Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Lúc Bạch Thế Niên đã mất hết kiên nhẫn thì Thích Lệ Nương đi ra. Chải một kiểu tóc búi rất phiền phức, cài một cái trâm phượng hoàng bằng vàng điểm hạt châu xanh biếc, lại cài trên tóc một đóa hoa làm từ hạt châu và hồng bảo thạch. Hoa tai hình hoa sen óng ánh ở tóc mai dao động dưới tóc mai theo bước đi. Mặc một bộ áo làm từ vải bối màu hoa hồng đỏ có hoa văn năm màu, phối hợp với váy màu vàng nhạt, càng lộ ra vẻ diễm lệ vô song.

Đáng tiếc, màu sắc diễm lệ như vậy, Bạch Thế Niên cũng không nhìn nhiều thêm hai lần. Chỉ uyển chuyển nói với Thích Lệ Nương: “Thích cô nương, Bạch mỗ xin cô nương nghĩ lại chuyện này. Chuyện này một khi lan truyền ra ngoài sẽ không thể quay đầu lại được nữa.”

Thích Lệ Nương vốn nghe thấy Bạch Thế Niên qua gặp mình, tâm tình vui vẻ không thôi. Trang phục cho mình thật xinh đẹp để đi gặp hắn. Lại không ngờ câu đầu tiên hắn nói lại là như vậy. Lập tức có chút tủi thân: “Tướng quân, tại sao đến bây giờ ngài vẫn không thể hiểu tâm ý của Lệ Nương. Lệ Nương không phải tướng quân sẽ không lấy chồng.”

Bạch Thế Niên co quắp một hồi lâu. Không phải bất cứ ai yêu thích hắn, hắn cũng phải tiếp nhận. Nhưng thế này rõ ràng là ép người quá rồi: “Nếu cô nương khăng khăng, Bạch mỗ tất nhiên sẽ không lật lọng. Nhưng có một chuyện, Bạch mỗ cần ở trước mặt nói cho cô nương biết.”

Thích Lệ Nương vội vàng đứng thẳng người: “Ngài nói đi?”

Bạch Thế Niên khom người chào Thích Lệ Nương: “Có một việc, Bạch mỗ vẫn che giấu cô nương. Phu nhân của ta chỉ mất tích thôi, cho đến bây giờ ta vẫn chưa tìm được nàng.”

Thích Lệ Nương kinh sợ lui về sau một bước, đợi xác định đó là sự thật, sắc mặt liền trắng như tuyết. Khó khăn hỏi: “Tướng quân, kia. . . . . .” Nàng không biết mình nên nói cái gì. Cuối cùng, điều này khiến nàng phải suy nghĩ.

Bạch Thế Niên xin lỗi nói: “Thích cô nương, còn có một chuyện. Tổ mẫu và phụ thân ta lần lượt qua đời, ta còn phải thủ hiếu hơn bốn năm nữa. Ta nghĩ chờ năm năm sau, lại. . . . . .”

Thích Lệ Nương cà lăm nói: “Bốn năm? Bốn năm. . . . . .”

Bạch Thế Niên nhúc nhích bờ môi khó xử nói: “Ta hi vọng cô nương có thể chờ thêm mấy năm. Hiếu trên người của ta chưa hết. Mặc dù người nơi này không chú trọng điều này. Nhưng ta muốn thủ xong hiếu. Thích cô nương, nếu cô nương không thể đợi, làm trễ nãi cô nương, cô nương. . . . . .”

Thích Lệ Nương cắn răng, đây rõ ràng là muốn từ chối. Không được phải rèn sắt khi còn nóng, ai biết trong mấy năm này nữ nhân kia có thể chạy về hay không: “Không, ta muốn gả ngay bây giờ.” Đợi chờ ba bốn năm sau nàng đã hai mươi bốn rồi, vậy không phải là gái lỡ thì sao?

Trên mặt Bạch Thế Niên lộ vẻ khó khăn nói: “Nếu như. . . . . . nhưng, ta nhất định phải thủ hoàn hiếu. Sau ba mươi, ba mươi tuổi sau này hãy nói. . . . . .” hai chữ viên phòng này quá đột ngột rồi. Nhưng nói tới đây, ai cũng có thể hiểu ý tứ trong chuyện này. Về phần có phải ba mươi hay không, nàng chưa xuất giá, thì hắn vẫn sẽ tuân theo lời thề của hai người. Ngoại trừ nàng, sẽ không đi muốn nữ nhân khác.

Mặt Thích Lệ Nương đỏ hồng lên, mới vừa rồi biến thành trắng bệch, hiện tại biến thành màu tím rồi: “Nếu như, Tướng quân, nếu như phu nhân ngài trở lại? Ngài muốn đặt ta ở chỗ nào?”

Bạch Thế Niên không chút nghĩ ngợi nói: “Chuyện ở trong nhà nàng ấy làm chủ. Tất cả ta đều nghe theo nàng ấy.” Nếu nương tử hắn trở lại tìm hắn. Thật sự gặp nhau thì nàng muốn xử trí Thích Lệ Nương như thế nào, cũng không phải là việc hắn có thể làm chủ. Lại nói, hắn cũng không dám làm chủ. Nữ nhân kia mà biết rằng hắn nạp thiếp. Bạch Thế Niên nghĩ đến bình dấm chua kia, trong nháy mắt hoàn toàn bị đánh bại. Lần này thật sự là té đau rồi.

Thích Lệ Nương triệt để bị đả kích: “Ngài cho ta thời gian suy nghĩ.” Thích Lệ Nương cũng bị dọa. Vốn tưởng rằng, cho dù làm thiếp thì chỉ cần Bạch Thế Niên chỉ có một nữ nhân là nàng, hiện tại danh phận tuy kém chút ít. Nhưng tương lai tất cả cũng là của con nàng. Bây giờ lại xuất hiện thê tử nguyên phối còn sống, vậy thì tất cả, tước vị tương lai, gia tài tương lai, toàn bộ không phải là của nhi tử nàng nữa rồi. Dĩ nhiên, vốn là có thể tranh thủ được chút ít, nhưng nhìn bộ dáng kia của Bạch Thế Niên là có thể đoán ra, nữ nhân kia là một người ác độc có thủ đoạn, nếu không cũng sẽ không câu dẫn tướng quân đến hồn phách không còn rồi ( Ôn Uyển vô tội nói: nằm mà cũng trúng đạn). Đúng là nàng phải suy nghĩ thật cẩn thận lại.

Bạch Thế Niên bỏ lại một câu, hi vọng Thích cô nương thận trọng suy nghĩ rồi đi trở về.

Sau khi Bạch Thế Niên trở về, nhìn thấy đồng lõa Trương Nghĩa và Bảo Bảo Cương thì sắc mặt âm trầm, tư thế kia, có thể lập tức lấy đao chém người.

Hai người co cổ lại, cuối cùng vẫn là Trương Nghĩa lên tiếng: “Thế Niên, thế nào rồi? Chúng ta chỉ là có ý tốt, muốn huynh không nên lằng nhằng như vậy nữa. Huynh đã hai mươi sáu rồi, hẳn là đã biết lạnh biết nóng. Quan trọng nhất là nên có con nối dòng rồi.” Không có con nối dòng, cho dù lập được chiến công thì tương lai ai tới thừa kế.

Bạch Thế Niên không thèm nhìn tới hai người. Nếu như không phải hai người bọn họ dung túng, Thích Lệ Nương không thể nào vào phủ đệ của hắn, ở bên cạnh chiếu cố hắn một ngày một đêm. Hắn bị hai gia hỏa này hại chết. Dựa vào dấm chua của nữ nhân kia, khụ, Bạch Thế Niên cảm giác mình là thiên hạ đệ nhất oan uổng.

Hai người khiêm tốn nói xin lỗi bồi tội hồi lâu. Bạch Thế Niên dùng khí lực thật lớn để đè tức giận xuống, lạnh lùng nói với hai người hảo tâm làm chuyện xấu: “Ta đã nói rõ ràng rồi, cưới thê là không thể nào. Ta nói nếu Thích Lệ Nương nguyện ý làm thiếp thì cũng được. Ta bảo nàng suy nghĩ kỹ càng.”

Trương Nghĩa và Bảo Bảo Cương ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi. Trong mắt để lộ ra vẻ không tin giống nhau, tướng quân của bọn họ quá cường hãn, thế nhưng bảo Thích Lệ Nương làm thiếp. Đây cũng không phải là bưu hãn bình thường đâu.

Bạch Thế Niên tràn đầy lửa giận nói: “Các ngươi cho rằng đã làm một chuyện rất tốt với ta có đúng hay không? Các ngươi có biết bởi vì các ngươi mà đời này của ta, có thể. . . . . . Có thể sẽ không thấy được nàng nữa hay không?” Dựa vào sự ghen tuông của nữ nhân kia, nếu nàng biết mình nạp thiếp, vậy thì một phần trăm hi vọng cũng không còn nữa.

Hai người hai mặt nhìn nhau: “Tướng quân, đây là ý gì?”

Bạch Thế Niên suy nghĩ một chút, qua hồi lâu mới lên tiếng: “Chính là ý trên mặt chữ.” Trên mặt chữ có ý gì, hai người buồn bực, người chết thì làm sao còn có thể thấy được.

Bảo Bảo Cương kịp phản ứng trước tiên, giương miệng rộng nói: “Tướng quân, tướng quân, ý của ngài là phu nhân chưa chết? Phu nhân còn sống sao?”

Bạch Thế Niên không lên tiếng, cuối cùng mới nói: “Ta không nhìn thấy hài cốt. Ta cũng đã phái người đi tìm, nhưng không tìm được. Sau lại phải tới biên quan này, rồi trong nhà xảy ra chuyện, càng không có biện pháp tìm được.” Thật ra thì, hắn không có cách nào nói ra tâm sự vẫn chôn giấu trong lòng mình. Hắn cảm giác, cảm thấy, chỉ cần Ôn Uyển chưa xuất giá, thì còn có một phân hi vọng. Chỉ sợ phần hy vọng là hy vọng xa vời. Cho dù hắn hy vọng xa vời, hắn cũng muốn chờ.

Trương Nghĩa và Bảo Bảo Cương choáng váng. Trương Nghĩa cẩn thận nói: “Nếu như, nếu như phu nhân còn sống. Để cho phu nhân biết huynh nạp thiếp, vậy. . . . . .”

Sắc mặt Bạch Thế Niên càng âm trầm: “Nàng sẽ không tới tìm ta nữa.”

Bảo Bảo Cương hối hận đến ruột cũng muốn xanh rồi: “Tướng quân, sao huynh không sớm nói với ta. Ta, nhìn chúng ta làm chuyện hồ đồ gì này.” Nghe lời nói mà tướng quân phu nhân nói lúc trước, nếu như nàng chết rồi, cũng không cho phép tướng quân tái giá thú thê. Cũng biết là bình dấm chua rồi. Giờ vạn nhất biết lão Đại của bọn họ cưới nữ nhân khác, thì cho dù sống cũng sẽ không trở lại tìm tướng quân của bọn hắn, ngược lại sẽ lẫn đi rất xa.

Bảo Bảo Cương không nhịn được cho mình một cái tát: “Ta làm chuyện gì đây!”

Trương Nghĩa biết một chút nguyên do. Nhìn về Bạch Thế Niên, ánh mắt có chút phức tạp. Mặc dù hắn không rõ ràng lắm rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, nhưng hắn suy đoán sợ rằng chuyện này không đơn giản như vậy. Nếu không, tướng quân sẽ không dưới tình huống này mà nói ra kỳ thật phu nhân vẫn chưa chết. Nếu như có thể nói, tại sao lúc trước không nói, nếu sớm nói thì Thích Lệ Nương cũng sớm rụt về rồi. Không phải sao? Hắn có lòng hỏi, nhưng thấy Bạch Thế Niên rõ ràng không muốn nói, chỉ đành phải giấu lời định hỏi vào trong bụng.

Diệp Tuần lại không phải loại người giấu nghi vấn vào trong bụng. Sau khi đám người kia đi thì nói: “Tướng quân, rốt cuộc có cái gì mà ngươi không thể nói rõ. Rốt cuộc phu nhân là người nào? Mà khiến ngươi kiêng kỵ không thể nói ra, chỉ có thể ở nơi này đợi chờ.”

Bạch Thế Niên lại phát huy thái độ trầm mặc trước sau như một.

Diệp Tuần đột phát ý tưởng nói: “Tướng quân, phu nhân không phải là nữ tặc của giặc Oa chứ?”

Bạch Thế Niên vẫn không nói lời nào.

Diệp Tuần nói tiếp: “Là dư nghiệt của phản đảng? Cách cách của Mãn Thanh? Hay là nữ nhân đã gả, sinh con cho người khác rồi?” Nói xong lại cảm giác mình cũng trở nên ngu ngốc rồi. Đã lập gia đình thì tướng quân bọn họ còn chờ cái rắm.

Bạch Thế Niên tiếp tục trầm mặc.

Diệp Tuần có chút nổi giận: “Chắc không phải là kim chi ngọc diệp. Sẽ không phải là Đại công chúa chứ? Đại công chúa cũng đã gả rồi mà. Ừ, hoặc là Ôn Uyển Quận chúa, nhìn ngươi sùng bái nàng như vậy. Cái xác suất này lớn hơn một chút.” Nói xong thì nhìn kỹ Bạch Thế Niên.

Ánh mắt của Bạch Thế Niên không có chút giao động nào.

Diệp Tuần thật sự không đoán ra liền rút lui: “Được rồi, nói chuyện với ngươi thật không thú vị. Ta trở về phòng đi ngủ đây.” Không phải là năng lực tưởng tượng của Diệp Tuần không phong phú. Nếu như Bạch Thế Niên nói nữ nhân hắn ái mộ, Diệp Tuần có thể đoán được là Ôn Uyển. Nhưng nếu nói, hắn có phu nhân, bái đường thành thân động phòng hoa chúc, hắn nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra đến trên người Ôn Uyển. Hai người căn bản không xuất hiện cùng nhau lúc nào. Mới vừa rồi, hắn cũng chỉ nói mò thôi. Những năm này Bạch Thế Niên bởi vì chuyện năm đó, cộng thêm gánh nặng của gia tộc, lại mơ hồ đoán được lai lịch của Diệp Tuần, cho nên đã che giấu tâm tình vô cùng tốt.

Sau khi Bạch Thế Niên một mình trở về nhà, sắc mặt mới chính thức buông xuống. Ôn Uyển Quận chúa, cho dù thật sự là Thanh nhi nhưng lại không muốn gả cho hắn thì khó mà nên duyên phận. Chính mình ngu dại chờ đợi thì có ý nghĩa gì, không bằng không giữ lời thề nữa, dứt khoát như vậy đi!

Trong đầu Bạch Thế Niên vừa có ý nghĩ buông tha, thì đáy lòng lập tức nhô ra một âm thanh nói cho hắn biết. Chờ được thì sẽ thấy nhật nguyệt. Chờ được, sẽ nhận được thứ mình muốn . Chỉ cần Ôn Uyển Quận chúa còn chưa gả đi. Đợi đến lúc nàng hồi tưởng lại lời hứa của mình, hắn vẫn còn có cơ hội. Nhưng nếu không tuân thủ lời thề, thì ngay cả cơ hội cũng không có.

Ngày hôm sau, Thích Lệ Nương đáp lời, nguyện ý gả.

Ý của Thích Tuyền là nhanh chóng làm xong chuyện. Hiện tại đã truyền khắp trên dưới toàn quân. Hiện tại gả còn có thể trở thành một cái câu chuyện được mọi người ca tụng. Qua hai năm thì sẽ khiến mọi người chê cười.

Bạch Thế Niên dù muốn từ chối cũng không từ chối được.

Ôn Uyển nào biết đâu hắn đang xoắn xuýt, hiện tại nàng ở Ôn Tuyền thôn trang cùng ba cháu gái đùa rất cao hứng! Chịu ảnh hưởng của ma ma giáo dưỡng nên hai đứa bé Mộng Lan, Mộng Tuyền không học tính tình của Chân Chân. Đứa út thì còn quá nhỏ nhìn không ra cái gì, để cho Ôn Uyển rất yên tâm, không đến mức tương lai phải chịu thiệt.

Hạ Dao nhận được tình báo, biết Bạch Thế Niên muốn nạp thiếp. Sắc mặt vô cùng khó coi, nàng cũng biết thời gian dài sẽ xảy ra chuyện. Quả nhiên đã xảy ra chuyện. Hạ Dao giận đến muốn giết người.

Người trong phủ Quận chúa, nhìn thấy bộ dạng này của Hạ Dao, toàn bộ đều tránh lui ba thước. Hạ Dao là người không hay nổi giận, nhưng một khi nổi giận lên thì ai cũng không biết sẽ khủng bố như thế nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui