Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Người ở kinh thành đều đang chờ đợi xem, rốt cuộc quận mã mà Ôn Uyển
quận chúa tìm sẽ là thần thánh phương nào ? Không biết thế nào lại lặng
lẽ truyền ra một cái tin đồn, Hưng Quốc quận chúa phát ngôn bừa bãi,
quận mã chỉ có thể lấy một mình nàng, không được nạp thiếp, không được
có thông phòng. Tuyệt đối là người đàn bà đanh đá.

Đối với tin tức này, kỳ thực rất nhiều người cũng có thể chấp nhận.
Vì sao, bởi vì phò mã gia không thể nạp thiếp, ngủ với thông phòng cũng
phải có công chúa nguyện ý mới được. Tước vị của Ôn Uyển còn cao hơn
công chúa, có thể nói là đệ nhất nữ của Đại Tề. Những yêu cầu này ở
trong mắt thế nhân thì không quá đáng.

Ngũ hoàng tử được tin tức, khẽ cười nói: “Lần này phụ hoàng chọn vài
vị cho nàng, đã trải qua chọn kỹ lựa khéo, đều là nhân tài kiệt xuất.
Nàng thế nhưng một người cũng chướng mắt. Thật không biết, rốt cuộc nàng nghĩ muốn dạng trượng phu như thế nào ?”

Từ Trọng Nhiên lại có ý nghĩ khác: “Ta đoán ý của quận chúa, nếu đã
tìm không thấy vậy thì tìm một người có thể nắm chắc. Làm cho cả đời đều nắm hắn ở trong lòng bàn tay. Bởi vì ở triều Đại Tề, muốn tìm nam tử
xứng đôi Ôn Uyển quận chúa không phải khó tìm mà là căn bản tìm không
ra.” Người duy nhất có thể xứng đôi đã sớm cưới vợ nạp thiếp.

Mặt khác một đám bạn, La Thủ Huân, Tào Tụng, Yến Kỳ Hiên, cũng vây lại một chỗ bát quái.

La Thủ Huân nói: “Không biết là ai ác ý phỉ báng Ôn Uyển quận chúa
như vậy. Dám nói nàng không thể sinh con, còn không cho phép quận mã nạp thiếp. Ta đã hỏi nương tử ta, nàng nói cái này đều là tung tin vịt. Các ngươi đã từng gặp qua nàng rồi, vậy là thật hay giả đây ?”

“Không biết.” Yến Kỳ Hiên đối với chuyện của Ôn Uyển lại không muốn
lắm miệng. Chuyện lần này hắn mơ hồ đoán được hẳn là có Ôn Uyển hỗ trợ.
Loại cảm giác này rất kỳ lạ, nhưng hắn vẫn có cảm giác như vậy. Cho nên, hành vi gì của Ôn Uyển, hiện tại hắn cũng không bình luận.

Ngược lại Tào Tụng lại vì Ôn Uyển mà bất bình: “Cái này đều là nói
hươu nói vượn, Hưng Quốc quận chúa chính là người cao nhã sạch sẽ. Làm
sao có thể như thế (Ôn Uyển châm chọc: choáng nha không cho có thông phòng tiểu thiếp, liền trở thành ác liệt), không biết là loại người nào ác ý hãm hại như vậy ?”

“Ta cũng không tin tưởng lắm. Nhưng vì sao lại truyền ra lời đồn này?” La Thủ Huân nói đúng trọng tâm.

“Ngươi có phải cả ngày ăn no rồi trò chuyện bát quái nhàm chán như
vậy hay không ? Nàng xấu hay không xấu thì liên quan gì ngươi. Ngươi
không cưới vợ thì còn có thể nói hai câu. Lúc này vợ đã cưới, còn thường xuyên nói về nàng làm cái gì.” Yến Kỳ Hiên không muốn tiếp tục đề tài
này.

Tào Tụng cũng cảm thấy đúng: “Ngươi nói xem, mấy người nam tử chúng
ta lại ở sau lưng bàn luận thị phi của người khác, đặc biệt lại là thị
phi của một nữ nhân, thực sự không có phong độ. Về sau đừng nói chuyện
như vậy nữa.”

La Thủ Huân nhìn hai người, liền an tĩnh một chút. Tiếp theo lại nói
thầm chuyện kia: “Các ngươi không cảm thấy tin đồn như vậy rất giống với một người sao ?”

Hai người đều nhìn về phía La Thủ Huân: “giống ai?”

La Thủ Huân mở miệng nói: “Ai? Đương nhiên là vị phu nhân thần bí của Bạch tướng quân rồi. Nàng làm quỷ cũng không cho Bạch tướng quân tái
giá, làm hại Bạch tướng quân trở thành người cả đời không vợ. Người đàn
bà đanh đá như vậy, sao lại bị Bạch tướng quân tình cờ đụng phải a! Bạch tướng quân thực xui xẻo.”

Tào Tụng cũng cảm thấy rất phù hợp.

Yến Kỳ Hiên lạnh lùng nói: “Ngươi thật là biết nghĩ. Hay là ngươi cứ
nói thẳng vị phu nhân thần bí kia của Bạch Thế Niên là Ôn Uyển cho rồi.
Như vậy còn có chút mới mẻ (Ngươi đã đoán đúng sự thật).”

La Thủ Huân ngượng ngùng nói: “Ngàn vạn lần đừng đúng, nếu tin đồn là thật thì quận chúa sẽ là người đàn bà đanh đá mười phần mười. Đến lúc
đó cứng đối cứng, ai áp đảo ai còn không biết đâu! Mỗi ngày kinh thiên
động địa. Có thể xem là trò vui náo nhiệt trong kinh thành. Ta không hy
vọng Bạch tướng quân trải qua cuộc sống như vậy.” Theo tuổi càng lớn
chẳng những kính ngưỡng của La Thủ Huân bị hao mòn, mà ngược lại càng
ngày càng sâu.

Tào Tụng cảm thấy lời này khó nghe, những cũng không thể nói La Thủ
Huân sai, vì thế dời đi đề tài: “Kỳ Hiên, gần nhất Tống tiên sinh có
bình tranh của ngươi hay không ? Có nói cái gì không?” Hai người tha
thiết thảo luận họa nghệ.

La Thủ Huân ở bên cạnh vuốt lỗ tai. Đề tài này hắn chưa nói tới a!
Hắn ghét nhất chính là hai người kia nói chuyện thư pháp, đàm luận vẽ
tranh.

Người bên cạnh Ôn Uyển cũng ào vô giúp vui. Vũ Đồng đem đệ đệ của
nàng giới thiệu lại đây theo nguyên tắc nước phù sa không chảy ruộng
ngoài.

Ôn Uyển không gặp người thật, tra cũng lười đi tra. Nàng hạ quyết
tâm, ai cũng không gặp mặt. Đỡ phải rước lấy phiền toái. Người ở kinh
thành đều nhìn chằm chằm nàng! Vẫn phải nghĩ biện pháp để cho Bạch Thế
Niên trở về thôi.

Nghĩ đến Bạch Thế Niên, Ôn Uyển liền buồn bực.

Người này… khụ, được rồi, ai bảo mình lúc trước làm cho ra thế này. Giờ đành tìm cơ hội thôi.

Hạ Dao và Hạ Ảnh nghiêm túc điều tra. Kết quả tra đầu tiên, người ta
sớm đã có cô nương yêu mến. Chẳng qua cô nương kia là nữ tử bình dân,
gia cảnh rất kém cỏi, không xứng với đệ đệ nàng, làm chính thất là không có khả năng, làm thiếp thì còn có thể.

Hạ Dao được đến tin tức, mày nhăn có thể kẹp chết mấy con ruồi. Người này như thế nào chứ.

Tuy rằng Ôn Uyển nghĩ Vũ Đồng không có tin tức linh thông như của
nàng, khẳng định không biết. Bằng không, không phải nàng ta tự quét đi
mặt mũi mình à. Nhưng vẫn cảm thấy ghê tởm đến sợ hãi. Ngươi nhắc đến đệ đệ ngươi, ngươi cũng phải xác nhận xem đệ đệ ngươi có bằng lòng hay
không bằng lòng đã. Rõ ràng là không cố gắng để ý.

Ôn Uyển chán ghét nhất chính là thời đại này trước khi kết hôn có
người yêu. Thân phận người yêu không đủ, không gánh vác nổi vị trí chính thê, sau khi cưới vợ là có thể thu người yêu vào phủ làm thiếp. Sau đó, một đôi yêu nhau liền đem người làm chính thất phu nhân trở thành tiểu
tam. Ây da, người ta là chính thất sinh con dưỡng cái, quản lý nội viện
cho ngươi. Còn phải dè dặt cẩn trọng chiếu cố người trong lòng của
ngươi. Không chiếu cố tốt chính là ghen tị. Ôn Uyển cảm thấy thật châm
chọc. Ôn Uyển có thể trợ giúp nữ nhân không có nơi nương tựa. Nhưng nàng cũng không có dũng khí đối nghịch cùng với hiện tượng của toàn bộ xã
hội. Duy nhất chỉ có thể yêu cầu là nam nhân của mình.

Như Vũ cũng đến giúp vui, giới thiệu nam nhi ưu tú nhất Hải gia lại đây.

Ôn Uyển không có hứng thú. Quăng tư liệu được đưa tới sang bên cạnh,
xem cũng chưa xem. Hoàng đế biết được cũng hỏi một chút. Người Như Vũ
giới thiệu rất đáng tin. Sau khi Hoàng đế cân nhắc một chút liền cảm
thấy thật không tệ, cố ý cho người đưa tư liệu tỉ mỉ kỹ càng của người
này cho Ôn Uyển.

Ôn Uyển vẫn như cũ không để ở trong lòng. Biến thành hoàng đế tự mình nói cùng nàng. Như thế Ôn Uyển mới biết, Như Vũ giới thiệu đường đệ của nàng, đúng là đáng tin cậy.

Hải Sĩ Lâm, năm nay mười bảy tuổi, nhỏ hơn một tuổi Ôn Uyển. Đạt được công danh là cử nhân. Ít có tài danh. Ngũ quan đoan chính, tài học
không tệ, bộ dạng cũng khá tốt. Tính tình không trầm lắng, cũng không
khô khan. Hơn nữa, còn luyện võ, luyện võ đại biểu cho thân thể tốt. Cho nên, tổng hợp lại đã ngoài dự liệu gần sát với yêu cầu của Ôn Uyển.

Đáng tin đi nữa Ôn Uyển cũng không có hứng thú, thế nhưng bị hoàng đế phê bình một trận. Ôn Uyển bĩu môi. Nghĩ như thế nào cũng nghĩ không ra một biện pháp tốt. Khụ, làm cách nào mới gọi người về được đây.

Vì đối phó hoàng đế, Ôn Uyển liền cho Đông Thanh đi thăm dò tư liệu
của người này. Đông Thanh là người soi mói như vậy cũng chọn không ra
một điểm không tốt. Tuy rằng Đông Thanh rất muốn đá vị của gia tộc Hải
thị này đi, nhưng nàng cũng không dám bịa đặt.

Ôn Uyển nhìn Đông Thanh luôn luôn bới lông tìm vết cũng chọn không ra điều xấu, còn có nam tử như vậy, thật hiếm có. Ôn Uyển nổi lên hứng thú rồi. Ý cười dạt dào nói: “Vậy thì đi xem.”

Nam tử xa lạ, đương nhiên không có khả năng gặp ở phủ đệ của mình. Ôn Uyển nghĩ nghĩ, có một chỗ là nơi tốt nhất. Hậu hoa viên của Túy Tương
Lâu. Hiện tại bên trong đã sửa thành hội sở, diện tích cũng khuếch
trương rộng ra gấp năm lần. Tách ra từng cái từng cái tiểu viện. Là địa
phương trong kinh thành mà kẻ nhà có tiền ham thích đi nhất.

Ôn Uyển cho để lại một viện. Vừa vặn mượn thời điểm đi tuần tra sản
nghiệp gặp vị này, ừ, khó có được thiếu niên ngay cả Đông Thanh cũng tìm không ra nhiều tật xấu.

Hải Sĩ Lâm, muốn nói thì cũng có một khuyết điểm là bên người Hải Sĩ
Lâm từng có thông phòng nha hoàn do một trưởng bối cho, có điều một năm
trước đã bị đuổi rồi. Hiện thời là một người độc thân. Đối với điểm ấy,
Ôn Uyển cũng không cảm thấy cái gì. Chỉ cần hiện tại và tương lai không
có cũng được. Hạ Dao thấy bộ dáng Ôn Uyển hứng thú dạt dào, trong lòng
liền đề cao cảnh giác.

Dương liễu nhẹ nhàng, chim hót hoa thơm. Lại là một cảnh xuân tươi đẹp.

Thời điểm Ôn Uyển đến, Hải công tử đã chờ ở nơi này.

Lần này Ôn Uyển đến, mặc một bộ vải màu xanh da trời thêu hoa nhiều
lớp, váy cùng kiểu dáng, trên người trừ bỏ hai cái trâm cài đầu ra thì
không mang thêm thứ khác. Nhẹ nhàng khoan khoái. Khiến cho người khác
nhìn mà thấy thoải mái.

Hải Sĩ Lâm đã ở chỗ này chờ đợi một lát. Thấy Ôn Uyển đi tới liền
cung kính thi lễ nói: “Quận chúa vạn phúc.” Không nịnh nọt, không khiếp
nhược hết thảy cử chỉ có lễ độ, thật thỏa đáng.

Ôn Uyển nhìn về phía Hải Sĩ Lâm, mặc một thân trường bào màu trắng
như ngà voi. Cất chứa ánh sáng nội hàm và phong độ của người trí thức,
ngũ quan đoan chính, giơ tay nhấc chân đều có một loại thờ ơ tao nhã,
một đôi mắt hàm chứa ý cười nhàn nhạt trong suốt loá mắt, hành động
nhanh nhẹn tiêu sái không câu nệ.

Ở trên người Hải Sĩ Lâm, Ôn Uyển thấy được một bóng dáng, bóng dáng
của Lão sư. Hiếm có nam tử làm cho nàng cảm giác thấy tốt như vậy. Cười
nói: “Không cần đa lễ.”

Hạ Dao ở một bên mang trà ngon bưng lên.

Ôn Uyển bưng lên chén trà Diêu Nhữ, đây là một chén trà chuyên dụng
của nàng. Thấy trà trong chén mảnh như lưỡi chim tước, mầm giống mũi
nhọn xanh nhạt trơn bóng, cẩn thận nhấp một ngụm, thấy đối phương làm
theo cũng uống một ngụm. Cười nói: “Không biết Hải công tử cảm thấy trà
này hương vị như thế nào?”

Hải Sĩ Lâm tán thưởng nói: “Hương vị hơi nhạt hương tươi mát kéo dài, sau đó tư vị lại đậm đà. Đây là trà Mao Tiêm thượng đẳng.”

Ôn Uyển cười khẽ một chút buông chén trà: “Đã ưa thích thì thưởng thức nhiều thêm chút.”

Hải Sĩ Lâm ở trước mặt Ôn Uyển cũng không câu thúc, buông chén trà
nói: “Nghe nói quận chúa chơi cờ rất tốt. Không biết có thể cùng tại hạ
đối cờ một phen không ?”

Chơi cờ là bản lĩnh sở trường nhất của Ôn Uyển: “Nếu công tử có nhã
hứng này, đương nhiên sẽ không quét hưng trí của công tử. Người tới, bày bàn cờ.”

Hải Sĩ Lâm tính tình thực trầm ổn, không nhanh không nóng nảy, cũng
không vì thân phận của Ôn Uyển mà nhường. Ôn Uyển cũng không lấy thái độ đối đáp cho có lệ, sử dụng trình độ ứng đối không sai biệt lắm.

Hai người sau nửa canh giờ đánh cờ, dùng cờ hoà để thắng. Kỳ thực Ôn
Uyển rất vừa lòng, không vội không nóng nảy, khí phách trầm ổn. Ở tuổi
mười bảy này đúng là hiếm thấy.

Hải Sĩ Lâm lắc lắc đầu nói: “Kỳ nghệ của Quận chúa hơn ta rất nhiều, tại hạ vô cùng hổ thẹn.”

Ôn Uyển hiểu rõ, Hải Sĩ Lâm là một người cực tỉ mỉ và có trình độ,
cũng là một người thẳng thắng vô tư. Hơn nữa ấn tượng của Ôn Uyển đối
với hắn rất tốt. Lúc này lại tăng thêm hai phần. Thiếu niên như vậy quả
thật khó tìm. Đây phỏng chừng là nam tử xuất chúng nhất Hải gia.

Trong mắt Ôn Uyển có mê hoặc. Nếu thật sự là xuất sắc nhất thì không
nên lấy ra mà nên nhập sĩ. Vị này còn phù hợp với điều đó nữa ? Ôn Uyển
có chút khó hiểu.

Hải Sĩ Lâm thấy Ôn Uyển chỉ là cười khẽ, hắn thật sự không có khiêm
tốn, biết kỳ nghệ của Ôn Uyển quả thật cao hơn hắn mấy lần. Cũng không
chán nản nhục chí: “Quận chúa, nếu có nhã hứng, tại hạ nguyện ý vì quận
chúa đánh một khúc đàn.”

Ôn Uyển cười khanh khách nói: “Đương nhiên được.”

Hải Sĩ Lâm đánh là 《 Phượng cầu hoàng 》.

Hữu mỹ nhất nhân hề, kiến chi bất vong. Nhất nhật bất kiến hề, tư chi như cuồng

Phượng phi cao tường hề, tứ hải cầu hoàng. Vô nại giai nhân hề, bất tại đông tường.

Tương cầm đại ngữ hề, liêu tả trung tràng. Hà nhật kiến hứa hề, úy ngã bạng hoàng.

Nguyện ngôn phối đức hề, huề thủ tương tương. Bất đắc vu phi hề, sử ngã luân vong.

Đây là bài từ phú của Tư Mã Tương Như ( xem thêm tại http://vi.wikipedia.org/wiki/T%C6%B0_M%C3%A3_T%C6%B0%C6%A1ng_Nh%C6%B0)

Nghe khúc Phượng Cầu Hoàng này, sắc mặt Hạ Dao càng trở nên khó coi.

Ôn Uyển thấy bộ dáng Hạ Dao, trong lòng liền ấm áp. Kỳ thực từ sau
khi hoàng đế cùng với Ôn Uyển nói Hạ Dao là biểu tỷ của nàng, Ôn Uyển đã đối đãi với Hạ Dao như người nhà. Ôn Uyển cũng có thể cảm giác được, Hạ Dao đối với nàng cũng là trân trọng có thừa. Kỳ thực Ôn Uyển hiểu được
vì sao Hạ Dao muốn cố gắng tác hợp nàng cùng với Bạch Thế Niên. Nàng
hiểu được, Hạ Dao chắc chắn cũng hiểu được, nàng có địa vị tôn sùng,
muốn tìm được một nam nhân chân chính hợp ý, vợ chồng ân ân ái ái, trên
cơ bản là mộng tưởng. Nữ cường nam nhược (nữ mạnh mẽ, nam yếu đuối), ở hiện đại nam nhân như vậy còn có thể bị nhạo báng vì ăn cơm mềm, do
đó xảy ra các loại mâu thuẫn, gia đình cũng rất khó hòa hợp. Càng không
cần nói cổ đại này nam tôn nữ ti. Hiện thời bắt được một Bạch Thế Niên,
mặc kệ theo phương diện nào mà nói đều rất hoàn mỹ. Hạ Dao tự nhiên
không thể thấy nàng lỡ mất. Hạ Dao hy vọng nhìn thấy nàng hạnh phúc.
Nàng đều biết được.

Cùng cầm khúc triền miên mà giọng ngâm cũng réo rắt to rõ, làm cho
người ta nghe dường như có thể sa vào trong đó. Đáng tiếc, Ôn Uyển là
người rất lý trí. Nếu như nói dã sử không có người kiểm tra lời nói thì
nàng không thèm để ý. Nhưng《 Phượng cầu hoàng 》, trong tình yêu của Tư
Mã Tương Như cùng Trác Văn Quân, Ôn Uyển cười nhạt nhân phẩm của Tư Mã
Tương Như.

Đương nhiên, Ôn Uyển không phủ nhận thiếu niên này đàn thủ khúc này
không tồi, thiếu niên mười bảy tuổi, còn có trình độ như thế là hiếm có.

Khúc nhạc dừng, Ôn Uyển khen ngợi không thôi. Hải Sĩ Lâm khiêm tốn
nói: “Nhận được quận chúa khen. So với Tống tiên sinh vẫn là kém một
đoạn.”

Ôn Uyển nhẹ nhàng cười, lão sư Tống Lạc Dương của nàng cầm nghệ là
một tài nghệ không tốt nhất trong các tài nghệ, nhưng là so với thiếu
niên trước mắt vẫn cao hơn. Không chỉ có kỹ xảo, càng nhiều là ý cảnh.
Đời người từng trải không giống nhau, đánh đàn thế nào đương nhiên làm
cho người ta cảm giác không giống.

Ôn Uyển lấy cây tăm nhón một miếng tuyết lê cho vào miệng. Động tác u nhã thỏa đáng nói không nên lời, Hải Sĩ Lâm thấy lộ ra tươi cười nhàn
nhạt. Ôn Uyển buông cây tăm: “Không biết công tử cảm thấy câu chuyện của Tư Mã Tương Như và Trác Văn Quân như thế nào?”

Sắc mặt Hải Sĩ Lâm có buồn bực: “Quận chúa vì sao hỏi như thế? Trong
câu chuyện của Tư Mã Tương Như và Trác Văn Quân, dĩ nhiên là làm cho
người ta noi theo.”

Ôn Uyển cười đến thực uyển chuyển hàm xúc: “Noi theo sao? Nếu như
trước mắt vị tài tử ấy, cùng người quả phụ nhà khác bỏ trốn thì sao?
Ngươi còn có thể nhận thức tình yêu của bọn họ là làm cho người ta noi
theo không?” Nếu là ở đương đại, người như vậy xác định chắc chắn sẽ bị
phỉ nhổ. Gia tộc cũng phải hổ thẹn theo.

Hải Sĩ Lâm sửng sốt: “Này, này, này không giống.”

Ôn Uyển cười đến rất là châm chọc: “Có cái gì không giống. Chỉ là bọn họ được truyền tụng cho nên rất tốt đẹp. Phải biết rằng, lúc ấy Tư Mã
Tương Như là thư sinh nghèo rớt mồng tơi, Trác Văn Quân là phụ nữ góa
chồng có được món tiền khổng lồ. Hành động này của hắn, mỹ nhân trong
ngực, cộng thêm có của cải to lớn. Cái này còn được hai thứ người và
tiền a! Thế này thì cũng thôi, ai bảo người ta thật tâm lưỡng tình tương duyệt. Mà kết quả thì sao ? Khi được Vũ Đế trọng dụng, công danh lợi
lộc, địa vị tài phú đều có, liền đối với mỹ nhân danh viện động tâm,
cũng bắt đầu ghét bỏ Văn Quân già rồi nhan sắc không còn. Ở trong mắt
ta, Tư Mã Tương Như, mười phần mười là người ngụy quân tử nhất.” Đây là ý nghĩ chân thực nhất của Ôn Uyển.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui