Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

“Con thật là thiện tâm. Nếu để ta ra tay, tuyệt đối sẽ không tiện
nghi cho bọn chúng như vậy.” Theo ý hoàng đế nên tống tất cả vào ngục,
cho họ sống qua ngày trong ngục thất. Sao có thể giơ cao đánh khẽ thế.

Ôn Uyển lắc đầu cười: “Dù nói thế nào thì ông ấy cũng là phụ thân của con. Nếu thật sự làm như vậy, không chỉ có con bị chê cười mà ngay cả
cậu hoàng đế cũng bị dính líu. Tội gì vì người như vậy mà hạ thấp chính
mình. Con cũng không nghĩ tới việc sớm đoạn tuyệt với ông ấy. Nhưng bây
giờ coi như đã giải quyết ổn thỏa, con đã rất hài lòng rồi. Mới đầu, con còn cho rằng tộc trưởng sẽ phản đối hoặc là đòi hỏi điều kiện gì đó,
không ngờ lão không nói tiếng nào.” Nếu nàng suy đoán không sai tất
nhiên đã có hoàng đế trợ lực ở phía sau.

“Con cho rằng vì sao những kẻ họ hàng của con dễ nói chuyện như vậy?
Đó là vì thời gian hiếu kỳ (thời gian chịu tang) của con đã sắp hết.
Nhiều nhất chỉ có thể lưu lại một năm con sẽ phải lập gia đình, gả cho
người ta chính là người của nhà người ta. Hắn tội gì bởi vì điều này mà
làm cho con khó chịu, làm cho trẫm tức giận đây! Chọc cho trẫm không
thoải mái, người Bình gia sẽ không có ngày yên ổn.” Hoàng đế nhìn bộ
dạng đắc ý của Ôn Uyển không khỏi buồn cười. Kết cục như ngày hôm nay,
nếu không có bóng dáng của hoàng đế, không có trái núi lớn như vậy làm
chỗ dựa đoán chừng hơn một tháng sẽ không thuận lợi đạt được kết cục
tuyệt đối hoàn mỹ như vậy.

Thật ra trong lòng Ôn Uyển hiểu rất rõ. Chẳng qua nàng cố ý nói như
thế, nàng cười ha hả: “Ha ha, con thật sự không nghĩ nhiều như vậy. Dù
sao đã đạt được mục đích là đủ rồi. Cậu hoàng đế, Người là hoàng đế,
lòng chứa muôn dân, không cần lãng phí thời gian trên người những kẻ
này.”

Sắc mặt Hoàng đế có tia mong chờ: “Dám dạy dỗ cả ta cơ đấy. Được rồi, bây giờ bàn chính sự. Ta chuẩn bị chiêu mộ một đội quân riêng. Nhân thủ năm ngàn người, chuyên môn huấn luyện năng lực tác chiến tức thời. Ta
dự định sau khi huấn luyện sẽ cho đứng dưới tư cách kỵ binh.”

Ôn Uyển rụt đầu lại nói: “Cậu hoàng đế, đây là quân tình trọng yếu,
không thể tùy ý tiết lộ. Hơn nữa, con cũng không có hứng thú. Sau này,
cậu ngàn vạn lần không nên nói chuyện chính sự với con. Trước đây ông
ngoại Hoàng đế cũng cho con và Người cùng các vị đại thần đàm luận chính sự khiến cho con phải sợ hãi. Vạn nhất để lộ bí mật gì, với tư cách
người duy nhất nắm rõ mọi chuyện, con nhất định sẽ bị hoài nghi, khiến
cho con ngày ngày lo lắng bị rớt đầu nhỏ. Bây giờ, cậu đừng nói cho con
biết. Ít biết, ít quan tâm. Biết nhiều, quan tâm nhiều. Con chỉ cần cố

hết sức kiếm tiền, cho bọn hắn ngựa tốt nhất, quan dụng tốt nhất là đã
góp một phần công sức của con.”

Hoàng đế tức giận khiển trách: “Con… nha đầu này, sao lại sợ chết như vậy? Trên đời này còn ai dám lấy mạng của con. Trừ phi hắn không muốn
sống. Kim bài miễn tử không phải đã cho con rồi sao? Ta cũng không thể
làm sao, con còn sợ chết như vậy?”

Ôn Uyển cẩn thận nói: “Ha ha… Tốt nhất vẫn nên cẩn thận cho đáng.
Mạng nhỏ chỉ có một cái, vạn nhất ngày nào đó thất thế thì cũng không
thể không biết vì sao mình rơi đầu.” Ôn Uyển nói xong, không quên sờ
soạng chiếc cổ trắng của mình.

Hoàng đế nhìn Ôn Uyển, mỗi lần đều có một đống ngụy biện. Hắn lười
cùng nàng tranh luận cái đề tài này: “Không thảo luận cái này nữa. Người trong đơn kiện mà con viết đúng là Chu vương?”

Trong lòng Ôn Uyển tự nhủ không phải Chu vương thì lấy đâu ra một tam cữu (cậu ba) nữa. Ôn Uyển thành khẩn gật gật đầu.

Ánh mắt hoàng đế nhìn xa xăm: “Hắn có thể giúp con chứng minh hắn còn có mấy phần lương tri. Trẫm sẽ cho hắn chút ân điển, thay con trả phần
ân tình này.”

Ôn Uyển không biết còn có niềm vui ngoài ý muốn này: “Cậu hoàng đế anh minh nhất.”

Ôn Uyển nhớ lại vừa nãy hoàng đế gọi kỵ binh. Nàng cười nói gọi lính
đặc chủng. Theo lời Ôn Uyển, Hoàng đế cảm thấy rất hứng thú với tên gọi
lính đặc chủng này. Ôn Uyển giới thiệu qua loa một chút. Thật ra thì
nàng không hiểu rõ vấn đề này lắm, chỉ là nghe được lời hoàng đế vừa nói nên muốn phát huy sự hữu dụng mới cố nhớ tới.

Ngược lại, Hoàng đế hoàn toàn ghi tạc lời của Ôn Uyển vào đầu.

“Hoàng thượng, vừa rồi Khôn Ninh cung truyền tin tới đây. Hứa Thục Dung đã sinh hạ hoàng tử, dựa theo xếp hạng thì là mười ba.”

Tôn công công cao hứng vào bẩm báo. “Truyền ý chỉ của trẫm, Hứa Thục
Dung thăng Chiêu Dung.” Đây là quy củ trong cung, người sinh hoàng tử
hoặc hoàng nữ, từ phi trở xuống sẽ được thăng một cấp. Hoặc nếu được
Hoàng Thượng sủng ái sẽ thăng hai cấp. Mặc dù thăng một cấp, nhưng Hoàng đế lại không có ý muốn đi thăm.

Ôn Uyển kỳ quái nhìn cậu hoàng đế. Cái này… có phải quá lạnh lùng hay không? Dù nói thế nào thì cũng là tiểu lão bà cùng nhi tử của hắn.
Hoàng đế không chút phật lòng nói: “Ngắm hài tử so với đánh cờ, thì đánh cờ quan trọng hơn chứ.”


Trong lòng Ôn Uyển thoáng lạnh. Mặc dù nàng chán ghét Hứa Tịnh Thu ba lần bốn lượt giả tạo. Nhưng, thái độ của hoàng đế làm cho nàng kinh
hãi. Việc sinh đẻ ở chỗ này là một việc vô cùng nguy hiểm. Quả thực có
thể nói đã đặt nửa chân vào Quỷ Môn quan. Nhưng. . . . . .

Khụ, Ôn Uyển biết, mình không có tư cách để thông cảm cho người khác. Buồn bực một hồi, đang chuẩn bị đi ngủ bỗng nghe thấy có lời truyền
tới: “Quận chúa, Lệ Quý Tần cầu kiến.” Ôn Uyển không nhịn được nói không rảnh, mình muốn ngủ trưa, ai còn chịu khó đi ứng phó với bọn họ, mệt
mỏi phát sợ. Nói rồi nàng liền bò lên giường, gần đây quá bận rộn nên
thoáng cái nàng đã chìm vào giấc ngủ.

Hạ Hương rất khách khí nói: “Quận chúa đang ngủ, không tiện đánh
thức. Đã làm phiền Quý Tần nương nương cực khổ một chuyến.” Dù Ôn Uyển
không quan tâm nhưng vẫn không đắc tội với người vẫn tốt hơn.

“Được rồi.” Lệ quý tần có chút thất vọng bước đi.

“Hoàng thượng ở đâu, còn đang ở Vĩnh Ninh Cung sao?” Hứa Tịnh Thu lo
lắng hỏi. Mặc dù được thăng một cấp, nàng cũng cao hứng, nhưng Hoàng
thượng lại chưa một lần đến xem mặt nhi tử của nàng. Sau này, con trai
của nàng chắc là không được coi trọng. Việc này sao được? Nửa đời sau
của nàng còn phải dựa vào nhi tử.

“Hoàng thượng ở ngự thư phòng xử lý chính vụ.” Tiểu Thúy vội vã hồi đáp.

Hứa Tịnh Thu nghe xong ra vẻ chán nản, cũng chỉ có thể dừng lại.

Gần tới buổi trưa, Hoàng đế muốn dùng ngự thiện nhưng thấy Ôn Uyển không tới liền hỏi: “Quận chúa đâu?”

Hạ Dao thành khẩn bẩm báo: “Quận chúa còn đang ngủ. Thời gian gần
đây, Quận chúa bận chỉnh đốn việc làm ăn nên rất vất vả. Lúc này, vừa
được rảnh rỗi liền tranh thủ nghỉ ngơi.”

Hoàng đế đi vào bên trong phòng ngủ, quả nhiên trông thấy Ôn Uyển
đang ngủ rất ngon. Hắn không khỏi tức cười, trong lòng cảm thấy ấm áp.
Tuy lợi nhuận chín phần công việc làm ăn là của hắn, nhưng trên thực tế
một phần còn lại Ôn Uyển cũng không lấy. Nhưng hài tử này lại toàn tâm

toàn ý xử lý công việc. Nhìn Ôn Uyển còn chưa tỉnh lại, hắn phân phó hạ
nhân khi nào quận chúa tỉnh lại thì bẩm báo cho hắn rồi quay về điện
Dưỡng Hòa. Đợi đến khi chính hoàng đế nghỉ ngơi cũng không nghe tin Ôn
Uyển thức dậy.

Ôn Uyển ra khỏi hoàng cung, nói: “Đi Túy Tương Lâu.”

Ôn Uyển muốn mời Ngọc Phi Dương đến Túy Tương Lâu gặp mặt.

“Không biết Quận chúa tìm Ngọc mỗ có chuyện gì quan trọng?” Ngọc Phi
Dương nhận được thiệp mời Ôn Uyển kinh hãi hơn hai vạn lần. Từ sau
chuyện kia, hai người chưa từng lén lút gặp mặt. Hắn không biết Ôn Uyển
tìm hắn có chuyện quan trọng gì.

Ôn Uyển mỉm cười: “Tìm ngươi đương nhiên là nói chuyện làm ăn. Nếu không còn có thể làm gì?” .

Ngọc Phi Dương nghe xong không khỏi bật cười: “Quận chúa tìm tiểu
nhân nói chuyện làm ăn sao? Hiện tại người nào không biết Quận chúa mỗi
ngày thu một đấu vàng. Phủ đệ khắp nơi đều là vàng.”

Ôn Uyển cũng không vòng vo: “Tiền ta kiếm được sợ sau này không đủ
dùng. Gần đây ta đang nghĩ đến vùng Giang Nam ngư mễ chi hương (lắm cá
nhiều thóc), mở thêm một Túy Tương Lâu, đồng thời, tìm một mảnh đất có
địa thế tốt xây thêm một Minh Nguyệt sơn trang. Giang Nam là vùng đất
giàu có và đông đúc, không sợ không kiếm được nhiều tiền. Hơn nữa ta tin tưởng hai sản nghiệp này của ta nhất định rất được hoan nghênh.”

Ngọc Phi Dương có chút nghi ngờ. Ôn Uyển hoàn toàn có thể tự mình
làm. Đây rõ ràng chính là cơ hội kiếm tiền rất tốt, tại sao Ôn Uyển lại
muốn tìm hắn? Trong lòng vừa nghĩ như vậy, Ngọc Phi Dương liền nói thẳng ra.

Ôn Uyển cũng không vòng vo: “Ta có nhiều sản nghiệp như vậy, không
thể nào một mình nắm giữ toàn bộ. Ta không có tinh lực tốt thế này, cũng không có dã tâm lớn.” Nàng không phải muốn trở thành kẻ giàu nhất thiên hạ, lại càng không muốn bán mạng kiếm tiền. Nắm trong tay mấy thứ là
tốt rồi. Lời này nàng dĩ nhiên sẽ không nói với Ngọc Phi Dương.

Ngọc Phi Dương không hiểu được Ôn Uyển. Nhưng Ôn Uyển nguyện ý hợp
tác cùng hắn, hắn chắc chắn sẽ không từ chối. Đây không chỉ là vấn đề
kiếm tiền mà còn là vấn đề danh dự: “Số định mức sẽ được chia như thế
nào?”

Ôn Uyển nói thẳng quyết định của mình: “Túy Tương Lâu cùng Minh
Nguyệt sơn trang là ta tám, ngươi hai. Đây là giá chốt ta có thể cho
ngươi nên ngươi không cần cò kè mặc cả với ta. Ta chịu trách nhiệm lên
kế hoạch, làm chỗ dựa, ngươi chịu trách nhiệm theo sát tình hình cụ thể. Ngươi xem thế nào? Là ta xem trọng việc ngươi xuất thân từ Giang Nam.
Nếu không được, ta sẽ tìm người khác.” Ôn Uyển không như Ngọc Phi Dương, nếu hắn không đáp ứng, nàng có thể tìm người khác. Chẳng qua chỉ quen

hợp tác với người cũ mà thôi. Trung thực thì không lo kẻ gian dùng mánh
lới. Thực ra những người này cũng không dám làm vậy. Ôn Uyên không phải
nói không có căn cứ.

Ngọc Phi Dương nhìn Ôn Uyển, cười nói: “Người cảm thấy ta sẽ nói ‘không’ sao? Có tiền sao lại không kiếm.”

Ôn Uyển khẽ cười.

Ngọc Phi Dương châm biếm: “Có thể mở cả Di Viên kia ở Giang Nam
không? Đó cũng là cách kiếm tiền rất tốt. Có điều phải nói rõ trước
người phải xuất bạc cho đợt nhập hàng đầu tiên.”

Ôn Uyển nghe xong cười ha ha, cấp tiền cũng chỉ có cậu hoàng đế có
thể làm. Nàng chính là muốn làm cũng không được a: “Như nhau, như nhau,
một lần nuốt không hết miếng lớn. Trước tiên chuẩn bị cho tốt hai việc
này, sau đó mới tính tới Di Viên.” Những thứ sản nghiệp quả thật có thể
mở rộng. Nàng chuẩn bị mở chi nhánh ở một vài khu vực phồn hoa. Nhưng lẽ dĩ nhiên, một lần nuốt không hết miếng lớn.

Ngọc Phi Dương thấy Ôn Uyển nói như vậy. Hắn liền thử dò xét hỏi:
“Chờ thời điểm thích hợp, ngân hàng Quảng Nguyên kia cũng có thể mở
riêng ở Giang Nam sao?” Đây mới là thứ hắn cảm thấy hứng thú nhất.

Ôn Uyển không trả lời vấn đề này, chỉ cười cười. Nàng dời đề tài, đàm luận một vài chi tiết hợp tác.

Ngày thứ hai, Thuần Vương diện thánh, tự mình dâng tấu chương. Hoàng
đế không chấp thuận. Sau khi Ôn Uyển biết tin thì cho rằng hẳn là lúc
phải cầu xin Hoàng thượng. Nhưng lúc nàng đến trông thấy sắc mặt Thuần
Vương không tốt. Ôn Uyển cũng không biết tình hình lúc này ra sao.

Hoàng đế trông thấy Ôn Uyển, mặt lạnh thấu xương: “Ôn Uyển, có phải
con muốn cầu tình cho Yến Kỳ Hiên không? Con quên ban đầu, hắn đối với
con như thế nào rồi sao?” Hoàng đế nhớ tới chuyện lúc trước liền cả bụng đầy hỏa. Cái thứ gì chứ? Chỉ là một đứa con rơi lại dám ghét bỏ Ôn
Uyển.

Ôn Uyển nhìn hoàng đế nói: “Cậu hoàng đế, con không phải vì Yến Kỳ
Hiên mà cố ý đến một chuyến. Cậu hoàng đế, triều đình sau này phải đổi
pháp (thay đổi luật pháp), tôn thất khẳng định sẽ phản đối. Lần này là
cơ hội tuyệt hảo. Bây giờ cho dù cậu tra xét mọi chuyện tới cùng, phế đi Yến Kỳ Hiên. Thuần Vương Phủ là tước vị cha truyền con nối. Yến Kỳ Hiên không còn, có thể chọn con thừa tự để nối dõi. Đến lúc thích hợp Thuần
Vương sẽ vò đã mẻ không sợ sứt, thay vì như thế, tại sao không bán cho
Thuần Vương một cái ơn. Thuần Vương đã tại vị giữ tông lệnh (người giữ
tông lệnh là đại diện cho Hoàng tộc) nhiều năm như vậy, không phải
chuyện đùa. Có nhược điểm lớn này trong tay, sau này cậu sẽ không phải
lo lắng hắn không nghe lời.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận