Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Đoàn người đi đến đại sảnh dùng bữa, Ôn Uyển cười nói: “Ta nghĩ tất cả mọi người đều quen biết cả rồi, hôm nay cũng vui vẻ thì chẳng phân biệt ngăn cách nam nữ nữa. Ta biết, như vậy là không đúng quy củ. Nhưng mà, cũng là một chuyện vui. Yến Kỳ Hiên, La Thủ Huân, không biết các ngươi định như thế nào?”

Giang Lâm tuy cảm thấy quả thực không phù hợp quy củ. Nhưng nàng là nữ quyến, nam nhân ở đây quyết định, vậy cứ nam nhân quyết định. Ngay cả Ôn Uyển đều làm như vậy, chớ nói chi là nàng. Nàng cũng không thấy trong phủ Quận chúa, Bạch Thế Niên làm chủ đương gia đâu. Ôn Uyển chỉ làm cho bọn hắn xem thôi.

Mai nhi cũng biết không hợp quy củ. Nhưng mà vì tình hình hôm nay có chút đặc thù. Nếu không cũng không thể nam nữ gặp mặt nhau rồi. Khụ, đều là Ôn Uyển vừa nam vừa nữ làm cho mọi người không rõ được tình hình lắm.

La Thủ Huân tất nhiên là một trăm lần đáp ứng. Vì vậy cao giọng nói: “Được. Có thể cùng Bạch Tướng quân đối ẩm, là La mỗ vinh hạnh. Cứ như vậy đi.” Nói xong liếc nhìn Yến Kỳ Hiên.

Yến Kỳ Hiên gật đầu đáp ứng. Vì vậy, bữa tiệc liên hoan không phù hợp quy củ bắt đầu.

“Nào, Bạch Tướng quân, ta mời huynh. Nhờ huynh mà những thế tử gia như chúng ta có một tấm gương, chúng ta vì huynh mà kiêu ngạo.” La Thủ Huân hướng Bạch Thế Niên, làm một ngụm cạn chén.

Bạch Thế Niên cũng uống hết ly rượu trong tay.

Uống xong một ly, La Thủ Huân đứng dậy, Mai nhi cũng vội vàng đứng dậy, cùng kính vợ chồng Ôn Uyển cùng Bạch Thế Niên một ly. Yến Kỳ Hiên qua một hồi lâu mới cùng Giang Lâm cùng nhau đáp lễ. Cuối cùng cũng nói lời nói tương đối trúng trọng tâm: “Chúng ta mời hai người các ngươi một ly, mong vợ chồng các ngươi hòa hòa mỹ mỹ.”

Ôn Uyển cùng Bạch Thế Niên cũng cùng nhau đứng lên, vừa cười vừa nói: “Cảm ơn lời cát ngôn của vợ chồng các ngươi.” Có thể nói ra những lời này, chứng minh Yến Kỳ Hiên đã có thể khắc chế cảm xúc dưới đáy lòng rồi. Ôn Uyển cảm thấy như vậy rất tốt.

Giang Lâm lôi kéo Yến Kỳ Hiên cùng kính Ôn Uyển cùng Bạch Thế Niên một ly. Chúc mừng là từ Giang Lâm nói, Yến Kỳ Hiên mím môi không nói lời nào.

Sau khi ngồi xuống, La Thủ Huân bắt đầu cùng Bạch Thế Niên cùng nhau uống rượu. Ôn Uyển tự mình gắp một miếng cá vào trong chén. Bạch Thế Niên thấy Ôn Uyển đem chén bỏ ở trước mặt mình liền đem xương bên trong lựa ra. Những động tác này làm vô cùng tự nhiên. Không nói đến ai khác, ngay cả Ôn Uyển trong nháy mắt cũng ngẩn ngơ. Trong ngày thường Bạch Thế Niên tuy thật là săn sóc, nhưng lựa xương cá đều là chức trách của đại nha hoàn. Đương nhiên, không phải là Bạch Thế Niên không làm, mà Ôn Uyển không cần hắn làm.

Bạch Thế Niên chọn sạch xương cá xong, đưa tới trong bát của Ôn Uyển. Ôn Uyển buồn cười trong lòng, trên mặt lại rất tự nhiên gắp lên ăn, giống như Bạch Thế Niên thường xuyên làm chuyện như vậy, nàng đã tập mãi thành thói quen rồi. Ăn hết một ngụm. Thấy bốn người tám đôi mắt nhìn nàng chằm chằm, Ôn Uyển cười nói: “Ta ăn cá thường bị hóc xương, cho nên…” Ừ, câu nói kế tiếp thì để cho mọi người tự tưởng tượng rồi. Nàng không nói lời trái lương tâm là được rồi. Thật ra Bạch Thế Niên lần đầu tiên lựa xương cá cho nàng.

La Thủ Huân nhìn đều nhìn không được: “Phất Khê ah, sao ngươi có thể để cho tướng quân hầu hạ ngươi chứ? Bạch Tướng quân tương lai sẽ là Đại Nguyên Soái phải thống lĩnh biên quan hơn mười vạn đại quân nha, sao có thể hầu hạ nữ nhân?”

Ôn Uyển trừng La Thủ Huân: “Cái gì hầu hạ nữ nhân? Ta là thê tử của hắn, hắn đối tốt với ta là chuyện thiên kinh địa nghĩa thôi. La Thủ Huân, có phải ngươi ngứa da rồi hay không? Chuyện nhà của ta ngươi cũng muốn xen vào.”

La Thủ Huân mới không sợ đâu. Nếu chỉ là Ôn Uyển hắn khẳng định không dám nói nửa lời. Nhưng mà ở trong mắt La Thủ Huân, mình là bạn tốt của Phất Khê ah. Như vậy sao có thể được? Cộng thêm rượu làm tăng dũng khí, nên càng không có lo lắng: “Làm sao không thể nói xen vào? Ta chỉ vì muốn tốt cho ngươi thôi. Bạch Tướng quân, lấy ra khí phách nam nhân, đường đường nam tử hán đại trượng phu. Làm sao có thể bị nữ nhân bắt chẹt được? Nếu bị lan truyền ra ngoài, sẽ tổn hại uy danh Đại tướng quân. Nhất định phải đem nàng sửa trị cho dễ bảo, làm cho nàng ngoan ngoãn nghe lời ngươi nói. Phất Khê, ngươi cũng không thể như vậy. Bạch Tướng quân quá dung túng ngươi rồi, đó là đối với ngươi tốt. Ngươi còn tưởng ngươi vẫn là nam tử như lúc trước sao?”

Lúc này Ôn Uyển mặt đã trầm xuống: “Không cho phép uống nữa.” Xú gia hỏa, dám giáo huấn nàng. Ôn Uyển ngẫm lại thì trừng mắt liếc đầu sỏ gây chuyện.

Bạch Thế Niên rất vô tội mà buông ly trong tay xuống. Kỳ thật hắn đã lâu không có uống rượu rồi. Hơn nữa còn uống rượu ngon như vậy. Ở nơi này của Ôn Uyển có rất nhiều rượu, tiếng tăm cũng lớn. Nhưng Ôn Uyển không cho phép hắn uống, tuy hắn rất buồn bực, nhưng người trong phủ Quận chúa lại không nghe hắn nói, hắn cũng không có cách nào. Hơn nữa Ôn Uyển còn nghiêm lệnh không cho phép hắn uống rượu. Chỉ cần dính vào mùi rượu, thì không cho lên giường. Lên giường cũng kiên quyết không cùng đắp chung chăn với hắn.

La Thủ Huân nghe xong, giọng kêu càng lớn: “Phất Khê, không phải ta nói ngươi! Ngươi làm vợ người ta cũng không thể như vậy.Ngươi không biết làm vợ như thế nào, thì hướng phu nhân ta học tập. Ngươi chỉ cần học được một nửa từ phu nhân ta thôi, đảm bảo các ngươi thời gian hòa hòa mỹ mỹ đấy.”

Bạch Thế Niên nghe xong lời này liền có chút mất hứng. Vợ ta khi nào đến lượt ngươi đến đây giáo huấn? Đem lão công này để bài trí sao? Hơn nữa, kết hôn lâu như vậy. Hắn đều không nỡ nói Ôn Uyển một câu nào.

Ôn Uyển cười đè tay Bạch Thế Niên lại, lắc đầu, ý là bảo hắn đừng ngăn lại, cứ mặc La Thủ Huân đi. Thấy Bạch Thế Niên không hiểu, hạ giọng nói ra: “Không có việc gì, để cho hắn nói đi.”

La Thủ Huân thấy vợ chồng hai người đều không đáp lời, càng thêm thành khẩn nói: “Phất Khê. Làm nam tử tùy tiện thế nào cũng được. Nhưng mà khi làm vợ người khác là phải ôn nhu, phải săn sóc, phải cố gắng chăm sóc trượng phu. Sao có thể để cho trượng phu hầu hạ ngươi? Phất Khê, ngươi nhất định phải sửa tính này. Nếu không, cái này mà truyền ra bên ngoài, không chỉ làm cho uy danh Bạch tướng quân bị tổn hại, còn có thể làm cho thanh danh của ngươi không tốt.”

La Thủ Huân thật tâm muốn tốt cho Ôn Uyển, làm sao có thể để trượng phu hầu hạ thê tử chứ? Đương nhiên, không loại trừ thất vọng trong lòng La Thủ Huân. Người anh hùng cái thế trong lòng hắn kính nể, lại là một thê nô. Làm cho hắn không thể nào tiếp thụ được. Tất cả mọi cảm xúc phức tạp xoắn xuýt cùng một chỗ, mượn rượu tăng thêm lòng dũng cảm, chứ ngày thường, hắn nào dám làm càn như vậy.

Mai nhi thấy Ôn Uyển chỉ cười lắc đầu, mà không tức giận. Hai người cũng quen lâu như vậy rồi, Ôn Uyển có phải tức giận thật hay không nàng nhìn ra được. Mai nhi che miệng cười nói: “Ôn Uyển, đừng để ý tới hắn. Một khi uống say liền nói lung tung. Ôn Uyển, ngươi không biết đâu, khi hắn uống say là như vậy, có một lần còn lôi kéo tay của ta nói cả một buổi tối đó” Nói xong, rất bất đắc dĩ mà lắc đầu, biểu hiện chính mình rất đáng thương. Mai nhi là nói thật, thời điểm La Thủ Huân biết rõ Ôn Uyển là Phất Khê công tử. Ngày ấy vừa cao hứng lại khó chịu, mang tâm tình phức tạp đi uống rượu, kết quả uống say, còn lôi kéo tay Mai nhi nói hơn nửa buổi tối. Một mực nói hắn trước kia cùng Phất Khê, còn có Yến Kỳ Hiên cùng một chỗ như thế nào. Trước kia La Thủ Huân chưa bao giờ ở trước mặt Mai nhi nói lên bất luận chuyện gì về Phất Khê (ở trước mặt thê tử, khen ngợi nam nhân khác thì sẽ có chuyện gì xảy ra). Lần này là lần đầu tiên, từ lúc hắn biết Phất Khê đến sau khi Phất Khê qua đời, nói liên miên cằn nhằn hơn nửa ngày. Mai nhi rất là kiên nhẫn, nghe đến say sưa. Nàng thực hâm mộ, Ôn Uyển có thời gian trôi qua thật là làm cho người không thể không ghen ghét. Càng làm cho nàng cảm thấy có thể hận Ôn Uyển chính là, nàng còn coi đó là chuyện thiên kinh địa nghĩa nữa.

Ôn Uyển cười ha ha không ngừng, không nghĩ tới, còn có chuyện buồn cười như vậy. Đúng là tin tức chấn động ah!

Ngay cả Yến Kỳ Hiên một mực trầm mặc cũng kinh ngạc nhìn La Thủ Huân, tên này, còn có thời điểm nói lảm nhảm. Nhưng mà ngẫm lại, tên này cũng có thể nói lung tung lắm.

Bạch Thế Niên thấy bộ dáng vẻ mặt cười nhạo của Ôn Uyển, biết rõ đây là hình thức ở chung của bọn hắn. Có chút chua xót bốc lên. Kỳ thật lại nói tiếp. Ôn Uyển và hắn mới quen biết sớm nhất. Đáng tiếc giữa bọn hắn đã bỏ lỡ mười ba năm. Hồi ức của hắn và Ôn Uyển, có quá ít kỉ niệm.

Giang Lâm thấy Ôn Uyển không có tức giận, còn Mai nhi ở bên cạnh lại cười, liền biết đây là phương thức đặc biệt của bọn hắn, trong nội tâm có chút hâm mộ.

La Thủ Huân giơ chén rượu: “Bạch tướng quân, đến, chúng ta cạn thêm chén nữa. Hôm nay không say không về.”

Yến Kỳ Hiên giật La Thủ Huân lại.

Ôn Uyển tức giận: “Người tới, mang rượu tới. Hôm nay cho ngươi không say không về. Nhưng mà, về sau ngươi còn muốn uống rượu Ngọc Túy. Ngươi đừng có nghĩ lại có thể uống rồi.”

La Thủ Huân mới không quan tâm đây này: “Không có uống thì không có uống. Tướng quận, chúng ta tiếp tục.” Về sau La Thủ Huân vì những lời nói này, mà hối hận không gì sánh kịp. Bởi vì Ôn Uyển thật sự không có cung ứng rượu cho hắn nữa.

Ôn Uyển thấy thần sắc Bạch Thế Niên, tên này là muốn uống: “Muốn uống thì uống đi! Ở đây sẽ để lại cho các ngươi. Mai nhi, Thế tử phi, chúng ta trở về phòng hàn huyên đi. Để cho cánh đàn ông này uống đủ. Hạ Dao, ngươi đi phân phó phòng bếp, làm nhiều vài món thức ăn.”

La Thủ Huân tán thưởng nói: “Phất Khê, đây mới là việc một người vợ nên làm.”

Mai nhi che miệng cười trộm. Nàng thật không nghĩ tới, chồng của nàng còn có lúc dở hơi như vậy. Ôn Uyển là mặc kệ tên gia hỏa không có tửu lượng lại không biết thưởng thức rượu này: “Để cho bọn hắn ở chỗ này uống. Chúng ta đi nói chuyện đi.” Chủ yếu Ôn Uyển cho rằng nam nhân uống rượu, có nữ nhân ở bên người sẽ không thoải mái.

Mai nhi cười nói: “Thật để cho bọn hắn ở chỗ này uống, không quản bọn hắn làm khỉ gió gì à?” Mai nhi không nghĩ tới, Ôn Uyển lại bị hai ba câu nói của La Thủ Huân kích động.

Ôn Uyển cười nói: “La Thủ Huân không muốn chúng ta quấy rầy đàn ông bọn hắn uống rượu, vậy thì để cho bọn hắn uống đủ. Ta nhớ được trước kia hắn từng nói qua, nguyện vọng lớn nhất của hắn, là đợi đến có một ngày nhìn thấy Bạch Thế Niên, có thể cùng Bạch Thế Niên không say không về. Hôm nay có cơ hội này, thì để cho hắn không say không về đi. Chúng ta nói chuyện của chúng ta. Không cần xen vào bọn hắn.”

Ba người tiến vào nhà giữa. Ôn Uyển thấy Giang Lâm luôn quy củ, cũng không nhiều lời. Biết rõ nàng đối với mình chưa quen thuộc, không muốn mất cấp bậc lễ nghĩa. Cười nói: “Đến chỗ của ta cứ thoải mái là được, không có nhiều quy củ như vậy đâu, ngươi và Mai nhi quen biết, hỏi nàng một chút sẽ biết rõ.”

Mai nhi gật đầu: “Hôm nay tướng công nhà ta nói thật là đúng. Quận chúa là người quá tùy ý rồi.” Nói đến đây, không thể che hết cười nói: “Ngươi nha, nhìn xem như rơi vào trong bình mật rồi. Nhìn Bạch Tướng quân một cái xem, đối với ngươi ôn nhu săn sóc. Ta nhìn đến răng đều chua.”

Ôn Uyển đắc chí nói: “Ta đối với hắn cũng rất tốt, chỉ là ta người làm sau, hắn là người làm trước.”

Mai nhi bấm véo cánh tay Ôn Uyển: “Ngươi ít đi khoe mẽ đi. Ngươi còn người sau nữa, tính tình của ngươi ta còn không biết sao ? Không có tra tấn Bạch Tướng quân đã là tốt. Ôn Uyển, tướng công nhà ta mặc dù nói lời nói ẩu tả một chút, nhưng mà không phải không có lý. Chuyện này mà lan truyền ra ngoài, thực sự sẽ nói ngươi là người đàn bà đanh đá đấy.”

Ôn Uyển nháy mắt: “Người đàn bà đanh đá? Người đàn bà đanh đá nghĩa là sao?”

Mai nhi sững sờ, ngược lại cười nói: “Ngươi nha, trong nhà thì như thế nào cũng được. Nhưng khi ở bên ngoài mà như vậy sẽ đối với thanh danh của ngươi không tốt.”

Ôn Uyển cười nói: “Ý của ngươi ta biết rõ. Đơn giản là đối với bên ngoài biểu hiện ôn nhu hiền lành một chút. Không để thế nhân cho rằng hắn là một người sợ vợ. Vạn nhất hư mất thanh danh, để cho người khác biết hắn là người sợ vợ, thì tổn hại thanh danh của hắn. Cuộc sống là của mình, ấm lạnh tự biết. Ta sẽ không vì thanh danh hiền lành mà ủy khuất chính mình đâu. Vả lại tốt hay xấu, trong lòng của hắn rõ ràng nhất, người khác nói cái gì, lại không mất miếng thịt nào.” Thấy Mai nhi có chút không dám gật bừa liền cười nói: “Ngươi đừng khuyên ta. Ta và hắn ở chung có phương thức của chúng ta. Ngươi yên tâm đi, hắn cũng không phải loại người cổ hủ, bằng không ta sẽ không cùng các ngươi dùng cơm chung. Yên tâm, ta sẽ làm cho cuộc sống trôi qua thật tốt đấy.”

Giang thị lại uyển chuyển cười nói: “Tướng quân yêu mến Quận chúa như vậy, sáu năm đều có thể đợi nhất định sẽ không để ý những lời đồn nhảm này. Mai nhi, ngươi quá lo rồi.”

Mai nhi thấy Ôn Uyển nói có lòng tin như vậy. Lại nghe lời Giang thị nói, nghĩ đến Bạch Thế Niên vì Ôn Uyển, ngay cả thanh danh bất lực còn đeo được nhiều năm. Sợ vợ, so với cái kia thật đúng là không coi vào đâu. Xem ra nàng thực sự quá lo lắng rồi.

Ôn Uyển nhìn Giang thị, vừa cười vừa nói: “Yến Kỳ Hiên có thể lấy được ngươi là phúc khí của hắn.”

Giang thị do dự một chút. Cuối cùng vẫn nhìn Ôn Uyển nói ra: “Quận chúa, hôm qua ta đi gặp mẫu phi. Mẫu phi nói, người và thế tử từng có hôn ước?” Nàng nói xong, liền cảm thấy hành động của mình có chút điên rồ. Nàng hôm nay là làm sao vậy? Làm sao lại hỏi như vậy? Tuy nhiên trong lòng lại là muốn biết, nhưng mà không nghĩ tới hôm nay trước mặt Ôn Uyển lại không có một chút xíu tự chủ nào.

Ôn Uyển có chút kinh ngạc: “Thuần Vương phi chẳng lẽ bị bệnh đến hồ đồ rồi? Năm đó ông ngoại hoàng đế của ta nói với người trong thiên hạ là ta phải qua mười lăm tuổi mới nghị thân. Điều này ai cũng biết, làm sao có thể có hôn ước với Yến Kỳ Hiên. Thuần Vương phi bị bệnh đến hồ ngôn loạn ngữ rồi.”

Giang thị thấy Ôn Uyển thề thốt phủ nhận, liền hiểu rõ. Bây giờ những chuyện này cũng đã trở thành chuyện cũ rồi. Làm sao Ôn Uyển lại chịu thừa nhận. Giang Lâm biết rõ tự mình đã vượt qua giới hạn, nhưng không biết tại sao vừa rồi ma xui quỷ khiến thế nào liền trực tiếp hỏi. Có lẽ là bởi vì không được hạnh phúc như Ôn Uyển Quận chúa, thế tử đối với mình vẫn lạnh nhạt. Cho nên, cảm xúc có hơi quá khích.

Mai nhi lôi kéo Giang Lâm. Người này ngày thường rất biết tự kiềm chế, hôm nay gặp Ôn Uyển, làm sao lại thất thố như vậy: “Ôn Uyển, ngươi đừng để ý. Ngày thường nàng không phải bộ dạng này.”

Tính cách Giang Lâm, Ôn Uyển có chút hiểu rõ. Đối với cách nói chuyện thẳng thắn như hôm nay, Ôn Uyển cũng có chút ngoài ý muốn. Nàng ngoài ý muốn không phải Thuần Vương phi nói chê trách nàng, mà là Giang Lâm lại hỏi thẳng như vậy. Ôn Uyển nghĩ nghĩ. Người ta thẳng thắn hỏi, nàng tất nhiên cũng thẳng thắn trả lời lại. Nếu không, còn tưởng rằng mình giấu diếm chuyện gì: “Ngươi nói chuyện tứ hôn à, là giả không có thật. Ta cũng không biết vì sao Thuần Vương phi lại muốn tạo ra những chuyện không có ka. Nhưng mà Thuần Vương có khả năng còn một ít chuyện không nói cho ngươi biết. Hôn sự của Yến Kỳ Hiên quả thực ta từng có hỏi. Lúc ấy Thuần Vương phi muốn Yến Kỳ Hiên lấy Giang Vân Vân làm thê tử. Thuần Vương không hài lòng. Cầu ông ngoại hoàng đế của ta chỉ hôn. Ông ngoại hoàng đế ta vì hắn chọn ra hai người được đề cử. Một là bây giờ cháu dâu ruột của Chỉ Thân Vương gia, một là ngươi. Ta cùng Yến Kỳ Hiên có quen biết, cho nên ta đề nghị Thuần Vương chọn ngươi làm con dâu.”

Giang Lâm không nói gì, chỉ sững sờ nhìn Ôn Uyển. Nàng không nghĩ tới, hôn sự của thế tử gia thật sự là do Ôn Uyển lên tiếng. Cái này, cái này cũng quá không thể tưởng tượng được rồi.

Lúc Ôn Uyển nói lời này. Trong mắt cũng không có vẻ áy náy. Bởi vì, nàng xác thực không biết áy náy: “Tuy ta biết rõ mỗi người đàn bà đều hi vọng tìm được một đức lang quân như ý, trải qua cuộc sống vợ chồng hòa hợp. Ta chọn ngươi, để ngươi gả cho Yến Kỳ Hiên đã có người trong lòng, đối với ngươi là có chút không công bằng. Nhưng trên đời không có chuyện tuyệt đối công bằng. Nếu như ngươi không gả cho Yến Kỳ Hiên, cũng sẽ gả cho Yến Kỳ Ca làm trắc phi. Ta nghĩ, chính thê so với làm thiếp thì tốt hơn. Ngươi nói có đúng hay không?” Trắc phi nói cho hay thì cũng được lên ngọc điệp, xem như là người hoàng thất. Nhưng nói cho cùng cũng chỉ là thiếp thất.

Mai nhi ngạc nhiên: “Cái này, ngươi làm sao mà biết? Điều này sao có thể?”

Giang Lâm lắc đầu: “Ta không tin.” Nàng không tin cha của nàng, sẽ để cho nàng đi làm thiếp của người khác. Nhưng mà Ôn Uyển, cũng không có khả năng không duyên cớ nói những lời này.

Ôn Uyển cười nói: “Năm đó thời điểm ta chọn ngươi cũng không biết còn có một đoạn nhân quả như vậy. Cái này về sau trong lúc vô tình ta biết được. Thế tử phi nếu không tin. Có thể đi hỏi lệnh tôn. Năm đó, phụ thân ngươi là phe phái của Triệu Vương. Triệu Vương tức giận Chung gia. Nam An thế tử phi gần như là trống rỗng. Nam An thế tử cố ý chọn ngươi làm Trắc Phi, lúc ấy còn hứa hẹn với phụ thân ngươi lấy ngươi không bao lâu sẽ thăng ngươi làm chính phi. Ta tuy ích kỷ chọn ngươi. Nhưng mà cũng bởi vì ta ích kỷ, mới bảo toàn được cả nhà ngươi. Nếu không phải vì ngươi gả vào Thuần Vương phủ, phụ thân ngươi năm đó cũng không có khả năng chỉ bị bãi quan. Ngươi phải biết, những người đi theo Triệu Vương không có mấy người bình yên thoát được. Tuy Yến Kỳ Hiên không có tài danh như Yến Kỳ Ca, nhưng ta có thể nói, nhân phẩm của Yến Kỳ Hiên so với Nam An thế tử tốt hơn gấp mười lần. Đã không có gia tộc hậu thuẫn, ở Nam An Quận Vương phủ chỉ như lục bình, mà ngay cả thân là chính thê cũng vậy. Chung thị có thể tại vị ra đi, ngươi gả đi cũng có thể đồng dạng tại vị ra đi. Nếu gả cho Yến Kỳ Ca, cuộc sống của ngươi bây giờ là dạng gì ngươi có thể tự mình tưởng tượng được.” Ở cổ đại, cho dù manh hôn ách giá. Muốn gả cho một trượng phu hợp ý, vợ chồng ân ân ái ái đến răng long đầu bạc, chuyện đó chẳng khác gì với trúng xổ số ở hiện đại. Nàng là trượng hợp đặc biêt, Yến Kỳ Hiên không phù hợp. Nhưng đối với Giang Lâm mà nói, cũng là một nơi chốn không tệ. Đây là vận mệnh của nữ nhân thời đại này.

Mặt Giang Lâm lúc đỏ lúc trắng, trong mắt có sợ hãi, lại có thanh tỉnh, dù sao cảm xúc rất phức tạp.

Ôn Uyển có chút nghi hoặc.

Mai nhi thì trực tiếp hỏi: “Ôn Uyển, ngươi làm sao mà biết, Nam An thế tử muốn nạp Giang Lâm là Trắc phi? Điều này làm sao năm đó một chút tiếng gió đều không có.”

Ôn Uyển nhàn nhạt nói: “Ta tất nhiên có cách biết được. Nhưng mà, tin tức không có sai.” Cách nhận được tin tức liên quan đến bí mật, Ôn Uyển không thể nào nói ra được.

Giang Lâm để cho mình sau khi khôi phục bình thường, kéo ra một dáng tươi cười: “Quận chúa, kỳ thật ta đối với mẫu phi nói cũng không hoàn toàn tin tưởng. Nhưng mà, cảm ơn Quận chúa đã giải thích cho ta. Nếu không,ta còn không biết, trong này còn có nhiều chuyện như vậy.” Nếu như đã nói ra miệng, nói ra ngoài không khác gì bát nước đã hắt đi. Nói xin lỗi cũng vô dụng, cứ dứt khoát như vậy đi.

Ôn Uyển đem nghi hoặc trong lòng áp xuống: “Không có gì là không thể thừa nhận. Ta đã làm, ta tất nhiên sẽ nhận. Nếu như ngươi đối với ta trong lòng có oán hận, ta cũng nhận lấy. Nếu không phải ta, ngươi cũng sẽ không bị cuốn vào vòng xoáy phủ Thuần Vương này. Chỉ là trên đời này mọi chuyện không thể nào như ý người được.”

Giang Lâm vẫn có lý trí, chỉ là vừa mới thanh tỉnh quá lộ ra ngoài rồi. Lúc này khôi phục bình tĩnh, liền nhớ lại sự tình lần trước, nàng cảm thấy sự tình lần trước quả thật quá thuận lợi, đằng sau có người giúp đỡ: “Quận chúa, ta muốn hỏi. Chuyện lần trước là người ra mặt giúp đỡ thế tử?”

Ôn Uyển gật đầu: “Đúng vậy, chuyện này ta có cầu tình với cậu hoàng đế. Ta cùng Yến Kỳ Hiên, cũng là bằng hữu một năm. Ta sẽ không ngồi nhìn mặc kệ.”

Giang Lâm cố lấy dũng khí nói: “Đêm hôm đó, người đi gặp Yến Kỳ Hiên.” Ngày đó, nàng cảm giác, cảm thấy kỳ quái. Tuy lúc ấy nàng cảm thấy không bình thường, nhưng mà điều tra ra thì lại không có gì bất thường. Cộng thêm lời Thuần Vương phi nói nên nàng nhận định đêm hôm đó Ôn Uyển đi gặp Yến Kỳ Hiên. Nếu như vậy, Ôn Uyển cũng không tính là quá máu lạnh. So với nàng nghĩ còn tốt hơn nhiều. Nhưng trong lòng lại có nồng đậm chua xót. Cái cảm giác phức tạp này, làm cho nàng không biết làm sao.

Ôn Uyển kinh ngạc liếc nhìn Giang Lâm, không nghĩ tới Giang Lâm lại nhạy cảm như vậy: “Không có. Năm đó ta bị câm, khi đó ta không thể mở miệng nói chuyện, đều là thiếp thân tỳ nữ bên cạnh dùng phúc ngữ nói. Đêm hôm đó đi vào vương phủ gặp hắn là tùy tùng của ta. Nam nữ hữu biệt, ta không có khả năng đi gặp Yến Kỳ Hiên.”

Trong nội tâm Giang Lâm có chút chua xót, lại thở dài một hơi: “Quận chúa, ta không rõ? Vì sao ngươi không nói cho thế tử biết người là Phất Khê công tử. Nếu như người nói, chuyện có lẽ không phải như vậy.” Nàng thấy Ôn Uyển hạnh phúc như vậy, thế tử vẫn nhớ lại quá khứ, thần sắc vẫn bi thương. Nàng cảm thấy đau lòng cho thế tử, cũng vì hành vi Ôn Uyển giống như đã quên hết quá khứ mà có chút, ừ, nói không rõ cảm giác gì.

Ôn Uyển nở nụ cười: “ Làm sao ngươi biết ta không có nói với hắn. Năm đó ta đã nói với hắn ta là Phất Khê, là chính bản thân hắn không tin. Hơn nữa ta là người thích sạch sẽ đấy, trượng phu của ta, chỉ có thể có một mình ta. Yến Kỳ Hiên đã vi phạm nguyên tắc của ta, còn cho rằng ta vẫn luôn lừa gạt hắn. Các ngươi có lẽ cảm thấy ta nhẫn tâm, vô tình, tàn nhẫn, cho nên sẽ vì Yến Kỳ Hiên mà bênh vực kẻ yếu. Ta có thể hiểu được. Nhưng mà đây là điểm mấu chốt của ta, ai cũng không thể vi phạm. Ta hôm nay nói cho ngươi biết, là ta không thẹn với lương tâm. Chuyện gì nên giúp nên làm, ta đều hết sức. Nhưng mà vượt qua điểm mấu chốt, vậy thì đừng có trách ta vô tình.” Bất kể là ai, dám vượt qua điểm mấu chốt của nàng, đều chịu đối đãi giống nhau.

Giang Lâm kinh ngạc.

Mai nhi cười hòa hoãn không khí: “Ngươi nha , đều bị người ta nói thành người đàn bà đánh đá cũng không biết thu liễm một ít. Thiệt là.”

Ôn Uyển sau khi uống một ngụm trà, tiếp tục nói: “Người khác ta không xen vào, nhưng mà trượng phu của ta chỉ có thể có một mình ta. Dựa vào cái gì nam nhân muốn nữ nhân vì bọn hắn thủ thân như ngọc. Mà nữ nhân chỉ có thể trơ mắt nhìn trượng phu của mình trái ôm phải ấp.” Ôn Uyển thấy bộ dáng Giang Lâm ngây ngẩn thì cười nói: “Làm cho các ngươi sợ rồi. Đây là cách nghĩ chân thật nhất của ta. Có thể có chút kinh thế hãi tục, nhưng ta nghĩ như vậy đấy, cũng làm như thế đấy. Ta tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ chồng của ta có những nữ nhân khác. Nếu không, tự gánh lấy hậu quả….” Người ngoài thì không thể nói lời này. Ừ, đối với Bạch Thế Niên thì có thể nói.

Mai Nhi thì mỉm cười thản nhiên. Cũng chỉ có Ôn Uyển dám nói ra lời như vậy thôi. Đổi lại là nàng, đổi thành những nữ tử bình thường khác, ai dám. Không có ý định gả đi ra ngoài rồi hả? Cho dù lập gia đình, có ý nghĩ như vậy, cũng sẽ trôi qua rất gian khổ.

Trong nội tâm Giang Lâm không rõ tư vị gì. Nữ nhân nào không hi vọng cả đời một đôi người chứ. Đáng tiếc…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui