Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Những người khác ở trong cung điện, không ai dám mạo hiểm đi ra đầu tiên.

Nhưng Tư Thông lại không nhìn được Ôn Uyển luôn làm ra vẻ ta đây.
Đứng dậy, nổi giận mắng: “Ngươi là cái đồ yêu nghiệt, nếu như không phải tại ngươi, phụ hoàng sẽ không có chuyện gì. Đều là tại ngươi, đều là
ngươi làm hại phụ vương hôn mê bất tỉnh. Người đâu đem cái yêu nghiệt
này, kéo ra ngoài. Không thể để nó gây tai họa cho phụ hoàng. Không, kéo nó ra chém, thì không có tai họa nữa rồi.”

Thục phi kỳ thật rất không muốn vào lúc này rước lấy chú ý của mọi
người. Nhưng đã đến bước này rồi, rốt cuộc dứt khoát lạnh giọng nói: “Ôn Uyển, ngươi hô to gọi nhỏ cái gì? Người đâu, đem Ôn Uyển kéo ra, đừng
để nàng quấy rầy hoàng thượng.”

Trên mặt Hoàng hậu đầy bi thương, uyển chuyển nói: “Ôn Uyển, Hoàng
thượng thương cháu như vậy, cháu càng nên tránh đi. Đừng làm cho lúc
Hoàng thượng ra đi đều không được an bình.”

Ôn Uyển vẫn không nhúc nhích.

Hai ma ma đi lên, muốn tới kéo Ôn Uyển đi. Hạ Dao vốn muốn đem hai
cái ma ma này đánh cho một cước, nhung ý nghĩ vừa thay đổi liền không
ngăn cản hai cái ma ma. Mà chỉ cúi đầu xuống, lẳng lặng đứng yên ở nơi
đó. Nhìn xem biểu hiện của tất cả mọi người.

Ôn Uyển gấp đến độ sắp ngất rồi, không phát hiện là chỉ có một mình
Hạ Dao là đi theo nàng vào. Cùng tiến cung với nàng còn có mấy người Hạ
Ảnh, Hạ Nhàn, Võ Tinh, Võ Chiêu, toàn bộ đều ở ngoài cửa cung điện.

Hai cái ma ma kéo Ôn Uyển. Ôn Uyển bị kéo một cái ngược lại tỉnh táo
lại. Không đúng, cậu hoàng đế thân thể vẫn còn ấm. Còn không có tắt thở. Còn không có tắt thở, thì chứng minh là còn có hi vọng. Cậu hoàng đế
còn không có tắt thở, còn có hi vọng, còn có hi vọng. Đúng, nhất định
còn có hi vọng. Ôn Uyển giống như người rơi vào trong nước, lúc sắp chết chìm thì bắt được một cây cỏ cứu mạng.

Ôn Uyển trầm mặc, triệt để đem Thục phi chọc giận: “Còn suy nghĩ cái
gì, lời bổn cung nói, các người không nghe thấy sao? Đã thành kẻ điếc
rồi hả? Đem Ôn Uyển kéo xuống.”

Hoàng hậu mắt lạnh nhìn mọi chuyện. Thái tử đang muốn khuyên can cũng bị ánh mắt của hoàng hậu dẹp yên xuống. Ngược lại bà muốn nhìn xem,

tiên hoàng và Hoàng thượng đều sủng ái Ôn Uyển như vậy, Ôn Uyển đến cùng là có cái gì để được hai vị đế vương sủng ái. Hôm nay bà muốn nhìn thấy tận mắt.

Trong cung điện toàn bộ tất cả mọi người, đều thẳng tắp mà nhìn về phía Ôn Uyển.

Thái tử nhịn không được liền đi tới nói: “Ôn Uyển biểu muội, phụ
hoàng bây giờ đang hôn mê, muội về Vĩnh Ninh cung nghỉ ngơi trước đi. Ở
đây, có thái y cùng chúng ta rồi.” Nói chuyện rất nhu hòa, nhưng là ý
uyển chuyển, muốn cho Ôn Uyển từ bỏ ý định rất rõ ràng.

Ôn Uyển nghe xong những lời này của thái tử liền cúi đầu xuống. Trong mắt hiện lên tia sáng lạnh. Cho đến bây giờ nàng rất hoài nghi. Cậu
Hoàng đế phải chăng đúng như lời Vương thái y nói, đã vô phương cứu
chữa. Rốt cuộc là thật không có cứu được, hay là có ẩn tình. Hôm nay
thái tử nói ra lời này, đã động chạm vào sự nghi ngờ của Ôn Uyển. Cậu
hoàng đế chết rồi, thái tử sẽ đăng cơ, hoàng hậu thì được làm thái hậu.

Ôn Uyển không nhìn thái tử một cái nào, chỉ quay đầu hỏi Vương thái
y: “Nói? Cậu hoàng đế rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ngươi nói rõ ràng
minh bạch cho ta? Ngươi không nói rõ ràng, hiện tại ta sẽ giết ngươi.
Không chỉ thế, ta muốn Vương gia các ngươi chôn cùng.”

Vương thái ý môi run run, rốt cục nói: “Quận chúa, thần đã tận lực…
Thần đã dùng tất cả các biện pháp. Vẫn không thể làm cho Hoàng thượng
tỉnh lại. Thần vô năng, không thể cứu Hoàng thượng thoát khỏi nguy hiểm, cầu Quận chúa thứ tội.”

Ôn Uyển nghiêm nghị nói ra: “Ngươi nói bậy, ngươi nói bậy. Ta hiện tại sẽ giết ngươi.” Ôn Uyển không tin, chết cũng không tin.

Vương thái y vẫn đang quỳ trên mặt đất, không dám động: “Quận chúa có giết thần cũng vô dụng. Thần thật sự không có cách nào. Cầu Quận chúa
tha mạng.”

Ôn Uyển nghe xong lời này, thì cây cỏ cứu mạng kia thoáng chốc chìm
trong nước biển. Nàng tự nói với mình, không thể sợ, phải tỉnh táo.
Nhưng cả người nàng vẫn lâm vào ngơ ngác.

Thái tử thấy Ôn Uyển ngơ ngẩn ra, giọng nói bỗng đề cao kêu lên: “Ôn Uyển.”

Ôn Uyển thần trí còn đang mê mang bị gọi về. Nàng muốn đi đến bên

giường hoàng đế, nhưng chân của nàng mềm nhũn, nàng đi không được nữa.
Đi không được, Ôn Uyển hướng về phía long sàng của hoàng đế bò tới (gọi
là bò, kỳ thật cũng chỉ vài bước đường). Ôn Uyển leo lên long sàng, nắm
tay hoàng đế, nhẹ nhàng kêu: “Cậu hoàng đế, cậu hoàng đế người tỉnh lại. Cậu hoàng đế, người tỉnh lại, người không nên làm con sợ được không, về sau con sẽ không xuất cung. Nếu con không xuất cung, con sẽ luôn ở bên
cạnh người. Cậu hoàng đế, người tỉnh lại, van cầu người tỉnh lại ah!”
Đến bây giờ, Ôn Uyển đã quên thút thít nỉ non rồi, quên bi thương rồi.
Nàng không tin, nàng không tin ông trời lại đối với nàng tàn nhẫn như
vậy. Lúc này Ôn Uyển cái gì cũng không muốn, cái gì cũng không nghĩ
được. Suy nghĩ và lý trí của nàng, toàn bộ đã mất đi. Trong đầu nàng bây giờ, chỉ muốn đem cậu hoàng đế đánh thức.

Tư Thông muốn đem Ôn Uyển kéo ra, nhưng mà nàng không đến gần Ôn Uyển được. Liền nhìn Ôn Uyển đang lâm vào bi thương cực độ nói: “Ngươi cái
yêu nghiệt này, đều do cái đồ yêu nghiệt ngươi, nếu như không phải là
tại ngươi, phụ hoàng cũng sẽ không có chuyện gì. Yêu nghiệt, ngươi đồ
yêu nghiệt cách phụ hoàng ta xa một chút. Người đâu, đem cái đồ yêu
nghiệt này kéo đi ra ngoài.” Tư Thông nói xong, hai ma ma cao lớn thô
kệch đứng trong cung điện một lần nữa hướng Ôn Uyển đi tới.

Ôn Uyển lúc này đang lâm vào bi thương cực độ. Những thứ này, đã không vào tai, vào lòng của nàng.

Hạ Dao tỉnh táo mà quan sát mọi người, cúi đầu bên tai Ôn Uyển nói
nhẹ: “Quận chúa, nếu như người tiếp tục bi thương, thì thật sự không có
người có thể cứu hoàng thượng nữa. Quận chúa, vừa nãy nô tỳ nhìn về phía Diệp thái y, ánh mắt Diệp thái y rất phức tạp. Quận chúa, có lẽ Hoàng
thượng vẫn còn có thể cứu, nếu không vẻ mặt của Diệp thái y sẽ không
phức tạp như vậy. Quận chúa, nếu như người tiếp tục bi thương nữa, thì
ngay cả cơ hội cuối cùng cứu hoàng thượng cũng bị mất. Quận chúa, đến
lúc đó người chỉ có thể trơ mắt nhìn Hoàng thượng tắt thở? Quận chúa,
bây giờ có thể cứu hoàng thượng cũng chỉ có người thôi.”

Lời Hạ Dao nói, lại khiến Ôn Uyển tỉnh táo lại. Sau khi Ôn Uyển hoàn
hồn, trong lòng nghiêm nghị, trong ánh mắt để lộ ra sát khí nồng đậm.
Lại một lần nữa bắn phá những người trong phòng, nhưng lại không có một
người nào nói chuyện.

Nhưng thái độ đó rơi vào trong mắt Ôn Uyển. Có người ánh mắt nhìn về

phía nàng, rất quạnh quẽ cũng rất lạnh lùng, đối với nàng một bộ dạng
cao cao tại thượng (hoàng hậu), còn có người gắt gao nhìn nàng, ánh mắt
kia dường như có thể đem nàng ăn hết (Thục phi, cùng Tư Thông). Có người đang đánh giá nàng, đang đợi nàng có hành động tiếp theo (Văn Quý phi,
cùng Thích Quý phi); có người cúi đầu tiếp tục khóc (các vị phi tần cấp
thấp); hiểu được mà thẳng tắp nhìn về phía Ôn Uyển, trong mắt có do dự
(Yến Kỳ Huyên), trong mắt có trầm mặc lo lắng (Như Vũ). Còn có, khóc đến rất thương tâm (Yến Kỳ Phong), nhưng tất cả đều cúi đầu, đợi kết quả
cuối cùng.

Ánh mắt Ôn Uyển tựa như lưỡi dao sắc bén bắn về phía đám thái y. Từng bước từng bước xuyên qua. Vương thái y cúi đầu, không dám ngẩng đầu,
các thái y khác tất cả đều cúi đầu. Ánh mắt Ôn Uyển dừng lại trên người
Diệp thái y đang cúi đầu: “Toàn bộ ngẩng đầu lên cho ta.”

Mọi người dường như thấy Ôn Uyển thay đổi thành một người khác, toàn
bộ đều lạnh run lên. Chỉ có Diệp thái y là tương đối bình tĩnh. Ánh mắt
nhìn về phía Ôn Uyển, xác thực như Hạ Dao nói, có chút phức tạp, rất là
cổ quái.

Trong nháy mắt đầu óc Ôn Uyển tỉnh táo lại. Trong Thái y viện người
am hiểu trị liệu các quái bệnh nhất chính là Diệp thái y, ánh mắt này
không phải tránh né, không phải lui về phía sau, mà rất phức tạp. Trước
đây ở bên người tiên hoàng bồi dưỡng được sự nhạy cảm, lại khiến Ôn Uyển chỉ trong thoáng chốc đã nghĩ bên trong có điều bất thường.

Thục phi tức giận vạn phần: “Đem nàng dẫn đi cho ta. Nhiễu loạn thanh tịnh của Hoàng thượng, tội đáng chết vạn lần.”

Hai cái ma ma đi tới: “ Nương nương phân phó, kính xin Quận chúa đừng khó xử nô tài.” Nói xong, thấy Ôn Uyển không nhúc nhích thì đi về hướng Ôn Uyển, chuẩn bị lôi kéo Ôn Uyển. Hạ Dao liền ngăn cản ở phía trước.

Ôn Uyển nghĩ đến ánh mắt Diệp thái y vừa rồi, khiến cho nàng thấy
được một tia hi vọng. Nàng không thể tiếp tục lâm vào trong bi thương.
Cậu hoàng đế, còn có thể cứu. Cậu hoàng đế nhất định còn có hi vọng.
Những người này, những người này tất cả đều đáng chết. Trên người Ôn
Uyển, bộc phát ra lệ khí và sát khí nồng đậm.

Mọi người thấy Hạ Dao nói với Ôn Uyển hai câu, Ôn Uyển thoáng chốc
phấn chấn trở lại giống như sau khi dùng ngũ thạch tán vậy. Trong nội
tâm họ đều nói thầm, đến cùng là nói cái gì.

Sắc mặt Ôn Uyển đã khôi phục bình tĩnh. Chỉ cần có thể cứu là tốt
rồi, dù chỉ còn có một tia hi vọng, nàng cũng phải tranh thủ. Ai dám
ngăn trở nàng, gặp thần giết thần, phật cản giết phật. Hai cái bà tử mạo phạm với nàng, Ôn Uyển nhàn nhạt nói: “Hạ Dao, giết bọn họ.”

Ôn Uyển nói xong, mọi người đều cảm thấy phát lạnh. Hai cánh tay của
Hạ Dao chia nhau phất qua cổ họng của hai ma ma, soạt một tiếng, hai

người đồng thời ngã trên mặt đất. Trong nháy mắt, tính mạng bị kết thúc
trong tay Hạ Dao.

Một đám thái y thấy Ôn Uyển mắt không nháy một cái đã trực tiếp giết
người. Toàn bộ đều bị dọa quỳ xuống mặt đất. Mặt khác một vài phi tần
cấp thấp, cũng quỳ trên mặt đất, ngay cả tiếng thút thít nỉ non cũng
quên luôn.

Thái tử mở miệng khiển trách: “Ôn Uyển, muội muốn làm cái gì? Muội muốn quấy nhiễu phụ hoàng sao?”

Tư Thông thấy mặt đất đầy máu, bị hù đến toàn thân run rẩy. Chỉ vào
Ôn Uyển nói: “Ngươi, ngươi cái đồ yêu nghiệt này, ngươi muốn làm cái gì? Ngươi muốn tạo…”

Hạ Dao đem Kim tiên vẫn luôn đặt trong tay áo đưa cho Ôn Uyển. Kim
tiên này vẫn được đặt trên người nàng. Để cho Ôn Uyển dùng khi tình
huống đột phát. Lần này nghe trong cung có biến cố, thì càng không thể
rối loạn. Có lời nói của tiên hoàng, chỉ cần Ôn Uyển có Kim tiên trong
tay, ai cũng có thể đánh, thái tử hoàng hậu đều có thể đánh, mà không ai dám nói nàng mưu phản.

Ôn Uyển tiếp nhận Kim tiên, lúc Tư Thông nói chữ phản còn chưa có
thốt ra. Ôn Uyển vung ra một roi, lập tức đem Tư Thông đánh cho ngất đi.

Tất cả mọi người trong phòng toàn bộ hoảng sợ. Các nàng có thể cảm giác được, Ôn Uyển điên rồi.

Thục phi đứng lên hận không thể xé Ôn Uyển làm ba phần. Nổi giận
mắng: “Bình Ôn Uyển, ngươi đang làm cái gì? Ngươi muốn tạo phản sao?
Ngươi dám đánh trưởng công chúa.”

Lúc này căn bản không có đạo lý nào có thể giảng dạy Ôn Uyển. Trước
hết quất qua một roi, quất vào trên người Thục phi. Thục phi đau đến nằm trên mặt đất, cũng may bà ta biết kiềm chế, không có lăn qua lăn lại,
chỉ nằm rên rỉ tại đó.

“Ta muốn giết ngươi cái đồ yêu nghiệt này. Ngươi cái đồ yêu nghiệt
này, đáng chết.” Nhị hoàng tử vọt lên, muốn túm cổ Ôn Uyển. Ôn Uyển
không có đề phòng người ta đánh lén, nên sắp bị tóm lấy. Hạ Dao so với
nhị hoàng tử còn nhanh hơn, một cước đạp qua làm cho nhị hoàng tử choáng váng luôn.

Hoàng hậu mặt giận dữ, trong nội tâm cả kinh thiếu chút nữa đã hôn
mê. Nếu như nói Ôn Uyển ngang ngược càn rỡ thì còn có thể lý giải. Nhưng ngay cả Hạ Dao, thậm chí cả hoàng tử đều không để vào mắt. Hơn nữa, Ôn
Uyển vừa nãy rõ ràng lâm vào bi thương, cũng là nàng ta nói một câu, làm cho Ôn Uyển phấn chấn lên. Nữ nhân này, đến tột cùng có thân phận bối
cảnh gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận