Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Đảo mắt đã đến tháng mười hai, tháng mười hai âm lịch còn gọi là tháng chạp. Vào lúc này, nhà nhà đều bắt đầu chuẩn bị đón năm mới.

Những năm trước Ôn Uyển không có việc gì để làm. Dù sao nàng cũng không có thân thích gì. Chuyện trong phủ đệ, lại có quản gia nội ngoại quản lý thỏa đáng. Nhưng hôm nay đã lập gia đình, nhà lão công nàng cũng nên quản lý.

Ôn Uyển trở về phủ tướng quân, thấy mấy huynh đệ đại tẩu đáng ghét của Bạch Thế Niên tất cả đều đã quay trở lại nhà của mình, trong lòng rất thoải mái, liền triệu đại quản gia hỏi những năm qua đã làm như thế nào.

Những năm qua bởi vì chủ tử không ở nhà cho nên đều trôi qua rất đơn giản. Năm nay tướng quân cưới vợ rồi, tất cả thân thích đều phải đi thăm hỏi một lần. Tất nhiên, cái khâu lễ tiết thăm người thân này bị Ôn Uyển trực tiếp bỏ qua. Muốn để Ôn Uyển đến thăm, ngoại trừ hoàng đế ra thì còn ai muốn gặp nàng là gặp được cơ chứ. Những người thân thích này chỉ có thể đến thăm thỉnh cầu gặp nàng mà thôi.

Ôn Uyển đang chuẩn bị đưa thiếp mời vợ chồng Mai nhi tới một chuyến thì ngay lúc này, tin tức Ôn Uyển chính là Phất Khê công tử thoáng cái đã lưu truyền ra ngoài.

Trong Đông Cung, một tên thị vệ đang bẩm báo trật tự rõ ràng, chậm rãi: “Thái tử điện hạ, thuộc hạ đã đã điều tra xong. Trên gia phả của Bạch Thế Niên, bên cạnh tục danh của Ôn Uyển quận chúa có chú thích thêm hai chữ Phất Khê. Trước kia trên tộc phổ Bạch gia chỉ có chữ Khê, nay đã viết thêm một chữ đằng trước. Tộc nhân Bạch gia có mặt ở đó cũng chính tai nghe được quận chúa thừa nhận, Phất Khê là tên chữ của người.”

Việc này kể ra thật trùng hợp. Trong số tộc nhân Bạch gia có mặt hôm đó, có một người thích đấu rượu. Kết quả cùng người ta nâng ly cạn chén, say khướt xong liền nói ra Ôn Uyển quận chúa lại chính là Phất Khê công tử danh dương thiên hạ. Mà người cùng hắn uống rượu, vừa vặn có một thân thích là người trong phủ Thái Tử. Vì vậy, mới có một màn này.

Thái Tử nhảy dựng: “Phất Khê? Phất Khê?” Tám năm trước có một Phất Khê công tử danh dương thiên hạ, hôm nay Ôn Uyển đã tự mình chứng minh, ghi tạc trên gia phả, Phất Khê là tên chữ của nàng. Cái này là có ý gì? Thái Tử cẩn thận nghĩ nửa ngày, cũng không nhớ rõ tên chữ của Ôn Uyển là gì?

Thái Tử đi tới hậu viện hỏi Như Vũ. Như Vũ suy nghĩ rồi lắc đầu: “Hình như Ôn Uyển không có tên chữ. Nhưng thiếp nhớ rõ, dường như có một lần nói chuyện phiếm, nàng từng nói Kỷ đại học sĩ đã lấy tên chữ cho mình. Nhưng lại không nói đó là gì. Về sau Ôn Uyển lấy tự là “Du” nhưng chỉ dùng hai năm thì đã bỏ rồi. Điện hạ. Làm sao vậy?”

Thái Tử ngồi dưới đất, cẩn thận nhớ lại chuyện đã xảy ra năm đó. Ôn Uyển đi Ôn Tuyền thôn trang dưỡng bệnh, một năm không ra ngoài. Thuần vương phủ lại có thêm một người tên là Phất Khê công tử. Không biết thì thôi chứ vừa nghĩ đến mới thấy nghi kị chồng chất. Đến giờ đã có lời đáp: “Phất Khê công tử, hẳn là tên giả lúc Ôn Uyển nữ phẫn nam trang dùng năm đó.”

Mặc dù Như Vũ biết Ôn Uyển làm việc từ trước đến nay không theo như lẽ thường nhưng khi nghe được tin tức này, vẫn không nhịn được kinh hô lên: “Làm sao có thể?”

Thái Tử thấy Như Vũ luôn luôn trầm ổn mà cũng có thời điểm thất sắc như vậy thì nhịn không được cười nói: “Có cái gì không có khả năng. Nàng có cùng Ôn Uyển chơi cờ chưa? Kỳ nghệ của nàng ta như thế nào?”

Như Vũ lắc đầu: “Ôn Uyển chỉ cùng La phu nhân đánh cờ. Về sau chúng ta tìm nàng chơi, nàng đều không đáp ứng. Nhưng nếu nói Ôn Uyển chính là Phất Khê, cái này, cái này cũng thật không thể tưởng tượng nổi.”

Thái Tử trầm ngâm nói: “Đã điều tra rõ rồi. Năm đó lúc nhập vào gia phả, chỉ có một chữ Khê. Bên người Bạch Thế Niên cũng có một khối bùa hộ mệnh khắc chữ Khê. Năm đó hẳn là Bạch Thế Niên không biết thân phận chân thật của Ôn Uyển. Cho nên mới có một hồi ô long (ý là nhầm lẫn) này. Vừa vặn nàng ta mới kết hôn, nàng đến thăm và đi lại một chút.”

Thái Tử Phi gật đầu: “Được. Vậy thiếp đi hạ bái thiếp cho Ôn Uyển.”

Sau khi Thái Tử trở về thì thương nghị cùng đám phụ tá. Nghĩ tới nghĩ lui, biết tin tức này nhất định là không thể giấu diếm được. Còn không bằng dứt khoát tuyên truyền ra bên ngoài. Ôn Uyển khi ấy đã có thể chính miệng thừa nhận trước mặt người Bạch gia, vậy chứng tỏ dù bị công khai, nàng cũng sẽ không để ý.

Người cuối cùng nhận được tin tức là Tam hoàng tử Kỳ Mộ. Lúc biết được hắn sửng sốt cả buổi, cuối cùng mới giật mình ý thức được chính mình vừa nghe được tin tức gì. Nên thì thào nói: “Triệu Vương nói đúng, Ôn Uyển không phải người. Mà là yêu nghiệt.” Triệu Vương năm đó, thật đúng là không hề nói sai. Ôn Uyển chính là một yêu nghiệt, yêu nghiệt làm cho người ta không muốn sống nữa. Nếu như nàng là người, còn để cho những người khác sống thế nào.

Sau khi Kỳ Phong biết rõ, thì trong đầu lại có một suy nghĩ, đó là may mắn hắn không lấy được ôn Uyển. Nếu không, đời này hắn không được sống tốt rồi. Cũng may là không lấy được, còn có thể sống yên bình.

Kỳ Phong nhìn thấy bộ dáng Kỳ Mộ phiền muộn không xong, liền cười châm biếm hiếm thấy liền hỏi: “Tam ca, huynh đừng khó chịu. Nếu huynh thật sự cưới nàng, giờ huynh đã phải hối hận rồi đó. Người như biểu tỷ Ôn Uyển, chỉ có Bạch Thế Niên mới có thể chịu được.” Kỳ Phong đã nhìn thấu triệt. Ôn Uyển là nữ nhân có tính chiếm hữu rất mạnh, không nói tới nha hoàn thông phòng mà có khi ngay cả nữ nhân cũng không thể chạm vào. Kỳ Mộ lại không phải người có thể chịu bị trói buộc, đặc biệt là bị nữ nhân trói buộc. Nhìn những oanh oanh yến yến hoàn mập yến gầy trong hậu viện một cái là biết liền. Còn Bạch Thế Niên thì từ nhỏ đến lớn dường như không đặc biệt hữu duyên với nữ tử.

Kỳ Mộ đem nghiên mực Nhữ Diêu (xưởng sứ nổi tiếng thời Trung Quốc cổ đại) họa tiết đài sen làm bằng sứ thanh hoa trong tay dời đi, có chút thở dài: “Không phải ta vì cái này. Ta chỉ thấy Ôn Uyển đầu thai làm nữ nhân thật là đáng tiếc. Nếu Ôn Uyển là nam nhân, nhất định có thể làm đến tể tướng.”

Kỳ Phong: “Nam nhân hay nữ nhân cũng giống nhau cả thôi. Phụ hoàng mỗi tháng đều triệu kiến Ôn Uyển vài lần, đặc biệt là khi triều đình có đại sự, nhất định sẽ triệu kiến nàng. Huynh thật cho là phụ hoàng chỉ hỏi Ôn Uyển chuyện sản nghiệp sao? Nếu không ngoài dự đoán của đệ thì chuyện phụ hoàng hỏi chính là triều chính đại sự.”

Kỳ Mộ ngẩng đầu nhìn Kỳ Phong: “Đệ cũng đã nhìn ra?” Hắn cũng từng suy đoán chuyện này. Hoàng đế không có khả năng thời thời khắc khắc hỏi Ôn Uyển chuyện buôn bán trên danh nghĩa. Loại sự tình này, thường thì cả năm hỏi hai câu là được, không cần thường xuyên triệu kiến Ôn Uyển, hơn nữa còn nói chuyện đến gần nửa ngày. Sau khi ở cùng với Ôn Uyển về, sẽ luôn có kết quả không tưởng được xuất hiện. Mà quan trọng nhất là, kết quả hành sự đều lấy lợi làm chủ. Rất giống với phong cách của Ôn Uyển.

Kỳ Phong gật đầu: “Ừm, sớm đã nhìn ra. Tuy rằng Ôn Uyển biểu tỷ không phải nam tử. Nhưng nữ tử cũng có thể ra sức vì triều đình. Dựa vào việc nàng là Hưng Quốc quận chúa, vốn có thể quang minh chính đại tham dự chính sự. Nhưng tiếc rằng nàng lại không làm thế, chỉ ẩn nấp sau lưng giúp phụ hoàng bày mưu tính kế. Lại nói, đệ cũng rất kính nể Ôn Uyển biểu tỷ.” Đương nhiên, kính nể không phải là yêu thích. Hắn chỉ tiếc nuối không thể cùng Ôn Uyển tương giao thôi.

Kỳ Mộ gật đầu: “Cho nên, muốn mượn sức nàng chẳng khác nào lên trời. Nàng đã có địa vị như hiện giờ, ai còn có thể cho nàng nhiều hơn nữa. Vì vậy, chỉ cần bảo đảm không đắc tội nàng là được. Mượn sức thì thôi đi”. Người như vậy nếu có thể lôi kéo tới đây, đoán chừng phụ hoàng sẽ không thể ngủ yên rồi. Nếu phụ hoàng không an ổn, thì ai cũng đừng nghĩ được sống tốt.

Kỳ Phong vui mừng: “Huynh có thể nghĩ thông suốt là tốt rồi.”

Kỳ Mộ nhìn Kỳ Phong, tâm tình trong lòng rất phức tạp. Kỳ Phong lớn lên, các hoàng tử phía dưới cũng dần dần lớn lên. Thân thể phụ hoàng nhìn vô cùng tốt. Đường tương lai, còn rất dài, rất dài.

Ngũ hoàng tử Yến Kỳ Huyên biết được Ôn Uyển là vì thay gả nên mới không thể không gả cho Bạch Thế Niên liền trợn tròn mắt: “Ngươi nói cái gì? Là thật sao?”. Chính mình đã suy nghĩ ngàn vạn nguyên nhân, nhưng cũng không thể nghĩ tới một cái nguyên nhân hoang đường như vậy.

Ngũ hoàng tử cảm thấy thiên hạ thật sự còn có chuyện nực cười thế này. Đường đường là quận chúa tiên hoàng đế sủng ái nhất, lại bị người ta buộc đi làm tân nương gả thay. Tên Bạch Thế Niên thật đúng là con mẹ nó vận khí cứt chó mà, chuyện tốt như vậy mà cũng có thể đụng tới. Khó trách Ôn Uyển lại gả cho hắn. Còn có thể không gả được sao? Đường cũng đã bái rồi.

“Điện hạ. Vậy kế tiếp chúng ta phải làm như thế nào?” Người tới cẩn thận hỏi.

Yến kỳ Huyên nói: “Cái gì ngươi cũng không cần làm. Việc này không nên tuyên dương đi ra ngoài. Nếu không phụ hoàng nhất định sẽ tức giận.” Hoàng đế không có khả năng không biết. Đã như vậy, hắn không cần phải đi rải tin tức làm gì.

Ngay vào lúc này hạ nhân lại hồi báo chuyện Ôn Uyển quận chúa chính là Phất Khê công tử. Lúc ấy phản ứng đầu tiên của hắn chính là đây không phải sự thật. Chờ sau khi xác nhận được rồi, Yến Kỳ Huyên tức đến thiếu chút nữa thổ huyết. Bạch Thế Niên, lần này thật sự nhặt được đại tiện nghi. Như tự dưng từ trên trời rơi xuống một miếng bánh nện vào đầu hắn vậy.

Tâm phúc thấy sắc mặt Yến Kỳ Huyên tái mét thì không dám nói lời nào. Yến kỳ Huyên cũng lười theo chân bọn họ nói, để cho tất cả bọn họ lui ra ngoài. Còn mình thì một người ngồi trong thư phòng ngẩn người.

Còn đang ngẩn người, thì người bên ngoài nói Từ Trọng Nhiên đã tới. Yến kỳ Huyên để cho hắn tiến vào. Từ Trọng Nhiên đến cũng là vì chuyện này. Đợi đến khi hắn biết rõ Yến Kỳ Huyên cũng nhận được tin tức này, liền thở dài: “Không nghĩ tới. Thật sự là không nghĩ tới, Ôn Uyển quận chúa, haizz. . .” Lúc ấy hắn đã thật sự khiếp sợ. Nhớ tới lúc trước, hắn muốn cùng Phất Khê công tử kết giao đến mức nào. Nhưng Phất Khê công tử đều tỏ ra xa xách với bọn họ, ngược lại cùng bình hoa Yến Kỳ Hiên và bao cỏ La Thủ Huân trộn lẫn ở một chỗ. Đối với tất cả tài tử đều kính chi viễn nhi. Năm đó hắn từng có nghi hoặc, luôn cảm giác ở bên trong có ẩn tình khác. Nhưng mà hắn ngàn nghĩ vạn nghĩ cũng không thể nghĩ ra cái này a!

Sự phiền muộn của Yến kỳ Huyên tuyệt đối không có ngôn ngữ có thể hình dung ra. Lúc trước, Ôn Uyển có thiên phú kiếm tiền thì cũng không đáng sợ. Bởi vì nàng đều dựa vào người bên cạnh giúp đỡ. Nhưng một nữ nhân mà có lòng dạ như thế mới thật đáng sợ.

Yến kỳ Huyên thì thào nói: “Khó trách năm đó, phụ hoàng được Ôn Uyển tương trợ mà một đường bình an đi tới. Nếu là. . .” Lúc thiếu niên mười một tuổi thì tâm trí cùng mưu tính đã có thể so với Hải lão. Dưới sự dạy dỗ của hoàng gia gia càng phải sâu không lường được rồi. Phụ hoàng có người như vậy giúp đỡ, nghiệp lớn mới có thể thuận buồm xuôi gió. Nếu Ôn Uyển có thể giúp đỡ phù trợ chính mình. Hắn lo gì nghiệp lớn không thành.

Từ Trọng Nhiên lắc đầu: “Ngũ điện hạ. Chuyện này người cũng đừng nghĩ nữa. Ôn Uyển quận chúa tuyệt đối sẽ không để người sử dụng đâu. Năm đó nàng vốn đã không muốn bị cuốn vào, không biết về sau làm sao lại cùng hoàng thượng nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn (cùng vinh quang, cùng tổn hại). Hôm nay, Ôn Uyển quận chúa muốn cái gì có cái đó, đã không còn là người có thể bị người ta dắt mũi. Điện hạ, Ôn Uyển quận chúa hôm nay chỉ có thể là người đánh cờ, không thể trở thành quân cờ trong thế cục của người được.” Vinh quang của Ôn Uyển đã đạt đến đỉnh cao, hoàng đế đối với nàng lại tin một bề có thừa. Có điều kiện tiên quyết là một mảnh tình thế tốt như vậy. Trừ phi Ôn Uyển quận chúa điên rồi. Nếu không tuyệt đối sẽ không cuốn vào tranh đấu nữa.

Những lời này của Từ Trọng Nhiên nói thật chính xác. Ôn Uyển hôm nay đã thoát khỏi vận mệnh lưu lạc làm quân cờ cho người ta. Hôm nay nàng đã có thể hoàn toàn khống chế vận mệnh của chính mình.

Yến kỳ Huyên không phải không hiểu. Nhưng mà hắn không muốn buông tha: “Ngươi nói xem, nếu như lôi kéo được Bạch Thế Niên. Có phải cũng lôi kéo được Ôn Uyển hay không?”

Từ Trọng Nhiên quả quyết lắc đầu: “Điện hạ, Bạch Thế Niên không thể lôi kéo được.” Bạch Thế Niên sẽ là Nguyên soái biên quan kế nhiệm. Bạch Thế Niên không ngu, trái lại, hắn rất thông minh. Nếu không cũng không thể lấy được Ôn Uyển rồi. Bạch Thế Niên nếu không ngu thì nhất định cũng biết, chỉ cần hắn an phận thì có thể khiến Bạch gia thịnh vượng, có thể bảo vệ tử tôn vinh hoa phú quý. Nhưng nếu tham dự vào chuyện không nên tham dự vào, chờ đợi hắn phía trước chỉ có một con đường chết. So ra, Bạch Thế Niên sẽ chọn làm cái gì, không cần nghĩ cũng biết.

Yến Kỳ Huyên có chút không cam lòng.

Từ Trọng Nhiên cũng rất lo lắng. Nghe nhạc phụ hắn ám chỉ và căn cứ đủ loại dấu hiệu cho thấy, thân thể hoàng đế rất khỏe mạnh. Cũng không phải không tốt như tin đồn. Nếu Hoàng đế trường thọ, đối với hoàng tử trưởng thành không phải là một chuyện tốt. Mà đối với có những hoàng tử có dã tâm muốn giành ngôi chính là ác mộng. Tiếp tục tranh giành chỉ có một con đường, là tử lộ. Thế nhưng, phải làm thế nào mới có thể toàn thân trở ra chứ? Từ Trọng Nhiên nghĩ tới việc làm quan trong triều. Nhưng thân phận của hắn lại chú định không thể làm quan. Đến bây giờ, Từ Trọng Nhiên mới biết được, có cái tước vị này, chính là đem mình trói chết trong kinh thành. Hắn không muốn chết cùng một chỗ với Yến Kỳ Huyên. Nhưng chuyện này không phải khó bình thường a! Nhưng dù khó hơn nữa, cũng sẽ có biện pháp.

Tin đồn truyền đi khiến bên ngoài huyên náo xôn xao. Ôn Uyển còn nhận được bái thiếp của Như Vũ và Vũ Đồng. Mặt khác, còn có bái thiếp của lão Tướng gia.

Ôn Uyển nhìn chồng bái thiếp trên tay, lắc đầu nở nụ cười. Không nghĩ tới, sự tình nhanh như vậy đã bị truyền ra ngoài. Tin tưởng ngày mai toàn bộ kinh thành sẽ biết, Ôn Uyển quận chúa chính là Phất Khê công tử.

Người của Bạch gia, không biết ra sao rồi. Bạch Thế Niên muốn chấn hưng gia tộc nhưng một cây chẳng chống vững nhà. Ôn Uyển muốn tìm qua một người có khả năng giúp đỡ Bạch Thế Niên. Nhưng nhìn quanh một vòng, trừ những kẻ ăn uống chơi gái đánh bạc thì cũng chuẩn bị đi theo con đường khoa cử. Bạch gia có thể có Bạch Thế Niên, thật đúng là nên thắp nhang cho tổ tiên. Võ quan thế gia mà lại muốn thay đổi tuyến đường đi làm quan văn. Đây không phải là lúc gia tộc diệt vong thì là gì.

Hạ Dao nhìn Ôn Uyển nói: “Quận chúa, những bái thiếp này, người định như thế nào?”

Ôn Uyển khoát tay áo: “Toàn bộ đều trả về, nói gần đây ta bận rộn nhiều việc, không có thời gian.” Dù sao ai cũng biết nàng quản lý một đống sự vụ lớn. Lấy cớ bận rộn nhiều việc không có thời gian gặp người, so với thân thể không thoải mái càng đường hoàng hơn.

Lúc Bạch Thế Niên trở về, Ôn Uyển đem sự kiện này nói với hắn, để cho hắn chuẩn bị tốt tinh thần bị người ngoài dò xét. Ôn Uyển không có ý định tuyên bố gì với bên ngoài. Dù sao hiện tại cũng không ai dám đến trước mặt nàng nói huyên thuyên. Nhưng Bạch Thế Niên lại không giống thế, gần đây đang vội vàng liên hệ với người của bộ binh để yêu cầu này nọ. Thừa dịp cơ hội khó được lần này, có thể muốn bao nhiêu sẽ được bấy nhiêu.

Ôn Uyển chỉ cảm thấy buồn cười, chuyện này giống như một người mỗi ngày đều muốn ăn no, đột nhiên lão tài chủ đến. Đương gia chủ nhân nói ngươi cứ ăn đủ đi, ăn xong còn có thể mang thêm về nhà. Vì vậy vị bạn hữu này liền nghĩ lấy được càng nhiều càng tốt.

Bạch Thế Niên sớm đã biết, giờ nghe Ôn Uyển nhắc nhở, cũng có chuẩn bị tâm lý: “Những cái khác thì không cần lo lắng. Nhưng nàng nói xem, Yến Kỳ Hiên sẽ như thế nào?”

Ôn Uyển lắc đầu, cái này nàng không biết.

Tô lão nghe được người tới đáp lời Ôn Uyển lấy lí do sự vụ bận rộn cự tuyệt tới thăm lão thì thở dài thật sâu. Ôn Uyển, đã không phải là Ngô Hạ A Mông (bé bắp chuối). Những ý nghĩ này, cũng đành phó mặc cho số phận.

Kinh thành tung ra một tin đồn khiến cho người ta phải kinh sợ. Thiếu niên Kỳ vương tám năm trước danh chấn thiên hạ, khiến cho rất nhiều kỳ thủ bóp cổ tay không ngớt – Phất Khê công tử, lại là Hưng Quốc quận chúa.

Tin tức này lập tức oanh động toàn bộ kinh thành. Rất nhiều người đã từng gặp qua Ôn Uyển, căn bản đều không tin. Hắc tiểu tử ôn nhuận như ngọc kia, làm sao có thể là Hưng Quốc quận chúa.

Mà mấy vị Đại Nho lại trực tiếp phát biểu thanh minh, xác nhận Ôn Uyển chính là Phất Khê công tử. Một câu liền phát tan nghi hoặc của mọi người. Họ rốt cuộc cũng minh bạch đồng thời cũng có nhiều người vừa nghi hoặc vừa có chút tin tưởng. Nhưng đối mặt với lời tuyên bố của mấy vị Đại Nho đức cao vọng trọng. Mọi người cũng không tìm được ý kiến để phản bác.

Thật không giả được, giả dối không thật được. Ôn Uyển quận chúa nếu thật là Phất Khê công tử. Vậy khẳng định còn có phần sau. Chậm rãi chờ xem cuộc vui đi.

Sau khi Trần A Bố biết Phất Khê công tử là người phương nào, sắc mặt rất phức tạp. Phức tạp, đồng thời cũng thở dài một hơi. Nữ nhân như vậy, đúng là hắn tiêu thụ không nổi.

Người buồn bực nhất chính là Văn Dược. Hắn không có cách nào hình dung được cảm giác của mình lúc này. Nói hâm mộ, có. Nói ghen ghét, cũng có. Nhưng lại mơ hồ thở phào nhẹ nhõm. Nếu thật cưới nữ nhân như vậy làm vợ, về sau hắn ở trong mắt mọi người, sẽ không gọi là Văn Dược nữa, mà sẽ bị bốn chữ ‘trượng phu Ôn Uyển’ thay thế rồi.

Văn Đại tướng quân nhận được tin tức này thì hung hăng khiển trách Văn Dược một trận. Văn Dược không nói lời nào. Văn tướng quân hôm nay đã tám mươi rồi. Có rất ít chuyện có thể làm cho ông phát giận. Nhưng hôm nay, lại lần đầu tiên ông đại phát lôi đình.

Văn Dược tuy rằng không phản kháng nhưng đứng trước mặt Văn Đại tướng quân, nghe lời nói tản mát ra hương vị mục nát, trong lòng hắn cảm thán, tổ phụ già rồi.

Văn Đại tướng quân tuy già rồi, tám mươi tuổi, nhưng lại càng già càng dẻo dai. Nhìn thần sắc Văn Dược, tức giận đến thiếu chút nữa ngất đi: “Ngươi biết cái gì? Ngươi biết cái gì?”

Văn gia đại lão gia ở bên cạnh nhỏ giọng khuyên: “Phụ thân, hôm nay Ôn Uyển quận chúa đã gả cho Bạch Thế Niên rồi. Ván đã đóng thuyền. Người sinh khí cũng không làm được gì.”

Văn gia Tam lão gia cũng khuyên: “Phụ thân, chẳng phải Ôn Uyển quận chúa là Phất Khê công tử thôi sao? Có cái gì mà không được? Còn không phải làm chút ít thơ, vẽ mấy bức họa.”

Văn Đại tướng quân càng già càng dẻo dai, một tay lấy chén trà bạch ngọc nện xuống: “Ngươi trừ ăn uống chơi gái đánh bạc ra, còn có thể làm gì? Là ai ư? Đó là người có thể chấn hưng môn đệ, thịnh vượng gia tộc. Bạch gia, sẽ trở thành đệ nhất vọng tộc của kinh thành.” Đệ nhất vọng tộc của kinh thành, vẫn luôn là giấc mộng của Văn Đại tướng quân. Hôm nay, lại không công nhìn cơ hội rơi vào Bạch gia.

Văn Dược không tin tưởng nói: “Gia gia, chỉ một Ôn Uyển quận chúa, sao có thể làm cho Bạch gia đã bị đoạt tước trở thành đệ nhất vọng tộc kinh thành. Người quá đánh giá cao rồi.”

Sắc mặt của Văn Đại tướng quân vô cùng khó coi. Nếu biết như thế, nếu là biết như thế. Năm đó dù ông có phải bỏ cái mặt già này, cũng phải định thân Ôn Uyển quận chúa cho trưởng tôn của mình. Mà không phải như bây giờ, để Bạch gia lấy về một người có thể làm gia tộc thịnh vượng.

Văn Đại tướng quân nhìn Văn Dược, nhãn lực của nó thật đáng thất vọng: “Phất Khê công tử nổi tiếng hậu thế không phải vì vẽ tranh, không phải vì thần khúc, lại càng không phải là làm thơ. Mà là một tay kỳ nghệ quỷ thần khó lường. Bạch Thế Niên tiếp nhận trọng trách ở biên quan đã không có gì phải bàn. Nếu không ngoài dự liệu, một cái Hầu tước là tuyệt đối không có vấn đề. Với thân phận địa vị của Ôn Uyển quận chúa, lại thêm bao cống hiến với triều đình, cũng có thể được một cái tước vị cho con nối dòng. Cái này còn không phải là điều quan trọng nhất, quan trọng nhất chính là, một nữ nhân có mưu lược như thế, hài tử được dạy dỗ ra tất nhiên không phải là hạng người vô năng. Chỉ cần có thể được năm phần chân truyền của nàng, Bạch gia hưng khởi đã ở ngay trước mắt.”

Văn Dược sửng sốt, hắn còn chưa nghĩ đến sâu xa như vậy. Con nối dõi với hắn mà nói chỉ là người nối dõi tông đường, còn về phần người nối nghiệp, dường như hắn còn chưa nghĩ đến.

Khí tức Văn Đại tướng quân thoáng một phát đã yếu đi: “Bạch Thế Niên, dũng mãnh vô địch, tâm tính cứng cỏi, ẩn nhẫn rộng rãi, điều duy nhất còn thiếu chính là mưu lược khiếm khuyết một ít. Tuy vậy, hắn có mệnh tốt, được tiên hoàng điều Diệp Tuần tràn đầy mưu lược đến giúp đỡ hắn. Trước kia nghe nói là hắn không muốn cưới vợ, muốn thủ thân cả đời cho vong thê. Ta còn nói người như vậy không có não. Hôm nay xem ra, người ta mới là có đại trí tuệ. Dược nhi, cháu so với Bạch Thế Niên, kém quá xa rồi.”

Sắc mặt Văn Dược thoáng một phát sầm xuống. Vốn là trong lòng không phục, hôm nay lại bị gia gia của mình đả kích. Văn Dược cảm thấy mình vừa đụng phải Bạch Thế Niên là sẽ không có chuyện tốt.

Văn Đại tướng quân giận dữ nói: “Ngươi đừng có không phục. Ngươi thật không bằng Bạch Thế Niên. Tuy rằng Bạch Thế Niên ở phần mưu lược hơi khiếm khuyết một ít. Nhưng làm người chẳng ai hoàn mỹ, hắn biết rõ khuyết điểm của mình. Cho nên dù biết rõ Diệp Tuần là người hoàng đế phái đến bên cạnh, hắn vẫn vạn phần nể trọng. Như vậy một mặt là để bù đắp chỗ bản thân còn thiếu. Mặt khác, cũng là để cho Hoàng Thượng yên tâm. Mà chuyện hắn lấy Ôn Uyển quận chúa lần này, đã chứng minh đầy đủ lực nhẫn nại của hắn mạnh bao nhiêu rồi.”

Văn Dược biến sắc: “Gia gia, ý của người là, hắn vẫn luôn biết người hắn lấy chính là Ôn Uyển quận chúa? Chỉ là không dám nhận thức? Vậy không phải hắn khi quân sao?”

Văn Đại tướng quân cảm thán nói: “Khi quân? Ngươi có chứng cớ gì chứng minh hắn khi quân? Bạch Thế Niên, haizz.” Vì sao Bạch Thế Niên không phải tử tôn của Văn gia bọn họ chứ? Lực nhẫn nại mạnh đến vậy, Văn Dược cưỡi ngựa đuổi cũng không kịp a!

Văn Đại tướng quân nhìn Văn Dược, bỗng nhiên ngay lúc đó ông cảm giác cái gì cũng không muốn nói, để cho hắn ra ngoài, còn mình thì tựa vào ghế dựa nghỉ ngơi. Tâm phúc bên người thêm ít ngân sương than vào chậu điêu khắc đầu thú. Thấy tâm tình của Văn Đại tướng quân thì nói: “Lão gia, Bạch Thế Niên là do vận khí tốt. Ở đâu lại có mưu tính sâu xa như lão gia nói. Hết thảy chuyện này, có lẽ thật sự là mệnh đã định trước. Nếu không, tại sao Giác Ngộ đại sư lại cho hắn giờ lành, sai sót ngẫu nhiên cùng Ôn Uyển quận chúa bái đường thành thân.”

Văn Đại tướng quân cảm thấy lạnh, để cho tùy tùng đỡ lên giường. Đắp chăn dày lên, Văn Đại tướng quân cảm thấy ấm áp hơn. Lúc này mới lên tiếng: “Bạch Thế Niên tại sao phải nói với bên ngoài là cả đời không cưới vợ? Thật ra là nói cho Ôn Uyển quận chúa biết, hắn vẫn luôn chờ đợi nàng. Lúc quận chúa không tìm được người hợp ý, tự nhiên sẽ nghĩ đến hắn. Dùng sáu năm chờ đợi, đổi lấy thịnh vượng cho gia tộc. Bất kể là ai cũng đều nguyện ý.” Dừng một chút mới cười lạnh nói: “Hắn không cưới vợ, không đụng vào Thích thị đều là làm cho Ôn Uyển quận chúa xem đấy. Nếu như Ôn Uyển quận chúa thật gả cho người khác. Hắn nhất định sẽ lấy vợ sinh con, tuyệt đối không trì hoãn thêm một phút đồng hồ nào. Nếu không, sao lúc trước phải tùy tiện lấy một nữ nhân về nhà, còn không phải là vì huyết mạch truyền thừa. Bên ngoài thì biểu lộ ra một bộ tình thánh, nhận được kính nể của tất cả mọi người. Đây mới thực sự là thâm tàng bất lộ. Văn Dược so với hắn so, kém xa rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui