Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Hoàng đế vung tay lên, để cho thần tử theo Tôn công công cùng đi
xuống: “Hiện tại không ai rồi, có thể nói đi!” Ôn Uyển vẫn là lắc đầu,
tỏ vẻ mình quả thật không nghe thấy nói gì.

Hoàng đế im lặng: “Đừng giả bộ hồ đồ, nói đi, có chỗ nào không đúng.”

Ôn Uyển thực thành thật mà lắc đầu: “Cậu Hoàng đế , những thứ này cậu thật làm khó con rồi. Con đối với mấy cái chính sách này, chỉ nghe chứ
không hiểu. Nhưng con cảm thấy được mỗi mẫu sản lượng như vậy là quá
thấp. Ruộng nước tốt nhất mỗi năm cũng chỉ được sáu bảy trăm cân. Ít
nhất cũng phải đạt tới một ngàn cân mới tính là miễn cưỡng vượt qua kiểm tra.”

Khóe miệng hoàng đế co rút giật giật: ” Ở đâu tìm được lúa giống sản lượng ngàn cân?”

Ôn Uyển bĩu môi, sản lượng một mẫu hiện đại cao nhất cũng có thể đạt
tới hai nghìn cân. Nhưng mà Ôn Uyển cũng biết, cái này thì không có cách nào so sánh : “Cậu, cậu có thể khích lệ những người này tìm kiếm giống
tốt. . . . . .” Nàng từ nhỏ lớn lên ở đô thị, đâu biết làm ruộng ra sao? Hỏi cái này, thật đúng là làm khó nàng.

Sau này Ôn Uyển trở về liền đem chuyện này đặt ở trong lòng. Cẩn thận hồi tưởng, nghĩ nửa ngày. Trừ biết muốn ươm giống, mạ nuôi tốt đối với
sản lượng cũng rất có ảnh hưởng. Đây là lúc nàng đi du lịch nông thôn,
nghe hướng dẫn viên du lịch nói. Nhiều hơn nữa, nàng cũng không biết. Dù sao từ nhỏ lớn lên ở trong thành thị, đối với nông thôn rất xa lạ.

Ôn Uyển đem một ít thứ mình biết viết ra, cho người truyền đến Ô
trang đầu, cung cấp cho Ô trang đầu tham khảo. Lại khích lệ hắn đi
nghiên cứu thật tình.

Thứ này vẫn là giao cho người có lòng yêu thích nhiệt tình với đồng
ruộng đi làm đi. Nàng là một người ngoại tộc, mò mẫn chỉ lãng phí thời
gian cùng tinh lực. Phân phó xong liền bỏ qua luôn. Họ làm được thành
quả rồi, tự nhiên sẽ báo lại.

Tháng bảy, Ôn Uyển rốt cục được tin tức của Khương Lâm. Lần này ra
biển, vô cùng thuận lợi. Bởi vì lúc trước bọn họ mang theo toàn bộ đều
là đồ sứ thượng đẳng, tơ lụa, lá trà ( Ôn Uyển lợi dụng đặc quyền thu
hoạch, mang hàng hóa đi ra ngoài. Bên trong còn có một ít tinh phẩm
người khác lấy không được. Dĩ nhiên, là được hoàng đế đặc phê (đặc biệt phê chuẩn)), lần ra biển này thu lợi rất phong phú. Thời điểm Ôn Uyển nhận được tin
tức, hàng hóa đã về đến tay nhưng còn chưa tung hàng. Thế nhưng thận
trọng ước lượng, lợi nhuận thu được một chuyến có thể nhiều hơn một trăm vạn. Nên lệnh cho đem hàng hóa bán ra ngoài. Từng đợt từng đợt một, mới có thể kiếm tiền gấp hai mươi lần.

Ôn Uyển nháy mắt, lần này buôn bán lời hai trăm vạn. Ôn Uyển hí hửng
chạy đến hoàng cung, chuẩn bị báo cáo cho hoàng đế cái tin tức tốt này.

Gần đây sắc mặt Hoàng đế không được tốt. Bởi vì đã nửa tháng trời
không có mưa. Sợ thu hoạch vụ thu là một vấn đề a! Vạn nhất đây là nạn
hạn hán, hắn vừa ngồi lên ngôi vị hoàng đế đã có nạn hạn hán. Cũng không biết sẽ chọc tới chuyện gì. Hoàng đế rất rầu rĩ.

Đối với chuyện này. Ôn Uyển cũng không có biện pháp tốt. Chuyện thiên tai, thì dù ở hiện tại khoa học kỹ thuật phát triển như vậy, mọi người

đối mặt thiên tai cũng đều không thể chống lại. Chỉ có thể làm tốt công
tác, giải quyết hậu quả.

Hoàng đế thấy vẻ mặt Ôn Uyển lo lắng, coi như là vui giữa khổ cực
nói: “Nói đi nói lại, cũng may mà ban đầu Ôn Uyển con kể về khoai tây
khoai lang, con còn kể về cây ngô nữa. Cho tới bây giờ, cả nước cũng đã
mở rộng trồng trọt. Mấy thứ này thu hoạch tương đối chịu được hạn. Mới
có thể chống đỡ qua. Nếu không, thật đúng là đáng lo.”

Ôn Uyển cỗ vũ hoàng đế : “Không có chuyện gì đâu cậu, nhất định có
thể vượt qua mà. Thành sự tại nhân. Nhất định có thể bình an vượt qua.”

Hoàng đế vuốt đầu Ôn Uyển, cười cười. Nhưng trong tươi cười cũng tràn đầy lo lắng. Độ nhạy cảm của Ôn Uyển rất cao: “Cậu, có phải còn có
chuyện gì hay không? Cậu đang ở đây lo lắng cái gì?”

Hoàng đế nhìn cái ghế rồng kia, đến khi ngồi lên nó, mới biết được
cái ghế này quả thật rất khó ngồi. Lời ban đầu Ôn Uyển đã nói…, một câu
nói đã ứng nghiệm: “Cậu lo lắng, Triệu vương nhân cơ hội làm
loạn. Hằng Vương, Chu vương , còn dư lại mấy vị Phiên Vương, sẽ liên
thủ.” Có thể là thói quen, nên hắn đối với Ôn Uyển không có gì giấu giếm .

Ôn Uyển bị tiên hoàng rèn luyện đến núi thái sơn sụp đổ trước mặt mà
không đổi sắc. Nhưng hiện tại, vẫn bị giật mình: “Làm sao có thể? Không
có khả năng a?”

Hoàng đế vuốt đầu Ôn Uyển nói: “Có thể là cậu lo lắng quá rồi.”

Trong mắt Ôn Uyển nhanh chóng phát ra hung quang: “Cậu, năm đó hoàn
cảnh khó khăn như vậy cậu còn nhịn được để đi được tới hôm nay. Nhiều
cửa ải khó khăn như vậy chúng ta đều đi qua được tất cả. Còn sợ Triệu
vương và Hằng Vương bọn họ làm loạn sao? Bọn họ nếu dám nổi lên tâm tư
như thế, sẽ giết tới cửa của hắn. Cậu, người đừng lo lắng, bọn họ muốn
khởi binh, ít nhất cần một lý do danh chánh ngôn thuận. Bọn họ lấy cái
gì làm lý do? Cậu chính là thái tử ông ngoại hoàng đế sắc phong, kế vị
danh chính ngôn thuận.” Quân phản loạn muốn làm phản, thì phải có một lý do danh chính ngôn thuận. Danh bất chính, ngôn bất thuận, người tạo
phản có thể có bao nhiêu.

Hoàng đế cũng là bị tình hình hạn hán gần đây làm cho lo lắng, cộng
thêm quốc khố trống không, mấy ngày gần đây chiến sự biên quan lại tới
tấp, một khi khai chiến. Đến lúc đó loạn trong giặc ngoài nên nhất thời
sầu lo. Nghe Ôn Uyển nói thế liền cười một tiếng. Đúng vậy a, lúc ấy
tình cảnh khó khăn như vậy đều vượt qua, tại sao hắn phải sợ mấy đám ô
hợp kia. Bọn họ mà nổi lên tâm tư như thế cũng tốt, vừa lúc đem toàn bộ
đất phong thu hồi lại.


Ôn Uyển còn không biết, đầu óc hoàng đế chỉ thoáng cái liền di chuyển tới đất phong. Thấy hoàng đế không nói chuyện, Ôn Uyển hí hửng nói về
lần thu hoạch này: “Cậu Hoàng đế , lần này buôn bán thăm dò lời không
dưới hai trăm vạn. Ba con thuyền lớn toàn bộ đều thuận lợi xuất phát (
lúc trước một thuyền lên đường, đây là Ôn Uyển để cho an toàn ), vẫn một mực thuận lợi đi xuống, sau này hàng năm cũng có thể kiếm cho cậu mấy
trăm vạn lượng bạc. Chờ qua mấy năm, một năm có trăm vạn lượng bạc cũng
không phải là lời nói suông. Đến lúc đó nhất định sẽ đem tư kho của cậu
Hoàng đế lấp đầy.”

Buôn bán lời gần hai trăm vạn, hoàng đế đã sớm biết tin tức. Mới đầu
nhận được tin tình báo, hắn quả thật giật mình không dứt. Không nghĩ tới lại có món lãi kếch sù. Nếu thật sự như thế, ba con thuyền này trong
một năm quả thật có thể kiếm được một nửa thuế má quốc khố. Ôn Uyển nói
ba tỷ lượng bạc, thật đúng là không phải nói suông.

Hoàng đế nghe thế tâm tình liền tốt lên, lo âu cũng mất đi một nửa,
sờ sờ đầu Ôn Uyển. Phụ hoàng nói đúng, bên cạnh có thể có một người
nguyện ý chia sẻ, sẽ không còn cô tịch như vậy.

Ôn Uyển kéo kéo tay áo hoàng đế: “Cậu Hoàng đế , con có một cái ý nghĩ, không biết cậu có nguyện ý nghe hay không?”

Hoàng đế thấy bộ dáng Ôn Uyển do dự, cười nói: “Có lời cứ nói, ở trước mặt cậu, còn có cái gì không thể nói .”

Ôn Uyển suy nghĩ nói: “Cậu Hoàng đế , con cảm thấy được, triều đình
hẳn nên hạ lệnh khai thông cấm biển. Đem thành thị ở cửa biển mở ra,
khích lệ thông thương mua bán. Không chỉ có thể mang đến thuế má đáng
kể, xúc tiến kinh tế phát triển, còn có thể quen thuộc chính sách và kỹ
thuật của những quốc gia khác. . . . . . Khổng Tử lão tiên sinh đã sớm
nói, tam nhân hành, tất hữu ngã sư yên (trong ba người đồng hành, nhất định sẽ có một người là sư phụ của ta). Nếu một mình chúng ta áp dụng chính sách đóng cửa biên giới, mà quốc
gia khác tiến bộ. Nhưng chúng ta lại trì trệ không tiến, tương đương
chúng ta rơi lại phía sau. Cậu Hoàng đế , rơi ở phía sau sẽ bị khi dễ .”

Hoàng đế đối với tầm nhìn của Ôn Uyển, từ trước đến giờ đều tin
tưởng. Bởi vì trước đây đề nghị mà Ôn Uyển nói lên, kết quả đều chứng
minh là đúng. Cộng thêm ánh mắt của hắn cũng không phải là nhỏ hẹp. Nghe nhiều lời Ôn Uyển nói…, khai thông cấm biển đúng là lợi quốc lợi dân –
là chuyện tốt: “Khai thông cấm biển, ta cũng suy nghĩ qua. Nhưng bây giờ thì không được. Phải chờ hai năm sau đã.” Chỉ có hắn đem long ỷ ngồi
vững vàng , mới nói tiếp chuyện khai thông cấm biển. Đến lúc đó, cho dù
có người phản đối. Hắn cũng có thể trấn áp được. Hiện tại nói ra thì còn quá sớm.

Ôn Uyển cũng biết nên không có tiếp tục nói nữa. Ba năm này cho nàng
tiếp tục ăn một mình cũng không tồi “Cậu Hoàng đế , con đang suy nghĩ,
chúng ta hẳn nên thành lập hải quân. Thế nhưng con cũng biết, hiện tại
tài chính eo hẹp. Có điều trước tiên có thể đem Hổ Uy Quân triệu hồi đến duyên hải, quét sạch một ít giặc Oa còn dư lại.”


Hoàng đế nghi ngờ nói một câu: “Hải quân?”

Ôn Uyển gật đầu. Đem bản đồ mang đến mở ra, đây là bản đồ nàng mới
vẽ. Đem vị trí địa lý từng cái một chỉ cho hoàng đế: “Cái này là hải vực của Đại Tề chúng ta, con tính ra một chút. Có quốc thổ Đại Tề chúng ta
hơn phân nửa diện tích ( Ôn Uyển cực kỳ vô sỉ mà đem diện tích Hải Vực,
phân chia đến lớn nhất. Ôn Uyển nói cũng chỉ là đại khái. Nàng cũng
không biết rốt cuộc là bao lớn. Đến tương lai, lại phân chia rõ ràng một lần nữa).”

Mặc dù Hoàng đế đối với khai thông cấm biển rất nhiệt tình, tiền bạc
kia có nghĩa là có tiền. Nhưng đối với một mảnh biển như vậy, lại không
có bao nhiêu cảm giác. Toàn bộ đều là nước, muốn những thứ này để làm
gì.

Ôn Uyển cũng không thể giải thích, nói cái hải vực này thật ra rất
đáng giá tiền, ở tương lai vì một hòn đảo, thậm chí cũng có thể phát
sinh chiến tranh. Lại nói, hiện tại vài thứ đồ ở dưới đáy biển căn bản
là đào móc không ra, kỹ thuật cũng theo không kịp. Lui một vạn bước mà
nói, đào móc đi ra cũng là một đống đồ bỏ đi. Ôn Uyển chẳng qua là
cười nói: “Đây là quốc thổ Đại Tề chúng ta , coi như là Hải Vực không
đáng giá tiền, cũng không thể cho người khác đoạt đi. Chỉ có chúng ta đi chiếm của bọn họ, không thể cho người khác chiếm lợi. Cậu Hoàng đế ,
cậu nói phải không?” Đối với hoàng đế mà nói, cho dù là đất không có một ngọn cỏ hoang vu, chỉ cần là lãnh thổ quốc gia thuộc về mình, thì tuyệt đối không thể để cho người ta. Đây là vấn đề tôn nghiêm và nguyên tắc.
Tổ tông khuếch trương mở mang ranh giới, hắn không thể để cho ranh giới
bị người ta chiếm đi. Cho dù hắn nhìn Hải Vực không thuận mắt cũng vậy.

Hoàng đế gật đầu: “Lãnh thổ quốc gia của chúng ta, tất nhiên là không thể để cho người khác chiếm đi. Nhưng Ôn Uyển, con muốn thành lập hải
quân làm cái gì?”

Ôn Uyển đối với cái này, đã sớm chuẩn bị giải thích : “Cậu Hoàng đế , hiện tại con chỉ có một con thuyền, ra biển một lần là có thể kiếm trên trăm vạn lượng bạc. Địa vực chúng ta bát ngát, sản vật phong phú, sau
này có thể sử dụng những thứ này, đến tương lai khai thông cấm biển, có
thể dùng những đồ này đổi lấy vô số tài phú đến Đại Tề chúng ta. Cậu
Hoàng đế , nếu cậu là quân vương nước khác, nhìn đại lượng tài phú của
mình chảy vào nước họ, cậu sẽ làm sao?”

Hoàng đế nghe xong lời này, sắc mặt bắt đầu ngưng trọng.

Ôn Uyển thấy hoàng đế ý thức được vấn đề này liền yên lòng. Nàng chỉ
sợ hoàng đế cho rằng ý nghĩ của nàng là kỳ lạ, người lo chuyện trên
trời: “Những quốc gia này, bắt đầu lấy danh nghĩa thông thương tiến vào
chiếm giữ Đại Tề chúng ta. Nếu như Đại Tề chúng ta yếu, bọn họ sẽ cướp
đoạt, nếu Đại Tề ta quốc lực mạnh, bọn họ sẽ đàng hoàng cùng Đại Tề ta
làm ăn. Bất kể là thời đại nào, nhược nhục cường thực cũng là định luật
muôn đời không thay đổi. Cậu Hoàng đế, nếu thật sự khai chiến thì hải
quân chính là đạo phòng tuyến thứ nhất.”

Hoàng đế đứng ở trước ngự án, trầm mặc thật lâu thật lâu. Lời Ôn Uyển nói…, khiến cho hắn rất rung động. Nếu như không khai thông cấm biển,
chính là bế quan toả cảng, sau này khó mà tiến bộ. Nếu như khai thông
cấm biển, thì có thể đưa tới nước khác mơ ước: “Ôn Uyển, dựa theo lời
con nói, khai thông cấm biển, có thể vì triều đình gia tăng bao nhiêu
thuế má.”

Ôn Uyển suy nghĩ một chút, vẫn là lấy thái độ dè chừng nói: “Dè dặt
đoán chừng, một năm có được hơn ngàn vạn bạc thuế má hẳn là được.”


Hơn ngàn vạn, chính là một nửa thu vào của quốc khố hôm nay. Cộng
thêm sau này Ôn Uyển phổ biến thương hội rộng rãi hàng năm thu vào cũng
có hơn ngàn vạn. Thành lập một nhánh hải quân mười vạn người, một năm
xuống tới cũng là bốn năm trăm vạn lượng bạc. So sánh ra triều đình vẫn
có lợi khá nhiều.

Ôn Uyển chờ hoàng đế thật lâu, mới thấy hoàng đế nói: “Chờ sau này
khai thông cấm biển, liền xây dựng hải quân. Tạm thời, để cho Oai Vũ
Quân, tiêu diệt những thứ dư nghiệt còn sót lại.” Kiến Chiêu Đế không
ngờ là một quyết định này của hắn, sinh ra bao nhiêu ảnh hưởng đối với
Đại Tề. Mà đây cũng là công tích đầu tiên của hắn.

Cuộc sống Ôn Uyển đang trôi qua rất dễ chịu , thì Ngũ phòng lại nước sôi lửa bỏng.

Hiện tại ngũ phòng Bình gia, ngày ngày náo loạn. Vợ Diêu thị của
Thượng Lân, vào cửa không tới một tháng đã náo loạn nhiều lần. Đa số là
không hài lòng việc làm của Thượng Lân. Một lòng muốn cho Thượng Đường
đổi lại việc tốt, càng muốn để cho Thượng Đường quyên quan chức cho hắn, sau này cũng có cái mà chạy tiếp cận “Tướng công ta nhỏ nhất, coi như
là chúng ta dễ khi dễ, thì cũng đâu có chuyện làm ca ca chị dâu như vậy, các ngươi thì được ăn sung mặc sướng, ngồi công đường, cao cao tại
thượng. Lại bắt tướng công nhà chúng ta, đi quản lý công việc vặt. Làm
chuyện thương nhân mới làm, thiệt thòi thế các ngươi có thể làm ra được. Các ngươi làm huynh trưởng như vậy sao?”

“Thật là không thể nói lý, đi ra ngoài. Đây là thư phòng, không phải
là nơi ngươi có thể tới . Nếu ngươi không đi, ta sẽ sai người tới đem
ngươi ném ra.” Thượng Đường lập tức không nể mặt, nhìn bộ dạng Diêu thị
chết cũng không bỏ qua, liền lập tức sai Hạ Hỉ gọi tới hai bà Tử, đem
nàng ném ra ngoài.

“Nói cho người gác cổng biết, sau này không cho nàng ta vào Ngẫu
Hương Tạ của chúng ta. Nếu không, ta cắt đứt chân người gác cổng.”
Thượng Đường nhìn thoáng qua Diêu thị, rất là chán ghét. Cũng không chịu nhìn một chút bản thân nàng nặng mấy cân mấy lượng, dám đến chỗ mình
giương oai, cha nàng thấy mình, còn phải nói chuyện lễ phép.

Thượng Đường nhức đầu vạn phần , đã không biết đây là lần thứ mấy ầm ĩ rồi, ầm ĩ đến người khác nhức đầu. Thượng Đường rất buồn bực, trước đây Chân Chân nói nàng ta tính tình thật thà, người cũng hiền lành rất tốt, nghĩ tới Miêu thị tri thư hiểu lễ, ôn hoà hiền hậu. Tầm đó chị em dâu ở chung sẽ tốt, ít đi mâu thuẫn. Nào biết đâu rằng, cưới trở về lại là
một người đàn bà chanh chua. Hắn lần này thật sự là nhịn không được mới
mở miệng oán trách “Phu nhân, ban đầu nàng nói với ta, nàng kia của Diêu gia, có tri thức hiểu lễ nghĩa, tính tình ôn hòa , thiện lương hồn
nhiên. Người này hoàn toàn không giống như người nàng nói.”

“Tướng công, thiếp đã nhìn thấy cô gái kia, đúng là tính tình nhu
hòa, có tri thức hiểu lễ nghĩa, nhiều phu nhân cũng khen ngợi. Thiếp làm sao biết cưới được đây là người nào?” Chân Chân chính mình cũng không
hiểu được, cho là Thượng Đường tự mình chọn người này muốn kiềm chế
Thượng Lân.

“A, không thể nào, thời điểm ta đi hỏi, Diêu gia có một cô gái chưa
gả. Lúc đầu ta nghe nói là thứ xuất, cũng có chút không đồng ý. Còn nàng lại nói tính tình tốt, mới miễn cưỡng đồng ý. Lúc này làm sao có thể,
có phải nàng nghĩ sai rồi hay không?” Thượng Đường cực kỳ giật mình.

“Là thứ nữ được nuôi ở dưới danh nghĩa của Diêu thái thái, coi như là nửa đích nữ. Thiếp thấy qua tận mắt, là một cô nương tính tình uyển ước (uyển chuyển khéo léo) thật là tốt. Thiếp còn tưởng rằng chàng cố ý muốn tìm người đanh đá, nghĩ kiềm chế Thượng Lân.” Chân Chân bởi
vì đoạn thời gian kia đều dưỡng thân, ở cữ. Dù sao cũng không phải là đệ đệ ruột thịt của Thượng Đường, giao cho Miêu thị xong thì không xen vào nữa.

Hai người lập tức ý thức vấn đề, nhưng có thể làm thế nào đây. Việc này chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận