Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quách Thông chết rồi, may mắn là Quách gia không có bị liên lụy. Hoàng hậu tâm tình bi thương, nhưng cũng đã chuẩn bị tâm lý. Càng làm cho bà bi thống chính là, thời điểm Kỳ Mộ con mình nói đáng chết (thân là tướng lĩnh, thống hận nhất chính là loại này hành vi) thì bà đã biết hoàng đế sẽ không bỏ qua.

Ngày hôm đó, hoàng hậu lại nhận được tin tức, nói là Ngũ hoàng tử ở trong ngự hoa viên gặp Ôn Uyển Quận chúa, hai người còn nói chuyện một lúc với nhau. Sắc mặt hoàng hậu vô cùng không tốt. Từ sau sự kiện phản loạn, hoàng đế liền đối với phi tử hậu cung và hoàng tử công chúa lạnh nhạt đi rất nhiều. Số lần sủng hạnh phi tử so với trước kia cũng giảm một nửa.

Sau khi xảy ra chuyện của Quách Thông, hoàng đế còn trực tiếp tước quyền chủ quản hậu cung của bà, phân cho hai vị Quý phi cùng nhau chấp chưởng. Mặc dù như thế, nhưng hoàng đế đối với Tần phi hậu cung, ngay cả với mỹ nhân mới tới không có ham muốn gì. Một tháng nửa tháng cũng không được chiêu thị tẩm.

Bởi vì đề nghị của Ôn Uyển làm cho hoàng đế đối với nữ sắc hạn chế bớt tâm tư, cường điệu dưỡng thân, hoàng đế có thể vì thế mà sống đến tám mươi năm. Nếu như mỹ nhân hậu cung mà biết nguyên nhân thực sự, nhất định mỗi ngày sẽ hướng hình nhân của Ôn Uyển mà đâm châm.

Hoàng hậu rất lo lắng, lòng dạ lão Ngũ vốn hẹp hòi, không ngờ hắn chậm chạp không muốn kết hôn, chính là muốn đánh chủ ý lên người Ôn Uyển. Hoàng đế đối với nữ nhân hậu cung không hề để tâm, mà Ôn Uyển tuy rằng một tháng số lần tiến cung có thể đếm được trên đâu ngón tay, nhưng hoàng đế sủng ái Ôn Uyển rõ như ban ngày. Hoàng hậu không chút nào hoài nghi, dù cho Ôn Uyển có muốn ánh trăng trên trời, hoàng đế cũng sẽ cho người hái xuống. Hiện tại lão Ngũ lại đánh chủ ý lên Ôn Uyển, đây cũng không phải là tín hiệu tốt.

Hoàng hậu vốn muốn Kỳ Phong lấy Ôn Uyển, đích tử kết duyên với Ôn Uyển, vừa hay là chuyện tốt. Thế nhưng cuối cùng không ngờ hoàng đế lại phản đối, sau đó không lâu đã chọn Vũ Đồng, con gái của Hình bộ thượng thư Phương đại nhân làm vợ cả. Đã triệt để cắt đứt liên hệ cùng Ôn Uyển.

Trong nội tâm hoàng hậu thầm hận. Sớm biết như vậy liền tự mình tuyển vợ cho hắn. Nếu quả thật để hắn thực hiện được, nắm trong tay vương bài Ôn Uyển. Không nói đến việc hoàng đế càng ngày càng trọng dụng hắn, mà ngay cả tiền bạc trên tay cũng chỉ cần vung bút là có. Đến lúc đó, chắc chắn sẽ uy hiếp đến địa vị của Thái tử, cũng sẽ vượt qua mặt hai đứa con khác của bà.

“Hoàng hậu nương nương, người không nên quá lo lắng.Ta xem Ôn Uyển quận chúa cũng không có ý với Ngũ hoàng tử, chắc có lẽ là không vừa ý Ngũ hoàng tử đâu”. Bội ma ma an ủi.

“Cho dù là vạn nhất cũng không thể tồn tại. Nếu hắn thật sự cưới Ôn Uyển, tình thế sẽ nghịch chuyển, hoàng thượng nhất định sẽ bắt đầu coi trọng lão Ngũ, cho nên, phải mau chóng cho hắn kết hôn “. Hoàng hậu nhớ tới thời điểm lần trước vừa nhắc đến chuyện này đã bị Kỳ Huyên cự tuyệt, hắn nói không muốn đại hôn nhanh như vậy. Không ngờ lúc ấy hắn đã có tâm tư này, thật sự đáng hận.


Thời diểm Hạ Dao hồi phủ, cười nói: ” Quận chúa, ta thấy ánh mắt của Ngũ điện hạ, hẳn là đánh chủ ý lên người Quận chúa”.

Ôn Uyển đối với dạng người như vậy rất khinh thường: ” Hắn đánh chủ ý lên ta thì thế nào? Những năm này người đánh chủ ý lên người ta còn thiếu sao? Người khác kiêng kỵ hắn là hoàng tử còn ta thì không. Nếu như hắn muốn dùng thủ đoạn chi phối ta, cứ việc thử, nhìn xem rốt cuộc ai mới là người chịu thiệt”.

Hạ Dao nghe vậy, có chút cẩn thận hỏi thăm: ” Quận chúa, ta cảm thấy, kỳ thực Ngũ hoàng tử cũng không tệ”. Lời này của Hạ Dao không hẳn là thăm dò, cũng không phải nói cái khác mà nàng sợ Ôn Uyển thật có ý nghĩ khác. Nếu có, nàng nhất định phải đem ý nghĩ này cắt đứt từ lúc mới nảy sinh.

Ôn Uyển liếc Hạ Dao : ” Ngươi là có ý gì? muốn thăm dò ta? Ở hoàng cung ta mỗi ngày đều ngủ không ngon. Chờ sau khi ta gả cho quận mã. Ta nói đông hắn không dám đi tây. Gả cho hoàng tử là tự tìm tai vạ. Hơn nữa, Yến Kỳ Huyên há lại cam tâm làm loại Vương gia nhàn tản. Cậu Hoàng đế sớm muộn gì cũng đem hai phiên Vương còn lại trừ bỏ, cũng sẽ không cho hoàng tử đất phong một lần nữa, về sau các hoàng tử đều phải ở kinh thành. Cuộc chiến tranh ngôi vị về sau so với bây giờ càng thêm kịch liệt hơn.

Hạ Dao im miệng không nói.

Nhưng điều mà Ôn Uyển không có nghĩ tới là Yến Kỳ Huyên trực tiếp cùng hoàng đế biểu lộ cõi lòng, hắn nói với hoàng đế, hắn muốn cưới Ôn Uyển làm vợ.

Sắc mặt của Kỳ Huyên có chút đỏ: “Không dám lừa gạt phụ hoàng, từ lần gặp Ôn Uyển muội muội khiêu vũ nhi thần lại càng khó quên. Đến trong mộng cũng gặp bóng hình xinh đẹp của muội muội. Nhi thần muốn cầu phụ hoàng đồng ý, cho nhi thần lấy biểu muội. Nhi thần cam đoan với phụ hoàng, nhất định sẽ đối xử tốt với biểu muội.”

Trên mặt Hoàng đế hiện lên tươi cười. Xem ra Ôn Uyển đã trưởng thành, ngay cả đứa con ưu tú nhất của mình cũng nhìn trúng. Trong lòng Hoàng đế có loại cảm khái nhà có nữ nhi sắp trưởng thành : ” Từ sau chuyệnTào Tụng, Ôn Uyển đã hướng ta xin một đạo thánh chỉ. Hôn sự của nàng sẽ tự mình làm chủ. Nếu nó không nhìn trúng con thì trẫm sẽ không hạ tứ hôn ý chỉ”.


Yến Kỳ Huyên biết rõ, lời này của hoàng đế, trên mặt nói không tứ hôn. Kỳ thực là đang nói, Ôn Uyển không có nhìn trúng hắn. Nhưng hắn đã mở miệng thì không thể dễ dàng từ bỏ như vậy, ” Con nghĩ biểu muội khẳng định đối con có chút hiều lầm, sau khí tiếp xúc nhiều hơn, hiểu nhau kỹ hơn. Nhi thần tin tưởng, chỉ cần biểu muội đối với hiểu rõ con, nhất định sẽ có chỗ thay đổi”. Có được hay không không nói trước được. Hiện tại nghĩ muốn tiếp cận Ôn Uyển, tất nhiên cần có sự đồng ý của hoàng đế trước. Hoàng đế đồng ý thì những người khác cũng không nhiều lời được nữa.

” Chỉ cần Ôn Uyển đồng ý, trẫm sẽ tứ hôn, đợi nàng thủ hiếu xong nhất định sẽ cho hai đứa thành hôn”. Hoàng đế nhìn nhi tử anh tuấn tiêu sái, văn võ song toàn, liền ha ha cười không ngừng.

Sau khi Kỳ Huyên rời khỏi, hoàng đế cho người đem lời này chuyển cáo lại với Ôn Uyển. Ôn Uyển nghe xong thì trả lời rất rõ ràng. Không gả!

Ôn Uyển cảm thấy kỳ lạ, Kỳ Huyên dựa vào cái gì mà nghĩ nàng sẽ nguyện ý gả cho hắn. Bằng thân phận hoàng tử? Hay bằng hắn lớn lên mỹ mạo, phong thái bất phàm?

Ôn Uyển nhìn quả lựu chin trên cây, sai Hạ Dao hái xuống vài quả. Ôn Uyển nhìn bên trong quả lựu đỏ tươi ngon ngọt, tùy ý chọn lấy một quả. Sau khi Hạ Dao nhận lấy liền tách ra, bên trong lập tức lộ ra hạt lựu trong suốt như bảo thạch. Ôn Uyển bóc một nắm bỏ vào trong miệng, chua ngọt đầy nước, hương vị rất ngon. Hạ Ảnh đem những quả còn lại mang vào, cho người bóc xong liền đặt ở trong mâm.

Ôn Uyển ăn lựu, cảm thấy thật vui sướng. Còn ở một bên phân phó, đem thạch lựu đều hái xuống, khoảng thời gian này có đồ ăn ngon rồi.

Hạ Ngữ trở về nói: “Quận chúa, Ngũ hoàng tử ở bên ngoài cầu kiến”.


Ôn Uyển nghe xong, lười biếng nói đã biết, sau đó lại nói, chính mình đang bận không rảnh tiếp đón, bảo hắn ngày khác đến. Ôn Uyển một chút cũng không sợ đắc tội Ngũ hoàng tử Kỳ Huyên, là hắn tự tìm tới cũng không phải bản thân nàng mời hắn tới cửa.

Ôn Uyển nhìn mấy sọt lựu. Cười ha ha nâng một giỏ đi hoàng cung, cho hoàng đế nếm thử. Lại tặng một ít đến La phủ.

Ngũ hoàng tử chỉ đến phủ quận chúa có một lần, chưa đến ngày hôm sau, thì trong kinh thành ai ai cũng đều biết. Ngũ hoàng tử Kỳ Huyên đối Ôn Uyển quận chúa chung tình.

Lại nói đến, Ngũ hoàng tử Kỳ Huyên, cùng Trấn Nam thế tử Từ Trọng Nhiên, đại phò mã Tào Tụng và con trai của Hộ bộ thượng thư Doãn Hữu Hi, là kinh thành tứ đại công tử.

Tào Tụng, Doãn Hữu Hi đã lấy vợ, gia tộc Từ Trọng Nhiên xuống dốc, cho nên không cần phải suy nghĩ liệt kê. Cũng chỉ còn lại Ngũ hoàng tử chưa có cưới vợ. Ngũ Hoàng tử cùng Ôn Uyển quận chúa, thực nên gọi là trai tài gái sắc, trời sinh một đôi.

Đương nhiên, cũng có rất nhiều người đều nhao nhao khen ngợi Ôn Uyển quận chúa vận khí tốt. Cái gọi là dễ dàng được ngàn vàng, khó được hữu tình lang. Có thể được một hoàng tử vừa anh tuấn vừa quý trọng yêu tha thiết, quả thật là một phúc khí lớn lao.

Ôn Uyển đối diện với mấy lời đồn đãi này, không thừa nhận cũng không phản bác.

Ôn Uyển ở trong phủ đệ thoải mái nhàn nhã, Bạch Thế Niên lại đang tiếp nhận mỹ nhân nóng bỏng theo đuổi. Thích Lệ Nương đối hắn yêu thích không rời, không phải hắn thì không lấy chồng, tướng sĩ ở biên quan không ai không biết. Ai cũng nói hắn có phúc khí. Phải phúc khí hay không thì chỉ có mình hắn biết.

Bạch Thế Niên cưới vợ, cũng đã qua ba năm. Cổ đại trượng phu chịu tang vợ tối đa ba năm. Đương nhiên hiện tại lí do của hắn là muốn giữ đạo hiếu. Nhưng quy củ ở biên quan không có sâm nghiêm như kinh thành. Tại biên quan, cái loại này qua hôm nay liền không biết ngày mai, là cái địa phương nhiều thầy tướng số một năm sinh hoat nhiều nhất. Mãn tang, thủ một năm hiếu, liền cưới vợ cũng không có ai phản đối. Triều đình đối với việc này cũng nhắm mắt làm ngơ.

Thích Lệ Nương ở chỗ Bạch Thế Niên, khi bại khi thắng, mặc kệ Bạch Thế Niên nói như thế nào nàng vẫn kiên trì không buông. Đem một thân thâm tình, biểu diễn phát huy đến hoàn mỹ vô khuyết. Thích Lệ Nương lại một lần nữa không gặp được Bạch Thế Niên, nắm nắm tay, cắn chặt môi dưới, nàng không tin, nàng không thể lung lay được tâm địa sắt thép của Bạch Thế Niên. ( đối vs nam tử mà nói, ngươi càng dán chặt, người ta càng không để ý ngươi)


Thích Lệ Nương đi rồi, Bạch Thế Niên mới đi ra ngoài, đứng trên đỉnh đồi, gió hiu hiu khẽ phất qua tóc hắn, thổi hướng xa xa. Mắt Bạch Thế Niên nhìn về phía kinh thành. Trước mắt đều là sa mạc, thế nhưng suy nghĩ của hắn đã bay về hướng kinh thành.

Nữ nhân kia, nàng lúc này đang làm cái gì?

Những hành động của Thích Lệ Nương không có làm Bạch Thế Niên cảm động, nhưng lại làm cho người bên cạnh Bạch Thế Niên cảm động. Chỉ cần bắt được cơ hội liền giúp nàng làm công tác tư tưởng.

Hôm đó, bằng hữu tốt nhất của Bạch Thế Niên, Trương Nghĩa, Bảo Bảo Cương lại bắt đầu thay phiên nhau khuyên bảo “Thế Niên, huynh đừng có cố chấp như vậy. Đây chính là cơ hội tốt, huynh ngàn vạn lần không nên bướng bỉnh như thế, không khéo thì chỉ có thể như vậy cô độc cả đời. Hơn nữa Thích tiểu thư chính là đệ nhất mỹ nhân của biên quan, cũng không chênh lệch quá với ngươi. Vì sao ngươi lại cố chấp như thế?”

Bạch Thế Niên vẫn trước sau như một cự tuyệt, nửa điểm cũng không buông miệng.

Hai người không khỏi có chút nhụt chí, nhìn qua lão thần đang nhàn nhã bên cạnh: ” Quân sư, vì sao ngươi không khuyên giải hắn một chút?”

Diệp Tuần cầm một hạt đậu, ném vào mồm chậm rãi nhai nhai. Con mắt mang ý cười nhẹ nhàng nhìn về pho tượng Bạch Thế Niên. Nghĩ lại tướng quân bọn hắn, thật sự là tình thánh rồi.

Bạch Thế Niên thấy hai người còn muốn nói tiếp thì kiên quyêt nói: ” Về sau các người cũng không cần nói lại nữa. Nam tử hán đại trượng phu, đã nói ra được thì nhất định phải tuân thủ. Ta đã đáp ứng Thanh nhi, thì ta nhất định phải làm được. Các ngươi cũng không cần phải khuyên ta, ta nhất định không thay đổi chủ kiến, hãy cho người tới nói với Thích cô nương, nói Bạch mỗ ta đa tạ sự ưu ái của nàng. Nhưng Bạch mỗ không có ý định cưới vợ”.

Bào Bảo có chút phiền não, ” Làm sao ngươi lại cố chấp như thế? Nếu như ngươi không quật cường như thế… Có nguyên soái chiếu cố, về sau còn sợ Trần A Bố ở ngoài ánh sáng âm thầm làm mấy chuyện xấu sao?” Từ khi truyền ra chuyện Thích Lệ Nương đối với tướng quân bọn hắn chung tình, Trần A Bố bắt đầu âm thầm ngoài ánh sáng, nhằm vào Bạch Thế Niên đối nghịch.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận