Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Ngày thứ hai, Ôn Uyển vẫn tỉnh giấc đúng giờ, Bạch Thế Niên thì không muốn ngồi dậy, Ôn Uyển đẩy hắn nói “Thời gian trong một ngày không thể lười biếng được, mau dậy đứng lên luyện công buổi sáng thôi.” Ở biên quan thì để bảo vệ tính mạng cũng chỉ có một cách kinh điển duy nhất chính là cần phải có võ công cao cường.

Tự bản thân Ôn Uyển cũng dậy đánh quyền. Bạch Thế Niên thì không luyện võ mà đứng bên cạnh nhìn những động tác quyền chậm rãi của Ôn Uyển thì cảm thấy xem rất tốt.. Chờ Ôn Uyển đánh quyền một lúc rồi nghỉ ngơi xong mới đi tới để hỏi “Bộ quyền này của nàng là bộ quyền gì vậy ? Nhìn đúng là mới mẻ độc đáo.”

Ôn Uyển cười híp mắt nói “Bộ quyền này của ta là bộ quyền dưỡng sinh, thân thể của ta tới nay đều không tốt nên cũng đều phải dựa vào bộ quyền này để rèn luyện thân thể cộng thêm dùng thuốc bổ nuôi thân. Qua nhiều năm như vậy mới có thể dưỡng tốt thân thể được, thật sự là không dễ dàng đâu.”

Bạch Thế Niên cảm thấy khó có thể tin được “Thần kỳ như vậy sao ? Có chỗ nào đặc biệt vậy?”

Ôn Uyển cười nói: “Để ta dạy cho chàng rồi tự chàng cảm nhận.”

Bạch Thế Niên thật tình học, học xong rồi thì cảm thấy rất ngạc nhiên. Nhìn những động tác mềm mại vô lực nhưng khi học xong thì bên trong cũng có huyền cơ. Ôn Uyển đắc ý mà nói “Bài quyền của ta được gọi là lấy yếu thắng mạnh, chẳng qua đây chỉ là phương pháp dưỡng thân. Chàng tạm thời còn chưa học được, chờ tới khi chàng già rồi thì mỗi ngày đều cùng nhau luyện giống như ta, ta nói cho chàng biết, nếu mỗi ngày chàng kiên trì thì nhất định có thể sống tới 99 tuổi .”

Bạch Thế Niên vui mừng mà nói: “Tốt, chờ sau này khi chúng ta già rồi thì mỗi ngày đều cùng nhau đứng đây luyện quyền.”

Sau khi toát được một thân mồ hôi thì tất nhiên là muốn tắm rửa rồi, tắm rửa xong chính là thời điểm dùng đồ ăn sáng. Sau khi dùng cơm xong thì Ôn Uyển để đũa xuống “ Ta tính toán hôm này sẽ chuyển trở về, một chút liền chuyển qua, chàng cũng nên tới sống ở trong phủ Quận Chúa đi, ở nơi này quả thật là không tốt, mùi vị quá nồng nặc rồi.”


Bạch Thế Niên ngạc nhiên, nhìn Ôn Uyển thì thấy sắc mặt của Ôn Uyển cũng vẫn như thường mà không có một tia khác thường nào “Như vậy liệu có được không? Không phải đã nói xong là sau ba ngày sau sao?”

Ôn Uyển cau mày buồn bực nói : “Ở nơi này của chàng ta thấy không thoải mái, ta không có quen. Nơi này cũng là vừa mới tu sửa nên mùi vị cũng quá nồng nặc rồi, ta ngửi thấy liền thấy khó chịu.” Nếu như nàng biết được nơi này khó chịu như vậy , làm cái gì cũng không tiện thì nàng cũng sẽ không đồng ý ở lại đây ba ngày, giống như nàng là người có phủ đệ của riêng mình thì có thể trực tiếp sống ở trong phủ đệ của mình.

Bạch Thế Niên mặc dù không biết phủ quận chúa so với hầu phủ tốt hơn biết bao nhiêu, nhưng chỗ ở của Ôn Uyển là nổi danh thiên hạ rồi: “Hay là cứ cố ở lại đây ba ngày đi, ba ngày sau lại mặt thì nàng quay về phủ đệ của nàng ở, tới lúc đó ta cũng theo vào đó ở luôn.” Bạch Thế Niên đối với việc Ôn Uyển tới ở trong phủ Quận chúa cũng không có cảm giác gì. Ôn Uyển là nữ nhi hoàng gia thì đương nhiên là có phủ đệ của mình, cho dù hắn có theo vào ở thì cũng không có cái gì. Đừng nói hôm nay hắn chỉ là một tướng quân nhị phẩm. Cho dù sau này có lấy lại tước vị Quốc Công gia ( chính là truyền tước năm đời, không phải đời đời ) cũng phải cùng công chúa tới ở trong phủ Công Chúa. Còn không nói khu vườn của Ôn Uyển thì có thể đi vào đây chính là tương đương với việc ngày ngày dạo chơi trong hoa viên rồi! Những người có lòng dạ khó lường cũng không thể lấy cái này để công kích hắn được.

Ôn Uyển nghe Bạch Thế Niên vừa nói như thế liền gật đầu đáp ứng.

Nói đến lại mặt, Bạch Thế Niên có chút khó xử : “Vợ, chuyện lại mặt kia là chúng ta đi hoàng cung sao?” Thật giống như trừ hoàng cung, hắn cũng không còn chỗ nào để đi a, có thể là tới hoàng cung thì ngày thứ hai cũng đã tới tạ ơn rồi, hôm nay lại lại mặt thì có cảm giác lạ lạ.

Ôn Uyển nhìn Bạch Thế Niên, nở nụ cười. Thật ra năm đó thời điểm nàng ra tộc, Hạ Dao có đề nghị Ôn Uyển, để cho Ôn Uyển vào gia phả hoàng gia hoặc là trực tiếp ghi tạc trên danh nghĩa của hoàng đế. Tuy nhiên Ôn Uyển lại không đáp ứng, nàng mới không hiếm lạ gì làm công chúa đâu, làm công chúa xong thì cũng phải chịu nhiều quy củ, sau này Quận Mã không thể nào nhập sĩ làm quan. Nếu bản thân không có tài này thì không nói làm gì, nhưng nếu vì cưới nàng mà không thể làm quan thì trong lòng phu quân nhất định sẽ có vướng mắc. Nàng mới không muốn. Giống như lúc này. Nếu như nàng là công chúa rồi thì Bạch Thế Niên còn có thể mang binh đi đánh giặc hay không chính là một vấn đề không nhỏ.

Ôn Uyển cười nói: “Chàng yên tâm. Ta đã sớm nghĩ kỹ rồi, ngày thứ ba lại mặt thì chúng ta đi Ngọc Tuyền Tự, ta muốn chàng theo ta đi dâng cho nương ta nén hương, còn có, phải thắp cho Hoàng ma ma nén hương nữa, nói cho lão nhân đang ở biết là hiện tại ta rất tốt, gả đi rồi cũng vẫn rất tốt.”


Bạch Thế Niên cọ cọ vào người Ôn Uyển, sao nương tử hắn lại thơm như vậy nha, nghĩ tới mùi thơm này thì lại làm cho hắn muốn ngừng mà không được. Bạch Thế Niên thật ra rất muốn ở cùng một chỗ với Ôn Uyển, vợ chồng nói chuyện qua lại một chút, đáng tiếc là Diệp Tuần lại phái người tới mời hắn tới thư phòng. Bạch Thế Niên không muốn đi.

Vừa đúng lúc này thì Hạ Dao từ bên ngoài vào bẩm báo nói “Quận chúa, Đại phu nhân cùng Tam phu nhân đã tới. Nô tỳ thấy trong tay Tam phu nhân đang cầm toàn bộ sổ sách.”

Những chuyện ở bên trong nội viện thì một đại nam nhân thường không quan tâm. Chuyện Ôn Uyển làm cũng là chuyện của nam nhân nên ngoại viện thường giao cho đại quản gia, còn nội viện thì giao cho nữ quản gia. Trước đó trong phủ Tướng Quân cũng đều là như vậy. Chẳng qua điều Ôn Uyển thấy thú vị chính là Bạch Thế Niên mới mở miệng nói để cho mình tiếp nhận mọi chuyện nội vụ ở trong phủ Tướng Quân. Những người này liền tự chủ động đem mọi chuyện mang tới. Ôn Uyển nhún vai, nhìn thoáng qua Bạch Thế Niên.

Bạch Thế Niên đối với sự thức thời của chị dâu rất là hài lòng : “Nếu như các nàng đưa tới trước thì nàng chỉ cần theo đó mà tiếp nhận là được rồi”.

Ôn Uyển mới là nữ chủ nhân ở trong phủ Tướng Quân, các nàng chẳng qua chỉ là tới để hỗ trợ thôi, cũng nên sớm tiếp nhận, chẳng qua là nhận sớm hơn hai ngày thôi.

Ôn Uyển cười nói: ” Chàng còn bận việc của mình thì cứ đi đi, những chuyện này ta sẽ xử lý thật tốt .”

Lúc này Bạch Thế Niên cũng có chút ít áy náy: “Vừa mới kết hôn đã khiến cho nàng phải bận rộn thành như vậy.”


Ôn Uyển cười ha hả nói: “Đây là việc ta phải làm mà, còn chưa nói tới chỉ có một chút chuyện như vậy thì cũng chẳng mấy chốc là xử lý tốt rồi, chàng còn bận việc của chàng nữa mà, làm nhanh một chút rồi sớm quay lại.”

Bạch Thế Niên gật đầu liền đi ra ngoài.

Ôn Uyển để cho hai người kia đi vào, nhìn một chút xem hai người muốn làm cái gì. Ôn Uyển nhìn qua giống như không có để ý chuyện gì, nhưng cảnh tượng ngày hôm đó nhìn qua thì nàng liền sai Hạ Dao gọi người đi theo nàng đến phủ Tướng Quân chú ý. Hai ngày đã qua, Ôn Uyển vô cùng xác định, người của Bạch gia nhân dịp đang lúc tổ chức hôn lễ mà lấy đi không ít tiền bạc. Không nói tới những thứ khác, chỉ cần chút ít đồ vật mà Ôn Uyển đi ra ngoài thấy được, chỉ cần không chênh lệc quá nhiều thì Ôn Uyển cũng sẽ bằng lòng. Hao tổn tối thiểu cũng chỉ là đặt mua sai mà thôi, nhưng đây rõ ràng là hao tổn đi không ít, thậm chí còn tới nỗi thiếu tiền phải chạy đi ngân hàng mượn tiền. Hừ, cho là nàng coi tiền như rác sao?

Thời gian hai ngày qua Ôn Uyển cũng đã biết được đại khái rồi.

Thanh Hà chịu trách nhiệm xử lý những công chuyện tỉ mỉ trong hôn lễ, làm việc rất tận tâm nên điểm này Ôn Uyển cũng không có điều gì để bắt bẻ.

Ôn Uyển không muốn chào đón người của Bạch gia, nhưng nếu như nàng muốn cùng với Bạch Thế Niên có quan hệ hòa hợp thì không thể cứ giống như công chúa, trưng ra cái gia thế cao cao tại thượng để coi phò mã như là nô bộc mà sai xử được. Cho nên thái độ của nàng đối với người nhà Bạch gia không thể quá mức mạnh mẽ như ngày đó, nếu cứ như vậy thì rất dễ khiến cho mặt mũi của Bạch Thế Niên không biết để đi đâu. Tất nhiên đối với những người khác thì có thể lạnh nhạt nhưng đối với Bạch Thế Hoa là ca ca ruột thịt của Bạch Thế Niên thì nhất định phải giúp đỡ . Ôn Uyển nghĩ đến Thanh Hà liền cảm thấy may mắn. Nàng cùng Thanh Hà cũng có giao tiếp mấy lần, ở trong ấn tượng của nàng Thanh Hà chính là một người thông tuệ giống như đại phu nhân vậy, Ôn Uyển cảm thấy rất là tốt, giao thiệp cùng người thông minh sẽ không phải mệt mỏi.

Tam phu nhân Tịch thị lần này ở trong hôn lễ chịu trách nhiệm việc chọn mua đồ vật . Tịch thị là thứ nữ dòng chính của Lại Bộ Tả Thị Lang , lấy thân phận thứ nữ dòng chính mà gả cho con vợ kế thì con vợ kế này nhất định là có bản lãnh. Năm đó Tam thiếu gia Bạch Thế Kiệt đỗ được cao trung trong nhóm mười người đứng đầu, lại là công tử của Hầu phủ nên cũng xứng đôi, chẳng qua năm đó vì bị dính líu nên quan chức cũng đánh mất. nhưng dựa vào cỗ gió đông này của Bạch Gia mà đứng lên nên tháng trước Bạch Thế Kiệt cũng đã khôi phục lại rồi.

Lưu thị, Bao thị cũng chịu trách nhiệm những sự việc cụ thể, chẳng qua là lần này lại không có đến, Ôn Uyển cười khẽ cười một tiếng. Đoán chừng là do ban đầu nàng đã ra oai phủ đầu rồi.

Lúc Đại phu nhân và Tam phu nhân tiến vào, thấy Ôn Uyển đang ngồi bất động ở phía trên, sắc mặt bình tĩnh thì cung kính mà hành lễ “Quận chúa.”


Ôn Uyển nhìn nha hoàn đang cầm quyển sách phía sau hai người thì sắc mặt cũng vô cùng bình tĩnh, trong giọng nói cũng bình tĩnh, nhàn nhạt “Ngồi đi.” Nói xong khẽ cười nói: “Thế nào mà hai người các ngươi cầm lấy sổ sách vậy? Đang tính toán đem toàn bộ sổ sách trong phủ giao cho bổn cung sao?”

Đây không phải nói nhảm sao? Ngươi là người đầu tiên muốn đuổi người ra khỏi phủ thì còn không phải vội vàng mang sổ sách tới đây nộp sao? cũng coi như là đã bị mất chỗ dựa rồi. Tam phu nhân mở miệng trước tiên tỏ vẻ rằng nếu đã chuẩn bị mang sổ sách nộp lên, hôm nay quận chúa lại gả tới thì tự nhiên là phải nắm giữ mọi việc bếp núc trong phủ, làm sao lại có đạo lý hai người chị dâu chúng ta nắm giữ sổ sách không chịu buông tay. Hơn nữa chờ sau này mọi chuyện ổn thỏa rồi thì chúng ta cũng nên quay trở về. Nói thì nói như vậy, nhưng trong mắt lại có khủng hoảng cùng không cam tâm chợt lóe lên.

Ôn Uyển khoát tay áo, bên cạnh liền có người tới nhận lấy “Sổ sách trước hết cứ để lại chỗ ta, đợi lát nữa ta kêu người thẩm tra đối chiếu một chút là được”. Nói xong thấy chiếc chén nhỏ của Tam phu nhân vang lên “Tam phu nhân sao vậy? có vấn đề gì sao ?”. Ôn Uyển không có trực tiếp gọi là đại tẩu nhưng cũng không có ai nói nàng thất lễ. Chẳng qua một tiếng gọi này của Ôn Uyển cũng đã biểu lộ ra lập trường của nàng.

Những lời này của Ôn Uyển khiến cho sắc mặt của Đại Phu nhân Thanh Hà nhìn qua thì bình tĩnh nhưng trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm. May mà nàng nghe lời của mẫu thân, đoán chừng chuyện tham ô cũng đã lại đầu mối để Ôn Uyển nhìn ra. Nếu không thì không làm trò trước mặt người khác mà nói những lời này.

Sắc mặt của Tịch thị tái đi, nhưng lại che giấu rất nhanh. Đối với câu hỏi của Ôn Uyển thì lập tức cười nói : “Làm sao có thể, ta chẳng qua nghĩ tới quận chúa vẫn còn đang trong thời gian tân hôn mà lại để cho quận chúa lo liệu, quả là chúng ta suy nghĩ không chu toàn.” Nàng quả thật không nghĩ tới Ôn Uyển lại mở miệng đòi kiểm tra. Ôn Uyển muốn kiểm tra, thủ hạ của Ôn Uyển lại có nhiều người tài giỏi như vậy, hàng năm ở trong kinh thành điều tra sổ sách tới mấy cửa hàng cũng là người trong phủ đệ của nàng đi ra tra. Ai lại dám không coi các nàng vào đâu mà đi gian lận thì chẳng khác nào vung đao ở trước cửa nhà giam. Chỉ về điểm bản lãnh này của bọn họ thì không cần thời gian quá lâu là có thể tra được tận tường từ dưới cùng lên trên nhất. Ôn Uyển làm thế không lưu một chút mặt mũi nào cho bọn hắn. Nói không chừng còn bắt bọn họ phải nhả ra đám bạc tham ô. Tịch thị cảm giác như đứng đống lửa, như ngồi đống than. Chỉ muốn nhanh đi về để cùng thương lượng biện pháp ứng với lão gia nhà mình.

Hạ Ngữ ở bên cạnh vừa châm trà vừa cười nói sang chuyện khác “Đại phu nhân, Tam phu nhân, mời dùng trà. Đây cũng là trà hoa lài mà quận chúa nhà chúng ta vừa mới bào chế ra, có nói là uống vào rất tốt cho thân thể nữ nhi, cũng đã qua giám định của thái y, là trà cực ngon lại rất có ích đối với thân thể.” .

Đại phu nhân nhẹ nói “Quận chúa, đây là chìa khóa của khố phòng, đồ ta cũng đã cho người kiểm tra xong rồi, người hiện tại cũng có thể phái hai người tới kiểm tra lại một chút.”

Ôn Uyển tự nhiên uống trà cũng không để ý “Không vội. Chờ uống xong trà lại đi cũng không muộn.” Hôm nay muốn làm thì tự nhiên ở trong phủ phải đối xử bình đẳng ở trên mặt, cũng không thể chỉ ra một người. Chút gia sản này nàng không nhìn ở trong mắt nhưng cũng không phải là người khác có thể lừa gạt. Thần sắc của Đại phu nhân bình tĩnh thì trong lòng Ôn Uyển cũng rất hài lòng, còn bộ dáng này của Tam phu nhân thì vấn đề cũng không nhẹ rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận