Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Bạch Thế Niên có trực giác không phải Ôn Uyển chán ghét hắn. Có ý nghĩ này của mình, cho nên, chắc có lẽ nàng sẽ không làm khó dễ quá mức.

Kỳ thật Bạch Thế Niên rất muốn bổ ra một kiếm. Dầy đặc sát khí như vậy, những nữ nhân này cho dù che mặt nhưng nhát gan cũng sẽ biết sợ. Đáng tiếc, tay của hắn vừa đặt lên thân kiếm, một nha hoàn đứng đấy đã đi tới: “Tướng quân, kiếm là vũ khí sắc bén, kính xin cởi xuống.”

Bạch Thế Niên chỉ có thể đưa Thu Thủy Kiếm trong tay cho Bảo Bảo Cương. Bảo Bảo Cương nghẹn cười tiếp nhận kiếm, dùng thần sắc: tướng quân, ta rất đồng tình với ngươi, nói một câu: “Tướng quân, cố gắng lên!”

Hạ Nhàn không quan tâm đến thái độ Bạch Thế Niên: “Tướng quân, nhớ kỹ, ngoại trừ có thể đến gần nhìn mười người, những thứ khác cái gì cũng không thể. Kể cả võ công đều không thể, nếu không người sẽ phạm quy. Người chỉ có thể dựa vào cảm giác tìm ra quận chúa.” Hạ Nhàn không phải Hạ Ảnh.

Cảm giác, trong đầu Bạch Thế Niên thoáng hiện qua hai chữ này. Ánh mắt sắc bén nhìn từng nữ tử che mặt bằng cảm giác. Cảm giác mười người không khác nhau lắm, giống như đúc đấy, làm thế nào để cảm giác.

Bạch Thế Niên tận lực gắng gượng giữ tỉnh táo. Ánh mắt sắc bén nhìn xem mười người. Cuối cùng, tầm mắt rơi vào trên lưng mười nữ tử. May mắn thay họ đều mặc quần áo có đai lưng, nếu không rộng thùng thình thật sự không còn cách nào phân biệt.

Vòng vo hai vòng, không còn biện pháp nào nhận ra. Đột nhiên Bạch Thế Niên nhớ tới ngày đó gặp mặt, hắn ngửi thấy trên người Ôn Uyển có mùi hương nhàn nhạt, không cẩn thận ngửi sẽ không thấy mùi thơm. Bạch Thế Niên đi qua từng người từng người.

Cuối cùng, Bạch Thế Niên đứng vững tại hàng thứ nhất. Bạch Thế Niên tận lực nghĩ đến từng chút một ngày đó gặp mặt Ôn Uyển. Nếu Ôn Uyển không cố ý thì sẽ không có khả năng gặp mặt. Có lẽ đã nhắc nhở trong cuộc nói chuyện.

Đứng ở chính giữa, thẳng tắp nhìn ba nữ nhân. Theo đầu người chứng kiến, Bạch Thế Niên nghĩ đến lần trước ôm Ôn Uyển, cân nhắc độ cao, béo gầy.

Lúc này Hạ Ảnh vẫn còn đếm: “51. . . 53. . .”

Vào lúc Hạ Ảnh gọi 53, Bạch Thế Niên đến bên tai một cô nương che mặt cố gắng ngửi một cái, vui mừng gọi một tiếng: “Vợ ơi.”

Nữ tử che mặt không chút suy suyễn. Bạch Thế Niên thấy vậy liền nở nụ cười, thò tay muốn dắt tay Ôn Uyển. Tay nữ tử che mặt hơi dừng lại, định dãy ra. Bạch Thế Niên nắm thật chặt lại.

Hạ Ảnh thấy Bạch Thế Niên nắm chặt tay cô nương, đột nhiên lớn giọng lên: “56. . .”

Hạo thân Vương hớn hở nói: “Bạch Thế Niên. Nhìn bộ dáng của ngươi chắc chắn như vậy, ngươi gỡ khăn che mặt xuống đi, cho chúng ta nhìn xem phải nha đầu Ôn Uyển không.”

Sắc mặt Tướng gia cũng tươi cười. Nếu là thật, thật sự sẽ là một câu chuyện cho mọi người ca tụng rồi.

Bạch Thế Niên dùng tay trái tháo khăn che mặt nặng nề xuống. Khăn che mặt rơi xuống đất, hiện ra gương mặt Ôn Uyển đen như mực.

Khăn che mặt vừa rơi, Ôn Uyển liền quát Hạ Ảnh: “Ngươi cà lăm rồi hả? Điếm mà cũng chậm như thế? Sáu mươi gì, đều có thể đếm tới 600 rồi? Sau này trở về, quỳ ba canh giờ cho ta.”

Hạ Ảnh cúi đầu.

Hoàng đế cảm thấy chuyện này rất thú vị. Tuy chiêu thức ấy có phần hơi quá nhưng có thể chọn trúng người trong số mười người, hắn tự hỏi mình có nắm chắc làm được không? Vì vậy cười ha ha: “Tốt, tốt, tốt.” Lần này Hoàng đế đã xem Bạch Thế Niên là trượng phu của Ôn Uyển. Có thể làm được một bước này, thật sự không có mấy người.

Hạo thân vương cũng gật đầu, chuyện này thật đúng là một đoạn giai thoại a: “Hoàng Thượng. Ba ván, Bạch Thế Niên đã thắng hai.”

Ôn Uyển lập tức đánh gãy lời hai người: “Cậu Hoàng đế, con còn một số chuyện muốn nói với hắn, nếu không đồng ý thì cũng như vậy, cút thật xa cho ta.” Sau khi có thánh chỉ tứ hôn rồi nàng không thể chiếm ưu thế có lợi nữa.

Bảo Bảo Cương lầm bầm: “Tướng quân thật đáng thương! Có một vị nương tử thích hành hạ người ta như vậy. Khụ, cũng may ta không lấy được nàng. Nếu không, thực sự sẽ bị nàng giày vò chết.”

Đám người đến chứng kiến đều sâu sắc nghĩ như vậy. Mà ngay cả Văn Dược và Trần A Bố cũng đều cho rằng quận chúa là người vô cùng khó chịu, lấy về cũng chỉ bị nàng áp chế. Cho nên, sau khi cân nhắc hiệu quả và lợi ích, hai người thu lại tâm tư không ít. Đồng thời, trong nội tâm cũng tìm về không ít cân bằng. Bạch Thế Niên, tiện nghi không phải dễ chiếm như vậy đâu. Cưới quận chúa, đợi làm thê nô đi ha!

Hoàng đế quá hiểu Ôn Uyển. Tràng hôn sự này đến bây giờ là chuyện phải làm nhưng Ôn Uyển yêu cầu đàm phán, nhất định là muốn tranh thủ càng nhiều lợi ích nữa. Hoàng đế cười đáp ứng.

Ôn Uyển đợi tất cả mọi người đi ra ngoài, lúc trong chính sảnh chỉ còn lại hai người. Hai người đều đứng đấy, lẳng lặng không một chút tiếng vang.

Vốn Ôn Uyển chuẩn bị đợi Bạch Thế Niên mở miệng, thấy hắn không mở miệng, chỉ thẳng tắp nhìn mình như có thể hòa tan.

Ôn Uyển rất muốn trở mặt khinh bỉ nhưng qua ải này mới xem như cửa ải cuối cùng. Ôn Uyển nghĩ tới đây liền ngửa đầu, sắc bén nhìn Bạch Thế Niên.

Ánh mắt Ôn Uyển có thể đâm người trước mặt thủng một lỗ: “Ngươi nhất định phải lấy ta?”

Bạch Thế Niên vốn tưởng rằng Ôn Uyển sẽ dịu dàng. Không nghĩ tới đợi đến lúc không người, Ôn Uyển vẫn hùng hổ dọa người như vậy. Nhưng hắn không mảy may chút do dự nói: Đúng!

Sắc mặt Ôn Uyển bình tĩnh: “Ta muốn biết, vì sao ngươi nhất định phải lấy ta? Nói thật, đến bây giờ ta vẫn còn không rõ đã qua nhiều năm, tại sao ngươi phải chấp nhất như vậy? Ta tự nhận không phải đại mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành. Đã thấy mặt, ở chung với ta được một buổi tối ngươi liền nhớ mãi không quên, khó có thể dứt bỏ như vậy sao?” Thật sự Ôn Uyển không rõ, năm đó nàng mới sáu tuổi đúng không? Nàng cũng chỉ là một cọng rau giá, không dính một tí nào tới hai chữ mỹ nhân. Lâu như vậy còn có thể làm cho hắn nhớ mong. Ôn Uyển rất buồn bực, nếu không phải tình báo nói người nam nhân này bình thường, nàng mới không tin. Nhưng sâu trong đáy lòng vẫn còn có chút hoài nghi tên này háo sắc không giống người thường.

Kỳ thật Bạch Thế Niên rất rõ ràng. Nếu như nói năm đó gặp mặt ở con suối bên ngoài chùa chỉ là một hoài niệm tốt đẹp thì đêm tân hôn cười nhạo tiểu hồ ly kia mới làm hắn siêu lòng, chuyện này không liên quan đến dung mạo. Lời nói trong đêm đó của Ôn Uyển, biểu hiện của Ôn Uyển, đều thỏa mãn tất cả yêu cầu hắn muốn có ở thê tử: kiên cường, rộng rãi, có tài học, nhìn xa trông rộng. Nhưng thấy sắc mặt Ôn Uyển tràn đầy nghi hoặc không tin, cố ý đùa với Ôn Uyển nói: “Sự thật là như thế, ta cũng không rõ. Muốn nói chính xác tướng mạo nàng dường như hoàn toàn không có, nhan sắc so. . .” Còn chưa nói xong, một cái ly bay tới, Bạch Thế Niên phản xạ có điều kiện nghiêng sang một bên. Ly rơi xuống mặt đất nát bấy.

Ôn Uyển tức giận đến hàm răng nghiến kèn kẹt: “Đừng so sánh ta với những nữ nhân khác.” Tên khốn kiếp này, tên khốn kiếp này thật sự đã biểu lộ ra tình thánh sao? Ôn Uyển rất hoài nghi ah!

Bạch Thế Niên nhìn bộ dạng Ôn Uyển nghiến răng nghiến lợi, cười ha ha. Người vợ này của hắn, tính tình thật sự rất không được tự nhiên nha!

Bạch Thế Niên thấy Ôn Uyển lại muốn tức giận liền vội cười nói: “Muốn trách thì trách nàng đó, ai bảo nàng chiếm tiện nghi của ta trước, từ khi ở Ngọc Tuyền tự trở về ta đã đặt nàng vào lòng. Không phải một chút nàng cũng không còn ấn tượng chứ? Tiểu hồ ly, nụ hôn kia, ta bây giờ còn nhớ nè.”

Mặt Ôn Uyển khựng lại: “Khốn kiếp, chuyện đó là chuyện từ bao nhiêu năm trước rồi. Còn nữa, là ngươi chiếm tiện nghi của ta, ở đâu có chuyện ta chiếm tiện nghi của ngươi chứ.”

Chuyện kia mỗi lần nghĩ tới Ôn Uyển đều thấy căm tức. Cao thấp hai đời đều làm một món đồ bị đùa dai như vậy. Gặp báo ứng…. Đợi một chút… người này, lời này, nói cách khác, mình là mối tình đầu của hắn, mối tình đầu vớ vẩn. Đương nhiên, Ôn Uyển không tin mình là mối tình đầu của Bạch Thế Niên.

Bạch Thế Niên thấy bộ dáng Ôn Uyển liền thành thật nói: “Có lẽ đây chính là duyên phận của chúng ta. Kỳ thật hơn mười năm trước ta chỉ cảm thấy thú vị, không có yêu mến. Ngày đó, ta nghe nàng nói nhiều như vậy. Có lẽ nàng không tin nhưng ta nghe xong lời nàng nói thật sự rất khiếp sợ. Một nữ tử cần bao nhiêu dũng khí và nghị lực mới có thể đối mặt nhiều chuyện như vậy. Hơn nữa còn kiên cường sống lạc quan. Vợ à, ta rất kính nể nàng, thật sự, trải nghiệm đó không có mấy người có thể làm được. Vợ ~, từ sau ngày thành thân hôm đó ta mới chính thức say mê nàng. Vợ! Ta có thể nói thật với nàng, nếu như nàng chết rồi, hoặc là gả cho người khác, ta cũng sẽ cưới nàng. Nhưng mà, vợ, ta hứa với nàng, đời này ta chỉ có mình nàng. Ta hứa với nàng nhất định ta sẽ làm được.”

Đột nhiên Ôn Uyển cảm thấy mình rất không may, sao bình thường uống rượu say đều đi ngủ, sao lúc đó còn nói nhảm với hắn nhiều như vậy? Còn nữa, chẳng phải chỉ là một nụ hôn thôi sao? Á không đúng, không phải hôn, là cứu người: “Đến cùng ta đã nói những gì với ngươi?”

Bạch Thế Niên nhìn thẳng vào Ôn Uyển nói: “Nàng nói cha mẹ nàng đã qua đời, hơn nữa còn là trên đường đi tìm nàng xảy ra chuyện. Tổ mẫu, bá phụ, cô cô, huynh đệ tỷ muội nàng đều không thích nàng. Nam tử nàng yêu mến nhiều năm phản bội nàng vì tiền. Bạn bè ở chung rất nhiều năm với nàng cũng ruồng bỏ nàng vì một nam nhân. Nàng còn nói, nàng muốn sống một cách vui vẻ. Một khắc này, ta thật sự bị nàng làm cho khiếp sợ. Chuyện này cần phải có bao nhiêu dũng khí mới có thể làm được. Cho nên ta đồng ý với nàng.” Kỳ thật, hôm nay đã biết được thân phận. Những lời này đều có lỗ hỏng rất lớn. Nhưng Bạch Thế Niên bỏ qua không đi hỏi thăm. Bây giờ hắn chỉ nghĩ muốn cưới Ôn Uyển về nhà.

Tay Ôn Uyển run lên, những chuyện kia đều là chuyện đời trước, nàng chưa từng nhắc tới với bất luận kẻ nào, sao có thể bộc bạch với một kẻ lạ mặt, một nam nhân không quen biết chứ? Ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mắt, cao lớn, khôi ngô, dũng mãnh, thâm thúy, đột nhiên Ôn Uyển có chút mờ mịt. Tại sao nàng lại… lại nói những chuyện này cho hắn biết?

Bạch Thế Niên nhìn thần sắc mờ mịt của Ôn Uyển, lo lắng hỏi: “Vợ, nàng làm sao vậy?”

Ôn Uyển cố gắng làm cho chính mình bình tĩnh trở lại. Không, phải hạ tâm sắc đá, hiện tại không phải lúc mềm lòng. Không thể bị hắn nắm suy nghĩ, nhất định phải nắm chắc thế chủ động, bằng không, cửa ải cuối cùng này sẽ bị ngâm nước nóng mất. Đây mới là quyền lợi chính thức của mình.

Ôn Uyển chớp mắt, vừa cười vừa nói: “Ngươi có từng nghĩ những người kia kỳ thật đều do có người hại ngươi, trên thực tế không phải do ngươi khắc người chưa? Khắc người? Ta chưa bao giờ tin tưởng chuyện này, ngươi đường đường là một Đại tướng quân lại tin tưởng những thứ này. Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghĩ đến là chuyện trùng hợp sao?”

Bạch Thế Niên cười khổ: “Tổ mẫu đã đoán mệnh cho ta, mời vài vị cao tăng đắc đạo đóan mệnh, mấy vị cao tăng đều nói ta là Thiên Sát Cô Tinh.” Ai bằng lòng tin tưởng chính mình là Thiên Sát Cô Tinh, khắc vợ khắc con, sau đó cô độc sống quãng đời còn lại. Không ai nguyện ý cả, hắn cũng không muốn, nhưng sự thật nói cho hắn biết, những điều này là sự thật. Khi đó, bởi vì vậy mà hắn trở thành người chớ đụng vào.

Ôn Uyển cười nhạo: “Những lời nói quái quỷ thế này mà ngươi cũng tin?” Thật lòng Ôn Uyển không tin những thứ này. Tuy nàng xuyên đến đây, tuy nàng cũng bị truyền thành khắc phụ khắc mẫu khắc cả nhà, nhưng cho tới bây giờ nàng chưa từng tin những thứ quỷ quái này. Ngược lại còn tin tưởng chính mình là phúc tinh. Nhớ năm đó, nàng vì vậy lừa dối vượt qua ải. Mọi người tin tưởng nàng là phúc tinh thì nàng là phúc tinh rồi. Hoàng đế cũng cho rằng như thế.

Bạch Thế Niên lộ ra một loại thần sắc làm cho người thấy không hiểu: “Ta cũng không tin, ta vẫn luôn không tin. Nhưng mà rất nhiều người nói, tất cả mọi người đều cho rằng như vậy. Đến cuối cùng. . .” Đến cuối cùng, hắn vẫn phải tin tưởng theo.

Ôn Uyển im lặng. Thế này đúng là điển hình của nhiều miệng người có thể làm nóng chảy vàng, tích hủy tiêu cốt. Xem xem, làm cho một thiếu niên tốt đẹp gặp tai họa thành cái dạng gì đây? Còn có tình cảm mãnh liệt với nụ hôn của một bé gái. Ôn Uyển rất là đồng tình nói: “Bọn họ nói ngươi là Thiên Sát Cô Tinh, nhưng không phải Thích thị kia của ngươi còn sống sờ sờ đấy sao? Đúng rồi, trước kia có Đinh thị cũng khá tốt.”

Bạch Thế Niên nhìn Ôn Uyển, cười nói: “Ta cũng nghi hoặc. Ngày đó ta đi Hoàng Giác Tự mời vị cao tăng đắc đạo trước kia phê mệnh cho ta phê lại lần nữa. Rốt cục mạng của ta đã được sửa lại.”

Ôn Uyển sững sờ, tình huống gì thế này? Như thế nào kéo ra một vị cao tăng rồi? Hiện tại Ôn Uyển vạn phần kiêng kị những cao tăng đắc đạo kia.

Bạch Thế Niên nhìn bộ dạng ngốc nghếch của Ôn Uyển, tâm tình thoáng tốt lên: “Rất có thể phúc khí của nàng sâu, đã hóa giải sát khí trên người ta.”

Ôn Uyển rất muốn sờ sờ đầu nhưng nhiều năm qua hàm dưỡng làm cho nàng vừa giơ lên giữa không trung đã rút lại rồi. Thuật toán mệnh của cổ nhân Ôn Uyển không biết nên không tin tưởng.

Ôn Uyển nhắm mắt lại, cố gắng bảo trì thanh tỉnh. Nhất định phải bảo trì thanh tỉnh. Không được quản cái gì định mệnh hay không định mệnh. Ôn Uyển kiềm chế suy nghĩ, bình tĩnh nói: “Ngươi đã không muốn buông tay, vậy ta cho ngươi hai lựa chọn. Lựa chọn thứ nhất, ta và ngươi chỉ làm vợ chồng trên danh nghĩa. Sau khi ta gả cho ngươi sẽ giúp ngươi quản lý phủ tướng quân, cũng giúp ngươi chiếu cố tiểu lão bà (vợ nhỏ) và con vợ nhỏ. Thậm chí có thể dạy bảo nó thành tài.”

“Lựa chọn thứ hai.” Bạch Thế Niên không cần suy nghĩ, hắn sẽ không chọn điều thứ nhất. Vợ chồng trên danh nghĩa làm sao có thể, không cần đâu. Bạch Thế Niên không phải kẻ ngốc, tâm tâm niệm niệm một nữ nhân, sao có thể chỉ nhìn không ăn. Hơn nữa, hắn không có tiểu lão bà và hài tử được không? Nói nhiều như vậy, sao nàng vẫn chưa chịu tin? Trong nháy mắt Bạch Thế Niên thấy mình quá thất bại.

Kỳ thật Ôn Uyển muốn bắt lấy lời này làm đầu đề ra điều kiện. Ôn Uyển tiếp tục nói: “Lựa chọn thứ hai, sau khi chúng ta thành thân, ngoại trừ những lúc cần thiết ta mới ở tại phủ tướng quân của ngươi, thời gian khác ta đều ở trong phủ quận chúa. Cho dù tương lai ngươi chiến thắng trở về cũng sẽ như vậy. Ngươi nguyện ý thì tới phủ quận chúa ở. Không muốn, ngươi trở về phủ tướng quân của ngươi. Ngươi yên tâm, ngươi không ở đây ta cũng sẽ trông nom phủ tướng quân thoả đáng (không cần ngươi, đại quản gia cũng sẽ trông nom phủ tướng quân kỹ càng à). Đương nhiên, điều kiện tiên quyết của lựa chọn thứ hai ngươi cũng đã biết, ta sẽ không cùng người khác dùng chung nam nhân. Nếu như ngươi dám đụng vào những nữ nhân khác, ta sẽ phế ngươi thành thái giám.” .

“Không có lựa chọn thứ ba?” Bạch Thế Niên có chút không cam lòng.

“Có, ta sẽ bảo cậu hoàng đế ban thưởng một cô nương tốt cho ngươi.” Mới bắt đầu Bạch Thế Niên còn có chút chờ đợi, nghe xong lời này đã biết rõ không đùa được đâu.

“Nếu ta đều không đồng ý những lựa chọn này?” Bạch Thế Niên trừng mắt nhìn Ôn Uyển.

“Đối với ngươi sẽ không có chỗ tốt. Ngươi nghĩ thử xem.” Ôn Uyển lạnh lùng nói. Hừ, muốn được mà không trả giá gì, ở đâu dễ dàng như vậy.

Bạch Thế Niên: “Ta chọn điều thứ hai.”

Ôn Uyển gật đầu: “Ngươi chọn điều thứ hai thì kế tiếp bàn lại công việc cụ thể.” Bạch Thế Niên thấy Ôn Uyển tiếp tục nói, làm vợ chồng chính thức với nàng còn phải tuân theo một số điều kiện.

Ví như đại sự bên ngoài Bạch Thế Niên làm chủ, việc nhỏ trong nhà Ôn Uyển làm chủ. Ví như muốn Bạch Thế Niên phải làm được đánh không hoàn thủ, mắng không thể cãi lại, ví như. . .

Bạch Thế Niên nhìn về phía Ôn Uyển, có một loại cảm giác như bị sét đánh. Nếu hắn đáp ứng mấy điều kiện Ôn Uyển ra thì phải tuân theo, vậy hắn thành thê nô mười phần đủ mười rồi. Chuyện này lan truyền ra ngoài, mặt của hắn để vào đâu?

Ôn Uyển thấy Bạch Thế Niên không nói lời nào: “Ta cho ngươi nửa canh giờ cân nhắc. Nếu không thể tuân theo thì quên đi.” Không đáp ứng, ha ha, vậy thì không lấy chồng. (gian manh ghê chưa!)

Bạch Thế Niên muốn nắm tay Ôn Uyển nhưng Ôn Uyển vô cùng cảnh giác lui về sau ba bước, tránh xa Bạch Thế Niên một chút.

“Tại sao phải đối xử hà khắc với ta? Nhiều năm như vậy, chẳng lẽ nàng còn chưa nhìn rõ thành tâm của ta?” Hắn biết rõ, người ở địa vị cao đều luôn đa nghi lo ngại. Nhưng nhiều năm trôi qua rồi, chẳng lẽ những trả giá bao năm của hắn Ôn Uyển vẫn chưa nhìn rõ.

Ôn Uyển thẳng tắp nhìn Bạch Thế Niên: “Nếu ngươi không chờ đợi lâu như vậy, thì ngay cả cơ hội ta cũng sẽ không cho ngươi. Hôm nay, những yêu cầu này của ta đâu quá đáng (thành thê nô rồi, còn không quá đáng?). Không sai, ngươi biểu hiện thâm tình hậu ý với bên ngoài. Nhưng so với sự nghiệp của ngươi, so với trách nhiệm làm rạng rỡ tổ tông của ngươi, ta chẳng là gì cả? Nếu như ngươi thực sự si tình ta không thay đổi, không muốn nhìn ta gả cho người khác, muốn ta được hạnh phúc thì ngươi nên vứt bỏ hết thảy, ở bên cạnh ta. Mà không phải thâm tình buộc ta gả, chờ sau khi ta gả xong liền ném ta trong kinh thành, ngươi chạy đến biên quan kiến công lập nghiệp. Để ta biến thành hòn vọng phu!”

Bạch Thế Niên nghe nói như thế, tia bất mãn mỏng manh trong lòng cũng hóa thành vẻ áy náy.

Vẻ mặt Ôn Uyển đầy giễu cợt nói: “Nói là thâm tình, kỳ thật ngươi mới là người ích kỷ nhất. Mười năm, ngươi biết rõ mười năm này ta phải trôi qua thế nào không? Mỗi ngày đều phải lo lắng chờ đợi, lo mình sẽ trở thành quả phụ; sợ cả đời không có con cái, dưới gối trống không; sợ có con cái, con cái không thể gặp được phụ thân. Đến bây giờ ngươi còn cảm thấy một chút yêu cầu nho nhỏ của ta là quá đáng? Hừ? Vậy ngươi nói đi, cái gì mới không quá đáng?”

Vốn Bạch Thế Niên còn có chút giãy dụa, dù sao ký kết chẳng khác nào thành nô tài cho vợ rồi. Bất kể hình thành như thế nào, tóm lại đều khó coi, tin này lan truyền ra ngoài, một Đại Nguyên Soái như hắn lại trở thành thê nô, không phải khiến cho tướng sĩ biên quan chê cười chết hắn sao? Nhưng hôm nay hắn nghe được lời Ôn Uyển, ý tưởng không muốn đầy ắp thoáng chốc biến thành vô cùng áy náy. Bạch Thế Niên biết rõ, quả thật hắn ích kỷ nên hắn đã nhẫn, nhịn cho tới bây giờ không nhịn được nữa. Hắn không nhịn được khi Ôn Uyển gả cho người khác.

Ôn Uyển thấy hắn không lên tiếng, cũng biết đây là chỗ chí tôn của nam quyền, nhất thời nửa khắc sẽ không đáp ứng được: “Ngươi suy nghĩ thật kỹ đi! Ta biết rõ, ngươi là một nam nhân nói được thì làm được. Cho nên ta tin tưởng một khi ngươi đồng ý là có thể làm được.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui