Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Ngày hôm đó Bạch Thế Niên trở về phủ tướng quân đã thấy Thích Lệ
Nương thu dưỡng một đứa bé, là một bé trai, còn tự chủ trương mà gọi hắn là Minh Chấn.

Ánh mắt Bạch Thế Niên trầm xuống. Lại dám chưa hỏi qua hắn đã thu
dưỡng hài tử. Hôm nay mọi người ở biên quan đều đang nghị luận về hắn.
Giờ thu dưỡng một đứa con trai, chẳng phải càng thêm chứng minh hắn
không được hay sao? Cái đồ nữ nhân ngu xuẩn này, rốt cuộc muốn làm gì.

Thật ra Thích Lệ Nương ở một mình rất cô đơn. Cho nên nàng ta muốn có một đứa bé ở bên cạnh. Muốn trách thì trách vì cuồng dại mà phó thác
sai lầm. Nàng ta cũng là một người rất đáng thương.

Thái độ của Bạch Thế Niên rất rõ ràng, đưa hài tử đi. Chính hắn còn
chưa có nhi tử, hiện tại lại để một đứa con trai danh nghĩa ở bên người
thì tính thế nào được.

Thích Lệ Nương lại có ý nghĩ của chính mình: “Lục lang, thiếp cảm
thấy nó rất đáng thương. Lục lang, chàng cho nó ở lại đi! Chúng ta cũng
không phải không lo nổi miệng ăn này. Nếu như lục lang không đồng ý,
thiếp tự mình nuôi.” Thích Lệ Nương cũng có đồ cưới đủ để nuôi sống
chính mình cộng thêm một đứa bé. Chỉ là thái độ lạnh lùng của Bạch Thế
Niên làm nàng ta khổ sở.

Bạch Thế Niên nhìn bộ dáng thống khổ đáng thương của Thích Lệ Nương,
đột nhiên cảm giác hai người đều là những người lưu lạc chốn chân trời
xa xăm. Haizz, Thích Lệ Nương thích sai rồi người, hắn cũng vậy. Nữ nhân kia thật ác độc.

Nhìn lại hài tử chỉ lớn hơn bàn tay kia, đuổi đi cũng không biết có
thể sống được hay không. Haizz, được rồi, phủ tướng quân cũng không
thiếu một miệng cơm này. Hơn nữa hôm nay đại ca còn gửi thư cho hắn, nói là nếu không sinh được con trai thì sẽ chọn một người làm con thừa tự
cho hắn. Hắn mới không cần nhi tử của người khác. Trước để đứa bé này
chiếm danh nghĩa đã! Khụ, hiện nay chiến sự rất nhiều, muốn đi cũng
không được. Thật muốn trở lại kinh thành một chuyến a!

Sau khi Ôn Uyển hết bận rộn với tình hình kinh tế, chuẩn bị tạm nghỉ
thì thương hành của nàng lại xảy ra vấn đề. Một thuyền hàng lớn của Ôn
Uyển đã bị hải tặc cướp bóc.


Cấm biển được khai thông từ đầu năm. Hải tặc thoáng một chút cũng đã
tụ tập ở chỗ đó. Mới đầu chỉ là vài trận nhỏ le que. Về sau không biết
thế nào mà lại nhắm vào hàng hóa của Quảng Nguyên. Mọi người thì nghĩ,
chỉ cần thành công được một chuyến cũng qua được mấy tháng.

Hàng hóa giá trị hơn hai trăm vạn lượng, hải tặc ra giá năm mươi vạn
lượng tiền chuộc. Dựa theo ý của Khương Lâm thì trả giá, chém tới chừng
hai mươi vạn lượng cũng được. Nhưng lúc cùng thương lượng với vị Tiền
chưởng quỹ mà Ôn Uyển phái tới thì ông ấy lại lắc đầu, cho rằng việc này nên để cho chủ tử quyết định. Nếu chỉ là Thương gia bình thường thì có thể giao tiền chuộc hàng. Nhưng quận chúa của bọn họ không phải là
người bình thường.

Khương Lâm ngẫm lại thấy cũng đúng, bèn viết một phong thư khẩn gửi
qua. Lại viết một phong thư khẩn tám trăm dặm đưa đến kinh thành.

Đến ngày thứ ba, Ôn Uyển mới nhận được thư của Khương Lâm.

Nàng mở bản đồ ra xem địa điểm hàng hóa bị cướp (hiện tại bản đồ của Ôn Uyển đã rất hoàn thiện). Lúc tìm được địa điểm bị cướp thì nàng vô cùng tức giận, thế nhưng lại
bị cướp ở ngay trong hải vực của nàng. Cái này còn không phải trực tiếp
đánh vào mặt nàng sao. Hải ngoại tạm thời không nói, nhưng lần này lại
cướp ngay trong hải vực của nàng, nàng mà đưa tiền chuộc ra thì sau này
biết để mặt vào đâu.

Ôn Uyển phân chia vùng biển (còn gọi là nội hải) thuộc về
Đại Tề quả thực quá lớn rồi. Ở hiện đại đường bờ biển kéo dài 12 hải lý; diện tích vùng biển ước chừng khoảng 473 vạn km2. Lúc này Ôn Uyển đã
kéo dài nó ra không ít, cụ thể bao nhiêu vạn Km2 nàng cũng không biết.
Đời sau người ta đo lường tính toán được, vùng biển mà Ôn Uyển hoạch
xuất phải đến hơn 800 vạn Km2. Bởi vì một hành động này của nàng mà đời
sau hàng năm đều vì chuyện lãnh hải gây ra tranh chấp (bởi vì người khác cho rằng, đây rõ ràng là xâm chiếm vùng biển của bọn họ). Nhưng chính phủ đời sau lại mang tư liệu lịch sử chính thức (sau này Ôn Uyển kí kết hiệp ước cùng mấy quốc gia nên đó là hợp pháp), lời thề son sắt nói đây là chứng cớ. Nhưng vẫn ầm ĩ không ngớt, làm tăng thêm không ít phiền toái cho các chính phủ đời sau.

Ý của Ôn Uyển là trước ta cứ vạch ra lãnh thổ nước mình đã, những cái khác thì để nói sau. Hiện tại đã khai thông cấm biển, những người này
lại nhắm ngay thuyền hàng của ta. Cũng được, vậy nàng sẽ cho những người đó biết, phạm tội ở nội hải của Đại Tề thì chỉ có đường chết.

Ôn Uyển trực tiếp chạy tới hoàng cung tìm hoàng đế nói ra việc này.
Hoàng đế thấy Ôn Uyển vừa mở miệng đã là đánh, bộ dáng không cho thương
lượng, nhìn vẻ mặt khí phách ấy mà không khỏi không ngừng cười được.

Nhìn Ôn Uyển, hắn liền nhớ lại chính mình lúc bằng tuổi Ôn Uyển thì còn
đang ở trên đất phong.

Hoàng đế đương nhiên là chủ trương đánh, dám ở trên quốc thổ của Đại Tề (hoàng đế đồng ý với sự phân chia vùng biển của Ôn Uyển) cướp hàng hóa của hắn, đừng nói giao tiền chuộc cái gì, chỉ bỏ mặc thôi cũng là vũ nhục với hoàng đế là hắn rồi.

Ôn Uyển thấy hoàng đế không chút nghĩ ngợi đã muốn dùng võ lực thì
rất là thoả mãn. Đối với địch nhân xâm phạm quốc thổ của mình, ở đâu còn nói mấy lời vô nghĩa gì. Trực tiếp đánh, đánh cho họ biết đau, đánh cho người bên ngoài nhìn mà sợ hãi, không dám tìm chết nữa.

Ôn Uyển đối với quân sự hoàn toàn không hiểu, phải đánh như thế nào
là chuyện của hoàng đế rồi. Việc Hoàng đế dùng binh với đám cường đạo
trên biển cũng rất được thương hộ hoan nghênh.

Đầu óc Ôn Uyển vừa chuyển, liền cho người thiết lập một cái quỹ quyên tiền. Yêu cầu mọi thương nhân làm buôn bán trên biển phải quyên tiền.
Các ngươi là người được lợi trực tiếp, không tìm quân phí ở chỗ các
ngươi thì còn đi tìm ai a.

Tất nhiên, Quảng Nguyên thương hành tiên phong đi trước quyên góp
mười vạn lượng. Đối với kiểu quyên tiền này, các thương nhân trên biển
cũng không ghét. Dù sao thì một khi hàng hóa xảy ra vấn đề, tổn thất còn nghiêm trọng hơn nhiều. Triều đình nguyện ý xuất binh, bọn hắn ra ít
tiền cũng là điều nên làm.

Ngoại thương của Ôn Uyển chiếm bảy phần rưỡi trong tổng số kim ngạch
cả nước. Nàng cũng không thể một mình nuốt hết toàn bộ. Cho dù có thể
nuốt hết thì nàng cũng không nuốt. Nàng luôn nhớ kỹ lời dạy bảo của đại
bá, trong việc buôn bán nên lưu lại một đường (nguyên lời của đại bá là làm người hay làm việc cũng nên lưu lại một đường. Nhưng tiếc rằng ở cổ đại, không có cơ hội cho người làm việc lưu lại một đường). Tôn chỉ của Ôn Uyển chính mình ăn thịt thì cũng nên cho người khác bát canh.

Một hành động này của Ôn Uyển đã quyên góp được đến gần 50 vạn lượng
bạc. Trận chiến còn chưa bắt đầu thì quân phí đã được gom góp đầy đủ
rồi.

Hoàng đế cười lắc đầu. Cái nha đầu này, vì vơ vét của cải, thật sự là không bỏ sót chỗ nào a. Hắn nhìn mà chỉ có thể cảm thán. Nhưng vì vậy
mà triều đình tiết kiệm được một khoản, tất nhiên là một chuyện tốt
rồi.


Hoàng đế có ý để Văn Dược làm tướng lĩnh trong lần chinh phạt hải tặc này, nhưng bởi vì việc này là Ôn Uyển khởi xướng, mở đầu trước nên hắn cũng bàn với Ôn Uyển.

Ôn Uyển nghe xong, lập tức tỏ vẻ phản đối: “Văn Dược và Bạch Thế Niên từ trước tới giờ đều không hợp nhau, mà lần này chủ lực tiêu diệt hải
tặc chính là Hổ uy quân. Hổ uy quân lại là Bạch Thế Niên một tay huấn
luyện ra. Sau khi Văn Dược đến, tất nhiên hắn sẽ bài xích đối lập, xếp
thêm nhân thủ của mình vào. Bị hắn hô phong hoán vũ một trận như vậy, Hổ uy quân nhất định sẽ phải chịu ảnh hưởng rất lớn. Nếu chỉ là lần này
thì có thể sẽ không xảy ra vấn đề gì (thay người, xếp thế lực gì vào cũng phải cần thời gian). Nhưng cậu Hoàng đế, điều con muốn không phải chỉ là lần này, mà là
tương lai. Con dự định đem Hổ uy quân chuyển thành hải quân, với con mà
nói, Hổ uy quân chính là tiền thân của hải quân. Nên con không muốn để
cho Văn Dược tiến vào khiến Hổ uy quân thành chia năm xẻ bảy. Nếu vậy
thì một phen tâm huyết của con thành uổng phí rồi.”

Hoàng đế thấy có chút kỳ quái. Đợi đến khi biết được quân phí ban đầu để thành lập Hổ uy quân chính là khoản tiền lớn Ôn Uyển thắng ở đổ
phường (sòng bài) thì dở khóc dở cười. Cũng vì nguyên nhân như
vậy nên hoàng đế thuận theo ý của Ôn Uyển, không tuyển người từ trong
kinh thành đi qua mà trực tiếp để cho tướng lĩnh của Hổ uy quân chỉ huy
chiến dịch lần này.

Văn gia vì để cho Văn Dược nhậm chức đã bỏ ra bao nhân lực vật lực,
chuẩn bị tốt vì hắn, còn nhờ Văn Quý Phi thổi gió bên gối. Hoàng đế cũng đã thật động tâm tư, bởi vì Văn Dược xác thực là một nhân tài. Vốn là
một chuyện đã định nước chảy thành sông lại bị dăm ba câu của Ôn Uyển
mất đi một cơ hội tấn chức lớn. Phải biết rằng chính tam phẩm, thăng lên làm nhị phẩm, nghe qua thì cũng chỉ là một cấp nhưng thật ra lại là một khoảng cách cực lớn. Không chỉ có như thế, còn khiến cho Văn gia không
thể được phân một chén canh ở vùng duyên hải.

Sau này hải khẩu sẽ trở thành một nơi thu thuế trọng điểm, một cảng
biển phồn hoa. Quân đội hải cảng tự nhiên cũng là một địa phương màu mỡ. Chỉ cần là người có con mắt thì đều nhận ra được. Văn gia hiểu được,
huân quý trong kinh thành hiểu dược, Ôn Uyển cũng hiểu được.

Văn gia rất nhanh đã biết được thì ra là Ôn Uyển gây loạn ở bên
trong. Nguyên nhân rất đơn giản, vốn hoàng đế đã có ý rồi. Kết quả là
sau khi nói chuyện cùng với Ôn Uyển thì đổi ý. Đến lúc này, Văn Dược mới biết được, quyền thế của Ôn Uyển quận chúa rốt cuộc là lớn đến bao
nhiêu, tầm ảnh hưởng đối với hoàng đế nhiều bao nhiêu.

Thời điểm Ôn Uyển xuất cung hồi phủ thì Hạ Dao thốt ra một câu: “Quận chúa thật suy nghĩ vì Hổ uy quân a! Làm khó quận chúa rồi.”

Ôn Uyển tức giận mà nhìn Hạ Dao. Nữ nhân chết tiệt này, không nói
thì không chịu được sao? Không có gì mà cứ nhắc đến Bạch Thế Niên Bạch
Thế Niên. Dường như không có Bạch Thế Niên thì nàng không gả đi được vậy (nàng hiểu đúng rồi đấy): “Hạ Dao, tài chính thành lập Hổ uy quân chính là một trăm vạn kia của ta đúng không?”

Hạ Dao không nói gì nữa.


Ôn Uyển cũng thuận thế bác bỏ: “Hổ uy quân được thành lập còn có uy
danh ngày hôm nay cũng có non nửa công lao của ta. Mặc dù nói người khác không biết, nhưng là một phần tâm huyết của ta. Cứ như vậy bị Văn Dược
khiến cho rối tinh rối mù, ta có thể đồng ý được sao?”

Mặt Hạ Ảnh lộ vẻ kinh ngạc. Từ sau khi xuất ra một trăm vạn kia, quận chúa không hề hỏi qua một tiếng, làm sao người lại biết được chứ.

Quả thật Ôn Uyển cũng có tư tâm. Nhưng cái tư tâm này không phải là
vì Bạch Thế Niên mà là vì năm hòn đảo của nàng. Muốn xây dựng năm hòn
đảo này vững như bàn thạch, không sợ hải quân đột kích thì là không thể
nào?

Nếu thực sự có một ngày như vậy, Đại Tề đến đánh nàng thì đó cũng chỉ là châu chấu đá xe, không biết tự lượng sức mình. Biện pháp tốt nhất đó chính là nhúng tay vào quân chính, khống chế binh quyền. Nhưng nếu bằng địa vị và quyền thế của nàng mà chen chân quân quyền trên đất liền là
không thể nào. Hoàng đế cũng sẽ có cố kỵ. Vậy thì chỉ còn một cách là
quân quyền chưa tồn tại, quân quyền hải quân. Ý của nàng là hải quân
trong tương lai sẽ do nàng thành lập, khống chế hải quân trong tay của
mình. Đó mới chính thức làm cho nàng yên tâm. Nàng biết rõ, muốn sáng
lập hải quân nhất định phải đợi sau khi nội vụ chỉnh đốn xong, biên quan hoàn toàn ổn định mới có thể. Nàng không gấp, đương nhiên, loại quân
quốc đại sự này, nàng muốn gấp cũng không được.

Tạm thời bất luận quan hệ với Bạch Thế Niên thế nào, nàng đã có ý
định này thì không thể để cho người khác chen chân vào. Nàng biết Văn
Dược không phải là người trên cùng một con đường. Cho nên, không thể để
cho Văn Dược đến phá hỏng kế hoạch của nàng. Nàng vốn định từ từ tiến
hành nhưng hiện nay thì phải nói ra kế hoạch rồi. Nàng cũng không e ngại đắc tội Văn gia. Thả ra tin tức để cho người của Hổ uy quân biết rõ,
lúc trước Hổ uy quân được thành lập còn được triều đình đặc biệt chiếu
cố, tất cả đều là nhờ nàng. Nàng còn để tướng sĩ của Hổ uy quân biết,
lần này nàng đã vì bọn hắn nói chuyện. Hôm nay, tướng lĩnh của Hổ uy
quân, trên cơ bản đều là nhóm người được tuyển từ lần đầu. Cho nên, khi
nghe được tin tức này, trái tim của bọn họ đương nhiên phải hướng về Ôn
Uyển rồi.

Ôn Uyển không chỉ quyên mười vạn tiền mà còn cung cấp thêm mấy con
thuyền, những người khác cũng đều là có lực xuất lực. Đến lúc này, nàng
chỉ còn ngồi chờ một tin tức. Chờ lúc nào hàng tổn thất được tìm về.

Hoàng đế đối với việc Ôn Uyển đột nhiên lại thả ra tin tức thì rất kỳ quái, tùy ý hỏi nàng. Ôn Uyển có đầy đủ lý do trả lời: “Nếu như lần này đả kích hải tặc thành công, nhất định có thể thu được không ít chiến
lợi phẩm. Con không quản bọn họ giao lại cái gì cho triều đình. Nhưng
tổn thất của con thì bọn họ phải tìm lại đầy đủ.”

Được rồi, hoàng đế không có lời nào để nói. Tiền về túi Ôn Uyển, cũng là vào túi của hắn cả mà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận