Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Edit: Tiểu Ngạn

Beta: Tiểu Tuyền

Nhân Khang hoàng đế vẫn cho rằng, ngôi vị hoàng đế của ông chỉ truyền cho người con thứ năm. Bởi vì trong số những người con ông sinh ra, chỉ có đứa con thứ năm Yến Hồng Bân mới có khả năng kế thừa ngôi vị.

Khi đó ông đã hoàn toàn quên mất đứa con thứ tám Yến Hồng Chương. Không vì bất cứ cái gì khác, chỉ vì ông chán ghét đứa con thứ tám này. Không chỉ xuất thân mới sinh ra hèn mọn, sự hiện hữu của đứa con này từng giây từng phút đều nhắc nhở sai lầm ông đã từng phạm phải. Hơn nữa, từ nó bé đã ngu dốt lại bất trung bất hiếu.

Càng về sau càng thấy người này tâm tư sâu như biển. Lúc ở kinh thành thì vừa ngu dốt, vừa không thông minh lanh lợi, khúm núm (ý chỉ sự vâng lời nói gì nghe nấy, không có chính kiến), ông cũng lười nhìn đến. Vừa đến đất phong, không chỉ sát phạt quyết đoán, có bản tính thích giết chóc, hơn nữa tính tính cay độc tàn nhẫn. Nhưng những thứ vừa thể hiện ra kia, cho dù ông có chán ghét hắn cũng không thể không khen ngợi một tiếng.

Ông muốn nhìn xem rốt cuộc Yến Hồng Chương có dã tâm lớn như thế nào? Gây nguy hại ra sao đối với tương lai triều đình Đại Tề, khi ông hạ thánh chỉ, triệu hắn hồi kinh, để chúc thọ mình. Thật ra mục đích là vì muốn xem một chút thật giả. Nếu đúng Yến Hồng Chương tạo thành uy hiếp gây tổn hại cho triều đình, cho hoàng đế tương lai thì ông quyết không tha.

Triệu kiến Yến Hồng Chương về rồi, nhìn gương mặt lạnh lùng như băng giống như quan tài kia. Thấy thế nào cũng không vừa mắt. Nhưng mà ông không thể không thừa nhận, nhi tử mà mình chán ghét này thật sự có tài. Ít nhất danh tiếng bên ngoài so với lão Ngũ còn tốt hơn nhiều lắm. Lão Ngũ có khi chỉ là hư danh, mà hắn lại dựa vào bản lãnh của mình đem đấy phong thống trị rõ ràng ngăn nắp. Nhưng dù có tài đi chăng nữa, ông cũng không cho tên lão Bát vào danh sách người kế vị.

Vứt bỏ sự chán ghét của mình đối với lão Bát, đứng trên lợi ích lớn của đất nước mà nói, lão Bát cũng không phải là một người kế vị đạt tiêu chuẩn. Trên người lão Bát tràn đầy lệ khí, luôn có bộ dạng khổ đại cừu thâm (*). Người như vậy một khi quang vinh bước lên Đại Bảo (ý chỉ ghế rồng) thì tuyệt đối sẽ là một bạo quân, không thể là một minh quân. Trên người lão Ngũ có rất nhiều khuyết điểm, nhưng mà những khuyết điểm này cũng không phải là trí mạng (ý nói có khuyết điểm cũng không phải là khuyết điểm không thể chịu được). Bây giờ thân thể ông vẫn còn khỏe mạnh, có thể mài dũa, đem những khuyết điểm kia mài dũa tốt là được rồi. Lúc đó trong lòng ông còn tính toán nếu tương lai lão Bát thật sự không có lòng thần phục, vậy thì cũng chỉ có thể xuống tay hạ sát.

(*) Khổ đại cừu thâm: Là hình dung từ chỉ sự bị chèn ép, bóc lột, có cừu hận rất sâu.

Chẳng qua , ai cũng không ngờ tới, ở trước đại thọ sáu mươi lại phát sinh nghịch chuyển.

Ông đã nhận được tin tức, nói bên trong phủ Triệu Vương xuất hiện thêm một tiểu nha đầu. Tiểu cô nương này cũng có dung mạo giống với lão Bát, thật ra thì ông đã biết lão Ngũ muốn làm cái gì. Ông nghĩ đúng lúc cũng muốn xem một chút khi lão Bát mất đi cơ hội tranh đấu, sẽ có biểu hiện gì. Nếu hắn không có dã tâm thì rất tốt, mặc dù ông không muốn để cho lão Bát nguy hại đến giang sơn xã tắc, nhưng mà nói như thế nào ông cũng không thể ra tay hạ sát được. Dù sao hổ dữ không nỡ ăn thịt con, nếu như có thể ông cũng không muốn giết một đứa con để bảo vệ ngôi Hoàng đế. Mặc dù chuyện như vậy ở thời điểm thay đổi triều đại luôn có. Nếu dã tâm vẫn không biến mất, nhất định phải tranh đoạt vị trí này, vậy cũng không thể trách ông độc ác rồi.

Chẳng qua để cho ông không ngờ tới, chính là chuyện lại chuyển biến đột ngột. Đứa bé kia cũng không thể hiện ra sự ngu dốt không chịu nổi, đứa bé kia thông tuệ vượt xa sự tưởng tưởng của ông. Vượt qua mọi người dự đoán. Nếu Lão Ngũ không có kế hoạch chu đáo chặt chẽ, nhất định sẽ không dáp dụng cái quyết sách này, nhưng cuối cùng lại bị nha đầu này lừa gạt. Cuối cùng cũng nói ra thân phận của mình.

Nếu như đứa bé này không biết thân phận của mình mà giấu diếm nhiều người vậy còn có thể chấp nhận được. Nhưng mà biết rất rõ thân phận, cũng không nói. Không nói cho An Nhạc Hầu cũng thôi, bởi vì cố kỵ An thị. Nhưng ngay cả lão Ngũ cũng không nói thì khiến cho người ta phải cẩn thận suy nghĩ rồi. Phải biết rằng, nếu nha đầu kia biết thân phận thật sự của mình thì lão Ngũ cũng là cậu của nàng, cũng có thể chủ trì công đạo, nhưng con bé lại giả vờ nửa điên nửa ngu, còn lừa gạt được của lão Ngũ.

Không chỉ có lừa gạt lão Ngũ, còn có thể lừa gạt được một đám phụ tá đa mưu túc trí bên cạnh lão Ngũ, bao gồm cả Hiền phi trong hậu cung. Quan trọng nhất là, ngay cả ông cũng đã bị lừa gạt rồi. Ông cũng chỉ cho rằng đứa này chẳng qua lớn lên có vẻ gần giống với lão Bát thôi, ngàn vạn lần ông cũng không nghĩ tới lại là con gái của Phúc Huy

Không phải là con của lão Bát, dĩ nhiên ông đã sớm biết từ lâu. Lão Bát rất yêu quý danh dự của mình, tất nhiên sẽ không để cho một ca cơ mang thai đứa con của hắn. Hơn nữa lão Bát không giống với lão Ngũ, không có đam mê nữ sắc. Nhưng khiến cho ông thấy khiếp sợ chính là đứa này n lại là ccủa Phúc Huy.

Phúc Huy là nữ nhi khiến cho ông nghĩ tới lại nổi giận. Nể tình sư muội mất sớm, ông đối với đứa con này cũng coi như đã tận tâm tận lực rồi. Không nghĩ tới lại vì một nam nhân mà ngỗ nghịch bất hiếu như thế, khiến cho trái tim ông lạnh giá, sau này ông cũng không quản đến nữa. Chỉ sợ nàng vì một nam nhân mà bỏ mạng, ông cũng muốn hỏi lại.

Về phần đứa bé kia có phải là “tảo bả tinh”(*) hay không, ông càng muốn không hỏi tới. Con ruột còn như thế, nói chi đến cháu hơn nữa đã cách đời, lại còn họ khách, cần gì để trong lòng, lại khiến mình thêm đau lòng.

(*) Tảo bả tinh: hay còn được gọi là sao chổi, là ngôi sao bay trên bầu trời có đuôi. Ý chỉ người không may mắn, cũng sẽ ảnh hưởng đến người xung quanh.

Chẳng qua là biểu hiện thông tuệ cơ mẫn của đứa bé này, lại làm cho ông kinh hãi. Không phải khiếp sợ đứa bé này quá thông tuệ, mà là khiếp sợ khi từ trên người đứa bé này ông dường như thấy hình bóng của một người. Mà người kia chính là sư muội của ông, Tô Phượng.

Lúc ấy Tô Phượng là nữ cải nam trang, trở thành đệ tử quan môn của lão sư. Ông chung sống cùng Tô Phượng năm năm. Trong năm năm đó ông cũng không biết Tô Phượng là nữ cải nam trang. Mãi cho đến khi nạp Tô Phượng làm phi. Ông có cảm giác như đã từng quen biết. Qua một thời gian ngắn, dưới sự ép hỏi của ông, Tô Phượng cuối cùng cũng đã thừa nhận thân phận của mình.

Khi Ôn Uyển lấy ra bằng chứng xác thực chứng minh mình là nữ nhi của Phúc Huy. Mà bề ngoài của Ôn Uyển cùng lão Bát giống nhau không thể không khiến người ta suy nghĩ sâu xa rồi. Đều nói cháu trai ngoại như cậu, hai người dung mạo giống nhau như vậy, không phải là nữ nhi của mình, vậy cũng chỉ có thể là cậu ruột rồi. Ông cũng không phải không nghĩ tới lão Bát có thể là con trai của sư muội. Chẳng qua là ông không nghĩ ra, tại sao sư muội lại muốn làm như vậy? Sư muội không thể nào không biết ông chán ghét Đỗ Dung Hoa, chén ghét đến mức nếu không phải nàng ngăn cản thì đã ban cho Đỗ thị đang mang bầu cái chết rồi. Nhưng mà ở ngoài sáng thì biết ông chán ghét Đỗ thị như thế, còn muốn đem con của mình đánh tráo, đây là vì sao?

Hoàng đế hiểu rất rõ Tô Phượng, nên không phải là không thể xảy ra, mà điều kiện đầu tiên là chuyện này phải khiến cho Tô Phượng cảm thấy đáng giá. Chỉ cần nàng cho là đáng giá, nàng sẽ làm. Giống như rõ ràng không muốn vào cung, nhưng vì Đại Tề, vì giang sơn xã tắc vì dân chúng có một cuộc sống tốt hơn, nàng vẫn là nghĩa vô phản cố(*) vào cung. Cho nên, ông có thể khẳng định, có thể làm cho sư muội ngay cả con mình cũng không quan tâm, chỉ có thể liên quan đến giang sơn xã tắc.

(*) Nghĩa vô phản cố: Vì đạo nghĩa quên mình, vì đạo nghĩa không chùn bước.

Vào thời gian này, mặc dù ông rất muốn nhìn thấy Ôn Uyển, nhưng mà tình thế hiện tại cho thấy ông cùng Ôn Uyển gặp mặt hãy còn sớm. Bây giờ, ông nhìn thấy Ôn Uyển, tất nhiên sẽ khiến cho lão Bát nghĩ là cho mình một cơ hội. Đến lúc đó, chuyện sẽ nằm ngoài phạm vi nắm giữ của ông.

Lão Bát mang Ôn Uyển về phủ, ông còn cố ý nói với lão Bát là đứa bé họ Bình, không phải họ Yến. Đứa bé Bình gia dĩ nhiên là để cho người của Bình gia mang về.

Lão Bát có vẻ không muốn, nhưng cuối cùng không lay chuyển được ý tứ của ông. Mà ông muốn Ôn Uyển trở về nhà mục đích rất rất đơn giản, ông muốn nhìn đứa bé này, rốt cuộc dùng cách nào để đứng vững gót chân ở Bình gia. Làm sao cùng người Bình gia hòa hợp thành một khối. Đứa bé này, rốt cuộc có bao nhiêu thông tuệ, giống sư muội được bao nhiêu?

Đáng tiếc ông đã sai lầm rồi, Ôn Uyển không phải là sư muội. Sư muội là người trời sinh được người khác yêu thích. Người cùng nàng ở chung một thời gian, không ai không thích nàng, bao gồm cả chính ông. Nhưng Ôn Uyển lại là một đứa bé không được người thích, cũng giống với lão Bát không được người yêu thích.

Lão Bát là con trai của sư muội, cũng là con trai của ông cùng sư muội. Khi đó ông do dự, ông do dự có nên cho lão Bát một cơ hội hay không? Nếu không cho lão Bát một cơ hội, với tính tình của lão Bát, khi lão Ngũ lên ngôi tất nhiên hắn sẽ không phục ở trong lòng, tương lai sẽ khiến cho thiên hạ đại loạn.

Đúng lúc thời điểm ông đang do dự, khiến ông không nghĩ tới là lão Bát lại mang theo Ôn Uyển bị bắt nạt rất thảm đến đây. Đứa bé kia không chỉ có mặt bị đánh thành đầu heo, toàn thân đều có vết thương, còn có hôn mê bất tỉnh. Lúc ấy ông vô cùng tức giận.

Nhưng rất nhanh ông đã tỉnh táo lại, ông cũng đã nhìn ra chút đầu mối. Nếu Ôn Uyển là người lỗ mãng như vậy, ban đầu làm sao có thể lừa gạt được lão Ngũ và một đám phụ tá của hắn. Nói trở lại, Ôn Uyển là một người cực kỳ thông tuệ, nếu là người thông tuệ, làm sao lại khiến cho mọi người ở Bình phủ thấy chán ghét. Chỉ có một nguyên nhân, là đứa bé này không muốn sống ở Bình Phủ, nó muốn tìm kiếm ngoại lực (thế lực bên ngoài) để rời khỏi Bình phủ. Mà ngoại lực trừ lão Bát ra, thì chính là ông, nha đầu này là muốn mượn lực.

Mặc dù ông biết Ôn Uyển có lòng mưu tính với mình, nhưng nhìn bộ dạng đứa bé kia thể thảm như vậy, nghĩ đến chuyện Bình gia làm với mình. Đứa bé này đối với Bình gia lãnh tâm lãnh ý cũng là bình thường. Mặc kệ như thế nào, Ôn Uyển cũng là huyết mạch của sư muội và ông. Chỉ một điểm này thôi, cho nha đầu này một thân phận quý khí vẫn có thể được. Cho dù Ôn Uyển không làm như vậy, ông cũng sẽ cho nó một tước vị.

Cũng từ việc này ông đã có thêm thu hoạch. Chuyện của Ôn Uyển lần này ông đã nhìn thấy tâm tình lão Bát thay đổi. Đối với hiểu biết của ông về lão bát, đó chính là một người lãnh tâm lãnh tình, lại không nghĩ tới bởi vì chuyện của Ôn Uyển còn có thể khiến hắn có thay đổi như thế. Mặc dù sự thay đổi này hơn phân nửa có mang theo tính toán, nhưng cuối cùng cũng khiến hắn biến động. Chuyện này đối với hắn là một chuyện tốt.

Cũng bởi vì như thế, ông cố ý hỏi lão Bát, nếu tứ phong tước vị cho Ôn Uyển thì hắn sẽ trở về đất phong còn nếu mặc kệ Ôn Uyển, hắn sẽ ở lại kinh thành, chỉ được chọn một trong hai.

Điều làm cho ông không ngờ tới chính là lão Bát không chút nghĩ ngợi đã nguyện ý trở về đất phong, đem cơ hội cho Ôn Uyển. Lão Bát có mưu tính gì ông đều biết, nhưng mà ông biết ít nhất trong khoảnh khắc này lão Bát đã thật lòng nhường cho Ôn Uyển. Từ việc này ông cũng đã nhìn ra, lão Bát không phải không có thuốc nào cứu được.

Ông nhận được tin báo nói đứa bé kia vẫn luôn ở thư phòng không ngừng luyện chữ, nhớ tới tay phải của nó bị thương, lúc ấy ông chỉ thấy có chút ngoài ý muốn. Nhớ được năm đó hai tay sư muội đều có thể viết chữ, hơn nữa tay trái tay phải đều viết đẹp như nhau. Chẳng lẽ, đứa bé này cũng muốn luyện viết chữ bằng hai tay.

Nếu nói lần đầu tiên nhìn thấy đứa bé này, bị tình trạng thảm hại của nó chọc cho cáu giận, lại cảm thấy đứa bé này tâm tư quá sâu. Nhưng mà đại thọ hôm đó khi ông nhìn thấy nó, thì nó lại một lần nữa phá vỡ sự tưởng tượng của ông.

Trong suy nghĩ của ông, đã trải qua sự hành hạ của Bình gia, bị sự vô tình làm tổn thương như thế, đứa bé này hẳn phải giống lão Bát, lạnh lùng như băng. Tại sao lại có thể bình bĩnh như vậy, bình tĩnh giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Trên yến hội, trong lúc vô tình ông có nhìn qua Ôn Uyển mấy lần. Thấy khuôn mặt đứa bé kia tràn đầy sự tò mò, đối với bất cứ thứ gì cũng tò mò. Tò mò ông có thể hiểu, lần đầu tiên tham gia yến hội tò mò cũng là bình thường. Điều khác thường chính là nhiều người phô trương lớn như vậy nhưng nha đầu này không có một chút gì là sợ hãi, giống như đã quá quen thuộc rồi.

Cũng bởi vì như thế, ông mới cố ý điểm danh, hỏi Ôn Uyển chuẩn bị quà gì? Không nghĩ tới nha đầu này đúng là đã chuẩn bị đồ. Không phải là đồ vật quý trọng gì, chỉ là một câu đối. Nhìn thái giám bên cạnh có sắc mặt bất khả tư nghị, bỗng nhiên ông rất muốn cười. Ông thân là vua một nước, bốn biển giàu có, có gì mà không có, chỉ một bộ câu đối nhưng lại được lòng của ông.

Thật ra ông không quan tâm đến nội dung câu đối, nhưng tờ giấy nhỏ kia thật sự làm cho ông bất ngờ, cũng không nhịn được nữa mà nở nụ cười. Nhìn lại Ôn Uyển, trong lúc đó loáng thoáng giống như thấy được bóng dáng của sư muội.

Khi ông mở miệng hỏi Ôn Uyển muốn được thưởng cái gì, Ôn Uyển bắt đầu ngây ngốc nhìn phía lưng của lão Bát, rồi bỗng nhiên vui mừng, ông cũng đã đoán được Ôn Uyển muốn cái gì rồi.

Khi ông nhìn thấy Ôn Uyển dùng ánh mắt trong suốt mang theo quấn quýt nhìn về lão Bát, khiến cho tim ông khẽ run. Ông nghĩ có lẽ ông đã sai lầm rồi, đứa bé này cũng không phải là loại người có tâm cơ thâm trầm. Một người tâm tư thâm trầm sẽ không thể nào có ánh mắt trong suốt như vậy được. Đứa bé này có tính toán như thế, cũng là bị ép buộc đến mức này.

Biểu hiện của Ôn Uyển đã kích thích dây cung trong lòng ông. Không chỉ tứ phong cho Ôn Uyển là “Quý quận chúa’, còn ban thưởng cho nàng một cây kim tiên, đảm bảo sau này nàng sẽ không bị ức hiếp. Ngoài ra, còn thưởng thêm cho nàng ba huyện làm đất phong.

Dĩ nhiên ba huyện làm đấy phong còn có hàm ý khác. Thứ nhất là để thử dò xét Ôn Uyển, có được vinh hạnh đặc biệt như thế nhìn biểu hiện của Ôn Uyển một chút để biết được tâm tính Ôn Uyển. Thứ hai ông muốn kích thích tiếng lòng của lão Bát, xem hắn có thể kiềm chế được hay không? Làm hoàng đế, quan trọng nhất không phải là tri thức, mà là tâm tính. Nhẫn nhịn được chuyện mà người thường không thể nhẫn, chịu được nỗi khổ mà người thường không chịu đựng được, mới có thể nhận lấy phú quý mà người thường không cách nào nhận lấy được.

Lại khiến ông ngoài ý muốn, chính là Ôn Uyển vốn không đem tiền tài coi là một việc lớn. Lúc biết được việc này ông biết là mình đã quá sai lầm rồi. Đứa bé kia ngày đó có tính toán như vậy cũng chỉ muốn nhận được một lá bùa hộ mệnh khiến cho nàng có thể sống yên phận. Tước vị chính là bùa hộ mệnh.

Trong thời gian ngắn nhất ông biết được chuyện tình xảy ra khi lão Bát mang theo Ôn Uyển đi chợ gặp được lão Tam cùng lão Ngũ. Ông nghe được lão Ngũ nói rằng hắn có ơn cứu mạng đối với Ôn Uyển, Ôn Uyển liền không nói lời nào lập tức quý xuống cảm tạ ơn cứu mạng của lão Ngũ, không thể phủ nhận, ông đối lão Ngũ có chút thất vọng rồi.

Ôn Uyển đã chính thức là ngọc điệp của hoàng gia, cũng là cháu gái của lão Ngũ. Làm cậu cứu cháu gái đâu phải là chuyện kinh thiên động địa gì, nhưng mà hắn lại muốn Ôn Uyển cảm kích hắn. Nếu ngày đó Ôn Uyển không biết hắn có điều tính toán khác, làm sao lại không nói cho hắn biết thân phận thật sự. Có những chuyện đã sai thì chính là sai. Vẫn còn muốn vẽ thêm chân cho rắn, tổn hao nhiều tâm huyết như vậy, đem đám người có tài nhất thả đến bên cạnh hắn làm phụ tá, bày mưu tính kế cho hắn, cuối cùng so với cả một đứa trẻ như Ôn Uyển còn kém hơn. Lão Ngũ như vậy, đáng giá cho ông bồi dưỡng sao?

Lão Bát đi rồi, Ôn Uyển cũng yên lặng. Ông tìm việc cho Ôn Uyển làm, cố ý đem danh sách đồ cưới của Phúc Huy lộ ra ngoài, xem một chút phản ứng của Ôn Uyển. Không nghĩ tới nha đầu này lại có thể mượn lực của dòng họ, không có đem chuyện này làm ầm ỹ mà chỉ yên lặng xử lý.

Sau chuyện đó, mỗi ngày Ôn Uyển đều ngoan ngoãn học quy củ, khiến cho ông thấy ngoài ý muốn, Sư muộn phiền chán nhất là học quy củ. Nhưng càng khiến cho ông thấy ngoài ý muốn là Ôn UYển không muốn học cầm kỳ thi họa, ở thời điểm học những thứ này đều là ngủ gà ngủ gật. Là Ôn Uyển không đủ thông tuệ sao? Dĩ nhiên là không phải.

Mãi cho đến khi Ôn Uyển nhờ Tô Hộ tìm kiếm thầy giáo, ông mới hiểu, không phải Ôn Uyển không cảm thấy hứng thú mà là mấy người này không đủ bản lĩnh để dạy Ôn Uyển. Cuối cùng Tô Hộ đề cử Tống Lạc Dương cho Ôn Uyển. Tống Lạc Dương là một người rất có bản lĩnh, có điều tính tình của tên đó rất quái dị, nên làm thế chẳng khác gì để cho Ôn Uyển nếm mùi thất bại.

Người trong thiên hạ đều biết quy củ của Tống Lạc Dương. Số tuổi dưới mười lăm tuổi, qua được ba cửa ải, cửa ải cuối cùng phải thắng được hắn.Ở tuổi này có thể thắng được hắn chính là chuyện không thể nào xảy ra, mọi người đều cho là Tống Lạc Dương không muốn nhận đồ đệ, nên đã nghĩ biện pháp cố ý gây khó khăn. Ngày đó ông cũng không nghĩ tới Ôn Uyển sẽ thành công. Nhưng nha đầu này làm việc luôn nằm ngoài dự đoán của ông. Không ngờ là Tống Lạc Dương lại nhận Ôn Uyển làm đệ tử. Điều này rất có ý nghĩa, Ôn Uyển có thứ gì đó có thể thắng được Tống Lạc Dương sao? Là cái gì đây? Dựa theo biểu hiện thường ngày của Ôn Uyển, cầm kỳ thư họa cùng lục nghệ của Ôn Uyển là không thể dùng được. Nhưng ông cũng tin tưởng vào nhân phẩm của Tống Lạc Dương, ông tin hắn không thể nào nói dối. Cho nên sự thật là Ôn Uyển đã thắng Tống Lạc Dương. Nói cách khác Ôn Uyển đang tự che giấu bản thân rồi.

Cùng lúc đó, Hiền phi động thủ, giả vờ tốt bụng cố ý tiết lộ cho Ôn Uyển biết gì đó. Để cho Ôn Uyển cho rằng Phúc Huy là bị người Bình gia hại chết. Chẳng qua điều khiến cho Hiền phi không nghĩ tới, chính là Ôn Uyển không điều tra tiệp mà chỉ động đến một chút thôi.

Có lẽ người khác sẽ cho rằng Ôn Uyển đối với Phúc Huy bất hiếu. Nhưng mà ông biết, Ôn Uyển không hẳn là không muốn điều tra, mà cho rằng thời cơ chưa tới.

Một người có thể giấu diếm nhất thời, nhưng không giấu được cả đời. Ông cứ từ từ nhìn quan sát là được. Ông cho rằng đứa bé này thế nào cũng phải yên lặng một đoạn thời gian, lại không ngờ rằng từ đầu nó đã không phải là người an tĩnh. Tuổi còn nhỏ mà muốn làm ăn. Đứa bé bảy tuổi sẽ biết buôn bán kiếm tiền?

Được rồi, ông thừa nhận, trẻ con, đặc biệt là bé gái thích búp bê vải không có liên quan gì. Nhưng mà đem búp bê vải làm xong đầu tiên đưa vào hoàng cung, việc này cũng có chút ý tứ rồi. Trên mặt là thể hiện sự hiếu tâm, thật ra làm sao mà không có hàm ý khác. Ông cũng không vạch trần, cứ mặc nàng làm ầm ĩ đi.

Có điều mặc dù Ôn Uyển tính tình giống với sư muội. Đi tới chỗ nào cũng đều tỏa sáng! Nhưng khác biệt ở chỗ, sư muội tới chỗ nào cũng được yêu thích. Còn Ôn Uyển làm cái gì đều được người ta chú ý tới.

Còn không đúng à? Chút lợi nhuận ít ỏi của cửa hàng búp bê, sẽ không phải nộp thuế. Vốn là có vài đại thần nói cần phải đổi mới cải cách, nói rằng cửa hàng của người thân của những vị quan có chiến công cũng phải thu thuế. Triều đình thu vào càng ngày càng ít, chi càng ngày càng nhiều, quốc khố vào không bằng ra. Đúng lúc muốn gia tăng nguồn thuế, mà Ôn Uyển đúng lúc dính vào thời điểm mấu chốt này. Hơn nữa câu trả lời của Ôn Uyển càng khiến ông thấy dở khóc dở cười, khi cho làm ăn nộp thuế là việc đương nhiên.

Nàng cho là việc đương nhiên, nhưng đã gây nên sóng to gió lớn, đến nỗi ngay cả cửa hàng cũng bị người ta đốt, người Bình gia cũng dùng sức hành hạ nàng. Rốt cuộc cũng bị tức đến mức ngất xỉu.

Dưới áp lực nặng nề, Ôn Uyển cũng chỉ có cách lựa chọn đến thôn trang ở nông thôn để tránh họa. Lúc ấy ông không có ra mặt, không phải là ông không thể ra bảo vệ Ôn Uyển. Nhưng vì ông nghĩ có khi như vậy lại tốt hơn. Chỉ là một đứa trẻ bảy tuổi, trong lúc vô tình làm ra chuyện này, nếu ông che chở thì những người này nhất định sẽ đem những khoản sổ sách này ghi lên đầu nàng, ngược lại đối với nàng lại không tốt. Còn không bằng để nàng đi tới thôn trang ở vùng nông thôn tránh nạn. Chờ một thời gian khi tin đồn biến mất cũng tốt.

Trên đường có mấy điêu dân quấy rối, Ôn Uyển cũng mặc kệ mà buông tha, ngay cả đưa đến nha môn cũng không làm, nha đầu này, tâm địa cũng quá mềm yếu rồi.

Ông cho rằng Ôn Uyển lui về nông thôn sẽ chịu yên tĩnh. Lại không nghĩ tới Ôn Uyển đi tới đâu cũng không có ý định sống yên tĩnh. Ở trong nông trang nông thôn, cho các tá điền phía dưới nuôi gia súc gì đó, còn giúp đẩy mạnh tiêu thụ. Mặt khác, rau dưa trái mùa nàng cũng buôn bán được. Còn viết rất hay, đại lý rau quả. Ở trong thôn trang, không có chút chán nản nào, mà trôi qua còn có lợi nhuận. So với ở kinh thành còn tốt hơn.

Người của Bình gia cuối cùng cũng cho Ôn Uyển trở lại kinh thành. Ông cũng cho rằng, Ôn Uyển sẽ biết điều một chút đi vào khuôn khổ, nhưng không ngờ Ôn Uyển lại đi đến thẳng nhà mà nha đầu này đã mua. Nói cách khác, Ôn Uyển nhân cơ hội này rời xa Bình gia rồi.

Tất nhiên là người Bình gia không muốn vậy. Nhưng mà ông muốn nhìn một chút xem, sau khi Ôn Uyển rời khỏi Bình gia sẽ làm chuyện kinh thiên gì đây. Ở Bình gia Ôn Uyển bị cản trở quá nhiều. Có ông xen vào, Ôn Uyển đã rời khỏi Bình gia, đến ở ngõ Bát Tỉnh cũng không phải là chuyện gì khó.

Cũng vào lúc này, Hiền phi đã bắt đầu ra tay. Khi ông còn chưa biết được Ôn Uyển tài năng đến cỡ nào, có thể giống sư muội lúc trước hay không thì ai cũng không thể động đến nha đầu này. Ông muốn nhìn xem Ôn Uyển có giống với sư muội, có tài năng kinh thiên vĩ địa hay không?

Thời điểm mùa đông, Ôn Uyển chỉ mượn thôn trang của ông, mà kiếm được một khoản lớn. Lần thứ nhất là trùng hợp, lần thứ hai cũng là trùng hợp, nhưng còn lần thứ ba, lần thứ tư, vẫn là trùng hợp sao? Hoàng đế chưa bao giờ tin tưởng trùng hợp. Ông muốn chờ nhìn xem, rốt cuộc Ôn Uyển muốn làm cái gì.

Vẫn cứ chờ đợi, chờ đến khi nghe tin thiếu chút nữa Ôn Uyển bị Trấn Nam Hậu Thế tử bóp chết, kết quả chẳng qua Ôn Uyển chỉ muốn bồi thường bạc là xong chuyện. Lúc ấy ông có chút bất khả tư nghị. Ôn Uyển có yêu tiền ngấm vào tận trong xương sao? Nếu thật sự yêu tiền như vậy, thì sao không để ý đến tiền lời của đất phong, càng không có khả năng một lần quyên góp mấy vạn lạng bạc. Nha đầu này, rốt cuộc đang làm cái gì vậy? Đối với chuyện làm bại hoại thanh danh của mình nó không thèm để ý một chút nào.

Ông không thể không thừa nhận, lúc ấy ông cũng có chút nhìn không rõ được Ôn Uyển. Cũng vào thời điểm đó, ông nghe người ta nói trên người của thiên kim có chút đồ bẩn kia, tuyên bố rằng Ôn Uyển và nàng ta là người cùng chí hướng. Mặc Dù Ôn Uyển đã đi Hoàng Giác Tự chứng minh trên người mình không có “đồ bẩn”. Nhưng mà ông vẫn nổi lên nghi ngờ.

Ông không phải cho rằng Ôn Uyển là yêu nghiệt, vì ngày đó có thể gặp Ôn Uyển đã đủ chứng minh Ôn Uyển không phải. Chẳng qua chuyện này quả thật rất quỷ dị. Quỷ dị đến mức ông để cho Thiên Lão Nhi bói ngày sinh tháng đẻ của Ôn Uyển.

Cho ra kết quả khiến cho ông thất kinh. Thiên Lão Nhi coi không ra. Kết quả là không có gì, mà theo Thiên Lão Nhi giải thích, lại khiến cho ông giật mình không thôi.

Thiên Lão Nhi nói coi bói mà không ra kết quả chỉ có hai nguyên nhân, một là người đã chết, người chết thì không có mệnh số; hai là mệnh số bị cướp đoạt rồi sửa lại, thoát khỏi quỹ đạo ban đầu, đi về một hướng khác, được gọi là nghịch thiên cải mệnh.

Người nào có thể cải mệnh cho Ôn Uyển. Vì sao lại cải mệnh cho Ôn Uyển, đây là một việc khó lí giải. Để cho Thiên Lão Nhi nhìn tướng mệnh của Ôn Uyển, cũng không nhìn ra cái gì. Chưa kể một ít lời khiến người ta nghe không hiểu của hắn làm người ta như lọt vào trong sương mù. Ông không có được đáp án, chỉ có thể tự mình nhìn xem.

Bình gia vẫn vĩnh viễn không biết điểm dừng. Ôn Uyển chán ghét Bình gia, rồi lại phải dây dưa. Mà xảy ra việc làm con thừa tự đã để cho ông thấy được nhược điểm của Ôn Uyển. Đó là không hiểu sự đời. Nếu như nàng hiểu rõ luật lệ Đại Tề thì nên biết, An thị chỉ là một người không thể dọn lên mặt bàn, cho dù có tái giá lấy vợ lên làm chủ nhân thì cũng chỉ là lấy vợ trên danh nghĩa, căn bản là không được vào gia phả. Nếu không thì đặt Hoàng gia ở chỗ nào. Đừng nói đến An thị chỉ là một thứ nữ ti tiện, thứ nữ mà lại dám cùng công chúa hoàng gia ngồi ngang hàng, vậy không phải quá buồn cười à. Nhưng ông cũng không muốn vạch trần, ông muốn nhìn người Bình gia hành hạ Ôn Uyển, nhìn Bành Hướng Hi hành hạ Ôn Uyển. Ông muốn nhìn xem sự nhẫn nại của Ôn Uyển sâu đến mức nào.

Chuyện làm con thừa tự đã xong, Ôn Uyển lại bắt đầu lăn qua lăn lại. Còn muốn làm to chuyện. Hành hạ lần này còn kéo theo Thuần Vương cùng lão Tam. Giằng co đến mấy tháng.

Ôn Uyển có thể kéo được lão Tam vào, lúc ấy ông thật bất ngờ. Nhưng càng khiến cho ông để ý, Ôn Uyển mặc kệ tiền lời của xưởng búp bê hay là sơn trang, cũng đều nhớ cho lão Bát một phần. Ông cũng biết, lão Bát đã nói với Ôn Uyển là không cần. Nhưng mà Ôn Uyển vẫn cố chấp phân chia phần tiền lời này.

Minh Nguyệt Sơn Trang có lợi nhuận hay không, có hấp dẫn ánh mắt người khác hay không ông không thèm để ý. Ông để ý chính là xuyên qua chuyện này, để nhìn thấy những thứ Ôn Uyển vẫn cất giấu không biểu hiện ra ngoài. Tất cả mọi việc khi thành lập Minh Nguyệt sơn trang, Ôn Uyển cũng suy nghĩ vô cùng chu toàn. Có thể khẳng định, việc này nếu không có kinh nghiệm căn bản không thể làm được.

Lúc ông cầm lấy bản kế hoạch phác thảo Minh Nguyệt sơn trang của Ôn Uyển. Lúc ấy cảm giác đầu tiên chính là, đây không phải là do đứa bé làm, nhất định không phải là một đứa trẻ. Một đứa trẻ tám tuổi không thể nào làm được. Nhưng thuộc hạ nói cho ông biết, xác định chắc chắn đây là chính tay Ôn Uyển làm phác thảo. Khi đó ông cũng đã biết, Ôn Uyển chính là ẩn số. Rất nhiều bí mật ở trên người nha đầu này, nhìn không thấu, cũng không nhìn thấu được.

Sau sự kiện sơn trang. Nha đầu này to gan lớn mật, lại dám chia một chén canh với Tào Bang. Cũng thật mệt cho nó dám ham muốn và cũng dám làm. Hoàng đế cảm thấy có vẻ Ôn Uyển không hẳn là vì tiền bạc. Vì cái gì thì ông cũng không biết. Nhưng mà ông biết, ông phải để cho Ôn Uyển học ít việc, học thứ mà Ôn Uyển nên học. Mà dạy Ôn Uyển những điều này, trừ Tống Lạc Dương cũng không có ai khác.

Ông muốn Tống Lạc Dương dạy Ôn Uyển sử ký, để cho Ôn Uyển học tập nhị thập tứ sử, để cho Ôn Uyển biết sự tàn khốc của cung đình, hơn nữa muốn cho Ôn Uyển biết rằng, hiện tại thân nàng đang ở hoàn cảnh nào.

Được rồi, mặc dù Ôn uyển theo Tống Học Dương học sử ký, nhưng mà việc cần chiếm lấy lợi nó chiếm cũng không ít. Cẩm Tú lâm viên mà nó cũng dám muốn. Ừ, xác thực mà nói con bé không phải không có thứ đồ muốn lấy.

Không thể không nói có đôi khi ông cũng không rõ rốt cuộc Ôn Uyển đang làm cái gì, đang suy nghĩ gì. Ông vốn tưởng rằng Ôn Uyển hẳn là không thích tiền tài, nhưng mà biểu hiện của Ôn Uyển đôi khi lại khiến cho ông thấy mơ hồ. Đối với Ôn Uyển mà nói, chỉ cần có lợi ích, không quản phiêu lưu thế nào, mặc kệ nguy hiểm bao nhiêu, hay là mang đến cho mình tai tiếng không chịu nổi, thì nó vẫn muốn. Một trăm phần trăm là một đứa bé trong mắt chỉ có tiền.Cùng với chuyện Ôn Uyển làm, đôi khi rất mâu thuẫn.

Khi đó ông nghĩ, có lẽ là bởi vì từ nhỏ chịu khổ, cho nên mới phải có suy nghĩ phải ôm nhiều tiền bạc vào thân. Nhưng mà không thể phủ nhận, Ôn Uyển so với sư muội không nhiễm bụi trần đã quá tục tằng rồi. Tục tằng đến mức khiến trong phút chốc ông cho rằng, phải chăng ông đã làm sai rồi.

Cũng vào lúc này, được Tống Lạc Dương tiến cử, Ôn Uyển cùng những đại nho kia tất cả đều chung đụng hòa hợp. Những đại nho kia là hạng người gì, không ai biết rõ hơn so với Hoàng đế. Ôn Uyển có thể được bọn họ thán thưởng, đều nhờ công lao của Tống Lạc Dương, nhưng Ôn Uyển cũng có bản lĩnh của mình.

Ông cho rằng Ôn uyển sẽ cùng Tống Lạc Dương và đám đại nho kia chăm chỉ nghiên cứu học vấn, lại không nghĩ tới nha đầu này lạidụ dỗ một đám tiểu cô nương cùng nàng học tập. Mỗi ngày vui vẻ, cuộc sống trôi qua rất thảnh thơi. Giống như chỉ là một đại gia khuê tú, đi theo tiên sinh học cầm kỳ thư họa.

Vào lúc đó, ông để cho người ta thật sự chú ý xem rốt cuộc Ôn Uyển am hiểu cái gì. Đáng tiếc một lần nữa lại khiến cho ông thất vọng. Ôn Uyển cái gì cũng không am hiểu. Đàn, Ôn Uyển không đụng, vẽ tranh, tranh thật quái dị; thư pháp, mỗi ngày Ôn Uyển đều chăm chỉ khổ luyện; đánh cờ, miễn cưỡng là được. Đừng nói đến lục nghệ. Nói tóm lại không chỗ nào là không yếu kém.

Ông thật sự rất tò mò, đến tột cùng là Ôn Uyển dùng cái gì thắng Tống Lạc Dương. Đáng tiếc, miệng Tống Lạc Dương giống như con trai, cạy mãi không mở miệng. Chỉ có thể từ từ chờ thôi.

Dĩ nhiên, trong lúc học tập, Ôn Uyển cũng không quên làm ăn. Mặc dù chỉ là chút buôn bán nhỏ, nhưng mà Ôn Uyển vẫn nhiệt tình.

{Ám vệ} đem tư liệu từ khi Ôn Uyển bắt đầu làm ăn đến nay đưa cho ông, sau khi xem xong ông rất sửng sốt. Nha đầu kia làm ăn, mặc kệ làm ăn lớn hay làm ăn nhỏ, cho tới bây giờ đều không bị lỗ vốn, một lần cũng không có. Đây không phải là người bình thường có thể làm được. Hơn nữa, thời gian ngắn ngủi ba năm, lại có thể phát sinh tiền tư vài chục vạn. Một đứa trẻ chín tuổi có thể làm được đến đây, chỉ có bốn chữ để hình dung, không thể tưởng tượng được.

Nếu không phải bên cạnh Ôn Uyển luôn có người của mình, mười hai canh giờ không hề rời khỏi, ông khẳng định là sau lưng Ôn Uyển có cao nhân chỉ điểm. Đáng tiếc, ông lại vô cùng xác định không có kỳ ai giúp đỡ Ôn Uyển, hoàn toàn là dựa vào bản thân. Mệnh của Ôn Uyển bị sửa lại, hiện tại lại làm nhiều chuyện không thể tưởng tượng nổi, ông có thể khẳng định, trước kia Ôn Uyển nhất định có kỳ nộ, gặp qua cao nhân. Nhưng ông đã phái người đi thăm dò, cái gì cũng không tra được. Mọi người gặp qua Ôn Uyển đều đã chết, đối với chuyện lúc trước Ôn Uyển trở về kinh thành, không một ai biết. Cho nên cái gì cũng không tra được.

Ôn Uyển biết làm ăn, có thể kiếm tiền, chỉ mỗi chuyện buôn bán búp bê, chỉ cần người có tâm chú ý một chút sẽ biết. Tin tức kia cũng rất nhanh sẽ truyền đi khắp kinh thành. Người đánh chủ ý lên Ôn Uyển dĩ nhiên sẽ không ít. Đến vì một thân Ôn Uyển có bản lĩnh kiếm tiền.

Mặc dù ông không biết rốt cuộc là Ôn Uyển đã học được bản lĩnh này từ cao nhân phương nào. Nhưng có một chút ông có thể xác định, Ôn Uyển có thiên phú làm ăn. Mà Ôn Uyển không chỉ có thiên phú làm ăn, còn có nhiều bản lĩnh khác.Chẳng qua là đứa nhỏ này đem bản thân giấu diếm vô cùng sâu, sau đến mức ông cũng không thể tra được.

Đối với những người cầu hôn có dụng ý khác, ông dĩ nhiên là cự tuyệt. Mặc dù Ôn Uyển bị câm, nhưng là một khối ngọc thô. Nếu được mài dũa, đó chính là một bảo vật vô giá.

Chú ý Ôn uyển một thời gian dài, ông không thể không thừa nhận, Ôn Uyển là một người rất thiện lương, là một người rất mềm lòng. Cũng không phải ban đầu ông cho rằng là người lãnh tâm lãnh ý. Đối với những người bên cạnh râu ria kia, nàng vẫn giúp đỡ. Không phải là tiện tay, mà là hết sức giúp đỡ.

Như vậy, càng ngày ông nhìn càng không thể hiểu được Ôn Uyển rồi. Nói nàng yêu tiền, nhưng lại có thể vung tiền như rác đối với người bên cạnh. Nếu nói nàng không yêu tiền, bị bóp cổ mà chỉ cầm tiền bạc bồi thường thôi, thậm chí vì tiền có thể cùng lão Tam vỗ bàn, một chút lợi ích cũng không chia cho.

Sao bao nhiêu năm qua, Ôn Uyển là người duy nhất mà ông không nhìn thấu. Có đôi khi lại lão luyện như một con hồ ly; có đôi lúc biểu hiện lại thuần khiết như một đứa trẻ. Có đôi khi biểu hiện vô cùng thiện lương, nhưng là có lúc lại vô cùng máu lạnh. Một người có nhiều mặt như vậy, nhưng lại không phải là giả vờ ngụy trang. Ông càng nhìn càng thấy mơ hồ, càng quan sát càng không có cách nào phán đoán được Ôn Uyển là hạng người gì. Điều duy nhất ông biết biết được là Ôn Uyển phức tạp hơn nhiều so với sư muội.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui