Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Tư Hàm khóc rất thương tâm, nàng cảm giác mình rất vô tội. Nàng chỉ muốn cùng Doãn Hữu Hi nói chuyện một chút về thi từ thôi. Tại sao chuyện lại thành thế này, tại sao lại vượt qua tưởng tượng của nàng, dẫn đến kết quả như thế. Ngay cả mẫu phi của nàng cũng không tin nàng.

“Không ích lợi gì đâu, không có ý của phụ hoàng con, sao Hoàng hậu lại hạ ý chỉ như vậy. Tư Hàm, ai bảo con làm ra chuyện như thế. Một bước sai, từng bước sai. Đây là con tự tạo nghiệt, thì phải tự mình gánh chịu hậu quả.” Hiền phi khổ sở không chịu nổi. Trong khoảng thời gian gần đây vì chuyện này mà bà bị Hoàng Thượng khiển trách, hoàng hậu trách cứ. Phi tần khác thì âm thầm cười nhạo, bà cũng bị rất nhiều uất ức. Ai bảo Tư Hàm là nữ nhi của mình, là nữ nhi duy nhất đây!

“Ca ca, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Muội không có, muội thật không hề tư tương thụ thụ* hắn. Rốt cuộc, rốt cuộc là người nào đáng hận như vậy.” Nhìn thấy Kỳ Huyên đi vào, Tư Hàm giống như nắm lấy cọng cỏ cứu mạng.

*Tư tương thụ thụ: chỉ việc không phải công khai cho nhận.

“Ta đã cho người đi thăm dò rồi, không tra ra được là ai nói. Muội cũng đừng kêu oan ức nữa, có hậu quả xấu hôm nay cũng chính muội tự gây ra. Phụ hoàng đang chọn người rồi, trong lòng muội hãy tự chuẩn bị đi.” Kỳ Huyên nhìn muội muội mà mình thương yêu, vốn có thể gả được chỗ tốt hơn, để tăng thêm người giúp đỡ cho mình. Hiện tại ngược lại, bây giờ còn để cho người khác khinh bỉ chê cười, vừa nghĩ đến thôi hắn đã muốn hộc máu.

Hiền phi nghĩ xa hơn Tư Hàm một chút: “Chuẩn bị, chuẩn bị cái gì?”

Kỳ Huyên nhìn muội muội còn đang khóc, rồi lại nhìn sang mẫu phi của hắn, dù có muốn tức giận cũng không được. Ban đầu hắn đã bảo bà không nên cho muội muội ngày ngày học thi làm từ. Giờ thì học thành cái dạng gì rồi: “Theo con đoán, chắc là phụ hoàng muốn gả Tư Hàm đi rồi.” Gả đi xa thì mắt không thấy tâm không phiền.

Hiền phi lớn tiếng khóc lên.

Quả nhiên, không bao lâu sau, Hoàng Đế đã chỉ hôn, gả Tư Hàm cho đích thứ tử (con thứ của vợ cả) của Tuyên bá ở Tuyên Châu. Đích thứ tử không cần chống đỡ môn hộ gì chỉ cần nàng chấp nhận gả qua là được. Nghe nói người này cũng là tài tử phong lưu phóng khoáng. Hoàng Đế vì hứng thú của Tư Hàm mà tìm cho nàng ấy. Tư Hàm nhận được tin tức, khóc đến hôn thiên ám địa. Nàng không muốn rời khỏi kinh thành, nhưng Hoàng Đế đã hạ thánh chỉ, còn ra lệnh Tư Thiên giám chọn thời gian rồi.

Ôn Uyển nghe đến đó thì cảm thấy cuộc nói chuyện của nàng chỉ tốn công vô ích. Cậu Hoàng Đế là người anh minh thần võ, sao có thể sẽ bị người ta nắm mũi dắt đi: “Chuyện này không bị truyền ra ngoài chứ?”

Hạ Dao cười lắc đầu. Thật ra Ôn Uyển đã suy nghĩ nhiều rồi. Nàng cho rằng tất cả mọi người đều giống nàng sao, có mạng lưới tình báo tinh vi như vậy (Hoàng Đế cũng không còn kiêng kỵ nàng), bất kể là trong hoàng cung hay trên triều, chỉ cần có chuyện gì xảy ra thì không đến một lúc nàng đã biết. Rất nhiều người căn bản không nghe thấy tiếng gió này. Kể cả Doãn gia có mười cái đầu, cũng không dám truyền chuyện này ra bên ngoài. Có người cho dù nghe được một chút tiếng gió nhưng cũng đóng miệng lại thật chặt. Nếu bị Hoàng Đế bắt được, thì chỉ có gặp tai hoạ thôi.

Dĩ nhiên, ban đầu nàng nói một ít chuyện, căn bản là không liên quan đến cơ mật, chỉ là nói tin tức nhận được cho Ôn Uyển. Nào biết đâu rằng, Ôn Uyển lại đi nói với Hoàng Đế. Làm cho nàng phải đổ mồ hôi lạnh.

Ôn Uyển không biết là Hạ Dao hiếm khi bát quái, nên cứ nghĩ rằng Hoàng Đế thật sự muốn hạ thánh chỉ tứ hôn. Nàng thật sự nhìn không được nên mới lắm mồm. Nhưng Hoàng Đế lại cho rằng chuyện này đã khuếch tán ra ngoài, chỉ là mọi người không dám nghị luận ở bên ngoài thôi, cho nên hoa hoa lệ lệ hiểu lầm.

Ôn Uyển thấy không có chuyện gì nên cũng buông chuyện này xuống rất nhanh. Buổi sáng khi nhìn thấy khắp nơi đều là sương, một mảnh trắng mờ. Ngày hôm qua nàng nói với Hoàng Đế muốn đi thôn trang dưỡng bệnh. Hoàng đế không cho đi. Ôn Uyển rất buồn bực, nơi này quả thật rất lạnh. Sao phải nhất định để cho mình hết năm mới được đi.

Nhưng mà, mấy ngày sau lại nhận được một tin tốt.

Dùng xong bữa sáng, nghe được phía ngoài có người tới bẩm: “Quận chúa, Khương Lâm Khương chưởng quỹ trở lại.”

Năm ngoái Khương Lâm buôn bán lời rất nhiều tiền cho nàng. Năm nay Khương Lâm buôn bán còn lời nhiều hơn. Hai năm đã buôn bán lời hơn ngàn vạn lượng. Dĩ nhiên, chuyện này thành công là do công lao của việc nàng làm lũng đoạn ngành sản xuất. Bởi vì chỉ thuyền của hắn mới đạt được phê chuẩn viễn dương mậu dịch cộng thêm toàn bộ đồ được vận chuyển đi ra ngoài căn bản đều là đồ tốt mà người khác không tìm được ( không chỉ không tìm được, mà có tìm được thì cũng là phạm pháp). Lũng đoạn ngành sản xuất, lợi nhuận là món lãi kếch sù. Dĩ nhiên, vận khí tốt cũng là nguyên nhân chủ yếu. Ba con thuyền lớn của Ôn Uyển ra biển nhiều lần như vậy, nhưng không có lần nào đụng phải biển động và bão. Thật là vận khí tốt đến phát sợ.

Bất kể là người cổ đại, hay là người hiện đại thì đều có một loại mê tín. Có người trời sinh đã mang tới tiền tài. Khương Lâm cũng tin tưởng, bởi vì Quận chúa là người mang tới tiền tài, cho nên ông trời chiếu cố.

Ôn Uyển sai Hạ Ảnh nhận chiếc hộp Khương Lâm đưa lên: “Quận chúa, nô tài mang về cho Quận chúa một vài thứ tốt.”

Hơn hai mươi cái rương lớn, có bảo thạch to và hột xoàn, còn có thảm lông cừu tinh mỹ và rất nhiều đồ tốt làm cho người ta hoa cả mắt.

Ôn Uyển nhìn thảm lông cừu tinh mỹ, đột nhiên nở nụ cười. Hạ Dao hiểu ý, lấy chăn lông cho Ôn Uyển nhìn. Ôn Uyển vuốt ve thảm lông mềm mại thoải mái, rồi hỏi một câu làm cho người ta nghe không hiểu ý của nàng: “Tại sao người Ba Tư có thể dùng lông cừu làm thảm, mà chúng ta không thể dùng lông cừu may xiêm y. Rất lâu rồi chưa được mặc quần áo làm từ lông cừu.”

Hạ Dao và Hạ Ảnh liếc mắt nhìn nhau. Các nàng biết, Quận chúa lại có ý nghĩ mới rồi. Hơn nữa còn là muốn dùng lông cừu may xiêm y. Ôn Uyển có ý nghĩ này thì sẽ giao phó hành động.

Ôn Uyển phất phất tay, để người ta khiêng toàn bộ đồ xuống. Hỏi Khương Lâm chuyện ở trên biển. Khương Lâm tinh tế kể lại từng chuyện. Còn nói chuyện của năm hòn đảo. Từ địa lý phân bố của năm hòn đảo, đến địa hình và trên đảo còn có sinh vật sống gì, đều miêu tả cặn kẽ rõ ràng.

Ôn Uyển nghe nói tất cả năm hòn đảo đều có nước, nhưng trong đó có hai hòn đảo tương đối nhỏ. Trên đảo, cây cối cũng không nhiều.

Ôn Uyển cầm trong tay một cây quạt tinh mỹ, đưa tay vuốt vuốt cây quạt, đừng tưởng rằng Ôn Uyển không để tâm nghe. Nếu có một chút không đúng, nàng lập tức lên tiếng hỏi. Sau khi nghe Khương Lâm kể xong liền nói: “Ngươi cứ trở về đoàn tụ với người nhà đi, có việc gì ta sẽ tìm ngươi.”

Ôn Uyển chờ Khương Lâm đi rồi, nàng viết một trang giấy, rồi bảo Hạ Dao đi đặt mua những vật này xong mới xoay người đi xem hai mươi mấy cái rương lớn. Đồ trong này mỗi một dạng đều là đồ tốt, nàng tự mình chọn lựa vài món tốt nhất, chuẩn bị đưa cho Hoàng Đế. Tiếp theo sẽ giữ lại hơn phân nửa đồ nàng thích. Sau đó lại phân loại, để cho Hạ Ngữ bọn họ đưa đến các phủ.

Hoàng Đế đối với những lễ vật này không quan tâm nhiều lắm. Chỉ nhìn gương mặt tái nhợt không có nhiều huyết sắc của Ôn Uyển (Ôn Uyển trang điểm), thân thể lại gầy yếu, thì đau lòng khỏi phải nói: “Diệp thái y, không phải nói Ôn Uyển chỉ bị kinh sợ quá độ, điều dưỡng mấy ngày là khỏe à? Sao bây giờ lại thành bộ dáng này, đây chính là kết quả tốt mà ngươi điều dưỡng sao?”

Hạ Dao ở bên cạnh liền nói: “Hoàng Thượng, Quận chúa, Quận chúa vì bỏ hẳn tật xấu thấy máu liền ngất nên nửa tháng này vẫn luôn huấn luyện mình không sợ máu nữa, vì vậy tinh thần mới kém như vậy. Xin Hoàng Thượng khuyên giải Quận chúa nhiều hơn.” Hai chủ tớ hợp tác, càng ngày càng ăn ý rồi.

“Con, con làm cái gì vậy, con không muốn sống nữa sao?” Hoàng Đế vừa sợ vừa giận. Ôn Uyển lắc đầu nói không có chuyện gì. Còn tỏ vẻ sau này thấy máu thì sẽ không hôn mê nữa, ít nhất có thể kiên trì một lúc.

Hoàng Đế nổi giận: “Đứa nhỏ này con muốn cậu nói bao nhiêu lần nữa đây? Hạ Dao, lần sau Ôn Uyển làm chuyện nguy hiểm như vậy thì ngăn cản cho ta.”

Ôn Uyển cười ha hả: “Không biết nói sao cậu mới không nói nữa đây. Đừng nói chuyện không vui đó. Rượu lần trước cháu mang đến đâu rồi, hôm nay phải uống hai chén mới được.”

Hạ Dao ở bên cạnh lập tức nói: “Quận chúa, Thái y nói, lần này đã đổi thuốc mới cho Quận chúa, người không thể uống rượu.” Ôn Uyển chép miệng không lên tiếng.

Hoàng Đế nhìn bộ dáng này của nàng, không khỏi bật cười. Mặc dù sắc mặt không tốt, nhưng tinh thần đã khỏe hơn rất nhiều. Nếu cứ tiếp tục điều dưỡng thì tin tưởng sẽ nhanh chóng khỏi hẳn.

“Hoàng Thượng, Ngũ hoàng tử cầu kiến.” Ôn Uyển vừa nghe thấy thế liền nói mình phải về Vĩnh Ninh cung. Chờ sau khi Hoàng Thượng hết bận, thì sai người truyền mình tới đây.

Hoàng Đế nhìn vẻ mặt Ôn Uyển không muốn tiếp xúc nhiều với Kỳ Huyên cũng gật đầu cười. Ôn Uyển vô cùng có chủ ý, nếu nàng đã không muốn thì hắn sẽ không miễn cưỡng. Hơn nữa tính tình của Ôn Uyển quả thật không thích hợp với môi trường quá phức tạp này. Phụ hoàng cũng vì lo lắng điểm này, nên mới không hạ thánh chỉ tứ hôn. Lại nói tiếp, hắn chưa từng nghe qua Vương Phi nào lại mê rượu, kiếm tiền giỏi đâu. Nàng làm Quận chúa thì sau này dù có gả cho ai đi nữa cũng có thể tự mình làm đương gia và kiềm chế Quận mã. Nhưng trở thành Vương Phi thì không được. Mỗi khi Hoàng Đế nhớ lại những gì Ôn Uyển đã làm cho mình, trong lòng liền mềm nhũn. Cuối cùng hắn quyết định cứ làm theo ý thích của nàng đi!

Ôn Uyển ở cửa lớn của điện Dưỡng Hòa nhìn thấy Ngũ điện hạ, chỉ chào hỏi hắn rồi xoay người rời đi. Sắc mặt của Kỳ Huyên vô cùng khó coi, thậm chí ngay cả nói chuyện với mình nàng cũng không muốn sao? Coi hắn như là hồng thủy mãnh thú vậy.

Hoàng Đế và Kỳ Huyên nói chuyện thật lâu đến lúc Kỳ Huyên sắp rời khỏi: “Mấy ngày hôm trước mẫu hậu con đã nói với trẫm là sẽ chọn lựa mấy vị khuê tú cho con. Trẫm nhìn thấy họ cũng không tệ. Qua năm mới con cũng đã mười chín rồi, nên lựa chọn Vương phi cho con mới phải.”

“Phụ hoàng, nhi thần thích. . . . . .” Kỳ Huyên sửng sốt thật lâu, mới ấp úng nói.

“Ta có hỏi Uyển Nhi rồi, nàng đã tỏ rõ ý của mình. Trẫm cũng cảm thấy hai đứa không thích hợp lắm. Con yên tâm, trẫm sẽ bảo hoàng hậu chọn một tiểu thư khuê các cho con hài lòng.” Nhìn bộ dạng lo lắng của nhi tử, Hoàng Đế cười nói.

“Phụ hoàng. . . . . .” Kỳ Huyên kiên trì.

Hoàng Đế nhìn thấy hắn nâng cao lồng ngực không muốn khuất phục thì không khỏi cười: “Được rồi, trẫm cho con thêm một cơ hội. Bây giờ con đi đến Vĩnh Ninh cung, nếu như Uyển Nhi nói đồng ý, trẫm sẽ tứ hôn cho con. Còn nếu Uyển Nhi không đồng ý thì con phải chọn một người hợp với mình trong đám người được tuyển chọn.”

“Tạ ơn phụ hoàng.” Lúc Kỳ Huyên đi ra, hai tay nắm chặt thành quyền.

Hạ Nhàn đi tới bẩm báo: “Quận chúa, Ngũ hoàng tử cầu kiến. Ngũ hoàng tử nói, có lời muốn nói với Quận chúa, xin Quận chúa hãy gặp mặt.”

Ngược lại Ôn Uyển cảm thấy có hứng thú liền cười sai người bưng nước trà tới. Kỳ Huyên uống xong rồi nhíu mày nhưng vẫn nhìn Ôn Uyển. Kỳ Huyên tự nhận là không có gì không xứng với Ôn Uyển. Nên hắn nghĩ vỡ đầu cũng nghĩ không ra tại sao Ôn Uyển lại chướng mắt mình.

Ôn Uyển cười híp mắt nói: “Huynh rất tốt, cũng giống Tào Tụng, đều rất tốt. Đáng tiếc, lại không phải là khẩu vị của ta.” .

Kỳ Huyên nhìn Ôn Uyển nói: “Tại sao muội lại cự tuyệt dứt khoát vô tình như vậy? Thậm chí chưa hiểu rõ gì về ta thì đã nói không được rồi, như vậy, có phải quá võ đoán hay không?”

Ôn Uyển khẽ cười nhìn Ngũ hoàng tử diễn trò ở trước mặt nàng, đáng tiếc, khả năng diễn kịch của nàng còn thành thạo hơn cả hắn: “Ta vẫn luôn tin tưởng. Nếu như hợp khẩu vị của mình, thì chỉ cần nhìn một cái là đã có câu trả lời. Không cần phải tốn thời gian đi tìm hiểu rõ nữa.”

Giọng điệu của Kỳ Huyên mang theo khinh thường: “Người như thế nào mới lọt vào mắt của muội chứ? Ánh mắt của biểu muội cao như vậy, đoán chừng, người có thể lọt vào mắt của muội trong thiên hạ không tìm ra được.”

Ôn Uyển tự giễu: “Huynh cũng không cần cảm thấy uất ức. Nếu như cậu Hoàng Đế không thương yêu ta, ta nghĩ huynh thà dùng hai mắt để nhìn con mèo con chó ở ven đường cũng sẽ không thèm liếc mắt nhìn ta lấy một cái. Ta là cái dạng gì ta còn không biết hay sao? Có thể lọt được vào mắt của thiên hoàng hậu duệ quý tộc như huynh, nói ra người nào sẽ tin tưởng.”

Kỳ Huyên ngược lại bật cười: “Biểu muội không tin tưởng bản thân đến vậy sao?”

“Ta tự mình biết rõ, muốn tướng mạo không có tướng mạo, muốn tính tình cũng không tốt. Cho nên, từ nhỏ đến lớn không có ai thích, không có nổi hai người bằng hữu bên cạnh. Ta là người như vậy, ta thật không nhìn ra trên người mình có cái gì để cho người khác thích. Trừ biết làm ăn ra, ta đúng là không làm được gì cả.” Ôn Uyển cười nói.

Trong lòng Kỳ Huyên thất kinh, nhưng trên mặt vẫn cười nói: “Biểu muội đã quá khiêm nhường rồi.”

Ôn Uyển hồn nhiên vô tình nói: “Không phải khiêm nhường, là tự mình biết rõ. Con người của ta rất đơn giản, trừ kiếm tiền thì chính là uống rượu, không thích nghĩ quá nhiều chuyện. Cũng vì như thế mới có thể bị tính toán ba lần bốn lượt. Nếu thật sự gả vào hoàng gia, cho dù có cậu Hoàng Đế thương yêu, cũng sẽ bị người khác tính toán đến xương cốt cũng không còn. Nói lời không may mắn ……. nếu như cậu Hoàng Đế đi trước ta, không có cậu Hoàng Đế bảo hộ che chở, ta sẽ bị người ta tính toán đến chết. Ta rất tiếc mệnh, vì vậy vẫn nên rời xa nó một chút mới tốt.”

Kỳ Huyên có chút nghi ngờ hỏi: “Ý của muội là muội không muốn gả cho ta bởi vì ta là hoàng tử?”

Ôn Uyển lắc đầu: “Đó là đương nhiên, gả cho huynh, ta chỉ là một Vương phi có danh hiệu Quận chúa. Tất cả đều phải dựa theo tiêu chuẩn con dâu của hoàng gia để làm việc. Còn nếu như không gả vào hoàng thất, ta vẫn là Tôn quý Quận chúa, có thể làm bất kỳ chuyện gì ta muốn làm. Huynh nên hiểu sự khác nhau trong chuyện này.”

Kỳ Huyên không nghĩ tới đáp án của Ôn Uyển lại là như vậy. Nhưng hắn vẫn tranh thủ thêm một chút: “Biểu muội, ta biết rõ cố kỵ của muội. Muội lo lắng ta lợi dụng muội để tranh thủ sự sủng ái của phụ hoàng, vì mình gia tăng thêm thế lực. Muội yên tâm, Yến Kỳ Huyên ta không phải là nam nhân hèn yếu như vậy. Ta sẽ dựa vào chính mình. Sở dĩ ta muốn cưới muội là vì ta thích muội. Ta mong muội cho ta một cơ hội chứng minh điều này. Chỉ cần cùng nhau đồng tâm hiệp lực, những thứ gọi là quy củ không phải là vấn đề.”

Ôn Uyển nháy mắt mấy cái: “Không là vấn đề thật sao? Huynh có cái gì chứng minh mà nói không là vấn đề?”

Yến Kỳ Huyên thoáng chốc bị nghẹn lời.

Ôn Uyển thấy Yến Kỳ Huyên không lên tiếng liền tiếp tục nói: “Huynh đã nói rõ ràng như vậy. Tốt, ta đây hỏi huynh? Ta gả cho huynh được ích lợi gì? Muốn địa vị thì hiện tại địa vị của ta còn cao hơn huynh, muốn tiền thì tiền bạc trong tay ta cả đời cũng dùng không hết. Gả cho huynh một chút chỗ tốt không có, chỗ xấu thì có một đống. Đầu tiên sẽ tăng thêm thế lực cho huynh, khiến huynh càng có cơ hội thượng vị. Trên thì muốn đối mặt với những trưởng bối như hoàng hậu, mẫu phi của huynh. Dưới thì ứng phó những huynh đệ tỷ muội của huynh. Huynh cho rằng ta có ham mê tự ngược, phải gả cho huynh để chịu hành hạ sao?”

Sắc mặt của Yến Kỳ Huyên thay đổi rồi lại thay đổi: “Ta không có. . . . . .” Nàng nói rất đúng về chuyện trong tương lai.

Ôn Uyển thấy Yến Kỳ Huyên phản bác, mặt lộ vẻ trào phúng trần trụi: “Không có? Nếu như ta vẫn còn là nữ nhân câm không có người chiếu cố, huynh chịu cưới ta sao? Huynh muốn cái gì, tự huynh biết rất rõ ràng, ta cũng biết rõ. Nói quá rõ ràng sẽ chỉ làm huynh khó coi thêm thôi. Ta nguyện ý để lại một con đường cho huynh, lưu lại thể diện cho huynh, là nể tình của cậu Hoàng Đế. Huynh cũng đừng cố chấp. Sớm ngày cưới một nữ tử tốt có tri thức hiểu lễ nghĩa, hiền lương thục đức, đừng lãng phí thời gian vào ta nữa.”

Sắc mặt Yến Kỳ Huyên xanh mét rời khỏi Vĩnh Ninh cung.

Hạ Dao không lên tiếng, nhưng Hạ Hương có mặt tại đó lại nói: “Quận chúa, ngài không cần nói trắng ra như vậy. Dù sao đã biết rõ rồi, không lấy là được.”

Mặt Ôn Uyển lộ vẻ châm chọc: “Không nói trắng ra như vậy, hắn còn cho rằng mình là Ngũ hoàng tử độc nhất vô nhị. Con rận nhiều hơn cũng không sợ ngứa, Hoàng hậu, Thái tử ta cũng đã đắc tội rồi, còn sợ thêm một người nữa sao.”

Hạ Hương còn muốn nói tiếp thì Hạ Dao lại lắc đầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui