Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Hạ Ngữ nhìn mặt Ôn Uyển không chút thay đổi, gấp đến độ xoay quanh “Quận chúa, hỉ khăn này chút nữa phải giao tới cho hỉ nương . Nếu không phải thân phận Quận chúa quý trọng của người khiến bọn họ không dám lỗ mãng, thì những người này đã sớm tới đây lấy rồi. Nếu như hiện tại cầm hỉ khăn trắng này đi ra ngoài, còn không biết bị bọn họ bố trí ra sao? Quận chúa, người mau nghĩ biện pháp đi!” Hạ Ngữ thế nào cũng không nghĩ đến đêm tân hôn thế nhưng không có lạc hồng. Sớm biết đã bảo Hạ Nhàn chuẩn bị sẵn lọ thuốc. Giờ này tìm cách xoay sở cũng đã không kịp rồi.

“Muốn mang cái gì đi vậy?” Bạch Thế Niên đột nhiên từ bên ngoài đi vào, Hạ Ngữ bận rộn đem hỉ khăn dấu ra phía sau. Thần sắc lo lắng không che dấu được trên khuôn mặt.

Khóe miệng Ôn Uyển thoáng chốc co giật, nhìn thế này khác gì giấu đầu hở đuôi. Thần sắc Ôn Uyển không thay đổi “Đem vật kia để xuống, ngươi đi ra ngoài đi.”

Hạ Ngữ khẩn trương, nhưng khi nhìn bộ dáng này của Ôn Uyển, cũng biết tính tình Ôn Uyển đã nói một là một, liền để hỉ khăn xuống lui ra ngoài.

Ôn Uyển nhìn Bạch Thế Niên ngồi an vị ở bàn bên cạnh, không tiếng động hỏi “Tin tưởng chàng so với Hạ Ngữ đã sớm nhìn thấy trên hỉ khăn không có lạc hồng đúng không?”

Bạch Thế Niên nhìn thần sắc Ôn Uyển vẫn như thường, trong mắt có chút kinh ngạc “Nàng dường như cũng không lo lắng thì phải, lẽ ra bây giờ nàng hẳn phải lo lắng, bàng hoàng, thậm chí tìm thứ đồ gì đó thay thế. Như cắt đứt đầu ngón tay hoặc ngón chân. Đem máu bôi lên cái khăn chẳng hạn.” Bạch Thế Niên thật là không cách nào nói, vợ hắn đúng là một người hiếm thấy. Dựa theo lẽ thường mà nói, hẳn là phải khóc rống lên dùng nước mắt biểu thị sự trong sạch, hoặc là vội vàng giải thích với hắn.

Ôn Uyển rất khinh thường nói “Như vậy không phải vẽ vời cho thêm chuyện sao, ta không có làm ra chuyện gì không thể đi gặp người khác. Muốn bất trinh cũng là chàng bất trinh, không biết đã ngủ cùng bao nhiêu nữ nhân nữa, ta đã không ghét bỏ chàng thì thôi. Chàng còn dám ghét bỏ ta.”

Bạch Thế Niên thiếu chút nữa đã bị những lời này của Ôn Uyển làm cho sặc chết. Cái này đâu phải là trọng điểm, sao trọng điểm lại bị xoay vòng đến trên đầu hắn thế này. Bạch Thế Niên có chút bất đắc dĩ nói “Trên khăn đã không có lạc hồng, mà nàng còn dám lý lẽ hùng hồn như vậy?”

Ôn Uyển không hề che dấu sự bất đồng của mình với người khác. Lý lẽ hùng hồn nói “Một cái khăn không có lạc hồng thì có thể chứng minh được cái gì? Chứng minh ta bất trinh sao, cũng quá buồn cười đi. Ta còn không ghét bỏ chàng, chàng lại dám ghét bỏ ta? Nếu chàng đã để ý như vậy, thì hòa ly là được.”

Bạch Thế Niên nghe được hai chữ hòa ly, trong mắt chứa đầy lửa giận. Nhưng cũng may hiện tại hắn có thể chế trụ cơn giận của mình ” Ngày thứ hai thành thân đã nói hòa ly, cũng không thèm kiêng kỵ gì. Cho dù nàng là người trong sạch, nhưng không có lạc hồng, nàng cũng không nên lý lẽ hùng hồn như vậy. Ít nhất cũng nên giải thích một chút chuyện gì đã xảy ra!”


Ôn Uyển thấy Bạch Thế Niên không đỏ mặt muốn nàng giải thích. Cho nên làm vẻ mặt không sao cả “Chàng cũng biết thuật cỡi ngựa của ta không tệ, chàng cũng biết võ công của ta không tồi đi!”

Bạch Thế Niên kỳ quái gật gật đầu. Những thứ kia cùng cái này có quan hệ gì.

Ôn Uyển thong thả nói ” Nói như thế nào đây, cái gọi là lạc hồng, chính là một tầng màng mỏng trên người nữ tử, cũng chính là màng trinh giống như mọi người vẫn gọi, trong lúc va chạm mãnh liệt sẽ rách ra dẫn đến hiện tượng chảy máu. Bình thường nữ tử đều là tay không cầm đồ nặng, vai không gánh vác gì, cho nên vẫn giữ vững đến đêm tân hôn, ở trong lúc động phòng hoa chúc sẽ có lạc hồng. Mà những người giống như ta, thường xuyên vận động kịch liệt. Lực đạo va chạm mạnh sẽ làm cho tầng màng mỏng này bị rách đi dẫn đến việc chảy máu. Cho nên, hỉ khăn trắng này không có lạc hồng không có nghĩa là ta bất trinh. Chỉ là ta tương đối xui xẻo.” Ôn Uyển biết người cổ đại rất tin tưởng vào cái này. Giải thích của nàng cũng không chắc chắn. Không biết Bạch Thế Niên có tin tưởng hay không? Ôn Uyển có chút nhụt chí, làm sao chuyện không tốt nào cũng dính vào nàng thế?

Bạch Thế Niên bị lời giải thích này của Ôn Uyển khiến cho trợn mắt há mồm “Nàng, nàng từ nơi nào nghe được lý luận kì quái này?”

Ôn Uyển đem cầu đá cho Bạch Thế Niên “Nói nhiều như vậy. Chàng tin tưởng thì tin tưởng, không muốn tin tưởng cũng tùy chàng. Dù sao ta vốn thanh bạch. Về phần sau này làm như thế nào, chàng cứ nói, ta nghe .” Ôn Uyển thậm chí đã nghĩ tới, hòa ly không được, thì ở riêng.

Bạch Thế Niên muốn cười nhưng cười không nổi. Vẻ mặt buồn bực khiến cho Ôn Uyển quay đầu nhìn ra chỗ khác. Bạch Thế Niên chỉ có thể than thở. Khụ, cũng không biết vợ hắn trong óc chứa những thứ đồ gì.

Ôn Uyển suy nghĩ sau đó nói: “Ta tự nhận ta xui xẻo, ta sẽ trở về phủ đệ.”

Bạch Thế Niên nhìn Ôn Uyển, cuối cùng chỉ đành lắc đầu nói ” Trở về phủ đệ cái gì chứ? Nàng còn muốn đi đâu. Được rồi, vậy thì nàng bỏ chút máu ra đi!”

Ôn Uyển nhìn vẻ mặt Bạch Thế Niên, không hề nổi giận chỉ có chút kinh ngạc. Nhưng nghe thấy hắn bảo nàng lấy máu ra, nàng không chút nghĩ ngợi lắc đầu: “Không bỏ, đau.”

Ba chữ của Ôn Uyển. Thiếu chút nữa làm cho Bạch Thế Niên hộc máu. Hắn còn không thèm so đo, vậy mà Ôn Uyển thậm chí ngay cả đau một chút cũng không nguyện ý. Hắn cưới cái người gì vào nhà đây nha? Lập tức Thuận theo lời Ôn Uyển: “Nàng đã sợ đau vậy để họ cầm hỉ khăn trắng đi ra ngoài.


Ôn Uyển nhìn Bạch Thế Niên không chút bận tâm, lập tức tức giận nói “Chàng không phải thật sự muốn ta lấy một hỉ khăn trắng đưa qua đấy chứ? Những thứ nữ nhân kia miệng thối đến độ như rãnh nước. Mặc dù ta không sợ. Nhưng cũng không muốn bị các nàng làm phiền, ” thật ra thì Ôn Uyển cũng có chút chột dạ. Thái độ của Bạch Thế Niên, làm cho lòng nàng có chút bất an. Nhưng mà không an lòng, cũng không thể cho người ta mang hỉ khăn trắng đi ra ngoài thật. Ôn Uyển đem chủy thủ từ trong tay áo ra, giơ lên, chuẩn bị lấy máu. Thấy Bạch Thế Niên ở bên cạnh thật giống như đang xem cuộc vui, lập tức tức giận, thở phì phì nói “Một chút máu cũng không nỡ bỏ ra. Rõ ràng đã ký hiệp nghị rồi, chàng còn nói nam tử hán đại trượng phu, nói được là làm được. Chàng đừng quên bên trong hiệp nghị có một câu là ta nói cái gì chàng thì phải làm cái đó. Nói không giữ lời, chó con.”

Bạch Thế Niên nhìn Ôn Uyển hô to gọi nhỏ, nhưng đáy mắt Ôn Uyển lại chứa kinh hoảng cùng lo lắng. Những thứ này đều rơi vào mắt hắn, khiến cho lòng hắn thoáng chút trở nên mềm mại. Đem Ôn Uyển ôm vào trong ngực: “Nàng đừng sợ, những gì nàng nói ta đều tin.”

Ôn Uyển cả người run lên, thật ra nàng cũng sợ hãi lắm. Nam nhân trên đời này đều rất nhỏ nhen, đêm tân hôn không có lạc hồng, nam nhân nào cũng đều để ý. Nhưng Bạch Thế Niên lại yên lặng, làm cho nàng không không nắm bắt được. Thật ra thì nàng càng muốn Bạch Thế Niên chất vấn nàng, mà không phải giống như bây giờ coi như không có chuyện gì xảy ra. Nàng sợ Bạch Thế Niên trên mặt tỏ vẻ không sao cả, nhưng thật ra lại đem phần hoài nghi này để vào trong lòng, như vậy sẽ gieo xuống một mầm mống hoài nghi. Vợ chồng đôi bên nếu ngay cả tín nhiệm lẫn nhau cũng không thể làm được, thì còn nói gì ân ân ái ái.

Bạch Thế Niên đau lòng nói: “Đứa ngốc, lời nàng nói ta đều tin tưởng. Ta tin tưởng nàng trong sạch, không có thì không có. Một mảnh khăn trắng cũng chẳng chứng minh được cái gì.” Ôn Uyển nói nàng thanh bạch, hắn tin tưởng. Hắn nguyện ý tin tưởng lời nói của Ôn Uyển.

Ôn Uyển ngửa đầu nhìn hắn: “Có thật không? Trong lòng chàng không khó chịu chứ? Ngoài mặt nói không sao nhưng trong lòng không cho là như vậy thì ta tình nguyện để bây giờ chàng đem tất cả bất mãn, hoài nghi nói ra, sau đó ai đi đường ấy.”

Bạch Thế Niên dùng bàn tay thô ráp vuốt mặt Ôn Uyển, trong mắt tràn đầy thương yêu: “Sau này đừng nói những lời như vậy nữa, chúng ta là vợ chồng. Vợ chồng trẻ, sẽ gắn bó cả đời. Nàng yên tâm, ta tin tưởng nàng, thật sự tin tưởng. Không có khó chịu, cũng không có hoài nghi. Nếu nàng yêu cầu ta toàn tâm toàn ý, chỉ yêu một mình nàng, ta tin tưởng nàng cũng sẽ làm như vậy” Hắn tin tưởng cách làm của Ôn Uyển. Ôn Uyển là một người vô cùng có nguyên tắc, thứ mà nàng theo đuổi chính là cả đời một đôi người. Thì khẳng định nàng sẽ kiên trì giữ vững cả đời một đôi người. Nếu không, bản thân mình không làm được. Có tư cách gì theo đuổi cả đời một đôi người, có tư cách gì nghiêm khắc với hắn như vậy.

Ôn Uyển nghe lời này vô cùng cảm động, nam nhân bình thường mà đêm tân hôn, tân nương không có lạc hồng, khẳng định trong lòng sẽ vô cùng khó chịu. Nhưng nam nhân này, một chút hoài nghi cũng không có. Ôn Uyển cảm thấy, chính mình lần này gả cho hắn quả thật đáng giá: “Thật không để ý sao? Nếu chàng để ý thì cứ việc nói thẳng.”

Bạch Thế Niên thấy đáy mắt Ôn Uyển còn do dự và sợ hãi, liền hôn trán Ôn Uyển: “Đứa ngốc, nam tử hán đại trượng phu. Một lời nói ra như đinh đóng cột, nói không nghi ngờ sẽ không nghi ngờ. Giờ nàng đã gả cho ta, là vợ của ta, sau này sống thật tốt. Toàn tâm toàn ý đối với ta là được rồi.”

Ôn Uyển ôm cổ Bạch thế Niên. Cúi đầu nói: “Ta sợ ngoài mặt chàng nói tin tưởng ta. Thật ra thì trong lòng chất chứa khó chịu. Sau này sự khó chịu đó càng lúc càng lớn. Bạch Thế Niên, ta luôn hi vọng vợ chồng ân ái, một nhà thật sự hòa thuận, hạnh phúc. Ta sợ chàng không tin ta.” Bạch Thế Niên càng như vậy, Ôn Uyển càng thấp thỏm bất an. Nàng cho rằng nam nhân tốt như vậy mà mình lại gặp được, là đụng phải vận may lớn. Trong nháy mắt Ôn Uyển cảm thấy những điều này là giả dối. Tuyệt thế nam nhân như vậy mà lại là chồng của nàng. Nàng có cảm giác không chân thực. Lo lắng vừa quay đầu sẽ không còn nữa.


Bạch thế Niên hôn một cái trên mặt Ôn Uyển: “Vậy nàng nói cho ta biết nàng có phải trong sạch hay không ?”

Giọng nói của Ôn Uyển đột nhiên lớn: “Đương nhiên là phải rồi. Ta chỉ có một mình chàng.” Dĩ nhiên, đời trước cũng có một người. Nhưng cái này không tính.

Bạch Thế Niên cắn một cái trên cổ Ôn Uyển: “Đã không phải. Vậy nàng còn sợ cái gì. Bản thân nàng thanh bạch, không thẹn với lương tâm, sao phải sợ ta không tin?”

Ôn Uyển nhìn Bạch Thế Niên mỉm cười, một chút khúc mắc cũng không có. Khiến nàng hoàn toàn cảm động, hốc mắt chứa lệ nóng lưng tròng, ủy khuất nói: “Là ta lòng dạ hẹp hòi, là ta lòng nghi ngờ nặng. Ta muốn chàng toàn tâm toàn ý đối với ta. Không muốn làm cho lòng chàng phải khó chịu. Bởi vì có mong đợi, cho nên mới sợ hãi. Bạch Thế Niên. Ta rất sợ chàng không tin ta.”

Bạch Thế Niên đem Ôn Uyển đỡ dậy, nghiêm mặt nói: “Nàng nói với ta giữa phu thê quý ở thẳng thắng. Muốn tín nhiệm lẫn nhau thì hai bên phải cùng ủng hộ nhau. Ta tin tưởng nàng, vẫn đều tin tưởng nàng. Cũng muốn nàng có lòng tin đối với ta. Ta không phải là loại nam nhân nghe gió thì nghĩ là mưa. Nếu ta thật sự hoài nghi nàng, ta sẽ tự mình hỏi nàng. Chỉ cần nàng nói, ta đều tin tưởng. Ta cũng hi vọng, lời ta nói nàng có thể tin tưởng.” Hai người sau này còn có chặng đường rất dài phải đi, nếu không thể thẳng thắng, không thể tín nhiệm lẫn nhau, thì có gì khác vợ chồng bất hoà đâu. Hắn không muốn Ôn Uyển khó chịu hay phiền muộn trong lòng, cũng không hi vọng Ôn Uyển phòng bị với hắn. Hắn hi vọng hai người sẽ giống như lời nói của Ôn Uyển, ân ân ái ái, hạnh phúc cả đời.

Ôn Uyển lẳng lặng nghe nhưng không có gật đầu. Nàng nhìn ra được lời Bạch Thế Niên nói đều là lời thật lòng, hắn thật sự tin tưởng nàng, trăm phần trăm tin tưởng nàng. Ôn Uyển cũng nghe ra được ý trong lời nói của Bạch Thế Niên, muốn mình cũng trăm phần trăm tin tưởng hắn. Nhưng nàng không muốn nói dối Bạch Thế Niên, lấy tính tình của nàng bây giờ, nếu thật có chuyện xảy ra thì đầu tiên khẳng định nàng sẽ hướng suy nghĩ không tốt về chuyện đó. Nhưng nàng sẽ cố gắng: “Bạch Thế Niên, chàng cho ta thời gian, ta sẽ để cho mình toàn tâm toàn ý tin tưởng chàng.”

Bạch Thế Niên biết không đế vương nào lại không có bệnh đa nghi . Ôn Uyển đã ở bên cạnh hai vị hoàng đế, hơn nữa còn được tiên hoàng dạy nhiều năm, lại trải qua nhiều chuyện như vậy, khẳng định cũng là một người có lòng nghi ngờ vô cùng nặng. Nếu như hiện tại Ôn Uyển nói trăm phần trăm tin tưởng hắn, hắn sẽ cảm thấy không thực tế. Nhưng Ôn Uyển nguyện ý cho hắn thời gian để hắn chứng minh. Hắn cảm thấy rất tốt. Tín nhiệm là được chứng minh bằng hành động, chứ không phải bằng lời nói. Hắn tin tưởng hắn có thể làm cho Ôn Uyển trăm phần trăm tín nhiệm hắn: “Tốt, chúng ta cùng nhau cố gắng. Ta tin tưởng, nàng nhất định có thể làm được .”

Lúc này Ôn Uyển mới thật sự yên lòng, ôm eo Bạch Thế Niên, đem đầu chôn ở trong lồng ngực rộng rãi của hắn. Ông trời đối với nàng thật tốt, để nàng gả cho một nam nhân tốt như vậy. Trong lòng Ôn Uyển tràn đầy vui mừng. So với uống mật còn ngọt ngào hơn.

Bạch Thế Niên không nhìn thấy nụ cười của Ôn Uyển, nhưng hắn có thể cảm nhận được tâm tình vui sướng của nàng. Cũng nở nụ cười, nhưng trong giây lát chợt nhớ tới một chuyện: “Nàng nói những thứ kia… ừ, chính là kịch liệt vận động dẫn đến chảy máu, là từ nơi nào nghe được ? Tại sao ta không hề nghe được lời như vậy?”

Ôn Uyển vui vẻ giải thích: “Trước kia ta nghe rất nhiều chuyện bát quái. Nói có một số tân nương bởi vì đêm tân hôn không có lạc hồng, ngày thứ hai sau tân hôn đã bị hưu, nếu không liền tự tử mà chết. Sau lại ta xem được trên một quyển sách Tây Dương thấy lời giải thích này, cho nên ấn tượng đặc biệt khắc sâu.”

Sắc mặt Bạch Thế Niên có chút phức tạp, cuối cùng khẽ than thở một tiếng.


Ôn Uyển ngửa đầu: “Sao vậy? Chẳng lẽ bên cạnh chàng đã có người gặp chuyện như vậy?”

Bạch Thế Niên sờ sờ gương mặt của Ôn Uyển: “Cũng là chuyện mười mấy năm trước rồi.”

Ôn Uyển cũng không hỏi nữa, quay đầu nói: “Trừ ta gặp phải tình huống bên ngoài, còn có một ít là do con người làm ra. Người tinh thông y thuật chỉ cần ghim hai châm ở trên huyệt vị đặc thù của nữ tử, cũng sẽ dẫn đến chảy máu. Người bị hại trên căn bản cho là nguyệt sự đến thôi. Không nghĩ rằng đợi đến khi thành thân, động phòng hoa chúc, chính là cơn ác mộng của nữ tử .”

Bạch Thế Niên mở to hai mắt nhìn. Ôn Uyển cười nói: “Ở trong hậu cung những thủ đoạn tranh giành tình cảm kia, chỉ có chàng không thể tưởng tượng được, không có gì bọn họ không làm được. So ra thì những thứ này cũng chỉ là đồ chơi cho con nít.”

Bạch Thế Niên hít một ngụm lãnh khí. Diệp Tuần đã từng nói, hoàng cung là chiến trường không có khói thuốc súng, không ngờ so với bọn hắn đánh giặc còn muốn tàn khốc hơn. Không nghĩ tới, so với những gì hắn nghĩ còn kinh khủng hơn.

Hạ Ngữ ở bên ngoài chờ lâu, sợ hai người cãi cọ, kiên trì kêu lên: “Quận chúa, tướng quân. . . . . .”

Ôn Uyển để cho Hạ Ngữ đi vào, đem máu bôi lên hỉ khăn giao đi.

Hạ Ngữ nhìn màu trắng trên hỉ khăn, hiện tại đã có thêm một vòng màu hồng liền vô cùng giật mình, không tự chủ mà nhìn Bạch Thế Niên một cái. Lòng dạ Tướng quân quá rộng lượng rồi. Hạ Ngữ cũng không cho là Ôn Uyển có cái gì không thỏa đáng hay là hành động bất trinh. Tính cách Ôn Uyển, tất cả mọi người đều hiểu rõ, là một người trong mắt không chứa nổi một hạt cát. Về phần đến tột cùng chuyện gì đã xảy ra, nàng cũng không rõ. Nhưng tướng quân không để ý, nàng không cần phải suy nghĩ nhiều như vậy.

Ôn Uyển vung tay lên: “Ra ngoài đi, bảo Hạ Dao cầm thuốc trị thương tới đây.”

Hạ Dao nhanh chóng cầm thuốc mỡ tới đây. Ôn Uyển lấy thuốc mỡ, vô cùng cẩn thận, ôn nhu bôi thuốc lên vết thương của Bạch Thế Niên.

Hạ Dao rất có ánh mắt lui đi ra ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận