Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Diệp Tuần vui vẻ nói :”Điều mà một nữ tử cao ngạo lạnh lùng như vậy mong muốn sao có thể so với mong muốn của những cô gái bình thường khác. Nếu không thể so
với một cô gái bình thường, tính tình đương nhiên cũng không phải là
người bình thường có thể hiểu được .”

Bạch Thế Niên không hiểu lời này là có ý gì?

Diệp Tuần cười đến vô cùng giống hồ ly “Ngươi là người trong nên cuộc không
biết, nhưng người ngoài cuộc là ta đây lại hiểu được. Nếu như ngươi đứng ở lập trường của ta mà suy nghĩ, ngươi sẽ hiểu. Nàng đối với ngươi tốt, là bởi vì nàng đối với ngươi có điều muốn đòi hỏi, nếu như không có
điều muốn đòi hỏi, nàng đối với ngươi đương nhiên là trưng ra một bộ mặt lạnh lùng. Người tiên hoàng bỏ ra tâm huyết lớn như vậy để dạy dỗ, sao
có thể là người đơn giản? Tướng quân, ngươi cao hứng quá sớm. Sau này
cũng chỉ có ngươi bị thiệt thòi.” Bạch Thế Niên không hiểu được: “Có đòi hỏi ở ta, đòi hỏi gì ở ta chứ? Không thể nào. . . . . .” Bạch
Thế Niên thật đúng là nghĩ không ra Ôn Uyển muốn đòi hỏi việc gì ở mình. Lấy địa vị hôm nay của Ôn Uyển, quyền thế tài phú cái gì mà không có.
Nàng còn cần đòi hỏi ở hắn điều gì?

Diệp Tuần bận rộn an ủi “Cầu
cái gì thì ta là không biết. Nhưng ta biết, nữ nhân như vậy rất thích
hợp để làm chủ mẫu. Nhưng nếu như muốn nhận được trái tim của nàng, cũng muôn vàn khó khăn giống như lên trời. Nhưng mà hồi báo cũng sẽ lớn
giống như vậy, nếu như ngươi có thể có được trái tim của nàng, nàng sẽ
đối với ngươi toàn tâm toàn ý. Sau này Bạch gia các ngươi sẽ được thịnh
vượng . Ngươi cũng sẽ có người kế nghiệp.” Hắn không muốn châm ngòi
khích bác ly gián, về sau mà bị Bạch thế Niên bán đứng. Phá hư tính toán của Ôn Uyển, đến lúc đó Ôn Uyển sẽ chỉnh chết hắn. Ở trong lòng Diệp
Tuần, Ôn Uyển cũng là sự tồn tại kinh khủng.

Bạch Thế Niên đang
một mực suy nghĩ rốt cuộc việc Ôn Uyển đòi hỏi ở hắn là cái gì. Bạch Thế Niên đột nhiên nhớ tới nguyện vọng của Ôn Uyển , chỉ muốn có một gia
đình, cùng lão công và hài tử trải qua ngày tháng ấm áp vui vẻ. Điều Ôn
Uyển muốn có lẽ là cái này . Nhưng cái nguyện vọng này, tạm thời không
thể nào thực hiện .

Bạch Thế Niên nghĩ tới đoạn thời gian Ôn Uyển đối với hắn ôn nhu cùng săn sóc, tích tụ trong lòng dường như cũng tản
đi không ít. Ôn Uyển trải qua quá nhiều đau khổ, sau đó bị mấy phen sinh tử, tính tình đã trở nên nhạy cảm mà yếu ớt. Sau này hằng năm lại bị
vây ở địa vị cao, thấy nhiều việc ngươi lừa ta gạt, tính toán lẫn nhau.
Đối với người khác đương nhiên hình thành long phòng bị và không tín
nhiệm. Tính ra mà nói, Ôn Uyển coi như tốt rồi. Mặc dù có không ít
khuyết điểm, nhưng mà so sánh với Đại công chúa thì nàng tốt hơn rất
nhiều. Một chút không như ý, là đưa tất cả mọi người Tào gia vào ngục
giam.

Bạch thế Niên rất có tinh thần tự sướng. Hơn nữa lúc trước
Ôn Uyển cũng đã nói tính tình nàng không tốt. Hắn làm trượng phu cũng
phải nhượng bộ nàng nha. Nghĩ như vậy, sự khó chịu tồn tại lúc trước
cũng hoàn toàn tiêu tán.

Ở Ôn Tuyền thôn trang, Ôn Uyển đang chuẩn bị đi ngủ.

Hạ Dao được Võ Tinh đưa tin tức tới, nói Yến Kỳ Hiên đang ở bên ngoài thôn trang, muốn vào gặp Ôn Uyển. Sắc mặt Hạ Dao thoáng cái âm trầm. Trong
lòng nàng không ngừng mắng Yến Kỳ Hiên chính là tên ngu ngốc. Hạ Dao rất tức giận, hận không được đánh Yến Kỳ Hiên hai mươi đại bản trước. Hắn
cho rằng hắn là ai? Lại dám chạy đến thôn trang muốn gặp Quận chúa. Có
phải là muốn cho trên lưng Quận chúa đeo cái danh tiếng tư tình một nam
nhân khác hay không? Lúc đầu Hạ Dao không muốn để cho Ôn Uyển biết. Bởi
vì Ôn Uyển vẫn luôn chìu theo Yến Kỳ Hiên. Nhưng mà Hạ Dao suy nghĩ hồi
lâu, cho là vẫn phải để Ôn Uyển biết. Nếu không, vạn nhất không chuẩn bị cho tốt, Bạch tướng quân biết sẽ nổi giận, thật xảy ra chuyện gì Ôn
Uyển còn không lột da của các nàng sao?


Sắc mặt Hạ Dao rất ít khi biến hóa, nhưng hôm nay vừa tức vừa căm phẫn lại không biết làm sao ,mơ hồ còn có bộ dáng lo lắng, Ôn Uyển cảm thấy thật bất ngờ: “Bạch Thế
Niên phái người mang lời nhắn tới sao?” Không đúng nhé. Lấy hiểu biết
của Ôn Uyển đối với Bạch Thế Niên, khẳng định rằng hắn để ý, nhưng không bao lâu sau sẽ nguôi giận. Dù sao thời gian chung đụng có thể gọi là
đếm ngược . Về phần nói xin lỗi hoặc là làm cái gì đấy, chắc chắn hắn sẽ không làm. Nguyên nhân rất đơn giản. Bạch Thế Niên không cho là mình
sai. Dĩ nhiên, Ôn Uyển cũng không có cho là Bạch Thế Niên sai. Chỉ là
nàng không yên lòng. Tách ra mười năm, không phải là mười ngày, lại càng không phải mười tháng, mà là mười năm. Hiện tại càng hạnh phúc, trong
lòng nàng càng sợ tương lai thật sự có chuyện nàng sẽ chịu không nổi.

Nhìn Hạ Dao hai lần muốn mở miệng, Ôn Uyển không hiểu nói: “Đã xảy ra chuyện gì?” Nhìn thần sắc này của Hạ Dao, Ôn Uyển rất xác định không phải là
chuyện của Bạch Thế Niên. Bạch Thế Niên sẽ không làm chuyện gì không hợp lẽ thường, điểm này Ôn Uyển vẫn rất là tự tin.

Sắc mặt Hạ Dao
khó coi nói: “Quận chúa, thế tử gia của phủ Thuần Vương tới. Hắn ở bên
ngoài thôn trang, nói muốn gặp Quận chúa. Quận chúa, ngài muốn gặp hay
không gặp?”

Ôn Uyển ngạc nhiên: “Người nào? Ngươi nói người nào?” Đại não Ôn Uyển như căng ra, có chút không kịp phản ứng.

Hạ Dao thấy Ôn Uyển mang bộ dáng không thể tin, chút tức giận trong lòng
dường như tan thành mây khói. Trong ngày thường bất kể làm cái gì, Quận
chúa cũng mang bộ dáng ông cụ non. Có thể thấy cái vẻ mặt này của Quận
chúa, thật đúng là hiếm có: “Thế tử Yến Kỳ Hiên của phủ Thuần Vương tới, nói muốn gặp người. Quận chúa gặp hay là không gặp?”

Trong nháy
mắt Ôn Uyển khôi phục lại bình tĩnh: “Trong kinh thành xảy ra chuyện
gì?” Đang yên đang lành lại chạy đến thôn trang gặp nàng, chẳng lẽ là
Vương Phủ xảy ra đại sự gì?

Hạ Dao tức giận nói: “Khẳng định là
nghe nói người cùng Quận mã cãi nhau,lo lắng cho người, nên liền chạy
tới thôn trang , muốn an ủi Quận chúa.”

Ôn Uyển nhìn Hạ Dao một
cái, lấy cái tính tình đó của Yến Kỳ Hiên, thật sự có khả năng làm ra
chuyện này. Lập tức Ôn Uyển rất tức giận, bật thốt lên: “Đầu óc hắn bị
nước vào rồi hay sao? Hắn muốn chạy tới dỗ dành ta, hai chúng ta sẽ là
cô nam quả nữ, có phải là hắn cảm thấy cuộc sống của ta trôi qua tốt quá . Hay hắn cho là ta gần đây bị người đàm tiếu còn không đủ, muốn mang
đến thêm một cái tin tức bát quái không?” Rốt cuộc đầu óc có suy nghĩ
hay không? Vợ chồng bọn họ cãi nhau, mắc mớ gì tới hắn. Muốn cho Bạch
Thế Niên biết, vốn là chuyện trong nhà lại thành ra như vậy,cái này
không phải là lửa cháy đổ thêm dầu. Khụ, tên khốn kiếp này làm việc mà
người trưởng thành điều không làm.

Hạ Dao cũng khinh bỉ Yến Kỳ
Hiên tới cực điểm. Thật may là Quận chúa không có gả cho một người làm
việc không có đầu óc như vậy. Nếu không, còn không biết Quận chúa mệt
mỏi thành cái dạng gì.

Ôn Uyển tiếp tục chui vào trong chăn. Đầu tháng giêng, vẫn còn rất lạnh đấy.

Hạ Dao thấy bộ dáng của Ôn Uyển, vẫn cẩn thận hỏi: “Quận chúa, rốt cuộc

muốn an bài Yến Kỳ Hiên như thế nào? Người cho ta ý kiến đi. Quận chúa,
hay là ta uy hiếp đuổi hắn đi là được rồi.”

Ôn Uyển rất là im lặng nói: “Ngươi mãnh liệt đi đuổi hắn, khẳng định không xua đuổi được.”

Trong mắt Hạ Dao lóe lên vẻ tàn khốc: “Quận chúa, có muốn ta đi dạy dỗ hắn một chút không.”

Ôn Uyển liếc nàng một cái: ” Có phải là thật lâu ngươi không động gân cốt
rồi hay không, tay chân ngứa ngáy hả? Ngươi đi nói cho hắn biết, ta sẽ
không gặp hắn. Bảo hắn trở về đi. Về phần có trở về hay không, đó chính
là chuyện của hắn.”

Hạ Dao đối với việc Ôn Uyển dứt khoát như
vậy, cũng có chút bất ngờ: “Chuyện này, Quận chúa, vạn nhất hắn không
trở về. Hiện tại bên ngoài vô cùng lạnh lẽo, để hắn ở bên ngoài như vậy
cũng không phải biện pháp tốt. Vạn nhất nhiễm lạnh hoặc đói bụng, hoặc
xảy ra chuyện gì, Thuần Vương còn không tới tìm Quận chúa sao? Quận
chúa, vạn nhất không đi, có cần đưa qua cho hắn chút đồ ăn và củi đốt
hay không?”

Ôn Uyển tức giận nói: “Chết rét hắn là tốt nhất.
Những người nghèo bị lạnh chết rét là không có biện pháp nào. Hắn bị
nhiễm lạnh chết rét cũng có thể trở thành một chuyện lạ to lớn trong
thiên hạ rồi. Đừng đưa cho hắn cái gì cả, xem có thể làm cho hắn tỉnh
táo đầu óc hay không?” Nói xong, liền vùi mình vào ổ chăn ấm áp.

Yến Kỳ Hiên biết Ôn Uyển không để cho hắn vào thôn trang, lập tức có chút
không tin: “Có phải đám nô tài các ngươi căn bản không nói cho Ôn Uyển
phải không ?”

Hạ Dao nghe được hai chữ nô tài, trong mắt thoáng
hiện qua sát ý. Qua nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ còn không có ai
dám ở trước mặt nàng nói nàng là nô tài (ngay cả hoàng tử ngươi đều dám
đánh, trừ cái tên Yến Kỳ Hiên này nói chuyện không lịch sự lại không
dùng não để suy nghĩ, những người khác người nào có lá gan này ). Giọng
điệu của Hạ Dao càng thêm lạnh lùng: “Quận chúa chính miệng nói để cho
ngươi ở nơi này tỉnh táo đầu óc. Để ngươi suy nghĩ cho rõ ràng, ngươi
làm như vậy sẽ mang đến cho nàng hậu quả gì? Ngươi đã là người hai mươi
hai tuổi, không phải là đứa trẻ mười tuổi không hiểu chuyện. Người nam
tử bình thường ở cái tuổi này, đã sớm chống đỡ được môn hộ rồi. Yến Kỳ
Hiên, Quận chúa nhà chúng ta đối với ngươi đã hết lòng quan tâm giúp đỡ
rồi. Nàng không nợ ngươi bất kỳ thứ gì? Ngươi đừng gây thêm chuyện cho
nàng nữa. Nếu ngươi thật lòng quan tâm nàng, vậy thì nhanh đi về đi.”

Yến Kỳ Hiên không tin Ôn Uyển sẽ đối với hắn lạnh lùng như thế: “Ta không
tin. Ta muốn thấy Ôn Uyển. Ngươi để cho ta đi gặp nàng. Đồ khốn kiếp,
ngươi còn dám ngăn ta, ta giết ngươi.”

Hạ Dao trong cơn giận dữ,
giáng xuống một cái tát. Trên gương mặt trắng nõn của Yến Kỳ Hiên in dấu năm ngón tay, vô cùng bắt mắt.


Đám người theo Hạ Dao đi ra, thần sắc cũng như thường. Dù sao truyền kỳ Hạ Dao rất cường hãn, bọn họ đều
đã sớm nghe nói qua. Hạ Dao ngay cả công chúa hoàng tử cũng dám đánh.
Thế tử Thuần Vương phủ Yến Kỳ Hiên, đánh thì đã đánh, còn có thể thế
nào. Dù sao mọi việc có Quận chúa chống đỡ.

Người bên cạnh Yến Kỳ Hiên thấy hắn bị Hạ Dao đánh một tát này đều muốn hôn mê rồi. Đây là ăn tim gấu gan báo mà. Lại dám đánh thế tử gia nhà bọn họ. Có một người
vốn là muốn lao ra liều mạng với Hạ Dao, lại bị một người bên cạnh kéo
lại lầm bầm hai câu. Tất cả mọi người chờ phản ứng của Yến Kỳ Hiên. Thế
tử Gia muốn báo thù rửa hận, thì bọn họ chính là liều chết cũng tìm về
mặt mũi .

Yến Kỳ Hiên vuốt khuôn mặt sưng đỏ , thoáng cái như nằm mộng. Lớn như vậy, thế nhưng đây là lần đầu tiên hắn bị nữ nhân đánh
vào mặt ( dĩ vãng bị Thuần Vương khiển trách, cũng chỉ là đánh thước ).

Ánh mắt của Hạ Dao cực kỳ âm lãnh: “Yến Kỳ Hiên, có phải ngươi muốn hại
Quận chúa nhà chúng ta khiến vợ chồng nàng bất hòa hay không? Khiến cuộc sống của Quận chúa nhà chúng ta không thoải mái thì ngươi mới cao hứng. Ngươi tên khốn kiếp này, việc Quận chúa nhà chúng ta làm cho ngươi đã
đủ nhiều rồi. Năm đó vì chuyện của ngươi, ba phen sống chết cầu tiên
hoàng. Về sau khi ngươi gặp chuyện, Quận chúa cũng cầu hoàng thượng.
Ngươi muốn báo đáp Quận chúa nhà chúng ta như vậy? Nếu ngươi thức thời , thì nhanh chóng từ đây lăn trở về kinh thành đi. Ta sẽ coi như chưa
từng thấy qua người ngu ngốc như ngươi vậy.” Hạ Dao thật là hoàn toàn
khinh bỉ Ôn Uyển rồi. Còn nói Bạch thế Niên không được, thế nhưng đi
thích một tên không ra gì như vậy. Trừ đem đến phiền toái, còn có thể
làm cái gì? Thật không nghĩ tới, Quận chúa anh minh cả đời, cũng có thời điểm ánh mắt kém, hồ đồ nhìn lầm người a.

Lúc Hạ Dao trở lại, Ôn Uyển biết Yến Kỳ Hiên còn chưa đi, nhất định muốn gặp nàng, không thấy
không bỏ qua. Ôn Uyển nghe xong, rốt cục không nhịn được: “Đi nói cho
hắn biết, ta sẽ không gặp hắn . Lại để cho người đi nói cho hắn biết, ta không phải là Phất Khê, ta là Ôn Uyển. Hắn chết hay không chết, không
liên quan đến ta.” Cũng đã nói đến nước này rồi, còn muốn gặp. Gặp, gặp như thế nào?.

Yến Kỳ Hiên nghe nói thế, lập tức sắc mặt có chút
trắng bệch. Không ngờ Ôn Uyển lại tuyệt tình với hắn như vậy. Rốt cục
Yến Kỳ Hiên ý thức được một chuyện, Ôn Uyển, không phải là Phất Khê.
Phất Khê sẽ không đối với hắn như vậy .

Yến Kỳ Hiên thất hồn lạc
phách . Không phải là đã sớm biết cái kết quả này à, tại sao còn không
cam tâm? Tại sao nhất định phải nhận được kết quả tuyệt vọng như vậy,
mới nguyện ý tin tưởng?

Tôi tớ bên cạnh thấy cái bộ dáng này của
Yến Kỳ Hiên, làm sao còn dám dừng lại. Vội vàng vừa đẩy vừa đưa Yến Kỳ
Hiên vào trong xe ngựa. Đánh xe ngựa trở lại kinh thành .

Sau khi Ôn Uyển biết Yến Kỳ Hiên đã trở về, cũng không có buông lỏng một hơi,
mà là buồn bực. Nàng đúng thật là buồn bực mà . Sao ban đầu nàng lại coi trọng Yến Kỳ Hiên chứ? A, đã là nam nhân hai mươi tuổi rồi, vậy mà lại
làm việc như một hài tử ba tuổi. Không phải là hắn ngại cuộc sống của
nàng trôi qua quá tiêu dao tự tại đi. Ôn Uyển thật muốn mắng hắn bệnh
thần kinh, vợ chồng bọn họ cãi nhau, hắn tới xem náo nhiệt cái gì? Nếu
nàng để cho Yến Kỳ Hiên vào trong trang, người không biết còn tưởng rằng nàng không chịu nổi tịch mịch. Sau này Bạch thế Niên rời khỏi kinh
thành, mười năm, vậy thì mọi người sẽ lan truyền Quận chúa nàng nuôi vô
số tiểu bạch kiểm rồi. Trong lòng Ôn Uyển âm thầm mắng, tên này đúng là
cái thùng cơm khốn khiếp không hiểu chuyện không có đầu óc.

Ôn
Uyển ở trên giường lăn qua lộn lại, làm sao cũng không ngủ được. Trong
lòng suy nghĩ nếu như Bạch thế Niên biết chuyện này, sẽ nghĩ như thế nào đây! Không ngủ được thì dứt khoát đứng lên.

Ôn Uyển đứng lên, Hạ Dao tất nhiên cũng đứng lên theo. Thấy mặt Ôn Uyển có vẻ sầu lo, đoán
rằng Ôn Uyển đang lo lắng: “Quận chúa, đừng lo lắng. Tướng quân không
phải là người bụng dạ hẹp hòi. Hơn nữa người cũng không gặp hắn, tướng

quân sẽ không so đo đâu.”

Ôn Uyển lấy bình trà từ trong ấm lô ra, rót trà vào trong chén, đưa cho Hạ Dao một chén trước, lại nâng chén
trà của chính mình lên thổi, uống hai phần: “Ngươi nói xem, lần này ta
làm như vậy có phải hơi quá đáng hay không?”

Hạ Dao lắc đầu:
“Không quá đáng, nên làm như vậy. Không cần phải dè dặt dây dưa, như vậy sẽ không tốt đối với thanh danh của người.” Như vậy mà còn quá đáng,
nhưng nàng cũng biết Quận chúa luôn mềm lòng với Yến Kỳ Hiên. Nếu phần
này mềm lòng đặt ở trên người tướng quân thì tốt rồi.

Ôn Uyển tức giận trợn mắt nhìn Hạ Dao một cái, không ăn ý nói: “Ý ta nói có phải là ta quá hà khắc với Bạch Thế Niên hay không?” Nàng yêu cầu nghiêm khắc
đối với Bạch Thế Niên như vậy, nhưng đến cuối cùng chính nàng cũng gặp
phải chuyện a. Mặc dù không phải là ý nguyện của nàng, nhưng rốt cuộc
vẫn không tốt. Ôn Uyển có chút chột dạ.

Khóe miệng Hạ Dao khẽ
giương lên: “Coi như là được rồi! So với chúng ta mà nói, người đối với
Bạch tướng quân đã rất rộng lượng. Nhưng nếu như lấy vị trí thê tử mà
nói, Quận chúa cũng có chút quá hà khắc rồi. Nhưng Quận chúa đã ý thức
được cái vấn đề này, ta tin tưởng người có thể khắc phục được thôi.” Mặc dù Hạ Dao có chút không đồng ý với cách làm của Ôn Uyển. Nhưng mà trong lòng Hạ Dao cũng không phủ nhận, Ôn Uyển đối với Bạch Thế Niên đã là
rất tốt rồi. Phải biết rằng năm đó, nàng mất sức của chín trâu hai hổ,
bỏ ra hơn sáu năm thời gian, trải qua mấy lần sinh tử mới làm cho Ôn
Uyển toàn tâm tin tưởng. Mà người có tư tâm như Hạ Ảnh, đến bây giờ,
cũng không thể nhận được trăm phần trăm tín nhiệm của Ôn Uyển, thậm chí
còn có lòng đề phòng . Nếu không phải bởi vì giữ Hạ Ảnh ở bên người còn
có chỗ hữu dụng, Ôn Uyển đã sớm đuổi nàng ta đi. Bạch Thế Niên chỉ mới
hai tháng đã có được sự tín nhiệm của Ôn Uyển, mặc dù còn không có đạt
tới sự tín nhiệm hoàn toàn, nhưng tín nhiệm tương đối như vậy đã là rất
khó có được rồi. Tính tình một người được tạo thành từ trước không đổi
được, tính tình được dưỡng thành sau này cũng không phải trong một sớm
một chiều là có thể đổi được .

Ôn Uyển lâm vào trong trầm tư.

Hạ Dao kỳ quái hỏi: “Quận chúa, người lo lắng rằng Bạch Thế Niên sẽ phản
bội người sao? Thật ra thì ta cảm thấy rằng người đã quá lo lắng. Lúc
trước tạm thời không nói. Sau này, Bạch tướng quân muốn an tâm đánh
giặc, sự vụ trong kinh thành còn muốn Quận chúa thay hắn chu toàn sắp
xếp cho tốt. Nếu như có hài tử, một mình người ngậm đắng nuốt cay mà
nuôi lớn hài tử. Không nói đến việc Bạch Thế Niên có tình thâm ý trọng
với người,chỉ riêng những công lao này, Bạch tướng quân cũng không dám
làm chuyện có lỗi với người. Rồi hãy nói, nếu tướng quân thật làm chuyện có lỗi với người, đó cũng là chuyện tình của sau này. Quận chúa, hiện
tại người cần gì tự tìm phiền phức cho mình .”

Ôn Uyển uống cạn
trà trong chén, cúi đầu nói: “Là ta quá ích kỉ rồi.” Có một số việc,
không phải là ngươi phòng bị thì sẽ tránh khỏi. Lần này nàng thật quá
mức lo lắng rồi.

Hạ Dao lắc đầu: “Quận chúa là quá quan tâm, cho nên có chút lo được lo mất.”

Ôn Uyển cười khổ: “Bạch Thế Niên đã làm rất tốt, là vấn đề của ta. Ta nên
toàn tâm toàn ý tin tưởng hắn, chứ không nên đi hoài nghi hắn. Lại càng
không nên mượn chuyện lần này nổi giận với hắn.”

Hạ Dao cười nói: “Thật ra thì lúc trước Quận chúa đã làm được rất tốt rồi. Chỉ là có
chút chuyện quả thật cần một quá trình, Quận chúa biết được rồi, sau này không còn tái phạm là được.”

Ôn Uyển gật đầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận