Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Ở trước mặt Ôn Uyển, Bạch Thế Niên cảm thấy không nhìn thấu được Ôn Uyển. Nghe đồn rằng Ôn Uyển có tấm lòng giống như Bồ Tát sống (căn cứ Ôn Uyển cứu trợ người mà nói). Ôn Uyển không giao tiếp với bên ngoài chỉ ru rú trong nhà, căn bản là không qua lại với mọi người, giống như ngăn cách với người bình thường. Nhưng khi ở chung với nhau, hắn nhìn thấy Ôn Uyển có đôi khi càn quấy tùy ý, có khi ôn nhu săn sóc, có khi thì lạnh lùng như băng, còn có lúc khí thế hơn người.

Bạch Thế Niên cảm giác Ôn Uyển giống như là một điều bí ẩn, hóa giải được một tầng lại có một tầng, mở được một tầng bên trong lại có một tầng khác, luôn làm cho người ta kinh ngạc không ngừng, nhưng vĩnh viễn làm cho người ta nhìn không thấu đến đầu óc mơ hồ. Đến bây giờ hắn rốt cục xác nhận một chuyện, Diệp Tuần nói đúng, thê tử của hắn không phải là người phàm. Dĩ nhiên những thứ này vẫn còn tốt, dù sao hắn cảm giác được Ôn Uyển là thật lòng nguyện ý gả .

Hôm nay mọi chuyện đã được quyết định, hắn mới bắt đầu lo lắng, sau khi hắn thành thân với Ôn Uyển nên xử lý mối quan hệ với hoàng thượng như thế nào cho tốt. Hiện tại Ôn Uyển rất được hoàng đế sủng ái, quyền thế ngập trời (mặc dù chưa bao giờ dùng qua phần này đặc quyền này). Lần này nếu không phải sai sót ngẫu nhiên thì hoàng đế tuyệt đối không nỡ gả nàng cho mình. Mặc dù hoàng thượng sủng ái Ôn Uyển, nhưng bây giờ thêm mình vào Bạch Thế Niên cũng bắt đầu lo lắng (Ôn Uyển ói một cái: chờ ngươi biết lo lắng, cô nương đã thành bà già rồi ).

Bạch Thế Niên muốn mang Ôn Uyển tới biên quan, nhưng hắn biết điều này là không có khả năng. Hoàng đế sẽ không cho phép nàng đi biên quan, bởi vì nơi đó quá nguy hiểm. Hơn nữa dù không có nguy hiểm, cũng phải giữ vợ con lại làm con tin. Bạch Thế Niên suy nghĩ thật lâu, cuối cùng cũng đặt bút viết một phong thư để cho người ta mang về.

Viết xong thư thì thoáng buồn bực một chút. Cảm thán hạnh phúc của con người luôn mang theo các loại phiền não. Trước đây sợ cưới không được, hôm nay cưới được rồi thì lại có nhiều chuyện làm người ta lo lắng như vậy.

Diệp Tuần nhìn Bạch Thế Niên kể ra phiền não với hắn, liền hộc máu. Đây rõ ràng là khoe khoang không che giấu mà! A, nếu không phải mình ra nhiều chủ ý như vậy, hắn có thể thuận lợi ôm mỹ nhân về nhà sao? Thật làm cho người ta thấy vô lại. Trước kia sao mình lại cảm thấy hắn đáng thương vậy? Người như vậy nên để cho hành hạ thêm mười năm nữa. Nhưng nghĩ lại, hôm nay ân ái như vậy mà tách ra mười năm không phải càng bị hành hạ tàn bạo hơn sao? Trước kia cũng thôi, trong thời gian ba tháng sống như thần tiên quyến lữ, về sau lại sống như hòa thượng. Ha ha hắn có thể chịu đựng được sao? Diệp Tuần một lần nữa tìm lại thăng bằng.

“Quận chúa, tướng quân đưa thư qua.” Ôn Uyển mở ra xem, Bạch Thế Niên nói chờ hắn đi biên quan hãy mang tất cả đồ cưới của nàng đến phủ Quận chúa. Hiện tại tạm thời đặt ở trong phủ tướng quân, Bạch Thế Niên yêu cầu như thế rất hợp lý. Nếu như vừa thành thân liền chuyển đồ cưới đi, không biết còn tưởng rằng phu thê bọn họ có mâu thuẫn gì đây! Chờ Bạch Thế Niên đi, Ôn Uyển thích làm sao thì làm. Ôn Uyển cũng không còn để ý liền đồng ý, thời gian sớm muộn cũng không phải vấn đề.

Trong thư trừ nói việc này, còn nói Ôn Uyển cũng đừng suy nghĩ quá nhiều trong mấy ngày này, chăm sóc thân thể thật tốt. Những chuyện khác chờ thành thân xong nói sau cũng không muộn.

Ôn Uyển nhìn mấy chữ những chuyện khác sau này hãy nói liền bỉu môi. Dựa vào sự nhạy cảm của Ôn Uyển, những chuyện khác đoán chừng là lo lắng chuyện hai người thành thân sau này rồi. Ôn Uyển hướng về phía Hạ Dao lầm bầm : “Hiện tại mới ý thức tới cái vấn đề này, thật quá ngốc đấy. Cũng không biết hắn lăn lộn tới hôm nay như thế nào .”

Hạ Dao nghe ra ý tứ trong lời nói của Ôn Uyển mặc dù oán trách nhưng không có mỉa mai. Trong lòng Ôn Uyển thật ra có thể thông cảm những thứ này cho Bạch Thế Niên. Bạch Thế Niên là tướng quân đánh giặc. Đánh giặc lợi hại, bày binh bố trận khẳng định cũng không có gì để nói. Nhưng muốn bàn về thủ đoạn tâm cơ, cảnh giác nguy hiểm vẫn chưa đủ dùng. Hắn so với nàng, người được tôi luyện, mang theo bản năng có thể cảm giác được nguy hiểm từ trong hoàng cung thì chỉ như mây so với bùn nhão. Dĩ nhiên nếu Bạch Thế Niên cũng có tâm cơ và thủ đoạn như Ôn Uyển, hoàng đế có thể tiếp nhận được hắn thì đó mới gọi là chuyện lạ. Ôn Uyển cũng tuyệt đối sẽ không gả.

Hạ Dao cũng có thể đoán được ý nghĩ của Ôn Uyển: “Ngốc cũng có chỗ tốt của người ngốc. Nếu như Bạch Thế Niên là một người tính toán khôn ngoan, tin tưởng Quận chúa cũng sẽ không gả. Hơn nữa người giống như Bạch Thế Niên thường tiếp xúc với sinh tử, tầm nhìn rộng mở, lòng dạ cũng rộng rãi hơn. Làm việc cũng rất quang minh lỗi lạc(chính trực), hơn những người kinh thành kia ngàn vạn lần rồi.”

Ôn Uyển cười rất hài lòng: “Đến bây giờ còn giúp hắn nói chuyện.” Hạ Dao nói đúng là lời trong lòng của Ôn Uyển. Bạch Thế Niên ở trong mắt Ôn Uyển, thật ra cũng giống như người ngốc. Dĩ nhiên không phải nói hắn ngốc, chẳng qua là do hắn không am hiểu tâm cơ thâm sâu. Chỉ biết dùng phương pháp trực tiếp để đối đáp. Nhưng Ôn Uyển lại rất thích phương thức đơn giản như vậy. Vốn là đối đáp với người ngoài dùng tâm cơ thâm sâu, ngụy trang mình đã rất cực khổ. Nếu người bên gối cũng phải dụng tâm cơ, một suy nghĩ cũng phải quẹo mười tám ngã, vậy không phải chết vì mệt người hả?

Ban đầu trong đám người, Ôn Uyển biết Từ Trọng Nhiên là một người rất tốt để chọn, Từ Trọng Nhiên nói ra trong nhà không có thông phòng tiểu thiếp đã làm đả động đến tâm tư Ôn Uyển. Nhưng nàng vẫn cự tuyệt, chuyện cha ruột và mẹ kế chẳng qua là do nàng lấy cớ. Lấy địa vị và quyền thế của nàng hôm nay, hoàng tử cũng phải nhún nhường với nàng. Cha cặn bã và mẹ kế của Từ Trọng Nhiên cũng không đủ cho nàng liếc nhìn. Ôn Uyển không hài lòng Từ Trọng Nhiên ở chỗ, Từ Trọng Nhiên cũng là một người tâm cơ thâm sâu khó dò. Không phải nói Từ Trọng Nhiên có tâm cơ không tốt, thân ở vị trí như vậy nếu Từ Trọng Nhiên không có tâm cơ thì đã sớm chết rồi. Nhưng Ôn Uyển biết rất rõ ràng do nàng là người có tâm tư nặng, ở vào hoàn cảnh này nàng mắc phải bệnh đa nghi rất nặng, tâm tư thâm sâu đã trở thành bản năng, hơn nữa còn rất có thể nói rằng bệnh đa nghi nặng, thời gian qua chưa từng thay đổi.

Về phần Hải Sĩ Lâm thì càng không nói được gì. Gương mặt nho nhã, cũng rất yêu thích nàng. Nhưng người như vậy chỉ có thể làm bằng hữu, một khi thành phu thê, Hải Sĩ Lâm có tính tình thanh cao tự đại của văn nhân, phu thê trở thành người lạ tuyệt đối là vấn đề thời gian, nghiêm trọng hơn là bị dư luận bên ngoài ép tới không ngóc đầu lên được, thậm chí sẽ bị uất ức cả đời.

Nhắc đến Văn Dược , Ôn Uyển liền không bình luận gì.

Cho nên ba lần gặp mặt Bạch Thế Niên, Ôn Uyển nhìn thấu trên người Bạch Thế Niên còn thiếu rất nhiều. Nhưng từ trên người Bạch Thế Niên có một điều làm Ôn Uyển hài lòng. Bạch Thế Niên là một người chính trực, có cái gì thì nói cái đó. Tính tình của hắn là do hàng năm ở chùa miếu và ở trong quân doanh bồi dưỡng ra. Bạch Thế Niên cũng không vì thân phận địa vị của nàng mà nhún nhường, chỉ dùng thái độ đơn thuần để đối xử với nàng như những nữ nhân khác.

Ôn Uyển cảm thấy cái này là đủ rồi. Nàng muốn tìm một trượng phu cùng nàng cầm tay nhau đi hết cả cuộc đời, mà không phải tìm một người bạn cùng sống với mình. Cho dù có thay đổi như thế nào thì nàng vẫn là Quận chúa tôn quý quyền thế ngập trời. Nhưng đó là ở bên ngoài, ở nhà nàng chỉ muốn làm một nữ nhân được trượng phu sủng ái, làm một thê tử tốt một người mẹ tốt. Nói thì dễ dàng nhưng tìm được người có thể bao dung nhường nhịn nàng. Rất khó cho nàng có cơ hội biểu lộ với nam nhân của mình. Nếu may mắn tìm được, Ôn Uyển rất vừa lòng và cũng sẽ trân trọng.

Hạ Dao nhìn nét mặt Ôn Uyển ngủ bình yên. Hôm nay chân mày Ôn Uyển đã giãn ra không nhíu lại giống với ngày trước. Hạ Dao rất hài lòng.

Một mặt khác, Diệp Tuần bắt đầu cười nhạo lo lắng của Bạch Thế Niên nói: “Hiện tại mới biết lo lắng, sao không làm sớm hơn.” Cưới một tài thần như vậy, quân quyền và tài thần kết hợp. Nếu tình huống Ôn Uyển không phải đặc thù, vị hoàng đế kia cũng không diệt bọn hắn.

Bạch Thế Niên có chút buồn bực: “Lúc đầu ta cho rằng chỉ cần như lời ngươi nói, chờ ta đánh giặc xong giao nộp binh quyền thì sẽ không có chuyện gì. Nhưng hôm nay xem ra, ta suy nghĩ thiển cận rồi. Chuyện này căn bản không đơn giản như vậy.” Bạch Thế Niên bị Ôn Uyển dùng chuyện đồ cưới làm phép ẩn dụ cho hắn biết lo lắng. Trong khoảng thời gian này, những người tới cửa thăm viếng nhằm dựa vào quan hệ, âm thầm mơ hồ muốn kéo lại gần hơn . Để cho hắn bắt đầu có nhận thức lo sầu rồi.

Diệp Tuần cười nhạo: ” Bây giờ ngươi mới bắt đầu lo lắng thì đã chậm rồi. Luận về đùa bỡn tâm cơ, không phải là ta coi thường ngươi, ngươi so với mấy lão già trong nha môn Lục bộ mà ngươi xem thường thì không xứng xách giày cho mấy lão kia. Nhưng những người này ở trước mặt Quận chúa thì cũng không đủ xem. Cho nên ngươi không cần lo lắng.”

Bạch Thế Niên có chút rầu rĩ .

Diệp Tuần lắc đầu: “Cũng không biết Quận chúa rốt cuộc nhìn trúng ngươi điểm gì, ngốc giống như heo. Ngươi nghĩ vì sao Quận chúa lại ru rú trong nhà, không cùng bất kỳ thế lực nào tạo quan hệ. Đây là vì tránh hiềm nghi. Thành thân sau này, ngươi hỏi ý tứ Quận chúa xem có phải không? Ngươi đánh giặc thành thạo nhưng tâm cơ thâm sâu phỏng đoán thì Quận chúa lành nghề hơn. Ta nhớ Quận chúa có một câu châm ngôn. Thuật nghiệp hữu chuyên công(mỗi người giỏi một mặt). Ngươi nhớ kỹ là được.”

Diệp Tuần thấy Bạch Thế Niên buồn bực liền làu bàu: “Làm sao? Cho rằng như vậy thật mất mặt.”

Bạch Thế Niên lắc đầu: “Không phải vậy. Chẳng qua gả cho ta làm cho nàng chịu khổ.” Thành thân hơn hai tháng, vợ chồng sẽ phải chia lìa. Còn cho Ôn Uyển một mình ứng đối với hoàng đế, đối phó nhiều người lòng dạ thâm sâu như vậy. Hắn rất đau lòng.

Diệp Tuần khinh bỉ vạn phần nói: “Hiện tại đau lòng, tại sao lúc trước muốn chết muốn sống nhất định phải cưới, hôm nay được tiện nghi liền hối hận. Nhìn ngươi như vậy thật chướng mắt. Quận chúa cả đời anh minh, cũng có thời điểm nhìn nhầm.” Diệp Tuần đối với hành động hai ngày nay của Bạch Thế Niên, bị kích thích thật sâu. Tên khốn kiếp này, hết thảy đã thành kết quả lại tới tố khổ với hắn. Hắn đều không nghĩ ra chủ ý gì, dĩ nhiên hắn cũng không còn chủ ý nào để ra. Ở trong mắt hoàng đế, hắn cũng chỉ là một tiểu nhân vật. Loại chuyện phạm vào đại kị này, muốn để cho hoàng đế bỏ đi nghi ngờ, phải dựa vào Quận chúa rồi.

Diệp Tuần nhìn bộ dạng của hắn, trong lòng liền khó chịu: “Chẳng lẽ ngươi vì chút lo lắng này sẽ không cưới nữa.”

Sắc mặt Bạch Thế Niên biểu lộ điều đó tuyệt đối không thể nào .

Diệp Tuần bỉu môi: “như vậy không phải được rồi sao, sớm trở về ngủ đi! Còn phải bận rộn đó!”

Ngày mười năm, ngày đưa đồ cưới.

Phủ Nội vụ phát liêm(tráp) không lâu, bên này liền có tin tức truyền về. Bạch Thế Hoa mang theo một ít huynh đệ của hắn, đi trước đội kèn trống bắt đầu nghênh đồ cưới.

Đội ngũ đưa đồ cưới của Phủ Nội vụ đông đảo kéo tới Bạch phủ, tất cả đường phố đều bị tắc. Người kinh thành rối rít đứng ở hai bên quan sát kỳ cảnh trăm năm khó gặp này.

Đi đầu là đồ ban thưởng của hoàng đế và hoàng hậu. Tiếp theo là gạch mộc hai mươi khối đại biểu Điền Trang hai mươi khuynh. Còn có sáu khu vực bất động sản, mặt khác còn có tám gian sản nghiệp trên danh nghĩa. Những điều này là do Ôn Uyển ghi tùy ý, cũng không làm cho mọi người kinh ngạc, mà kinh ngạc thật sự còn ở phía sau.

Một trăm tám mươi người khiêng đồ dùng trong nhà mở đường, đi đầu chính là giường, kết hợp tú nhã tinh xảo của Giang Nam và đại khí trang nghiêm của phương Bắc để tạo lên giường. Vật dụng trong nhà đều có chung một bộ phận ví dụ như bàn trang điểm sử dụng gỗ lim kim ti hiếm có, ngoài ra trên căn bản là gỗ tử đàn, cực ít bộ phận dùng hắc đàn mộc. Chế tác bàn và mấy cái hòm tủ đều điêu luyện xa hoa, tạo hình đại phú đại quý.

Rồi sau đó một trăm hai mươi tám người mang chăn gối đệm, mành treo, xiêm y bốn mùa cùng vật liệu may mặc. Trong đó xiêm y vớ đệm chăn cũng là xuất từ Tiêm lăng các nổi danh ở Giang Nam.

Tiếp theo là một trăm hai mươi người mang đồ trang trí. Cái này thì hay rồi, thư họa đồ cổ đều không bàn về vật mà nói bằng rương, hết rương này đến rương khác nâng lên. Những thứ này tất cả đều vào kho, Bạch Thế Niên một thứ cũng không cho mang ra treo.

Đồ vật lớn rồi đến đồ vật nhỏ, tám mươi mốt khay trong hộp đỏ thẫm đựng dụng cụ vàng bạc, bày trên dụng cụ đựng vàng bạc bằng gỗ tử đàn gồm có: một đôi vòng vàng khảm ngọc, một đôi vòng vàng khảm bạc, hai hộp hoa tai bạc, hai hộp phấn bạc, bình rượu bạc một đôi; mở cây tử đàn ô vuông gồm có một ống đựng bút Thanh Hán Ngọc, ghế tử đàn, ngọc như ý từng thanh từng thanh….

Kế tiếp chính là sáu mươi bốn nâng đồ trang sức đeo tay. Trong đó chói mắt nhất chính là đồ trang sức đeo tay kim cương các màu, thủy tinh phỉ thúy cực phẩm vân vân. Còn có các loại đá kim cương phải lấy hộp làm đơn vị tính toán, bảo thạch, mắt mèo, Trân Châu, Phỉ Thúy, san hô, mã não;

Đồ trang sức đeo tay lên tới bốn mươi tám nâng phấn bột nước những vật này, còn có một chút vật gì đó khác. . . . . .

Cuối cùng là sáu nha hoàn hồi môn, ma ma sáu người, người nhà thị tỳ mười hộ. Những điều này chỉ là tượng trưng. Nhìn chính là tùy ý chút, tôi tớ phủ Quận chúa có gần hai trăm người. Chủ nhân gả tiến vào, tôi tớ dĩ nhiên coi như là người phủ tướng quân.

Từng hàng người khiêng đồ cưới tiến vào phủ tướng quân, như một đầu rồng không thấy đuôi. Được tin tức dân chúng vội vàng chạy tới quan sát, làm đường phố không thể không náo nhiệt.

Tân khách xem náo nhiệt, ánh mắt đều hận không được trừng ra ngoài, mang thêm một đôi mắt để xem. Làm sao có thể lễ vật nhiều hơn số người nâng, không có cách nào đếm. Mọi người đều bàn luận, đồ cưới đi một vòng kinh thành cũng không hết a!

Bạch Thế Niên sớm mang đồ cưới đưa tới hai sân. Đồ cưới đến sau chỉ làm cho mở ra mấy cái hòm phía trước, lấy đồ vật bên trong ra để đặt cho tượng trưng ý nghĩa. Phía sau đều không mở, trực tiếp mang những đồ này thả vào nơi đã sắp xếp từ trước.

Danh mục quà tặng dài dòng hao phí một xấp giấy đỏ nhủ vàng thật dày, phủ nội vụ phái người cầm danh sách đọc to đến khi khan giọng, liền có một người khác đến đọc tiếp theo. Hai người thay phiên nhau đọc danh sách.

Mặc dù không có cách nào nhìn thấy tất cả đồ bên trong. Nhưng mấy cái hòm mở ra phía trước, nhìn đồ vật bên trong mọi người nhanh chóng hoa mắt.

Cuối cùng, một tân khách không nhịn được kinh hô lên “Trời ạ, hoàng thượng không phải là lấy hết quốc khố chứ?” Những người khác tất cả cũng rối rít phụ họa nghị luận, than thở . Dĩ nhiên cũng hâm mộ và ghen tỵ với Bạch gia có cây hái ra tiền.

Lúc này trong đầu tất cả mọi người đều có năm chữ, hâm mộ ghen tỵ hận.

Người phủ Nội vụ, đưa xong đồ cưới của mình, lấy một ít đồ vật làm tương trưng, sẽ đem vị trí để trống. Nếu là ngồi xuống uống rượu, thì ngồi xuống chỗ nào.

Số lượng đồ cưới Ôn Uyển khổng lồ như vậy. Đương nhiên là những tin tức được mọi người chú ý trước tiên rồi. Người tức giận đầu tiên là Tư Thông rồi, nàng là con gái ruột mà đồ cưới chỉ một trăm tám mươi tám nâng, hơn nữa đồ còn không có tốt như Ôn Uyển.

Tư Thông đập phá một phòng bài biện đồ trang trí. Nha hoàn phục vụ ở bên cạnh đau lòng muốn chết, trong này có không ít đồ cổ. Nhưng dưới cơn thịnh nộ của Tư Thông, thật đúng là không có một người có lá gan đi khuyên.

Tư Thông bình tĩnh trở lại mới phát hiện mình đập phá không ít của hồi môn, liền nguyền rủa Ôn Uyển: “Hi vọng sinh ra hài tử sẽ bị câm! Hơn nữa chỉ có thể sinh nữ nhi, không sinh được nhi tử. Sinh ra nữ nhi cũng không có người muốn.”

Nha hoàn bên cạnh đều cúi đầu.

Như Vũ nghe được số lượng đồ cưới sợ ngây người. Hỏi thái tử: “Này thật giống như vượt quy chế rồi? Ta nhớ được năm đó đồ cưới của hoàng hậu, cũng chỉ có hơn hai trăm nâng. Những ngự sử kia không vạch tội sao?”

Thái tử bất đắc dĩ nói: “Sao Ngự sử có thể không vạch tội? Vạch tội rồi cũng bị phụ hoàng áp xuống, còn bị phụ hoàng hung hăng chửi rủa một trận. Sau lại còn nói đây là di chỉ của Hoàng gia gia, nhất định phải làm cho Ôn Uyển phong quang gả đi. Khi Ngự sử nghe đến đó, đều không dám vạch tội rồi, nếu vạch tội tiếp thì chẳng phải là muốn để cho phụ hoàng làm một người con bất hiếu. Ai dám gánh tội danh này.”

Thái Tử Phi. . . . . .

Quách thị nghe được tin tức, trong mắt ánh lửa ghen ghét bắn ra ngoài. Hoàng hậu bị giam mấy ngày nay, làm cho nàng hoàn toàn hiểu một đạo lý. Đó chính là, nàng không làm gì được Ôn Uyển. Thế lực của Ôn Uyển rất khổng lồ, ngay cả hoàng hậu cũng không phải là đối thủ. Nếu nàng muốn đối phó Ôn Uyển, không khác gì lấy trứng chọi đá. Trước đây nàng còn luôn châm chọc Như Vũ đường đường một Thái Tử Phi, lại đi nịnh bợ Ôn Uyển. Hôm nay nghĩ đến chính là mình ấu trĩ. Nàng không biết rốt cuộc Ôn Uyển thâm sâu như thế nào.

Tam hoàng tử Kỳ Mộ đứng ở trên tửu lâu, nhìn đồ cưới nâng vào trong phủ tướng quân. Cảm thán một tiếng: “Khụ, đều nói Ôn Uyển là chậu châu báu, cây rụng tiền. Trước đây chỉ nghe nói, hôm nay đã được chứng kiến. Những tin tình báo lấy được không phải giả. Tiền Ôn Uyển kiếm được, đoán chừng tất cả đều cho phụ hoàng bổ sung chỗ hở rồi” Nếu không phải là như thế, hoàng đế cũng không thể có thể hào phóng như vậy, càng không khả năng nghiêng về Ôn Uyển, hoàn toàn không suy nghĩ cho nữ nhi của mình.

Kỳ Phong gật đầu: “Đúng vậy những đồ này tối thiểu phải trị giá ba bốn trăm vạn. Phụ hoàng thật là xuống tay được a. Có những đồ cưới này đều đủ cho mười đời rồi.”

Kỳ Mộ cười hạ: ” Vậy tại sao đệ không nói, lợi nhuận Ôn Uyển kiếm được còn nhiều hơn những thứ này. Hơn nữa Ôn Uyển cống hiến cho triều đình, không chỉ vẻn vẹn là những thứ này. Đáng tiếc.” Đáng tiếc quan hệ với Ôn Uyển càng ngày càng bất hòa, vốn là hắn cảm thấy cho dù không thể lôi kéo thì tương giao cũng không tồi. Sự thật chứng minh điều đó là không có khả năng. Cũng may Ôn Uyển không gia nhập vào bên nào, chỉ giữ trung lập. Vậy cũng là một loại may mắn! Nếu không, người nào được Ôn Uyển ủng hộ, cũng sẽ là cơn ác mộng với bọn họ.

Kỳ Phong lắc đầu: ” Không có gì đáng tiếc. Nếu nàng không có cá tính này, cũng không được Hoàng gia gia và phụ hoàng yêu thương giống như trân bảo.” Nếu là khéo léo, làm hoàng đế yên tâm. Tính cách Ôn Uyển cao ngạo, nhất định sẽ không cùng triều thần có liên quan quá nhiều. Chứ đừng nói gì là cùng hoàng tử qua lại. Cho nên hoàng đế mới yên tâm.

Kỳ Mộ gật đầu.

Một bên khác Ngũ hoàng tử Yến kỳ Huyên nhìn đồ cưới nâng tới. Trong mắt thâm thúy không thấy được đáy. Nếu như hắn cưới Ôn Uyển, những đồ này cũng là nước phù sa không chảy ruộng người ngoài rồi.

Bên cạnh tâm phúc thở dài nói: “Hoàng thượng thật bỏ được a! Bao nhiêu thứ, trị giá bao nhiêu tiền.” Nhiều đồ cưới như vậy, ít nhất cũng ba bốn trăm vạn. Không có số này thì đặt mua không được.

Yến Kỳ Huyên hừ lạnh một tiếng: “Những thứ này coi là cái gì. Danh nghĩa là Ôn Uyển làm ăn. Một năm tiền lãi hơn ngàn vạn, đây mới là vấn đề thực sự là làm cho người ta suy nghĩ.” Nếu hắn có số tiền kia, còn có chuyện gì làm không được. Cũng không bị lão Tam khắp nơi kiềm chế.

Phi tử hậu cung tin tức cũng linh thông, đều len lén nghị luận. Trong đó Văn quý phi tiếc hận nhất: “Nếu là Ôn Uyển đến Văn gia, hẳn là tốt.” Không chỉ Văn gia có được trợ lực, Nàng ở hậu cung cũng coi như có một hậu phương vững chắc. Ngôi vị Hoàng quý phi cũng dễ như trở bàn tay.

Bên cạnh cung nữ tâm phúc khuyên: “Nương nương. Điều này cũng không có gì tiếc hận, nếu Quận chúa kết duyên với Bạch Thế Niên là nhân duyên trời định, đó cũng là ý trời. Rồi dựa theo tính cách Quận chúa gả vào Văn gia, Văn gia cũng phải không được giúp ích bao nhiêu. Đối với nương nương, đoán chừng cũng sẽ không thể dựa vào.”

Văn quý phi suy nghĩ tính tình Ôn Uyển, cũng cảm thấy tuy Ôn Uyển ảnh hưởng quá nhiều tới hoàng đế, nhưng tính tình quái dị, không được trợ lực lại trở thành lực cản cũng không phải là không thể.

Duy nhất không có nghị luận, chính là Khôn Ninh cung. Bởi vì hoàng hậu không có nhận được tin tức nhanh như vậy.

Từ buổi sáng giờ lành đồ cưới được gửi đi, đến tối Bạch gia tiếp tục sắp xếp những đồ cưới này dùng hết bốn canh giờ, từ buổi sáng mãi cho đến buổi tối.

Hai người đọc danh mục quà tặng, giọng đều khàn khàn. Đến cuối cùng mới bắt đầu đau nhức cổ họng khan khàn, lên tiếng xin chú rể Bạch Thế Niên nhận lấy danh sách đồ cưới.

Bạch Thế Niên chuẩn bị tiền mừng cho Lục quan. Bắt đầu cho là khoa trương, kết quả đến cuối cùng, nhìn có một cái hòm khác bên trong có mấy phong tiền thưởng, mới lau mồ hôi trên trán. Cũng may mới vừa đủ, nếu không mặt mũi hắn bị ném đi rồi.

Diệp Tuần nhìn một cái rương đồ khênh vào bên trong, cho người ta mở ra mấy cái rương đồ cổ ngẩng đầu lên xem. Ánh mắt trừng lớn như đèn lồng. Tiếp theo ha hả cười không ngừng: “Tướng quân, ngươi hiện tại thật phát đại tài rồi. Rương đồ của hai người nhiều nhét đến đầu ngón tay không lọt. Hơn sáu trăm nâng đồ cưới, cũng đều là tinh phẩm được trị giá bao nhiêu tiền bạc a! Riêng vài thứ này, cũng đủ cho ngươi và con cháu mười đời ăn không hết .”

Bạch Thế Niên lạnh giọng nói: “Con cháu phải dựa vào chính mình, dựa vào tổ tông, chỉ biết phá sản.” Đồ cưới, là do nữ nhân mình cung cấp . Đa số đều để lại cho con gái. Trượng phu không có quyền lợi hỏi tới. Nếu không phải liên quan đến vấn đề thể diện, Ôn Uyển có thể trực tiếp mang tới phủ Quận chúa. Dù sao đồ cưới để ở đâu đối với Bạch Thế Niên đều giống nhau.

Diệp Tuần nghe lời này, ha hả cười không ngừng: ” Vậy ngươi không lo lắng Quận chúa dạy công tử thành quần là áo lụa sao?” Người cổ đại đều rất kiêng kỵ nữ nhân nuôi hài tử, mọi người đều cho rằng nuôi trong tay phụ nhân, nếu không bị cưng chiều, thiếu quyết đoán, không thể thành người tài. Mà nuôi dạy được có năng lực có tài năng thì rất hiếm có. Cho nên cũng có trường hợp như Diệp Tuần vừa nói.

Bạch Thế Niên lắc đầu: “Sẽ không, vợ ta sẽ không dạy ra thiếu gia ăn chơi, nhất định có thể dạy nhi tử văn võ song toàn đấy.” lần này Bạch Thế Niên rất có lòng tin, bởi vì bản thân Ôn Uyển chính là nữ tử văn võ song toàn.

Diệp Tuần thấy Bạch Thế Niên tự tin như vậy, có chút kỳ quái, nhưng cũng không hỏi nhiều. Thật ra thì dạy hài tử điều quan trọng là không thể mềm lòng, không thể lo lắng sợ hài tử chịu khổ. Nếu có thể vượt qua điểm này, cũng sẽ không ra con cháu quần áo lụa là không có năng lực.

Không nói Diệp Tuần và thị vệ bên người Bạch Thế Niên đều tháo vát. Hôm nay ở trong phủ tướng quân, người Bạch gia thấy đồ cưới của Ôn Uyển, không chỉ đỏ mắt mà còn động tâm nữa. Bên trong đồ cưới của Ôn Uyển có một ít đồ trang sức đeo tay cổ, tùy tiện lấy một cái rương cũng đủ cho bọn họ chi tiêu cả đời. Dĩ nhiên chỉ có thể nghĩ ở trong lòng thôi. Nếu dám động thủ thật, không nói mất mạng cũng khẳng định sẽ bị mất cánh tay gẫy chân.

Chờ tất cả đồ cưới đều sắp xếp tốt rồi, cũng đã là mười hai giờ đêm. Bạch Thế Niên vẫn bận rộn đến cuối giờ hợi (khoảng từ 9 giờ đến 11 giờ đêm), mới xem như được nghỉ ngơi.

Mặc dù thân thể mỏi mệt nhưng Bạch Thế Niên nghĩ tới ngày mai liền đón Ôn Uyển vào cửa, trong lòng vẫn hưng phấn vạn phần, nằm ở trên giường thật vất vả mới ngủ được.

Vừa chợp mắt, đã bị người đánh thức.

Về sau có sử sách ghi lại đoạn này lịch sử này, thậm chí đại khái còn ghi lại tất cả đồ hồi môn. Đồ cưới màu đỏ mười dặm, chân chính đồ cưới màu đỏ mười dặm tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả. Trở thành người được vô số nữ nhân hâm mộ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui