Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Edit: Tiểu Yến tráng sĩ

Beta: Tiểu Tuyền
Trong lúc hai người đang căng thẳng với nhau thì nghe bên ngoài có
tiếng ồn ào lớn. Họ chưa kịp đi ra ngoài xem xét thì đã có người tiến
đến bẩm báo, nói có binh sĩ tạo phản.

Kỳ thật những binh sĩ ở tầng dưới, có ai lại nguyện ý đi chết cơ chứ. Nếu có thì cũng là lúc trước bị mê hoặc, không thì cũng vì bị trấn áp
không cách nào phản kháng mà phải nghe theo. Hôm nay họ lại nghe được
bản thảo phạt như vậy, đại bộ phận đều nổi lên tâm tư phản kháng.

Triệu Vương phải dùng vũ lực trấn áp xuống.

Hoàng đế nghe nói dược mà Hạ Dao lấy toàn bộ đều là thuốc trị thương
thì vạn phần khiếp sợ. Nói cách khác, Ôn Uyển bị thương, hơn nữa, còn là bị thương không nhẹ. Hắn liền truyền Diệp thái y đến hỏi: “Uyển nhi bị
thương sao? Các ngươi đang gạt trẫm điều gì đúng không? Nói…”

Diệp thái y không hiểu: “Thần không dám. Thực sự mỗi lần thần chỉ lấy hai mươi giọt máu của quận chúa để làm thuốc dẫn thôi.” Bình thường đều là ông châm kim lấy máu, lấy đủ rồi thì bưng dược ra ngoài. Còn về phần Hạ Dao lấy những thuốc kia, tất nhiên ông biết đó là thuốc trị thương,
nhưng ông thật sự không rõ rốt cuộc quận chúa tại sao lại mất nhiều máu
như vậy.

Hoàng đế nhịn cả buổi, cuối cùng hỏi: “Vết thương của Ôn Uyển là như thế nào?”

Diệp thái y cân nhắc rồi nói: “Cụ thể thần cũng không rõ ràng lắm,
nhưng thần có thể cam đoan là tính mạng của quận chúa không có gì đáng
lo ngại. Hơn nữa thân thể của người cũng đang được khôi phục.”

Hoàng đế lập tức nổi cáu: “Cái gì gọi là tính mạng không có gì đáng
ngại? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Cái nha đầu kia, rốt cuộc đã dùng
biện pháp gì để trị bệnh cho hắn, rốt cuộc đã giấu giếm hắn cái gì?

Diệp thái y cũng không có cách nào: “Thần nói như vậy bởi vì còn bốn
mươi ngày, mà mỗi ngày này đều phải trích máu. Cũng may nhờ quận chúa
trước kia điều dưỡng thân thể thật tốt, có căn cơ vững vàng, nhưng trong bốn mươi ngày nữa, vẫn cần phải tĩnh dưỡng đầy đủ. Nếu không sẽ nguy
hiểm đến tính mạng.”

Hoàng đế ngồi trở lại ngai vàng hỏi: “Không có biện pháp gì khác sao?”

Diệp thái y lắc đầu: “Không có, quận chúa làm vậy cũng biết là phải
đánh cược.” Hoàng đế nghe xong, liền chuẩn bị đi Vĩnh Ninh cung nhưng
Diệp thái y lại gọi một tiếng xin hắn dừng bước, hoàng đế liền ngừng
chân lại.


Diệp thái y quỳ trên mặt đất nói: “Hoàng thượng. Thần có chuyện muốn
nói, xin hoàng thượng thứ tội.” Lúc lấy máu ông nhìn thấy Ôn Uyển quận
chúa chỉ cười nhạt chống đỡ, nhưng hàng lông mày nhíu lại đã tiết lộ
thân thể đang phải chịu đau đớn của nàng. Ông không muốn hết thảy những
gì quận chúa đã làm lại phải thất bại trong gang tấc.

Hoàng đế đứng ở trước mặt Diệp thái y: “Có chuyện gì ngươi cứ nói?”

Diệp thái y cả gan nói: “Thần thỉnh cầu Hoàng Thượng không nên đi gặp quận chúa, lại càng không nên hỏi gì. Lúc này Quận chúa chỉ có thể tĩnh dưỡng, không thể chấn động vì cảm xúc lớn, nếu quận chúa quá kích động
sẽ bị ngất, đối với thân thể quận chúa cực kỳ bất lợi. Hoàng Thượng, nếu Quận chúa đã nói không cho Hoàng Thượng gặp thì chắc chắn có lí riêng
của quận chúa. Hoàng Thượng, đợi đến khi xong hết, thương thế của quận
chúa đã tốt rồi, Hoàng thượng hỏi cũng được mà!

Hoàng đế chán nản ngồi trở lại ghế rồng. Hắn thật không ngờ sự việc
lại nghiêm trọng đến thế. Ngay cả cảm xúc chấn động cũng không thể. Đã
qua không biết bao lâu thời gian, hắn mới lấy giọng khàn khàn hỏi:
“Ngươi nói thật cho trẫm biết, cho dù qua lần nguy hiểm này, thân thể Ôn Uyển, sẽ để lại di chứng gì?”

Diệp thái y trầm mặc nửa ngày mới nói: “Quận chúa đã bị thương đến
căn nguyên. Cho dù sau này người dưỡng tốt rồi, cũng sẽ bị giảm phúc
khí, tổn hại đến nguyên thọ.”

Hoàng đế ngây ngốc. Hắn chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ nghiêm trọng thế này. Tại sao có thể như vậy, Ôn Uyển rốt cuộc đã dùng biện pháp gì để
cứu tính mạng của hắn chứ? Tay Hoàng đế xiết chặt đến kêu răng rắc, cuối cùng hắn vẫn quyết định cất bước đi đến Vĩnh Ninh cung. Nhưng hắn không vào hẳn tẩm cung gặp Ôn Uyển mà chỉ đứng ở ngoài. Một người lẳng lặng
đứng yên ở bên ngoài. Dường như xuyên thấu qua bức tường, hắn có thể
nhìn thấy nàng vậy.

Hạ Dao đi ra ngoài nhìn thấy hoàng đế không nói gì, chỉ đứng yên tại
chỗ. Trong lòng hắn đang đau đớn từng trận. Hài tử ngốc kia, nó đã dùng
chính mạng của mình để bảo vệ mạng của hắn. Vậy mà lại không nói gì với
hắn.

Tôn công công nhẹ nhàng đi tới, nói thầm bên tai hoàng đế rằng ở tiền phương có quân báo. Hoàng đế mang theo vẻ mặt bi thương hồi cung. Thấy
vậy trong lòng Tôn công công rơi lộp bộp, kiểu này là quận chúa không
khỏe rồi.

Sau khi Hoàng đế xử lí thỏa đáng hết đống tấu chương thì gọi Hạ Dao
tới. Hạ Dao không nói ra sự thật, nhưng cũng không phủ nhận việc Ôn Uyển đã bị thương vì hắn: “Hoàng Thượng, những việc này, vẫn nên để quận
chúa tự mình nói với người đi!”

Hoàng đế im lặng không nói gì.


Từ sau khi thân thể Hoàng đế được khôi phục thì hắn đã bắt đầu xử lí
chính vụ. Nhưng cho dù hắn bận rộn đến cỡ nào cũng sẽ đi qua Vĩnh Ninh
cung một chút. Biết Ôn Uyển vẫn ổn hắn mới yên lòng được.

Ôn Uyển lại có chút bận tâm: “Hạ Dao, ngươi nói với cậu, phải coi
trọng thân thể, bệnh của cậu mới tốt lên còn cần phải điều trị lâu dài.
Đừng làm việc nhiều mà không chú ý đến sức khỏe.”

Hạ Dao rất câm lặng, chính nàng còn nửa chết nửa sống đấy, quản nhiều như vậy làm cái gì, Hạ Dao không thèm để ý nữa, chỉ bảo Hạ Ảnh đem
những lời này thuật lại với Hoàng thượng.

Tuy trong lòng Hoàng đế cảm thấy khó hiểu nhưng cũng thành thật nghe
theo lời nói của Ôn Uyển, không làm liều mạng như trước nữa. Vì mạng của hắn là do Ôn Uyển đổi về.

Lúc Hạ Dao trở lại, trên mặt mang theo tươi cười nói: “Quận chúa,
chúng ta đã thắng trận, một trận thắng lớn. Mà kể ra, quận chúa cũng có
một nửa công lao đó.”

Ôn Uyển cười cười, khoát tay áo ngăn Hạ Dao không cần nói tiếp: “Hạ Dao, cậu nói như thế nào? Có hạ thánh chỉ gì không?”

Hạ Dao cười cười tiếp nhận cháo gan heo Hạ Nhàn bưng tới, đút từng
muỗng cho Ôn Uyển. Sau khi đút nàng ăn hết thì mới trả lời: “Hoàng
Thượng đã hạ thánh chỉ, các binh sĩ đều bị mê hoặc, không biết tình
hình cụ thể. Chỉ cần họ nguyện ý đầu hàng, triều đình sẽ bỏ qua chuyện
cũ không truy cứu nữa.”

Ôn Uyển gật đầu, nên làm như thế. Thật ra những binh lính kia cũng là sinh bất do kỷ (không thể quản được sống chết mình). Thánh chỉ này vừa ban ra, người phải chết sẽ ít đi, phản loạn cũng được trấn áp rất nhanh.

Lúc này, Hạ Dao lại chuyển một chậu hoa vào. Lá của loài hoa này rất
lớn, hạt có dạng như hình trứng, hoa có năm bảy cánh xếp chồng lên nhau, mép lá có răng cưa, hai mặt lá còn được phủ một lớp lông tơ màu vàng
nâu, đài hoa màu xanh nhạt hòa cùng với màu lá, còn ở tầng nhụy giữa
hoa, phần lớn nhị đực hợp sinh thành một ống bao quanh nhụy (chi tiết xem trên wiki).

Hạ Hương cười nói: “Quận chúa, đây là hoa phù dung. Loại hoa này buổi sáng có màu trắng, ban ngày có màu đỏ nhạt, đến buổi tối thì sẽ chuyển
thành màu đỏ thẫm đó.”

Ôn Uyển cười nói: “Bồn hoa phù dung này lúc nở thật là kiều diễm.”


Hoàng đế nhìn thư thảo phạt của Ôn Uyển, liền nở nụ cười. Ôn Uyển có
tài học như thế nào, không người nào có thể biết rõ hơn hắn được. Nhưng
đối với bá quan thì đây quả thật là lần đầu tiên chính thức được thấy
tài văn chương của Ôn Uyển. Trước kia Ôn Uyển làm thi từ gì đấy cũng chỉ là thú vui của nữ nhi khuê các, người trên triều đình, có ai xem vào
mắt chứ. Nhưng bản thảo phạt lần này của nàng, không chỉ có trật tự rõ
ràng, mà còn thể hiện được văn tài nổi bật. Dù có kêu danh thủ quốc gia
đến viết, chắc cũng chỉ đến mức này thôi.

Dĩ nhiên, cũng có người không mở to mắt mà trình sổ con, hạch Ôn Uyển phạm vào tội thiên hạ đại bất dung. Nàng dám tru sát hơn hai mươi vị
đại thần.

Hoàng đế không nói hai lời, trực tiếp tước mũ bỏ tù quan viên đã vạch tội Ôn Uyển. Hơn hai mươi gia đình quan viên muốn Ôn Uyển tự vẫn trước
kia thì hoàng đế hạ lệnh toàn bộ chém giết. Lần ra tay này, ngay cả
những hài nhi vừa mới sinh ra hoàng đế cũng không buông tha. Hoàng đế
còn hạ thánh chỉ, ai dám nói nửa câu thì cùng chịu tội xử trí giống họ.

May mà Vương thái y đã được Ôn Uyển cầu tình từ trước, nếu không thì chưa đến mức cả nhà ông ta bị sao trảm (tịch thu tài sản, người có tội thì bị giết) nhưng e là ông ta tuyệt đối không giữ được tính mạng, Vương gia dù không bị diệt thì cũng bị lột da.

Trải qua chuyện lần này, chắc hẳn sẽ không còn ai dám mang việc này đi công kích Ôn Uyển nữa rồi.

Triều thần, hậu cung, đều không được gặp Ôn Uyển, chỉ biết là, Ôn
Uyển quận chúa đang dưỡng bệnh. Tạm không nói đến những người khác,
nhưng những tần phi ngày đó bái kiến Ôn Uyển thì đều nói thầm trong
lòng. Ngày ấy ở trong điện Dưỡng Hòa, nàng diễu võ dương oai, ai cũng
không uy phong bằng. Giờ dưỡng bệnh gì chứ?

Đáng tiếc không nói đến tần phi, ngay cả hoàng hậu cũng đều không gặp được Ôn Uyển. Ngoại trừ hoàng đế có thể ra vào Vĩnh Ninh cung thì cũng
chỉ còn có Diệp thái y. Nhưng Diệp thái y này miệng cứ như hồ lô. Vì vậy tin tức của Vĩnh Ninh cung vẫn phong bế với bên ngoài.

Trong Khôn Ninh cung, hoàng hậu lấy một chuỗi phật châu sáng long
lanh cầm trên tay. Cung nữ ở bên cạnh nhẹ nhàng đấm bóp chân cho bà ta.
Trên mặt của Hoàng hậu rất bình tĩnh, nhưng chuyển động nhanh của chuỗi
phật châu đã để lộ tâm tư của bà.

Ma ma bên ngoài tiến vào bẩm báo: “Hoàng hậu nương nương, thái tử điện hạ đã đến.”

Hoàng hậu cau mày hỏi Thái Tử: “Vương thái y nói như thế nào?” Lúc
trước Vương thái y đã bắt mạch cho hoàng đế, sắc mặt rất khó coi, nói ra bốn chữ vô năng vi lực (bất lực). Bà cũng thuận thế xuôi theo dòng nước.

Nhưng không ngờ Ôn Uyển lại có thể khống chế Ngự Lâm quân. Việc hoàng đế tỉnh lại, càng vượt qua dự liệu của bà. Vài ngày sau đó Hoàng đế đã
bắt đầu xử lý chính vụ, đâu có chút gì giống người bệnh. Mà Ôn Uyển vốn
đang khỏe mạnh thì lại ở lì trong Vĩnh Ninh cung, không hề xuất hiện.
Chỉ biết rằng, mỗi ngày đều có rất nhiều dược liệu được mang vào.

Thái Tử lắc đầu. Từ sau chuyện lần này, không nói Ôn Uyển chỉ để một
mình Diệp thái y chẩn bệnh, mà ngay cả hoàng đế cũng chỉ để một mình ông ta xem. Vương thái y thì chỉ phụ trách một ít sự vụ bên ngoài, ông ấy
cũng không biết được tình huống cụ thể.


Hoàng hậu ngồi ở trên vị trí, sắc mặt thay đổi thất thường. Hiện tại
chưa biết tình huống ra sao, nên cái gì bà cũng không thể làm. Liền trầm giọng nói: “Ngôn nhi, hiện tại, con phải làm việc cẩn thận, không thể
làm cho phụ hoàng con để mắt đến. Bằng không nếu để ông ấy nghi ngờ con
có lòng bất chính, phụ hoàng con…”

Thái Tử kinh ngạc nói: “Mẫu hậu, người nói lòng bất chính gì vậy?”

Hoàng hậu dừng lại một chút, thần sắc phức tập trong mắt lay chuyển.
Lập tức cười rất hiền lành nói: “Con ta chí hiếu mà, là mẫu hậu sợ phụ
hoàng con đa tâm nên mới nhiều lời một câu thôi.”

Sau khi Thái Tử đi ra ngoài, miệng Hoàng hậu cũng chùng xuống. Rốt
cuộc bà vẫn không nhịn được lo lắng sợ hãi ở đáy lòng, nhẹ nhàng hỏi
người tâm phúc bên cạnh: “Ngươi nói xem, ta nên tiếp tục đẩy một cái,
hay là chỉ yên lặng theo dõi kỳ biến.”

Ma ma tâm phúc bên người trả lời: “Nương nương, hay là yên lặng theo
dõi đi ạ. Nô tài cảm thấy, lần bệnh này của Ôn Uyển quận chúa thật sự
rất quỷ dị.”

Sắc mặt Hoàng hậu liền thay đổi: “Lời này có ý gì?”

Ma ma nói: “Hoàng hậu nương nương, ngày ấy Ôn Uyển quận chúa vênh váo hung hăng là thế, chỗ nào có nửa phần không ổn chứ? Không hề có, so bất kì kẻ nào ở đó còn có tinh thần hơn ấy chứ! Nhưng đến bây giờ lại nghe
nói nàng bệnh đến không thể gặp được người khác. Nương nương, người quên rồi sao, từ sau khi Ôn Uyển quận chúa gặp vạn tuế gia, liền đi Hoàng
Giác tự tìm Giác Ngộ đại sư, sau khi trở về mới nói là không thể gặp
người khác. Khó mà chắc được không phải nàng ta đã tìm được phương pháp
cứu mạng kỳ diệu gì về. Nương nương, chúng ta phải yên lặng theo dõi kỳ
biến, không thể nôn nóng.”

Hoàng hậu dùng sức nắm chặt chuỗi phật châu trên tay, đến khi chuỗi
hạt gần như không thể chịu nổi lực đạo này, sắp vỡ ra thì Hoàng hậu mới
buông tay. Trong lòng hoàng hậu vừa kinh lại vừa sợ. Nếu như…..nếu như
bệnh của hoàng đế được Ôn Uyển trị khỏi thật. Với biểu hiện của bà ngày
hôm đó, mặc dù không có gì quá đáng, nhưng nhất định sẽ để lại một vết
đen trong lòng hoàng đế. Về sau, bà còn có thể được chuyện tốt gì?

Lần này Hoàng đế ngất đi, thái y nói không cách chữa, bà cũng bi
thương nhưng mừng rỡ chiếm nhiều hơn. Nhi tử làm hoàng đế, cùng việc
trượng phu làm hoàng đế là hoàn toàn khác hẳn. Trịnh Vương vốn không
phải là người quyến luyến nhi nữ tình trường, cùng hoàng hậu chỉ có thể
nói là tương kính như tân. Từ sau khi hắn đăng cơ trở thành hoàng đế,
ngoại trừ những ngày theo quy định ở lại cung hoàng hậu, thì những lúc
khác đều chiêu phi tần trẻ tuổi lâm hạnh. Mà theo thời gian, bà càng
ngày càng thấy khủng hoảng. Bởi vì nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì
qua ba năm thủ hiếu, hoàng đế nhất định sẽ nạp thêm nhiều phi tần. Hoàng tử càng nhiều, càng uy hiếp đến địa vị của con trai bà. Uy hiếp đến địa vị của bà. Xưa nay nguyên phối hoàng hậu, Thái Tử, ai có được kết cục
tốt. Còn về phần những chuyện phản quân thì trong mắt bà cũng không phải là họa gì lớn.

Bình Ôn Uyển chết tiệt!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận