Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Trong Thuần Vương phủ, Giang Lâm từ sau khi trở về từ phủ Quận chúa, sắc mặt vẫn có chút hoảng hốt. Nha hoàn hồi môn bên người, là tâm phúc cùng lớn lên với nàng. Cho nên, đối với mọi chuyện của Giang Lâm đều rõ ràng minh bạch: “Thế tử phi, lão gia không có quá đáng như Quận chúa nói đâu. Quận chúa, nàng chỉ vì muốn chối bỏ trách nhiệm của mình thôi.”

Giang Lâm cười rất bi thương: “Chối bỏ trách nhiệm gì? Nàng tôn trọng ta mới nói cho ta biết đấy. Lấy thân phận cùng địa vị của Ôn Uyển Quận chúa, thì khinh thường nói láo như vậy.”

Nha hoàn thấy Giang Lâm bi thương như vậy: “Thế tử phi, kỳ thật Nam An thế tử cũng rất tốt. Tuy thế tử không tệ, nhưng mà Nam An thế tử cũng không kém đâu.”

Giang Lâm cười trào phúng: “Ngươi đi xuống đi, ta không sao.” Làm sao có thể không sao ? Nàng thiếu chút nữa đã trở thành tiểu thiếp của người ta rồi. Nếu không phải Ôn Uyển nói ra, nàng vẫn một mực bị vây ở bên trong sương mù. nàng vẫn cho là cha nàng thương yêu nàng, lại không nghĩ rằng, thiếu chút nữa sẽ đem nàng bán đi.

Mai nhi đối với La Thủ Huân uống say, đã tập mãi thành quen rồi. Cho nên, trong xe ngựa nhẹ nhàng đơn giản dàn xếp tốt rồi. Nhưng khi nhìn La Thủ Huân, nghĩ đến lời Ôn Uyển nói. Trong mắt Mai nhi chứa chút cô đơn, ai nguyện ý đem trượng phu của mình chia cho những nữ nhân khác. Nhưng mà, nàng không có lực lượng như Ôn Uyển, đối mặt với trượng phu cũng không có tin tưởng như vậy. Chuyện duy nhất nàng có thể làm là, đem tim của mình bảo vệ thật tốt. Như vậy, cũng có thể bình tĩnh mà trải qua cuộc sống hàng ngày.

Khi Bạch Thế Niên tỉnh lại, thấy Ôn UYển như một con sóc nhỏ uốn người trong ngực hắn. Bạch Thế Niên vỗ vỗ đầu, không nghĩ tới Ôn Uyển mát xa lại hữu dụng như vậy, trước kia uống rượu quá nhiều sau khi tỉnh lại, đầu vô cùng đau nhức. Hiện tại lại không có đau. Còn có, bây giờ giấc ngủ của hắn càng lúc càng tốt. Một giấc là ngủ tới hừng sáng, lại không có mộng mị, thật tốt.

Lúc Bạch Thế Niên xoay người, Ôn Uyển cũng tỉnh lại. Nhìn bên ngoài tối đen. Mơ mơ màng màng hỏi: “Trời đã sáng sao?” Ôn Uyển quên là đang ngủ trưa.

Bạch Thế Niên không nghĩ tới vợ hắn còn có thời điểm đáng yêu như vậy. Liền hôn lên trán Ôn Uyển một cái: “Không có đâu, vẫn là nửa đêm, tiếp tục ngủ đi!”

Ôn Uyển cho rằng thật sự là nửa đêm, liền ah xong một tiếng thì tìm một tư thế thoải mái dễ chịu, tiếp tục ngủ.

Bạch Thế Niên cười không thể ngừng. Vợ hắn còn có lúc đáng yêu như thế, thật là để cho hắn lại phát hiện một mặt khác của Ôn Uyển.

Lúc Ôn Uyển tỉnh lại, đã là đêm đen rồi.Ôn Uyển bị đói tỉnh. Đói bụng đến thoáng chốc ngẩn ngơ. Mới phát hiện mình bị gạt. Lúc ấy đã đánh Bạch Thế Niên một trận. Tất nhiên, cái gọi là đánh này đơn giản chỉ là gãi ngứa cho Bạch Thế Niên.

Ôn Uyển oán giận nói: “Khốn kiếp.”

Bạch Thế Niên thấy bộ dáng Ôn Uyển hổn hển liền ôm Ôn Uyển, cười ha ha không ngừng. Ôn Uyển thấy hắn còn cười, lại đánh. Hai người náo đủ rồi, mới đứng dậy dùng bữa tối.

Lúc rửa mặt, Ôn Uyển nhìn mình tinh thần sáng láng trong gương, liền nở nụ cười: “Bây giờ giấc ngủ của ta so với trước kia tốt hơn rất nhiều.” Trước kia có chút gió thổi cỏ lay, là có thể đánh thức nàng. Ngủ đến cực hạn tuyệt đối thức tỉnh. Không nghĩ tới, bây giờ còn có thể ngủ đến không biết thời gian rồi. Đây là một hiện tượng tốt.

Hạ Dao lấy một cây sóc trâm vàng đính chân châu cho Ôn Uyển cài lên: “Khí sắc của Quận chúa bây giờ càng ngày càng tốt rồi.” Ôn Uyển bây giờ càng ngày càng tươi đẹp hơn.

Ôn Uyển nở nụ cười: ” Ta hôm này đã ổn định rồi. Chung thân đại sự của ngươi và Hạ Ảnh còn không có đây này!”

Hạ Ảnh nói thẳng: “Quận chúa, ta cả đời không lấy chồng đâu. Người không cần quan tâm đến ta.” Nàng cả đời này luôn ở bên cạnh hầu hạ Ôn Uyển rồi. Chuyện lập gia đình, coi như thôi đi.

Hạ Dao không nghĩ tới Hạ Ảnh lại cướp mất lời nàng muốn nói, vì vậy nàng thay đổi lời nói: “Quận chúa, ta như vậy rất tốt. Đợi sau khi người có hài tử, ta sẽ đem bản lĩnh cả đời dạy bảo cho hắn.”

Được, ngươi muốn dạy. Ta còn không muốn để cho nó học đâu. Ôn Uyển gấp gáp nói: “Con gái không được. Nhi tử thì tùy ngươi giày vò như thế nào cũng được” Nàng mới không đành lòng nhìn con gái phải chịu khổ như vậy. Về phần nhi tử, cha của hắn là tướng quân, cái này cũng phải truyền chức vị, bình thường đều là phụ thừa tử nghiệp. Cho nên học võ là nhất định phải học.

Hạ Dao gật đầu nói: “Tốt.”

Lúc Bạch Thế Niên tiến vào, thấy sóc trâm trên đầu Ôn Uyển thì cười nói: “Vợ, cái sóc trâm này thật xứng với nàng. Nàng không biết đâu, lúc nàng ngủ đặc biệt giống sóc.”

Ôn Uyển dùng đôi tay trắng nõn đập Bạch Thế Niên một cái: “Chàng mới là sóc đấy!”

bạch Thế Niên cười vui vẻ nói: “Trước kia ông cha đều nói, đánh là yêu mắng là thương,không đánh không mắng là không yêu. Có thể được vợ đánh mắng, đây tuyệt đối là phúc phận.”

Ôn Uyển bị hắn da mặt dày trêu đùa khiến cho cười, đánh không nổi nữa. Bạch Thế Niên vui vẻ còn Thích Tuyền thì suy sụp rồi.

Thích Tuyền biết được tin tức Ôn Uyển là Phất Khê công tử, thoáng chốc suy sụp. Ông ta vốn nghĩ đủ mọi biện pháp, thoáng chóc tan thành mây khói rồi. Mọi kế hoạch định ra toàn bộ đều hủy bỏ.

Phụ tá có chút không nỡ: “Nguyên soái, lại nói. Cũng là Bạch Thế Niên bội bạc. Nếu lúc trước hắn nói cho nguyên soái biết, phu nhân hắn là Ôn Uyển Quận chúa, nguyên soái cũng sẽ không đem tiểu thư gả cho hắn. Bây giờ, cưới Ôn Uyển Quận chúa, lại làm cho tiểu thư thủ hoạt quả(* sống một mình thờ chồng chết). Còn liên tiếp đánh vào thể diện của nguyên soái. Nguyên soái, không thể dễ dàng tha cho Bạch Thế Niên.”

Thích Tuyền lắc đầu: “Được rồi. Nếu như chỉ là Ôn Uyển Quận chúa, ta còn có quyết định này. Nhưng mà Ôn Uyển Quận chúa lại là Phất Khê công tử, ngươi xem. Nữ nhân này đến cùng là ẩn giấu sâu bao nhiêu ta không biết. Nhưng mà ta biết rõ, người như vậy thật sự không thể trêu chọc. Không nên nhìn thấy bộ dạng ôn ôn hòa hòa, một mực không tranh quyền thế, tâm địa Bồ Tát kia. Nếu thật sự xúc phạm nghịch lân của nàng, nàng có thể làm cho ngươi tàn thành mây khói. Nếu Bạch Thế Niên có cái gì ngoài ý muốn, Thích gia chúng ta, coi như chấm hết.”

Phụ tá lắc đầu: “Nguyên soái đánh gia cao Ôn Uyển Quận chúa rồi.”

Trên mặt Thích Tuyền lộ vẻ tươi cười ảm đạm: “Người đánh giá thấp Ôn Uyển Quận chúa hôm nay cũng đã trên đường đi xuống hoàng tuyền cả. Nếu như mặt khác thì có thể cho là hư danh. Nhưng Phất Khê công tử, mười một tuổi đã có thể dùng một tay kỳ nghệ danh dương thiên hạ. Người như vậy, ai dám xem nhẹ. Ngươi cho rằng có thể từ một nữ tử bị Bình gia vứt bỏ, đến bây giờ có địa vị dưới một người trên vạn người, là dựa vào vận khí sao? Nàng dựa vào không phải là vận khí, là mưu lược, không người nào địch được mưu lược. Cùng người như vậy đối nghịch, thật là đáng sợ. Coi như là bị buộc gả, nhưng đã gả đi, chính là người của Bạch gia. Là trượng phu của Quận chúa. Bạch Thế Niên có chuyện gì xảy ra, lấy bản tính Ôn Uyển Quận chúa, nhất định sẽ trả thù Thích gia. Thích gia một khi bị Ôn Uyển Quận chúa nhìn vào, nhất định là chấm hết.” Một Quận chúa có tài phú kếch sù không đáng sợ, đáng sợ nhất chính là một người đa mưu túc trí. Trước kia hắn cho rằng Ôn Uyển có thể có hôm nay, ngoại trừ biết kiếm tiền. Hơn nữa là biết nói hay khoe tài nịnh nọt với hoàng đế. Không chỉ hắn nghĩ như vậy, rất nhiều người không rõ chân tướng đều nghĩ như vậy. Đối với mọi người thì làm buôn bán đều là tiện nghiệp, nên căn bản là xem thường. Ở đâu còn có thể đi nghiên cứu đúng sai lợi hại. Cho dù biết rõ lợi hại, trên mặt cũng không thừa nhận. Nếu không phải Ôn Uyển có danh hiệu tài nữ giữ thể diện cho nàng, thì đã bị nước bọt dìm chết. Nhưng mà hôm nay không giống với lúc trước. Phất Khê công tử sở dĩ nổi danh, là bởi vì mưu kế của hắn. Một người am hiểu mưu tính lòng dạ thâm sâu, đối với tất cả mọi người mà nói. Đó là đụng cũng không thể đụng. Trừ phi cho rằng mình là miếng sắt không phải trứng gà, nên không sợ đá tảng.

Phụ tá vốn là còn muốn nói nữa. Nhưng mà trước đủ loại truyền kỳ của Ôn Uyển Quận chúa, cuối cùng vẫn đem tất cả lời muốn nói nuốt trở về.

Trương nghĩa cũng đồng dạng nhận được tin tức. Lúc ấy liền ngây ngốc. Thị vệ bên người nói: “Tướng quân những người này ngưỡng mộ Phất Khê công tử nhất. Thậm chí còn cho rằng, nếu Phất Khê công tử không mất sớm, nhất định có thể trở thành người sánh vai cùng hắn. Không nghĩ tới, thật không nghĩ tới. Tướng quân chờ đợi đúng là có giá trị, là phúc khí của tướng quân ah!” Cái này đúng là có bao nhiêu phúc khí chứ ? Nữ tử mình một mực chờ đợi là nương tử của mình (tiểu hồ ly), thiếu niên một mực thưởng thức, một nữ nhân kính trọng, tất cả đều là một người. Vậy thì tương đương với một chốc cưới ba ah! Cái này lấy một người chẳng khác gì được ba người rồi. Là mua bán có nhiều lợi nhất. Cái này không nạp thiếp cũng trở thành có ah!

Trương phu nhân ngạc nhiên xong, ngược lại cười khổ. Ôn Uyển Quận chúa còn là người sao? Không phải người, người sao có thể làm được một bước này. Làm không được đâu. Cũng khó trách có thể có địa vị hôm nay, bởi vì nàng không phải là phàm nhân.

Ôn Uyển đợi Bạch Thế Niên đi khỏi đây liền nói với Hạ Dao: “Ngày hôm qua ngươi có phát hiện không, Thuần Thế tử phi Giang Lâm có chút không bình thường. Ta cảm thấy có chút quái dị.”

Hạ Dao cười nói: “Có quái dị thì như thế nào? Hôm nay nàng đã là Thế tử phi phủ Thuần Vương, phía dưới có con trai có con gái. Một chút chuyện trần chi ma lạn (chuyện mập mờ đen tối), cần gì đi truy cứu.”

Ôn Uyển mắt sáng ngời, nàng biết rõ vấn đề ở chỗ nào. Nhưng mà, cũng lập tực buông xuống. Ai mà không có thời điểm thanh xuân nảy mầm đây! Khụ, xã hội này, quá biến thái rồi.

Vốn là sau khi thành thân, phải cùng các vị trưởng bối gặp mặt. Tục ngữ nói nhận thân. Bởi vì Ôn Uyển không có ở trong phủ tướng quân, thiếp mời của những người kia cũng không có khả năng đưa đến phủ Quận chúa. Ôn Uyển chiếm được tiện nghi từ thân phận, những người kia cũng không dám làm quá. Tất cả thân thích, đều là do Bạch Thế Niên tự mình đi xã giao. Ôn Uyển chỉ cần vung tay làm chưởng quầy tốt là được rồi. Không nói chuyện tình trong phủ tướng quân đều bỏ qua. Ngay cả buôn bán trên danh nghĩa của mình, nàng cũng không có động chạm qua. Chỉ toàn tâm toàn ý dưỡng thân thể.

Bây giờ Ôn Uyển đang uống thuốc bổ mà Hạ Dao nói mãi. Mau tranh thủ thời gian mang thai. Khụ, Ôn Uyển sờ lên bụng, đoán chừng tháng này không có hi vọng rồi. Tháng sau nhất định cố gắng mới được.

Ôn Uyển ngẫm lại cũng gần nửa tháng không có tiến cung, nên sai Hạ Dao đi xuống chuẩn bị, nàng muốn vào cung thăm hoàng đế. Đương nhiên, mục đích chủ yếu, là xin Hoàng đế cho Bạch Thế Niên thêm ngày nghỉ. Mỗi ngày đều bận rộn như vậy, tinh lực đều phân tán rồi. Tâm tình không thể buông lỏng, làm sao có thể hoài thai được.

Hoàng đế nhìn Ôn Uyển cười nói: “Không nghĩ tới, thời gian không bao lâu, Uyển nhi lại mập lên nhiều như vậy. Mập thoạt nhìn rất tốt.” Lúc này mới nửa tháng không gặp, đã mập không ít. Thành hôn thật tốt.

Ôn Uyển nghe xong lời này liền mặt ủ mày chau. Nàng mới không cần béo đâu, mảnh mai mới được xem là tốt. Ai không thích làm mỹ nhân xinh đẹp cho người yêu nhìn. Tuy Bạch Thế Niên đáng tin. Nhưng nếu mình thành người xấu xí thì hậu hoạn rất lớn. Nhất định phải ngăn chặn vấn đề này. Nhưng mà, bây giờ Ôn Uyển không có suy nghĩ giảm béo. Phải dưỡng tốt thân thể, mới có bảo bảo nha!

Ôn Uyển biểu thị cùng hoàng đế, chờ sang năm sẽ giống như những năm qua, cho nàng đi thôn trang tránh đông. Về phần Bạch Thế Niên, cũng cùng đi. Ôn Uyển rất trực tiếp nói: “Ở chỗ này, mỗi ngày việc lớn việc nhỏ, căn bản là không có bao nhiêu thời gian chính thức ở chung. Con muốn cùng Bạch Thế Niên đi thôn trang, cũng coi như cho hai người có một ngày nghỉ ngơi. Thời gian nghỉ kết hôn.”

Hoàng đế cười nói: “Nha đầu này, con thật không biết e lệ. Cậu đã cho phương tiện lớn nhất rồi. Bạch Thế Niên trừ xử lý một ít việc nhỏ, cơ bản thời gian đều ở cùng con. Nhưng mà con cảm thấy thôn trang tốt nhất, vậy thì đi nha! Đến cuối tháng giêng trở về là được.” Hoàng đế ngay cả sự việc biên quan cần giải quyết đều không có cẩn thận hỏi Bạch Thế Niên. Chính là muốn để cho Bạch Thế Niên rút càng nhiều thời gian ở cùng Ôn Uyển.

Ôn Uyển được hoàng đế cho phép thì quay trở về. Ôn Uyển không biết là, Ha Dao đã ngầm theo sát hoàng đế nói vài câu. Ý là muốn dùng mật pháp, để cho Ôn Uyển thụ thai, hơn nữa tận lực cam đoan phải sinh nhi tử. Như vậy nửa đời sau của Quận chúa mới chân chính có chỗ dựa vào. Con gái mặc dù tốt, nhưng không phải trụ cột gia đình trụ cột quốc gia. Trước có nhi tử, con gái về sau lại sinh. Vạn nhất một tháng này không có mang thai, đợi tướng quân trở về, ai biết là ngày tháng năm nào. Hơn nữa, sinh ra con gái về sau ai chèo chống môn hộ. Cho nên, lần này phải sinh nhi tử. Hạ Dao biết là trong cung đình từng có bí pháp, có thể tăng xác suất sinh nhi tử. Tình huống của Ôn Uyển là không có cách nào khác.

Hoàng đế nghĩ cũng không có nghĩ qua, liền đáp ứng thỉnh cầu của Hạ Dao. Hạ Dao đối với thái độ của hoàng đế rất hài lòng. Không có phí công Quận chúa lấy tuổi thọ của mình để cứu hoàng đế. Quận chúa nghĩ đúng, chỉ cần có Hoàng Thượng, Quận chúa không có bất kỳ khó khăn khổ cực nào. Phòng bị chính là tương lai thôi.

Ôn Uyển cùng hoàng đế ăn trưa xong, liền trở về phủ đệ. Bạch Thế Niên bởi vì trước đó đã nhận được tin tức, nên đến giờ còn không có trở lại.

Ôn Uyển trở lại trong phủ đệ không lâu. Vuốt vuốt bụng với vẻ mặt đau khổ. Hạ Dao đành cho người đi làm chút ít đồ bổ dưỡng cho Ôn Uyển ăn.

Lúc Bạch Thế Niên trở lại, đã nhìn thấy Ôn Uyển tựa trên ghế, mặt rầu rĩ không vui: “Làm sao vậy? Có phải là Hoàng Thượng đã nói gì làm cho nàng không vui rồi hả?”

Ôn Uyển ôm Bạch Thế Niên, rầu rĩ không nói lời nào. Bạch Thế Niên vuốt đầu Ôn UYển: “Làm sao, đến cùng là xảy ra chuyện gì?” Nếu nói Hoàng đế răn dạy cũng giống như không phải. Tình cảm của Ôn Uyển và Hoàng đế như vậy, hoàng đế cũng sẽ không trách cứ răn dạy Ôn UYển.

Ôn Uyển qua rất lâu rồi mới lầm bầm nói: “Bụng ta khó chịu.”

Bạch Thế Niên thoáng chốc không có phản ứng kịp, tưởng là nguyệt sự của Ôn Uyển tới: “Thân thể không thoải mái mà còn ở bên ngoài. Đừng để lại bị cảm lạnh nữa, nhanh đi về nằm. Nàng cũng thiệt là, làm sao một chút cũng không biết quý trọng thân thể vậy.” Thấy Ôn Uyển bất động, muốn kéo nàng nhưng kéo cũng không nhúc nhích.

Ôn Uyển rất là ảo não nói: “Còn không có đâu, chỉ là trước khi nguyệt sự tới thì bụng trướng khó chịu.”

Bạch Thế Niên đối với thái độ của Ôn Uyển, có chút buồn bực: “Làm sao vậy?” Không nên vì cái này rầu rĩ không vui a!

Ôn Uyển thất vọng vì không có mang thai. Chỉ còn một tháng cuối cùng thôi, cũng không biết có thể mang thai hay không, nhưng mà lời này, lại không thể nói cùng Bạch Thế Niên. Tránh cho Bạch Thế Niên có áy náy.

Hai ngày sau, nguyệt sự của Ôn Uyển kiên trì mà tới. Tuy Ôn Uyển đã có chuẩn bị, nhưng vẫn khó tránh khỏi tiếc nuối. Cho nên, phải nghĩ cách tháng giêng đi đến Ôn tuyền sơn trang trải qua cuộc sống của hai người, càng sớm càng tốt. Không nên để một tháng cuối cùng trở thành vô dụng. Có cục cưng mới tốt, mười năm trôi qua sẽ nhanh hơn. Nếu không có cục cưng ở cùng, Ôn Uyển chỉ cần nghĩ đến, thì tim lại co rút vô cùng đau đớn.

Bạch Thế Niên lo lắng Ôn Uyển lại đau bụng. Nhưng thấy Ôn Uyển bình thường, không đau nhức. Có chút kỳ quái hỏi: “Vì sao lần này không đau ?”

Ôn Uyển không có để ý đến hắn: “Không nghe chàng nói nữa, lần trước là vì cảm lạnh.Lần này không có bị cảm lanh dĩ nhiên là tốt rồi. Chàng có chuyện gì bề bộn thì đi đi. Sắp sang năm mới rồi, chàng có nhiều việc đúng không ?”

Bạch Thế Niên khẽ cắn mũi Ôn Uyển nói: “Trời sập xuống, cũng không có quan trọng bằng vợ.”

Tim của Ôn Uyển liền mềm xuống một chút.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui