Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Mọi người trầm mặc một phút đồng hồ.

Khiến cho toàn thân Ôn Uyển không được tự nhiên. Mọi người làm trò
trước mặt ngươi, mặc niệm cho ngươi. Đây là cái cảm giác gì a, đổi lại
là người khác thì cũng không được tự nhiên.

Tống Lạc Dương nhìn bộ dáng không được tự nhiên của Ôn Uyển, không
nhịn nổi liền bật cười. Những người khác liền ghé mắt. Không biết Tống
Lạc Dương đang cười cái gì.

Cũng ngay lúc này, Bành lão nhịn không được thở dài nói: “Nếu như
Quận chúa không lạy lão Tống làm sư phụ thì ta cũng muốn nhận quận chúa
làm đồ đệ. Thật ra thì lấy tài học của quận chúa có thể nổi danh cùng
Phất Khê công tử rồi” sáu bài thơ này đã hoàn toàn thu phục được Bành
lão rồi.

Kim lão thì không đồng ý nữa: “Quận chúa quả thật hơn người, có thể
nổi danh cùng Phất Khê công tử cũng được. Nhưng mà ta còn cảm thấy kém
một chút, kém một chút như thế này. Nếu thật xếp hạng, thì chắc hơi đứng hàng sau một chút. . . . . .” yêu thích của mọi người đều không giống
nhau,

Mọi người rối rít gật đầu. Tống Lạc Dương nghe xong cười ha ha: “sắp
xếp tên cái gì a, Ôn Uyển, thổi một khúc cho mọi người nghe. . . . . .”

Khóe miệng Ôn Uyển giật giật: “Lão sư. . . . . .”

Lúc này Tống Lạc Dương đã uống rượu, hơn nữa ông cảm thấy không có
cái gì không tốt để phải giấu giếm : “Ôn Uyển, nói cho bọn hắn biết, nói cho bọn hắn biết ngươi là Phất Khê công tử, để cho người trong thiên hạ biết, con chính là Phất Khê công tử, là Phất Khê công tử danh
chấn thiên hạ. Như vậy thì cũng không còn ai dám hoài nghi con lừa đời
lấy tiếng nữa. Không còn người dám tiếp tục phỉ báng con.” Tống Lạc
Dương hôm nay là thật vui sướng. Chính hắn cũng không nghĩ đến, Ôn Uyển
lại khiến cho hắn nở mày nở mặt như vậy. Hơn nữa, lần này Tống Lạc Dương cũng muốn nói cho bốn người bọn họ biết, hắn thu một học sinh còn hơn
cả mấy chục học sinh mà bọn họ đã thu.

Ôn Uyển hôn mê, nhịn không được kêu lên: “Lão sư. . . . . .” âm thanh đã đề cao lên nhiều lần.

Bốn người khác lập tức bị tiêu trừ cảm giác say. Từng bước từng bước
trợn mắt há mồm. Kim lão dùng sức vỗ vỗ vai Tống Lạc Dương: “Lão Tống,
ngươi uống say rồi hả? Hồ ngôn loạn ngữ cái gì đây?”

Tống Lạc Dương bưng chén rượu cười ha ha không ngừng: ” Tên chữ của
Ôn Uyển , là Đại học sĩ Kỷ đại nhân đã mất lấy ( Kỷ đại học sĩ là người
để cho mấy người phải nhìn lên kính nể). Điển cố xuất từ ‘ Phù Hề Nhược
Thủy ‘. Ý tứ của Kỷ đại nhân là nói nha đầu này tính tình uyển ước như
Khê Thủy, lấy hài âm làm Phất Khê. Đây chính là xuất xứ của Phất Khê.”

Sắc mặt của mấy người họ đều nghi ngờ, lại thấy nói có bài bản hẳn
hoi. Có căn cứ kéo theo. Hồ nghi mà nhìn Tống Lạc Dương cùng Ôn Uyển:
“Quận chúa, thật là… là Phất Khê công tử.”

Bóng đêm mông lung như sóng nước lay động. Sao trên trời phát ra ánh
sáng lập lòe ở trong bóng đêm yên tĩnh càng thêm sáng rực. Giống như đây chính là ánh sáng ngọc rực rỡ lộn xộn. Các loại ánh sáng sáng ngời này
chói lọi như muốn người ta phải khen ngợi. Ôn Uyển đứng ở trong ánh sáng sáng ngời như vậy phảng phất giống như ngọc, khiến người ta nhìn đến
xuất thần.

Ôn Uyển trầm mặc. Làm cho bốn người kia hồi hộp. Nếu như mới vừa rồi
lời nói của Tống Lạc Dương với bọn họ chỉ cho là lời nói cười giỡn. Vậy
bây giờ Ôn Uyển trầm mặc, khiến trong lòng bọn họ nổi lên sóng to gió
lớn. Cẩn thận nhớ lại một nhân vật tuấn tú tài giỏi như thế trong thiên
hạ, làm sao lại có thể có nhiều người.

Kim lão run rẩy hỏi: “Xin hỏi, Quận chúa… Quận chúa thật… thật là Phất Khê công tử?”

Ôn Uyển nhìn Tống Lạc Dương. Cười khổ một tiếng. Đến tình cảnh này
rồi mà còn không chứng minh sẽ khiến cho người ta chê cười rồi: “Vốn
định cả đời không nói ra. Không ngờ lại bị lão sư nói ra. Quả thật , ta

chính là Phất Khê. Chẳng qua đã lâu không dùng tới nên cũng nhanh chóng
quên mất cái tên này rồi.”

Bốn người dù đã sớm xem công danh không ra gì, coi quyền thế như cặn
bã, gặp phải chuyện này cũng không khỏi vạn phần rung động. Nhưng bọn họ cũng không dám dựa vào mấy câu nói của Ôn Uyển lúc này liền tin tưởng
đây là sự thật. Bành lão dẫn đầu câu hỏi: “Xin hỏi, Quận chúa có thể lấy gì để chứng mình?”

Kim lão cũng nói: “Quận chúa, có thể thổi một khúc dẫn bách điểu tới hay không, cho lão hủ được nghe.”

Ôn Uyển áy náy nói: “Xin lỗi, không phải là ta không thổi. Mà ta đã
không có loại tâm tình này. Cho dù thổi, cũng không thổi ra được ý nghĩa kia, còn không bằng để một màn kia ghi tạc vào trong lòng Kim lão.”

Kim lão ngẩn người nhưng không còn phản bác. Ông chính là cao thủ ở
phương diện này. Đương nhiên biết không có tâm tình thì không thể dung
nhập vào trong đó mà một khúc thổi ra sẽ giảm đi cái hay rất nhiều. Ý
cảnh cũng sẽ kém đi rất nhiều.

Trương lão ngưng trọng: “Năm đó Phất Khê công tử có một tay cuồng
thảo, viết chữ như rồng bay phượng múa. Không biết mấy người lão hủ có
thể đánh giá hay không?” Phất Khê công tử viết chữ bằng tay trái.

Tống Lạc Dương đứng ở một bên, không lên tiếng. Ôn Uyển vẫy tay một
cái: “Hạ Dao, mang giấy bút tới đây.” Ôn Uyển tay trái giơ bút, chấm đầy mực nước, vung tay viết xuống bốn chữ to ‘ Nguyệt quang như thủy, Thủy
Như Thiên. ’ tiếp theo, lại dùng chữ chân phương, viết một câu nói.

Tay trái, cuồng thảo, chữ chân phương. Phù hợp với đặc tính của Phất Khê.

Mấy người họ nhìn nhau, trong mắt lộ ra sợ hãi: “Phất Khê công tử có
một tay vẽ tranh không ai sánh bằng. Không biết có thể nhìn ngắm hay
không?”

Ôn Uyển có chút khó khăn: “Cái này, phải cần thời gian lâu một chút.”

Chu lão nói: “Không ngại, chúng ta đợi được, tất cả dều chờ được.
Quận chúa chỉ cần chú ý vẽ tranh. Chúng ta chỉ ở bên cạnh ngắm nhìn
thôi. Ngắm nhìn cũng đủ rồi.”

Ôn Uyển nhìn về phía Tống Lạc Dương, Tống Lạc Dương cười đến rất càn
rỡ, cũng rất đắc ý. Ôn Uyển không còn cách nào khác, chỉ đành phải phân
phó nói: “Đi đem bàn vẽ mang tới.”

Mọi người nghe nói như thế, liền biết kỹ thuật hội họa của Ôn Uyển
tới bây giờ cũng không tụt xuống. Lấy bàn vẽ xong lại lấy màu sắc. Tất
cả năm người đều đứng ở nơi đó, không nhúc nhích. Ho khan cũng không. Ôn Uyển đem cảnh sắc này vẽ vào bức tranh khiến nó trở nên rất mông lung.

Hơn nữa loại họa pháp này bọn họ đã từng gặp qua. Thủ pháp hôm nay so sánh với trước kia càng thành thạo hơn rất nhiều. So với bức tranh của
năm năm trước thì tốt hơn. Mọi người, căn bản đã xác định, người trước
mắt, người mà trước kia bọn họ còn hoài nghi là người lừa đời lấy tiếng, người mà bọn họ hoài nghi dĩ nhiên lại là Phất Khê công tử danh
chấn thiên hạ.

Đề tài của Phất Khê khiến người ta bàn luận say sưa, đến bây giờ còn
chưa tiêu tán là cái gì? Đương nhiên là một tay kỳ nghệ tinh xảo không
có người nào có thể so sánh. Nên phần khảo hạch này không thể bỏ qua.

Trong năm người thì có Chu lão là kỳ nghệ tốt nhất. Ôn Uyển thấy thế, cũng không từ chối, vì vậy liền nói: “Mấy vị tiên sinh, đi vào phòng
đi. Nơi này tối quá rồi.”

Năm người đi vào chính phòng thì bàn cờ cũng đã bày xong. Chung quanh đã đặt dưa, trái cây, điểm tâm và nước trà. Nhưng mọi người bây giờ nơi nào còn có tâm tư uống trà ăn điểm tâm.

Ôn Uyển sai người bày bàn cờ Bạch Ngọc Linh Lung. Nhìn con cờ là có
thể cảm nhận được, thường xuyên bị sờ ở trong tay. Ôn Uyển cười nói:
“Xin mời . . . . .”

Tống Lạc Dương rất đắc ý nói: “Ôn Uyển, đừng hạ thủ lưu tình, bằng
tốc độ nhanh nhất đem lão Chu thắng được cho ta. Xả giận cho lão sư.”
Tống Lạc Dương chính là thủ hại bại tướng dưới tay của Chu lão, hầu như

toàn thua, cơ hồ thắng rất ít.

Ôn Uyển cười một tiếng: “Đương nhiên phải trổ hết tài nghệ chân thật
rồi, ở trước mặt cao thủ như Chu lão thì đâu cần con hạ thủ lưu tình.
Tất nhiên là con phải toàn lực ứng phó.”

Trong lúc hai người đánh cờ, người đứng bên cạnh đều quan sát. Người ở chỗ này, đối với kỳ nghệ đều có được những thành tựu không giống nhau,
chỉ hạ được ba quân thì từng người đều có tính toán riêng.

Hai người đánh cờ mất nửa canh giờ. Ôn Uyển thắng được năm con cờ.
Chu lão mặc dù thua, nhưng lại vạn phần hưng phấn: “Sảng khoái. Thật lâu không đánh được ván cờ phấn khích như vậy.”

Đến bây giờ, mọi người đã vạn phần xác định, Ôn Uyển thật sự là Phất
Khê công tử. Mấy người họ mặt đều đỏ lên: “Không ngờ. Thật là không
ngờ.”

Kim lão dứt khoát đập Tống Lạc Dương một quyền: “Lão Tống, ngươi quá
đáng hận. Thấy ta thương tâm khổ sở vì Phất Khê công tử mất đi như vậy.
Nhưng ngươi lại không nói một tiếng nào.” Mấy người khác cũng rối rít
khiển trách Tống Lạc Dương.

Ôn Uyển lại hướng tới mấy người họ khom lưng nói: ” Ôn Uyển còn thỉnh cầu mấy vị tiên sinh, không nên đem việc này tuyên dương ra ngoài.”

Bành lão vuốt chòm râu trắng, tất cả những người khác đều ngạc nhiên. Kim lão có chút không hiểu: “Tại sao? Tại sao không cho lan truyền ra
ngoài?”

Ôn Uyển lắc đầu nói: “Truyền không ra hay truyền ra cũng đều là quá
khứ, vốn chỉ là chuyện nhỏ. Ta không phải là cố ý giấu giếm như vậy.
Nguyên nhân là vì liên quan một vài người cho nên không tiện công bố ra
ngoài. Còn nữa, những lời nói vừa rồi của ta cũng không phải là khước từ những thứ này. Kỳ nghệ vẽ tranh những vật này đối với ta mà nói. Chẳng
qua là tiêu khiển nghiệp dư. Ta thích nhất vẫn là kiếm tiền.” Nếu như
không phải là như thế, lần phong ba này cũng sẽ không to lớn đến vậy.

Tống Lạc Dương cũng sớm biết như vậy nên không có lên tiếng. Bốn vị
khác đều há mồm muốn nói, nhưng rốt cuộc là cái gì thì không nói ra
ngoài được. Mọi người đều có chí riêng. Mấy người họ chỉ đành liếc nhau
một cái. Chu lão nói: “Quận chúa yên tâm, bọn ta sẽ không nói ra ngoài.
Chẳng qua, cũng xin Quận chúa không nên làm mai một học vấn.” Trời cao
giao cho tài năng bực này nhưng hết lần này tới lần khác lại không để
trong lòng. Nếu như có thể dụng tâm hơn thế này thì nhất định sẽ là một
người lưu danh thiên cổ. Mọi người vừa cảm thán vừa tiếc nuối. Tâm tình
vạn phần phức tạp. Mang theo đủ loại cảm xúc phức tạp này mà rời đi.

Ôn Uyển đưa cho mỗi người một vò rượu mình ủ. Thời điểm dùng cơm trưa bọn họ đều vô cùng khen ngợi. Đối với một vài nhà nho lớn này mà nói
thì đưa những tài vật gì đáng giá còn không bằng đưa những thứ nhã vật
mà bọn họ thích này. Ôn Uyển sai thị vệ đưa bọn họ về nhà an toàn.

Ở dưới sự tuyên truyền của Tống Lạc Dương, mấy bài thơ của Ôn Uyển
tập tức tản ra trong kinh thành. Bốn vị đại nho đối với những người có
nghi vấn thì chính miệng thừa nhận ( Tống Lạc Dương là lão sư của Ôn
Uyển. Nên lão không được tính), đã ở tại chỗ kiểm tra học vấn của Ôn
Uyển Quận chúa, là bọn hắn ra đề, hơn nữa còn là đề tài hạn chế. Tất cả
đều có mặt tại chỗ nhìn Ôn Uyển làm. Hơn nữa, nghiêm nghị khiển trách
những người truyền bá Ôn Uyển lừa đời lấy tiếng. Trong lời nói tràn đầy
phẫn hận. Một người có tài học lại bị phỉ báng như vậy, thật sự là đáng
hận. Ôn Uyển ở dưới lời nói có chứa ý kính trọng của mấy vị đại nho thì
danh tiếng lại lên thêm một bậc.

Không ai dám đi hoài nghi phẩm tính của bốn vị đại nho này. Huống chi mấy bài thơ mới sáng tác ra, đặc biệt là bài Trúc Tung Nạp Lương cùng
với Lạc Hoa Hữu Cảm đúng là những tác phẩm suất sắc hiếm thấy.

Cũng không có người tiếp tục dám chất vấn tài học của Ôn Uyển, không
còn người nào dám nói đến phẩm tính của Ôn Uyển. Còn về phần tin đồn Ôn

Uyển không phụng dưỡng cha già đã bị Ôn Uyển làm cho tiêu tan trước khi
chuyện này xảy ra, mọi người nghe xong đều rối rít khen ngợi.

Văn nhân học sinh sau khi đọc xong thì rối rít khen ngợi tài năng của Ôn Uyển Quận chúa. Mọi người, phần lớn là khen ngợi. Còn nói đó là
những tác phẩm có một không hai ( Ôn Uyển đổ mồ hôi ròng ròng, khoe
khoang khoác lác cũng không cần khen tới mức này ).

Có thể nói, những người đi học trong kinh thành, nếu không có xem qua tác phẩm lớn của Ôn Uyển Quận chúa thì ngươi hoàn toàn bị đào thải. Hơn nữa, mấy bài thơ làm còn lấy tốc độ nhanh nhất, lưu truyền ra ngoài.

Không nói người khác, ngay cả hoàng đế nhìn mấy bài thơ mà Ôn Uyển
viết cũng không khỏi than thở về tài hoa của Ôn Uyển. Nhớ lại thời gian
Ôn Uyển nữ giả nam trang nổi lên như gió. Đã qua mấy năm rồi mà tới nay
vẫn còn có người nhớ mãi không quên. Khụ, khó trách cái nha đầu này nói
muốn du sơn ngoạn thủy, những ngày tháng kia đối với nàng đúng là tiêu
dao a. Đáng tiếc lại bị giam cầm ở trong kinh thành, bày mưu đặt kế cho
mình.

Trong lòng Hoàng đế thấy áy náy, liền hạ xuống thánh chỉ, kỳ trân dị
bảo ào ào như nước chảy về phủ quận chúa. Ôn Uyển thấy vậy cũng không
thể làm gì.

Ôn Uyển vốn muốn mượn cơ hội lần này cùng Bình Hướng Hi kia đoạn
tuyệt quan hệ cha con. Nhưng lại nhận được tin tức mấy người bên ngoài
kia có dị động nên Ôn Uyển quyết định vẫn tạm thời chờ thêm một chút.
Nhiều năm như vậy còn chờ được, còn sợ chờ thêm một chút thời gian sao?

Hạ Dao bên này cũng điều tra rõ ràng, ở sau lưng có bàn tay của năm
người thúc đẩy. Có Nhị hoàng tử, Tam hoàng tử, Ngũ hoàng tử. Những người khác, chẳng qua là thuận thế làm: “Quận chúa, hôm nay ngài đã mười lăm
tuổi rồi. Qua thêm một năm nữa là nên gả đi. Những người này khẳng định
sẽ còn có những động tác tiếp theo.”

Ôn Uyển khẽ than thở. Nàng đối với người khác, có thể dùng thủ đoạn
ác độc. Nhưng đối với người hoàng gia nàng luôn có ít nhiều cố kỵ. mặc
dù con cái của cậu hoàng đế không đem nàng trở thành người một nhà,
không thích nàng. Nhưng nàng cũng không muốn để bọn họ trở thành đối thủ của mình, thậm chí địch nhân để đối đãi.

Ôn Uyển buồn bực nói với Hạ Dao: “Hạ Dao, ngươi nói xem có phải ta là người đặc biệt khiến người chán ghét không.”

Hạ Dao nhìn về phía Ôn Uyển nói: “Quận chúa, có cho đi thì có hồi
báo. Chỉ cần người không làm quá phận. Hoàng thượng chắc chắn sẽ không
trách tội người.”

Ôn Uyển cũng cúi đầu nói: “Nhưng ta không muốn làm những chuyện khiến cho cậu hoàng đế khổ sở. Dù là như thế nào thì cũng là con cái ruột
thịt của cậu. Ta. . . . . .” Bởi vì quá quan tâm. Cho nên, mới có thể
sợ, mới có thể cẩn thận từng li từng tí. Không dám đi chạm tới. Nhưng mà thối lui. Sẽ chỉ làm cho ít người nghĩ rằng nàng hoảng sợ hoặc là hèn
yếu rồi.

Hạ Dao nhìn Ôn Uyển trầm mặc hồi lâu mới nói: “Quận chúa, ta nhớ được ngài đã từng nói với nô tỳ một câu. Người có còn nhớ rõ không?”

Ôn Uyển lắc đầu, nàng đã nói rất nhiều câu, làm sao mà nhớ được câu nào.

Hạ Dao nhẹ giọng nói: “Quận chúa nói với nô tỳ, nhà đế vương không có tình thân. Quận chúa không nói sai, nhà đế vương chỉ có quyền lực,
không có thân tình. Nhưng nô tỳ tin tưởng, Quận chúa chính là một ngoại
lệ. Quận chúa đối với hoàng thượng là tình cảm kính yêu. Trong thiên hạ
cũng sẽ không có người thứ hai”.

Ôn Uyển cười nhạo nói: “Người ngoại lệ sẽ có kết quả rất thảm.”

Hạ Dao ngừng lại, thì ra là như vậy “Quận chúa, từ đầu tới cuối người đều phạm vào một sai lầm. Người đối với hoàng thượng mà nói. Không chỉ
có là cháu gái bên ngoại, mà còn là cánh tay của hoàng thượng. Hoàng
thượng là ngôi cửu ngũ, nhưng cũng là người. Hoàng thượng có tâm địa sắt đá hơn nữa thì những gì quận chúa làm cho người cũng đủ nhiều rồi. Nô
tỳ tin tưởng, chỉ cần Quận chúa không vượt qua điểm mấu chốt thì hoàng
thượng cũng sẽ bỏ qua cho quận chúa.. Quận chúa không nên sầu lo như
thế.”

Ôn Uyển không lên tiếng.

Hạ Dao khẽ cười nói: “Nếu như Quận chúa không tin, thì cứ để cho nô
tỳ buông tay buông chân đi làm. Nếu có chuyện gì mà hoàng thượng trách
tội xuống thì nô tỳ sẽ chịu trách nhiệm.”

Ôn Uyển nhìn Hạ Dao nói: “Đừng nói như vậy, ngươi phải làm gì thì làm đi. Ta còn không vô năng đến mức để cho ngươi phải chịu trách nhiệm.”

Danh tiếng của Ôn Uyển nổi lên sau này. Tự nhiên rất nhiều người giận trách, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Người có tài học bậc này tại sao
lại có tin đồn như vậy truyền ra, rốt cuộc là người nào giở trò?


Khuê tú của Ôn Uyển là Mai nhi đi ra ngoài xã giao nói đến chuyện
này, thì cười híp mắt nói Ôn Uyển ngày thường vô cùng lười, đối với làm
thơ từ không có hứng thú, không buộc chết là không viết. Nhưng mỗi một
lần viết thì nhất định là tác phẩm xuất sắc. Những tác phẩm mà Ôn Uyển
viết trước kia toàn bộ cũng đều bị Mai Nhi đưa ra ngoài. Chẳng qua là
Mai nhi tăng thêm mấy câu, nói so sánh với các loại làm thơ từ thì Ôn
Uyển thích kiếm tiền hơn. Thi từ đối với nàng mà nói, chẳng qua là trò
tiêu khiển.

Văn nhân sĩ tử xuôi tay dậm chân, bẻ đứt cả cổ tay. Cái này còn để
cho người ta sống hay không, có bực này tài học lại không cần, không
thích. Bọn họ muốn viết cũng không viết ra được. Ông trời đối với Ôn
Uyển Quận chúa là quá yêu thương sâu đậm rồi.

Cũng bởi vì như thế, thi từ của Ôn Uyển, toàn bộ bị người hữu tâm
tổng hợp. Lại đem viết lại thành một quyển thi tập nho nhỏ. Bằng tốc độ
nhanh nhất đã xuất bản để đẩy ra ngoài, chỉ trong vài ngày đã tiêu thụ
sạch.

Người này đem toàn bộ lợi nhuận lấy được, mang hết đến từ thiện đường của hoàng gia, nói rõ đây chính là lợi nhuận từ tập thơ bán được nên
không dám chuyên dụng. Ôn Uyển nhận được tin tức thì chỉ bật cười một
cái. Thật chưa thấy qua người như vậy. Muốn đi đường tắt thì cũng phải
nhìn người đã. Ở chỗ này của nàng cũng không có tiếp những người đi
đường tắt.

Quyển thi tập này được xuất bản lại một lần nữa khiến Ôn Uyển danh
dương thiên hạ. Cũng bởi vì như thế, nên có được danh hiệu thiên hạ đệ
nhất tài nữ. Vốn là dựa theo bình thường mà nói, những bài thơ mà các cô gái trong khuê các làm thì không được phép tuyên dương ra ngoài. Nhưng
Ôn Uyển lại đặc thù nên không ai bới móc chuyện này.

Cùng lúc đó, chuyện Phất Khê công tử đã chết lại được nhắc tới lần
thứ hai. Người hiểu chuyện, liền đem hai người nổi danh, gọi là Hắc Bạch song Ngọc ( một đen như than, một trắng như tuyết ).

Dưới sự nổi danh của Ôn Uyển thì những tin đồn nói Ôn Uyển Quận chúa
lừa đời lấy tiếng mới bị hủy hôn, do đó Tào Tụng mới đi cưới công chúa.

Khiến những người thông minh lập tức bừng tỉnh đại ngộ, thì ra là
trưởng công chúa coi trọng Phò mã, mới có những tin đồn bịa đặt này đối
với Ôn Uyển quận chúa. Danh tiếng của Tư Thông nhất thời như rác bị quét ra sân .

Tư Thông giận đến muốn hộc máu. Rõ ràng là Ôn Uyển tự nói không thích làm thơ từ, đối với những thứ đó không có hứng thú. Nàng chẳng qua chỉ
cho người ta truyền lời nó nói ra thôi. Nàng cũng không có bịa đặt thêm
mắm thêm muối. Tại sao kết quả lại đem chuyện này kéo đến trên người
nàng? Còn nói mình muốn cưới Tào Tụng làm Phò mã, gài tang vật hãm hại
Bình Ôn Uyển. Thật sự đáng hận, cực kỳ đáng hận.

Tư Thông nhịn không được mắng: “Bình Ôn Uyển, ngươi là đồ sao chổi.”
Mỗi lần đụng phải Ôn Uyển nàng đều không có được thứ tốt. Đó chính là
sao chổi, dính dáng vào thì không có lần nào được tốt đẹp.

Tư Hàm đối với lần này lại vô cùng hưng phấn. Còn muốn tới cửa lãnh
giáo Ôn Uyển. Đáng tiếc, Ôn Uyển không tiếp thiệp. Từ sau khi thi từ
được xuất bản xong nàng vẫn co đầu rút cổ ở nhà.

Chuyện này nói buồn bực nhất ngoài Tào Tụng ra thì không còn ai rồi.

Tào Tụng cầm lấy tập thơ trong tay, sững sờ. Rõ ràng là Ôn Uyển tự
mình nói không thích làm thơ, rõ ràng đi hỏi rồi, đi thăm dò rồi, mọi
người, bao gồm tiên sinh của Ôn Uyển Quận chúa đều nói nàng không có tài hoa. Tất cả chứng cớ đều biểu hiện Ôn Uyển Quận chúa là một người lừa
đời lấy tiếng, tại sao thoáng cái kết quả liền ngược lại.

Kim lão, Chu lão, Trương lão, Bành lão, đều là đại nho đương thời.
Danh khí chỉ kém hơn Tống Lạc Dương. Nhưng bọn họ lại có lĩnh ngộ của
riêng mình, cũng đều là những nhân vật có đầu óc. Ngay cả hoàng thượng,
cũng không thể khiến cho bốn người này giúp Ôn Uyển Quận chúa làm chứng
giả.

Nếu hắn dám chất vấn năm vị đại nho thì nhất định bị khai trừ ra khỏi văn đàn. Tất nhiên hắn cũng có đầu để không nghĩ tới những bài thơ này
là do người khác viết thay. Chẳng qua, hắn thật không tin. Mấy bài thơ
này lại là do Ôn Uyển sáng tác. Như vậy thì giống như ở trước mặt có một quả táo vàng, ngươi vẫn luôn cố gắng phấn đấu có được nó. Kết quả thấy
quả táo vàng này là tô vàng nạm ngọc bên ngoài như bên trong lại thối
rữa, đã thối rữa nên chỉ ngăn nắp ở bề ngoài. Quả táo nát như vậy đương
nhiên là muốn bỏ đi. Nhưng chờ sau khi hắn bỏ đi mới phát hiện là quả
táo vẫn tốt, luôn luôn tốt.

Loại cảm giác được mất cùng lúc này khiến cho hắn vô cùng khó chịu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận