Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Nha hoàn của Y Y cũng không muốn Y Y giả cảnh Thái Bình, vừa tức giận vừa nói “Tiểu thư lần này là không có cách nào khác mới rời khỏi Giang Nam. Lão cô phu nhân Cố gia sắp qua đời, lại không yên lòng nhà chồng của bà ấy, nên muốn đem nữ nhi của bà ấy gửi gắm cho cô gia chúng ta chiếu cố, thậm chí còn dụng kế câu dẫn. Trong nhà ầm ĩ đến không xong, Cố lão cô phu nhân buộc cô gia dâng biểu tiểu thư làm bình thê. Cô gia không làm sao được nên mới thương lượng cùng lão gia phu nhân, đi đến kinh thành tránh trước. Qua ba năm sẽ trở về, đoán chừng, nữ nhân không biết xấu hổ kia hẳn là được gả ra ngoài.”

Ôn Uyển cũng cảm thấy có hứng thú”Nói như vậy, cô gia các ngươi đối với tiểu thư các ngươi rất tốt?” mỹ nhân nũng nịu cũng không cần, vì tránh né mỹ nữ, mà phải chạy trốn tới kinh thành.

“Cô gia rất ngưỡng mộ tiểu thư.” Nói tới đây, nha đầu kia rất thành khẩn gật đầu.

Ôn Uyển cảm thán”Ngươi thật có tấm lòng rộng lượng.”

“Không rộng lượng thì có thể làm gì? Ngươi cho rằng bố mẹ chồng ta tại sao lại đồng ý cho phu quân ta mang theo ta trở lại kinh thành? Đó là do cha ta hiện tại làm Binh Bộ Thị Lang, tay cầm trọng quyền. Nếu bọn họ dám mở miệng nói cho tướng công ta dâng Bình thê, đoán chừng cha ta không phái người đem đại môn Cố gia đập nát thì không ngừng. Ca ca của ta cũng sẽ đem tướng công đánh gần chết luôn. Bọn họ vừa không thể để cho cô gái kia làm thiếp, lại cũng không thể đồng ý đề nghị này. Ngươi không biết là lần này hoàng thượng chỉnh đốn quan trường ở Giang Nam đã liên luỵ rất nhiều người đâu. Cố gia chúng ta đã hưu hết hai con dâu. Dù không bị bỏ thì cuộc sống sau này cũng sẽ gian nan. Ta nhìn thấy xem như đã hiểu, nữ tử vẫn cần nhận sự che chở của gia tộc. Không có gia tộc sẽ giống như bèo không rễ. Ngọc Tú không phải là vì … cái này mà thiếu chút nữa bị tướng công nàng hại chết sao?” Y Y lắc đầu .

“Ta thì không cần cái gì gia tộc che chở, không bị bọn họ hại chết đã thắp nhang tạ ơn rồi.” Ôn Uyển vô tình nói.

“Ngươi không cần gia tộc che chở, bởi vì ngươi đã tìm được núi dựa đứng đầu thiên hạ. Có hoàng thượng che chở, có ai dám chọc giận ngươi. Trừ phi là chán sống.” Y Y hâm mộ a. Có một núi dựa lớn như vậy, sau này, còn có ai dám khi dễ. Ở trong kinh thành, tuyệt đối có thể đi ngang.

“Làm sao, tướng công của ngươi khi dễ ngươi?” Ôn Uyển vội hỏi .

“Không có. Tướng công đối với ta rất tốt.” Vừa nói, nụ cười trên mặt rất rực rỡ. Hai người lại tiếp tục càm ràm hồi lâu.

Y Y thở dài nói: “Hôm nay chỉ còn lại ngươi và Vũ Đồng chưa lập gia đình thôi. Ta nghĩ Vũ Đồng chắc sắp đến rồi.”

Ôn Uyển nhẹ nhàng cười một tiếng: “Không phải là sắp. Mà là đã định ra rồi.” Nói đến hôn sự của Vũ Đồng, Ôn Uyển không biết có phải nên cảm thán hai câu hay không? Người mà Vũ Đồng phải gả. Chính là kẻ không muốn cưới nàng nhưng mọi người lại bắt hắn cưới, khiến hắn quấn quýt thật nhiều năm – Lục hoàng tử Kỳ Phong điện hạ.

Thánh chỉ Hoàng đế còn chưa hạ. Nhưng Phương gia đã nhận được ám hiệu rồi. Về phần tại sao hoàng đế chưa hạ thánh chỉ, thì Ôn Uyển không biết được. Nhưng hoàng đế đã nói trước với Ôn Uyển rồi. Ôn Uyển rất là buồn bực. Làm sao Hoàng đế lại đi chọn Vũ Đồng chứ? Không phải nàng nói Vũ Đồng không tốt, mà Ôn Uyển cho rằng vào hoàng gia không tốt. Có điều Ôn Uyển nghĩ tới tính tình của Kỳ Phong. Liền không tự chủ mà bật cười. Tiểu tử này nếu biết không cần cưới mình nữa, khẳng định là vụng trộm vui vẻ đây. Cưới người vợ như Vũ Đồng chắc sẽ đối xử tốt.

Y Y thất kinh: “Người nào? Có nói nhà ai không? Sao ta lại không nghe được chút tiếng gió nào vậy?” Chờ khi biết đó là Lục hoàng tử thì có chút giật mình. Nhưng cũng không bất ngờ vì Phương đại nhân hiện tại đã là hình bộ thượng thư. Gả cho Lục hoàng tử thì cũng xứng đôi. Đối với chuyện này ngay cả hoàng hậu cũng không có ý kiến gì.

Y Y cười ha ha nói: “Ngươi nhìn xem trong tám người chúng ta, ngươi là Tôn Quý Quận chúa thì không cần nói. Hiện tại đã có một Thái Tử Phi. Một hoàng phi, một thế tử phi quốc công phủ, hiện tại còn sắp có một Vương Phi. Bát đại tài nữ của học viện Khai Tâm chúng ta. Thật đúng là mệnh phụ phu nhân xuất hiện lớp lớp. Sau này ta chỉ cần đem danh tiếng của các ngươi mang ra là được.”

Ôn Uyển nhẹ nhàng cười một tiếng.

Y Y mang vẻ mặt đau khổ nói: “Nói trở lại. Ngọc Tú và Chân Chân cũng đều là Quan phu nhân. Khụ, chỉ có ta là kém cõi nhất a!”

Ôn Uyển nghe cười nói: “Nhưng trong mấy người chúng ta, chỉ có cuộc sống của ngươi là trôi qua thoải mái nhất.” Hai người lại hàn huyên thêm một hồi, Y Y liền cáo từ.

Hạ Dao nhìn theo bóng lưng của Y Y, sắc mặt thật khó coi.

Ôn Uyển không biết Hạ Dao suy nghĩ gì. Nhưng lúc này nàng nghĩ đến một chuyện, hiện tại trong tám người chỉ còn lại hôn sự của mình là không có tin tức. Cũng không biết sau này tướng công của mình là dạng gì ( hoàn toàn quên mất mình đã thành thân). Dĩ nhiên, Ôn Uyển cũng không vội. Hiện tại nàng mới mười lăm tuổi, nếu ở hiện đại cũng chỉ mới học năm nhất trường cấp 3 thôi. Còn chưa nói đến thể cốt của nàng, không mất hai ba năm thì cũng không thể khỏi hẳn.

Đến ngày tết, Ôn Uyển nhìn thấy nhiều báo cáo sổ sách như vậy, liền ra lệnh cho Du chưởng quỹ đem những thứ này lập thành một danh sách, ghi chú rõ từng chi tiết.

Ôn Uyển suy nghĩ một chút, dù sao bị rận nhiều nên không sợ ngứa nữa, hiện tại danh tiếng ở bên ngoài của nàng đã quá lớn rồi. Có thêm sản nghiệp nữa cũng đè không chết nàng. Cho nên, Ôn Uyển tính toán mở một nhà bán đấu giá.

Nhà bán đấu giá trực tiếp gọi là Quảng Nguyên bán đấu giá ( vì Ôn Uyển lười đặt tên ). Sau khi lập ra một danh sách những thứ cần đấu giá, sẽ gửi thiệp đến một số nhà huân quý và thương nhân trong kinh thành. Để cho bọn họ tới đấu giá, được giá tiền thì lấy, thường thường giá tiền so với giá bình thường có hơi thấp một chút. Nếu như ai may mắn thì có thể mua được đồ rẻ.

Ôn Uyển bắt đầu tính toán, cách nửa tháng sẽ cử hành một buổi đấu giá. Mọi người ai có thứ quý trọng mà đang cần dùng tiền gấp, có thể đem đến ngân hàng Quảng Nguyên bán đấu giá. Chỉ cần đó là vật tốt, mà cần dùng tiền gấp thì có thể cho ứng trước một nửa làm phí dụng. Sau đó sẽ từ trong buổi đấu giá khấu trừ tiền vốn và lợi tức, hơn nữa thu phí ba phần trăm giá trị bán ra. So sánh với hiệu cầm đồ thì đắt hơn, nhưng giá tiền bán được ở buổi đấu giá lại cao hơn, nên đây là một giao dịch rất công bình, vì vậy việc làm ăn này tốt đến vượt ra khỏi sự tưởng tượng của Ôn Uyển. Có thể dùng bốc lửa để hình dung.

Mà theo tuần hoàn tự nhiên, nó đã đánh một đòn nặng nề vào việc làm ăn của hiệu cầm đồ. Đáng tiếc, người chủ ở sau của sàn bán đấu giá quá mạnh, nên không ai dám tới quấy rối, cho nên, tiền lời đã vượt qua dự tính của Ôn Uyển, sau này tiền lời của sàn đấu giá còn đuổi kịp cả tiền lời của Túy Tương lâu.

Mỗi tháng Ôn Uyển có đến mười mấy vạn lượng bạc tiền thu vào. Rất nhiều người nhìn Ôn Uyển kiếm tiền nhưng không quan tâm nhiều đến lợi nhuận, mà bạc lại vào như mưa đá, càng khiến người ta hâm mộ lại ghen tỵ, nhưng cũng chỉ có thể hâm mộ ghen tỵ với hận thôi. Có bài học lúc trước của Quách gia, nên không ai dám ở trên chuyện làm ăn của Ôn Uyển động tay chân.

Nhưng mà chuyện kế tiếp, càng làm cho bọn họ hâm mộ ghen tỵ với hận hơn.

Lưu Ly phường rốt cục cũng nung được thành phẩm, hơn nữa ánh sáng và màu sắc rất tốt. Có thể sánh ngang tới được Lưu Ly của Tây Dương.

Hạ Dao nhìn thấy Lưu Ly kia, thì gương mặt luôn luôn không gợn sóng sợ hãi cũng phải kích động không thôi. Không nghĩ tới, nhanh như vậy đã luyện chế thành rồi.

Hạ Ảnh thì kinh ngạc đến kêu ra tiếng.

Lúc Ôn Uyển nhận được tin tức, chân mày cũng không nhíu chút nào. Nhìn thấy bộ dáng của Hạ Dao và Hạ Ảnh thì nhịn không được phải cười lên. Chủ yếu là Ôn Uyển cảm thấy đốt luyện thủy tinh không có gì khó khăn, quả thật không khó, cách điều chế cũng đã chuẩn bị xong. Chỉ cần thí nghiệm nhiều lần, mà những người này toàn bộ đều là thợ thủ công hàng đầu, nên việc luyện chế thủy tinh ra ngoài, chỉ là chuyện sớm hay muộn.

Tin tức Lưu Ly phường luyện chế ra thủy tinh, thoáng chốc đã làm cho người ở kinh thành sôi trào. Điều này đại biểu cái gì, điều này đại biểu cho ngày ngày thu vào hàng đấu vàng.

Qủa thật đúng như những người này suy nghĩ , nhóm sản phẩm đầu tiên mới ra lò, đem bỏ vào cửa hàng bán, thoáng cái đã bán sạch. Tiền bạc kiếm được trong tháng đầu đã chiếm một phần tư trong tổng số các mối kinh doanh lúc trước của Ôn Uyển ở trong kinh thành. Mà đây mới chỉ là giai đoạn sơ cấp. Chờ kỹ thuật thành thục rồi, đoán chừng tiền lời sẽ vượt xa của tất cả các chỗ khác. Không nói người khác, ngay cả Ôn Uyển nhìn cũng lắc đầu thầm than nhiều quá.

Hạ Dao cười nói: “Quận chúa, người ở phía ngoài hiện tại hận không được đem tường của phủ Quận chúa đụt một cái lỗ thủng to. Để len lén đi vào nhặt vàng.” Phía ngoài vốn đã lan truyền nói trong phủ quận chúa khắp nơi đều là vàng. Hôm nay, thì phủ Quận chúa mỗi cục gạch đều là vàng. Chỉ cần đào được một cục thôi thì cả đời không cần lo ăn uống a!

Ở trong kinh thành thật sự có nhiều người đều đang thì thầm muốn đi phủ Quận chúa đào vàng. Hoàng đế nhận được tin tức kia, thì cười ha ha. Dựa theo cá tính của Ôn Uyển, nhìn thấy trên mặt đất có vàng là đã tự mình nhặt rồi, còn để cho người khác đi nhặt vàng của nàng sao?

Ôn Uyển đã sớm đoán được kết quả. Cây to đón gió a, dĩ nhiên là Ôn Uyển không có sợ. Dám không được sự cho phép mà vào phủ đệ của nàng, đó chính là muốn chết. Nhưng Ôn Uyển lại hay co đầu rút cổ ở nhà. Nếu nàng mà vào Cung, thì tuyệt đối sẽ là hoàng hậu cho mời, quý phi cho mời. Cả đám đều mơ tưởng chia chén canh này. Mặc dù không lo lắng, cũng không phải không thể ứng phó, nhưng tóm lại sẽ rất phiền toái, vẫn là ở phủ đệ nhà mình thanh tịnh nhất.

Nhưng chuyện để cho Ôn Uyển cười không dứt chính là, Võ Tinh đã bảo thị vệ phải đề cao cảnh giác, hai ban tuần tra biến thành ba ban tuần tra. Ôn Uyển sau khi xuất hành {ám vệ} thị vệ cũng gia tăng gấp đôi.

Ôn Uyển không nhịn được mà cười nói với Hạ Dao: “Cái phủ đệ này, chờ sau khi ta trăm năm sẽ phải trả về cho hoàng gia. Hiện tại ta mà phủ kín vàng. Đến lúc đó còn phải bắt con cháu đào vàng trở về. Không phải là gây họa cho con cháu sao?”

Hạ Dao cười giội nước lạnh: “Quận chúa, Tiểu công tử và tiểu tiểu thư còn chưa thấy bóng dáng đâu. Người đã ở đó mà mơ con cháu. Người thật là có tài đó.”

Ôn Uyển cười ha ha nói: “Rồi sẽ có, rồi sẽ có. Không vội.”

Ôn Uyển không ra khỏi cửa, mỗi ngày đều ở trong phủ đệ xem sổ sách. Nhìn nhiều tiền bạc như vậy ào ào chạy vào, tâm tình cũng vui vẻ hơn nhiều.

Mặc dù Ôn Uyển không thường ra cửa, nhưng chuyện làm ăn trên danh nghĩa, cũng không lo lắng bị những người đó giở trò gì. Không chỉ có phía sau đài cứng rắn, Ôn Uyển còn lệnh cho bọn họ mỗi ngày kết sổ, nửa tháng kết toán, mỗi tháng tổng kết. Như vậy, nàng có thể yên tâm. Hơn nữa còn có Hạ Châu cùng Hạ Tâm kiêm đồ đệ của nàng giám sát. Nàng không phải lo lắng người phía dưới giở trò. Ngoài ra hàng năm còn phải kiểm toán nữa.

Người phía dưới cũng đều biết Ôn Uyển lợi hại, hơn nữa chưởng quỹ Hỏa Kế làm việc cho sản nghiệp làm ăn dưới danh nghĩa của Ôn Uyển, có đãi ngộ phúc lợi rất tốt. Nên không ai dám vì mấy chuyện lợi ít nhỏ mà mất đi công việc tốt.

Có người trong phủ đệ Thượng Đường qua báo lại “Quận chúa, không xong. Ngũ lão gia tức giận đến ngã bệnh. Nhờ người nhanh chóng mời thái y đi xem một cái.” phẩm cấp của Thượng Đường có thể mời được thái y. Nhưng không mời được mấy vị nổi danh nhất là Vương thái y. Diệp thái y … còn thái y cao nhất, thì cũng đừng nói.

Ôn Uyển nghe xong thì cười sai người cầm đối bài của nàng đi mời Diệp thái y chuyên dụng của mình. Về phần nàng, coi như xong. Nhưng để tỏ lòng hiếu thuận, nàng vẫn sai Hạ Dao đi qua. Hạ Dao làm việc, Ôn Uyển có thể yên tâm. Tuyệt đối sẽ không làm cho nàng lỗ lả.

Hạ Dao tính toán chỉ qua đó một chút nên đi theo Diệp thái y cùng nhau đến. Sau đó Diệp thái y cho một cái đáp án không phải là đáp án ” Bệnh này của Ngũ lão gia, kê toa thuốc uống hai thang là khỏe rồi.” Diệp thái y cố ý nhìn xuống Hạ Dao, Hạ Dao liền biết, đoán chừng chuyện này có vấn đề nữa đây.

Lời nói của Diệp thái y…, ý là có bệnh, nhưng cũng không phải quá nghiêm trọng


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui