Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

“Tướng công chàng trở về rồi.” Trông thấy La Thủ Huân trở về, Mai
nhi mỉm cười thả đồ thêu trong tay xuống, đứng lên chạy ra đón rồi cởi
ngoại bào cho hắn.

“Những thứ đồ thêu này giao cho tú nương làm là được rồi, nàng bận
rộn như vậy, buổi tối làm sẽ tổn thương mắt.” Tuy trong lòng La Thủ Huân thật cao hứng, nhưng có chút đau lòng vì vợ mình. Mai nhi nghe xong
trong lòng thấy ấm áp, nàng nghĩ Ôn Uyển nói đúng, trong lòng trượng phu đúng là vẫn có mình.

La Thủ Huân ngạc nhiên hỏi “Hôm nay có chuyện gì mà vui mừng như vậy, có việc vui gì sao?” .

Mai nhi vui vẻ nói “Tướng công đoán thật đúng. Hôm nay thiếp đi vấn
an quận chúa. Còn quấn lấy nàng để nàng cho thiếp một vò rượu nho, thiếp đã đưa qua cho mẹ chồng rồi”

La Thủ Huân ngược lại không hoài nghi gì. Thê tử đi phủ quận chúa,
mỗi lần trở về tâm tình đều không tệ. Nhưng hắn nghe xong, cũng có chút
tiếc nuối. Đưa đến chỗ của nương thì không có phần của hắn rồi.

“Chàng đừng vội, Ôn Uyển còn cố ý đưa một vò rượu hoa đào. Thiếp sợ
mẹ chồng biết rõ sẽ lấy, nên đem giấu đi, chàng cũng đừng nói lớn
tiếng.” Mai nhi nhẹ nhàng nói.

La Thủ Huân nghe xong đặc biệt vui vẻ. Đây là lần đầu tiên thê tử của hắn xem hắn là trượng phu. Trước đây nàng không hề chú ý đến hắn, làm
gì có chuyện sẽ giữ rượu hoa đào cho mình.

Trong những loại rượu mà Ôn Uyển tự ủ, thì rượu nho và rượu hoa đào
là uống ngon nhất. Ngoại trừ tại Di viên thì đến Túy Tương lâu cũng có
thể uống, ngoài ra ở địa phương khác thì không có. Nhưng ở Di viên và
Túy Tương lâu lại không cho mang rượu ra ngoài. Chủ yếu nhất chính là,
Túy Tương lâu bán rượu trái cây đều là có quy định, nếu bán hết thì ngày mai ngươi lại đến. Hôm nay, hắn rốt cục có thể uống đến một vò rượu
ngon, đương nhiên là vui mừng vạn phần rồi.

Có rượu ngon, ngay cả thê tử trở nên chủ động, La Thủ Huân cũng không phát hiện, khiến Mai nhi vừa tức vừa giận. Nhưng mà nhớ đến đại kế
trong lòng nên vẫn kiềm chế tức giận lại.

Từ trong tủ lấy ra một vò rượu. Còn chưa mở giấy gói ra, La Thủ Huân
nhìn thấy lập tức nhận lấy, vừa mở ra ngửi thấy mùi thơm, thì ngay cả
xương cốt cũng đều say.

Trong nội tâm Mai nhi không được tự nhiên, nhưng nghĩ đến lời Ôn
Uyển, cố cắn răng nhịn xuống. Trong mắt tràn đầy nhu tình, nhỏ giọng nói “Chỉ có rượu thì sao trọn vẹn được, người đâu, mang đồ nhắm rượu tới
đây. Hôm nay ta sẽ cùng gia uống hai chén.”

La Thủ Huân hậu tri hậu giác, rốt cục cũng phát hiện, thê tử của mình ngoại trừ áo ngoài chỉ còn lại quần áo trong. Bên trong, mơ hồ hình như là cái yếm màu đỏ tươi. Tuy nàng đã sinh một đứa bé, nhưng tư thái vẫn
rất yểu điệu, đường cong vẫn là hình chữ S, nhìn xương quai xanh trơn
bóng, La Thủ Huân không tự giác nuốt nước miếng. Đang định nói chuyện
thì Bình nhi mang đồ ăn nhắm rượu đến. Sau khi đặt đồ xuống liền đi ra
ngoài.


Mai nhi một ly rồi một ly uống hết. La Thủ Huân nhìn thê tử của mình
không giống bộ dáng thường ngày, sao còn uống nhiều hơn cả mình nữa. Nên vội vàng khuyên nhủ, nhưng Mai nhi lúc này đã ở vào phạm vi say rượu,
nên vừa nhìn tướng công của mình vừa vuốt mặt hắn, cười ha ha nói “Tướng công. Uống, tiếp tục uống, nhất túy giải thiên sầu. Nếu say xong về sau vĩnh viễn không cần tỉnh lại càng tốt, cũng không cần đối mặt với nhiều phiền não như vậy.”

“Ai khi dễ nàng, nàng nói đi ai khi dễ nàng, ta sẽ đòi công bằng cho
nàng.” La Thủ Huân nổi giận. Dám khi dễ thê tử của hắn, chán sống rồi
mà.

“Ai khi dễ thiếp sao? Nhị đệ muội, Tam đệ muội, còn có mẹ chồng.” La Thủ Huân nghe xong đều là người nhà của mình, trầm mặc.

“Mẹ chồng nói thiếp không có bản lĩnh giữ được trái tim của chàng,
cho nên chàng mới đi lấy một nữ tử thanh lâu vào cửa. Nhị đệ muội, Tam
đệ muội cười thiếp phải cùng nữ tử thanh lâu làm tỷ muội. Tướng công, nữ tử kia có cái gì tốt, nếu cần xinh đẹp, mấy di nương trong nhà người
nào không xinh đẹp. Muốn tài nghệ, cầm kỳ thư họa của thiếp ngay cả Ôn
Uyển cũng khen ngợi không thôi. Vì cái gì chàng lại không thích thiếp,
vì cái gì chàng lại thích nữ tử như vậy. Nàng ta có cái gì tốt, có cái
gì tốt, chàng nói cho thiếp biết đi?” Lôi kéo La Thủ Huân, liều mạng
hỏi.

Vốn là Ôn Uyển chỉ bảo diễn trò, lại không ngờ thoáng một phát Mai nhi đã diễn kịch rồi.

La Thủ Huân ảm đạm nói:”Cầm kỳ thư họa mọi thứ nàng đều tinh thông.
Nhưng mà, ta biết rõ trong lòng nàng lại xem thường ta. Nàng xem thường
ta. Ta biết rõ, nàng vẫn cho rằng ta là một mãng phu, một người văn võ
không thông. Cho nên nàng xem thường ta.”

Mai nhi đã uống say nên không để ý nhiều quá “Chàng choáng váng sao?
Thiếp là thê tử của chàng, làm sao thiếp lại xem thường chàng? Nếu thiếp xem thường chàng, tại sao thiếp phải gả cho chàng, tại sao sinh hạ Hổ
ca nhi cho chàng. Là chàng không thích thiếp, là chàng ưa thích mỹ nhân. Ôn Uyển nói chàng là hoa tâm đại củ cải, ha ha, vì cái gì mỗi lần nàng
đều nói đúng, chàng chính là hoa tâm đại củ cải. Thiếp chán ghét hoa tâm đại củ cải. Thiếp cũng muốn vợ chồng ân ái, hòa thuận mà sống nhưng
chàng lại lưu luyến nơi làng chơi. Thiếp cũng không có biện pháp nào.

“Nàng, nàng không có xem thường ta. Nàng, cũng thích ta phải hay không?.” La Thủ Huân nửa sợ hãi, nửa chờ mong.

Chỉ nghe thấy Mai nhi vô ý thức ừ một tiếng, tựa vào trên người hắn.

La Thủ Huân mừng rỡ như điên, cưới nhau năm năm rồi, lần đầu nghe
thấy thê tử nói như vậy với mình, hắn cảm thấy vui vẻ không thôi. Nhìn
thê tử bởi vì uống rượu mà khuôn mặt diễm lệ, trong lòng nóng lên. Ôm
thê tử lên giường, loay hoay một hồi, cũng bởi vì uống rượu nên Mai nhi
sinh hoạt vợ chồng không giống dĩ vãng cắn miệng khắc chế không lên
tiếng. Có thể là tác dụng của rượu, Mai nhi không chỉ cố gắng nghênh
đón, còn chủ động ôm hắn, kêu cũng đặc biệt lớn tiếng. Làm cho La Thủ
Huân vui vẻ không thôi, xem ra rượu thực là thứ tốt.

Ngày thứ hai, thời điểm Mai nhi rời giường, toàn thân đau nhức. Tuy

La Thủ Huân đã đi ra ngoài, nhưng lại căn dặn nha hoàn bà tử, để cho
nàng ngủ nhiều một chút không được cho người khác quấy rầy nàng. Mai nhi nhớ lại chuyện đêm qua liền xấu hổ không thôi. Chuyện này nàng quá lỗ
mãng rồi.

Ôn Uyển đang tản bộ trong hoa viên, đến lúc thời tiết trở nên oi bức, Ôn Uyển cũng có chút chịu không nổi. Chuẩn bị đến Tiêu Tương quán ở.

Hạ Dao tới: “Quận chúa, Thái Tử Phi đến.”

Hiện nay, tuy nói hoàng hậu là chủ hậu cung Chi Chủ, nhưng hoàng đế
lại không cho bà ta thể diện. Trước đây mùng một và mười lăm, hoàng đế
đều ở lại Khôn Ninh cung. Nhưng hiện tại, tuy hai ngày này hoàng đế
không có chiêu hạnh Tần phi, nhưng thực sự không đến Khôn Ninh cung,
hoàng đế đều là ở lại điện Dưỡng Hòa. Nếu như không phải hoàng hậu có ba đứa con trai làm chỗ dựa, thì hậu vị đã tràn đầy nguy cơ.

Mặc dù Thái tử không có khuynh hướng bị phế, nhưng từ lúc hoàng đế
biết rõ bệnh của mình đã tốt rồi, thái độ cũng càng ngày càng lãnh đạm.
Hiện giờ hoàng đế ngược lại đối với Tam hoàng tử cùng Ngũ hoàng tử tin
tưởng có thêm. Tam hoàng tử bởi vì trên người có quân công, Hoàng sủng
càng lớn hơn một bậc. Có xu hướng đi lên như Ôn Uyển đoán. Dù sao hiện
tại Ôn Uyển rất ít lắc lư trong hoàng cung. Một tháng cũng không đến lộ
mặt một lần.

Ôn Uyển cười nói: “Để cho nàng đi vào.” Muốn đi cửa quan hệ với mình
thì không thể được. Nhưng mà, biểu hiện hòa bình vẫn phải có.

Ôn Uyển rõ ràng nhìn ra sự mỏi mệt trong mắt của Như Vũ. Nhưng Như Vũ không giống Mai nhi. Không có khả năng Ôn Uyển tốn tâm tư trên người
nàng. Thân phận hai người đã quyết định rất nhiều chuyện. Nàng đối với
Như Vũ quan tâm quá mức, sẽ khiến người khác nghĩ lầm nàng cùng phe với
Thái tử. Cho nên, nàng đành bất lực.

Ngược lại Như Vũ không nói chuyện gì khác, chỉ tới thăm Ôn Uyển một
chút. Hàn huyên vài câu, chỉ cần Như Vũ đưa chủ đề đến trên người Thái
tử, Ôn Uyển đều đi vòng qua. Rõ ràng cho thấy không muốn đàm luận những
chuyện này. Như Vũ tuy không nhắc lại, nhưng trên mặt thất vọng rõ ràng.

La Thủ Huân đi ra ngoài làm xong chuyện liền trở về. Mai nhi trốn
trong phòng, chết cũng không đi ra gặp hắn. Thật vất vả mới mở được cửa
phòng ra, gương mặt Mai nhi xấu hổ đến nỗi đỏ như quả cà chua.

La Thủ Huân nhìn bộ dạng ngượng ngùng của thê tử. Nghĩ đến buổi tối
kích tình kia, vừa gặp liền dính lấy Mai nhi. Làm cho Mai nhi xấu hổ hận không thể đào đất để chui vào, ước chừng La Thủ Huân không chịu buông
tha nàng. Vợ chồng hai người, ngược lại là ngươi truy ta đuổi. Nếu như
trước đây, La Thủ Huân tất nhiên sẽ nhượng bộ ba phần. Nhưng đã có tình
cảnh đêm qua, nên trong lòng La Thủ Huân vẫn cảm thấy ngọt ngào.


Giữa trưa lúc ra cửa, thiếp thân nha hoàn của Nguyệt Thiền chờ La Thủ Huân ở cửa quốc công phủ.

“Gia, Nguyệt Thiền cô nương chờ gia, ngóng trông gia ngay cả mắt cũng mòn mỏi. Gia, người có thể không có lương tâm như vậy sao?”

La Thủ Huân căn bản không có ý định nạp Nguyệt Thiền vào phủ. Chuyện
cười năm đó của Bình gia, hắn cũng không muốn trình diễn một lần ở phủ
đệ mình. Sở dĩ hắn giả dạng làm như không thể không nạp vào phủ, là vì
thấy Mai nhi vẫn luôn lãnh đạm với hắn. Không để trượng phu là mình
trong lòng. Trong lòng hắn không vui mới làm thế. Nếu hắn thực sự có ý
nghĩ này, cha hắn còn không đánh gãy chân của hắn sao?

Lại không ngờ lại có thu hoạch ngoài ý muốn bực này. Hôm nay nhìn
thấy nha hoàn kia chạy đến trước cửa phủ đệ của mình đưa tin, sắc mặt
hắn lập tức chìm xuống. Nữ tử thanh lâu thì chỉ là món đồ chơi mà thôi,
thật đúng là xem mình hiếm có. Vẻ mặt La Thủ Huân không kiên nhẫn nói:
“Nói với cô nương của các ngươi, gần đây gia bề bộn. Đợi sau này lúc
nào có thời gian, sẽ đi qua gặp nàng. Hôm nay ta không rảnh. Nhưng mà.
Nếu lần sau ngươi còn chạy đến phủ đệ của ta, ta đánh gãy chân ngươi.”

Nha hoàn kia trơ mắt nhìn La Thủ Huân đi xa, oán hận đến dậm chân.
Nguyệt Thiền nhận được tin tức, trên mặt thoáng chìm xuống. Đều nói lời
của nam nhân không thể tin tưởng, vậy mà nàng đã tin tưởng. Là nàng ngu
xuẩn, là nàng ngu xuẩn. . .

“Nương tử, nàng xem ta mua cho nàng cái gì nè? Ta cố ý đến Giang Nam
mua cho nàng bánh táo mà nàng thích ăn nhất đó.” La Thủ Huân giống như
hiến vật quý mà lấy bánh táo ra, nhìn bộ dạng cao hứng của Mai nhi thì
hôn mạnh một cái trên mặt nàng.

Mặt Mai nhi thoáng một phát đỏ bừng, cầm bánh táo vào phòng rồi đóng
cửa, không cho hắn vào. La Thủ Huân đặc biệt thích nhìn bộ dạng động một chút lại xấu hổ của thê tử, khiến hắn yêu thích không thôi. Mai nhi lấy bánh táo ăn, cảm thấy trong tim so với trong miệng càng ngọt hơn. Nghe
bên ngoài không có âm thanh, nàng quýnh lên, cho rằng trượng phu đi rồi nên vội vàng mở cửa, lập tức bị người ta ôm lên giường, tay chân không
ngừng nghỉ.

Mai nhi vùng vẫy hai cái, nói là ban ngày không thể viên phòng. Nhưng đã bị La Thủ Huân dùng miệng che lại. Thật sự giãy dụa không được, cũng liền theo hắn.

Hoa Mai nhi dựa vào lồng ngực rộng lớn của trượng phu, vô ý thức nói một câu “Tướng công, nếu chúng ta như vầy mãi, thì thật tốt quá.”

La Thủ Huân rất thản nhiên nói tiếp “Chúng ta là vợ chồng, đương
nhiên phải ân ái bạch đầu giai lão. Về sau có ủy khuất gì trực tiếp nói
với ta, không nên giấu ở trong lòng. Nếu ngay cả nương tử của mình ta
đều không bảo vệ được, thì còn làm nam tử hán đại trượng phu gì. Còn
nữa, về sau không đồng ý ta nạp ai cứ việc nói thẳng, không được giận
dỗi với ta, khiến ta khó chịu đây này!”

Mai nhi nghĩ đến tính tình của hắn, được rồi, một người như vậy. Nghĩ nhiều cũng làm chính mình khó chịu. Vì vậy ngọt ngào mà đáp một câu
“Dạ”

La Thủ Huân nghe xong trong lòng lại nóng lên. Đang định làm động tác thì bên ngoài có nha hoàn kêu, Mai nhi vội vàng đứng lên.

“Chúng ta một chút nữa lại tiếp tục.” Mai nhi nghe xong, mặt lại một
mảnh đỏ rực, La Thủ Huân nhìn thấy trong lòng lại nóng hổi. Mặc kệ hắn,
Mai nhi vội vàng đẩy hắn ra, mặc quần áo vào.


Đối với việc nhi tử bắt đầu gần gũi con dâu, rời xa nữ tử thanh lâu,
đương nhiên mặt mũi quốc công phu nhân tràn đầy cao hứng, xem ra, mình
rất nhanh sẽ có cháu ruột ôm. Đối với lời nói của hai con dâu của thứ
tử, quốc công phu nhân hung hăng quở mắng một trận.

Mai nhi có phẩm hạnh gì bà tự mình biết, làm gì bị người có thủ đoạn
mị hoặc. Lần này răn dạy, cũng hy vọng có thể làm cho Mai nhi nghĩ thông suốt. Trong lòng con mình vẫn có con dâu. Chỉ là con dâu luôn lãnh đạm, như vậy cũng không tốt. Trước kia bà chỉ điểm con dâu bao nhiêu thì
nàng vẫn luôn mang bộ dạng khó chịu. Cũng không biết gần đây là như thế
nào, lại nghĩ thông suốt. Thông suốt là tốt rồi, bà vẫn chờ ôm nhiều
cháu ruột đây này. Con của tiểu thiếp sinh, bà nhìn thấy đã không kiên
nhẫn. Lại không phải ruột thịt của mình, trên mặt không có trở ngại là
được rồi.

Không đợi bà vui mừng bao lâu, lại nhận được một tin tức. Con dâu lại uống thuốc tránh thai. Cái này thì không được, cho nên Lập tức sai
người gọi Mai nhi tới, trực tiếp mắng cho một trận.

Mai nhi bị nói đến nước mắt lưng tròng. Nghe nửa ngày mới biết, là
mình uống thuốc tránh thai gây họa. Lập tức lau nước mắt nói: “Mẹ, sao
con lại không muốn có hài tử !Con còn muốn sinh cho mẹ hai cháu trai mà. Mẹ, một mình Hổ ca nhi cũng rất cô đơn, con làm sao lại không muốn cho
nó có thêm huynh đệ, huynh đệ nhiều về sau cũng có người giúp đỡ.”

Quốc công phu nhân vừa rồi vì quá nóng lòng. Nếu không, ngày thường
tất nhiên sẽ biết rõ chuyện này còn có nguyên nhân bên trong. Không nghĩ tới là nguyên nhân này. Lập tức cũng có chút không tự nhiên. Vừa rồi
xác thực là bà đã nóng nảy, liền vỗ tay Mai nhi nói: “Tốt, nên sinh
nhiều cho ta mấy cháu trai. Hôm nay Thủ Huân cũng biết chuyện rồi, thừa dịp cơ hội này, nhất định phải mang thai.” Con dâu thân thể đã dưỡng
rất tốt, hôm nay Hổ ca nhi cũng đã ba tuổi. Nên sinh thêm một đứa rồi.

Mặt của Mai nhi đã đỏ bừng. Nhưng trong lòng lại vui mừng.

Từ ngày đó, cả ngày La Thủ Huân đều dính lấy Mai nhi, giống như mèo
con vừa trộm được thịt sống. Hai ngày này giống như trở lại lúc tân hôn. Liên tiếp hai tháng cũng không có đến những chỗ oanh oanh yến yến kia.
Làm hai vị tiểu thiếp tức giận đến không biết đã cắn nát mấy cái khăn.

Ôn Uyển nhận được tin tức, biết rõ hai vợ chồng rất tốt như mật thêm
dầu. Nở nụ cười nói: “Tên La Thủ Huân đó, kế này này dùng với hắn là tốt nhất.”

Hạ Dao có chút không rõ.

Ôn Uyển cười như con hồ ly : “Tên kia mặc dù háo sắc, nhưng là người
có chừng có mực. Nói hắn vung tiền như rác đi thanh lâu nhìn hoa khôi ta còn tin. Nói hắn nạp hoa khôi về nhà, thì không có khả năng.” Lúc trước khi còn chưa trưởng thành, nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp chỉ động tay động chân. Nhưng rất kiên quyết nói, tuyệt đối không nạp thanh lâu nữ tử
vào phủ. Hiện tại đã thành thục, ổn trọng rồi, sẽ không có chuyện làm
ngược lại. Hiện tại đương gia cũng không phải La Thủ Huân. Quốc công gia vì nề nếp gia đình sẽ không có chuyện đồng ý.

Hạ Dao biết rõ ngọn nguồn đầu đuôi, liền lấy làm kỳ quái hỏi: “Vậy người còn ra chủ ý này cho La phu nhân làm gì?”

Ôn Uyển cười đến sáng lạn nói: “Mai nhi tính tình cao ngạo, tuy bây
giờ nhìn linh hoạt khéo léo không ít, nhưng thực chất cao ngạo ở bên
trong vẫn không thay đổi được. La Thủ Huân thì đỉnh đạc, lại vô cùng
thận trọng. Hơn nữa người này không chỉ mẫn cảm mà còn tự ti. Tất nhiên
hắn sẽ cho rằng Mai nhi xem thường hắn. Ta mới thừa cơ để cho tình cảm
bọn hắn tiến thêm một bước !”

Hạ Dao không nói thêm gì nữa. Quận chúa vì La phu nhân đã dốc hết lòng hết dạ rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận