Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Ôn Uyển lại một lần nữa vào hoàng cung nhìn thấy Hoàng Đế không bận rộn cho lắm, nên ăn cơm xong thì muốn Hoàng Đế đánh cờ với nàng. Hoàng Đế sợ nàng phí sức hao tổn tinh thần, đánh gần nửa canh giờ thì nhận thua.

Ôn Uyển thấy Hoàng Đế như vậy, nên rất vui mừng nhõng nhẽo cười nói: “Có cậu Hoàng Đế ở đây thật tốt. Có người thương yêu thật tốt; có người làm chỗ dựa thật tốt. Cảm giác không sợ trời không sợ đất thật tốt.”

Hoàng Đế nhìn bộ dáng của nàng, cho rằng nàng còn đang suy nghĩ chuyện lúc trước, liền vuốt đầu nàng khẽ nói: “Thật là một nha đầu ngốc. Cậu không thương cháu thì thương ai.”

Sau khi Ôn Uyển trở về, các đồ đặt mua đã được mang tới rồi. Ôn Uyển sai người làm thí nghiệm, tốn nhiều thời gian và phí sức. Tóm lại là muốn làm nhạt nước biển, kỹ thuật không được. Không nói hiện tại, chính là thế kỷ hai mươi mốt, kỹ thuật cũng còn chưa hoàn thiện.

Ôn Uyển bỏ qua không để ý tới nữa, cầm lấy tài liệu nghiên cứu về năm hòn đảo của Khương Lâm đưa. Năm hòn đảo này, hòn đảo lớn nhất có diện tích hơn bốn trăm km vuông, nhỏ nhất là hơn hai trăm km vuông. Khoảng cách giữa chúng không tính là quá xa, hai hòn đảo xa nhất cũng chỉ cần đi năm ngày là có thể đến. Năm đảo đều có các nét đặc sắc riêng.

Không nghĩ tới, bây giờ nàng đã là chủ của năm hòn đảo rồi. Trên đảo có cây có nước, khụ, nếu có thể tự mình đến khảo sát, thì có thể chế định ra phương án tốt nhất rồi. Cũng may năm hòn đảo đã đánh dấu là của nàng, thuộc về sở hữu tư nhân của nàng.

Ôn Uyển cẩn thận nói với Khương Lâm thử xây dựng trước một đảo. Hòn đảo được chọn là nơi có tài nguyên nước và rừng rậm phong phú. Những hòn đảo khác tạm thời cứ để đó, từ từ sẽ làm tiếp!

Khương Lâm không rõ, tại sao Ôn Uyển phải chọn đảo, hơn nữa còn tỏ rõ đây là chuyện quan trọng nữa. Người khi đó, đối với những hòn đảo kia, chỉ nhìn mà không cảm thấy có chỗ hữu dụng không giống như bây giờ.

Nói xong chuyện về đảo, liền bàn sang chuyện vận chuyển hàng hóa. Bởi vì ông chủ phía sau thương hội Quảng Nguyên có địa vị đặc thù, cho nên hắn nhập hàng hóa đều là tốt nhất. Giá tiền đương nhiên cũng nhiều thêm vài phần lợi nhuận. Khương Lâm lại nói ra sầu lo của mình: “Sau này nếu đưa thêm mấy chiếc thuyền ra khơi nữa, sẽ có rất nhiều thứ cung cấp không đủ. Chờ hoàn toàn khai thông cấm biển, nguồn cung cấp của những thứ kia cũng sẽ tăng giá, tranh đoạt cũng sẽ lợi hại hơn.”

Ôn Uyển gật đầu, đây đúng là điều cần suy nghĩ trước: “Trước tiên ngươi kí kết khế ước mười năm với đại thương nhân buôn trà. Nếu họ không đồng ý mười năm, vậy thì tạm thời ký năm năm.” Đồ sứ có hầm lò của quan, gấm vóc có quan phủ chế tạo. Nhưng lá trà đều là ở trong tay đại thương nhân buôn trà. Bọn họ muốn tăng giá, nếu lấy quyền thế áp người, chỉ áp chết được nhất thời, chứ áp không được cả đời. Hơn nữa. Ôn Uyển cũng không phải là loại người nguyện ý bị nắm mũi dẫn đi. Nàng phải bắt đầu làm tốt công việc chuẩn bị. Xem ra, nàng còn phải làm một đại thương nhân buôn trà rồi.

Vừa nghĩ như thế, Ôn Uyển bắt đầu cẩn thận hồi tưởng mấy thánh địa lớn về sản xuất trà thời trước. Cũng may đời trước bởi vì đại bá nên nàng cũng thích uống trà, không thích mấy loại như cafe. Nên đối với cái này, có thể nói là hiểu rất rõ.

Ôn Uyển nhất nhất viết ra hết suy nghĩ trong lòng: An hóa tùng châm, Bảo hồng trà, Động Đình Bích loa, Đô quân mao tiêm, Nga Mi Trúc Diệp Thanh, Tây Hồ Long Tĩnh, Dương mao tiêm. . . . . .

Ôn Uyển viết ra toàn bộ những gì mình có khả năng nghĩ đến. Lại để cho Hạ Dao đi sưu tập mấy trọng địa sản xuất trà. So sánh tài liệu hai bên, Ôn Uyển phát hiện trên thị trường, cũng có không ít trà chưa lưu hành ra. Nói cách khác, chỉ cần mua được đất thích hợp, cổ động khai khẩn trồng lá trà. Cũng có thể thu nhập được một số tiền lớn. Đến lúc đó không chỉ cho chính thương hội của mình dùng, còn có thể bán cho những người khác.

Ôn Uyển tạm thời để chuyện này xuống. Không cần nóng vội vì gấp cũng không gấp được.

Ôn Uyển phụng bồi Hoàng Đế qua năm mới. Đến mùng sáu đầu tháng giêng, Ôn Uyển lấy lý do thân thể không chịu nổi, muốn đi Ôn Tuyền thôn trang tránh đông. Hoàng Đế tất nhiên là đồng ý chuyện đi nghỉ này đã trở thành thói quen rồi.

Đến Ôn Tuyền thôn trang không được bao lâu, Ôn Uyển nghe thấy tin tức nói, cậu Hoàng Đế sắc phong một vị mỹ nhân. Nghe nói vị mỹ nhân kia đi vào cung bái kiến Hiền phi, là biểu muội họ hàng xa của Hiền phi. Lúc ấy trên đường cậu Hoàng Đế vừa lúc gặp phải. Không tới mấy ngày, đã đón vào hoàng cung, sắc phong làm Quý tần tứ phẩm, ban thưởng cho phong hào là Lệ, từ đó hết sức sủng ái.

Ôn Uyển nhận được tin tức liền bĩu môi, nam nhân đều là người háo sắc. Nhưng Ôn Uyển tin tưởng cậu Hoàng Đế nhất định là người có chừng mực, nên cũng lười nói nhiều. Chỉ cần không quá phận, không có hại đến thân thể, thì sẽ không thuộc phạm vi quan tâm của Ôn Uyển.

Hạ Dao nhìn Ôn Uyển một cái: “Căn cứ vào tin tức có được, nô tỳ suy đoán đây có thể là đề nghị của Ngũ hoàng tử.”

Ôn Uyển mở to mắt, tiếp theo là im lặng. Vì củng cố địa vị của mẫu phi hắn ở hậu cung, mà phải dùng biện pháp như vậy. Ôn Uyển gật đầu tỏ vẻ biết rồi.

Vào đầu mùa xuân ở tại biên quan đã đánh thắng ba trận nhỏ, hao tổn ba nghìn nhân mã. Không có tổn thất quá lớn. Đây đã là thành quả tốt nhất trong nhiều năm rồi. Ít nhất không phải tình huống không chết không sống. Nhưng mà, trong một lần chiến đấu Bạch Thế Niên bị trúng một mũi tên, hôn mê bất tỉnh, đại phu tới nói rõ là rất hung hiểm, cho nên tất cả mọi người đều mặt ủ mày chau, vô kế khả thi.

Vào thời khắc mấu chốt, Thích mỹ nhân đã lấy đan dược cứu mạng ra, tỉ mỉ chiếu cố hầu hạ người hôn mê bất tỉnh một ngày một đêm. Nghe thấy đại phu nói bị thương ở chỗ nguy hiểm, có thể không cứu được, Thích Lệ Nương quỳ trên mặt đất hướng lên trời cầu nguyện: “Nếu có thể để cho tướng quân tỉnh lại, nguyện ý giảm thọ hai mươi năm.”

Một câu nói như vậy khiến những hán tử thật thà cảm động đến không gì sánh bằng. Rối rít khen ngợi Thích cô nương là người si tình đệ nhất thiên hạ.

Thích cô nương thành tâm cảm động ông trời, cho nên, vào đêm hôm sau Bạch tướng quân đã tỉnh lại. Mọi người hoan hô vui mừng nhảy nhót như chim sẻ. Thích Lệ Nương lại khóc đến lê hoa đái vũ, mỹ cảm nói không nên lời.

Cùng lúc đó, tin tức từ biên quan cũng lục tục truyền tới kinh thành. Hoàng Đế rất lo lắng, đây là người hắn coi trọng nhất, không thể để xảy ra chuyện được. Lập tức chuyển tặng một chút dược liệu trân quý qua. Đồng thời trong lòng nghi ngờ, sao lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn như thế?

Thời gian này Ôn Uyển ở thôn trang, mỗi lần đều chờ hết mùa đông mới rời Ôn Tuyền thôn trang về kinh thành. Hoàng Đế đã quen với chuyện này, mặc dù nhớ thương nhưng không tới tháng tư thì không thúc giục nàng. Dược liệu cũng cách ba ngày đưa đi một lần, thư tín ba ngày một phong.

Hạ Dao nhận được tin tức biết Bạch Thế Niên bị thương hôn mê bất tỉnh vội vàng chạy vào đi nói cho Ôn Uyển: “Quận chúa, Bạch tướng quân bị thương.”

Ôn Uyển vừa nghe thấy, bước chân thoáng dừng lại một chút, trong lòng lộp bộp. Quay đầu lại hỏi: “Bị thương? Có nghiêm trọng hay không? Có nguy hiểm đến tính mạng hay không?”

Thật ra thì mới vừa rồi Hạ Dao nhận được tin tức, câu sau còn nói Thế Niên đã không sao. Hạ Dao vừa định nói, nhưng trong lòng lại nảy lên ý định: “Thời điểm tin tức truyền tới nói là còn hôn mê bất tỉnh, đại phu nói không được lạc quan lắm. Tính mạng của Bạch tướng quân vẫn còn nguy hiểm.”

Ôn Uyển ngây ra một lúc, trong đầu nhảy ra một ý nghĩ, không thể nào. Sau khi Ôn Uyển kịp phản ứng, sắc mặt có chút trắng. Một hồi lâu mới khó khăn nói: “Làm sao có thể như vậy? Có phải tin tức sai rồi hay không? Không phải võ công của hắn rất giỏi sao?” Tên kia làm sao chết được, không đâu.

Hạ Dao thấy vẻ mặt của Ôn Uyển. Trong lòng thầm nghĩ, nói như vậy thật ra thì trong lòng Quận chúa cũng có tướng quân. Nhưng trên mặt lại không biểu lộ chút nào thôi: “Không biết, hi vọng Bạch tướng quân không có chuyện gì. Quận chúa đừng lo lắng, rất nhanh là có thể nhận được tin tức xác thực.”

Ôn Uyển không trả lời nhưng cả ngày đều không yên lòng. Ngày hôm nay Ôn Uyển giống như gặp ma. Cứ nhớ tới ánh mắt thành khẩn mà chân thành tha thiết kia. Và cả thời điểm nàng nói ra những lời độc ác thì ánh mắt đó nhìn nàng lại tràn đầy bi thương, chờ đợi, hi vọng, thậm chí còn có chút sợ hãi.

Tâm tình như vậy vẫn quấn quýt nàng cho đến tối. Ôn Uyển thậm chí còn không ngủ được, chỉ cần vừa nhắm mắt lại nàng phảng phất như nhìn thấy người kia đứng ở trước mặt nàng.

Ôn Uyển ôm chăn lẳng lặng ngồi một mình. Hạ Dao ở bên cạnh chờ đợi . Ôn Uyển nhẹ nhàng hỏi: “Hạ Dao, có phải ta quá ích kỷ hay không? Ta, ta. . . . . .” Nàng không biết phải nói gì. Hối hận sao? Không biết. Không hối hận sao? Nếu như không hối hận, tại sao hiện tại nàng lại khó chịu như vậy. Nàng chỉ cần nghĩ đến người nam nhân kia sắp chết, thì nàng thấy rất khó chịu và áy náy.

Hạ Dao không biết Ôn Uyển lại phản ứng lớn như thế. Mấy lần nàng muốn mở miệng nhưng cũng không dám nói.

Ôn Uyển nghĩ tới chuyện người kia sắp chết là nàng không muốn tin tưởng. Hắn không phải đã từng cửu tử nhất sinh sao? Tại sao, tại sao hiện tại chỉ có mấy trận chiến nhỏ đã bị thương nặng như vậy. Ôn Uyển nghĩ tới người kia từng khiến cho nàng an tâm. Nhưng bây giờ, nhưng bây giờ người nọ sắp chết rồi. Ôn Uyển chỉ cần nghĩ đến người nọ sẽ chết là nàng khó chịu đến nói không nên lời.

Hạ Dao lại khuyên nhủ: “Quận chúa, không sao đâu, rất nhanh sẽ tốt thôi. Bạch tướng quân đã trải qua nhiều trận chiến, bao lần đều tìm được đường sống trong chỗ chết. Quận chúa, không có việc gì đâu.”

Ôn Uyển lầm bầm nói: “Nhưng ta sợ. . . . . .” Một khi hắn thật sự chết rồi, trên lưng nàng sẽ mang áy náy vĩnh viễn. Người đó, người đó, vẫn luôn giữ lời thề mà chính nàng cũng không biết. Hắn vẫn luôn giữ lời thề còn nàng thì lại tàn nhẫn giả dạng như cái gì cũng không biết, chỉ cho đó là một giấc mộng. Nhưng giấc mộng này, đối với hắn mà nói đã khắc sâu vào tận đáy lòng.

Hạ Dao nắm tay của Ôn Uyển nói: “Quận chúa, không có việc gì. Tướng quân nhất định không có việc gì. Người phải có lòng tin đối với tướng quân. Tướng quân còn chưa cùng Quận chúa chân chính thành hôn. Còn chưa nhìn thấy người, hắn sẽ không bỏ đi được đâu? Quận chúa không cần lo lắng, nhất định sẽ không có chuyện gì.”

Vào giờ khắc này, Hạ Dao dùng giọng điệu khẳng định, để cho Ôn Uyển đang bối rối sẽ cảm giác an tâm hơn một chút. Nhưng cho dù như thế, Ôn Uyển vẫn ngủ không được. Nàng chỉ cần vừa nhắm mắt lại thì sẽ nhìn thấy người nọ đứng ở trước mặt nàng, trong mắt có chờ đợi, có lo lắng. . . . . . Nàng không ngủ được.

Hạ Dao không có cách nào khác đành dùng hương an thần. Dưới phụ trợ của hương an thần, rốt cuộc Ôn Uyển cũng mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

“Vợ chồng son, vĩnh kết đồng tâm. Chấp tử chi thủ, dữ Tử giai lão.” Âm thanh này cứ quanh quẩn bên tai Ôn Uyển. Ôn Uyển quát to một tiếng không cần, rồi ngồi bật dậy. Ôn Uyển che ngực, thở dốc từng ngụm từng ngụm. Làm sao, làm sao lại mơ thấy Bạch Thế Niên đã chết. Hắn sẽ không chết.

Hạ Dao vội vàng chạy tới, lo âu hỏi: “Quận chúa, người làm sao vậy? Gặp ác mộng sao?”

Sắc mặt Ôn Uyển có chút trắng bệch nắm lấy tay Hạ Dao, Ôn Uyển run rẩy nói: “Ta nằm mơ thấy, ta mơ thấy Bạch Thế Niên đã chết. Hắn đã chết, lúc chết hắn nói ta thật độc ác. Hắn nói hắn mỗi ngày đều nhớ ta. Hắn nói hắn rất muốn được gặp lại ta. Cho nên, cho nên hắn tới gặp ta lần cuối cùng. Hạ Dao, hắn sẽ không chết, đúng không, hắn sẽ không chết , hắn là Thường Thắng tướng quân, nhiều cửa ải khó khăn như vậy hắn đều vượt qua. Hắn nhất định sẽ không chết, đúng không.”

Hạ Dao thấy Ôn Uyển gặp ác mộng này, vội vàng khuyên: “Không đâu, nhất định sẽ không chết. Tướng quân cát nhân thiên tướng. Quận chúa đừng sợ.”

Trấn an một hồi, Ôn Uyển mới bình tĩnh trở lại. Ôn Uyển nắm tay Hạ Dao nói: “Bây giờ ngươi đi phân phó xuống, có tin tức gì thì phải nói cho ta biết.” Nếu như Bạch Thế Niên chết, không biết tại sao Ôn Uyển không muốn có ý nghĩ này. Mặc dù lý trí nói cho nàng biết, chuyện này không liên quan đến nàng. Nhưng ở sâu trong nội tâm của nàng có một sự áy náy không diễn tả được khiến nàng rất khó chịu.

Trong lòng Hạ Dao chột dạ, sớm biết thế thì liền trực tiếp nói cho Quận chúa là Bạch Thế Niên đã tỉnh lại rồi. Nếu lúc này nói với Quận chúa, chắc là Quận chúa thật sự sẽ lột da của nàng mất. Cho nên nàng giả dạng vội vàng đi phân phó thuộc hạ dò thăm tin tức.

Lúc này Ôn Uyển đang chìm đắm trong một loại cảm xúc phức tạp nên không nghĩ nhiều như vậy. Nếu như là thường ngày, nàng tất nhiên có thể nhận thấy Hạ Dao đang chột dạ. Cũng sẽ như Hạ Dao suy nghĩ, Ôn Uyển thật sự lột da của nàng.

Ôn Uyển không ngủ được liền mặc xiêm y đi ra ngoài viện. Hạ Dao trở lại đã nhìn thấy Ôn Uyển đang ngồi ở trên ghế trong viện lâm vào trầm tư.

Hạ Dao đi vào trong phòng, cầm một chiếc áo khoác màu tuyết trắng choàng cho Ôn Uyển, ngay cả mí mắt Ôn Uyển cũng không nâng lên vẫn còn đang suy nghĩ chuyện của mình. Ôn Uyển cứ như vậy, mở to mắt đến hừng sáng. Đây là lần đầu tiên Hạ Dao thấy Ôn Uyển mất ngủ còn vì có tâm sự mà mất ngủ nữa.

Sáng sớm ngày hôm sau, Hạ Dao đi ra ngoài một chuyến, sau đó vội vàng nói cho Ôn Uyển biết Bạch Thế Niên đã tỉnh lại, còn thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm. Nhưng ngoài dự đoán của Hạ Dao, trên mặt Ôn Uyển không có bộ dáng vui vẻ. Nàng ở trong sân một mình lẳng lặng đánh cờ.

Hạ Dao có chút không hiểu được trong hồ lô Ôn Uyển muốn làm cái gì.

Ôn Uyển đánh xuống một con cờ cuối cùng rồi nói: “Hạ Dao, ngươi nói xem có phải ta là một người rất ích kỷ, rất nhát gan, rất hèn yếu không?”

Hạ Dao bỗng chốc bị hỏi đến choáng váng, đây là chuyện gì a: “Làm gì có? Nếu Quận chúa là người ích kỷ nhát gan hèn yếu thì trên đời này sẽ thấy không có người chí công vô tư nữa rồi.”

Ôn Uyển tiếp tục trầm mặc.

Hạ Dao suy nghĩ rồi nói tiếp: “Quận chúa vì chuyện của Bạch tướng quân sao?” Thấy Ôn Uyển trầm mặc, cũng chính là một cách chấp nhận: “Quận chúa, chuyện này không thể nói là người ích kỷ. Chỉ là, chỉ là duyên phận thôi. Lúc ấy người còn nhỏ muốn trốn tránh là chuyện bình thường. Chỉ cần nói cho Bạch tướng quân là tốt rồi. Nếu Quận chúa. . . . . .”

Ôn Uyển lại vung tay lên: “Ngươi để cho ta nghĩ cẩn thận lại đã.” Muốn đi một bước này, rất khó. Bởi vì vấn đề cần đối mặt rất nhiều, nàng chỉ cần vừa nghĩ phải đối mặt nhiều vấn đề như vậy, đi ngược lại với cuộc sống mà mình mong muốn, nàng lại không có dũng khí đi về phía một bước. Nhưng nếu không đi một bước này, Ôn Uyển nghĩ tới trong mộng lúc người nọ tới nói lời từ biệt với mình, bộ dáng ai oán bi thống khiến nàng rất đau lòng.

Dĩ nhiên, Ôn Uyển cũng lo lắng, nếu Bạch Thế Niên thật sự đối xử tốt với mình, trước khi chết cũng muốn tới gặp mình một lần. Nếu thật sự mất đi một nam nhân tốt như vậy, nàng sợ mình sẽ rất hối hận. Chọn lựa vấn đề này, thật rất khó chọn.

Ôn Uyển xoắn xuýt, chân mày vắt đến thành sợi dây thừng rồi.

Hạ Dao nhìn thấy vậy cũng không nhẫn tâm: “Quận chúa, đến tột cùng người do dự cái gì?”

Trước đây đối với vấn đề mà Hạ Dao hỏi, Ôn Uyển trả lời. Nhưng lần này, Ôn Uyển lại trầm mặc dị thường. Nàng ngửa đầu nhìn lên trời: “Ta muốn pha trà, sai người chuẩn bị dụng cụ đi.”

Từ lúc ở bên cạnh Ôn Uyển, Hạ Dao chưa bao giờ nhìn thấy Ôn Uyển vì một chuyện mà xoắn xuýt như vậy. Trước đây quận chứa thích nhất đánh cờ, vẽ tranh, pha trà, leo núi…, lúc này nàng làm cái gì cũng không thoải mái, còn luôn cau mày nghĩ chuyện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui