Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Hoàng đế phái hai thái y đi theo Ôn Uyển, trong đó Diệp thái y là
người đầu tiên. Vương thái y thì không được đi cùng. Lần này thân thể
nàng thật sự vô cùng suy nhược. Tuy bộ pháp dưỡng thân kia có tác dụng
nhưng cũng là nhờ những năm này nàng đã tích cực rèn luyện thân thể, sức khỏe vô cùng tốt. Nếu không thì không đợi đi Ôn Tuyền thôn trang, qua
năm mươi ngày trực tiếp báo tang cho nàng luôn rồi.

Ngày Ôn Uyển xuất hành, đội hình rất lớn. Thử nghĩ xem, thị vệ đã có
hơn trăm người, còn có nha hoàn hộ vệ, cộng lại cũng rất nhiều. Tất
nhiên là khiến cho mọi người chú ý.

Yến Kỳ Huyên nhìn đội ngũ xuất hành. Tính cả trước sau cũng đến mấy
trăm binh sĩ. Trong đó có gần một nửa người mặc sắc phục của Ngự Lâm
quân.

Từ Trọng Nhiên tuy không biết lúc ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì,
nhưng đang êm đẹp làm sao có thể bệnh nặng như vậy: “Điện hạ, quận chúa
rốt cuộc là làm sao? Tại sao đang tốt lại tái phát bệnh cũ được?”

Yến Kỳ Huyên nhìn xe ngựa phía dưới bình thường không có gì đặc biệt, màn xe cũng buông xuống, không thể nhìn thấy tình hình bên trong. Chỉ
phát ra tiếng lộc cộc~ lộc cộc đi lên phía trước.

Hắn cũng rất muốn hỏi rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với người bên
trong xe ngựa. Nhưng tiếc là không có người nào trả lời hắn. Hắn chỉ
biết, phụ hoàng bị phán nhất định phải chết, thái y đã nói không cứu
được nhưng hiện tại lại sống khỏe mạnh. Mà Ôn Uyển vốn đang sống tốt nay lại nghe nói là suy yếu không chịu được. Tin tức duy nhất hắn có được
chính là có một lượng lớn dược liệu nhập vào Vĩnh Ninh cung. Từ xa đều
có thể ngửi được hương vị từ Vĩnh Ninh cung bay ra.

Từ Trọng Nhiên mím môi, không tiếp tục hỏi nữa. Kỳ thật hắn đã có ý
xa cách Yến Kỳ Huyên rồi. Trong lần biến loạn này Yến Kỳ Huyên đã để mất đi cơ hội tốt nhất.

Chuyện tình ngày hôm đó hắn cũng mơ hồ thăm dò được một chút. Cộng
thêm với suy đoán của mình, cơ bản là có thể tưởng tượng ra được tình
hình lúc ấy. Chỉ có một mình Ôn Uyển quận chúa đứng ra cược mệnh để cứu
Hoàng Thượng. Không nói tới nàng ấy sau này sẽ thế nào? Nếu như tuổi thọ của hoàng đế không dài thì cũng không sao? Nhưng nếu tuổi thọ của hoàng đế rất dài thì hắn cho rằng, tất cả mọi người ở trong cung điện ngày
hôm đó, đặc biệt là mấy vị hoàng tử đã trưởng thành nhất định sẽ không
được chỗ tốt. Nguyên nhân rất đơn giản, đó là bị hoàng đế nghi kị.

Ngũ hoàng tử đã đánh mất cơ hội tốt nhất rồi. Nhưng tiếc là hắn ta
còn chưa nhận thức được điểm ấy. Đừng nói là muốn liên hôn, kể cả kết
minh cũng khó có khả năng. Kỳ thật Từ Trọng Nhiên rất hâm mộ Ôn Uyển.
Tính tình nàng không tốt, lạnh lùng đến mức gần như quan hệ với thân
nhân bằng hữu cũng không tốt. Tính tình như vậy thực không có khả năng
được người ta ưa thích. Nhưng nàng lại hết lần này tới lần khác chiếm
được sủng ái của thiên hạ chi chủ (chủ của thiên hạ). Cái này không chỉ có mưu trí mà còn phải dựa vào vận may.

Có suy nghĩ giống như Từ Trọng Nhiên. Lúc này Thái Tử đang lo nghĩ
bất an. Nhìn khí sắc Hoàng đế càng ngày càng tốt, Thái Tử rất lo lắng,

hoàng đế sẽ đem chuyện thái y nói mà chậm trễ không cứu chữa giận lây
sang hắn. Còn thêm lời nói của mẫu hậu, càng làm hắn phải lo nghĩ.

Trái lại phụ tá khuyên hắn: “Điện hạ, nếu lúc này người biểu lộ lo
nghĩ, thì ngược lại càng làm cho Hoàng Thượng nghi ngờ. Hiện tại mấu
chốt là phải chuẩn bị cùng Ôn Uyển quận chúa làm quan hệ tốt. Nếu như Ôn Uyển quận chúa có thể giúp đỡ điện hạ nói tốt vài câu thì việc này mới
qua được.”

Thái Tử bây giờ nghĩ lại thì thấy vạn hạnh vô cùng, may mắn lúc ấy
hắn không có xung đột chính diện cùng Ôn Uyển. Nếu không lần này hắn đã
phạm phải một sai lầm lớn, ngôi vị Thái tử tuyệt đối khó bảo toàn. Nghĩ
tới đây, hắn liền nhanh chóng đi đến chỗ Thái Tử Phi.

Thái Tử Phi cẩn thận an ủi: “Điện hạ yên tâm. Quận chúa đã nhận lễ
của chúng ta thì đại biểu cho nàng sẽ không truy cứu việc này nữa. Hơn
nữa, chàng không thể đi tìm Ôn Uyển lúc này. Chàng tìm Ôn Uyển, ngược
lại sẽ khiến phụ hoàng càng hoài nghi. Thiếp tin tưởng Vương thái y sẽ
không dám vu cáo loạn. Nếu không, Vương gia nhất định sẽ bị xét nhà diệt tộc.” Vương thái y thản nhiên thừa nhận chính mình y thuật không tốt,
nếu hoàng đế tức giận quá thì cũng chỉ giết hắn cho hả giận thôi. Nhưng
nếu như hắn dám nói mình cấu kết cùng người khác thì hắn chết không có
chỗ chôn.

Vượt qua dự liệu của tất cả mọi người, hoàng đế lại không giết Vương
thái y. Không phải là do hoàng đế có lòng dạ rộng lượng mà do hoàng đế
đã xác nhận được Vương thái y không cấu kết cùng bất luận kẻ nào. Nếu
không thì không phải chỉ là vấn đề giết hay không giết. Tất nhiên, nếu
không có Ôn Uyển cầu tình thì một nhà Vương thái y cũng đừng nghĩ có thể sống tốt. Phải biết rằng hôm nay lời nói của Ôn Uyển so với bất luận kẻ nào đều hữu dụng hơn. Đương nhiên, tội chết có thể miễn, nhưng trừng
phạt thì không thể tha. Cách chức, bãi miễn tư cách chưởng quản thái y
viện.

Hoàng đế đối với Vương thái y rất nhân từ, nhưng đối với Thục phi và
Tư Thông, còn có Nhị hoàng tử thì không nhẹ nhàng như vậy. Thục phi
không bị tước đoạt phi vị, nhưng lại bị đày vào lãnh cung. Nhị hoàng tử
thì bị chuyển ra khỏi hoàng cung, tùy ý cho một tòa nhà. Tư thông thì bị phạt ở trong Phật đường, thẳng đến khi xuất giá mới thôi.

Đức Phi cũng bị đày vào lãnh cung. Ngũ công chúa vừa sinh hạ liền
mang cho Huệ phi nuôi dưỡng. Còn có hai ma ma dám động thủ với Ôn Uyển
ngày đó thì tất cả thân quyến toàn bộ đều bị tiêu diệt.

Thái độ với hoàng hậu là tước đoạt hơn phân nửa cung vụ, như trực
tiếp đánh vào mặt bà. Đối với Thái Tử thì ngược lại, chỉ giống như trước kia. Chuyện ngày đó, mặc dù Thái tử không cố hết sức cứu hắn, nhưng làm việc coi như là thỏa đáng. Tất nhiên, điểm quan trọng nhất là hắn không xác nhận được bệnh của mình rốt cuộc đã khỏi hẳn hay chưa. Nếu như
không khỏi hẳn được thì hôm nay trong mấy hoàng tử cũng phải chọn ra một người phù hợp. Năng lực của Thái Tử tuy kém một chút, nhưng gìn giữ cái đã có thì không vấn đề gì. Còn nếu Thái tử thật quá phận, hắn sẽ lập
tức giải quyết hậu hoạn.

Trên đường đi Ôn Uyển thấy nhàm chán liền hỏi Hạ Dao: “Gần đây ta vẫn luôn tỉnh tỉnh mê mê, cũng không rảnh đi chú ý chuyện bên ngoài. Tình
hình bên ngoài thế nào rồi?” Bởi vì thời tiết càng ngày càng lạnh, năng
lực chống cự của Ôn Uyển rất thấp, thân thể lại càng không chịu được. Hạ Dao cũng không mang chuyện bên ngoài ra để khiến nàng phải phân tâm.


Ôn Uyển không hỏi nhiều. Chỉ cần cậu hoàng đế còn sống, nàng cũng
không có gì cần phải lo lắng. Nhưng bây giờ trên đường đi nhàm chán,
muốn tĩnh tâm cũng không tĩnh tâm được. Còn không bằng nghe chuyện bên
ngoài một chút.

Hạ Dao thấy cuối cùng Ôn Uyển đã hỏi đến chuyện bên ngoài: “Thực lực
của phản quân trái lại đã vượt qua dự liệu của chúng ta. Nhưng quân chủ
lực của chúng đã bị phá, hiện giờ bọn họ trốn về đất phong. Lúc này đã
vào đông, chờ trời đông giá rét qua thì chính là thời điểm bọn chúng bị
tiêu diệt hoàn toàn. Quận chúa, trong mấy chiến dịch hơn một tháng này
Tam hoàng tử đã lập được không ít chiến công. La đại tướng quân mấy lần
đều khen ngợi Tam hoàng tử.”

Ôn Uyển thoáng cười khẽ nói: “La đại tướng quân là nhạc phụ của Tam
hoàng tử, ông ta không thừa cơ khoa trương khen Tam hoàng tử, thay hắn
tích góp một ít thế lực thì còn đợi khi nào.”

Hạ Dao chỉnh lại chăn mền cho Ôn Uyển: “Quận chúa, đừng quản những
chuyện loạn thất bát tao này nữa. Chỉ cần Hoàng Thượng không có việc gì, ai cũng không dám đánh chủ ý đến người. Nếu người lo lắng, thuộc hạ sẽ
bẩm báo với Hoàng Thượng để mở rộng thị vệ trong phủ gấp ba lần. Lại đem thế lực ngầm mở rộng gấp đôi. Tối đa là ba năm sau, quận chúa sẽ có đủ
thế lực để tự bảo vệ mình.” Hiện giờ đã không còn cần phải cân nhắc
hoàng đế có kiêng kị hay không nữa rồi. Ôn Uyển đã không tiếc bất cứ
giá nào để cứu mạng hắn, mà hoàng đế lại đáp trả bằng sự kiêng kị thì
chỉ có là thần.

Ôn Uyển ừm một tiếng. Nói gì thì cũng là do nàng chưa có thực lực cường hãn của riêng mình.

Hạ Dao không muốn để Ôn Uyển phải lo lắng những chuyện mà về sau sờ
còn không tới, tiếp tục đề tài vừa rồi: “Đoàn người Triệu Vương chỉ
chiếm được lợi thời tiết do trời đông giá rét thôi. Đến khi xuân về, tất nhiên toàn quân bọn chúng sẽ bị diệt. Quận chúa không cần lo lắng.”

Ôn Uyển lại lo lắng một vấn đề khác: “Biên quan thì sao? Thích Tuyền có dị động gì không?”

Hạ Dao lắc đầu: “Quận chúa không cần lo lắng. Tiên hoàng có thể sử
dụng Thích Tuyền hơn ba mươi năm không động đến hắn cũng là vì hắn tuyệt đối trung tâm. Không có khả năng bị Triệu Vương thu phục được đâu.”

Ôn Uyển thì thào nói: “Yên ổn là tốt rồi. Không dẫn đến nội loạn lớn, cũng miễn phải sinh linh đồ thán (trăm họ lầm than).” Tuy nàng không phải người lương thiện, nhưng có thể chết ít người vẫn
tốt hơn. Tim của nàng càng ngày càng cứng rắn, nhưng nàng vẫn hi vọng,
không phải uổng phí quá nhiều mạng người.

Ôn Uyển suy nghĩ một chút rồi nói: “Lần này nếu bắt sống được bọn họ thì đều xử tử sao?”

Hạ Dao cũng không biết: “Cái này thì phải xem Hoàng Thượng nghĩ như thế nào rồi.”


Ôn Uyển nhìn về phía cái hộp trên bàn nhỏ. Cái hộp kia được làm bằng
gỗ lim. Hạ Dao đi lấy nó qua đây rồi mở ra, bên trong có một đôi dạ minh châu. Ôn Uyển nhớ tới năm đó Chu vương vì không nỡ tặng dạ minh châu
cho mình, về sau đã cho nàng hai bản chữ mẫu: “Ta còn thiếu ân tình của
Chu vương. Ta hy vọng có thể lại gặp hắn một lần.” Minh châu này là do
hoàng đế nghe nói Ôn Uyển không ngửi được mùi lạ nên cho nàng để làm
đèn.

Hạ Dao hiểu rõ ý của Ôn Uyển, trầm mặc một thoáng mới nói: “Được, thuộc hạ sẽ cho người mang lời này nói với hoàng thượng.”

Thân thể Ôn Uyển không chịu được xóc nảy nên trong xe có tấm đệm rất
dày, xung quanh cũng bao phủ một tầng đệm tránh xóc nảy va chạm. Nhưng
dù vậy thân thể nàng cũng không chịu nổi, cho nên xe ngựa chạy rất chậm, so với bình thường thì mất gấp đôi thời gian. Việc này cũng là do Hoàng đế cố ý căn dặn.

Cuối cùng cũng đến Ôn Tuyền thôn trang. Ôn Uyển ở thôn trang an tâm
mà dưỡng bệnh. Nhưng Ôn Uyển vô cùng suy yếu, lúc này nàng sợ nhất chính là sinh bệnh. Hiện giờ nàng không có một chút khả năng miễn dịch nào,
một khi sinh bệnh thì chính là đến cửa sinh tử. Bên ngoài gió lớn nên
phạm vi hoạt động của nàng chỉ ở trong sân nhỏ này.

Dựa theo lời của Ôn Uyển, ở trên suối đã xây một chiếc giường, độ ấm
trên giường gạch kia so với độ ấm bên ngoài thì phải cao hơn năm đến
mười độ. Người bình thường ngủ ở đây tuyệt đối không chịu nổi, kiểu gì
đầu cũng đầy mồ hôi. Còn Ôn Uyển ngủ trên ấy, ngủ đến bình minh, thân
thể Ôn Uyển vẫn là lạnh như băng.

Hạ Dao mỗi ngày đều ôm nàng ngủ, buổi tối còn vận công làm ấm người
cho nàng. Hạ Ảnh cùng Hạ Thu, Hạ Nhàn, Hạ Diễm mấy người thay phiên mỗi
người trông chừng hai canh giờ, cách mỗi nửa khắc đồng hồ thì đổi túi
chườm nóng, nhét ấm sưởi tay cho nàng.

Không quá hai ngày, Hạ Dao sau khi rời khỏi đây, nóng và lạnh lệch
nhau quá lớn nên đã bị cảm. Nàng ta không dám ra vào nhiều sợ lây bệnh
cho Ôn Uyển. Ôn Uyển nhìn Hạ Dao sau khi khỏe đã trở lại bên người nàng, thì nở nụ cười: “Đừng ngủ một chỗ với ta nữa. Hai ngày nay ta ôm túi
sưởi hiệu quả cũng rất tốt. Nếu ngươi lại sinh bệnh, không có ngươi ở
bên người, ta cảm thấy không an lòng.”

Ôn Uyển sai người làm túi sưởi cao bằng nửa người, lúc ôm ngủ quả
thực cũng không khác biệt lắm. Ôn Uyển vẫn tiếp tục sử dụng bộ pháp kia, mỗi lần nàng không ngủ được thì bắt đầu ngồi luyện bộ pháp ấy. Dường
như sau khi luyện xong hai ba lần, nàng có thể ngủ được. Tuy nhiên giấc
ngủ chỉ kéo dài khoảng hai canh giờ nhưng được như vậy đã rất tốt rồi.

Ôn Uyển biết rất rõ tình trạng thân thể của mình, nên lần này nàng vô cùng phối hợp với thái y hơn so với lần trước. Mỗi ngày đều uống thuốc, ngâm dược tắm, châm cứu. Cả chuyện ăn cái gì, phải làm cái gì cũng nghe lời vô cùng. So với trước kia thì phối hợp hơn nhiều. Được cái là dược
nhất đẳng, đại phu cũng tốt nhất, cộng thêm phối hợp, mỗi ngày còn ngâm
dược tắm. Hiệu quả so với lúc ở trong kinh thành tốt hơn không ít.

Chuyện ở Ôn Tuyền thôn trang mỗi ngày đều có người báo cho hoàng đế
biết. Mỗi ngày Thái y đều ghi kết luận mạch chứng, cũng là để cho hoàng
đế xem. Hoàng đế thấy Thái y nói Ôn Uyển quả thực càng ngày càng tốt thì cũng yên lòng. Chẳng qua hắn thật sự rất muốn biết, sư phó của Ôn Uyển
đến tột cùng là dạng người nào?

Thiên lão đầu bị truyền đến, nghe được hoàng đế chuẩn bị tìm người
thì lại lắc đầu: “Hoàng Thượng, có thể gặp được cao nhân như vậy, không
phải chỉ cần cơ duyên mà còn phải cần vận thế, phúc phận lớn lao. Rất
nhiều chuyện sâu xa bên trong đều có Thiên ý của nó, cưỡng cầu cũng
không được.”


Hoàng đế rất muốn tìm được sư phó của Ôn Uyển, không chỉ là muốn
thỉnh người ấy chữa cho Ôn Uyển, mà còn muốn để hắn xem cho mình. Dù sao nếu mang trong mình một căn bệnh, sinh tử không biết thế nào thì trong
lòng ai có thể thả lỏng chứ.

Thiên lão đầu cũng nhìn ra được ý tứ của hoàng đế (hoàng đế cố ý cho ông ấy biết suy nghĩ của mình lúc này): “Hoàng Thượng, kỳ thật người cũng đã gặp được cơ duyên rồi. Quận chúa
nguyện ý dùng chính bản thân mình để kéo dài tánh mạng cho Hoàng thượng, thì chính là phúc trạch của hoàng thượng. Lão thần không dám cam đoan
Hoàng Thượng có thể sống lâu trăm tuổi, nhưng chỉ cần cố gắng điều dưỡng thì thọ khang chính tẩm (nôm na là khỏe mạnh sống thọ) nhất
định là có. Điểm này, quận chúa đã làm vô cùng tốt.” Ở cổ đại có thể gọi là thọ khang chính tẩm, bình thường đều là thọ đến sáu mươi tuổi.

Hoàng đế tính một chút, hắn bây giờ ba mươi sáu tuổi, nếu là sáu mươi tuổi thì còn có thể sống thêm hai mươi bốn năm nữa. Đó cũng là nhờ Ôn
Uyển: “Ôn Uyển thật sự sẽ bị giảm thọ sao?”

Thiên lão nhi gật đầu: “Tổn hại phúc trạch, hao tổn thọ nguyên là
nhất định có. Nhưng quận chúa đã có sư phó như vậy, nghĩ lại chắc sẽ
không có ảnh hưởng quá lớn. Nếu không, ngay lúc cứu được mạng hoàng
thượng thì cũng là lúc quận chúa phải chết mà không phải đang tĩnh dưỡng như hiện tại. Nhìn vậy hẳn là có thể dưỡng lại.” Thiên lão nhi chỉ kém
nói luôn là lấy mạng đổi mạng.

Ngày hôm đó Hoàng đế nghiêng bên này lại quay bên kia ngủ không yên.
Liền dứt khoát choàng áo đứng ở nội viện trong điện Dưỡng Hòa. Trời tối
mờ mờ, ở chân trời lộ ra một đường xám trắng.

Hai mươi sáu năm trước cuộc đời hắn vô cùng bất hạnh, có thể nói là
không có một ngày được sống yên ổn. Đều là sống trong cừu hận và ẩn
nhẫn. Gặp được Ôn Uyển dường như là một ngọn đèn chiếu sáng cuộc đời của hắn. Nhưng trong mười năm này, hắn không chỉ không giúp đỡ Ôn Uyển,
không che chở cho con bé mà ngược lại còn làm nó phải nhận hết khổ sở,
mấy lần đều ở bên bờ sinh tử. Hiện tại thật vất vả mới được sống yên ổn
thì Ôn Uyển lại vì hắn mà hao tổn thọ nguyên của chính mình.

Lời nói của phụ hoàng lúc lâm chung càng khiến hắn nhận ra, Ôn Uyển
đối với hắn, thật sự đã đem cả trái tim, bỏ ra trăm phần trăm, coi hắn
là người chí thân. Một câu thân nhân duy nhất kia, Ôn Uyển không phải
chỉ nói suông mà nó đã thật sự dùng hết toàn lực để bảo vệ cho hắn, trợ
giúp hắn. Hắn thiếu nợ đứa bé này, rất rất nhiều…. Nhiều đến mức không gì có thể hoàn lại được.

Hoàng đế nhẹ nhàng nói ra: “Mẫu hậu, hoàng tỷ, cám ơn mọi người đã để Ôn Uyển lại cho ta.”

Thời gian đầu Diệp thái y rất lo lắng Ôn Uyển sẽ không thể chịu được
mùa đông này. Về sau mặc dù biết Ôn Uyển có trong tay biện pháp, nhưng
ông vẫn cảm thấy tâm thần bất an. Nhưng hai tháng trôi qua, sắc mặt
nàng thoạt nhìn đã có chút huyết sắc, tinh thần cũng không tệ.

Diệp thái y nghĩ đến Ôn Uyển từng nói sư phó nàng truyền thụ cho một
bộ tâm pháp dưỡng thân. Không nghĩ tới bộ pháp dưỡng thân kia lại có
công hiệu như vậy. Diệp thái y nghe xong vừa hưng phấn lại vừa có chút
bất an, mang theo mong chờ chạy tới chỗ Ôn Uyển “Quận chúa, bộ pháp
dưỡng thân kia có thể nói cho lão hủ một chút được không?”

“Không được.” Ôn Uyển không cần nghĩ đã mở miệng cự tuyệt. Loại đồ
này, mặc dù truyền ra ngoài không có ảnh hưởng nhiều, nhưng trong vô
thức nàng không muốn nói ra. Có lẽ là nàng cảm thấy giữ lại một chút cảm giác thần bí cũng tốt. Cũng có thể đây là một chút tưởng niệm cuối cùng của nàng.

Diệp thái y vô cùng thất vọng. Tuy rằng tiếc nuối nhưng ông cũng tôn
trọng quyết định của nàng. Nàng không muốn nói chẳng lẽ còn có thể cạy
miệng nàng ra sao, cái này thì không thực tế rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận