Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Lúc này Bạch Thế Niên không hề biết tại vì Hạ Dao, mà trong chuyện kia Ôn Uyển đã có dao động thay đổi. Lúc này, đầu hắn sắp to thành hai cái rồi: “Thích tiểu thư, ta thiếu ngươi một mạng, sau này phàm là có gì phân phó, chỉ cần không làm trái với đạo nghĩa, ta cũng sẽ làm. Nhưng xin Thích tiểu thư thông cảm, Bạch mỗ không thể cưới ngươi làm vợ.”

Thích Lệ Nương nước mắt rơi như mưa: “Tại sao? Rốt cuộc người đàn bà kia có cái gì tốt, tại sao ngài lại làm khổ mình như vậy? Tướng quân, ta không hiểu, tại sao ngài nhất định phải giữ lời thề bất công kia. Tướng quân, ta thật tâm yêu chàng, cho nên mới phải dùng Hồi Chuyển Đan của gia tộc cho chàng, chàng lại như vậy thì ta biết phải làm sao?”

Bạch Thế Niên thấy bộ dạng lê hoa đái vũ của Thích Lệ Nương, chẳng những không có tâm tình thương hương tiếc ngọc, ngược lại còn chán ghét đến nói không nên lời. Mấy năm nay, hắn đã nói rất rõ ràng cho nàng biết hắn sẽ không lấy vợ. Mà cứ bị dây dưa mãi, bây giờ rốt cục dây dưa ra phiền toái. Bạch Thế Niên có chút hối hận, hối hận bởi vì Thích Tuyền, nên vẫn giữ lại mặt mũi cho nàng. Nếu ban đầu dùng cách đã đối phó với Lý Ngọc Tuyết để đối phó Thích Lệ Nương, có lẽ sẽ không có chuyện phiền toái như hiện tại. Khụ, ngàn vàng khó mua thuốc hối hận, giờ thì hối hận cũng vô dụng: “Thật xin lỗi, Thích tiểu thư. Ta đã hứa với nàng ấy không thể tái giá cưới nữ tử khác làm vợ, ta không thể làm trái lời hứa với nàng ấy được. Yêu cầu của tiểu thư, Bạch mỗ thật không thể làm được.”

Thích Lệ Nương cắn hàm răng, sắc mặt trắng bệch, đang kịch liệt đấu tranh với một bộ dáng bất cứ giá nào. Cuối cùng, hai tay nắm thành quả đấm, toàn thân đang run rẩy: “Được, ta không làm trái với lời thề của tướng quân. Ta không bắt chàng lấy ta làm vợ. Ta chỉ muốn gả cho ngài.” Nàng không còn cách nào khác, nếu không làm thiếp thất, thì bộ dáng kia của Bạch Thế Niên, muốn làm chính thất, chắc chỉ có ở trong mộng rồi, hoặc là ở kiếp sau thôi. Nàng mới không cần cái gì mà kiếp sau đâu!

Trong lòng Bạch Thế Niên không có một loại hư vinh như nam nhân bình thường, cảm thấy có một đại mỹ nhân nguyện ý ủy thân làm thiếp, thì tự cho mình có mị lực vô hạn. Lúc này Bạch Thế Niên rất buồn bực, rất không thoải mái, chỉ cảm thấy phải gánh một đại phiền toái. Lập tức lắc đầu, kiên quyết không đáp ứng “Chuyện này trăm triệu lần không thể.” Thật ra thì hắn cũng là có miệng khó trả lời a. Hắn cảm giác mình thật sự oan ức! Ngươi nghĩ đi, ta hôn mê, ta làm sao biết những người bên cạnh là ai. Về phần cái thuốc kia, không phải là Bạch Thế Niên bạc tình bạc nghĩa, hắn thật không hề cảm thấy trong phủ Nguyên Soái có thần đan gì. Thật có thần đan thì sẽ cho hắn ăn sao? Thích Tuyền không để lại cho mình dùng sao? Người bình thường cũng sẽ hoài nghi thôi. Nên hắn cảm thấy lần này hoàn toàn đã bị gài bẫy, hơn nữa bị gài bẫy đến sít sao.

“Trong sạch của ta đã bị hủy, nếu như không lấy tướng quân. Lệ Nương chỉ có một con đường chết.” Thích Lệ Nương cắn đôi môi đến ra máu, nhưng không hề cảm thấy đau đớn.

Thái dương Bạch Thế Niên nhảy lên bành bạch, hắn đã đoán được tình huống như thế. Tình huống như thế, hắn có thể dùng lời thề không cưới vợ. Nhưng có thể sử dụng lời thề để không nạp thiếp sao? Bạch Thế Niên rất buồn bực. Lần này thật đúng là bị đánh rớt hàm răng rồi lại phải nuốt máu vào bụng a ( hai mươi vạn tướng sĩ ở biên quan buồn ói: được lợi mà còn khoe mã, các huynh đệ, đánh chết hắn đi)!


Bạch Thế Niên để lại một tiếng thở dài buồn bực. Hắn thật cảm thấy oan ức. Cứ như vậy mà bị tính kế, nạp Thích Lệ Nương làm thiếp thất. Không ai biết rõ nỗi khổ của hắn. Ngược lại sẽ nói hắn diễm phúc không cạn. Không nạp, không nạp thì ngày mai hắn sẽ thành tiểu nhân hèn hạ, phá hủy thanh bạch của ân nhân cứu mạng. Người ta không thèm để ý lời thề của ngươi nguyện ý ủy thân làm thiếp, mà hắn lại có thể trơ mắt nhìn ân nhân cứu mạng cả đời phải làm bạn với thanh đèn cổ Phật. Thậm chí, buộc ân nhân cứu mạng đi tìm chết.

Hắn ở chỗ này sẽ không còn đất đặt chân nữa rồi.

Cho nên, một người cảm giác mình rất là oan ức phải nạp thiếp, một người rất oan ức nghĩ phải gả cho người ta làm thiếp. Dĩ nhiên, còn phải có trưởng bối của người trong cuộc đồng ý. Bạch Thế Niên bên này đã không có trưởng bối, hiện tại Bạch gia không còn ai có thể làm chủ cho hắn, hắn phải tự mình làm chủ. Nhưng Thích Lệ Nương có trưởng bối.

“Nữ nhi, con điên rồi?” Thích phu nhân, mẹ của Thích Lệ Nương biết Thích Lệ Nương lại đáp ứng yêu cầu vô lý của Bạch Thế Niên thì tức giận đến mắng chửi người.

“Nương, con cũng không có biện pháp. Từ lần đầu tiên nhìn thấy hắn, đáy lòng con đã nhận định là hắn rồi, Nương, con nhất định phải để Bạch Thế Niên trở thành trượng phu của con. Nương, nếu hắn không thể cưới vợ, con làm tiểu thiếp thì tiểu thiếp. Nương, ngài bắt hắn không được phép có nữ nhân khác. Cả đời này, hắn cũng chỉ có thể thuộc về một mình con. Như vậy ai cũng không hơn con, con không tin, tim của hắn làm từ đá.” Ngoài miệng Thích Lệ Nương nói nhẹ nhàng đơn giản như thế, nhưng tay lại vô ý thức vuốt ve lưu luyến trâm cài tóc, hộp son phấn cùng với gương soi. Trong lúc này đầu ngón tay lay động đã tiết lộ đáy lòng không hề bình tĩnh như ngoài miệng. Dù sao, chính thê và tiểu thiếp, một người là vợ một người là thiếp, khác biệt như trời với đất.

“Nhưng, nhưng Bạch Thế Niên cũng hơi quá đáng, tại sao hắn có thể nói ra yêu cầu như thế chứ! Lệ Nương, chuyện này sao có thể thành được, không nói cha con không đồng ý, mà con còn bị uất ức cả đời.” Thích phu nhân nghe xong nước mắt đã lưng tròng.

“Còn có cái gì ủy khuất , cõi đời này khó có được nam nhân thật tình như vậy. Không vì mỹ mạo và tài hoa của con mà khuất phục, có thể vì một người chết tuân thủ lời hứa của mình. Ngài nên vui mừng cho con mới đúng. Hơn nữa, nếu hắn đã đồng ý với con, con tin tưởng, hắn sẽ không nuốt lời.” Trong lòng Thích Lệ Nương cũng là nghìn không cam vạn không muốn, nhưng có thể thế nào nữa. Nàng đã nghĩ gả cho người nam nhân này. Càng không chiếm được, thì càng muốn có. Hơn nữa, gặp một người giữ lời thề lâu như vậy mà không dao động. Đến tương lai nếu hắn giao trái tim chuyển qua trên người mình thì nàng chính là nữ nhân hạnh phúc nhất trên thế gian.


Thích Tuyền biết quyết định của Thích Lệ Nương thì nổi giận đến muốn đánh chết Thích Lệ Nương tại chỗ, tránh ném hết mặt mũi của lão. Thích phu nhân thấy tình huống đã thoát khỏi khống chế liền giả bộ bất tỉnh, Thích Tuyền vội vàng sai người dìu vào phòng. Nhưng Thích Lệ Nương có chết cũng không muốn nhả ra, quyết bức bách hắn đồng ý.

Thích Tuyền không còn cách nào khác phải gọi Bạch Thế Niên tới, hỏi đến tột cùng hắn muốn làm như thế nào?

Bạch Thế Niên cũng biết sẽ có tình trạng như vậy, thật ra thì hắn rất oan ức, khi không lại bị mọi người cho rằng chiếm được tiện nghi lớn. Bạch Thế Niên không buông miệng, kiên quyết dùng lời thề của mình tỏ vẻ, mình sẽ không tái giá cưới vợ.

Nhưng Thích Tuyền rất giận dữ. Rốt cuộc Thích phu nhân yêu tha thiết con gái của mình nên rất tỉnh táo hỏi: “Nếu như Bạch tướng quân có thể đáp ứng một yêu cầu của chúng ta, chúng ta sẽ thành toàn cho các ngươi.”

Bạch Thế Niên buồn bực muốn hộc máu. Rõ ràng là các ngươi bức bách ta, giờ lại nói thành toàn cho hắn. Nhưng mà, đến nước này, hắn cũng không còn lựa chọn nào khác: “Phu nhân xin nói.”

Thích phu nhân khẽ hé đôi môi đỏ mọng: “Chỉ cần ngài đồng ý với chúng ta. Đời này, chỉ yêu con gái của ta là Lệ Nương, đời này, ngài cũng chỉ có một mình nàng.”

Bạch Thế Niên quả quyết cự tuyệt: “Thật xin lỗi, phu nhân, Bạch mỗ không thể đáp ứng.”


Thích phu nhân đè Thích Tuyền muốn nổi điên chém giết người lại, lạnh lùng nói: “Tại sao? Chẳng lẽ, ngài còn muốn cưới thêm mấy người nữa?”

Bạch Thế Niên lắc đầu nói: “Không phải. Ta vốn đã hứa với phu nhân ta, ngoại trừ nàng ta không cưới người khác nữa. Hôm nay Thích cô nương đã cứu ta, ta phá hủy đi danh dự của nàng nên ta không thể không cưới. Nhưng ta lại không thể đồng ý điều kiện này của Thích phu nhân?”

Thích phu nhân lạnh lùng nói: “Lời thề kia cũng không xung đột với yêu cầu của ta. Ta chỉ yêu cầu ngài chỉ lấy một mình nữ nhi của ta, không yêu cầu ngài nhất định phải cho nàng làm thê.”

Bạch Thế Niên lắc đầu nói: “Không thể nào, ta có thể không nạp thiếp nữa, cũng sẽ không có nữ nhân khác nữa, nhưng ta không thể bảo đảm, chỉ có một mình nàng.”

Vợ chồng hai người Thích Tuyền có chút mơ hồ: “Nói rõ ràng rốt cuộc ngươi có ý gì?”

Bạch Thế Niên thở ra một hơi, nói: “Ta chưa tìm được hài cốt của phu nhân ta. Cho nên, ta tin tưởng rất có thể nàng còn sống. Nếu như nàng còn sống, nàng là vợ kết tóc cùng ta. Ta cùng với nàng có lời thề kết tóc. Đời này ta chỉ ngưỡng mộ một mình nàng.” Nói cách khác, nếu như nương tử của hắn còn sống mà tìm được rồi. Hắn chỉ ngưỡng mộ vợ hắn. Gia nghiệp tương lai, không thể nào cho con nối dõi của Thích Lệ Nương thừa kế, mà phải cho con trai trưởng của hắn thừa kế.

Thích phu nhân thất thanh nói: “Ngươi, ngươi, không ngươi phải nói, nương tử của ngươi đã chết sao?”

Bạch Thế Niên cảm giác mình rất vô tội: “Ta chưa từng nói phu nhân ta đã mất. Ta chỉ nói đã từng có lời thề với nàng, không cưới vợ nữa thôi. Ta cùng với nàng, chẳng qua là thất lạc nhau. Ta không biết đã xảy ra điều ngoài ý muốn gì, khiến cho nàng không tới tìm ta. Nhưng ta sẽ không phá hủy ước định của ta đối với nàng.”


Hai người Thích Tuyền và Thích phu nhân ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi. Không biết nên có cảm tưởng gì. Nếu như là người khác, bọn họ còn có thể thuận tiện gây uy hiếp. Nhưng đối mặt với tình thâm ý nặng của người ta, hơn nữa toàn bộ hơn hai mươi vạn quân sĩ cũng biết hắn có thê tử nguyên phối, bọn họ có thể nói cái gì.

Thích Tuyền rất nhanh trấn định lại, nói: “Nói cách khác, loại bỏ nguyên nhân này. Ngươi sẽ không nạp thiếp nữa. Ngoài thê tử kia của ngươi, ngươi chỉ có một mình con gái của ta.”

Bạch Thế Niên không muốn nạp một quý thiếp như vậy. Nhưng tình thế đã làm cho hắn không có đường lui: “Nguyên soái, phu nhân, ta muốn gặp mặt Thích cô nương. Ta có lời muốn nói với nàng.”

Thích Tuyền đáp ứng, sai người dẫn Bạch Thế Niên đi gặp Thích Lệ Nương.

Bạch Thế Niên đi vào chính sảnh ở hậu viện, đập vào mắt chính là bình phong khắc hoa bằng gỗ lim, còn để một cái bàn bằng gỗ lim khảm hoa văn hình xoắn ốc. Trên mặt đất bày hai hàng tám cái ghế dựa cũng bằng gỗ lim hoa văn cành hồng uốn lượn, phía trên để đệm dựa bằng gấm màu đỏ chót hoa văn lá hoa uốn lượn.

Không biết tại sao, Bạch Thế Niên vừa đi vào thấy cảnh trước mắt này thì trong đầu lại hiện lên cảnh tượng trong Vĩnh Ninh cung. Bất kể là ban đầu mộc mạc, hay lần sau đi vào gặp cảnh phú quý, cũng làm cho người ta cảm giác rất thư thái thoải mái. Hai loại bày biện hoàn toàn không khác nhau, nhìn thì mặc dù cách xa nhau, nhưng lại hài hòa nói không nên lời( Trang trí trong Vĩnh Ninh cung đều là nhân sĩ chuyên nghiệp làm, nếu ngay cả chuyện này cũng không làm được, thì tất cả cung nhân của Vĩnh Ninh cung đều nên giải tán hết đi). Nhưng nơi này, nói như thế nào đây, quá diễm lệ rồi. Phú quý thì có phú quý, nhưng không có khí chất tôn quý. Bạch Thế Niên ở đó mà xoi mói.

Nha hoàn bưng tới một chén trà sứ màu hoa sen. Nhìn so với chén sứ trắng tinh ở Vĩnh Ninh cung lúc trước, thì lại cảm thấy thêm một đợt không thoải mái.

Bạch Thế Niên nhận trà rồi thả lại trên bàn. Đợi gần nửa canh giờ, chờ đến mức tâm tình Bạch Thế Niên phiền não không dứt. Lần trước ở Vĩnh Ninh cung, ít nhất còn có tranh chữ mà thưởng thức, nơi này cái gì cũng không có. Cứ đứng ngơ ngác như vậy, Bạch Thế Niên cảm giác thật không tốt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận