Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Edit: Vịt
La Thủ Huân biết Tào Tụng có ý định muốn gặp Hoa Mai Nhi, hỏi Hoa Mai Nhi một vài vấn đề. La Thủ Huân và Tào Tụng chính là bạn bè thân thiết, lại là người cùng lớn lên với nhau từ nhỏ nên chút yêu cầu này liền
thỏa mãn.

Mai Nhi nghe xong đầu đuôi ngọn nguồn, trong lòng liền đoán được ý tứ của Ôn Uyển. Ngoài ý muốn nhìn thoáng qua Tào Tụng, đúng là nhất biểu
nhân tài. Đáng tiếc, Ôn Uyển lại chướng mắt. Trong lòng Mai Nhi suy đoán cả buổi, nghĩ phải làm sao để bản thân Tào Tụng cảm thấy vừa khớp với
suy nghĩ của hắn nhưng lại không thể nói dối (nói dối lừa Tào Tụng, đến
lúc đó La Thủ Huân khẳng định sẽ tới trách mắng nàng).

Mai Nhi ngập ngừng hồi lâu mới nói: “Thời gian trôi qua lâu như vậy
rồi, ta cũng không nhớ rõ quá trình cụ thể làm thơ lúc ấy. Chẳng qua,
Quận chúa quả thật không thích thi từ cho lắm, còn hay oán trách Tống
tiên sinh bắt nàng làm nhiều thi từ khiến cho nàng rất nhức đầu.”

Mai nhi thấy Tào Tụng lâm vào trầm tư liền sai nha hoàn bưng tới chút trái cây và điểm tâm. La Thủ Huân thấy là điểm tâm mới làm liền cầm một khối lên ăn, sau đó tán thưởng vài câu.

Mai nhi cười đến rất dịu dàng: “Mặc dù Quận chúa không thích thi từ,
nhưng đầu bếp nữ ở nhà Quận chúa có tài nghệ nấu nướng hàng đầu. Quận
chúa thích nhất là tìm kiếm các loại thức ăn ngon. Những tỷ muội khuê
trung chúng ta đều có lộc ăn no, được không ít lợi lộc đâu. Cách làm
loại điểm tâm này cũng là do quận chúa cho đấy.”

Sắc mặt Tào Tụng thay đổi vô cùng khó coi. Còn có gì để nói tốt nữa,
Ôn Uyển Quận chúa thật sự là người thích mỹ thực ghét thi từ. Cùng với
người hắn suy nghĩ vốn không phải một người. Tào Tụng nhớ tới quá trình
học tập mấy năm đó bọ họ trải qua, cẩn thận hỏi: “Trước kia không phải
các ngươi có nữ tiên sinh dạy thi từ ca phú sao? Ta đường đột kính xin
chị dâu viết một bài thơ quận chúa từng làm cho ta xem một chút.”

Mai nhi đã biết ý tứ của Ôn Uyển thì làm sao có thể viết ra bài thơ
của Ôn Uyển được. Sau khi do dự một hồi, nàng mới cẩn thận nói: “Không
nhớ rõ.”

La Thủ Huân liền tranh hỏi cho Tào Tụng: “Sao có thể không nhớ rõ
chứ? Một bài chắc hẳn là có thể nhớ chứ. Chỉ cần nói ra một bài cũng có
thể chứng minh nàng ta không sao chép làm rối loạn kỷ cương rồi.”

Mai nhi cắn răng không nói, cuối cùng dưới sự bức bách của La Thủ
Huân mới ngượng ngùng nói: “Bởi vì lúc trước mỗi khi làm thơ quận chúa

đều nộp giấy trắng (lời này tuyệt đối là thật, không có thêm bớt).”

Đầu Tào Tụng ông ông lên một tiếng, hắn không biết mình đã ra ngoài
bằng cách nào. Sự thật và tưởng tượng quả thât chênh lệch quá lớn. Hắn
một mực đi lại trên đường. Cũng không biết hắn loạng choạng mất bao lâu
nữa. Hắn làm sao cũng không tin. Điều này sao có thể, tại sao có thể như vậy, một cô gái không đức không tài như vậy thế nhưng lại được người
trong thiên hạ khen ngợi không dứt.

Bộ dáng thất hồn lạc phách của Tào Tụng vừa lúc bị Thanh San ra ngoài dạo chơi nhìn thấy. Nói lại cũng thật đúng dịp, Thanh San lập tức cho
người tới chỗ Tào Tụng nói một tiếng, nói nàng có chuyện quan trọng muốn nói với Tào Tụng công tử.

Gã sai vặt đi tới cẩn thận hỏi: “Xin hỏi. Đây có phải là Trạng nguyên lang Tào công tử không?”

Tào Tụng nghi ngờ gật đầu.

Gã sai vặt nhận được một bao tiền rất dày, liền cung kính nhìn Tào
Tụng nói: “Tiểu thư của chúng ta chính là muội muội của Tôn Qúy quận
chúa, nói có chuyện quan trọng muốn gặp trạng nguyên lang một chút, là
chút chuyện về quận chúa. Tiểu thư nhà chúng ta nói, nếu như Trạng
nguyên lang không muốn hối hận, xin mời tới gặp mặt một chút.” Cũng quá
trùng hợp, vừa lúc Thanh San mới ra cửa đã chạm phải.

Tào Tụng nghe xong, gật đầu, đi tới tửu lâu bên cạnh, bao hết một
gian phòng. Không lâu sau liền nhìn thấy một cô nương mặc quần áo màu
tím.

Thanh San thấy là Tào Tụng, trên mặt trong mắt tất cả đều là mừng rỡ.

Tào Tụng nhìn thấy cô gái trước mặt đáy mắt liền chớp động. Đối với
những ánh mắt ái mộ nóng bỏng như vậy, hắn đã thành thói quen: “Xin hỏi
cô nương là?” Cô gái trước mắt cùng Ôn Uyển Quận chúa một chút cũng
không giống.

Thanh San nhìn người trong lòng ngày nhớ đêm mong, lại nghĩ tới người mình yêu muốn kết hôn cùng kẻ câm kia, khiến cho nàng trong lúc ngủ mơ
cũng bị giận tới tỉnh lại: “Ta tên là Thanh San, là muội muội của Bình
Ôn Uyển.”

Tào Tụng đối với gia giáo của Thanh San đã có hoài nghi thật sâu.
Vậy mà cũng muốn mời một nam tử xa lạ gặp mặt riêng (điển hình được

tiện nghi còn khoe mã): “Bình tiểu thư, không biết tiểu thư tìm tại hạ
có chuyện gì muốn nói, hiện tại cô nam quả nữ ở chung một phòng, nếu bị
truyền đi đối với danh tiếng của cô nương cũng có trở ngại lớn.”

Thanh San kiềm chế ý tưởng ái mộ trong lòng: “Ta tới nói với Tào công tử rằng, công tử ngàn vạn lần không nên cưới Bình Ôn Uyển. Không ai
hiểu rõ nàng hơn so với ta, nàng là hạng người bạc tình bạc nghĩa, bất
trung bất hiếu. Cha già bị thiết lập vào thâm lao nàng không cứu, bản
thân mình thì ở trong hoàng cung hưởng thụ vinh hoa phú quý. Phụ thân
rời khỏi đại lao liền lập tức dọn tới phủ quận chúa xa hoa. Chẳng màng
quan tâm phụ thân. Nàng nhờ lừa bịp mới có thể trở thành nhất phẩm tôn
quý Quận chúa. Bản thân nàng là người như vậy căn bản không xứng với Tào Tụng ca ca ngươi…”

Tào Tụng nghe Thanh San thao thao bất tuyệt lên án Ôn Uyển, sắc mặt
càng ngày càng ngưng trọng. Cuối cùng hỏi: “Vậy tài học của Ôn Uyển Quận chúa thì như thế nào?”

Sau khi Thanh San nghe xong, mặt liền lộ vẻ khinh bỉ, đây chính là
trần trụi khinh bỉ: “Nàng thì có tài học gì. Tết trung thu bảo nàng đối
những câu đối đơn giản cũng không đúng. Trong giờ học, nàng gảy đàn cũng có thể khiến chết người, quân cờ cũng chưa từng động tới, vẽ tranh thì
tiên sinh đều nói là sách trời, không có một chút linh khí, chữ viết thì khó coi giống như giun, thổi sáo tới nỗi nha hoàn bà tử đều phải tránh
xa, ngay cả chim trong vườn cũng phải trốn sạch (cùng với khúc dẫn bách
điểu tới vừa khéo ngược lại), tới côn trùng cũng không thấy được một con nữa. Bên ngoài đồn đại nàng là tài nữ, trên thực tế thì Bình Ôn Uyển
viết văn không thông. Mấy vị tiên sinh cố kỵ thân phận Quận chúa của
nàng nên không dám nói. Tào Tụng ca ca, ngươi cũng không thể bị nàng lừa gạt cả đời a! Bình Ôn Uyển, chính là một người lừa đời lấy tiếng, nàng
căn bản không xứng với Tào ca ca.”

Tào Tụng không thích Ôn Uyển, đối với Thanh San cũng không có ấn
tượng tốt. Có thể nói muội muội mình tới khó coi như vậy thì bản thân
phẩm hạnh cũng có vấn đề: “Cho dù nàng có muôn vàn không tốt, tất cả
không đúng, dù sao nàng cũng là muội muội của ngươi. Ngươi lại dùng
những từ ngữ như vậy để nói nàng, sao có thể là nữ nhi của người trong
sạch dạy ra. Tào mỗ hôm nay có nhiều đường đột, kính xin tiểu thư không
nên trách tội. Cáo từ.” Nói xong hắn bước nhanh rời đi.

Thanh San tức giận đập phá hết đồ sứ trong phòng. Mình hảo tâm nhắc
nhở, hắn lại châm chọc mình. Tào Tụng ca ca tại sao có thể nói nàng như
vậy, nàng là vì tốt cho hắn a.


Tào Tụng mang theo tùy tùng đi hỏi thăm Ôn Uyển đối xử với Bình lão
gia như thế nào. Quả nhiên, không bao lâu liền hỏi thăm được, người bên
ngoài đánh giá cùng với lời Thanh San nói không có bao nhiêu khác biệt.
Thậm chí còn dò la ra cuộc sống của Bình lão gia rất túng quẫn, phải
mang quần áo trân quý và dược liệu đi bán để tiết kiệm chút tiền dưỡng
lão cho bản thân. (cũng không dùng đầu óc nghĩ lại xem một hồi công sức
bêu xấu này dùng thời gian bao lâu thì nghe được).

Về phần tài hoa của Ôn Uyển, trừ một chút thơ từ lần trước cũng không nghe qua bất cứ tác phẩm suất sắc nào của nàng nữa. Tào Tụng cảm thấy
Hoa thị và Bình Thanh San nói đúng là sự thật.

Sau đó, hắn còn nghe được tòa nhà của Tống Lạc Dương cùng với tiểu
thiếp là do Ôn Uyển đưa cho, còn có chi phí đi lại, xuất hành đều do Ôn
Uyển đưa. Tống Lạc Dương thậm chí còn dương dương đắc ý mình thu nhận
được một đệ tử thần tài như vậy. Những tin tức dò la này đề là sự thật,
không có thấm bất kỳ sai sót nào.

Tào Tụng nắm chặc quả đấm, tự mình đi tìm người hỏi. Thật đúng là để
cho hắn tìm được một vị tiên sinh từng dạy Ôn Uyển, vị tiên sinh này
dạy đúng là thi từ. Sau khi vị tiên sinh kia lấy được rất nhiều tiền tài của Tào Tụng liền nói hết mọi thứ mình biết ra, chẳng qua lời nói rất
uyển chuyển: “Quận chúa, ừ, mặc dù so sánh với những tiểu thư khác thì
hơi kém một chút. Nhưng tương đối, thi từ tương đối, ừ, tương đối tinh
tế.” Thậm chí, ông ta còn đọc ra một bài thơ lúc ấy.

Tào Tụng nghe được bài thơ thi từ diễn đạt không lưu loát (thật ra
thì bài thơ này là Thanh San làm), thì tức xanh cả mặt. Lừa đời lấy
tiếng hắn không xen vào, nhưng hắn tuyệt đối không muốn cưới một cô gái
như vậy. Lập tức hắn không hoài nghi nữa. Dứt khoát chạy đến hoàng cung.

Lúc Tào Tụng tìm người ở chung quanh thẩm tra đối chiếu những tin tức này là thật hay giả. Mai nhi đã trực tiếp đi tới phủ tôn quý Quận chúa. Ở tình huống bình thường, chỉ cần có hạ thiệp, Mai nhi mới có thể tới
phủ Quận chúa.

Ôn Uyển đang ở trong phủ đệ, nàng đang tìm xem nên làm tiếp dạng làm
ăn nào thì tốt! Ôn Uyển nói bận rộn cũng bận rộn, nói không vội cũng
không vội. Mặc dù tất cả mọi người đều biết Ôn Uyển ở nhà làm ăn, nhưng
những thứ sản nghiệp này tất cả đều không mang tên của Ôn Uyển.

Ôn Uyển muốn làm một hạng mục mang tên của nàng. Ôn Uyển dựa theo
sách nuôi một chậu tiến hà trong phòng (một loại sen nước): “Cây thủy
liên này không tệ, nhìn rất trắng mịn, quả thật xinh đẹp.” Từ khi quay
về phủ quận chúa, trong thư phòng đều có đặt hoa, tuy phòng ngủ không
đặt hoa nhưng cũng thường xuyên đổi hoa, đây đều là sở thích của Ôn
Uyển. Tất cả những điều này cũng là do Hạ Hương thu xếp cả. Ôn Uyển
thích mùi hoa tươi mát thanh nhã, không thích những mùi thơm quá mức

nồng nặc.

Ôn Uyển đang vuốt đóa thủy liên hoa xinh đẹp kia thì nghe nói thế tử
phu nhân La gia đang chờ ở bên ngoài. Ôn Uyển kinh ngạc, chắc hẳn đã có
chuyện gì nên vội vàng cho người mời đi vào.

Sau khi Ôn Uyển biết được nguyên nhân Mai nhi tới thì rất cảm động. Ở chỗ này, việc một phụ nhân ra khỏi cửa là chuyện rất phiền toái, đặc
biệt những phu nhân ở các nhà cao cửa rộng lại càng khó khăn. Nói đến
điểm này, Ôn Uyển cảm giác thật ra mình rất may mắn. Ít nhất, nàng làm
gì cũng không bị ai trông coi. Thích làm thế nào thì làm thế ấy, ai cũng không dám lắm miệng.

Mai nhi nghe thấy Ôn Uyển xác thực không có ý tứ gì với Tào Tụng, tuy đã đoán được nhưng trong lòng cũng có chút tiếc nuối: “Ôn Uyển, Tào
Tụng rất tốt.”

Ôn Uyển cười gật đầu: “Thật ra thì, quả thực Tào Tụng rất tốt. Dung
mạo tuấn mỹ, tài học không tồi, tính tình cũng ôn hòa. Đáng tiếc, người
ta đã có người trong lòng.”

Mai nhi biết Ôn Uyển đang nói tới Đan nương, im lặng ba phút sau mới
nói: “Ôn Uyển, không phải chỉ là một nha hoàn thông phòng sao, không
đáng làm như vậy. Ngươi không thích thì cứ đuổi đi là được. Ôn Uyển, ta
cảm thấy Tào Tụng với ngươi quả thật rất xứng đôi.” Nếu nàng cũng so đo
giống như Ôn Uyển thì không biết cầm sợi dây treo cổ biết bao nhiêu lần
rồi, chết rồi sống, sống rồi lại chết.

Ôn Uyển khinh thường nói: “Ngươi còn không biết a. Mấy ngày trước,
nha hoàn kia còn bị sảy mất đứa bé. Nam nhân như vậy, dù có tặng cho ta, ta cũng ném xuống lòng sông ngoài thành. Thứ đồ chơi hỗn trướng như
vậy, mặt hàng đó mà cũng dám nói năng loạn ngôn trong lễ cập kê của ta.
Không trừng phạt bọn họ, còn để hắn phỉ báng ta, là ta đã phá lệ khai ân lắm rồi.”

Mai nhi nhìn tư thái của Ôn Uyển như vậy cũng không biết nên nói gì
nữa. Mặc dù nàng tiếc thay cho nàng ta nhưng cũng không có ý nghĩ nào
khác. Dựa vào điều kiện của Ôn Uyển thì tìm dạng người nào mà không có.
Tào Tụng tự cao quá lớn, bị dụ dỗ một chút thì đã rối loạn không nắm rõ
tình hình.

Ôn Uyển tỏ vẻ hết sức luyến tiếc nói: “Đến vội như vậy mà cũng không mang tiểu Hổ nhà ngươi tới chơi với ta.”

Mai nhi vui vẻ vỗ lên vai Ôn Uyển. Giả vờ tức giận kêu lên: “Ngươi
cho Hổ ca nhi nhà ta là món đồ chơi sao, lại còn chơi với ngươi một
chút. Lớn như vậy rồi, lập tức phải lập gia đình rồi mà còn chơi, qua
hai năm nữa thì tự mang con mình ra chơi a!”

Ôn Uyển ha hả cười. Đợi nàng có con trai rồi thì đương nhiên phải chơi với con trai mình. Không phải còn quá sớm sao.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận