Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Sắc mặt Hoàng đế vàng như nến, hơi đóng lại mắt, khẽ cười nói, không có chút sợ hãi do sắp chết, ngược lại rất bình tĩnh nói :”Uyển Nhi, hai năm qua ông ngoại có con theo ở bên người, ông ngoại trôi qua rất vui vẻ. Uyển Nhi, không nên khổ sở, chính con đã nói sinh lão bệnh tử, thiên đạo luân hồi. Sau này, có cậu che chở cho con, cả đời con không cần lo. Sau này, phải ngày ngày thật vui vẻ mà trải qua mỗi ngày, không nên như lúc trước, tuổi còn nhỏ mà suy nghĩ quá nặng, cũng không cần chuyện gì cũng giấu trong lòng, biết không?” .

“Con làm không được, con muốn phụng bồi ông ngoại. Ông ngoại, người đã hứa với con, muốn thấy con cập kê, muốn nhìn con gả đi rồi sinh con. Người còn nói sau này muốn ôm chắt nữ, ông ngoại hoàng đế, người không thể nói chuyện mà không giữ lời.” Ôn Uyển khóc đến không còn hình dáng. Trong lòng nàng biết rất rõ ràng, hoàng đế đây là hồi quang phản chiếu. Ông ngoại Hoàng đế đã muốn đi rồi.

“Nha đầu ngốc, ông ngoại cũng muốn , nhưng mà ông ngoại phải nuốt lời rồi. Hồng Chương, sau này, phải chiếu cố Ôn Uyển tốt hơn . Vì người làm Hoàng Đế , cũng là người cô đơn. Duy chỉ có người một mảnh lòng thành , mới có thể bất kể được mất, nếu có người cùng đứng ở bên cạnh thì sẽ không cô tịch nữa. Hi vọng con có thể cố gắng quý trọng tấm lòng chân thành này của Ôn Uyển . Về phần hậu sự, dựa theo lúc trước ta nói, hợp táng với mẫu hậu con.” Hoàng đế không có một chút sợ hãi nào, dường như còn có một tia giải thoát ở bên trong.

“Phụ hoàng, nhi thần đã biết.” Trong mắt Thái tử hàm chứa nước mắt, mặc dù phụ hoàng từ nhỏ đối với mình chán ghét, làm cho hắn hận. Nhưng mấy năm này đối với hắn rất từ ái. Cộng thêm một phen nói chuyện mới vừa rồi , trong lòng hắn cực kỳ cảm động .

Hoàng đế còn chút hơi thở, nên lệnh cho toàn bộ vương tử Hoàng Tôn, tôn thất Vương gia đi vào: “Truyền ý chỉ của trẫm, hoàng tử ở đất phong tế điện là được, không cần vào kinh thành. Đức Phi chôn cất vào phi viên. Trẫm cùng Thánh Nguyên hoàng hậu hợp táng cùng nhau.” Một đạo thánh chỉ cuối cùng của Hoàng đế lại không đồng ý mấy vị Phiên Vương trở lại đưa tang. Cuối cùng còn bắt Đức Phi phải chết theo. Nhưng Đức Phi lại có nhi tử .

Ôn Uyển không nghe được cái gì nữa , nàng chỉ biết là hoàng đế sẽ chết. Ôn Uyển ôm hoàng đế :”Ông ngoại, ông ngoại, ông đừng ngủ. Ông không được ngủ ! ông ngoại Hoàng đế , không được chết, không được chết.”. Khóc đến khàn giọng kiệt lực, từng tiếng mà kêu, dường như như vậy là có thể đem hoàng đế kêu trở về.

Thái tử nghe lời nói của hoàng đế liền hiểu rõ.Thứ nhất Hoàng đế sợ hắn hạ sát thủ đối với mấy huynh đệ , thứ hai cũng phòng bị mấy người kia nổi loạn.Không nói ra lời tốt, cũng không nói ra lời xấu.

Tiếng khóc của Ôn Uyển cũng không có tác dụng. Hoàng đế vẫn từ từ nhắm hai mắt lại. Ôn Uyển nhìn hoàng đế nhắm hai mắt lại, nàng chỉ cảm thấy sụp đổ xuống, toàn thân như bị kéo theo. Lập tức ngã quỵ xuống.

Thái tử nhìn Ôn Uyển khóc đến ngất đi, lập tức lớn tiếng kêu :”Ôn Uyển, con làm sao vậy? Người đâu. Mau tới đây, thái y, thái y.”

Cùng lúc đó. Chuông lớn trong hoàng cung gõ vang. Lập tức, tất cả mọi người trong kinh thành đều biết. Hoàng đế đã băng hà.

Từng nhà đều treo vải trắng lên, mặc bạch y vào. Quan viên từ ngũ phẩm trở lên, đều mặc đồ tang tới hoàng cung lạy tế. Nhất thời, hoàn toàn không có chút ầm ĩ nào, ngược lại yên tĩnh đến mức làm cho người sợ hãi.

Lúc Ôn Uyển tỉnh lại, hoàng đế đã vào Hoàng dư (xe tang), đưa đến chánh điện của điện Dưỡng Hòa. Bởi vì lúc trước hoàng đế bị bệnh, nên thái y đã mơ hồ đoán trước, vì vậy hậu sự của hoàng đế cũng sớm đã an bài. Hậu sự tiến hành vô cùng thuận lợi, không có sai sót nào.

Sau khi Ôn Uyển tỉnh, bị Hạ Dao và Hạ Ảnh khuyên hồi lâu mới miễn cưỡng uống hai chén cháo. Giãy giụa chạy tới trước quan tài túc trực bên linh cữu.

“Quận chúa, Đức Phi cũng đi rồi.” lời này của Hạ Dao là nói cho Ôn Uyển hiểu.

Hạ Ảnh bưng chén đi ra ngoài, Hạ Dao giúp đở Ôn Uyển đắp chăn, nhẹ giọng an ủi:”Quận chúa, hoàng thượng thương yêu người như vậy, nếu thấy bộ dáng này của người, sẽ rất khổ sở . Quận chúa, hoàng thượng đã già. Sinh lão bệnh tử, là thiên đạo, là số mệnh . Quận chúa, người phải bảo trọng mình, không được cô phụ tình yêu thương của hoàng thượng đối với người .”

Ôn Uyển chỉ máy móc gật đầu, Hạ Dao thấy Ôn Uyển nghe lọt mới tiếp tục nói:”Ở đông cung tất cả cung nữ đều bị trượng đánh chết, không một người còn sống.”

Ôn Uyển đờ đẫn gật đầu, đứng lên mặc đồ tang đi đến linh đường, quỳ gối trước linh cữu hoàng đế , đốt tiền giấy. Nghe âm thanh phía ngoài gào thét rung trời, trong lòng bi thương không dứt.

Trong triều Đại Tề , chỉ có quan viên ngũ phẩm trở lên mới đi vào dập đầu bái biệt cho hoàng thượng . Quan viên Ngũ phẩm trở xuống, và thất phẩm đều ở điện Thái Hòa buồn bã, thất phẩm trở xuống không được nhập cung, chỉ có thể ở bên ngoài cửa cung xếp thành hàng. Cho dù như thế, ngoài cửa cung này ,Vương công đại thần cũng có hàng trăm …. Ôn Uyển bị bọn họ làm cho đầu óc choáng váng, hoa mắt, đầu rất nặng.

Túc trực bên linh cữu của Nhân Khang Hoàng Đế, Ôn Uyển bi thương quá độ, ăn không vô bất kỳ đồ gì, thân thể vượt ra ngoài phạm vi thể lực chịu đựng, lại một lần nữa ngất đi. Cho đến cuối cùng, thái tử phải lệnh cho người ta đem nàng trở về, buộc nàng nghỉ ngơi.

“Cậu, con mới vừa nằm mơ, mơ thấy ông ngoại.” Ôn Uyển rất bi thương. Nàng không tin, không tin hoàng đế cứ đi như vậy .

“Ôn Uyển, nếu phụ hoàng thấy bộ dáng này của con, sẽ không an lòng được. Người thương con như vậy, làm sao có thể thấy con vì người mà tiều tụy thế này. Đừng thương tâm nữa, ông ngoại năm nay sáu mươi tám tuổi, coi như rất thọ rồi, là người có phúc, con phải bảo trọng thân thể của mình, phải để cho người an tâm mà đi, đừng để cho người ở dưới cửu tuyền vẫn không yên lòng với con, biết không?” Nhìn hình dạng khô héo không có chút thần thái của Ôn Uyển, thái tử đau lòng không thôi.

“Nhưng con sợ. Cậu, con sợ. Người con yêu thương, người con quan tâm đều xa cách con. Cậu, cậu nhất định phải thật khỏe mạnh, cậu không thể rời Ôn Uyển. Cậu, ngươi phải tốt.” Ôn Uyển thật sự sợ. Hôm nay, thiên hạ này, nàng chỉ còn dư lại người thân là thái tử. Nếu hắn có gì ngoài ý muốn, nàng không biết mình có chịu đựng được không.

“Sẽ không, cậu sẽ thật tốt, vẫn luôn tốt. Uyển Nhi không cần lo lắng. Sau này cậu còn muốn nhìn con gả đi rồi sinh con, trải qua cuộc sống gia đình vui vẻ.” Hoàng đế vuốt đầu Ôn Uyển. Đoán chừng khi còn bé bi thương quá sâu, mới có thể sợ mất đi như vậy.

“Cậu, chúng ta móc tay nhé.” Cùng hoàng đế móc tay, làm khế ước xong mới yên lòng.

“Nằm xuống đi, con đã nửa tháng không có một giấc ngủ tốt rồi.” Nhìn Ôn Uyển giãy giụa , thái tử bận rộn khuyên .

“Không cần, con muốn theo bên cạnh ông ngoại. Sau này muốn thấy người, cũng không còn cơ hội nữa.” Ôn Uyển vẫn kiên trì mỗi ngày đến đại điện túc trực bên linh cữu hoàng đế .

Thái tử đối với hành động của Ôn Uyển thật sự là nhìn không được nữa, sai Hạ Dao đem nàng áp tải đi nghỉ ngơi. Chưa kể đến, cho uống thuốc xong ngày thứ hai lại đến. Bằng không tang lễ của hoàng đế xong, chỉ ba ngày, nàng lại bị bệnh.

Ôn Uyển mỗi ngày trừ ngủ ra, đều ở bên linh cữu của hoàng đế. May là có thái tử phòng bị, chờ đưa hoàng đế đi rồi Ôn Uyển liền ngã bệnh. Một mực sốt lên không ngừng, nằm trên giường vô ý thức mà khóc kêu ba ba, ma ma không được chết, ông ngoại không được chết. . . . . . Hoàng đế chết đi, đã kích phát bóng ma sâu nhất trong đáy lòng Ôn Uyển .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui