Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Hoàng đế biết được Ôn Uyển từ chối thiếp mời mở tiệc chiêu đãi, không khỏi nhắc nhở một tiếng :”Người trẻ tuổi, hẳn nên cùng người trẻ tuổi giao thiệp nhiều hơn mới phải.” Không nên lạc hậu.

“Không thú vị một chút nào, không phải nói về đồ ăn chính là y phục đồ trang sức đeo tay, lại có nữ giới, nữ công, nghe đến đau đầu, con không đi.” Ôn Uyển rất dứt khoát lắc đầu. Nàng mới không đi tham gia những thứ yến hội nhàm chán này. Lần trước đi tham gia thọ yến của Thái Tử Phi đã gây ra chuyện lớn như vậy, kết quả. Khụ, Ôn Uyển không muốn để ý tới.

Hơn nữa nàng đã quyết định chủ ý, sau này có yến hội, trừ phi là yến hội không thể từ chối, tỷ như quốc yến. Những thứ khác, đều không đi. Yến hội cá nhân toàn bộ đều không đi. Sau này nàng cũng sẽ không làm yến hội .

“Những thứ này không có ý nghĩa, vậy con muốn làm gì?” Hoàng đế buồn cười hỏi .

“Con muốn kiếm thật nhiều bạc, chất trong nhà đến không còn chỗ trống. Hơn nữa ủ rất nhiều rất nhiều rượu ngon, đều uống không hết. Con muốn ở tại ngôi nhà thật lớn, thật xinh đẹp, như mộng huyễn hoa viên. Sau đó, sinh một đứa bé mập mạp, phụng bồi con cùng nhau đếm bạc.” Ôn Uyển vui vẻ nói .

“Thật là, chưa từng thấy qua cô nương nào lại yêu tiền yêu rượu như vậy.” Hoàng đế nghe liền cười ha ha. Cái nha đầu này, cũng không biết giống người nào, đều yêu thích những thứ kỳ quái như thế. Nhưng mà, rất biết hưởng thụ cuộc sống.

Thọ yến sáu mươi tám tuổi của Hoàng đế.

Triệu vương, Hằng Vương và Chu Vương toàn bộ đều dâng lên sổ con, nói muốn trở lại kinh thành tham gia thọ yến sáu mươi của hoàng đế đều bị hoàng đế cự tuyệt. Thái tử muốn làm lớn, nhưng hoàng đế ngại làm ầm ĩ, cộng thêm quốc khố cũng không còn tiền nên không muốn lãng phí. Chỉ phân phó không nên tổ chức. Cũng không phải là thọ lớn, tổ chức đến xem náo nhiệt chỉ thêm mệt mỏi. Chính miệng Hoàng đế phân phó. Cho nên, chỉ làm rất đơn giản.

Bởi vì bị bệnh. Hoàng đế không có tinh thần nhiều. Vốn nên làm bữa cơm đoàn viên cũng không làm. Chỉ bảo Thái tử cùng Ôn Uyển phụng bồi, ba người cùng ăm cơm. Hoàng đế cảm thấy như vậy rất tốt. Ăn một chén mì trường thọ Ôn Uyển tự mình nấu cho hoàng đế. Hoàng đế cảm thấy cái sinh nhật này, mặc dù đơn giản, nhưng rất thư thái.


Ăn cơm tối xong , Ôn Uyển vịn hoàng đế ra ngoài đi lại tiêu thực. Lại dìu hoàng đế trở về điện Dưỡng Hòa, liền biến mất không thấy. Hoàng đế đang ở điện Dưỡng Hòa, Thái tử điện hạ tới đây, làm bạn ở bên cạnh hoàng đế. Hoàng đế bảo hắn hãy làm chuyện của mình, còn ông thì đứng ở điện Dưỡng Hòa một mình. Đột nhiên ông cảm thấy, có chút cô đơn. Không biết nha đầu kia đang làm cái gì.

Đang suy nghĩ thì bỗng nhiên ngọn đèn bị tắt. Hoàng đế cả kinh, còn không có kêu ra tiếng thì đã nhìn thấy trong tay Ôn Uyển đang cầm một cái bánh lớn có đốt ngọn nến. Bánh ngọt kia có hình tròn, làm người khác yêu thích.

Hoàng đế nhìn bộ dạng của Ôn Uyển cười nói :”Nha đầu,đây là cái gì ?”

Ôn Uyển cười ha ha nói :”Ông ngoại Hoàng đế, cái này người cũng không biết. Đây là bánh ngọt, con cố ý làm cho người. Đến đây, trước khi thổi nến phải cầu một nguyện vọng. Như vậy, con cũng làm giống người.” Thu hai tay về , làm bộ dáng vô cùng thành kính . Im lặng cầu nguyện.

Hoàng đế nhìn nàng cười nói :”Ôn Uyển đã thay ông ngoại cầu nguyện rồi, có thể ăn chưa?”

Ôn Uyển nhìn bộ dạng hoàng đế không một chút phối hợp, liền mất hứng cong miệng lên :”Vậy cũng tốt. Hát chúc mừng sinh nhật cũng giảm đi, trực tiếp thổi nến!”

Hoàng đế nhìn cười ha hả không ngừng :”Hát chúc mừng sinh nhật không thể bỏ được. Ôn Uyển hát cho ông ngoại nghe một chút, ông ngoại còn không có nghe Ôn Uyển nhà chúng ta hát?”

Trên mặt Ôn Uyển lúc này mới có nụ cười, cười vui vẻ đem bài hát sinh nhật hát ba lần. Cuối cùng cầm Ngân đao cho hoàng đế, hoàng đế cắt bánh ngọt, hai người mỗi người ăn một miếng bánh. Sau khi Hoàng đế ăn xong gật đầu.”Ừ, đây là kiệt tác của Ôn Uyển, mùi vị thật không tệ.”

Ôn Uyển rất đắc ý, vừa định mở miệng nói chuyện, đã nhìn thấy hoàng đế đem bánh ngọt cắt đều thành nhiều miếng, cười hỏi :”Ôn Uyển, lễ vật này ông ngoại rất thích. Nhưng mà, vui một mình không bằng cùng vui , cũng để cho mọi người nhìn thấy. Ôn Uyển nhà chúng ta lên được phòng bếp, xuống được phòng khách, các kỹ năng, mọi thứ đều biết. Người đâu, ban thưởng sáu miếng đem đến Đông cung. Ban thưởng hai miếng bánh ngọt đến phủ Thừa Tướng, ban thưởng hai khối . . . . . .” ”


Ôn Uyển nhìn hoàng đế nói lần lượt thứ tự nhà quyền quý thì á khẩu không trả lời được. Không phải chứ, điều này cũng ban thưởng. Không phải chỉ một cái bánh ngọt thôi sao, giống như người ta chưa được ăn vậy. Nhưng hoàng đế miệng vàng lời ngọc, nàng cũng không còn chỗ trống để phản đối. Lão nhân, thật ra thì ở cạnh họ lâu rồi sẽ phát hiện, thật ra bọn họ cũng là Lão ngoan đồng.

Ôn Uyển nhìn hoàng đế rất hăng hái liền cười vui vẻ nói ;”Ông ngoại, đây chỉ là một lễ vật. Còn có một lễ vật nữa, nếu ông ngoại muốn, nhân tiện người nhận luôn nhé.”

Hoàng đế vui mừng “Còn có lễ vật, ở nơi nào, hiện tại liền cho ông ngoại nhìn một chút.”

Ôn Uyển nhìn thoáng qua điện Dưỡng Hòa nói : ” nơi này không được, đến Vĩnh Ninh Cung nhận mới được. Ông ngoại, nếu muốn biết là lễ vật gì , theo con đi Vĩnh Ninh Cung, bằng không sẽ không có.”

Hoàng đế vui vẻ theo sát nàng đi Vĩnh Ninh Cung, đến nơi Ôn Uyển liền vào trong phòng.

Hoàng đế chờ ở chính sảnh . Đợi một hồi lâu, mới thấy mấy người ôm nhạc khí trong tay đi ra. Làm lễ ra mắt với hoàng đế xong họ đều lui xuống. Hoàng đế biết Ôn Uyển thổi sáo rất giỏi, nhưng không biết hiện tại Ôn Uyển lại làm cái gì.

Đang suy nghĩ thì nhạc khí trong tay mấy người đó vang lên âm thanh vui vẻ. Theo tiếng nhạc còn có tiếng chuông thật thanh thúy .

Hoàng đế nhìn qua cửa vào liền nở nụ cười.


Ôn Uyển mặc một thân quần áo nhiều màu như cầu vòng, dùng lụa trắng từ Hồ Châu làm váy, thắt lưng Trân Châu , trên tay chân của Ôn Uyển toàn bộ đều đeo Kim Linh Đang. Ba búi tóc đen chải thành một bím tóc hẹp dài, mỗi một bím tóc cột một ít Phỉ Thúy, dưới bím tóc dùng Kim Linh cột lại. Theo khúc nhạc vui vẻ dễ nghe người ở chính giữa nhảy múa, Linh Đang cũng phát ra âm thanh trong trẻo.

Ôn Uyển nhảy hồ toàn vũ, nàng cũng chỉ học mấy ngày nên muốn cho hoàng đế một kinh hỉ. Động tác không cần nghĩ cũng biết nhất định là loạn thất bát tao. Nhưng Ôn Uyển cũng không phải muốn kỹ thuật nhảy gì đó có đẹp hay không ? Nàng chỉ cần cảnh đẹp ý vui , để cho hoàng đế vui vẻ là tốt rồi.

Thời điểm nhảy đến hăng hái bừng bừng, theo tiếng cổ nhạc nhảy múa thật nhanh, phải quay ngược chiều kim đồng hồ không biết mệt mỏi, ngàn vòng vạn vòng quay không ngừng.

Xoay vòng không đến đến nửa khắc , Ôn Uyển liền bất động, gục ở trước mặt hoàng đế vuốt mồ hôi trên trán nói: “Ông ngoại Hoàng đế , không được, con thật chóng mặt! Toàn bộ đều di chuyển! Phòng ốc cũng chuyển, ông ngoại người cũng chuyển.”

Hoàng đế cười ha ha. Thật không nghĩ tới Ôn Uyển lại khiêu vũ trước mặt ông. Sinh nhật lần này, lại để cho hoàng đế luôn trêu ghẹo Ôn Uyển, nói nàng đúng là tài nữ thâm tàng bất lộ, ngay cả khiêu vũ cũng nhảy tốt như vậy.

Ôn Uyển cười giải thích, bởi vì thường xuyên đánh quyền, cho nên thân thể có độ mềm mại vô cùng cao.Khiêu vũ chỉ làm chơi ăn thật. Thuần túy chỉ là yêu thích nghiệp dư , không thể so sánh cùng nhân sĩ chuyên nghiệp .

Sau khi sinh nhật sáu mươi tám của mình, Hoàng đế liền sinh một trận bệnh nặng. Trận bệnh này khí thế thật hung mãnh, đã ngất đi vài lần. Có thái y toàn lực chữa trị, mặc dù không ngất nữa, nhưng bệnh tình vẫn lặp đi lặp lại. Hoàng đế vẫn nằm ở trên giường không dậy nổi. Ôn Uyển mỗi ngày lo lắng đề phòng, sợ hoàng đế có vạn nhất gì.

Kể từ khi Ôn Uyển nghe được những lời nói mơ hồ của thái y …, Ôn Uyển cũng không làm những cái khác, toàn bộ thời gian đều phụng bồi hoàng đế. Bây giờ Hoàng đế đã chân chính buông xuống quyền lực để dưỡng bệnh, do cùng Ôn Uyển cười cười nói nói. Nên nhìn thần khí không tệ, lúc khí trời tốt, Ôn Uyển sẽ để hoàng đế ngồi trên xe lăn do nàng đặc chế , ngắm Hoa, ngẫu nhiên còn cùng Ôn Uyển câu cá.

Bởi vì hôm nay triều đình đã vững chắc, chính sự trong triều đều là thái tử tiếp nhận, trong kinh thành cũng chỉ có một mình thái tử. Không tồn tại việc tranh vị, mọi người cũng không cần trải qua cuộc sống vất vả . Không tồn tại những chuyện hoàng đế một khi băng hà sẽ xuất hiện nội loạn. Cho nên bệnh tình của hoàng đế, cũng không ảnh hưởng quá lớn đối với triều chính.

Đối với cuộc sống nhẹ nhàng ấm áp như vậy, Ôn Uyển rất hưởng thụ. Nếu cả đời cũng có thể như vậy, nàng cảm thấy thật sự rất tốt.


Phía xa ở biên quan, Bạch thế Niên biết triều đình đã thuyên chuyển hai vị tướng lãnh tới đây. Sau khi nghe ngóng, thì ra là tướng lãnh của Hổ Uy quân, hơn nữa còn là huynh đệ cùng hắn từ trong đống người chết bò ra. Một người là Trương Nghĩa, người kia là Bảo Bảo Cương. Lập tức vừa mừng rỡ vừa mất mác.

Diệp Tuần thấy bộ dáng của Bạch thế Niên , lấy làm rất kỳ quái: “Tướng quân, không phải nên vui mừng sao?” Hai vị tướng lãnh trẻ tuổi này đều là huynh đệ vào sinh ra tử, rất đáng tin, đối với Bạch thế Niên ở địa phương phức tạp này sẽ có trợ giúp rất lớn.

Bạch thế Niên ngay cả cười cũng miễn cưỡng .Hành động của Hoàng đế đã xác nhận một chuyện, Thanh nhi, đúng là thế thân của Ôn Uyển Quận chúa. Là do bản thân hắn suy nghĩ nhiều. Bạch thế Niên nhìn ra xa phía chân trời , bầu trời một màu đen nhánh. Báo hiệu sắp có mưa to.

Mùng một tháng tám, là sinh nhật của Ôn Uyển. Ôn Uyển cũng không làm sinh nhật, ngày này nàng chỉ ăn một chén mì trường thọ, cũng không có tiếp khách.

Thái tử cầm một hộp bằng gỗ đàn hương màu tím, đưa cho Ôn Uyển nói: “Ôn Uyển, đây là lễ vật sinh nhật cậu tặng. Xem một chút thích hay không?”

Ôn Uyển mở cái hộp ra , tổng cộng có một trăm lẻ tám viên châu, từng viên tròn trịa mượt mà, kích cỡ bằng nhau, trong suốt bóng loáng. Ở trong tay Ôn Uyển còn tỏa ra ánh sáng nhu hòa . Cổ đại không có Trân Châu nhân tạo nên cái này đều là thiên nhiên tạo thành. Vòng cổ Trân Châu trong tay Ôn Uyển , là thượng phẩm trong thượng phẩm, có giá trị liên thành.

Ôn Uyển thích Ngọc và Trân Châu, bởi vì đeo Trân Châu và Ngọc lâu dài, sẽ có công hiệu dưỡng nhan làm đẹp. Những thứ đồ trang sức khác , Ôn Uyển mang tương đối ít. Chỉ khi ra mặt tiếp khách mới có thể mang. Những chuyện này thái tử biết rất rõ.

“Đây là cống phẩm vừa mới dâng lên , cậu biết con thích Trân Châu. Liền cho Xuyến Đông giữ lại cho con. Thích không?” Thái tử ở một bên giải thích.

“Cậu tặng cái gì, Ôn Uyển đều thích.” Ôn Uyển cũng không có vì nhận được lễ vật sinh nhật mà cao hứng. Sầu lo trong mắt cũng không giảm bớt. Trong lòng Ôn Uyển rất không yên tâm. Bởi vì khí trời càng ngày càng nóng bức, bệnh của hoàng đế vừa mới tốt lên. Ôn Uyển rất lo lắng, thời tiết biến hóa, khó chịu nhất chính là ông trời. Rất nhiều người đều chịu không được.

Thái tử thấy Ôn Uyển càng ngày càng gầy, muốn khuyên bảo hai câu, nhưng cuối cùng lời nói đến khóe miệng liền nuốt trở về. Hắn đã nói nhiều lần, bảo Ôn Uyển phải chú ý nghỉ ngơi, nhưng vô dụng. Hiện tại Ôn Uyển một tấc cũng không rời khỏi hoàng đế. Ngay cả buổi tối ngủ, cũng ở một bên gác đêm. Hai người này nhiều tháng qua, vẫn luôn là như thế, không bỏ qua một ngày.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận