Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Hạ Ảnh thấy Ôn Uyển tức giận không thôi, đề nghị: “Quận chúa, nếu không nhân cơ hội này lại gặp Hải công tử một lần đi.”

Hoàng đế thấy Ôn Uyển khó gặp được một nam tử hợp ý, rất là hy vọng
Ôn Uyển có thể sớm định xuống. Thành thân thì không vội, chờ thái y nói
thân thể khỏi hẳn thì bàn lại. Nhưng dù thế nào trước tiên cứ chọn
định người ra, trong lòng cũng yên tâm. Trải qua việc Ôn Uyển bình luận
đối với Từ Trọng Nhiên, hoàng đế tức giận rồi. Dựa theo điều kiện của Ôn Uyển đi tìm thì cả đời cũng đừng mong tìm được người hợp ý. Đến lúc đó, thực sự phải ở giá rồi.

Ôn Uyển đã gặp mặt một lần nhưng sau đó không có động tĩnh gì, chỉ
đành bảo Hạ Ảnh gõ vài lần. Tranh thủ sớm ngày định ra hôn sự. Hạ thánh
chỉ tứ hôn xong là hoàng đế cũng có thể an tâm.

Hạ Dao rất là bất mãn chăm chú nhìn Hạ Ảnh.

Ôn Uyển cũng gật đầu: “Kỳ thực, ta cũng cảm thấy Hải công tử không
tệ. Mọi phương diện đều phù hợp yêu cầu của ta. Thế nhưng nào có chuyện
cô nương gấp gáp chứ ?”

Buổi chiều hôm đó Ôn Uyển liền nhận được bái thiếp của Hải Sĩ Lâm,
nói hắn có được trà ngon, mời Ôn Uyển cùng nhau phẩm trà. Địa điểm đương nhiên hy vọng vẫn là ở trong hậu hoa viên của Túy Tương Lâu. Nơi đó
không khí không tồi.

Ôn Uyển xem bái thiếp, nói với Hạ Ảnh: “Ngươi cảm thấy Hải công tử không tệ?”

Hạ Ảnh gật đầu.

Hạ Dao nghe lời nói như thế, mày nhăn có thể kẹp chết con ruồi. Ôn Uyển nhìn bộ dáng này của Hạ Dao thì cười ha ha không ngừng.

Ôn Uyển sảng khoái đến buổi hẹn. Lần này phẩm trà cũng không có lần
sau. Đừng lãng phí thời gian của mình, cũng không cần lãng phí thời gian của người khác. Kỳ thực Ôn Uyển cảm thấy cùng Hải Sĩ Lâm nói chuyện
phiếm với nhau bầu không khí rất tốt. Nàng rất thích. Đáng tiếc….

Ngày hôm đó Hải Sĩ Lâm mặc một thân mãng bào màu xanh có thêu hoa văn trúc đứng, bên hông buộc một sợi tơ màu đen xuyên chuỗi hạt lưu vân.
Liếc mắt nhìn lại, một vị nam nhi nho nhã ôn nhuận, tác phong nhanh
nhẹn, khí chất ôn hòa.

Ngày hôm đó Ôn Uyển cũng không tận lực ăn mặc. Thực tùy ý mặc một
thân váy dài màu vàng nhạt thêu Ngọc Lan. Trên đầu ngọc trâm chim tơ
vàng, ánh mặt trời chiết xạ xuống lóe ra hào quang màu vàng, không mang
theo trang sức khác lại không chút tổn hao gì dung mạo của Ôn Uyển.


Hải Sĩ Lâm chỉ cười nhìn Ôn Uyển. Vì sao trong kinh thành tung tin
vịt nói bộ dạng quận chúa không đẹp. Nữ tử xinh đẹp thoát tục như vậy,
thế nào mà không đẹp.

Ôn Uyển xem trà cụ nghiêm chỉnh trên bàn liền nở nụ cười. Cười đến nhu hòa.

Hải Sĩ Lâm khẽ cười nói: “Nghe tổ phụ nói, quận chúa có một tay pha
trà ngon. Cho nên, muốn cùng quận chúa trao đổi. Nếu không tốt, xin quận chúa vui lòng chỉ giáo.”

Ôn Uyển cảm thấy rất có ý tứ: “Mời.”

Trước khi Hải Sĩ Lâm pha trà liền cho người bưng nước trong tới, rửa
sạch tay, lại đi đến trước lò trà, sau khi đốt lửa thì tỉ mỉ nhìn chăm
chú vào nhiệt khí bên trong ấm nước. Động tác cực kì thành thạo, hiển
nhiên là tinh thông việc này.

Ôn Uyển cảm thấy không tồi, chỉ hàm chứa ý cười nhìn xem. Người chân
chính yêu trà, chỉ động chạm trà cụ đã là một sự hưởng thụ. Huống chi
xem người tinh tế pha trà như thế.

Hải Sĩ Lâm pha là trà Đại hồng bào. Nghe nói phải là hầu tử leo đến
cây trà trên vách đá dựng đứng ngắt lấy lá trà. Bởi vì số lượng rất thưa thớt, ngắt lấy khó khăn, loại trà này ở trên thị trường là trân phẩm
giá cả đắt đỏ. Không nghĩ tới, lần này Hải lão lại cam lòng bỏ ra nha!

Một lúc thì mùi hương đánh úp tới. Ngửi thấy nhẹ nhàng khoan khoái,
sau khi hít vào, thở một hơi thật dài từ trong mũi ra, có thể ngửi được
mùi hương sâu kín. Ôn Uyển thầm khen, tay nghề đã đạt tới trình độ nhất
lưu.

Hải Sĩ Lâm châm một ly trà, đưa cho Ôn Uyển, Ôn Uyển bưng lên nhấp
một ngụm: “Ừ, vào miệng thoải mái trơn nhuận. Tay nghề của Hải công tử
học được bảy phần của Hải lão.”

Hải Sĩ Lâm thấy Ôn Uyển khen ngợi nói kế tục được bảy phần của tổ phụ, tổ phụ thì nói được sáu phần.

Cười rất vui vẻ, cũng tự mình uống hai phần. Hai người phẩm trà, nói chuyện với nhau đều là chuyện về trà.

Ôn Uyển buông chén trà trống, cười nói: “Trà tốt nhất phải ở thời
tiết trời hừng sáng, khi đó trên núi không khí cực kì tươi mới. Sương
sớm thơm tho đọng trên lá trà. Số trà hái ra đó mới được xưng là thượng

phẩm.” Cổ nhân đều tin tưởng, sương sớm có hương thơm và công dụng thần
bí. Theo như lời đạo gia, sương sớm là tinh hoa thiên địa ở vào ban đêm
khi hai khí âm dương giao hòa mà kết thành. Hải Sĩ Lâm dĩ nhiên cũng tán thưởng sâu sắc, cảm thán nói: “Tổ phụ từng nói với ta, chỉ khi tinh
thần thoải mái, lòng dạ bình tĩnh, tri kỷ bên cạnh, mới có thể chân
chính lĩnh hội đến mùi vị của trà. Hiện tại ta đã lĩnh hội những lời
chân lý này của tổ phụ.”

Hai người ngồi cùng nhau bàn luận về trà, Ôn Uyển theo trà dẫn đến
thi từ ca phú, Hải Sĩ Lâm theo thi từ ca phú kéo dài đến thiên hạ cảnh
đẹp như tranh, cuối cùng lại lơ đãng nói tới triều chính. Hải Sĩ Lâm nói chuyện gì, Ôn Uyển cũng đều tiếp được. Hơn nữa còn đọc thuộc lòng lanh
lảnh, một chút cũng không trúc trắc. Hải Sĩ Lâm vô cùng kính nể. Hai
người tuy rằng chỉ là lần thứ hai gặp mặt, lại dường như là bạn bè quen
biết bình thường.

Hạ Ảnh nhẹ nhàng mà nói cùng Hạ Dao: “Hạ Dao, ngươi nói xem, đây có phải là quận mã tương lai hay không?”

Hạ Dao quyết đoán nói: “Không đâu.” Nếu không có Bạch Thế Niên thì có thể đúng. Nhưng đã có Bạch Thế Niên đương nhiên Hải Sĩ Lâm không phải.
Về phần thế nào không phải, nếu nàng không đếm xỉa đến, cũng không nhắc
nhở quận chúa, đương nhiên Hải Sĩ Lâm sẽ đánh mất tư cách. Nói sau, quận chúa nhìn cũng không phải có cái tâm tư gì khác đối với Hải Sĩ Lâm.
Nhìn xem lại là giống như đối đãi với bằng hữu.

Ôn Uyển cùng Hải Sĩ Lâm nói chuyện một lúc. Hạ Dao ở bên cạnh cười
nói: “Quận chúa, Hải công tử, hai người đàm luận, ta cảm thấy giống như
thiếu cái gì đó? Quận chúa có muốn mời người đến chơi một bản nhạc để
tăng thêm nhã hứng hay không ?”

Ôn Uyển nhìn thoáng qua Hạ Dao, cái cô gái này muốn làm gì ? Ôn Uyển
cũng không vặn xoắn mặt mũi của nàng, bảo nàng mời người đến đạn tấu,
tăng thêm nhã hứng.

Chỉ một lát, một nữ tử ôm cầm tiến vào. Ôn Uyển vừa thấy người tới,
ánh mắt liền không dời đi được. Lập tức hiểu được Hạ Dao muốn làm gì.

Nữ tử ôm cầm, mặc áo ngắn màu lam, váy lụa Hồ Châu màu trắng trân
châu, khoác một chiếc áo lụa mỏng màu trắng, phô bày dáng người duyên
dáng, vô cùng tinh tế ra. Mặt hình trái xoan, da thịt trắng noãn như
ngọc, bên má hơi nổi lên một lúm đồng tiền. Son phấn trang điểm sơ sài,
trau chuốt khiến cho hai má như đóa hoa nở rộ kiều diễm. Lông mày đen

cong không phải vẽ mà giống như vẽ, một đôi mắt như phát sáng, đôi con
ngươi như cám dỗ, trắng đen rõ ràng, dập dờn phong tình hấp dẫn làm
người ta mê say. Một đầu tóc đen dài ba thước dùng dây lụa trân châu màu trắng vấn lên, toàn thân cao thấp tản mát ra một khí chất độc đáo.

Ôn Uyển buồn bực nhìn thoáng qua Hạ Dao, tìm một mỹ nhân xinh đẹp có
khí chất cực phẩm lại đây đánh đàn. Không phải cố ý hạ thấp nàng chứ? Tư sắc này, khí chất này, nữ nhân hậu cung cũng không có vài người so được với cô gái này. Ôn Uyển nhiều năm qua nhìn nhiều mỹ nhân như vậy, luận
bộ dạng, luận khí chất, người duy nhất so được với nàng này, chỉ có Lý
Ngọc Tuyết.

Ôn Uyển chớp mắt, thấy Hải Sĩ Lâm cũng nhìn đến ngây người, ánh mắt
đều luyến tiếc chuyển động. Ôn Uyển chớp mắt một chút, Hạ Dao thiết lập
ải mỹ nhân sao? Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, huống chi là thiếu niên nhỏ tuổi như vậy.

Cô gái này đặt cầm chuẩn bị cho nàng trên bàn. Đối với Ôn Uyển dịu
dàng cúi đầu: “Lang nương bái kiến quận chúa, quận chúa thiên tuế thiên
tuế thiên thiên tuế.” Giọng nói kia còn hay hơn chim sơn ca hót, dễ nghe êm tai, làm cho người ta toàn thân dễ chịu.

Ôn Uyển nghe xong liền giật mình, chắc không phải là người được bồi
dưỡng làm mật thám chứ ? Ôn Uyển ở trong lòng kinh ngạc, nhưng trên mặt
lại không biểu hiện gì. Ôn Uyển phất tay một cái: “Không cần đa lễ, ta
cùng với Hải công tử đang phẩm trà, thiếu một ít tiếng nhạc. Ngươi tới
chơi một bản. Hải công tử, ngươi xem, muốn nghe nhạc khúc như thế nào.”

Hải Sĩ Lâm cũng không phải là đồ háo sắc, vì nàng này có khí chất độc đáo nên đã hấp dẫn ánh mắt của hắn. Nữ tử như vậy chỉ có thể gặp không
thể cầu. Ôn Uyển vừa hỏi đã đưa hắn từ trong thất thần, hoàn hồn lại:
“Cô nương cứ đàn bản nhạc am hiểu nhất đi!”

Ôn Uyển trong lòng cười ha ha, rốt cuộc là mỹ nhân, đúng là có ưu đãi đặc biệt.

Nàng này đánh đàn cổ tấu lên một khúc trong mười đại danh khúc, Cao Sơn Lưu Thủy.

(Khúc nhạc cổ này là do Bá Nha thời Xuân Thu Chiến Quốc khảy tặng Tử Kỳ xem thêm tại đây: http://hoctiengtrung.kenh7.vn/2012/03/13/ba-nha-tu-ky-va-dien-tich-luu-thuy-cao-san-tri-am-chung-ky-cao-son-luu-thuy/)

Ôn Uyển nghe tiếng đàn, không như lão sư đánh nghe tiêu sái, phóng
khoáng thoải mái, ngược lại có một chút mùi vị nhàn nhạt ưu thương,
giống như núi là cô tịch, nước là phiền muộn, người là bi thương.

Ôn Uyển rất muốn sờ cái trán một chút, bài hát này giống như có gì
đó. Nhìn Hạ Dao một chút. Hạ Dao liền như Đường Tăng nhập định, cái gì
cũng không biết, đi vào bên trong suy tưởng.

Ôn Uyển xem nữ tử tấu khúc, khuôn mặt xinh đẹp, ánh mắt lưu chuyển
nhàn nhạt bóng mờ, là khí chất hồn nhiên tự nhiên biến thành u buồn mà
bi thương, như hoa lan vùi sâu dưới đáy u cốc tuyết trắng, an tĩnh ngồi ở trước mắt nàng tấu khúc nhạc đau thương như vậy, làm cho lòng người trở nên đau nhức.

Nếu là ngày xưa, Ôn Uyển đã sớm răn dạy ra tiếng. Ôn Uyển chán ghét

nhất là xem cái loại nữ nhân như Bạch Liên Hoa này. Một bộ dáng điềm đạm đáng yêu. Nhưng nhìn thấy nàng này, Ôn Uyển cũng nhịn không nổi mà
thương tiếc.

Thế nhưng hiện thời thần trí của Ôn Uyển sẽ không chịu tác động của
bên ngoài. Tinh thần rất nhanh quan trở về, trong lòng âm thầm cảm thán, một vưu vật như vậy Hạ Dao từ nơi nào tìm thấy thế ?

Sau khi đàn khảy xong, Hải Sĩ Lâm khen ngợi không thôi.

Ôn Uyển đầu đầy hắc tuyến, liền cảm giác một đám quạ đen từ đỉnh đầu
bay qua. Không sai, kỹ xảo thuần thục, khảy đàn vô cùng trôi chảy. Nhưng mất ý cảnh, không có sự tinh túy của khúc nhạc này, đã trở nên tầm
thường.

Cao Sơn Lưu Thủy là có thể làm cho người nghe cảm nhận được ý cảnh
cuộn sóng mãnh liệt, bọt nước bắn lên; hải điểu tung bay, tiếng kêu như
lọt vào tai; núi rừng cây cối, xanh um tươi tốt, như tiến vào tiên cảnh.

Ôn Uyển nhìn Hải Sĩ Lâm nhưng không khinh bỉ hắn. Bởi vì trong mắt
Hải Sĩ Lâm thật sự chỉ thuần túy thưởng thức, giống như lúc trước nàng
thật sự thưởng thức dung mạo xinh đẹp của Yến Kỳ Hiên một cách thuần
túy. Ánh mắt trong suốt thấy đáy, không có vẻ mặt tham muốn đối với sự
xinh đẹp, một quân tử bình bình thản thản. Làm cho Ôn Uyển âm thầm khen
ngợi vài tiếng.

Ôn Uyển vung tay lên: “Đi xuống đi!”

Hải Sĩ Lâm đứng lên, đối với Ôn Uyển cung tay hoàn lễ: “Quận chúa,
không biết về sau ta có thể mời quận chúa cùng nhau phẩm trà, cùng nhau
nghe cầm nghệ ưu mỹ hay không ?”

Ôn Uyển đang trong trầm tư.

Hạ Ảnh ở một bên nói: “Quận chúa, nô tỳ cùng với Hạ Dao đi xem.” Đi
xem cái gì cũng không nói. Nàng chỉ nghĩ để hai người một mình ở chung
một lúc.

Ôn Uyển gật đầu cho hai người rời đi.

Bọn họ đi rồi Ôn Uyển cười nói: “Hải công tử, nếu ta cũng là nam nhi, đi cùng ngươi tất nhiên có thể trở thành tri kỷ. Đáng tiếc ….” Ôn Uyển
thực cảm thấy Hải Sĩ Lâm có thể trở thành một bằng hữu tốt. Đáng tiếc,
Ôn Uyển không nên lại chậm trễ người ta, vì thế nàng liền thẳng thắn.

Hải Sĩ Lâm ngạc nhiên. Ôn Uyển quận chúa đây là có ý tứ gì: “Quận chúa, đây là vì sao?”

Ôn Uyển nhìn thoáng qua, liếc mắt một cái, Hải Sĩ Lâm dường như bị Ôn Uyển nhìn thấu. Loại cảm giác này thực không thoải mái. Ôn Uyển thu hồi ánh mắt sắc bén: “Không có vì điều gì, chính là không thích hợp. Nếu ta là nam tử, thích hợp làm tri kỷ với ngươi. Đáng tiếc, ta là nữ tử.”

Hải Sĩ Lâm thấy bóng lưng Ôn Uyển rời đi. Không biết vì sao, trong lòng có cảm giác mất mát rất nhiều.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận