Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Ôn Uyển cười ha hả nói “Long dương cũng là chuyện tốt đấy chứ.”

Bạch Thế Niên nghe những lời này, mặt liền đen lại. Hung hăng thu thập Ôn Uyển một trận. Ôn Uyển cười đến run rẩy hết cả người, thật sự chịu không nổi nữa mới mở miệng cầu xin tha thứ “Đùng làm loạn nữa, nhột chết mất.”

Hai người đang náo loạn thì Tiểu Hôi đã đi tới. Ôn Uyển nhìn thấy Tiểu Hôi liền biết là Hạ Dao đang nhắc nhở mình đã đến giờ dùng cơm trưa. Ôn Uyển đẩy Bạch Thế Niên ra, trở về trên người Tiểu Hôi.

Bạch Thế Niên nhìn Tiểu Hôi nói “Vợ con ngựa này của nàng, thật không tệ. Là ngựa cái hay ngựa đực vậy?” Nếu là cái thì thật là tốt.

Ôn Uyển nhìn ánh mắt hắn nóng sáng lên, bĩu môi nói “Coi như chàng tinh mắt. Đây là ngựa thiên lý mã được tiến cống. Thời điểm tiến cống cũng chỉ có hai con. Một con chính là cậu Hoàng đế giữ, một con còn lại chính là Tiểu Hôi.”

Bạch Thế Niên cười đến đắc ý nói “ Vợ, tài văn chương của nàng tốt thế, sao lại đặt một cái tên quê mùa như vậy. Kể cả ta là người thô kệch, thì ngựa của ta cũng gọi là Truy Vân.”

Ôn Uyển nhếch miệng lên, Truy Vân, ta là Truy Phong đây. Còn tưởng là thần câu đấy hử? Ngựa của ta mặc dù tên gọi quê mùa, nhưng so sánh với ngựa của người khác có tên hay thì tốt hơn nhiều. Bạch Thế Niên chắc không biết, trong kinh thành, ngựa có tên gọi là Truy Vân có thể tạo thành cả một đội ngũ. Ôn Uyển hừ mốt tiếng nói “Ta thích lấy tên gì thì lấy tên đấy thôi.” Ôn Uyển nhìn thấy dáng vẻ Bạch Thế Niên nhìn Tiểu Hôi lấm la lấm lét, liền nói “Chàng không phải là đánh chủ ý gì lên Tiểu Hôi đấy chứ? Ta nói cho chàng biết, đến cửa cũng không có đâu. Muốn ngựa tốt, tự chàng đi kiếm đi.”

Bạch Thế Niên không che dấu sự yêu thích của mình với Tiểu Hôi, cũng không che dấu chuyện mình muốn Tiểu Hôi nói “Vợ à, một lương câu như vậy để cho nàng nuôi đúng là rất lãng phí.”

Ôn Uyển chưa từng thấy qua người nào muốn đồ của người khác còn thẳng khí hung hồn vậy. Lập tức tức giận, phóng một ánh mắt như phi đao qua. Nếu như không phải có người đang nhìn, nàng khẳng định sẽ mắng chết hắn không biết xấu hổ.

Bạch Thế Niên nhìn ngựa của mình đi qua thân mật với Tiểu Hôi. Ánh mắt càng thêm sáng long lanh hỏi “Vợ, nàng còn chưa nói, ngựa này là đực hay cái?”

Ôn Uyển yên nặng, nói “Sao chàng lại nói nhảm nhiều vậy? Sao không nhìn một chút hai con ngựa thân mật thế kia. Chàng đừng nói cho ta biết, ngựa của chàng cũng là ngựa cái. Nếu vậy, thì đúng hai con ngựa này là Bách hợp rồi.”

Bạch Thế Niên vừa nghe cũng biết Bách hợp là ý gì. Mặt thối thối hỏi “Nàng ở đâu học được mấy từ ngữ kỳ quái như vậy?”

Ôn Uyển cảm giác mình quá phóng khoáng. Lập tức ngượng ngùng nói “Ta là từ trên sách của Phương tây đọc được. Đọc được nên dùng thôi”

Bạch Thế Niên cảnh cáo Ôn Uyển không được đọc những bộ sách cực kỳ hại người như vậy nữa. Ngay cả chuyện nam nam Long dương, nữ nữ Bách hợp cũng thuận miệng nói ra như vậy. Bạch Thế Niên thầm mắng trong lòng, chút ít đồ của phương tây để thưởng thức thì được, sao lại viết thành sách nát làm gì?

Buổi trưa, họ nướng thịt ăn.

Hạ Dao cùng Hạ Ảnh đối với việc này quen thuộc như nước chảy. Đem thịt cắt rất mỏng. Ở trên mặt thịt quét một lớp mật ong. Trình độ Ôn Uyển thưởng thức nướng thịt, có thể nói đã trở thành số một rồi. Lúc nướng thịt, thịt của Bạch Thế Niên nướng sắp xong đang chuẩn bị ăn. Ôn Uyển lắc đầu nói “Thịt của chàng cháy khét như vậy, nướng hỏng rồi, đừng ăn nữa.” Ôn Uyển chờ thịt nướng trên tay không sai biệt lắm, lại rắc lên một chút hương liệu, xa ngoài ba dặm cũng ngửi thấy mùi thơm.

Một đám thị vệ của Bạch Thế Niên, đôi mắt trông mong nhìn miếng thịt vàng óng trong tay Ôn Uyển. Không cần ăn, chỉ nhìn cũng biết là ngon. Tất cả mọi người đều chảy nước miếng.

Ôn Uyển đưa thịt đã nướng xong trong tay mình cho Bạch Thế Niên, còn mình thì tiếp tục nướng miếng tiếp theo. Ôn Uyển xoay xoay miếng thịt trên tay, thấy Bạch Thế Niên cầm miếng thịt trên tay vẫn bất động. Lấy làm kỳ quái hỏi “Sao vậy? Chẳng lẽ chàng không ăn thịt nướng?”

Bạch Thế Niên thấy Ôn Uyển hòa nhã như vậy, mặt mày cười hơn hở nói “Dĩ nhiên phải ăn rồi. Vợ ta nướng thịt. Khẳng định là đặc biệt thơm ngon.” Chờ sau khi hắn ăn xong, thì mới biết được không phải là tùy ý khen, mà thực sự ăn rất ngon.

Ôn Uyển thấy dáng vẻ ăn như vậy của hắn. Cười nói “Ăn từ từ, không ai đoạt của chàng.” Bạch Thế Niên thả chậm tốc độ, nhưng cũng ba miếng đã ăn hết. Đây là thói quen đã dưỡng thành ở trong quân doanh. Hành quân đánh giặc, ở đâu có nhiều thời gian cho ngươi ăn chậm nhai kỹ. Nếu ngươi như thế, kết quả chính là ngươi sẽ ăn không đủ no.

Ôn Uyển cũng có thể hiểu được nên không nói gì nữa. Có điều sau này lúc đưa thịt, cũng chờ cho thịt nguội bớt mới đưa cho hắn.

Bạch Thế Niên thấy sự tỉ mỉ của Ôn Uyển , lại nhận thức thêm một điều mới nữa. Nhìn như là chuyện nhỏ, nhưng càng là chuyện nhỏ lại càng nhìn ra được thái độ của một người.

Những thị vệ khác nhìn thấy Bạch Thế Niên ăn uống vui vẻ như vậy. Cũng muốn ăn. Hạ Ảnh phân phó thị nữ đem thịt đã chuẩn bị tốt phân cho bọn hắn, để cho bọn hắn tự mình nướng.

Mặc dù mọi người không có nướng ngon như Ôn Uyển, nhưng mùi vị so với dĩ vãng chính bọn họ nướng ăn ngon hơn nhiều. Ở thời đại này, mật ong là một thứ rất hiếm có. Đối với người bình thường mà nói, cũng là vật hi hữu. Cho nên tất cả mọi người đều thả bụng ăn, cuối cùng ai cũng ăn đến tròn vo cả bụng.

Ôn Uyển thì không cho Bạch Thế Niên ăn đến căng cứng bụng. Chính nàng cũng chỉ có ăn ba khối thịt. Hạ Dao lấy hộp đựng thức ăn, lấy thức ăn ra. Lúc lấy ra, thức ăn vẫn còn ấm.

Dùng xong bữa trưa, lại giống như lần trước, nắm tay nhau thả bộ.

Thị vệ đều ở biên quan lâu. Cho nên đối với chuyện hai người gặp mặt, cũng không có cảm thấy sao cả. Trong phủ của Quận chúa, từ trước đến này đều là Ôn Uyển nói một không nói hai, là chủ tử của mình, ai cũng không dám nói gì.

Có điều thị vệ bên cạnh Bạch Thế Niên đối với hành động vừa rồi của Ôn Uyển, rất có hảo cảm. Nhìn Quận chúa quan tâm chăm sóc nhiều đến Tướng quân nhà mình như vậy nói “Ban đầu còn cho rằng Quận chúa là người đàn bà đanh đá đấy. Không nghĩ tới thật ra Quận chúa đối với Tướng quân rất ôn nhu, cũng rất quan tâm chăm sóc. Nhìn thấy đúng là một thê tử tốt a. Sau này nhất định là một hiền thê lương mẫu.”

Mọi người đều là ăn của người ta, thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn. Đếu tùy ý phụ họa. Rồi hãy nói, biểu hiện của Ôn Uyển vừa rồi đúng là rất hiền lành, họ không coi là nói láo.

Hai người tản bộ, tất nhiên là thiếp thân thị vệ bên cạnh đều tránh xa. Đợi đến lúc xung quanh không còn ai, Bạch Thế Niên mới từ trong ngực lấy ra một túi màu hồng. Ôn Uyển thấy bên trong là một khối ngọc lớn to bằng bàn tay.

Bạch Thế Niên đem ngọc lấy ra nói “Vợ, đây là một khối cổ ngọc ngàn năm. Cổ ngọc này có tác dụng thanh tâm an thần, nàng đeo đi.”

Ôn Uyển vuốt ve, ấm áp, không ngờ là một khối ấm ngọc, cũng không muốn lãng phí một phen tâm huyết của Bạch Thế Niên, nhưng rất nhanh mặt ủ mày chau. Trên cổ nàng đã đeo một khối, lại đeo tiếp. Mặc dù là ngọc có tác dụng dưỡng thân thể. Nhưng không đeo được nữa.

Bạch Thế Niên thấy chữ trên mảnh ngọc bội, suy nghĩ sau đó nói “Khối ngọc bội này của Hoàng thượng, vẫn cẩn thận cất giữ lại. Yên tâm, có ta ở đây, sau này những kẻ đó không có ai dám động vào nàng đâu.”

Ôn Uyển liếc hắn một cái nói “Chàng nói dễ nghe quá. Không có chàng ở đây, những kẻ đó cũng không dám động đến ta. Trừ khi bọn họ muốn chết.” Lời nói bình thản rõ ràng. Nhưng trong lời nói có chứa ý uy hiếp, không cần nói cũng biết. Cùng thái độ ôn nhu, quan tâm chăm sóc vừa rồi, hoàn toàn khác biệt.

Khí thế không giận mà uy, hiện tại Bạch Thế Niên mới chân chính rõ ràng. Tôn quý Quận chúa không phải là hư danh nói chơi. Nghĩ tới hành động của mình ở trong đại điện. Lại càng thấy may mắn. Bạch Thế Niên nhớ lại một chút khi Ôn Uyển bị mình làm cho sợ chút nữa thì ngã nhào, nói “Vợ, lúc ở trong Điện Văn Đức là nàng cố ý ngã sao?”

Ôn Uyển liếc mắt một cái nói “Chàng bây giờ mới biết sao? Ngốc muốn chết.” Trải qua nhiều chuyện như vậy. Hơn nữa điều kiện tiên quyết là đã có chuẩn bị, làm sao có thể bị kinh sợ được. Vậy chẳng khác nào uổng công nàng bưng bít. Làm như vậy, chính là cho Bạch Thế Niên cơ hội thôi.

Bạch Thế Niên cười rất là khoan khoái, nói “Vợ à, nàng thật là xảo trá.” Ngay cả Hoàng Đế cũng bị lừa gạt. Nhưng ngược lại, trong lòng hắn lại thấy chua xót. Ôn Uyển càng lợi hại, chứng minh trước kia nàng càng khổ. Nhìn vào các cô nương thế gia, đều là thiên chân khả ái. Sau đó khi lập gia đình, mới bắt đầu học tính toán. Ôn Uyển thì từ nhỏ đã phải học tính toán rồi.

Ôn Uyển đặt mảnh ngọc bội Bạch Thế Niên cho mình vào trong tay áo. Bởi vì sợi dây buộc ngọc bội trên cổ nàng là nút chết. Không tháo được, dĩ nhiên nàng cũng không định đeo mảnh ngọc bội của Bạch Thế Niên lên cổ.

Ở đây không có trải thảm. Ôn Uyển chỉ dựa vào cánh tay Bạch Thế Niên. Cuối cùng buồn ngủ. Bạch Thế Niên trực tiếp ôm nàng vào trong lòng. Hạ Dao cầm áo choàng đắp thêm cho Ôn Uyển.

Lá trong gió bay phần phật, lả tả rơi xuống, rơi xuống đầu Bạch Thế Niên. Mặt của Ôn Uyển ở trong lòng Bạch Thế Niên cũng không may mắn tránh thoát được. Nhưng Bạch Thế Niên lại không động đậy. Ôn Uyển vẫn nhắm mắt, về phần có phải là ngủ hay không, cũng chỉ có tự Ôn Uyển mới biết.

Đứng ở nơi xa, Hạ Dao thấy dáng vẻ hai người ôm nhau, trong lòng mừng đến nói không lên lời. Nàng thấy sự thỏa mãn và yên bình trên mặt của Ôn Uyển. Đây là vẻ mặt mà nhiều năm qua ở bên cạnh Ôn Uyển nàng chưa từng thấy. Từ vẻ mặt của Quận chúa có thể thấy được. Thật ra thì trong lòng của Quận chúa cũng có tướng quân (Ôn Uyển muốn ói: Nếu trong lòng không có hắn, sao ta lại gả chứ?)

Ôn Uyển tỉnh giấc, thấy đầu tóc rối loạn, y phục dơ bẩn. Nhìn như vậy thật là chướng tai gai mắt. Ôn Uyển liền trở về xe ngựa, đổi một thân xiêm y.

Ôn Uyển nhìn mình mặc một thân màu xanh nhạt, áo ngắn thêm quần vàng nhạt, ren chéo sang cổ áo bên phải , trên người mặc kiểu áo ngắn, cổ áo rất có phong cách, phía trên có thêu những đóa hoa nhỏ. Tay áo rất dài, che đôi tay ở phía trong, ống tay áo là dùng các sợi tơ màu bạc thêu hoa văn may mắn, nhìn rất là cao nhã. Tóc dài vén lên, kết thành búi tóc lưu vân, ở giữa cài một cây trâm hoa mẫu đơn, hai bên rũ xuống hai chuỗi ngọc màu tím dài đến bả vai. Ngoài ra có một cái trâm cài bằng ngọc nguyệt cài trên đầu. Tai đeo một đôi hoa tai ngọc bích hình thoi. Lông mày không vẽ mà vẫn đẹp, làn da trắng nõn như ngọc.

Bạch Thế Niên thấy Ôn Uyển phản phất như làm ảo thuật, một lúc thì tư thế oai hung ào ào, một lúc lại thanh lệ thoát tục. Dĩ nhiên bất kể như thế nào, hắn đều thích.

Thị vệ bên cạnh Bạch Thế Niên lần đầu thấy Ôn Uyển mặc trang phục của nữ nhân. Nhìn một thân ý vị kia, tìm quanh trăm dặm cũng không thấy. Một dạng của Thích Lệ Nương so với Quận chúa đúng là bùn nhão ở dưới đất.

Bạch Thế Niên vô cùng vui mừng, đi đến đem người ở trên xe ngựa ôm xuống. Cười rất là vui vẻ nói “Mặc như vậy, thật là xinh đẹp.”

Ôn Uyển hé miệng cười một tiếng nói “Nam trang, nữ trang đều nói là đẹp, không biết dùng lời khác để khen sao. Đần muốn chết.”

Bạch Thế Niên cười rất khoan khoái nói “Nói như thế nào thì ý nghĩa không phải đều giống sao?”

Lúc xế chiều, Ôn Uyển vẽ một bức tranh cho Bạch Thế Niên. Lần này Bạch Thế Niên mặc một bộ quần áo cưỡi ngựa, trên người đeo cung tên, bên hông đeo một thanh trường kiếm, anh khí bừng bừng. Bức tranh của Ôn Uyển rất có thần, so với hai lần trước thì bức tranh lần này đẹp hơn.

Bạch Thế Niên nhìn rất thích, nói “Vợ, nàng hãy tự họa một bức tranh đi, chờ đến khi ta đi, sẽ đem theo bên người. Như thế thì hàng ngày ta cũng có thể ngắm nhìn nàng.”

Ôn Uyển suy nghĩ rồi nói “Chờ thêm một thời gian nữa, ta sẽ bảo họa sĩ trong cung vẽ một bức.” Thấy dáng vẻ Bạch Thế Niên không hiểu nói “Ta tự mình họa mình nhìn sẽ không đẹp.”

Bạch Thế Niên tỏ vẻ cố chấp nói “Ta muốn nàng tự vẽ. Nếu không đẹp thì so với tranh những lão già kia vẽ vẫn tốt hơn.”

Ôn Uyển gật đầu. Sau khi vẽ tranh xong thì trở về phủ. Bây giờ đã là tháng mười một, mặc dù khi đi đã chọn vào lúc thời tiết cực kỳ tốt. Nhưng rốt cuộc trời vẫn chuyển lạnh.

Bạch Thế Niên đã sớm phát hiện tay Ôn Uyển lạnh hơn so với mình. Ôn Uyển nói thể chất của nàng là thân nhiệt thấp. Bạch Thế Niên không cho là vậy. Gặp nhau hai lần, thấy Ôn Uyển rất chú trọng dưỡng thân thể. Nhiều năm qua rồi đáng nhẽ phải dưỡng khá tốt mới đúng. Nhất định là ba lần bốn lượt chịu khổ, lại làm cho thân thể yếu đi.

Ôn Uyển ngồi ở trong xe ngựa, xe ngựa chạy rất an ổn. Bạch Thế Niên thấy cổ tuyết trắng của Ôn Uyển, trong lòng có chút rục rịch, gọi “Vợ, vợ à…”

Ôn Uyển lấy một tay đẩy hắn ra, nói “Còn có nửa tháng nữa là thành hôn, chàng đừng có mà giở trò gì. Đừng hòng chiếm được tiện nghi của ta.”

Bạch Thế Niên cười khanh khách bên tai Ôn Uyển, nhẹ nhàng mà nói “ Vợ à, trên người nàng chỗ nào mà ta chẳng sờ qua rồi. Có gì mà ngại nữa.”

Ôn Uyển lấy chân đạp cho hắn một cái, nói “Không biết xấu hổ, thừa dịp ta ngủ, chiếm tiện nghi của ta, bây giờ lại ở chỗ này đắc ý khoe khoang. Lăn xa chút đi.”

Bạch Thế Niên ôm Ôn Uyển cười ha ha. Toàn bộ người ở bên ngoài đều nghe được tiếng cười tùy ý này. Thị vệ bên cạnh Bạch Thế Niên cũng rất vui mừng, mặc dù Bạch Thế Niên có thói quen lộ ra khuôn mặt băng sơn. Nhưng thấy tướng quân vui vẻ, bọn họ cũng vui mừng. Tướng quân của bọn họ thực sự đã chịu khổ nhiều rồi.

Bạch Thế Niên tiễn Ôn Uyển về phủ Quận chúa. Sau khi xe ngựa của Ôn Uyển đi vào phủ. Hạ Dao liền dắt Tiểu Hôi ra ngoài, nói “Quận chúa nói rằng những lời tướng quân nói vừa rồi, Quận chúa thấy đều có đạo lý. Tiểu Hôi là một lương câu khó tìm, nếu tướng quân đã thích thì dùng nó có thể có công dụng lớn hơn, nên đưa cho người. Người hãy chăm sóc huấn luyện nó cho tốt, tranh thủ có thể phát huy tác dụng lớn nhất.”

Bạch Thế Niên sửng sốt, hắn chẳng qua chỉ nói giỡn, hắn nhìn ra được thật sự Ôn Uyển rất thích con ngựa này. Không nghĩ tới, bởi vì hắn mở miệng muốn, mắt Ôn Uyển cũng không chớp liền đưa con ngựa này cho hắn. Thật ra vợ của hắn, trừ tính tình có chút khó chịu thì cái gì cũng đều tốt.

Bạch Thế Niên thu hồi lại suy nghĩ. Mở miệng nói muốn, vợ đã tặng luôn, hắn không nên già mồm cãi láo. Hơn nữa hắn thật sự thích con ngựa này. Đây là ngựa có tiền cũng không mua được. Ha ha. Đây là lễ vật tốt nhất mà vợ tặng hắn. Rất có giá trị kỷ niệm. Chờ sau khi dùng xong, liền trả lại Ôn Uyển.

Ôn Uyển đúng là nghĩ sai rồi. Bạch Thế Niên muốn con ngựa này, cũng không phải dẫn tới biên quan, mà thấy ngựa này là giống tốt, cho nên muốn cho giao phối với ngựa của mình, tạo ra một con lương câu còn tốt hơn nữa. Nếu mà Ôn Uyển biết hắn muốn dùng Tiểu Hôi để lai giống, không biết có té xỉu không nữa.

Thị vệ đi theo bên cạnh, hàng năm đều cưỡi ngựa tác chiến, liếc mắt một cái đã biết đây là một thớt lương câu hiếm có. Ngay cả ngựa của nguyên soái cũng không tốt như vậy. Mà Quận chúa mắt không thèm chớp đã đưa cho Tướng quân. Ai nói Quận chúa là người đàn bà đanh đá, là một người ôn nhu, quân tâm săn só,c đâu phải là người đàn bà đanh đá chứ. Tướng quân của bọn họ đúng là có phúc khí tốt a! Hi vọng bọn họ đi theo tướng quân có thể được thơm lây một chút. Những ngươi xung quanh đối với sự hào phóng lại hiền lành của Ôn Uyển, có thêm tầng nhận thức mới.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui