Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Hạ Ảnh cười nói”Quận chúa, Thuần Vương tới.”

Bây giờ Thuần Vương đối với Ôn Uyển có một sự sùng bái mù quáng, Túy Tương Lâu hiện giờ ngày ngày thu vào cả đấu vàng, Minh Nguyệt sơn trang cũng là ngày ngày cả đấu vàng. Mặc dù tiền lời không có liên quan gì đến Ôn Uyển, nhưng ngày vào cả đấu vàng là hàng thật giá thật. Hắn nghe được mà thèm a “Ôn Uyển, mặt tiền cửa hàng cùng vị trí ta đã tìm xong, bố trí cũng dựa theo cháu nói mà bố trí, hiện tại nên lấy tên gì là tốt đây?”

Thật ra Ôn Uyển đối với Thuần Vương rất là câm lặng. Dựa theo tính tình của nàng, nàng cùng với Phủ Thuần Vương đã ầm ĩ thành cái bộ dáng này, tuyệt đối sẽ không tới cửa nữa. Nhưng Thuần Vương lại làm như không có chuyện gì xảy ra ( ở trong mắt Thuần Vương quả thật không cho rằng đây là chuyện to tát gì cả. Không phải ngươi muốn gả cho con ta, cuối cùng gả thành sao?).

Ôn Uyển nhức đầu nhất chính là đặt tên, Ôn Uyển không có năng lực đặt tên. Nàng từ trước đến giờ đều không tinh thông đối với chuyện đặt tên, tên của toàn bộ mấy tâm phúc phía dưới cũng là đặt loạn. Chẳng lẽ lại muốn trộm tên. Thôi được rồi, Ôn Uyển lắc đầu nói Thuần Vương cứ tự mình tùy tiện lấy một cái tên đi.

” Tên vẫn là cháu đặt đi. Ta tin tưởng, cho dù cháu gọi là chó hay mèo đều có thể kiếm tiền được.” Thuần Vương nói cười lạnh một cái.

Ôn Uyển liếc một cái xem thường. Vắt hết óc cũng biết một tên là Đạo Hoa Thôn cửa hàng ăn vặt. Chẳng lẽ lại gọi là Đạo Hoa Thôn như cũ, nghĩ tới đây kiên quyết lắc đầu.

“Gọi Bách Vị Lâu như thế nào, hoặc là gọi Lung Hương Lâu.” Cổ đại ăn bánh ngọt đều là một lồng tre một lồng tre .

“Đặt tên có chữ lâu dễ dàng làm cho người ta nghĩ đến Lâu Tử (quán xá, hàng quán) gì đấy, rất bất nhã. Vậy kêu Lung Hương đi.” Thuần Vương gật đầu. Ôn Uyển nhỏ giọng nói thầm, còn không bằng gọi Đạo Hoa Thôn hoặc là Đạo Hương Thôn, so sánh với cái này còn tốt hơn.

“Đúng vậy, có tên tốt như vậy sao không nói sớm, vậy gọi Đạo Hương thôn.” Thuần Vương vừa nghe liền mừng rỡ.

Ôn Uyển kiên quyết lắc đầu, không thể trộm tên nữa, mình cũng biết ngượng mà. Nghĩ nửa ngày, rốt cục cuối cùng nghĩ ra một tên tự nhận là không tệ “Giang Nam Xuân”. Thuần Vương cảm thấy tên Giang Nam Xuân không dễ nghe bằng Đạo Hoa Thôn, hơn nữa làm cho người ta vừa nghe, có chút mùi vị Lâu Tử. Nói đến đầu Ôn Uyển đầy hắc tuyến. Cũng chỉ có thường xuyên đi Lâu Tử mới nghĩ tới Lâu Tử.

Chờ sau khi Thuần Vương đem tên khắc lên, lập tức khai trương. Ôn Uyển cho đưa đi hai mươi bản giấy cách làm điểm tâm , mọi thứ Thuần Vương cũng chưa từng thấy. Thứ nào làm ra cũng rất được hoan nghênh.

Thuần Vương nghe người phía dưới báo cáo thu chi, thì thích đến không chịu được. Liền chuẩn bị mỗi ngày tăng lượng thêm ba phần, sau khi Ôn Uyển biết cho người lập tức ngăn cản hắn làm như vậy. Đã quy định số lượng thì phải định lượng. Không có mua được thì ngày mai lại đến. Nếu điểm tâm của bọn họ đầy đường đều có, sẽ không có gì lạ. Cũng bán không được giá tốt. Thuần Vương tất nhiên là nghe lời Ôn Uyển. Ôn Uyển còn để cho hắn khuyến khích sư phụ bánh ngọt, nghiên cứu chế tạo một loại bánh ngọt mới. Có thể được khách nhân ưa thích. Phần thưởng là năm mươi lượng bạc.

Ôn Uyển vào hoàng cung, nói chuyện cùng hoàng đế. Thời điểm trở về Vĩnh Ninh Cung, nhận được lời truyền của hoàng hậu …, đi Khôn Ninh Cung. Nhìn thấy mấy người quen cũ. Phúc Linh công chúa, Hân Dĩnh huyện chủ.

Bên trong Khôn Ninh cung, hoàng hậu đứng ngoài quan sát, còn có một thiếu nữ đang đứng, mặc một thân váy tơ nhẹ màu tím nhạt thêu chim uyên ương màu nguyệt nha. Phối với quần cùng màu, phía ngoài bao phủ một tầng sa mỏng bằng gấm tơ tằm hoa văn nhỏ. Chỗ cổ áo cùng trên đai lưng thêu mấy viên Bắc Hải Trân Châu trong suốt, từng hạt châu tuyết trắng làm đẹp ở trên gấm vóc đỏ thẫm. Chân mang một đôi giày thêu màu hồng phấn xinh đẹp, chải lấy búi tóc Phi Nguyệt. Tư thái yểu điệu, băng cơ ngọc cốt (thanh tao thoát tục), bên trên ngọc nhan lịch sự tao nhã vẽ trang điểm hoa mai nhạt, trên khuôn mặt thanh tú lộ ra chút quyến rũ.

Trong lòng Ôn Uyển nghi ngờ, nhưng trên mặt lại không lộ vẻ gì, đối với hoàng hậu lễ số làm đủ. Nếu nàng là tiểu cô nương sáu tuổi, nhìn không thích liền lạnh lùng quay mặt, thậm chí xoay người rời đi, nhưng hiện tại hì không được, đành phải lần nữa hướng về phía Phúc Linh công chúa, cũng làm lễ vãn bối. Biểu tình trên mặt vô cùng lạnh nhạt.

Phúc Linh nhìn bộ dạng Ôn Uyển, sắc mặt cứng đờ. Ngược lại lộ ra nụ cười tiêu chuẩn “Ôn Uyển, lúc trước nghe nói cháu bị bệnh, vẫn muốn đến thăm cháu. Lại không nghĩ rằng, không tới hai ngày cháu đã phải đi thôn trang. Ngày khác, chúng ta cũng đi ngâm suối nước nóng ở thôn trang của cháu nhé?”

Ôn Uyển lạnh nhạt nói: “Dì tha lỗi, Ôn Tuyền thôn trang của ta, không mở ra với bên ngoài .” Kể từ sau khi ông ngoại hoàng đế đi qua thôn trang, Ôn Tuyền thôn trang của Ôn Uyển, không hề mở ra cho bên ngoài. Hiện tại trừ hoàng đế ra, bất luận là người nào, Ôn Uyển đều cự tuyệt.

Phúc Linh vốn chẳng qua tùy tiện nói hai câu khách khí thôi. Lại không nghĩ rằng Ôn Uyển trực tiếp liền chẹn họng bà. Tràng diện có chút lúng túng.

Vị nữ tử kia lớn lên có chút quyến rũ, hướng Ôn Uyển phúc thân. Ôn Uyển tùy ý nhìn quét qua, trong lòng lại bốc lên ý niệm kỳ quái trong đầu. Nhưng loại cảm giác kỳ quái này nàng lại không nói ra được.

Hoàng hậu cười nói: “Ôn Uyển, đây là cháu gái nhà mẹ đẻ của ta. Ngữ Nhi, đây là Ôn Uyển. Cháu không phải nói, Ôn Uyển là người cháu tôn sùng nhất sao?”

Quách Ngữ Nhi nhìn thấy Ôn Uyển, cười dài liền đứng dậy hướng Ôn Uyển hành lễ. Lại cười duyên nói ” Quận chúa, ta từng nghe nói, người đi theo Thái Tử Phi nương nương cùng với mấy vị khuê trung là mật hữu ( bạn thân khuê phòng) mấy người ai cũng thích Thi ca, Ngữ Nhi rất là kính nể.”

Ôn Uyển chán ghét nhất người khác lấy những lời này để nói chuyện, mặc dù chán ghét, nhưng không có làm cho người ta quá khó xử, chẳng qua sắc mặt rất lạnh nhạt: “Cũng là một ít chuyện du ngoạn lúc nhỏ thôi, Bổn cung sớm không đụng những thứ đó nữa rồi. Mợ Hoàng hậu, Ôn Uyển còn có việc, xin được cáo lui trước.”

Phúc Linh nhìn bóng lưng Ôn Uyển, ánh mắt lóe lóe, cười nói: “Không nghĩ tới Ôn Uyển bận rộn như vậy. Hoàng thượng, thật là sủng ái nàng a.”

Hoàng hậu cười nghiêng thân, cũng không có tránh, cười đến rất là từ ái: “Đúng vậy a, hoàng thượng đem Quận chúa xem như nữ nhi của mình mà thương yêu. Bổn cung cũng xem nàng như nữ nhi của mình mà thương yêu.”

Hàn huyên chốc lát nữa, hoàng hậu liền bưng trà tiễn khách.

Trên mặt của Quách Ngữ nhi lộ vẻ lo lắng nói “Cô, hoàng thượng cưng chìu nàng. Nhưng nàng lại xuất đầu lộ diện làm ăn. Có thể đối với hoàng thượng cùng cô không tốt hay không?” Mặc dù nói tửu lâu cùng Minh Nguyệt sơn trang không phải mang danh nghĩa Ôn Uyển. Nhưng mà người nào không biết là Ôn Uyển chủ sự .

Hoàng hậu hé miệng nhưng không có đáp lại lời này. Quách Ngữ Nhi nhìn thấy vậy, lập tức ở bên cạnh dời đi đề tài.

Sắc mặt Hoàng hậu cũng không vui nói: “Hoàng thượng không thích Phúc Linh công chúa, cha ngươi không biết sao? Làm cái gì mà vội vàng muốn kết cửa hôn nhân này. Chẳng lẽ lại sợ nữ nhi không ai thèm lấy.”

Quách Ngữ Nhi khéo léo để giải vây cho Quách Thông, cha của nàng dù sao cũng là đệ đệ của hoàng hậu , nên bà ấy chỉ oán trách hai câu thì ván đã đóng thuyền. Chỉ đành phải để cho Quách Ngữ nhi chuyển cáo, sau lần này có chuyện như vậy nữa, thì đừng trách bà là tỷ tỷ mà không cho đệ đệ mặt mũi.

Quách Ngữ Nhi cười đáp ứng.

Ôn Uyển tự nhiên biết bọn họ ở chung một chỗ, nhất định là có chuyện ẩn giấu ở bên trong. Bằng không, làm sao lại thân thiết tốt đẹp như vậy đây “Bọn họ đang làm cái gì vậy?”

Hạ Ảnh gật đầu nói: “Phúc Linh công chúa, muốn vì con thứ của chi thứ hai của Quan gia cầu hôn thứ nữ tam phòng Quách gia làm vợ. Chỉ chờ hết tang liền định chọn ngày.”

Ôn Uyển im lặng: “Hoàng hậu đồng ý rồi?” Phúc Linh công chúa cùng cậu cũng không tốt với nhau. Đầu của Hoàng hậu bị cánh cửa kẹp mới có thể đồng ý. Hoàng hậu này, làm sao ông ngoại hoàng đế lại chọn lựa cho làm vợ cậu hoàng đế thế?

Hạ Dao cười nói: “Quách đại nhân đáp ứng trước. Sau đó Hoàng hậu mới biết được . Nhưng trong mấy ngày liên tiếp đều nói vào, hoàng hậu cũng không thuyết phục được. Cho nên chỉ có thể nhận lấy.”

Ôn Uyển rất cảm thán. May là mấy biểu ca đều bình thường. Không ai di truyền tính tình của cậu bọn họ, nếu không không nói Trịnh vương chịu không nổi, bọn ta cũng chịu không nổi. Nhưng mấy vị biểu tỷ thì nàng không dám nói rồi. Hoàng hậu mời người dạy dỗ, nàng thật đúng là không tin.

Ôn Uyển đột nhiên nhớ tới gặp cái vị Quách Ngữ Nhi kia: “Hạ Dao, không biết có phải là cảm giác của ta sai hay không? Quách Ngữ Nhi, làm sao một cô nương mười lăm mười sáu tuổi, lại có thể triển lộ phong tình. Hơn nữa. Còn có chứa vẻ quyến rũ. Ngươi kiến thức rộng rãi. Nhìn xem cảm giác của ta, có đúng hay không?”

Hạ Dao cười khẽ một chút nói: “Quận chúa, người thật muốn biết.”

Chỉ cần không phải cơ mật hoàng gia, Ôn Uyển sẽ không sợ biết. Hạ Dao khẽ cười nói: “Có một cách nói, cô nương nhà huân quý đều là dùng vàng bạc tích tụ mà ra. Thật ra thì nói thế, cũng không giả. Gia tộc hào phú có được cô nương, có thể còn đáng giá hơn vàng cao bằng một người.”

Ôn Uyển cảm thấy hứng thú nói: “Có ý gì?”

Hạ Dao cười nói: “Quận chúa có nghe nói, có cô gái da thịt có hương thơm hay không?”

Ôn Uyển gật đầu. Có cô gái, trời sanh có chứa mùi thơm của cơ thể, cô gái như vậy là người rất may mắn. Dù có hâm mộ cũng hâm mộ không được.

Hạ Dao gật đầu: ” Những cô gái gia tộc phú hào này, từ nhỏ sẽ dùng các loại dược liệu trân quý cùng biện pháp đặc thù điều dưỡng. Sau khi những cô gái này trưởng thành. Ai cũng có làn da trắng nõn nà, nhiều vẻ lả lướt, có người thậm chí thân thể có hương thơm. Vừa vào Cung, liền được Đế sủng. Vì gia tộc mang đến ích lợi. Gả vào nhà giàu có thì cùng phu quân ân ái, ký kết chuyện tốt hai họ.”

Ôn Uyển nghe, ánh mắt chớp chớp hỏi: “Ta cũng mỗi ngày đều rót thuốc tắm vậy. Tại sao không có làn da trắng nõn nà, nhiều vẻ lả lướt, thậm chí thân thể có hương thơm?”

Hạ Dao im lặng: “Quận chúa, người xem một chút da thịt của người, so sánh với Bạch Ngọc nhìn còn tốt hơn, nhẵn nhụi so sánh với tơ lụa còn muốn bóng loáng hơn. Người còn muốn làn da trắng như tuyết, yếu ớt nõn nà? Về phần nhiều vẻ lả lướt nha, vậy thì phải đi một bước dao động ba bước, gió có thể quật ngã. Quận chúa người xác định muốn thành cô gái như vậy.” Ôn Uyển mỗi ngày đều đánh quyền, chạy bộ tại hậu hoa viên của nhà mình, thậm chí còn muốn đem dựng lên chuồng ngựa, sau này mỗi ngày còn muốn luyện thuật cỡi ngựa, còn nhiều vẻ lả lướt. Không ngũ đại tam thô ( ý là thân thể to lớn chân tại thô kệch ) đã không tệ rồi.

Ôn Uyển ngượng ngùng nói: ” Vẻ lả lướt chú ý nhiều là được rồi, trên người có mùi thơm vẫn có thể làm đúng không?” Nữ nhân nha, vốn hi vọng mình thật xinh đẹp, không giống với người khác. Mặc dù nàng không cần vào hậu cung tranh thủ tình cảm, nhưng nàng không ngại có hương thơm a.

Ôn Uyển nói xong, mắt sáng long lanh mà nhìn Hạ Dao.

Hạ Dao còn không nghĩ đến, Ôn Uyển lại có hứng thú với chuyện này “Quận chúa, người ngâm thuốc tắm chín năm, trên người nhất định là có mùi thơm. Nhưng mùi vị lại rất nhạt. Không gần thân thể là ngửi không thấy ( thật ra thì ý Hạ Dao không dễ nói, có thể sau này Quận mã mới có thể ngửi được).”

Ôn Uyển không hiểu ẩn ý của Hạ Dao, đưa tay ra, kéo tay áo lên. Cẩn thận ngửi ngửi, nhưng ngửi không thấy. Cho nên đối với mình tay non trắng noãn, cẩn thận cắn một cái. Vẫn là một chút mùi vị cũng không có. Trông mong đau khổ nghiêm mặt: “Không có ngửi thấy được, một chút mùi thơm cũng không có.”

Hạ Dao nhìn bộ dáng trông mong của Ôn Uyển, liền nhẫn nại không được nữa, bật cười: “Quận chúa, người dùng những thứ thuốc này, đều có lợi ích lớn đối với thân thể. Chức năng chủ yếu, không phải là đề cao mùi thơm của cơ thể, mà vì điều dưỡng thân thể. Những thứ cô gái kia thân thể sinh hương thơm (mùi thơm tương đối nồng đậm một chút ), cũng là một loại cô gái bị nuông chiều tinh tế, nũng nịu.”

Ôn Uyển nghe nói: “Vậy có di chứng không?”

Hạ Dao lắc đầu: “Không rõ ràng lắm, phải xem là dùng cái dược liệu gì, dùng phương pháp gì! Cái khác không biết, nhưng mà bộ phương pháp thuốc tắm của Quận chúa, cũng là đối với thân thể có chỗ tốt thật lớn.”

Ôn Uyển vừa nghe rất có thể có di chứng, liền không hứng thú: “Ngươi trở về nói cùng Hạ Diễm, bảo nàng cẩn thận chút ít. Cái gì cũng khôn trọng yếu bằng thân thể.”

Hạ Dao cười đến ánh mắt híp lại : “Quận chúa, người là Quận chúa. Không cần học những thứ này, sử dụng điều này.”

Ôn Uyển lầm bầm, nếu như không có tác dụng phụ thì có cũng rất tốt. Dĩ nhiên nếu có tác dụng phụ,nàng cũng không cần. Đối với Ôn Uyển mà nói, không gì quan trọng bằng thân thể.

Lúc này xe ngựa đã ra khỏi hoàng cung, Ôn Uyển vén rèm xe lên, nhìn thần sắc trước khi xuất phát của đám người đi bên ngoài. Ven đường tiếng rao hàng của người bán hàng rong vang bên tai không dứt.

Hạ Dao biết Ôn Uyển lại muốn ăn vặt trên đường. Võ Tinh bảo Võ Chiêu ( hai thị vệ mới đi vào, Võ Chiêu cùng Võ Lăng ) đi mua bánh ngọt tới đây cho Ôn Uyển.

Ôn Uyển nhìn màu sắc tươi đẹp của đậu phụ vàng, lấy một cái để trong miệng. Vừa vào miệng tiếp xúc, mùi vị hương vị ngọt ngào, mát mẻ sướng miệng. Thoáng một cái ăn hết ba cái.

Sau khi ăn xong, Ôn Uyển đem gối ôm đặt ở sau lưng tựa lên : “Hoàng hậu tốn hao khổng lồ như thế, bồi dưỡng Quách Ngữ Nhi làm cái gì? Không phải là tính toán đưa cho cậu hoàng đế sủng ái chứ?” Mặc dù Ôn Uyển cho rằng đây là loạn luân danh xứng với thực . Nhưng từ xưa đến nay, hoàng đế nạp cô cháu nhiều vô số kể.

Hạ Dao cười một tiếng: “Quận chúa ngày thường thông tuệ như vậy, hôm nay lại cố ý kiểm tra nô tì hay sao?” Đã có một hoàng hậu, sinh được ba nhi tử. Cần củng cố cưng chìu cái gì, còn dùng cháu gái ruột thịt kia làm gì? Nàng ta cũng không phải là lớn lên quốc sắc thiên hương được hoàng đế coi trọng.

Ôn Uyển nhẹ nhàng cười một tiếng. Nàng chỉ phản xạ có điều kiện thôi, qua chuyện của Hứa Tịnh Thu lần trước, làm cho nàng đã giật mình hơn nửa ngày. Lần này, nhìn thấy tương tự nên cũng nghĩ giống vậy.

Hạ Ảnh đem trái cây đã lột vỏ xong. Ôn Uyển dùng cây tăm ghim lấy ăn. Mùi vị rất ngon: “Sau này lấy nhiều hơn chút. Thứ này ăn đối với thân thể tốt.”

Ôn Uyển rửa tay sạch sẽ, cảm thấy thật hưởng thụ a. Ngồi một lát không thoải mái, liền dứt khoát nằm xuống, hỏi: “Mấy vị hoàng tử vừa độ tuổi đều có chánh phi, dựa theo hiểu biết của ta đối với cậu hoàng đế, thì không thể chỉ hôn cho lão Ngũ với lão Lục. Nói như vậy, hoàng hậu chuẩn bị đem Quách Ngữ Nhi đưa vào Đông cung. Hoàng hậu sẽ không sợ vạn nhất Thái Tử bị Quách Ngữ Nhi mê hoặc, hậu viện Đông cung không yên sa? Thái Tử Phi hiền lương thục đức, bà ấy không hài lòng ở chỗ nào chứ? Lại gây thêm chuyện phiền như vậy?”

Hạ Dao xếp xếp lại góc áo cho Ôn Uyển: “Nếu như người người đều như Quận chúa vậy, dĩ nhiên là tốt. Hoàng hậu, là muốn bảo vệ Quách gia trọn đời Phú Quý.”

Ôn Uyển khinh bỉ nói: “Nếu thật như thế, thì ta thấy bà ta ngu xuẩn đến không có thuốc nào cứu được. Cậu Hoàng đế đang thời kì chính trị cường thịnh, còn có ba bốn mươi năm, bà ta khẩn cấp như vậy làm cái gì?”

Hạ Dao cũng lắc đầu: “Chỉ biết vì cái trước mắt. Nhưng thuộc hạ không quá coi trọng thái tử .”

Ôn Uyển khoát tay chặn lại, bảo nàng ta không nên nói thêm gì nữa: “Thái tử có được hay không, không liên quan với ta. Vũng nước đục kia, ta đã đi qua một lần, sẽ không đi lần thứ hai nữa. Sau này những đề tài thế này ít nói đi.”

Hạ Dao cười khẽ, không tiếp tục nói nữa. Hạ Ảnh thì lấy đĩa trái cây, bỏ lại vào trong hộp đựng cơm quý giá hình vuông trang trí hoa văn đầy màu sắc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui