Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Trong nửa tháng đóng cửa suy nghĩ, Hạ Dao đã nghĩ ra một biện pháp tốt để giải quyết hậu hoạn nên nói với Ôn Uyển “Quận chúa, nô tỳ có một ý nghĩ. Nô tỳ cảm thấy Quận chúa có thể tự mình nuôi dạy một tiểu hoàng tử. Lấy tính cách cũng như tài năng và học vấn của Quận chúa, tin tưởng Hoàng thượng cũng đồng ý. Chờ Quận chúa đem tất cả bản lĩnh dạy cho hoàng tử, sau đó cho Hoàng Thượng dạy bảo. Nô tỳ tin tưởng nhất định sẽ không làm cho Quận chúa thất vọng.” Đây mới là biện pháp chân chính để Ôn Uyển không phải suy nghĩ lo lắng gì.

Ôn Uyển lắc đầu nói “Biện pháp là tốt, nhưng bây giờ nói chuyện này còn quá sớm. Nếu hiện tại bị cuốn vào vòng tranh đấu, sẽ rất nguy hiểm. Thân thể của cậu Hoàng Đế hôm nay còn rất tốt. Chờ thêm ít năm nữa rồi hãy nói chuyện này.” Ôn Uyển cảm thấy biện pháp này tốt, nhưng Ôn Uyển không muốn dạy người cùng thế hệ, muốn dạy cũng phải dạy cách thế hệ. Chỉ có cách thế hệ, số tuổi cách nhau lớn, thì vãn bối mới có thể tôn trọng trưởng bối. Nếu không phải là người tự mình nhìn nó lớn lên, không thể chỉ lần đầu tiên là có thể nhìn rõ được nhân phẩm và tính cách, nàng sẽ không tin tưởng. Hài tử trong hoàng cung, mỗi đứa đều là cao thủ diễn trò. Kể cả nàng cũng không thể nhìn thấu được tất cả. Nàng không muốn dạy ra một kẻ vong ân.

Dĩ nhiên cũng không nhất định là phải tự mình dạy. Chỉ cần tâm tính ngay thẳng, có thể bao dung với người dưới là được rồi. Trong lịch sử có rất nhiều người công cao chấn chủ là những người sống thọ và chết tại nhà, dĩ nhiên điều kiện đầu tiên Hoàng đế phải là người tương đối khoan dung. Nàng lại không muốn thay đổi triều đại, chỉ cần Hoàng đế có thể bao dung với người dưới, Bạch Thế Niên đến lúc đó nộp binh quyền, sản nghiệp trong tay nàng thì để người khác tiếp nhận. Nàng vui lòng nhàn hạ, nói không chừng, còn có thể cùng Bạch Thế Niên vân du tứ hải. Làm nhiều chuyện hạnh phúc.

Hạ Dao thấy Ôn Uyển chẳng qua mới có cách phòng ngừa có một phần vạn thôi, cũng đang suy nghĩ những biện pháp khác. Trong bụng an tâm một chút nói “Quận chúa, người cần nô tỳ làm việc gì?”

Ôn Uyển lắc đầu nói “Những việc nên làm cũng đã làm rồi. Ta nghĩ bên kia, Bạch Thế Niên cũng có người chỉ điểm cho hắn, bằng không cũng không thể thuận lợi như vậy. Có điều nếu cậu Hoàng Đế có gọi ngươi đến hỏi, trừ việc Bạch Thế Niên một mực suy đoán thân phận của ta không được nói ra, còn lại các việc khác thì tùy theo tình huống mà nói.”

Hạ Dao gật đầu, nhưng lại nghi ngờ hỏi “Vâng. Nhưng Quận chúa người bên cạnh Bạch Thế Niên chỉ điểm là ai?”

Ôn Uyển cười nói “Đoán chừng là Diệp Tuần. Người đó là người mà ông ngoại Hoàng Đế an bài bên cạnh Bạch Thế Niên, chỉ cần Bạch Thế Niên không phải là con thiêu thân, thì hắn chính là một trợ thủ rất tốt. Bạch Thế Niên và hắn đã ở cùng nhau trong một thời gian dài, khó tránh khỏi sẽ có tình cảm. Đoán chừng là nhìn thấy Bạch Thế Niên đáng thương quá, cho nên chỉ điểm cho hắn mấy chiêu. Tên kia coi như là người ngu cũng có phúc của người ngu.”

Hạ Dao nghe những lời này thì cười một tiếng nói “Nếu hắn không có phúc khí thì có thể lấy được Quận chúa nhà chúng ta sao? Hắn là đời trước phải tu được thật nhiều phúc khí mới đúng.”

Ôn Uyển đắc ý nói “Đương nhiên…” nói xong mình cũng cười. Thật ra thì có thể gả cho một nam nhân tốt như vậy cũng là phúc khí của nàng.

Sau khi Hạ Dao thấy hôn sự của Ôn Uyển đã được định rồi, cả người giống như được thả lỏng, không giống như dĩ vãng phải kìm nén và trống vắng. Trong lòng cảm thấy rất vui mừng.

Ôn Uyển sờ sờ cái bụng nhỏ của mình một chút nói “Hiện tại, chỉ hi vọng trong ba tháng này có thể mang thai. Ngươi đi hỏi Tích cốt mama một chút, tìm biện pháp tốt, hai tháng này ta sẽ dưỡng tốt thân thể đến tốt nhất. Tranh thủ trong thời gian Bạch Thế Niên ở đây mang thai”

Hạ Dao gật đầu.

Khi lão công không có ở bên cạnh mình thì có hài tử ở bên mình cũng rất tốt. Ít nhất, nàng sẽ không cảm thấy cô đơn tịch mịch.

Hạ Dao thấy bộ dáng này của Ôn Uyển, suy nghĩ rồi nói “Quận chúa, có một việc lúc trước nô tỳ vẫn chưa nói, sợ người thương tâm. Linh Đông điện hạ sở dĩ cùng sinh nhật với Quận chúa, mặc dù có chút nguyên nhân ở bên ngoài nhưng thật ra là do Thái tử phi tương kế tựu kế để cho Linh Đông điện hạ sinh cùng ngày với Quận chúa. Làm cho Quận chúa chú ý nhiều đến Linh Đông điện hạ. Nhận được sự thương yêu của Quận chúa. Nô tỳ lúc trước sợ Quận chúa lo lắng. Hôm nay, Quận chúa cùng với vài vị cô nương trước kia, trừ Mai nhi cô nương, thỉ chỉ có chút thân tình với Thái tử phi. Quận chúa biết rồi sẽ khó tránh khỏi một phân tình cảm này cũng giảm xuống. Nhưng hiện tại, vạn nhất Quận chúa có hài tử, nô tỳ lại sợ Thái tử phi lại nổi lên tâm tư gì đó.”

Ôn Uyển khẽ cười nói “Chuyện này ta đã sớm biết, nếu nàng muốn lợi dụng sự trọng tình trọng nghĩa của ta. Vậy thì cứ theo nàng cho nàng đắc ý đi, cho nàng lợi dụng đi.” Ban đầu Ôn Uyển cũng không tin làm sao có chuyện trùng hợp như vậy, sau đó hỏi riêng Liễu thái y, Liễu thái y không dám giấu diếm nàng, nói lúc sinh có chút hung hiểm, nhưng cũng không đáng lo ngại gì cả. Hơn nữa, dự tính ngày sinh phải vào mấy ngày sau mới đúng. Trùng hợp? Đã ở trong Hoàng gia thì không thể tin vào sự trùng hợp. Ôn Uyển cũng giống như vậy, không tin có sự trùng hợp này. Nhưng nếu Như Vũ muốn diễn trò, thế thì cứ thuận theo, diễn theo nàng, cho nàng đắc ý đi.

Hạ Dao có chút không hiểu nói “Quận chúa, nô tỳ vẫn không hiểu được?”

Ôn Uyển bật cười nói “Ngươi không hiểu? Ngươi vừa nói gì, tại sao mới qua một lúc lại quên rồi.”

Hạ Dao chợt hiểu ra nói “Ý Quận chúa là liên thủ cùng Thái tử phi?”

Ôn Uyển lắc đầu nói “Ta không nói như vậy. Ta sẽ không liên thủ cùng với bất cứ người nào. Nàng nguyện ý thân cận với ta, ta liền chiều theo ý nàng. Nhưng mà muốn ta làm nhiều hơn nữa, đó là chuyện không thể. Muốn liên thủ với ta, thì cũng phải để cho ta thấy được tiềm lực của Nguyên ca nhi, có thể gánh cái trách nhiệm nặng nề này hay không đã, rồi hãy nói đến chuyện này cũng không muộn. Hiện tại còn quá sớm.” Muốn mượn lực của nàng, vậy thì phải lấy ra thứ có thể khiến nàng động tâm để trao đổi. Đáng tiếc cho đến thời điểm này, nàng chẳng cần gì cả.

Hạ Dao yên tâm nói “Chỉ cần tính toán trong lòng Quận chúa đạt được, nô tỳ cũng an tâm.” Sợ là sợ Ôn Uyển nhớ đến thân tình, liều mạng mà làm.

Ôn Uyển ngẩng đầu, trong mắt có cảm xúc phức tạp nói “Mọi người đều là người ích kỷ. Như Vũ vì Thái tử, vì con trai của nàng, vì thân phận địa vị, ba lần bốn lượt tính toán ta. Ta không phải là không quan tâm, mà bởi vì những tính toán của nàng chưa có phạm tới ta, mà ta cũng muốn lưu lại phần thiện duyên này. Nhưng chỉ có như thế thôi. Trước kia không nói, chờ ta thành thân rồi, sau này có hài tử. Ta sẽ suy nghĩ cho bọn chúng, nên con đường này, ta sẽ không cắt đứt, lưu lại một đường, có lẽ là có thể thay đổi cả bố cục. Cái này coi như là chuyện có lợi cho đôi bên đi.”

Hạ Dao có chút không đồng ý nói “Tâm kế của Thái tử phi quá sâu, so sánh với Hoàng hậu còn khó đối phó hơn nhiều. Nàng hôm nay cần đến Quận chúa, tự nhiên là diễn thành tỷ muội tình thâm, một khi nàng có thế, tương lai có địa vị Thái hậu cao quý, người như vậy là người rất dễ qua sông đoạn cầu. Cùng người như vậy kết minh, không khác gì bảo hổ lột da. Quận chúa, nô tỳ cảm thấy vẫn thận trọng là hơn.”

Ôn Uyển nghe mấy lời này, đầu lắc nhẹ. Đi ra khỏi cửa, nhìn trong sân nhiều hoa như gấm. Xuân đến xuân đi, hoa nở hoa tàn, quy luật của tự nhiên vĩnh viễn không thay đổi nói: “Ta nhiều nhất cũng chỉ có thể cho nàng một chút lợi ích. Muốn cùng ta kết minh, đừng nói Thái tử phi, mà ngay cả Thái tử cũng không có tư cách. Hôm nay, cậu Hoàng Đế hết sức khỏe mạnh, ta sẽ không làm những chuyện phạm húy (phạm vào điều kiêng kỵ). Về phần trong tương lai, Thái tử phi có thế, qua sông đoạn cầu, ngươi cũng đừng lo chuyện này. Hôm nay, Thái tử loạn trọng giặc ngoài, có thể giữ được vị trí Thái tử hay không, còn chưa biết. Cho dù tương lai, nàng có địa vị cao quý là Thái hậu, vậy cũng phải là chuyện của ba bốn mươi năm sau. Đến lúc đó, ngươi nghĩ ta cần phải sợ một nữ nhân ở thâm cung như nàng sao? Hơn nữa, ngươi đã quên, nàng không thể so sánh với ta, bởi vì ta có phong hào là Hưng quốc, mới có thể tham chính. Nữ nhân ở trong hậu cung không thể tham gia vào chính sự.” Địa vị hôm nay của nàng cao quý, ngay cả Thái tử thấy nàng cũng phải nhún nhường. Bây giờ tình huống như vậy, sao nàng lại muốn kết minh với nàng ta chứ? Người khác vì danh, vì lợi, vì quyền, vì thế đi mạo hiểm, nhưng thứ này nàng đều có. Về phần tương lai, tương lai càng không cần lo lắng. Trượng phu của nàng cũng không phải là kẻ vô tích sự, hài tử thì từ từ mà dạy, không trở thành quần là áo lụa được. Hôm nay, lại có sự đảm bảo của Hoàng đế, chỉ cần nàng không phạm vào chuyện kiêng kỵ của Hoàng đế, cái hứa hẹn này nhất định sẽ được thực hiện. Đã như vậy, nàng có cái gì mà phải sợ.

Hạ Dao thấy sau khi Ôn Uyển nói xong vẫn tự tin như vậy, cũng chứng minh Quận chúa căn bản không lo lắng chuyện này. Nếu đã không lo lắng, Hạ Dao chớp mắt một cái nói “ Quận chúa, Trưởng tôn điện hạ quá chói mắt. Nhưng Linh Đông có cùng ngày sinh với Quận chúa. Đây cũng là duyện phận. Thái tử phi lợi dụng Quận chúa, chúng ta có thể giống như vậy, tương kế tựu kế. Quận chúa người có thể hoàn toàn lợi dụng cơ hội lần này, cùng chung sống nhiều hơn với Linh Đông điện hạ. Sống lâu với nhau sẽ sinh ra cảm tình, nô tỳ tin rằng điện hạ nhất định sẽ hướng về Quận chúa”. Hạ Dao biết Ôn Uyển có một ưu điểm, có thể chính Ôn Uyển cũng không thể phát giác ra được. Người nếu thật được nàng thừa nhận, nàng sẽ toàn tâm toàn ý đối đãi. Ví dụ như Tiên hoàng, như đương kim Thánh thượng, như Tống tiên sinh. Thật lòng đối đãi qua lại với nhau, không nói nhận được ngang nhau, nhưng ít ra có thể nhận lại được một nửa chân tâm. Có một nửa này, đã vô cùng dễ chịu rồi. Nếu Quận chúa thật sự tiếp nhận tiểu điện hạ, không sợ là không lung lạc được.

Ôn Uyển cười một tiếng nói “Bây giờ nó vẫn chỉ là một đứa trẻ còn đang bú sữa, thiên tư như thế nào còn không biết, hiện tại nói lời này vẫn quá sớm. Nhưng lời ngươi nói cũng không phải không có đạo lý. Nguyên ca nhi mắc dù được Cậu Hoàng Đế để vào mắt, nhưng thân phận đứa bé này lại là đích trưởng tôn, quá gây chú ý. Linh Đông mặc dù là con thứ, nhưng hài tử này lại có duyên, hợp mắt của ta, trước tiên cứ quan sát đã. Nếu như thật sự hợp ý ta, ta thân cận cùng đứa bé kia nhiều một chút cũng được.” Nếu thật sự là có tài, sẽ cố gắng dạy dỗ, nàng có thể truyền thụ lý luận tiến tiến của mình cho hài tử. Đối với tương lai của Đại tề mà nói, không chừng sẽ đem đến hiệu qủa không tưởng được. Dĩ nhiên hiện tại chỉ suy nghĩ vậy thôi.

Văn Dược buồn bực vô cùng. Bạch Thế Niên không chỉ có mọi thứ cao hơn hắn. Bây giờ, ngay cả cưới vợ cũng là tuyệt thế vô song. Hắn muốn vượt qua Bạch Thế Niên, chắc phải chờ đến kiếp sau.

Bạch Thế Niên bị hâm mộ cùng ghen tỵ, lúc này rất là u oán a! Trước kia cách quá xa cũng thôi đi, hôm nay lại ở ngay trước mắt, khoảng cách không còn xa. Còn phát hiện trong lòng Ôn Uyển cũng có hắn. Cho nên hắn thật sự muốn ngày ngày được ôm thê tử. Những ngày qua, hắn ngày nghĩ, ban đêm còn nghĩ nhiều hơn. Chính xác là sống một ngày dài như một năm a! Aiz, sao lại không cho hắn gặp một lần chứ? Sao hôn kỳ lại còn hai tháng nữa mới đến a! Bạch Thế Niên cực kỳ ai oán.

Bạch Thế Niên đi đến thư phòng, viết một phong thư, nội dung thư cũng không có gì, chính là muốn gặp Ôn Uyển thôi.

Ôn Uyển nhận được thư, mặc dù không gặp. Nhưng trong lòng lại cực kỳ hài lòng. Coi như hắn còn biết điều, không uổng phí một phen tính toán của nàng.

“Quận chúa, người đừng tính toán sổ sách nữa được không? Chỉ còn một tháng nữa người sẽ xuất giá rồi. Áo cưới người không thêu, khăn voan người cũng tính định không thêu sao?” Hạ Ngữ không nói tiếng nào chạy đến thư phòng, nhìn thấy Ôn Uyển đang xem báo cáo tháng này của Minh Nguyệt sơn trang nói.

Thật là, chưa gặp tân nương nào như vậy cả. Mặc kệ áo cưới, mặc kệ khăn voan, mặc kệ đồ cưới. Nên làm cái gì thì làm cái đấy, dường như người phải thành thân không phải là nàng, mà là người khác. Đã mời nhiều người đến thay nhau khuyên, nhưng mà một chút tác dụng cũng không có, giống như là người không liên quan đến chuyện này vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui