Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Edit: Mèo
Beta: Tiểu Tuyền

Lúc này Bạch Thế Niên thực sự bận rộn. Vừa vào xuân, người Mãn Thanh
sẽ đến cướp đoạt lương thực đặc biệt mãnh liệt. Bởi vì hai năm này, tài
chính của triều đình không căng thẳng, không có nảy sinh việc khất nợ
quân lương. Mặt khác, hoàng đế còn ban bố một loạt chính lệnh, sửa đổi
một ít quy định về đồn điền chế, tiến cử vài loại cây lương thực mới
đến. Lương thực cho biên quan đã không còn khan hiếm như trước. Trái lại với tình huống biên quan chuyển biến tốt đẹp, đối với người Mãn Thanh
đến thương lượng lại là tin tức cực xấu. Bởi vì hoàng đế đã hạ ám chỉ.
Khi xưa không truy cứu nữa nhưng sau khi hạ thánh chỉ mà còn có một hạt
lương thực chảy ra quan ngoại thì một khi tra ra, toàn bộ lấy tội phản
quốc để xử trí. Cho nên, lương thực ở quan nội kiểm soát vô cùng chặt.
Trước khi gây án thì phải có can đảm gánh vác, tất cả những người liên
quan bao gồm tất cả người nhà đều bị chém đầu. Không có câu thứ hai để
thương lượng.

Bố cục như thế, đương nhiên là Bạch Thế Niên nhìn thấy phải vui vẻ.
Nhưng hắn lại rất buồn bực, người thay đổi bố cục lại là Ôn Uyển. Hắn
muốn quên nữ nhân tàn nhẫn vô tình lại lạnh lùng kia, nhưng càng muốn
quên, lại càng quên không được, càng làm cho hắn nhớ. Kỳ thực hắn thực
sự không muốn nhớ tới người con gái vô tình đó. Nhưng đến mỗi đêm tối,
hắn luôn bất ngờ nhớ tới hai người đã ân ái triền miên. Còn nghĩ lại Ôn
Uyển trong hiện thực, nghĩ đi nghĩ lại, ngực sẽ đau.

Hắn vốn muốn trở lại kinh thành một chuyến. Đáng tiếc, quân vụ bận
quá, đến bây giờ đã xuất binh hơn mười lần, cũng từ hơn mười lần này mà
nhìn ra người ở kỵ binh doanh kiêu ngạo là có lý do. Có kỵ binh doanh
gia nhập, mỗi lần đến, quân đội Mãn Thanh không phải toàn bộ bị tiêu
diệt thì chính là bị trọng thương.

Bạch Thế Niên không thể quay về, chỉ có thể chờ, vô vọng chờ đợi. Có
lẽ đợi đến lúc hắn nghe được Ôn Uyển quận chúa gả cho người khác, loại
giày vò tưởng niệm, vô vọng chờ đợi này mới có thể chôn giấu xuống.

Hiện tại Bạch Thế Niên triệt để buồn bực. Trước kia khá tốt, nhưng

sau khi dục vọng bị Thích thị khơi lên, khiến hắn lúc nào cũng nghĩ đến
đêm tân hôn. Kết quả …. Bạch Thế Niên cảm thấy lo lắng, ngày nào cũng
như vậy chắc không xong, tiếp tục nữa chắc sẽ mắc bệnh mất.

Hạ Ảnh nhẹ giọng nói: “Quận chúa, Từ Trọng Nhiên sinh bệnh, nghe nói bệnh thật sự nặng.”

Ôn Uyển có chút kỳ quái: “Là bệnh thật hay là giả bệnh?”

Ôn Uyển nghe được bệnh là thật, đồng thời còn có tổn thương đang phải dưỡng thương. Vì thế Ôn Uyển thở than một trận. Thở dài một tiếng thật
sâu. Người Từ gia vì tước vị mà bắt Từ Trọng Nhiên ra tộc ở rể đã nằm
trong dự đoán trước của Ôn Uyển. Nhưng nàng lại không ngờ rằng, thế
nhưng Từ Trọng Nhiên vì chuyện này mà bị bệnh, vì sao lại bệnh ? Đó là
vì Từ Trọng Nhiên đối người Từ gia còn ôm kỳ vọng. Có kỳ vọng, cho nên
mới phải bi thương.

Giống nàng sớm không còn cảm giác đối với người Bình gia. Dù chuyển
như thế nào nàng cũng chỉ xem đó là gói đồ. Luôn luôn nghĩ tìm cơ hội đá gói đồ này đi.

Hạ Dao đối với ý nghĩ của Ôn Uyển lắc đầu: “Quận chúa, gia tộc là gốc rễ của một người nam nhân. Nếu một người nam nhân dám ruồng bỏ gốc rễ
của chính mình, thiên hạ sẽ không còn chỗ cho hắn sống yên ổn. Tình thế
của hắn cùng với quận chúa là hoàn toàn không giống nhau. Không nói thân phận của người, vì người là nữ tử, gốc rễ trong tương lai là ở nhà
chồng. Cho nên thế nhân đối với việc này bao dung nhiều hơn. Gói đồ Từ
gia này dù có nặng hơn, Từ Trọng Nhiên hắn cũng phải cõng. Cho nên hắn
chỉ có thể cõng.”

Ôn Uyển đồng thời cảm thấy may mắn nói: “Được rồi, cũng là người đáng thương. Còn đáng thương hơn cả ta.” Hạ Dao khinh bỉ người đáng thương
chỗ nào ? Người mà đáng thương, thiên hạ sẽ không có người hạnh phúc.

Buổi chiều hôm đó, trong kinh thành còn có một tiếng gió. Nói người
Từ gia bức bách Từ Trọng Nhiên ra tộc để cưới Ôn Uyển quận chúa. Từ
Trọng Nhiên không muốn, nói hắn sẽ không vì muốn có vinh hoa phú quý, vì cưới Ôn Uyển quận chúa mà làm một người bội bạc. Vì thế, Từ lão gia
phẫn nộ liền đánh Từ Trọng Nhiên cho đầu rơi máu chảy, hiện thời còn nằm trên giường.

Không quá hai ngày lại bộc phát ra nghi vấn lúc trước. Nói năm đó Từ
lão gia cùng em vợ có gian tình. Vì để sớm ngày kết mộng uyên ương nên
hạ độc giết thê tử nguyên phối, bởi vậy nên đặc biệt không chào đón

trưởng tử. Ba phen mấy bận muốn phế trưởng lập ấu (phế bỏ con trưởng để lập con thứ làm người kế vị). La thị vì miễn trừ hậu hoạn, ba phen mấy bận độc hại huyết mạch của tỷ
tỷ ruột còn lưu lại. Lời đồn truyền như là có mũi có mắt (có đầu có đuôi), giống như là thấy tận mắt.

Ôn Uyển nghe xong cười ha ha, khá lắm, rất biết lợi dụng tình thế.
Nàng không cần đi hỏi thăm cũng biết là Từ Trọng Nhiên thả tin tức ra.
Không biết Từ Trọng Nhiên đánh chủ ý gì.

Từ thái phu nhân thấy đại tôn tử trải qua chuyện lần này đã triệt để
lạnh tâm đối với bọn họ, ngay cả khuôn mặt tươi cười cũng không cho bà.
Tiếng gió bên ngoài đã không chịu được như thế. Bà biết, chính mình đã
đến thời điểm lựa chọn bằng không Từ gia sẽ thực sự xuống dốc, ngay cả
một phần hy vọng cũng không có.

Từ thái phu nhân quyết tâm tàn nhẫn cho Từ lão gia phân Từ Trọng
Nhiên ra. Từ lão gia làm sao có thể đồng ý, dựa vào Từ Trọng Nhiên mới
có được hôm nay. Từ lão gia chết cũng không đáp ứng, nếu đáp ứng thì ông chính là người ngu.

Từ thái phu nhân cũng hiểu rõ, nếu không cho Từ Trọng Nhiên sống một
mình, không nói Từ Trọng Nhiên có oán hận hay không ? Nữ nhi trong sạch
cũng sẽ không gả lại đây. Ai dám để cho nữ nhi của mình gả đến người có
gia đình như vậy. Không có nhà vợ trợ lực, con đường làm quan của Từ
Trọng Nhiên cũng ít đi một cánh tay.

Trước nay Từ thái phu nhân chưa từng mạnh mẽ. Mặc kệ Từ lão gia ý
kiến, mời người trong tộc Từ gia chứng kiến, trực tiếp cho Từ Trọng
Nhiên đi ra ngoài sống một mình, hơn nữa nói rõ về sau, hàng năm Từ
Trọng Nhiên đưa năm trăm lượng bạc qua là được. Từ lão gia về sau già
rồi cũng đi theo con của ông ta mà sống.

Cứ như vậy, Từ Trọng Nhiên tự lập môn hộ. Từ lão gia không đáp ứng,
nhưng trước kia ông ta dùng chữ hiếu áp chế Từ Trọng Nhiên, hiện thời
cũng bị đặt ở trên người của ông ta.

Ôn Uyển nghe được Từ Trọng Nhiên đi ra ngoài sống một mình, ngược lại có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng gật đầu: “Truyền ra lời ta, nói ta

không có tình ý với Từ Trọng Nhiên.”

Nếu Ôn Uyển không truyền lời này ra ngoài, phía trước nàng không gả,
phỏng chừng Từ Trọng Nhiên cũng muốn cưới vợ rồi. Ôn Uyển cảm thán, lại
nói tiếp, xã hội này mẹ kế thật sự là nhiều lắm.

Ôn Uyển nghĩ đến đây cũng nhíu mày, vì thế liên tiếp vài ngày, Ôn
Uyển sai Hạ Ảnh đi thu thập tư liệu, vì sao có nhiều mẹ kế như vậy a, Ôn Uyển muốn tìm ra nguyên nhân ở đâu!

Xem qua tư liệu, Ôn Uyển rốt cục đã biết. Tranh đấu bên trong là một
nguyên nhân, nguyên nhân chính là tiểu thư khuê các cổ đại thân thể bị
nuôi dưỡng quá chiều chuộng, làm cho thân thể rất kém cỏi, khi sinh nở
chẳng khác nào là một người bước qua quỷ môn quan. Đương nhiên y thuật
lạc hậu cũng là một nguyên nhân. Mà Ôn Uyển nhạy cảm phát hiện, còn có
một nguyên nhân khác, đó là không có nữ bác sĩ.

Thời điểm khó sinh, bởi vì nam nữ kiêng dè cho nên nam đại phu ở thời điểm nữ nhân khó sinh cũng không thể vào phòng sinh. Châm cứu cầm máu
chính là nói suông thôi.

Ôn Uyển biết nếu lấp cái chỗ trống này lại, nữ nhân khó sinh ít đi,
kế mẫu cũng sẽ ít đi. Đương nhiên sẽ có thể cứu càng nhiều người, coi
như là mưu cầu phúc lợi cho nữ nhân thiên hạ đi.

Ôn Uyển biết, việc này không phải một sớm một chiều có thể thành.
Trong thiên hạ hiện nay, nữ đại phu nổi danh Ôn Uyển còn chưa có nghe
nói, nếu muốn cho nam đại phu nhận nữ làm học đồ, không dùng quyền thế
áp bách cho mấy đại phu đó dạy nữ học sinh, phỏng chừng là nằm mơ.

Đương nhiên, thầy giáo dạy y học nàng không lo lắng. Hiện tại lo
trước tiên là nữ đệ tử. Ôn Uyển trù tính trước mở một trường y cho nữ
tử, thu hai ba mươi cá nhân. Trước tiên từ trong Từ thiện đường của nàng chọn lựa ra một nhóm cô nương đối với y thuật có tuệ căn (chỉ sự thông minh). Lại từ trong nhà một số dân chúng nhận một ít. Đương nhiên, học y ít
nhất cũng phải ba đến năm năm mới có chút hiệu quả. Nếu muốn nhiều như
nam đại phu, tài nghệ tốt như vậy, việc này khẳng định sẽ là một quá
trình dài.

Hạ Dao biết Ôn Uyển đột nhiên liên tưởng từ Từ Trọng Nhiên đến thiếu
nữ đại phu, cho nên muốn khởi đầu một khu nhà làm trường dạy y cho nữ
tử. Hạ Dao đối với tư duy nhanh nhẹn của Ôn Uyển vô cùng kính nể. Quả
thật có thể hi vọng. Về phần chuyện Ôn Uyển phải làm, dù sao cơ cấu để
huấn luyện nữ tử vẫn có cô nhi viện đó, giờ thì có thêm một trường y cho nữ tử, nàng thấy nhưng không thể nói gì: “Quận chúa, cô nhi viện Từ
Thiện Đường hơn phân nửa là nữ tử. Về sau còn huấn luyện cho nữ tử, hiện thời người còn muốn bắt đầu lập ra y học đường cho nữ tử?”


Ôn Uyển lắc đầu: “Nữ nhân, ở trên đời này sống không dễ dàng a!” Nghĩ đến hiện đại, tuy rằng cũng có kỳ thị giới tính nhưng so với nữ nhân
hiện thời thì phải nói là sinh hoạt tại thiên đường a! Cho nên có thể
tẫn một phần lực trợ giúp các nàng nhiều hơn, liền trợ giúp nhiều đi!

Ôn Uyển là người của phái hành động, lập tức truyền ý chỉ của mình
xuống. Không nghĩ tới điều Ôn Uyển lo lắng hoàn toàn dư thừa. Nửa tháng
sau, liền tuyển nhận ba mươi cô nương tư chất tốt. Tiểu cô nương trong
đó là từ sáu tuổi đến mười hai tuổi.

Về phần tiên sinh được chọn, Ôn Uyển cũng mặc kệ nhiều như vậy. Sau
khi trao đổi cùng hoàng đế liền chuẩn bị bắt sức lao động miễn phí ở
trong Thái Y Viện.

Bất ngờ ngoài ý định là Diệp thái y không đợi nàng mở miệng liền dẫn
đầu lại đây trợ giúp nàng. Diệp thái y đề cử đồ đệ của mình đi dạy vỡ
lòng cho bé gái, lại tiến cử một vị lão đại phu hơn sáu mươi tuổi, không con cái. Nói chỉ cần Ôn Uyển đáp ứng cho hắn dưỡng lão tống chung (*chăm sóc người thân trước lúc lâm chung), cho hắn một tuổi già thanh thản, lão đại phu nhất định sẽ toàn lực ứng phó.

Ôn Uyển đối loại việc nhỏ này đương nhiên là đáp ứng. Thế nhưng làm
cho Ôn Uyển kỳ quái chính là vì sao Diệp thái y đối việc này ham thích
như thế a ?

Hạ Dao nói: “Quận chúa, người quên người có ân cứu mạng với Diệp thái y cùng với Vương thái y bọn họ sao ? Chút việc nhỏ ấy bọn họ làm sao có thể không hỗ trợ. Hơn nữa, nói không chừng sau này bọn họ còn phải cầu
đến nơi này của quận chúa đó!”

Ôn Uyển mỉm cười.

Ôn Uyển mở học đường, trực tiếp gọi Viện Y Học Nữ Tử, lần này khác
ngày trước, không miễn phí. Ôn Uyển vốn định cách một năm tuyển nhận một nhóm, mỗi một lần là ba mươi cá nhân, đến học đều phải nộp phí, thế
nhưng đặc điểm duy nhất là có thể thiếu nợ học phí. Chỉ cần ngươi có
thiên phú, thông qua cuộc thi, qua được cửa ải vào bên trong học tập,
học phí được nợ, chờ sau khi xuất sư đến bên ngoài kiếm tiền sẽ trả đủ
học phí thiếu nợ (chỉ cần là đại phu, mặc kệ là cổ đại hay là hiện đại,
đều sẽ không gặp cảnh khốn cùng). Thời hạn là trong vòng năm năm.

Viện Y Học Nữ Tử, ở dưới sự giám sát của Ôn Uyển mà sáng lập nên. Trở thành Viện Y Học Nữ Tử đầu tiên trong lịch sử, cứ như vậy ở dưới sự
nhiệt huyết nhất thời của Ôn Uyển nó được thành lập.

Ôn Uyển thấy Viện Y Học Nữ Tử đi vào quỹ đạo lập tức buông ra, bắt
đầu bận chuyện khác. Nhưng không bao lâu, Ôn Uyển nghe được một tin tức
bát quái. Hạo Thân vương cố ý gả tiểu nữ nhi của mình là Y Mạn quận chúa cho Từ Trọng Nhiên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận