Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Hoàng đế nói chuyện với Ôn Uyển xong cũng lo lắng. Cuối cùng thương
nghị cùng thừa tướng, thừa tướng đồng ý với đề nghị của Ôn Uyển. Hoàng
đế cân nhắc thật lâu, ngẫm lại mình đã là Cửu Ngũ Chí Tôn, sao phải so
đo cùng một tù nhân thật mất mặt. Đáng tiếc Chu vương không lĩnh tình,
cự tuyệt không ghi sổ con thỉnh tội.

Ôn Uyển biết tin liền cười khẽ, sai người chuẩn bị. Nàng muốn đi gặp
Chu vương. Hạ Dao không muốn Ôn Uyển đến thiên lao, nàng cho rằng chỗ đó dơ bẩn. Thể chất của Ôn Uyển đặc thù, hiện tại thân thể lại kém như
vậy, vạn nhất nhiễm những thứ bẩn thỉu thì phải làm thế nào cho phải.
Cuối cùng đành áp dụng một biện pháp. Đem Chu vương ra ngoài, gặp nhau
ở bên ngoài.

Chu vương nhìn Ôn Uyển mặc một thân cung trang màu xanh ngọc (Hiện tại ở bên ngoài, Ôn Uyển thường mặc cung trang của riêng mình), tay áo mang theo lụa hoa thêu kim đường, tạo thành kiểu dáng Phi Vân.
Búi tóc phi vân kế, ở giữa cài một cây trâm phỉ thúy sáng long lanh, đeo trang sức loan nguyệt. Bên khóe miệng mỉm cười, ấn tượng gần đây là hai con ngươi trong trẻo ôn hòa, lúc này lại như một giếng cổ sâu, sâu
không thấy đá. Sắc mặt có chút tái nhợt, chính xác thì nhìn bộ dạng này
rất suy yếu, nhưng không chút nào tổn hại đến dung mạo. Không chút phấn
son, đẹp rất thuần túy.

Ôn Uyển phúc lễ với Chu vương.

Chu vương cười nhạo nói: “Ta là tù nhân, ngươi là Hưng Quốc quận chúa cao cao tại thượng. Ta làm sao dám nhận lễ của ngươi. Ngươi đến làm
thuyết khách của lão Bát sao? Ta khuyên ngươi, vẫn là tiết kiệm khí lực. Dù ta cận kề cái chết, cũng sẽ không khuất phục hắn.”

Ôn Uyển đi tới trước vài bước, Hạ Dao vội vàng vịn Ôn Uyển ngồi ở một bên. Sau khi Ôn Uyển ngồi xuống, mới nói khẽ: “Cậu Chu vương, cháu
không rõ, vì cái gì cậu lại oán hận cậu của cháu như vậy. Dựa theo
nguyên nhân mà nói, nên là cậu cháu oán hận cậu mới đúng. Dù sao, khi
còn nhỏ cậu không ít lần khi dễ cậu ấy.”

Chu vương cười lạnh: “Đừng ở chỗ này mèo khóc chuột giả từ bi. Mẫu
phi ta chết như thế nào? Ngươi đừng nói với ta không phải là Tô thị gây
nên. Nếu như không phải nàng, mẫu phi của ta làm sao bị liên quan vào
bên trong. Ngươi nói ta vì cái gì mà hận sao? Ta chính là hận, dựa vào
cái gì Tô thị có thể được truy phong làm Hoàng thái hậu. Mẫu phi của ta
thì lẻ loi hiu quạnh nằm bên trong phi lăng. Tất cả đều do bà ấy, ta
cùng hai vị hoàng huynh. Mới là con trai trưởng.”

Sắc mặt của Ôn Uyển trở nên ảm đạm, những chuyện này không người nào

có thể giải thích rõ ràng: “Nhưng đó cũng không phải là lỗi của cậu
cháu. Cũng không phải là lỗi của bà ngoại cháu.”

Chu vương cười to: “Ừ, ai sai? Đều là tiên hoàng sai. Nếu như ông ấy
không sủng ái Thích thị. Làm cho mẫu phi ta luôn buồn bực không vui. Nếu như không phải Tô thị, mẫu phi ta làm sao lại mất mạng.”

Âm thanh của Ôn Uyển lạnh lùng nói: “Cậu sai rồi, nếu không có bà
ngoại cháu. Mẫu phi của cậu cũng sẽ chết. Cậu cũng chết, tất cả mọi
người, toàn bộ đều phải chết.”

Chu vương nhìn Ôn Uyển nói: “Ngươi nói thế là có ý gì?”

Ôn Uyển đối với chuyện này cũng có suy đoán của mình. Cao giọng nói:
“Nếu như không phải bà ngoại cháu giết chết Thích thị, ám sát Thạc
Vương, làm tức chết thái hậu, thì ngay lúc đó ngôi vị hoàng đế của
ông ngoại Hoàng đế khó mà giữ được. Tổ chim bị phá, trứng nào được an
toàn sao, nếu không có bà ngoại cháu thì tất cả mọi người đều phải chết. Cậu chỉ thấy uất ức của cậu, thấy uất ức của Bạch Hoàng Quý Phi. Nhưng
cậu lại không thấy uất ức của cậu cháu. Từ nhỏ cậu đã được đặt dưới danh nghĩa một cung nhân ti tiện, dưỡng mẫu là người ngoan độc vô tình. Còn
phải lớn lên dưới sự khi dễ của các huynh đệ. Sau khi trưởng thành, đất
phong cũng là kém cỏi nhất. Những thứ này căn bản không phải là điều
cậu Hoàng đế nên nhận. Cậu uất ức. Cậu uất ức hơn cậu hoàng đế sao? Nếu
như không có sự xuất hiện của cháu, cậu hoàng đế còn phải luôn chịu uất
ức. Nhưng mà cậu hoàng đế lại không oán hận bất luận kẻ nào. Thậm chí
còn nguyện ý tha cho cậu một mạng.”

Chu vương khinh thường: “Ta không muốn hắn tha cho. Hắn không muốn
giết ta, đơn giản vì muốn chính mình có một thanh danh tốt. Chờ thêm vài năm lại để cho ta không bệnh mà chết. Loại trò đùa này, ta đã thấy
nhiều rồi. Muốn cho ta cúi đầu, cả đời cũng đừng nghĩ.”

Ôn Uyển sâu kín thở dài: “Cháu biết xương cốt cậu cứng rắn. Cậu không thể vì Chu vương phi cùng mấy hài tử mà nghĩ lại sao? Nếu như cậu không cúi đầu, bọn họ nhất định phải chịu liên lụy.Thậm chí còn có họa sát
thân. Không có cơ hội thì cũng thôi đi, hôm nay cháu đã cầu xin một cơ
hội cho cậu rồi, nếu bọn họ có chết đi cũng là cậu tự tay đưa bọn họ lên đường hoàng tuyền.”

Chu vương tức giận trừng mắt với Ôn Uyển: “Ngươi uy hiếp ta?”

Ôn Uyển không để ý tới Chu vương đang phẫn nộ, tiếp tục nói: “Cậu
Hoàng đế vì thanh danh thì như thế nào, cậu chỉ cần cho cậu hoàng đế một cái bậc thang xuống, cậu ấy sẽ nhịn cơn tức này, nguyện ý cho cậu một

con đường sống. Lại nói tiếp, người được lợi chính là cậu. Cậu Chu
vương, cháu rất cảm kích năm đó cậu đã ra mặt giúp cháu. Thật sự, phần
ân tình này cháu vẫn một mực ghi nhớ trong lòng. Nhưng nếu như chính cậu không biết quý trọng, cũng không quý trọng tính mạng thê tử cùng nhi tử của mình, cháu cũng không thể nói gì hơn. Cơ hội chỉ có một lần, bỏ lỡ
thì không có lần nữa. Kỳ thật thay vì cùng cậu hoàng đế tranh giành một
ngạo khí này, không bằng mang theo vợ con, sống thật tốt. Mạng là của
cậu, lựa chọn sống thế nào thì phải xem chính cậu.”

Ôn Uyển cho người đưa Chu vương đi lại nói: “Để cho hắn cùng với Chu
vương phi và hài tử gặp mặt một lần! Nếu hắn vẫn không muốn cúi đầu, ta
cũng tận lực rồi.” Nàng đã cố hết sức của mình, nếu Chu vương không lĩnh tình thì đó là chuyện của Chu vương. Nàng không thẹn với lương tâm.

Hạ Ảnh gật đầu: “Quận chúa yên tâm, ta sẽ làm thỏa đáng ..” Hạ Ảnh từ khi lại trở lại bên người Ôn Uyển, tính tình ổn định hơn rất nhiều.
Không xúc động như trước kia nữa.

Đang nói thì người ở phía ngoài bẩm báo đã dẫn Phúc Linh công chúa tới.

Ôn Uyển phất tay cho tất cả mọi người trong phòng đều đi xuống. Trong phòng chỉ còn lại ba người một trong số đó là Hạ Dao. Ôn Uyển lạnh lùng nhìn Phúc Linh công chúa.

Hình dạng của Phúc Linh công chúa như bị ăn mòn xương cốt, sắc mặt
chán chường, một đầu tóc đen nhánh xinh đẹp tỏa sáng, hôm nay đã có hơn
phân nửa là tóc trắng, tán loạn xõa trên áo tù nhân. Mặc dù như thế, sự
cao ngạo trong mắt vẫn không giảm. Nhìn thấy Ôn Uyển, sắc mặt bà ta rất
bình thản, còn tự mình ngồi vào ghế bên cạnh.

Ôn Uyển không nói lời nào, Phúc Linh công chúa cũng không nói chuyện. Trong phòng yên tĩnh đến thấm vào lòng người. Cuối cùng Ôn Uyển cũng mở miệng: “Mẹ ta, là bà hại chết?”

Phúc Linh mặt không biểu tình nói: “Không phải, nàng bị rong huyết mà chết”

Ôn Uyển lạnh nhạt nói: “Lúc trước, ông ngoại hoàng đế căn bản không
có ý định gả mẹ cho Bình Hướng Hi. Là bà, là bà ở trước mặt mẹ ta giả
truyền thánh chỉ. Mới khiến cho mẹ ta cả đời đau khổ ”

Phúc Linh nhìn Ôn Uyển, cười đến rất cổ quái: “Ta cũng không nói như
vậy, ta chỉ nói với nàng trạng nguyên rất anh tuấn, cũng rất ôn nhu, là
phu quân khó có được. Phụ hoàng muốn chiêu trạng nguyên làm phò mã cho

nàng. Là do chính nàng ta đâm đầu vào. Về phần ngươi nói đau khổ, ha ha, nàng không nghĩ đó là khổ. Nàng cảm thấy có thể gặp Bình Hướng Hi và gả cho hắn là chuyện nàng hạnh phúc nhất. Lại nói tiếp, nàng còn phải cảm
kích ta. Vì đã tìm được cho nàng một lang quân như ý.”

Sắc mặt Ôn Uyển bình thản: “Nếu đã không phải bà hại chết mẹ ta. Tại
sao người của ta tới tìm nơi nương tựa, bà lại liên tiếp giết hết bọn
họ. Nếu như trong các ngươi không có quỷ, các nàng như thế nào sẽ chết.”

Phúc Linh kinh ngạc nhìn Ôn Uyển, ngược lại cười nói: “Ha ha, ta vẫn
cho rằng ngươi thông minh. Không nghĩ tới, ngươi cũng có lúc hồ đồ. Đây
chẳng qua là một cái bẫy mà chúng ta thiết kế. Nếu như ngươi muốn tra
được, sống chết quấn quít lấy không buông. Đến lúc đó nhất định sẽ kinh
động phụ hoàng. Làm cho phụ hoàng nhớ tới chuyện trước kia, khiến cho
ông ấy vì vậy mà chán ghét ngươi. Chẳng qua ngươi rất thông minh nên án
binh bất động.”

Ôn Uyển nghe xong liền cười một tiếng: “Nói như vậy, chỉ cần ta thật
sự tra được, đằng sau tất nhiên còn có rất nhiều bẫy rập chờ ta, đúng
không?”

Phúc Linh rất vui vẻ mà thừa nhận: “Đúng, chỉ cần ngươi tra được.
Đằng sau, sẽ có rất nhiều chuyện chờ ngươi. Ngươi tất nhiên sẽ gặp trắc
trở ở bên trong.”

Ôn Uyển khẽ cười nói “Là ta ảo tưởng rồi.”

Phúc Linh nhìn Ôn Uyển: “Ngươi còn muốn biết gì nữa, những thứ ta
biết đều sẽ nói cho ngươi biết. Chỉ hi vọng ngươi đừng làm khó Hân Dĩnh
và Thừa Tông. Hai hài tử này cái gì cũng không biết, tâm địa lại
đơn thuần. Hi vọng ngươi có thể đại nhân đại lượng, không so đo với
chúng.”

Ôn Uyển nhìn bà, rất lạnh nhạt nói: “Bà không hận ta?”

Phúc Linh gật đầu nói: “Không hận. Ta thực sự không hận ngươi. Đoạt
đích vốn là cuộc tranh đấu ngươi chết ta mất mạng. Người thắng làm vua,
người thua làm giặc. Không có gì phải hận. Muốn trách, phải trách Ngũ
hoàng huynh tự hủy tình thế tốt. Nếu như hắn có thể ở lần đầu nhìn thấy
ngươi, giết chết ngươi tại chỗ. Hoặc là đem kế hoạch này nói cho Hiền
mẫu phi biết, thì cũng sẽ không có những chuyện về sau. Chuyện này có
lẽ, đều là số mệnh!”

Ôn Uyển phiền muộn thật lâu. Xác thực, người thắng làm vua kẻ thua

làm giặc. Không có gì để hận, cũng không có gì phải phiền muộn. Cậu và
nàng là người thắng, cho nên, bọn họ sẽ đứng ở địa vị cao. Mà nếu như
bọn họ thất bại, thì kết quả cũng ở trong ngục giống như bây giờ.

Phúc Linh nhìn Ôn Uyển, đôi mắt lộ vẻ thỉnh cầu: “Có thể cho ta gặp
Hân Dĩnh một lần cuối cùng được không? Ta chỉ muốn vào thời điểm này,
gặp mặt chúng một lần. Hi vọng ngươi có thể đáp ứng ta thỉnh cầu cuối
cùng này.”

Ôn Uyển không trả lời bà ta…, đứng dậy đi ra ngoài.

Lại nói tiếp, Phúc Linh công chúa coi như tinh mắt. Đông gia là gia
đình có học, nề nếp gia đình rất tốt, quy củ rất là nghiêm cẩn. Sẽ không bởi vì chuyện này mà hưu Quan Hân Dĩnh. Quan Hân Dĩnh tuy bị biếm phong hào huyện chủ, nhưng bởi vì sinh ra con trai trưởng, chỉ cần nàng giữ
bổn phận, cả đời sẽ không lo. Về phần Quan Thừa Tông, vốn theo như luật
lệ phải bị chém đầu. Nhưng có Hạo thân vương giúp đỡ tình hình bên dưới cũng giữ lại được một cái mạng. Một phen trù tính của Phúc Linh công
chúa coi như đã có hồi báo. Ít nhất tính mạng của hai đứa con đều được
bảo tồn.

Ôn Uyển đi tới cửa, thì nhìn lại: “Hạ Dao, thuận tiện để cho mẹ con
bọn họ gặp mặt một lần đi. Trong chuyện này căn bản không có ai đúng ai
sai. Chỉ có ai thua ai thắng. Những người ở trong thế cục, ai cũng đều
bất đắc dĩ.” Gặp một lần, tiện tay mà thôi, nàng vẫn có khả năng giúp
đỡ. Về phần cầu tình cái gì đấy thì coi như xong.

Hạ Dao trả lời: “Quận chúa yên tâm, nô tì sẽ để cho người an bài.”
Đối với quận chúa mà nói, chỉ là tiện tay mà thôi. Nhưng có thể làm cho
quận chúa an tâm.

Hai ngày sau, Chu vương dâng sổ con thỉnh tội lên. Ghi chép không
tính là thành khẩn. Nhưng tâm ý thì có. Hoàng đế cũng biểu lộ không muốn giết huynh diệt đệ, nói với bên ngoài Chu vương là bị đầu độc. Không
đành lòng giết chết hắn nên thả người một nhà hắn ra, nhưng mà vẫn bị
giam lỏng trong phủ Chu vương. Bị giam trong vương phủ, so với giam
trong Phủ Tông Nhân tốt hơn rất nhiều.

Sau khi Ôn Uyển biết chuyện này, nàng cảm thấy ít nhất người một nhà
của họ ở trong vương phủ sẽ không lo ăn không lo uống. Chờ có cơ hội
nàng sẽ nói giúp để họ được thả ra.

Những người nhận được tin tức, lúc này mới hiểu rõ, bọn hắn vẫn đánh
giá thấp lực ảnh hưởng của Ôn Uyển quận chúa đối với hoàng đế. Không ngờ Ôn Uyển có thể lay động được hoàng đế, không giết Chu vương. Rất nhiều
người bị giam giữ trong nhà giam, đều muốn có quan hệ với Ôn Uyển. Đáng
tiếc, lại tìm không ra. Mà ngay cả Bình quốc công gia đều tìm không ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận