Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Ôn Uyển không ngủ được: “Đi, làm cho ta hai món nhắm rượu. Ta muốn uống vài chung. Nếu không, hôm nay chắc chắn lại ngủ không được rồi.” Đây chính là chỗ tốt, nàng chỉ cần uống hai chung nhỏ rượu nho, sau đó bò lên giường sẽ ngủ ngay. Ôn Uyển chỉ cần uống rượu vào nhiều một chút sẽ say, nhưng vài chung thôi sẽ bò lên giường ngủ. Nó có tác dụng như thuốc ngủ ở hiện đại, làm cho Ôn Uyển rất là ưa thích.

Hạ Ảnh thấy dáng vẻ Ôn Uyển thế này thì cho rằng Ôn Uyển lo cho tình cảnh phía trước, trong lòng nàng cũng phát sầu theo. Cá tính quận chúa thế này về sau nên làm thế nào cho phải đây.

Vừa rạng sáng hôm sau, Ôn Uyển còn chưa rời giường đã nghe thấy tiếng mưa rơi. Mưa càng rơi càng lớn, rào rào trút xuống. Ôn Uyển khoác áo lên đi ra cửa nhìn hạt mưa chạm vào đá cuội, tiếng mưa như trân châu rơi vào khay ngọc vô cùng trong trẻo.

Nhìn hạt mưa kia, tâm tình Ôn Uyển vốn phiền muộn lại càng thêm trĩu nặng. Chiếc cốc trong tay thiếu chút nữa đã bị nàng nện lên mặt đất.

Tuy nàng tự nói với mình mười năm không dài, nhưng mười năm thật sự không dài sao? Đao kiếm không có mắt, hơn nữa, còn phải lo lắng chờ đợi mỗi ngày. Mặc dù Ôn Uyển biết phải gả nhưng vẫn rất bối rối. Cho nên lúc này nàng muốn tìm một người trò chuyện. Mà những lời này có thể nói đương nhiên ngoài Mai nhi không còn ai khác: “Đi mời thế tử phu nhân phủ Trấn Quốc Công tới một chút.” Hi vọng bây giờ Mai nhi không bận, có thời gian tới a!

Ấy mà Ôn Uyển không ngẫm lại, cho tới bây giờ nàng đều là đưa thiếp mời đi mời người tới. Lần này lại trực tiếp phái người đi qua mời, nhất định Mai nhi đã biết rõ có chuyện gì rồi, dù có việc cũng sẽ tạm thời gác qua một bên, tranh thủ thời gian đi qua.

Ôn Uyển thấy hết mưa rồi liền đi ra ngoài. Nàng tâm tình phiền muộn đi đi lại lại trong sân. Một cơn gió thổi tới làm Ôn Uyển rùng mình run rẫy. Hạ Ảnh vội cầm áo khoác trên tay khoác lên cho nàng. Ôn Uyển nhìn lá trên cây hải đường đột nhiên thoát khỏi nhánh cây bay vòng vèo trên không trung, sau khi khoan thai dạo chơi chốc lát lại nhè nhẹ rơi xuống mặt đất. Cỏ cây trong hoa viên điêu tàn hoàn toàn khác biệt một trời một vực với cảnh sắc mùa hè.

“Quận chúa, cảnh sắc ở Lạc Cúc viên tốt hơn.” Hạ Ảnh thấy Ôn Uyển nhìn ngắm khung cảnh cả vườn héo úa liền đề nghị.

Đến Lạc Cúc viên phong cảnh trái lại vô cùng đẹp mắt. Cả vườn hơn mười gốc hoa cúc trải qua sương gió lại càng thêm kiều diễm. Bên trên nụ hoa óng ánh giọt sương, một chút cũng không chịu ảnh hưởng của mưa to gió lớn. Ngắm nhìn nửa vườn hoa cúc này tâm tình phức tạp của Ôn Uyển cũng không tốt hơn được chút nào.

“Quận chúa, La phu nhân tới.” Ôn Uyển nhẹ gật đầu, bảo người dẫn đến nơi đây.

Mai nhi thấy Ôn Uyển đứng trong vườn lẳng lặng nhìn nửa vườn hoa liền cười: “Ta tưởng làm chuyện gì mà gọi ta đến khẩn cấp như vậy. Thì ra là đến xem hoa, ta nói, hoa ở đây của ngươi thật đẹp. Hoa ở chỗ ta đều héo tàn cả rồi.”

Tâm tình Ôn Uyển bối rối tới cực điểm: “Ta nào tâm tình xem hoa chứ, phiền lắm.” Nói xong liền ngắt một đóa cúc gần tay, phiền não vò nó thành một nắm rồi ném đi.

“Chao ôi, xảy ra chuyện gì đây? Có phải sản nghiệp của ngươi xảy ra vấn đề gì không? Hay là Hoàng Thượng trách mắng ngươi?” Mai nhi vừa được tin đã thấy vô cùng lạ lùng. Từng ấy năm quen biết Ôn Uyển đây là lần duy nhất Ôn Uyển biểu lộ cảm xúc ra ngoài, bộ dạng phiền muộn không thôi thế này thật đúng là có đại sự xảy ra rồi!

Ôn Uyển nghiêm mặt, rất ai oán nhìn khóm hoa kia, lửa giận bốc lên lại tóm lấy một đóa cúc lớn, từng mảnh từng mảnh xé ra nhét vào miệng mình, sau đó phun phì phì ra ngoài. Thần sắc phiền muộn lại rất bất đắc dĩ.

Mai nhi nhìn Ôn Uyển một mực cùng phân cao thấp với hoa, nghĩ nghĩ rồi cười nói: “Hay là, là hôm qua chọn rể xảy ra sai lầm?” Thấy Ôn Uyển không đáp lời liền đoán đúng rồi.

Mai nhi nháy mắt vô cùng tò mò hỏi: “Đêm qua ta nghe tướng công nói, Uy Vũ đại tướng quân hướng Hoàng thượng cầu thân, xin được lấy một cung nữ làm vợ? Hôm nay chuyện này đang huyên náo xôn xao. Nhìn thần sắc ngươi bối rối như vậy, hẳn cung nữ này chính là ngươi rồi?” Lúc trước nàng nghe được chuyện này đã cảm thấy đặc biệt quái lạ. Về phần khác lạ ở đâu bỗng chốc lại nói không nên lời. Bây giờ vừa thấy Ôn Uyển đã biết rõ quái dị ở chỗ nào rồi.

Chuyện này, lúc ấy những lời hoàng đế nói, người ở chỗ này đều không dám nói tỉ mỉ với bên ngoài. Cho nên, tất cả mọi người chỉ biết là Bạch Thế Niên cầu thân với một cung nữ, xin cưới về làm vợ. Về phần cung nữ này chính là thê tử của Bạch Thế Niên thì còn chưa được truyền ra, càng không truyền ra cung nữ đó là Ôn Uyển.

Ôn Uyển nghe xong càng phiền não ném hoa xuống mặt đất, quay người trở vào nhà. Mai nhi thấy vậy đã biết rõ chính mình đoán đúng, không biết nên cười hay nên cảm thán.

Mai nhi thấy rất lạ vì sao Ôn Uyển lại bối rối như vậy? Nàng cảm thấy không có gì để bối rối nha: “Chuyện này có gì phải phiền đây? Lộ rõ thân phận với hắn, hắn cũng không dám quá vọng tưởng. Ngươi là hòn ngọc quý trên tay hoàng thượng, sao có thể gả cho một người nam nhân như vậy. Hoàng Thượng cũng không nỡ, đâu có gì để phiền đâu.” Nói xong, Mai nhi liền cảm thấy không được bình thường. Không phải Bạch Thế Niên nói không lấy vợ sao? Tại sao lại muốn kết hôn với Ôn Uyển? Nhờ có La Thủ Huân nên nàng vô cùng hiểu rõ Bạch Thế Niên.

Ôn Uyển lầm bầm nói: “Nếu dễ dàng như vậy thì tốt rồi. Sáu năm trước ta đi Ngọc Tuyền Tự tế bái cho mẫu thân gặp phải Ninja giặc Oa, còn có sát thủ Triệu vương phái đến. Sau khi tách ra khỏi thị vệ ta bị một nữ tử trói lại, trở thành tân nương gả thay đi bái đường thành thân với một nam tử. Lúc nửa đêm ta trốn thoát, sau đó quên lãng việc này đi, không nghĩ tới lần này lại bị bắt được. Ngươi nói xem, chuyện này có phải quá trùng hợp rồi không?”

Mai nhi mở to hai mắt nhìn, nàng bị lời Ôn Uyển nói hù dọa rồi: “Không phải chứ? Tân lang kia là Bạch Thế Niên hả?” Mai nhi nhìn bộ dạng Ôn Uyển phiền muộn không đáp lời liền biết là thật sự rồi, lập tức miệng hình chữ O có thể nhét được một quả đào lớn vào.

Ôn Uyển đau đầu vạn phần: “Khụ, ta rất đau đầu ah!”

Mai nhi cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Vậy các ngươi, ngày đó động phòng chưa?” Gả thay, điều này chỉ có thể xuất hiện trong tuồng hát, vậy mà cuối cùng Ôn Uyển lại đụng phải. Khó trách Bạch Thế Niên đến chết vẫn không chịu nói ra phu nhân của hắn là ai? Bởi vì bản thân hắn rất có thể cũng không biết phu nhân hắn rốt cuộc là ai.

Vẻ mặt Ôn Uyển ai oán: “Không có. Ta nói với hắn rồi, chỉ cần hắn muốn thứ gì mà ta có thể cho, ta đều sẽ giúp hắn làm. Lần này, ngươi nói xem, đến cùng người này sẽ đòi cái gì?”

Đến Hạ Ảnh bên cạnh nhìn thấy cũng rất bối rối.

Mai nhi che miệng cười nói: “Vậy thì không có biện pháp rồi, đã có vụ này, hắn muốn kết hôn Hoàng Thượng cũng không ngăn được. Nhưng mà, ngươi thật không có tính sai. Nhưng hắn khắc vợ mà, sao ngươi thành thân với hắn nhiều năm như vậy rồi vẫn không có chuyện gì. Bây giờ còn rất tốt đẹp nữa à.” Mai nhi bỗng chốc bộc phát bát quái.

Ôn Uyển nghe xong liền giận: “Này, bây giờ không phải lúc thảo luận chuyện này được không. Lớn hơn ta những chín tuổi, già hơn ta nhiều như vậy, lại là người khói dầu không vào. Thành hôn xong phải đến biên quan. Sau vài chục năm không biết có thể gặp mặt hay không ?Hắn phủi phủi mông đi rồi, còn lại ta một mình làm hòn vọng phu. Ta mới không cần! Ngẫm lại càng sốt ruột. Không muốn lấy chồng lại không được. Ta thật sự là trái phải đều bối rối mà.” Muốn buông tha lại không nỡ. Nếu không buông, nghĩ tới mười năm, Ôn Uyển lại rất bối rối.

Hạ Ảnh nhìn Ôn Uyển có chút thở dài. Đến cùng quận chúa còn không chịu vì một lý do này. Nhưng muốn cho Bạch Thế Niên trở về cũng không phải dễ dàng như vậy.

Mai nhi vẫn đang cười ha hả nói: “Những chuyện này đều không phải vấn đề trọng yếu nhất. Mấu chốt là ngươi đã bái đường thành thân với hắn rồi. Dựa theo luật pháp mà nói, ngươi đã là thê tử của hắn. Ngươi có thể tiêu dao tự tại nhiều năm như vậy đã lời lắm rồi.”

Ôn Uyển nhìn bộ dạng nàng cười ha hả liền nổi giận: “Ngươi theo ai vậy? Có người như ngươi sao? Ta gọi ngươi tới an ủi ta. Vậy mà ngươi còn ở một bên nhìn hả hê gì hả. Ngươi quá không có lòng thông cảm rồi.”

Mai nhi không hề bị Ôn Uyển cáu giận mà buông xuống, ngược lại còn lôi kéo tay Ôn Uyển thành khẩn nói: “Thật ra Uy vũ Đại tướng quân cái gì cũng tốt, chỉ có điểm khắc vợ này là làm cho rất nhiều cô nương chịu không nổi thôi. Nhưng ngươi xem, các ngươi đã thành thân hơn sáu năm không phải còn rất tốt sao? Điều này chứng minh Giác Ngộ đại sư nói nhân duyên mệnh định chắc chắn là Bạch Tướng quân rồi. Ôn Uyển, kỳ thật ta cảm thấy Uy Vũ Đại tướng quân rất tốt. Ngươi xem, nhiều năm như vậy vẫn còn làm theo hứa hẹn không cưới vợ. Nam nhân tốt như vậy đi nơi nào tìm được đây? Lại nói, ván đã đóng thuyền, phiền não nhiều lắm cũng vô dụng, còn không bằng thuận theo đi.”

Ôn Uyển liếc trừng Mai nhi: “Gọi ngươi tới để nghĩ kế cho ta đấy, không phải gọi ngươi đến để làm thuyết khách cho ta đâu. Có phải Bạch Thế Niên đã đưa lễ trọng cho ngươi rồi không?” Thật choáng nha, chẳng cần làm gì cả, chỉ ở đó biểu hiện tình cảm thì tất cả mọi người đã hướng về hắn rồi. Ôn Uyển cảm thấy mình chịu thiệt hại thật mà. Tên kia chính là một kẻ lưu manh tứ chi phát triển, vậy mà trong mắt mọi người lại là nam nhân trăm năm khó gặp.

Mai nhi cười ha hả nói: “Ừ! Chốc nữa trở về ta sẽ đưa tin cho hắn, nói cho hắn biết ta đã khổ sở an ủi ngươi thế nào, bảo hắn trả một phần lễ trọng cho ta mới được.” Nếu thật sự thành sẽ là một câu chuyện được mọi người ca tụng.

Mai nhi thấy Ôn Uyển cúi đầu sầu mi khổ kiểm thì kéo tay Ôn Uyển: “Ôn Uyển, chúng ta làm bằng hữu nhiều năm như vậy, ta sẽ nói với ngươi vài lời thật lòng. Bây giờ cho dù ngươi đã có hoàng thượng yêu thương, trong tay cũng có tiền của, trước mắt không còn cần cái gì nữa, nhưng ta cảm thấy thật ra ngươi vẫn chẳng có gì cả. Một nữ nhân chỉ cần được gả cho một vị hôn phu tốt, để cho vị hôn phu yêu chiều sủng ái, đến khi có con của mình mới xem như trọn vẹn. Khi đó Bạch Tướng quân có thể không so đo thân phận cung nữ của ngươi mà cầu hôn. Nam nhân tốt như vậy có đốt đèn lồng cũng không tìm ra đâu! Ngươi đừng tự mình phiền não nữa, trước kia ta cảm thấy ngươi muốn cả đời một đôi người là si tâm vọng tưởng, trên đời này làm gì có nam nhân không vụng trộm. Ta vẫn luôn cho rằng loại đó đều chỉ có trong tuồng hát. Nhưng Bạch Tướng quân lại thật sự làm được. Nam nhân như vậy ngươi còn không chịu, ngươi định xuất gia làm ni cô à?”

Ôn Uyển cũng chính vì nguyên nhân đó mới vạch kế hoạch thời gian dài như vậy. Nhưng hễ nghĩ đến vợ chồng chia cách ít nhất mười năm không gặp, trong lòng lại khó chịu đến lợi hại: “Ta cũng rất cảm động, sợ bỏ lỡ sẽ không tìm được nữa. Nhưng hễ nghĩ đến một khi thành thân rồi sẽ tách ra, hơn nữa không phải chia cách một ngày hay hai ngày, mà là mười năm. Đời người có bao nhiêu cái mười năm ah! Mười năm sau ta đã thành bà cô rồi. Ta, ta không muốn, ta thực không muốn. Hơn nữa, chuyện chiến tranh không nói chính xác được. Ta lại lo lắng có một vạn nhất.”

Mai nhi cũng có thể hiểu được. Những nữ nhân trong kinh thành kia chờ đợi nam nhân ở biên cương liều mình vì tiền đồ, luận về tình có thể tha thứ được. Bởi vì đó là sự tình làm rạng rỡ tổ tông. Nhưng Ôn Uyển lại không cần trượng phu dệt hoa trên gấm. Nhưng mà, chuyện trên đời này không thể vẹn cả đôi đường, muốn đạt được nhất định phải bỏ ra. Chỉ là, trả giá nhiều hơn vĩnh viễn vẫn là nữ nhân. Đến nước này, Mai nhi chỉ có thể khuyên Ôn Uyển thuận theo: “Vậy ngươi ngẫm lại đi, ngươi không lấy Bạch Thế Niên làm chồng mà đi tìm một quận mã khác, lại không muốn có tiểu thiếp thông phòng, nhưng ngươi có thể chắc chắn cả đời hắn sẽ tuân thủ theo ngươi sao? Còn không bằng tìm tri kỷ đi, người đối với ngươi toàn tâm toàn ý ấy. Ôn Uyển, ‘dịch đắc vô giới bảo, nan đắc hữu tình lang’*. Bao nhiêu người cầu còn cầu không được, ngươi có một nam nhân si tình như vậy thì nên quý trọng nha!”

* dịch đắc vô giới bảo, nan đắc hữu tình lang: dễ được bảo vật vô giá, khó được tình lang hữu tình.

Ôn Uyển trầm mặc. Những đạo lý này nàng đều biết, cũng biết rõ chính mình đang làm gì. Nhưng vẫn có chút sợ hãi, còn có một chút bàng hoàng, cần có người đến cổ vũ nàng.

Mai nhi cho rằng Ôn Uyển vẫn còn do dự nên tận tình khuyên nhủ: “Ôn Uyển, nam nhân như thế mà ngươi còn không lấy chồng, về sau ngươi sẽ hối hận. Ta biết rõ tính tình của ngươi. Nếu như không phù hợp yêu cầu của ngươi, ngươi tình nguyện không cần người không coi trọng. Nếu bỏ lỡ Bạch Tướng quân, ta thực sợ ngươi tìm không ra người hợp ý đâu. Nếu vậy, cả đời ngươi thực sẽ không lấy chồng, một mình cô đơn. Cho dù ngươi nhiều tiền hơn nữa, phú khả địch quốc thì làm được gì chứ? Vàng bạc châu báu nhiều hơn nữa vẫn chỉ là những vật vô tri lạnh lẽo, chẳng lẽ chúng có thể nói chuyện làm cho ngươi cười, lấy người ngươi ưa thích, thành thật hầu hạ dưới gối ngươi. Ôn Uyển, ngươi đừng do dự nữa. Nếu bỏ lỡ, có hối hận cũng không được đâu.”

Ôn Uyển thở dài, vừa bối rối, vừa bàng hoàng. Nếu muốn gả thì về sau nên nghĩ theo chiều hướng tốt, đừng để những mặt trái cảm xúc bên ngoài ảnh hưởng tới. Nhưng muốn không nghĩ cũng rất khó a!

Khụ. Ôn Uyển thật ai oán mà. Thật ra nàng đã từng nghĩ làm cho Bạch Thế Niên được điều trở lại kinh thành nhưng đã nhanh chóng buông tha ý nghĩ này. Tạm không nói đến hoàng đế sẽ không đáp ứng, quân công của Bạch Thế Niên bây giờ còn chưa đủ phong tước, nếu như hắn trở về kinh thành, cho dù được phong tước cũng không phải do bản lĩnh của chính hắn. Ôn Uyển không muốn Bạch Thế Niên đeo trên lưng một cái thanh danh dựa vào nữ nhân, nếu là như thế, quanh năm suốt tháng cũng sẽ ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng.

Hơn nữa Bạch Thế Niên đã ra mục tiêu cho nàng là mười năm, trong vòng mười năm thu được đủ quân công, hoàn thành giấc mộng của hắn thì hắn sẽ về nhà cùng vợ con.

Thật ra Ôn Uyển rất muốn mắng Bạch Thế Niên khốn kiếp vô liêm sỉ. Choáng nha, không muốn buông tha cho giấc mộng của mình, lại muốn lấy nàng về nhà, đợi sau khi cưới về lại phủi mông đi hoàn thành giấc mộng của hắn. Tất cả khó khăn, khổ sở đều được nàng đến giải quyết, còn giả bộ cái gì thâm tình, đúng là đồ khốn kiếp vô liêm sỉ mà.

Mai nhi khuyên Ôn Uyển cả buổi, thấy sắc mặt Ôn Uyển càng ngày càng khó coi thì không khỏi có chút đau đầu: “Ôn Uyển, đừng cố chấp nữa. Hiện tại đã thành dạng thế này rồi, cho dù ngươi cố chấp cũng đã là chuyện vô ích, thế cục đã không còn cách nào thay đổi, không bằng thuận thế buông xuống đi.”

Ôn Uyển nghĩ đến nguyên nhân chính mình bối rối đều do tên khốn Bạch Thế Niên thì nhịn không được nổi giận đùng đùng nói: “Ta có thể đi thu dưỡng một đứa bé, sao phải sinh con cho ai chứ? Có trượng phu mà như không có, sinh con ra còn phải tự mình mang thai, tự mình nuôi dưỡng. Sao ta phải gả?”

Mai nhi thấy Ôn Uyển tức giận cũng đành chịu: “Ngươi nói chuyện hoang đường gì vậy? Nuôi con nuôi đâu tốt hơn được con ruột. Vận khí tốt còn có thể dưỡng ra được đứa con nuôi hiếu thuận, nhưng đến cùng vẫn cách một tầng, dù đánh chửi cũng phải cẩn thận. Lỡ như dưỡng ra một đứa đáng khinh bỉ thì biết làm sao bây giờ? Hơn nữa, tình thế bây giờ không cho phép ngươi không lấy chồng, còn không bằng nghĩ theo chiều hướng tốt đi.”

Ôn Uyển vẫn sầu mi khổ kiểm nói: “Ta còn phải cân nhắc suy nghĩ.” Không phải cân nhắc về chuyện không lấy chồng, mà vì gả đã là chuyện đặt trên dây cung rồi, cho nên Ôn Uyển phải cân nhắc xem thế nào mới có thể làm cho mình đạt được lợi ích lớn nhất.

Sau khi nói một hồi tâm tình Ôn Uyển đã tốt hơn nhiều. Nhưng phủ Trấn Quốc Công còn có việc nên nàng để cho Mai nhi nhanh chóng trở về. Mai nhi cũng vội vàng ra về.

Bình nhi cảm thán: “Phu nhân, quận chúa thật có phúc khí. Bạch Tướng quân chờ đợi nàng nhiều năm như vậy, nếu quận chúa không lấy chồng thì Bạch Tướng quân thật quá đáng thương.”

Mai nhi có thể hiểu được sự do dự của Ôn Uyển: “Khụ, người ngoài thì thấy Bạch Thế Niên tình thâm nhưng thật sự khổ sở lại do Ôn Uyển chịu. Lúc này Ôn Uyển nhận thiệt thòi lớn như vậy, Bạch Thế Niên muốn lấy Ôn Uyển về nhà đoán chừng còn phải chịu một phen giằng co.” Thân phận Ôn Uyển vốn được sùng bái, người ghen ghét và oán hận nàng chỗ nào cũng có. Bạch Thế Niên không ở bên người mà cái gì cũng muốn Ôn Uyển quan tâm. Thâm tình, thâm tình thì làm được gì ? Nhưng nàng không thể không khuyên Ôn Uyển. Đây có lẽ đã là vận mệnh an bài rồi.

Bình nhi có chút lo lắng buồn phiền: “Vậy quận chúa, có khi nào sẽ không lấy chồng hay không?”

Mai nhi lắc đầu cười nói: “Không biết. Nếu Ôn Uyển không lấy chồng cũng sẽ không buồn bực như vậy. Ta thấy Ôn Uyển chỉ mạnh miệng thôi, kỳ thật nàng đã động tâm rồi. Bằng không, sao còn tới hỏi ta ? Nàng sớm đã bị ý nghĩ của mình giày vò quấy rối, chỉ là cuối cùng nàng ấy vẫn không cam lòng bị giày vò làm khổ. Nhưng mà, dù sao cũng đã giằng co nhiều năm như vậy, lúc này cũng chẳng quan tâm làm gì.” Nếu Ôn Uyển biết Mai nhi nghĩ như vậy, chắc chắn sẽ vui vẻ nói, không hổ là bạn tốt của ta ah, đã thành con giun trong bụng ta.

Vẻ mặt Bình nhi lộ vẻ vui mừng: “Vậy thì tốt quá!” Nữ nhân thấy nam nhân si tình đều ôm kính ý cao cả, cộng thêm hy vọng hắn có thể ôm được người đẹp về nhà.

Mai nhi cười khúc khích: “Ôn Uyển nhất định sẽ gả đấy. Ôn Uyển người này cái gì cũng tốt, chỉ là trong chuyện nhân duyên có chút khó tính. Cũng là vận khí Ôn Uyển tốt, có vận khí thì ai muốn hâm mộ cũng không hâm mộ được.”

Bây giờ Ôn Uyển ngồi không yên, đứng không vững, đi không đặng, nỗi lòng lo lắng. Nàng biết rõ phải gả nhưng ngẫm lại, tinh thần vẫn có chút không tập trung. Khụ, cuối cùng Ôn Uyển thấy một mình nghĩ ngợi lung tung còn không bằng tìm người đến nịnh nọt: “Hạ Ngữ, ngươi đi mời Thất phu nhân tới, bảo nàng mang theo mấy đứa nhỏ Lan tỷ nhi tới. Nói ta nhớ mấy đứa chúng nó rồi. Nếu Thất phu nhân không tiện thì dắt mấy đứa nhỏ tới đây.”

Sau nửa canh giờ, Chân Chân dắt theo bốn hài tử tới. Ba gái một trai tất cả đều đã mang đến. Đứa lớn nhất Lan tỷ nhi theo tuổi mụ đã lên bảy rồi, là thành một tiểu đại nhân. Do vú em dắt tay là Mộng Tuyền đã tự biết đi. Mộng Nam được vú em ẵm. Chân Chân tự mình bế lấy Phúc ca nhi.

Năm nay Phúc ca nhi đã hơn một tuổi, lớn lên trắng trắng mập mập, cánh tay nhỏ như ngó sen ngấn ngấn trắng nõn non mềm, mặc một bộ quần áo lụa màu đỏ chót in hoa văn hồ lô. Phúc ca nhi vừa nhìn thấy Ôn Uyển đã kêu: “Cô cô, ôm… Cô cô, ôm…”

“Được, để ta ôm Phúc ca nhi một cái nào. Để cô cô đến ôm em bé béo tròn này một cái nào.” Ôn Uyển vừa đưa tay ôm chầm lấy nó đã nặng nề hôn một cái thật kêu trên mặt nó.

Phúc ca nhi dùng tay áo lau nước miếng trên mặt, vẻ mặt chán ghét, chu cái miệng nhỏ nhắn ra mất hứng kêu: “Bẩn, bẩn, nước, nước.”

Ôn Uyển nhìn thấy thì rất vui vẻ. Phúc ca nhi là nhân vật không an phận, thấy trên đầu Ôn Uyển có trâm gài tóc thì thò tay đi bắt trâm gài tóc. Vậy mà còn bị nó kéo xuống cầm trên tay. Sau đó còn vô cùng hưng phấn đưa cho mẹ nó, làm ra vẻ khoe khoang.

Ôn Uyển nhìn bộ dạng Phúc ca nhi như cường đạo liền cười ha ha: “Lan tỷ nhi, gần đây đang làm gì vậy? Nghe mẹ con nói, gần đây con đang học thêu thùa, đưa tay cho ta xem một chút.”

Quả nhiên trông thấy trên tay Lan tỷ nhi có một lỗ rất nhỏ: “Hạ Ảnh, đi cầm ngọc cao tới.”

Chân Chân nhìn xem, vừa cười vừa nói: “Không có gì đáng ngại, đều trải qua như vậy thôi.”

Ôn Uyển cảm thấy thời gian trôi qua thực vui vẻ, đảo mắt Lan tỷ nhi đã bảy tuổi rồi: “Cái gì gọi là qua như vậy? Tuổi còn nhỏ, cũng là làm khó con bé. Lan tỷ nhi, bây giờ ngoại trừ ở nhà thêu thùa thì còn làm gì nữa không?” Cô nương gia đều phải trải qua như vậy, cũng may nàng không phải trải qua như vậy.

Lan tỷ nhi nghĩ nghĩ, nói: “Con còn học được Thiên Tự Văn, Tam Tự kinh. Mỗi ngày sao chép 50 chữ to. Còn có chơi đùa với muội muội, thỉnh thoảng con sẽ giúp mẹ chiếu cố đệ đệ.”

Ôn Uyển cười ha hả: “Ha ha, Lan tỷ nhi của chúng ta thật giỏi, đã có thể chia sẽ với mẹ con rồi. Còn làm tấm gương tốt cho muội muội, đệ đệ nữa.” Lại nói tiếp, Lan tỷ nhi thật là một tỷ tỷ tốt, hiểu chuyện nhu thuận lại biết lễ. Rất được Ôn Uyển ưa thích.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lan tỷ nhi đỏ lên, nhỏ giọng nói: “Con không nhận nổi lời khen của cô cô đâu ạ, đây là chuyện Mộng Lan phải làm.” Rốt cuộc một cô nương bị người cười, được người khen ngợi vẫn rất ngại ngùng.

Ôn Uyển vừa cười vừa nói: “Hạ Ảnh, bảo Hạ Nhàn đem bánh ngọt mới làm lên cho tỷ đệ chúng nếm nhân lúc còn nóng.” Hạ Ảnh hiểu ý hỏi xin Chân Chân. Đương nhiên Chân Chân biết rõ Ôn Uyển có lời muốn nói với nàng nên bảo người mang bốn hài tử đi, sau đó nhìn Ôn Uyển cười cười không nói chuyện.

Ôn Uyển nhìn qua Chân Chân hỏi: “Bình thường chăm sóc bốn đứa nhỏ có mệt không?” Năm nay Chân Chân vừa mới đầy hai mươi ba tuổi, đã là mẹ của bốn hài tử rồi. Sinh quá nhiều hài tử, còn sinh nhiều lần liên tiếp. Tuy hai năm chú trọng bảo dưỡng nhưng nhan sắc Chân Chân đã không còn mềm mại như trước kia, nhìn kỹ trên thái dương đã có nếp nhăn. Hiện tại mới hai mươi ba tuổi, nếu như ở hiện đại thì đang vào lúc tươi trẻ. Đột nhiên Ôn Uyển nhớ tới dường như rất nhiều nữ nhân trong đại gia đình ở cổ đại đến 30 đã vào Phật đường. Ý là 30 tuổi đã vào kỳ lão niên, không hề có sinh hoạt vợ chồng.

Ôn Uyển nhìn Chân Chân mà vô cùng hoảng hốt, vì cái gì lúc trước Chân Chân phải kiên trì nhất định phải sau 30 tuổi mới đồng ý nạp thiếp. Hẳn cũng có tâm tư như vậy. Nữ nhân cổ đại sống được quá gian nan rồi.

“Mệt mỏi thì có chút mệt nhưng nhìn bọn nhỏ sẽ cảm thấy mệt mỏi thế nào cũng đáng. Lúc hài tử mang đến phiền não cho ta cũng sẽ mang đến sung sướng. Có chúng, ta mới cảm thấy không uổng phí một đời này. Nhờ có chúng, lòng ta đã thấy đủ.” Chân Chân vừa cười vừa nói, lúc nói lời này vẻ mặt rất rạng ngời.

Ôn Uyển nhìn ra được đây là Chân Chân nói thật tình.

Ôn Uyển chần chờ hỏi: “Vậy, nếu như quanh năm suốt tháng Thượng Đường không ở nhà, ngay cả hài tử cũng không gặp được. Như vậy tẩu có cảm thấy mệt không?”

Chân Chân không có nhiều tâm tư vòng vong uẩn khúc như vậy nên không biết trong lời Ôn Uyển có sự do dự: “Nói ngốc cái gì vậy? Có bọn họ, sao phải cảm thấy mệt mỏi. Cho dù mệt mỏi, ta cũng nguyện ý. Về phần nói tướng công thường xuyên ra ngoài. Huyết mạch tương liên, cho dù mỗi ngày không ở cùng nhau nhưng vẫn là phụ thân của chúng mà.”

Ôn Uyển sững sờ nhìn lại mọi chuyện. Có lẽ bởi vì bản thân còn chưa làm mẫu thân cho nên mới nghĩ sự tình tệ hại nhất. Nếu đã trở thành mẫu thân, có hài tử rồi, coi như có phiền não cũng là mật ngọt, là phiền não ngọt ngào. Cha mẹ cho chúng sinh mạng là ân đức lớn nhất. Hoàn cảnh hiện tại đã thế này, không thể lấy nền giáo dục của thế kỷ 21 mà dạy hài tử.

Chân Chân thấy Ôn Uyển lại ngẩn người thì kéo Ôn Uyển nói: “Ôn Uyển, ngươi làm sao vậy?”

Ôn Uyển tận lực thu hồi suy nghĩ lại: “Thân thể đã dưỡng thế nào rồi? Nếu thiếu cái gì cứ phái người tới nói một tiếng. Ta đã nói với ngươi, dù thế nào ngươi cũng phải dưỡng tốt thân thể trước đã rồi nói sau. Đại phu nói thân thể trước kia của ngươi bị hao tổn, sinh Phúc ca nhi đã tổn thương nguyên khí rồi, nếu sinh sẽ có nguy hiểm đến tính mạng. Nếu ngươi có chuyện gì, ngươi bảo bốn đứa bé này làm sao bây giờ? Ta nói với ngươi một câu không dễ nghe, có mẹ thì mới có cha. Ngươi có làm sao, dù có người cô cô ta tới nhìn hộ cũng không bằng có mẹ vẫn tốt hơn.”

“Sẽ không đâu, vì mấy hài tử ta sẽ không muốn thêm hài tử nữa làm gì. Hiện tại có Phúc ca nhi ta đã biết đủ. Chừng hai năm nữa, ta sẽ nạp cho tướng công vài thiếp thất, để họ khai chi tán diệp cho gia.” trong tươi cười Chân Chân có đắng chát.

Ôn Uyển bất đắc dĩ lắc đầu: “Đã nói chờ ngươi ba mươi huynh ấy mới nạp thiếp mà. Nếu huynh ấy dám bội ước xem ta như thế nào thu thập huynh ấy. Ta biết có người ở sau lưng nói với ngươi lời ong tiếng ve gì đó. Miệng là của họ, họ nói cái gì cũng không mất của ngươi một miếng thịt. Làm gì còn tới bảy năm thanh tịnh lại muốn làm cho ngươi khó chịu. Ngoài sáng họ nói ngươi không hiền lương, nhưng lúc vụng trộm lại hâm mộ ngươi có được thời gian qua thoải mái. Đó là do trong lòng họ thấy không công bằng nên mới vớ bở ngoài miệng. Xem ta này, ta đã nói về sau trượng phu của ta không được có tiểu thiếp thông phòng, trên mặt những người kia nói ta ghen tuông, nhưng trong lòng không biết hâm mộ ghen ghét hận ta bao nhiêu đâu!”

Chân Chân uyển chuyển nói: “Không phải ta lo lắng cho mình đeo trên lưng thanh danh không hiền lành, mà ta lo bởi vì ta mang tiếng ghen tị nên mấy đứa nhỏ Lan tỷ nhi sẽ không được họ nói tốt.”

“Ta thấy ngươi sao đột nhiên không có việc gì còn tự làm cho mình khó chịu. Lan tỷ nhi còn nhỏ, không lcần o lắng chuyện này. Nhìn ba tỷ muội Lan tỷ nhi nhà chúng ta tài hoa, tương lai người cầu thân chắc chắn sẽ đạp hư bậc cửa, không cần lo lắng những chuyện không đâu này. Chú trọng bồi dưỡng thân thể đi, mỗi ngày đừng nhớ thương những chuyện không đâu kia. Khi không lại làm mình khó chịu.” Ôn Uyển vừa cười vừa nói.

Chân Chân nắm tay Ôn Uyển cảm kích nói: “Ôn Uyển, cám ơn ngươi. Nếu không nhờ có ngươi, những năm này ta cũng sẽ không được trôi qua thoải mái như vậy. Mẫu thân và tẩu tẩu ta đều nói ta có phúc khí.”

Ôn Uyển thấy mấy đứa trẻ vừa đến thì nói: “Lan tỷ nhi, không phải ta đang nói bậy trước mặt mẹ các con đâu a! Trước mặt mẹ các con, ta cũng muốn nói với các con, sau này không thể học mẹ con, động một chút lại nước mắt giọt dài giọt ngắn. Nước mắt có rơi nhiều hơn cũng không tốt. Nước mắt của cô nương gia đáng giá lắm à!”

Ba tiểu cô nương đều nhìn qua mẹ chúng. Ba hài tử đã bắt đầu ghi nhớ mọi việc rồi.

Chân Chân lau nước mắt nói: “Cô cô các con nói đúng, ngàn vạn lần không được học theo tính tình của mẹ. Nếu phải gả tới nhà người khác mà có tính tình giống mẹ, mẹ sẽ rất lo lắng.”

Ba tiểu cô nương cái hiểu cái không nhìn qua hai người lớn. Đang nói, bên ngoài đã truyền đến tiếng khóc. Đi vào, thì ra là Phúc ca nhi không cẩn thận té ngã. Hạ Ảnh không cho nha hoàn bà tử tới ôm mà muốn tự nó đứng lên. Phúc ca nhi cảm thấy rất ủy khuất nên ở đó khóc lóc kinh thiên động địa.

Ôn Uyển ngăn Chân Chân muốn đi vỗ về lại, nhìn Phúc ca nhi, ý muốn chính nó tự đứng lên. Hài tử không thể quá nuông chiều, sẽ làm hỏng chúng.

Con mắt Phúc ca nhi thẳng tắp nhìn, thấy quả thực không có người hát đệm thì treo hai hàng nước mắt, tự mình đứng lên chạy đến trước mặt mẹ nó, kéo chân mẹ nó rất ủy khuất. Ôn Uyển nhìn mà cười không ngừng, đứa nhỏ này rất biết nhìn sắc mặt người khác đây.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui