Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Hạ Dao thấy Ôn Uyển cả ngày đều cau mày : “Quận chúa, người làm sao vậy?”

Ôn Uyển nhìn Hạ Dao nói, nàng muốn tư vấn một vài chuyện. Nếu như Ôn Uyển suy đoán không sai, tên khốn kia chắc chắn đã bắt đầu nghi ngờ. Cho nên, trước khi hắn đi biên quan gặp mặt một lần vẫn tốt hơn.

Hạ Dao biết Ôn Uyển phải gặp cho bằng được Bạch Thế Niên, thì cho rằng Quận chúa không muốn để cho Bạch Thế Niên nhận ra người là tiểu hồ ly. Nghĩ cũng không nghĩ nói: “Có. Có điều là, Quận chúa à, Bạch Thế Niên đã nạp thiếp rồi, cho dù nhận ra người, cũng không quan trọng nữa.” Nàng thật không rõ, Quận chúa tại sao phải kiêng kỵ Bạch Thế Niên nhiều như vậy. Cho dù hắn là Đại tướng quân chính nhị phẩm, cũng được Hoàng Thượng trọng dụng. Nhưng tuổi đã lớn như vậy rồi, còn nạp thiếp trong tình trạng nguy cấp kia, Hoàng Thượng lại không phải già cả hồ đồ, làm sao lại gả Quận chúa cho hắn chứ.

Ôn Uyển than thở trong lòng, nếu như chỉ là tiểu hồ ly cũng thôi đi. Hết lần này tới lần khác lại còn có một lần như vậy. Cái cổ đại chết tiệt này, bất kể ngươi là công chúa Quận chúa gì đó, chỉ cần bái đường thành thân vào động phòng, thì đến chết cũng là thê tử hợp pháp của nam nhân kia. Nàng có thể cắn chết không thừa nhận, nhưng trên cõi đời này, không bịt hết được miệng thiên hạ, huống chi đây vẫn là chuyện có thật. Một khi thật sự ầm ĩ lên, sẽ làm mất thể diện hoàng gia. Cho nên, vẫn là đi càng xa càng tốt đi!

Ngày hôm đó Ôn Uyển đảo hết nguyên cả buổi trưa, rốt cuộc mới tô trét ra được một khuôn mặt vừa ý. Ôn Uyển nhìn nữ tử trong gương, cho dù nàng không mang mạng che mặt, Bạch Thế Niên cũng không nhất định dám nhận thức nàng. Có điều, để an toàn thì vẫn mang mạng che mặt đi.

Cách hơn một tháng Bạch Thế Niên lại một lần nữa bước vào Vĩnh Ninh Cung. Vừa vào chính sảnh, Bạch Thế Niên hoảng hốt cảm giác mình đi nhầm chỗ.

Chính sảnh thay đổi quá nhiều. Tượng điêu khắc Phật Di Lặc gỗ đàn hương đổi thành một bức vẽ Phật Di Lặc cười,bộ dạng cười kia như thế giới ở bên cạnh. Dưới bức họa là một chiếc bàn dài bằng gỗ tử đàn, trên bàn dài đặt một cái lư hương điêu khắc mười hai loại hoa. Hai bên là hai cái ghế dựa rộng điêu khắc hoa văn cổ xưa bên trên, chính là ghế chủ tọa. Bên cạnh ghế dựa chủ tọa hai bên đặt hai bình sứ mỹ nhân gốm màu đời đường cao bằng người. Và khác biệt là hai bên cánh trái phải xếp mười sáu cái ghế thành hàng, chất liệu cũng bằng gỗ tử đàn, xem ra là ghế khách. Trên tất cả những cái ghế này, toàn bộ đều đặt đệm trúc mới toanh. Tất cả các đệm trúc cũng đều chạm trổ hoa văn giống với chiếc ghế.

Trong chính sảnh, bất kỳ một vật nào, cũng có giá trị liên thành. Khác biệt một trời một vực so với sự mộc mạc lúc trước. Đều nói Ôn Uyển Quận chúa sau khi bị hủy dung thay đổi rất lớn, xem ra quả thật không sai.

Cung nữ nhẹ giọng nhắc nhở: “Tướng quân. Mời đi hướng này.”

Bạch Thế Niên đi tới cũng có chút nghi ngờ, bởi vì cung nữ không dẫn hắn đến chính sảnh nhỏ mà là hậu viện. Cung nữ thấy hắn dừng bước không đi: “Tướng quân, đây là căn dặn của Quận chúa, kính xin tướng quân dời bước đi về phía trước.”


Bạch Thế Niên được dẫn tới trong sân hậu viện, cung nữ lập tức lui ra ngoài. Trong sân chỉ có một người, xung quan bày đủ các loại cây cảnh um tùm tươi tốt. Bên cạch gần hành lang gấp khúc có trồng một giàn hoa, nhánh cây bò phủ kín cả giàn đỡ. Phía dưới giàn hoa là một cái xích đu và bàn vẽ, trên bàn còn để các loại đồ để vẽ. Trên giấy tuyên thành có vẽ một đóa hoa mẫu đơn rực rỡ mới chớm nở, vẽ rất chân thật. Song, hắn chưa từng nhìn thấy cách vẽ này bao giờ nhưng cũng biết bức tranh tinh xảo này rất không tầm thương.

Bạch Thế Niên thầm khen ngợi, đều nói Ôn Uyển Quận chúa theo thầy là thiên hạ đệ nhất danh sĩ Tống Lạc Dương, tài học nổi bật, hôm nay xem ra quả thật không phải là tin đồn.

Bố trí trong sân nhỏ lịch sự tao nhã, tràn đầy sức sống, đương nhiên cũng rất phú quý. Bởi vì bồn trồng hoa toàn bộ đều là bồn sứ thượng đẳng. Tùy ý lấy ra một loại, cũng đủ chi phí cho một hộ gia đình bậc trung sinh hoạt cả đời. Cao điệu tuyên dương sự xa hoa của nơi này.

Bạch Thế Niên nhìn thấy, trong lòng có chút hoảng hốt. Bàn đu dây, chính là người không mất đi tính trẻ con mới dùng. Hắn không biết tại sao trong lòng nổi lên chút sợ hãi. Hắn sợ Thanh nhi là Ôn Uyển Quận chúa, rồi lại không muốn Thanh nhi là Ôn Uyển Quận chúa.

Bước chân nhẹ nhàng từ hành lang truyền đến. Bạch Thế Niên xoay người nhìn lại, ngây cả người.

Ôn Uyển mặc một bộ y phục gấm hoa màu vàng kim thêu phượng hoàng, áo gấm uốn lượn quét đất, trên tay khoác một dải sa mềm La Thúy màu vàng nhạt. Chải một búi tóc cao, cài trâm ngọc bích Thất Bảo Linh Lung nghiêng nghiêng, ngoài ra còn đeo một chiếc vòng trang sức mẫu đơn. Trên búi tóc, chói mắt nhất chính là chiếc trâm phượng tám đuôi cài ngay chính giữa phát hoàn (*).

(*) phát hoàn: là phần búi tóc nhô ra

Phượng Hoàng giương cánh xòe đuôi, đứng thẳng trên hoa văn hình mây. Hình dạng hoa văn dùng sợi tơ vàng mảnh như tơ bện thành, trên trâm miệng phượng ngậm hạt ngọc trai, mắt phượng dùng hồng bảo thạch cực phẩm điểm xuyết đính vào; hình dạng lông phượng trải dọc đến đuôi cánh được thể hiện bằng nghệ thuật chạm rỗng tầng tầng lớp lớp, có phần lộ ra sự nặng nề, toàn bộ dùng bảo thạch màu xanh biếc khảm thành; đuôi trâm phượng xòe thành một vòng màu xanh biếc, bên trên khảm ngọc trai đá quý. Hình dáng tổng thể trang sức phức tạp, kỹ thuật chế tạo tinh xảo. Trên trâm phượng tràn ngập các loại ánh sáng lung linh màu sắc, vô cùng lộng lẫy.

Ôn Uyển che chiếc sa mạn bảy màu, không nhìn thấy được mặt mũi của nàng. Nhưng vầng trán sáng trong như trăng, chỗ ấn đường điểm một giọt chu sa đỏ như máu. Chầm chậm di chuyển bước chân nhỏ như hoa sen đi về phía giàn trồng hoa. Thướt tha mềm mại như Lăng Ba tiên tử, bên hông đeo ngọc diệp tổ bội (*). Ngọc diệp tổ bội bên hông Ôn Uyển do bốn mươi chín món trang sức bằng ngọc tạo thành, lá ngọc, quả đào ngọc óng ánh trong suốt, cây lựu chạm khắc từ mã não, hoa mỹ xa xỉ. Ôn Uyển bước đi từ tốn mà nhẹ nhàng trầm ổn, tiếng ngọc theo bước tiến của nàng nhẹ nhàng đung đưa, phát ra âm thanh trong trẻo hài hòa.


(*)ngọc diệp tổ bội: Ngọc bội bằng ngọc hình lá kết thành chùm

Ung dung lộng lẫy, trang nhã đoan trang, cao không thể với tới.

Ngày hôm đó Bạch Thế Niên mặc một bộ trường bào cổ tròn màu trắng cực kỳ đơn giản, trên trường bào chỉ thêu hoa văn trúc xanh bằng kim tuyến ở ống tay áo, cổ áo và dưới vạt áo. Eo mang thắt lưng tơ vàng đen, bên hông treo ngọc bội Bạch Ngọc Kỳ Lân, chân mang một đôi ủng bằng gấm đen hoa văn tường vân. Mái tóc đen nhánh buộc lên cố định bằng một chiếc trâm ngọc bích. Một thân áo trắng, so sánh với trước đây, thì thiếu đi một phần khí sắc trong trẻo lạnh lùng, nhiều mấy phần nho nhã ôn hòa. Bước đi phong độ nhẹ nhàng, khí chất ôn hòa , giống như phong thần như ngọc trong truyền thuyết.

Đáng tiếc, hiện tại không có ai thưởng thức.

Bạch Thế Niên nhìn vào một đôi mắt ngập nước rực rỡ như sao kia. Không thể kiềm được, đi lên phía trước: “Thanh nhi.” Đột ngột tiến lên, muốn ôm lấy người.

Ôn Uyển dừng bước, một đôi mắt vốn hơi có vẻ ôn hòa nhẹ nhàng bỗng chốc bị khí lạnh che kín. Ôn Uyển nhìn Bạch Thế Niên một cái, cái nhìn kia, chính là giống với một con Phượng Hoàng đang bay lượn trên mây, đột nhiên bị một con con cóc lại gần, trong mắt tràn đầy sát khí.

Ánh mắt Ôn Uyển rất rõ ràng truyền đến một tin tức, nếu tiến lại gần đây, thì sẽ chết. Vào giờ khắc này, Ôn Uyển biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn sự tôn quý và cao ngạo không thể xâm phạm của Hoàng gia.

Bạch Thế Niên bị ánh mắt sắc bén mà tràn ngập sát khí của Ôn Uyển khiến cho sửng sốt lui về sau một bước: “Nàng. . . . . .” Rõ ràng là Thanh nhi mà, tại sao cảm giác lại xa lạ như vậy.


Ôn Uyển đặt tay phải ở trên tay trái. Hai ngón tay trên hai bàn tay đều đeo bộ móng bọc vàng ròng. Bộ móng bọc vàng ròng của Ôn Uyển, nhẹ nhàng quét qua qua mu bàn tay.

Bạch Thế Niên không kiềm chế được nhìn đôi tay kia, một bàn tay trái một vết sẹo, bàn tay phải hai vết sẹo. Mặc dù không dọa người, nhưng lại phá hỏng mỹ cảm tổng thể.

Bạch Thế Niên lúc này thì thào nói: “Thanh nhi, làm sao nàng lại biến thành bộ dạng này?”

Lúc này trong mắt Ôn Uyển, mới dần hiện ra thần sắc nghi ngờ. Đi tới bên cạnh bàn vẽ: “Làm sao ngươi biết Thanh nhi?”

Bạch Thế Niên dùng ý chí vượt mức bình thường khiến mình tỉnh táo lại: “Thanh nhi, nàng đừng gạt ta nữa. Không nghĩ tới, ta thật sự không nghĩ tới Thanh nhi lại là Ôn Uyển Quận chúa. Ta thật sự là đần độn đến đáng thương, ta thế nhưng, lại vẫn nghĩ nàng là thế thân.” Bạch Thế Niên cười nhạo bản thân, cho dù hắn có thêm ba cái đầu, cũng không nghĩ đến được Thanh nhi chính là Ôn Uyển Quận chúa.

Ôn Uyển đứng ở trên bàn vẽ viết: “Thanh nhi, là thế thân của Bổn cung.”

Bạch Thế Niên nhìn Ôn Uyển, thần sắc trong mắt biến đổi liên tục. Tiếp theo lại nở một nụ cười còn khó coi hơn khóc: “Đôi mắt của ta, trực giác của ta chắc chắn sẽ không sai. Tại sao đêm hôm đó nàng không nói với ta, thật ra nàng chính là Ôn Uyển Quận chúa?”

Ôn Uyển trong mắt có nghi ngờ: “Cái gì đêm hôm đó?” Loại này nghi hoặc này giống như thực sự phát ra từ trong lòng, nhìn không ra một phần giả vờ ngụy trang.

Bởi vì quá mức chân thật, khiến cho Bạch Thế Niên hoảng hốt một trận. Có điều, hắn rất nhanh khiến mình tỉnh táo lại, không bị Ôn Uyển kiềm chế: “Thanh nhi, đêm hôm đó, cái đêm bái đường thành thân, còn vào động phòng?”

Ôn Uyển rất kỳ quái nhìn hắn: “Sao Bổn cung không nghe Thanh nhi nhắc tới?”

Sắc mặt Bạch Thế Niên đại biến: “Nàng nói cái gì? Không phải là nàng, không phải là nàng sáng ngày thứ hai mới tỉnh lại sao? Nàng, hành động đêm hôm đó, là nàng lên kế hoạch ?”


Ôn Uyển không nhìn hắn cái nào, cũng không tiếp tục viết chữ gì. Thái độ cao ngạo của Ôn Uyển so với sự kiêu ngạo trước đây của Bạch Thế Niên, cao hơn không chỉ mười lần.

Bạch Thế Niên vẫn không ngừng khiến bản thân mình bình tĩnh, vẫn bình tĩnh đến cuối cùng: “Thanh nhi, rốt cuộc nàng muốn như thế nào?”

Ôn Uyển lấy ánh mắt khinh bỉ giễu cợt tùy ý bắn tới Bạch Thế Niên, lúc này mới cầm bút viết, ưu nhã viết trên giấy Tuyên Thành: “Thanh nhi là Bổn cung, nhưng Bổn cung không phải là Thanh nhi.”

Mắt Bạch Thế Niên sững sờ nhìn Ôn Uyển: “Ta không rõ nàng có ý gì?”

Ôn Uyển phất phất sa mỏng trên tay, di chuyển một bước về phía trước: “Thanh nhi chỉ là cái bóng của Bổn cung. Nàng ngây thơ, đáng yêu, thuần khiết. Nhìn thấy nàng, Bổn cung dường như đã cảm thấy mình sống ở một thế giới khác. Cho nên, Thanh nhi là một cái bóng của Bổn cung, ngươi nên hiểu điều đó.” Trong ý thức của Ôn Uyển, Thanh nhi chỉ là một cái bóng nàng tạo nên,một cái bóng có cuộc sống dưới ánh sáng ban ngày, cũng là cuộc sống nàng hướng tới, mà không phải nàng.

Bạch Thế Niên lắc đầu: “Không thể nào, không đâu. Nàng gạt ta. Lần trước nàng đã lừa ta, lần này còn muốn gạt ta sao. Nàng muốn gạt ta tới khi nào?”

Sắc mặt Ôn Uyển khó hiểu, bàn tay như ngọc nhẹ nhàng cầm bút vẽ: “Ngày đó Thanh nhi không biểu lộ thân phận cho ngươi sao? Mặc dù Bổn cung và nàng lớn lên giống nhau cả chín phần, nhưng thần vận không hề giống. Đừng nên nhìn nhầm. Có điều, Bổn cung ngược lại rất khó hiểu, tại sao ngươi và nàng bái đường thành thân, còn động phòng? Nàng không nói với ngươi, nàng là thế thân của Bổn cung sao?”

Bạch Thế Niên lui ra sau một bước, la lớn: “Ôn Uyển Quận chúa, nàng còn muốn gạt ta tới khi nào?” Không cách nào che dấu bi thương và thống khổ trong mắt.

Trong mắt Ôn Uyển hiện lên một tia đùa cợt: “Ngươi nghĩ Bổn cung là Thanh nhi? Ngươi nhìn ở đâu ra, Bổn cung là Thanh nhi? Còn bái đường thành thân, Bổn cung bái đường thành thân với ngươi? Những lời nói này của ngươi, cũng rất có ý nghĩa.”

Bạch Thế Niên cố gắng thở dốc, hiện tại đầu óc của hắn có chút rối loạn. Trực giác của hắn nói cho hắn biết, người trước mắt chính là Thanh nhi. Nhưng mà, nhưng mà tại sao, tại sao ánh mắt của hắn và đôi tai hắn, chính bản thân hắn cũng cảm giác được, đều chứng minh hắn sai lầm rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận