyển muốn đi lại hoạt động, Hạ Dao không có phản đối. Ôn Uyển đi rất chậm. Thật lâu rồi nàng không có xuất cung, cũng rất lâu không buông lỏng tâm tình rồi, một năm này trải qua quá nhiều chuyện. Đã thật lâu nàng không có chân chính thư thái qua.

Ôn Uyển đi trên con đường ở trong chùa, bức tường ở chùa màu trắng đầy bụi đất, nhìn vào cảm thấy vô cùng thân thiết, mấy cành trúc xanh tùy ý mọc lên, trơn thẳng đâm thẳng đến giữa không trung, dường như so với ai khác ở đây nó cũng cao hơn, lại nhìn vài cọng chuối tây xinh đẹp, cũng dường như đẹp hơn so với những ai khác ở đây. Một cơn gió lớn thổi qua, một trận dao động xôn xao như đang chỉnh trang lại dung nhan để đợi người nào đó lọt vào mắt xanh.

Ôn Uyển lộ ra nụ cười nhàn nhạt. Lúc này nụ cười của Ôn Uyển nhu hòa ấm áp phảng phất như gió êm dịu, thổi vào trái tim, thật yên bình tốt lành .

Hạ Dao ở bên cạnh nhìn thấy, trong nội tâm vừa chua vừa chát. Quận chúa, ở hoàng cung chưa bao giờ lộ ra nụ cười vui sướng không màng danh lợi như thế. Quận chúa ở trong hoàng cung không hề vui vẻ gì.

Rất nhanh, mảnh không khí yên lặng này bị giọng tùy ý cười đùa của một cô gái phá hư ý cảnh yên bình.

Tiếp theo, nàng này lại nũng nịu nói “Tướng công, chuyện chàng đã hứa với thiếp, không thể đổi ý nhé. Tướng công, chàng đã hứa với thiếp rồi đó, không được đổi ý.” Tiếng nói nũng nịu lại quyến rũ, là một nam nhân thì khó khăn mà từ chối.

Ôn Uyển nhíu mày, nơi này là chùa chiền, là đất Phật Môn, tại sao có thể càn rỡ như thế? Không sợ quấy nhiễu thần linh sao? Muốn trêu chọc chơi đùa thì nên đi nơi náo nhiệt phồn hoa. Chạy tới nơi này là chuyện gì xảy ra.

Ôn Uyển đang định xoay người, không muốn quản chuyện này. Hạ Dao tự nhiên nhìn ra ý định của Ôn Uyển, không biết nên đánh giá thế nào. Nàng thật không rõ, Quận chúa biết rõ thân phận mình bây giờ cùng ngày xưa là không thể so sánh với nhau, nhưng vẫn có thái độ xử sự giống nhau. Sợ phiền toái, có thể không lây dính chuyện gì thì tuyệt đối lẫn mất thật xa.

Ôn Uyển còn chưa đi. Thế nhưng đối diện ở phía trước đi tới hai người.

Nam mặc một thân trường bào màu chàm, cổ áo ống tay áo đều thêu chỉ bạc hoa văn Lưu Vân bên trên đường viền, bên hông thắt một cái túi gấm tường vân màu lam, đầu đội mũ đính khảm ngọc, ánh bạc bên trên bạch ngọc trong suốt trơn bóng. Thân hình cao lớn khôi ngô, trên mặt có chứa hơi thở lười biếng.

Cô gái mặc áo ngắn màu vàng nhạt bên trên thêu hình vẽ hoa hải đường bằng tơ vàng, bên dưới là váy hoa văn đèn lồng sắp xếp thành hoa hình tròn màu xanh lá mạ, búi tóc đen nhánh chải thành kiểu đào tâm, ngay giữa cài một cành vàng ròng mãn trì kiều phân tâm, nghiêng cắm một cây trâm màu xanh biếc khảm thủy tinh, trên tay quấn chuỗi hạt lưu ly. Làn da lớn lên trong suốt như băng như ngọc, đôi mắt đẹp môi đỏ mọng, ngũ quan tinh xảo, dáng vẻ nhỏ nhắn nhưng đường cong uyển chuyển, đi trên đường bước từng bước giao động, một bộ dạng yếu đuối đáng yêu. Cô gái như vậy, người nam nhân nào thấy không nâng trong lòng bàn tay.

Ôn Uyển nhìn nam tử kia, thất thần một giây. Cái thế giới này thật đúng là nhỏ, thế nhưng ở chỗ này có thể đụng phải người quen cũ. Không nghĩ tới, thật là không nghĩ tới. Lại gặp phải La Thủ Huân, càng làm cho Ôn Uyển giận dữ chính là bên cạnh tên khốn kiếp này lại đứng một nữ nhân.

Ôn Uyển nhìn hai người ở đối diện, lộ ra vẻ mặt khinh thường. Lúc này bụng của Mai nhi đã lớn rồi. Vậy mà người này lại có thể mang theo tân hoan (niềm vui mới) chạy đến nơi đây. Còn ở trong nơi chùa chiền này mà tán tỉnh. Thật là đủ làm nàng buồn nôn.

Cô gái yếu ớt ở bên cạnh La Thủ Huân, phảng phất như một trận gió là có thể thổi đi, nghĩ đến nữ tử này, có thể là tân hoan được cưng chìu của La Thủ Huân. La Thủ Huân tên xú nam nhân này, quả nhiên là vùi lấp ở trên nữ sắc không đứng dậy nổi. Nói trở lại thì nam nhân La gia, theo Ôn Uyển biết trừ danh tiếng Trấn quốc công hơi khá hơn một chút, thì những nam nhân khác, không có một tên nào tốt cả


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui