Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Ôn Uyển đến thượng phòng, nhìn thấy lão quốc công đang ngồi phía trên. Lão quốc công trông rất già nua, da lỏng đầy nếp nhăn, tóc trắng xóa, trông còn già hơn ông ngoại hoàng đế. Ôn Uyển thầm kinh ngạc trong lòng, lão quốc công nhỏ hơn ông ngoại hoàng đế bảy tuổi, lại không phải lo lắng chuyện gì, cả ngày ở nông thôn nghỉ ngơi, lẽ ra phải trông trẻ hơn ông ngoại, sao khí sắc còn kém hơn người bận rộn như ông ngoại chứ?

“Ôn Uyển tới rồi, lại đây ngồi ở bên cạnh tổ phụ.” Lão quốc công hòa ái gọi.

Ôn Uyển đi tới, khẽ khom người hành lễ. Lão quốc công cẩn thận đánh giá Ôn Uyển, tuổi già mắt có chút kém, muốn nhìn rõ phải cố sức, nhưng vẫn mơ hồ nhận ra cháu gái đã trưởng thành, một thân khí độ không có mấy người có thể bì được.

Ôn Uyển đưa lên lễ vật của mình, một pho tượng Nam Cực tiên ông (tiên ông trông coi tuổi thọ, còn gọi là Thọ tinh trong bộ ba ông Phúc Lộc Thọ), dùng Ngọc Thạch thượng đẳng, mời danh gia điêu khắc thành, điêu khắc rất sống động, mềm mại có thần.

Những người ở cạnh rối rít khen ngợi Quận chúa có hiếu, nói rằng Tiên Ông này thật sự là lễ vật hiếm có, vừa nhìn đã thấy Quận chúa phải tốn nhiều tâm tư để chuẩn bị (thật ra Ôn Uyển chỉ phân phó một câu là có người chuẩn bị).

“Lão Quốc công, Hứa hầu gia cầu kiến ở bên ngoài.” Đại quản gia bẩm báo, Ôn Uyển nghe thấy liền lui ra ngoài, muốn đi vào hậu viện.

Ôn Uyển ngồi lên kiệu để vào hậu viện, vào đến nơi, chỉ thấy bên trong vườn, hai bên đường đi đều treo các loại đèn thủy tinh nhiều màu, bày trí hoa lệ vô cùng.

Ôn Uyển vạn phần ngờ vực, nhưng vẫn không nói tiếng nào. Nàng vừa đến hậu viện, người trong viện đã nhận được tin tức, đều ở trong sân chờ đón. Ôn Uyển xuống kiệu đã thấy một mảnh đen kịt đang hành lễ vấn an nàng (nghĩa là chỉ nhìn thấy đầu người đang quỳ xuống hành lễ), Ôn Uyển giơ tay để tất cả đứng lên.

Phía ngoài phòng, hai bên hành lang treo đầy các loại đèn thủy tinh quý giá hoa lệ, màn lụa phất phơ, ti trúc, tranh thêu hoặc tranh vẽ trên lụa, bên trong phòng bầy biện so với khi trước cũng không khác biệt nhiều, nhưng thêm chút ít hoa tươi, thể hiện xuân ý trang nghiêm.

Đại phu nhân nghênh đón Ôn Uyển vào, mời Ôn Uyển ngồi lên chủ vị, Ôn Uyển cũng không khiêm tốn, trực tiếp ngồi lên ghế trên bên trái, Đại phu nhân ngồi ở phía phải (tả chủ hữu thứ: theo quan niệm xưa thì những người có địa vị cao hơn sẽ ngồi hẳn ở phía trên, nếu ngồi ngang hàng thì người bên trái sẽ là người lớn tuổi hơn hoặc địa vị tôn quý hơn).

Ôn Uyển nhìn già trẻ lớn bé trong lòng, cười nhạt, những lễ cần thiết đều làm, mỗi vãn bối đều có phong bao lì xì làm lễ ra mắt (vãn bối là thế hệ tiếp sau Ôn Uyển, cùng thế hệ không có), lễ vật cho con trưởng (con vợ cả) giống nhau, thứ xuất giống nhau phân biệt rõ ràng.

Sau khi gặp mặt, Ôn Uyển hỏi ra nghi ngờ dưới đáy lòng mình, tại sao lại bố trí xa hoa quá mức? Cho dù là đại thọ sáu mươi muốn tổ chức lớn, cũng không cần đốt tiền như thế?

“Quốc công phu nhân, quận chúa hỏi, tại sao trong phủ lại bày trí xa hoa như thế? Cho dù nên ăn mừng vì đại thọ sáu mươi của lão quốc công, cũng không thể xa xỉ như vậy. Sinh nhật của hoàng thượng cũng không hao phí thế này. Không phải bên trong phủ trước kia vẫn không dư dả sao, lại có thể xa xỉ quá mức thế?” Hạ Dao thuật lại lời của Ôn Uyển.

“Khụ, ta cũng biết như vậy là xa xỉ quá độ, nhưng số tiền này đều do Tam lão gia và Ngũ lão gia bỏ ra, Quốc công gia và ta chỉ chịu trách nhiệm tổ chức. Ta cũng biết có chỗ không ổn, nhưng lão quốc công thích nên…” Đại phu nhân cũng thật nhức đầu.

Ôn Uyển vừa nghe, dùng sức vỗ mạnh cái bàn một cái “rầm”, sắc mặt rất âm trầm.

Người trong phòng, tất cả đều bị làm cho sợ đến đứng cả dậy, có hai tiểu hài tử bị khí thế của Ôn Uyển hù dọa, oa oa khóc rống lên.

Trong lòng Đại phu nhân vô cùng sợ hãi, vội vàng cho người ôm mấy đứa trẻ lui ra.

Ôn Uyển tra cũng không cần tra, đã biết có kẻ ở ngoài dở trò. Đức hạnh bản lĩnh của cha hờ thì có khả năng làm được việc gì mà kiếm ra được ba vạn lượng bạc? Còn có kẻ không lên nổi mặt bàn, đồ keo kiệt Tam lão gia kia nữa? Chỉ hai người này mà có thể lấy ra sáu vạn lượng bạc chuẩn bị mừng thọ cho Lão quốc công?

“Quận chúa nói, tuyên Tam lão gia và Ngũ lão gia đến đây, Quận chúa muốn gặp bọn họ.” Không có bất kỳ câu nói nhảm nào, trực tiếp lấy giọng ra lệnh nói.

Đại phu nhân nhìn sắc mặt Ôn Uyển chỉ một chút đã trở nên rất khó coi, tim cũng đập thình thịch. Thật ra bản thân bà cũng biết có chuyện không bình thường, nên có nói với Quốc công gia. Nhưng lúc ấy Quốc công gia đã phái người đi tra xét, tin tức được báo cáo đều không có vấn đề gì, chỉ là tham gia làm ăn.

Theo ý chỉ của Ôn Uyển, người phía dưới lập tức dẫn Tam lão gia và Ngũ lão gia tới, Tam lão gia và Ngũ lão gia vào bên trong phòng, thấy thần sắc khó coi của Ôn Uyển thì thoáng nhìn nhau, ở trên đường hai người đã nghe nói Ôn Uyển nổi giận.

“Lão Tam, lão Ngũ, Quận chúa nói việc buôn bán của các ngươi có thể có vấn đề. Các đệ mau nói rõ một chút cho quận chúa biết, đến cùng là có chuyện gì? Ta nhớ được các đệ chẳng qua là làm việc buôn bán châu báu bình thường?” Đại phu nhân ban đầu nghi ngờ, nhưng sau đó điều tra thấy đúng là buôn bán châu báu bình thường, hơn nữa tra xét người đứng sau lưng và hoạt động cũng không có vấn đề gì.

“Cái gì có vấn đề, chúng ta đã làm hơn ba năm nha? Quận chúa, cháu bốn năm có thể kiếm được gia tài hơn trăm vạn, chúng ta ba năm chỉ kiếm được chừng hai mươi vạn lượng bạc thì có gì kỳ quái? Cháu có cần thiết phải xen vào sao?” Tam lão gia có chút bất mãn.

Quốc công phu nhân ngay lập tức trầm mặt: “Lão tam, đệ nói chuyện với Quận chúa như thế sao?”

“Các ngươi làm ăn về cái gì?” Tại sao nàng có thể kiếm nhiều tiền như vậy, đó là vì nàng có đặc quyền về cấp bậc, hơn nữa còn có hai vương gia Chu vương và Thuần vương cùng hợp tác, sau lưng có cậu Trịnh vương làm chỗ dựa, dùng những biện pháp mà kẻ khác chỉ có thể nhìn chứ không dám sử dụng vơ vét của cải. Còn bọn họ? Bọn họ nghĩ bọn họ là ai, người khác bốn năm có thể kiếm một hai chục vạn lượng bạc, nhưng hai người bọn họ thì có thể sao? Cũng không phải Ôn Uyển cố ý coi thường bọn họ.

“Ngươi không cần lo lắng, chúng ta chẳng qua làm chút chuyện buôn bán Châu báu và hải sản, không phải hoạt động phạm pháp gì.” Bình Hướng Hi tương đối bình tĩnh. Lúc trước hắn bị tam ca giựt dây, An thị và Phạm di nương cũng không khuyên được. Không nghĩ tới lúc chia lợi tức có thể cải thiện rất nhiều cuộc sống trong nhà.

“Hừ, buôn bán hải sản, buôn bán châu báu, một năm chỉ mấy vạn doanh thu, ông cho rằng chỗ ý có chôn vàng để mặc các người nhặt à?” Ôn Uyển châm chọc cực kỳ, nếu không phải nàng sợ tương lai chính mình cũng bị lên án vì chuyện này thì đã không thèm quan tâm.

“Nhưng có chuyện gì không thỏa đáng sao?” Quốc công vội hỏi, Ôn Uyển thường xuyên ở bên cạnh Hoàng đế, mắt nhìn tai nghe nhiều chuyện, khẳng định biết tin tức, nếu nàng nói không thỏa đáng, thì nhất định có chỗ không thỏa đáng.

“Kẻ ngu cũng biết đấy là chuyện không có khả năng. Người ta có cơ hội buôn bán kiếm nhiều tiền như vậy, tại sao tự nhiên lại phân ra một phần cho các người? Các người có cái gì, có quyền có tài hay có thế? Bọn họ để cho cổ phần chẳng qua sử dụng hai người làm bia đỡ đạn, tốt nhất nên nhân dịp chưa xảy ra chuyện gì, chặt đứt ngay. Nếu không, đến lúc xảy ra chuyện, ai cùng không cứu được hai người.” Lời này của Ôn Uyển cũng không phải dọa dẫm, tính tình Hoàng đế hiện tại ngày càng cổ quái, căn bản nàng không suy đoán được tâm tư của ông.

May mà từ trước tới giờ Ôn Uyển cũng không quản tới thần sắc của hoàng đế, chỉ cần nàng cảm thấy như thế là đúng, như thế là tốt thì muốn làm gì cứ làm. Hoàng đế cũng rất sủng ái nàng, với mấy chuyện tùy hứng làm bậy của nàng cũng chỉ cười một tiếng bỏ qua. Nhưng cái gọi là tùy hứng làm bậy của Ôn Uyển cũng cực kỳ có chừng mực, chuyện không nên làm, không nên nhúng tay nàng sẽ tuyệt đối không phạm vào.

“Ngươi là Tôn quý quận chúa, cả đời vinh hoa phú quý hưởng không hết. Chúng ta không cầu chiếm chút tiện nghi từ ngươi, chẳng qua là tự mình làm chút việc buôn bán, tự mình cũng bỏ ra nhiều khí lực.” Tam lão gia âm dương quái khí nói to, việc làm ăn tốt như vậy, tự nhiên bảo mình rút khỏi, nàng cho nàng là người nào, cho là Tôn quý quận chúa thì có quyền lớn chắc.

“Lão gia, quận chúa hỏi ý kiến của ông?” Sắc mặt Hạ Dao rất lạnh lùng, mấy kẻ này chỉ biết kéo chân sau của quận chúa.

“Sẽ không có vấn đề gì.” Bình Hướng Hi có chút phân vân, chính hắn cũng cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng hắn phái người vào bên trong làm việc để ý, đều nói hết thảy bình thường.

“Ngũ đệ, đệ đừng nghe nàng ta nói nhảm. Nàng buôn bán kiếm nhiều tiền như vậy, hiến tất cả cho triều đình cũng không tiếc chút nào, nhưng một phần cũng không muốn chia cho đệ. Bây giờ nhìn thấy đệ làm ăn buôn bán lời ít tiền thì hô to gọi nhỏ, là có ý gì? Khắp kinh thành nhà nào mà không buôn bán hải sản và châu báu, không phải đều tốt sao, làm sao nhà chúng ta lại xảy ra vấn đề?” Tam lão gia bất mãn nói.

Mặt Ôn Uyển không chút thay đổi.

“Quận chúa nói, hai người đã như vậy, quận chúa cũng không muốn nói nhiều. Nhưng sau này có xảy ra chuyện gì cũng đừng tới tìm quận chúa. Các người ra ngoài đi, Quận chúa phải uống thuốc.” Hạ Dao lấy một viên thuốc từ cái hộp bên cạnh, đưa cho Ôn Uyển uống. Từ sau lần bị ám sát, Ôn Uyển sút cân dưỡng mãi không béo trở lại, Hoàng đế sai thái y làm Dưỡng thân hoàn cho nàng, mỗi ngày ba lần, mỗi lần một viên, ép Ôn Uyển uống không gián đoạn, Hạ Dao giám sát nàng uống thuốc mỗi ngày.

“Quận chúa, thật không quản sao, dù sao hắn cũng là phụ thân của người, nếu hắn bị rơi xuống, nhất định sẽ dính líu tới người.” Hạ Dao rất lo lắng.

Ôn Uyển lắc đầu, một lát sau phía ngoài có người bẩm báo: “Bẩm quận chúa, hai phu thê Thượng Kỳ thiếu gia cầu kiến.”

Vừa rồi Ôn Uyển suy nghĩ một chút, dù sao tất cả cũng đang ở đây, gặp bọn họ cũng không sao nên truyền gặp. Nếu như không phải vì chuyện Bình Hướng Hi, nàng cũng lười gặp.

Thượng Kỳ vẫn giống như xưa, nhưng có thể do đã kết hôn nên cả người lộ ra vẻ trầm ổn hơn. Ôn Uyển đánh giá Miêu gia đại tỷ trong truyền thuyết. Khuôn mặt như trứng ngỗng, mày mũi thanh nhã, màu da trắng hồng thật xinh đẹp. Vợ chồng hai người đứng chung một chỗ cũng rất xứng đôi, mình cũng không loạn điểm uyên ương nha (ghép đôi bừa bãi.)

Ôn Uyển âm thầm gật đầu, nàng ấy đúng là như truyền thuyết, dung mạo xinh đẹp như hoa, có vẻ vợ chồng hai người ở chung cũng hòa hợp.

Sau khi hai người hành lễ, Thượng Kỳ mở miệng hỏi Ôn Uyển có chuyện gì phân phó, Ôn Uyển đem chuyện vừa qua nói rõ một lần. Giọng nói của nàng rất cứng rắn, đừng tưởng có bánh rơi từ trên trời xuống, đây tuyệt đối là một tảng thiên thạch, sẽ đập người thành thịt vụn.

“Nhược Ảnh cũng nói với ta chuyện này có chút không thỏa đáng, ta cũng cảm thấy không bình thường, đã nói với cha đừng tiếp tục tham dự vào, nhưng cha không nghe.” Thượng Kỳ buốn rầu đáp.

“Quận chúa hỏi, Thượng Kỳ thiếu gia dự định như thế nào?” Hạ Ảnh gọn gàng dứt khoát hỏi, không tiếp tục dài dòng.

“Quận chúa tìm vợ chồng chúng ta, có phải đã có đối sách hay không?” Miêu thị rất cẩn thận hỏi. Đối với vị quận chúa nổi tiếng này, Miêu thị trong lòng rất kính sợ. Chỉ cần là người biết nhìn xa trông rộng, thấy Ôn Uyển sẽ không bất kính.

“Quận chúa cũng vừa biết chuyện này, Quận chúa chẳng qua muốn nói cho hai người biết, chuyện này nếu không chuẩn bị tốt chính là đại họa ngập đầu, để hai người cảnh giác không bị người ta biến thành kẻ chết thay, đến lúc xảy ra chuyện ai cũng không cứu được.” Giọng nói của Hạ Ảnh rất khó chịu, bọn họ coi Quận chúa là gì, có chuyện tốt thì không nhớ đến, có chuyện xấu thì người đầu tiên nghĩ tới nhờ vả là Quận chúa.

“Đại họa ngập đầu?” Hai vợ chồng Thượng Kỳ đều kinh sợ.

Hôm nay Ôn Uyển ở địa vị cao, ở trong lòng nàng, nàng không có xương sườn mềm (chỗ yếu) cho người khác lợi dụng, bởi vì hai người nàng nhận làm thân nhân chỉ có Hoàng đế và Trịnh vương, đều là những người giỏi giang mạnh mẽ, chỉ có bọn họ gây phiền toái cho người khác còn mọi người có chín mạng cũng không dám đụng chạm đến bọn họ. Nhưng trong mắt người ngoài, nàng còn có một chỗ yếu là Bình Hướng Hi, có thể lợi dụng.

“Quận chúa chắc đã có tin tức, kính xin quận chúa nói rõ để vợ chồng ta có thể tính toán thật tốt.” Miêu Nhược Anh rất anh ổn định tâm trạng hỏi.

“Quận chúa không có cách nào, chính các ngươi tự để ý xử lý, tốt nhất nên sớm làm, tránh chiêu họa tới cửa.” Nói xong, Ôn Uyển bưng chén trà lên, bưng trà tiễn khách là quy củ không lời. Trong lòng hai vợ chồng Thượng Kỳ còn nhiều vấn đề muốn hỏi, Miêu thị cũng muốn nhân cơ hội tạo chút quan hệ tốt, nhưng Ôn Uyển không cho cơ hội thì không có cách nào khác, đành phải đi ra ngoài.

“Tướng công, chàng nói xem chuyện quận chúa nói có mấy phần sự thật.” Miêu Nhược Anh lo lắng hỏi.

“Ôn Uyển không phải người càn rỡ vô lý, nàng đã nói vậy, ta đoán nếu không phải mười phần thì cũng có chín phần chắc chắn.” Thượng Kỳ vô cùng lo lắng.

“Vậy chúng ta mau bảo cha không nên tiếp tục việc làm ăn ấy nữa, lại đi cầu Quận chúa để nàng ở trước mặt Hoàng thượng cầu tình, Hoàng thượng thương nàng như vậy, nhất định sẽ hạ thủ lưu tình.” Những chuyện xảy ra trong một thời gian ngắn gần đây đã khiến cho rất nhiều người không thể bình tĩnh.

“Không thể nào, tuy Ôn Uyển không so đo chuyện phụ thân và mẫu thân đã làm với nàng trước kia, nhưng nếu trong nhà gặp chuyện không may, nàng cũng sẽ không cầu tình. Coi như họa đến cả nhà cũng không dính được đến trên người nàng. Nàng có thể lên tiếng cảnh báo đã là cực hạn. Buổi tối ta sẽ dốc sức khuyên nhủ phụ thân.” Trong lòng Thượng Kỳ cũng rất sợ, nhưng thấy thê tử mặt mày tái nhợt thì đè lại hoảng sợ ở đáy lòng, nhỏ giọng an ủi.

Miêu Nhược Anh nghe, hơi yên tâm một chút.

Lúc này đã đến thời điểm dùng bữa trưa, tân khách đã ngồi vào vị trí. Nam nhân ngồi ở ngoại viện, nữ nhân ở nội viện, người tới người lui rất nhiều, Ôn Uyển ở sương phòng cũng nghe thấy âm thanh huyên náo.

“Nghe nói Quận chúa cũng trở về chúc thọ Lão quốc công, sao giờ còn không thấy Quận chúa đâu.” Một quý phu nhân hỏi Quốc công phu nhân.

“Quận chúa, đã bày tiệc, đại phu nhân mời người ra.” Ôn Uyển nghe thông báo liền ra khỏi sương phòng, đến trong sảnh đang bày tiệc. Nàng nghe nói, trong nội viện bày sáu mươi bàn, ở ngoại viện so với trong này còn nhiều hơn.

Ôn Uyển nói với đại phu nhân, nàng không thể cùng dùng bữa với mọi người ở chỗ này, cho nên sẽ ở trong viện, ăn một mình.

Đại phu nhân nhìn sa che mặt của Ôn Uyển, cũng không thể nói gì, nhanh chóng an bài thỏa đáng. Những người vốn còn muốn thấy Ôn Uyển đều thất vọng.

Đại phu nhân an bài mấy thiếu phu nhân, tiểu thư trẻ tuổi trong nhà cùng Ôn Uyển dùng cơm, nàng cũng không cự tuyệt. Người cùng dùng bữa với Ôn Uyển, đều đã được cảnh cáo trước, dù có nhìn thấy dung mạo Ôn Uyển biến thành hình dáng như thế nào, đều không được hoảng sợ. Cho nên lúc Ôn Uyển sắp gỡ sa che mặt, tất cả mọi người đều cố gắng nín thở, mím môi, ổn định tâm trạng.

Đến lúc Ôn Uyển gỡ xong sa che mặt, mọi người đều kinh ngạc, đâu có gì dọa người, chẳng qua là một chút dấu vết nho nhỏ, nhạt đến độ không nhìn kỹ sẽ không thấy vết tích gì.

Hạ Dao cười giải thích: “Đã tốt nhiều lắm, thái y nói tiếp tục dưỡng thì những dấu vết này cũng sẽ tiêu hết.” (Chẳng qua giả bị hủy dung, không phải thật bị, còn có thể không hết sao?)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui