Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Ôn Uyển không có tâm tư đi cân nhắc suy nghĩ của thái tử, trải qua
chuyện này, không, phải nói là nàng đối với thân tình của hoàng gia, sớm đã có nhận thức sâu sắc. Thời điểm tiến vào tẩm cung, nàng quay lại
nói: “Hôm nay chiến sự tiền tuyến tạm thời thất bại, nhân tâm bất ổn.
Thái tử điện hạ thân mang trọng trách, vạn nhất phải bảo toàn chính
mình.”

Thái tử nghe xong lời Ôn Uyển nói, liền cảm thấy dao động. Ôn Uyển
nói lời này, thâm ý sâu sắc: “Đa tạ biểu muội lo lắng. Cô ở trong điện
Dưỡng Hòa, sẽ không có người làm bị thương được cô.” Ý là, chỉ có ngươi
mới có thể gây tổn thương đến cô, những người khác, sẽ không có cái gan
này, cũng không có năng lực này.

Ôn Uyển biết rõ ý tứ thái tử, nhưng nàng không có thời gian ở đây dây dưa một chút chi tiết nhỏ này. Nàng không phải muốn cái ngôi vị hoàng
đế này. Nàng chỉ cần hoàng đế có thể bình yên tỉnh tại, vượt qua cửa ải
sinh tử mà thôi: “Huynh yên tâm, nếu cậu hoàng đế có thể bình yên vô sự
vượt qua thì không nói rồi. Nếu như cậu hoàng đế không thể vượt qua cửa
ải khó khăn này. Ta sẽ giúp huynh bình yên leo lên ngôi vị hoàng đế,
thanh trừ phản quân. Đến lúc đó, ta sẽ trở lại đất phong, sẽ không trở
thành chướng ngại cho huynh.” Nói xong, tiến vào tẩm cung.

Thái tử khóe mắt giật giật, nếu như phụ hoàng tỉnh lại, thì tốt hơn
rồi, như vậy thì sẽ như thế nào? Hắn đã biết rõ hoàng đế bị bệnh, lần
này thái y nói không cách nào trị liệu, hắn rất khổ sở. Nhưng chuyện nơi đó còn phải xử lý, nên chuẩn bị vẫn phải chuẩn bị. Chỉ là, không nghĩ
tới Ôn Uyển lại giam lỏng mọi người như vậy.

Chưa được một lúc, Tôn công công đi tới nói: “Quận chúa, thừa tướng
cùng mấy vị đại nhân Lục bộ tới rồi. Thái tử hỏi Quận chúa, có muốn đi
qua hay không.”

Thái tử cùng mọi người thương thảo chính vụ, Tôn công công nói khẽ:
“Thái tử điện hạ, Quận chúa đã tới.” Dứt lời, Ôn Uyển đã đi tới.

Mọi người thấy Ôn Uyển một thân cung trang đi ra, thừa tướng lại
không chút nghĩ ngợi, dẫn đầu quỳ gối xuống trước mặt Ôn Uyển: “Quận
chúa thiên tuế thiên tuế, thiên thiên tuế.” Những người khác cũng đều
quỳ xuống cùng một chỗ.

Ôn Uyển phất tay: “Đứng lên đi. Không cần làm những nghi thức xã giao này. Bổn cung chỉ là tới nghe một chút, muốn biết tình hình tiền tuyến
đang tác chiến rốt cuộc là ra sao ?”


Thừa tướng nhìn thái tử một cái, thái tử gật đầu nói: “Quận chúa muốn biết, thừa tướng cứ nói là được. Không cần quá nhiều cố kỵ.” Sáu người
khác đều thầm giật mình.

Ôn Uyển hỏi cũng không hỏi thái tử một tiếng, ngồi ở trên giường bên
phải. Cẩn thận lắng nghe thừa tướng nói. Nghe được một nửa liền nhắm mắt lại, thừa tướng đang nói thì dừng lại. Ôn Uyển mở to mắt nói: “Tại sao
không nói tiếp hả?”

Thừa tướng còn tưởng rằng nàng ngủ rồi. Thấy vậy, trong lòng lẩm bẩm,
làm sao lại có bộ dáng giống tiên hoàng vậy. Chỉ đành phải nói tiếp.
Thừa tướng báo cáo xong, lẳng lặng đứng ở nơi đó. Thái tử thì nhịn không được kêu một tiếng : “Biểu muội.”

Ôn Uyển mở to mắt nói: “Cậu hoàng đế đã sớm có bố trí thỏa đáng. Kế
hoạch Tiền tuyến tác chiến không thay đổi. Thừa tướng cùng sáu vị đại
nhân, đảm bảo cung cấp đủ mọi thứ cho tiền phương là được, phương án tác chiến cùng với kế hoạch, toàn quyền giao cho mấy vị tướng quân ở tiền
tuyến. Bổn cung tin tưởng bọn họ sẽ không để cho chúng ta thất vọng.”

Thừa tướng cùng với người của lục bộ nhìn phía thái tử, thái tử lại
có chút bực bội. Ôn Uyển còn không có đợi hắn nói chuyện, vung tay nói:
“Thừa tướng lưu lại, những người khác toàn bộ đều lui xuống.”

Những quan viên khác kinh ngạc nhìn thái tử. Thái tử hòa nhã nói:
“Các khanh đều lui xuống đi.” Mọi người mang theo nghi hoặc đầy mình đi
xuống. Đi ra khỏi điện Dưỡng Hòa, có làn gió thổi tới. Lại ngửi được mùi máu tươi nồng đậm. Sắc mặt sáu vị đại nhân biến đổi một chút, thấy khe
hở sàn nhà chỗ đó còn có màu đỏ như máu liền rùng mình một cái. Những
người khác nhìn theo, lại thấy mùi máu tươi này. Trong nội tâm cũng đều
nổi lên da gà (Ôn Uyển hạ lệnh phong tỏa tin tức, những người này tạm
thời còn không có nhận được tin tức). Lại liên tưởng đến tình huống quỷ
dị ở trong điện Dưỡng Hòa ban nãy. Mọi người lập tức lấy lại tinh thần.

Trong điện Dưỡng Hòa, chỉ lưu lại thái tử , Ôn Uyển cùng Tô lão. Ôn
Uyển không có nhìn biểu lộ của thái tử, chỉ là hỏi thừa tướng nói: “Ông
cậu, cậu hoàng đế sinh bệnh rồi, hiện tại triều chính tạm thời do thái
tử điện hạ xử trí. Ta ở bên cạnh hiệp trợ. Ta và thái tử, đối với những
đều này không quen thuộc lắm. Nếu có chỗ không thỏa đáng, còn nhờ ông
cậu chỉ điểm nhiều hơn.”

Hoàng đế hôn mê, thừa tướng đã sớm được tin tức. Nhưng lại không nghĩ Ôn Uyển nhanh như vậy đã nói ra rồi. Nhưng mà ông cũng không khiêm tốn ( Vấn đề bây giờ không phải là thời khắc khiêm tốn): “Thái tử điện hạ,
Quận chúa, tin tức Hoàng thượng hôn mê, có lẽ đã truyền ra ngoài rồi.

Hiện tại việc đầu tiên phải làm là ổn định kinh thành. Không thể để cho
kinh thành xuất hiện nổi loạn.”

Ôn Uyển gật đầu. Thái tử cũng gật đầu: “Nếu không, đem binh bộ doanh
điều vào kinh thành, hiệp trợ Cửu môn đề đốc cùng quản lý trị an ở kinh
thành.”

Binh bộ doanh, Ôn Uyển nghe xong binh bộ doanh liền nhớ ra, thủ lĩnh
binh bộ doanh cùng Quách gia có quan hệ thông gia. Quách gia, Hoàng hậu, Ôn Uyển nhớ tới sắc mặt của Hoàng hậu. Nếu để cho Binh bộ doanh tiến
vào, tình thế của nàng và cậu hoàng đế có thể không ổn.

Ôn Uyển biết rõ Cửu Môn Đề đốc là đáng tin. Nhưng hiện tại tin tức
hoàng đế hôn mê đã truyền đi, nhất định sẽ để cho những người lòng dạ
khó lường kia có hành động. Nhưng trong kinh thành chỉ có một ít binh
lực khiến Ôn Uyển rất lo lắng. Điều một đội quân tiến vào chiếm giữ kinh thành, cũng là một phương pháp, như vậy thừa tướng suy nghĩ đúng.

Ôn Uyển suy tư một chốc rồi nói: “Cắm trại bên ngoài kinh thành có ba quân đoàn, dùng Kiêu Kỵ doanh thực lực mạnh nhất đi. Hơn nữa, thủ lĩnh
binh bộ doanh Lâm đại nhân, là người theo cậu hoàng đế từ Nghi Châu đến, người được hoàng đế vô cùng tín nhiệm tin cậy.”

Đặng Đỗ đứng bên cạnh trong nội tâm âm thầm đáng tiếc. Quận chúa ở
thời khắc mấu chốt này đã lựa chọn vô cùng thỏa đáng. Phải biết rằng
thống lĩnh Kiêu kỵ doanh, cũng là người trung trinh bảo vệ Hoàng đảng.
Tâm phúc của Hoàng thượng. Nếu Quận chúa là hoàng tử thì quá tốt rồi.
Hoàng Thượng coi như đã có người kế nghiệp. Hắn cũng không cần lo lắng
rồi.

Ôn Uyển không phải trưng cầu ý kiến, mà là trực tiếp nói cho thái tử
quyết định. Thái tử bực mình, liền hỏi thừa tướng: “Thừa tướng khanh cảm thấy binh bộ doanh tốt, hay là Kiêu Kỵ doanh tốt?”

Thừa tướng không có trả lời, chỉ là nói: “bất kể là binh bộ doanh hay kiêu kỵ doanh muốn điều động họ thì nhất định phải có thánh chỉ, không
có thánh chỉ, sẽ không động được người nào.” Hai bên đều không đắc tội
được. Dù sao điều quân đội nào ra, ông cũng không làm chủ được.

Ôn Uyển gật đầu, biểu thị cái này nàng để trong lòng.

Suy nghĩ của Thừa tướng lập tức xoay chuyển: “Quận chúa, hôm nay tiền tuyến ba trận đều thất bại. Sĩ khí đã xuống, nếu lại tiếp tục xuống,
đối với quân ta cực kỳ bất lợi. không biết Quận cháu, có biện pháp gì

ứng đối không?”

Ôn Uyển nhàn nhạt nói: “Ta có biện pháp ứng đối, mọi người không cần lo
lắng. Cái đám phản loạn kia, không đủ gây sợ hãi. Hiện tại cần gấp nhất, là ổn định triều cục, không để xảy ra nội loạn.”

Thừa tướng cả kinh, ngẩng đầu nhìn về phía Ôn Uyển. Thấy lúc Ôn Uyển
nói đến phản quân, bộ dạng vô cùng lạnh nhạt. Nên liền cảm thấy an tâm.
Ông không hề cho rằng Ôn Uyển đang nói khoác lác. Bởi vì theo những hiểu biết của ông thì Ôn Uyển không phải là một người mạnh miệng.

Thái tử nhìn về phía Ôn Uyển với ánh mắt phức tạp.

Ôn Uyển mặc kệ hắn. Không phải là Ôn Uyển xem thường hắn, trong tình
huống hiện tại, hắn thân là một thái tử vậy mà lại hoảng hốt trước. Nếu
hắn trở thành hoàng đế, đoán chừng về sau cũng sẽ là hôn quân, hoặc là,
trở thành một con rối.

Ôn Uyển bảo thừa tướng trấn an các quan lại, để cho mọi người biết
rõ. Hoàng đế chỉ là quá mệt nhọc, hiện tại tạm thời do thái tử giám
quốc. Nói xong, liền trở về tẩm cung.

Thừa tướng cùng thái tử cáo lui, đi ra ngoài xong liền nhẹ cả lòng.
Thừa tướng trong lòng thầm lẩm bẩm, hi vọng Hoàng Thượng không có sự
tình gì, có thể bình yên vượt qua cửa ải khó khăn này.

Ôn Uyển tiến vào tẩm cung. Vương thái y cùng Diệp thái y vẫn một mực
trông coi ở bên cạnh, thay phiên nhau trông chừng, mật thiết quan sát
tình hình của Hoàng đế. Nhìn thấy Ôn Uyển tiến đến, vội nói: “Quận chúa
yên tâm, tình hình của Hoàng thượng, đã rất ổn định. Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, buổi tối hôm nay có thể tỉnh lại.”

Ôn Uyển gật đầu, vung tay lên để cho hai người bọn họ lui ra ngoài
điện chờ. Sau khi đoàn người đi khỏi, Ôn Uyển nói: “Hạ Dao, người của
Thần Cơ Doanh, có thể giết được Triệu Vương không?”

Hạ Dao lắc đầu: “Bên người Triệu Vương cao thủ rất nhiều, muốn giết
hắn không dễ dàng. Nhưng mà nô tỳ biết rõ, trước kia tiên hoàng có đặt
ám vệ bên cạnh Triệu vương. Nhưng cụ thể là ai, chỉ có Hoàng Thượng biết rõ.”

Ôn Uyển đối với kết quả ông ngoại Hoàng đế có chôn cọc ngầm, một chút cũng không ngạc nhiên. Nếu như ông ngoại hoàng đế năm đó không phải sắp xếp quân cờ quan trọng bên người cậu và Triệu Vương, thì làm sao có thể khống chế toàn cục.

Ôn Uyển tuy không biết, nhưng có thể suy đoán ra ông ngoại hoàng đế
bố trí quân cờ quan trọng là ai. Chỉ là nàng không biết làm sao mới có
thể dùng tới.

Ám sát không thành, dấu tay cũng không dùng được. Ôn Uyển nhìn hoàng
đế vẫn còn ngủ trên giường. Ôn Uyển ngồi vào mép giường, nắm tay hoàng

đế. Dùng mu bàn tay hoàng đế dán ở trên mặt mình. Không chỉ muốn cho cậu hoàng đế tỉnh lại, còn cần cậu ổn định triều cục.

Ôn Uyển hỏi Hạ Dao nói: “Làm thế nào để có thể điều động được Kiêu Kỵ doanh?” Không có thánh chỉ, không có binh phù. Hiện tại nên làm như thế nào để điều động quân đội ? Nàng đối với những việc này hiểu biết không nhiều.

Hạ Dao nói khẽ: “Bên ngoài kinh thành có ba nhánh quân đội có chút
đặc thù. Không có thánh chỉ, không có binh phù, cũng không có sao. Chỉ
cần có Kim Bài Lệnh Tiễn, cộng thêm ngọc bội của Quận chúa, ta có biện
pháp điều động Kiêu Kỵ doanh vào kinh thành. Chỉ là, không biết Kim Bài
Lệnh Tiễn ở chỗ nào?”

Ôn Uyển vội hỏi: “Kim Bài Lệnh Tiễn có hình dạng gì?”

Hạ Dao miêu tả một chút. Ôn Uyển cẩn thận suy nghĩ, rồi thấp giọng
nói bên tai Hạ Dao. Dựa theo suy đoán của nàng, cái Kim Bài Lệnh Tiễn
này hẳn ở trong ngự thư phòng.

Đáng tiếc, không có tìm được.

Ôn Uyển suy nghĩ kĩ một hồi, lại nhìn qua long sàng hoàng đế đang
ngủ: “Hạ Dao, có lẽ, ở chỗ này cũng không chừng.” Nàng nhớ lại lúc ấy,
ông ngoại hoàng đế bảo nàng đi ra ngoài. Mấy ngày đó, ông ngoại đều
không có di chuyển, nếu thực sự có cái gì, thì chỉ có thể ở trên giường.

Hạ Dao nghe xong Ôn Uyển suy đoán, liền lục lọi một chốc. Qủa thật bị nàng tìm ra được một cái hộc ngầm. Từ bên trong móc ra một cái hộp gỗ
tơ vàng. Ôn Uyển nhìn thấy muốn hôn mê, đây không phải là hộp trang sức
nàng tìm khi đó sao ? Đã qua mười năm rồi không ngờ lại thấy được.

Mở hộp gỗ tơ vàng ra, quả thật thấy một đồ vật màu vàng rực rỡ vừa
như một lệnh bài vừa như mũi tên. Hạ Dao lấy nó ra, lại để hộp gỗ tơ
vàng để lại chỗ cũ.

Ôn Uyển đem ngọc bội trên cổ lấy xuống đưa cho nàng. Hạ Dao cầm hai
đồ vật này liền đi ra ngoài. Nàng làm thế nào để cho thống lĩnh Kiêu Kỵ
doanh nghe lệnh, Ôn Uyển cũng không có hỏi nhiều.

Trong phòng chỉ còn lại có một mình Ôn Uyển. Ôn Uyển lôi kéo tay
hoàng đế, nhẹ nói: “Cậu hoàng đế, nguy hiểm nhiều hơn nữa, khó khăn
nhiều hơn nữa con cũng không sợ. Cậu hoàng đế, người phải tỉnh lại.”
Nước mắt Ôn Uyển theo tay hoàng đế chảy xuống.

Hạ Ảnh được phân phó tới, thấy Ôn Uyển vẫn còn trong bi thương, liền
đi đến chuẩn bị khuyên bảo. Thoáng chốc đã thấy Ôn Uyển đứng lên. Ôn
Uyển cũng biết, bây giờ không phải là lúc lâm vào bi thương. Có một số
việc, vẫn cần phải đi xử lý.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận