Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Bạch Thế Niên ôm Ôn Uyển đặt trên giường, không gọi thợ đấm bóp tới, mà chính hắn tự tay xoa bóp cho Ôn Uyển.

Ôn Uyển gục ở trên giường, nghĩ tới nốt chai trên tay hắn thật dày, da lại thô ráp, làm sao Ôn Uyển có can đảm để cho hắn xoa bóp, chỉ dám để cho
hắn xoa bóp cách một lớp áo tơ lụa. Bạch Thế Niên xoa bóp cho Ôn Uyển,
bộ dáng mò mẫm,làm cho da thịt của Ôn Uyển ngứa ngáy.

“Ha hả, ha hả, đừng lộn xộn. Buông ra.” Ôn Uyển trái lăn phải ngã, cuối cùng đùa đến xém chút nữa thì rớt xuống giường.

Hai người đùa giỡn một trận, cùng nhau nằm nghỉ ngơi.

Bạch Thế Niên nằm cùng Ôn Uyển, nói: “Vợ, chờ ta trở lại, ta sẽ theo nàng
học tập thật tốt, học để sau này ngày ngày đấm bóp cho nàng.” Mặc dù thợ đấm bóp là nữ nhân, nhưng nếu mình học được, cũng không cần nữ nhân kia sờ tới sờ lui trên người Ôn Uyển nữa.

Ôn Uyển đổ mồ hôi một,
người này so với mình còn thích uống dấm hơn. Trong lòng vui sướng nhưng ngoài miệng lầm bầm nói ” Nam nhân vĩnh viễn đều nói lời êm tai như
vậy. Chờ đến khi nào thật sự làm được hãy nói.”

Mặt Bạch Thế Niên thoáng cái trở thành màu đen: “Cái gì mà nam nhân vĩnh viễn đều nói lời êm tai như vậy. Nàng đã nghe bao nhiêu nam nhân nói lời êm tai như vậy
rồi?” Lời này, rất dễ dàng làm cho người ta hiểu lầm. Bạch Thế Niên cũng chỉ là một người thường, đương nhiên là không ngoại lệ. Vốn là không có để tâm đến việc này cho lắm, nhưng trải qua chuyện Yến Kỳ Hiên lần này, muốn không để tâm cũng không được.

Ôn Uyển che miệng cười nói:
“Còn nói ta là bình dấm chua. Ta thấy so với ta, chàng chỉ có hơn chứ
không có kém. Cũng không thử suy nghĩ, khi đó ta mới bao nhiêu tuổi.”
Chẳng lẽ là hắn bị lây bệnh rồi. Nếu không vì sao càng lúc lại càng trở
nên ghen tuông như vậy.

Bạch Thế Niên vuốt mặt Ôn Uyển: “Chờ ta
trở lại, ta liền học.” Dù sao chờ sau khi hắn trở về, nộp binh quyền,
cũng không còn chuyện gì để làm. Học tập một chút cũng không phải là ý
kiến tồi ( Ôn Uyển đổ mồ hôi một, ngươi cho rằng học xoa bóp cũng đơn
giản giống như ăn cơm sao? Người này da dày thịt béo. Nhất định sẽ làm
cho người nàng thủng mấy lỗ, lưu lại vài vết sẹo. )

Mặc dù Ôn
Uyển không muốn Bạch Thế Niên đi học cái này, nhưng nghe lời này xong
liền mềm lòng, cơ hồ có thể nhỏ ra nước. Vuốt ve khuôn mặt thô ráp của
Bạch Thế Niên, nam nhân tốt như vậy là chồng của nàng, thật sự là phúc
khí của nàng. Đáng tiếc,phải cách xa mười năm. Nếu có thể mang thai đứa
con của hắn, mặc dù không có Bạch Thế Niên ở bên cạnh, nhưng có hài tử,
ít nhất cuộc sống sẽ không buồn chán. Tim nàng vì thế mà bắt đầu chuyển
động. Ôn Uyển quấn lấy Bạch Thế Niên, cái lưỡi đinh hương từ trong miệng nhỏ vươn ra liếm đôi môi dày của nam nhân nào đó, trêu chọc Bạch Thế
Niên.

Theo một loạt động tác, đồ ngủ trên người Ôn Uyển cũng rơi
xuống mặt đất. Ở dưới ánh nến lập loè, cánh tay như ngọc phấn, cổ dài
tóc đen, da thịt trắng nõn phấn nộn như phiếm hồng quang, lẳng lơ diêm
dúa, như là ánh trăng, mơ hồ, hiện ra một vòng hào quang mỹ lệ. Bày biện ra cảnh đẹp tuyệt mỹ làm cho người ta say mê.

Bạch Thế Niên nhìn đến ngây dại .

Ôn Uyển bắt đầu từ mặt rồi đến cổ, sau đó nhẹ nhàng mà lướt qua yết hầu,
men xuống lồng ngực, mút vào điểm nhô ra trước ngực của Bạch Thế Niên.
Đồng thời đôi chân ngọc thon dài dồn chặc trên người Bạch Thế Niên,
không ngừng chuyển động. Từng đợt khoái cảm run rẩy tập kích Bạch Thế
Niên, làm cho hắn không thể khống chế chính mình.

Một loạt động
tác của Ôn Uyển, mặc dù làm cho Bạch Thế Niên cảm thấy khó nhịn, nhưng
đây mà lần đầu tiên Ôn Uyển chủ động ở trên giường, loại cảm thụ này,
thật là tuyệt vời.

Ôn Uyển chợt dừng lại, hướng về phía lỗ tai
của hắn, nhẹ nhàng mà thổi, biết rằng nam nhân phía dưới đã không nhịn
được liền mập mờ trêu chọc hỏi “Bạch Thế Niên, chàng yêu ta sao?”

Bạch Thế Niên thở hổn hển nói”Yêu.”

Giọng nói của Ôn Uyển nhẹ nhàng như gió:”Vậy, có yêu nhiều hay không đây?”

“Quả thật rất muốn đem nàng hòa tan vào trong xương tủy.” Toàn thân Bạch Thế Niên căng trướng đến muốn nổ tung, nhưng mà tiểu yêu tinh trên người
vẫn còn đang hấp dẫn dây dưa. Hắn yêu thích cảm giác kích thích hưng
phấn như vậy, cho nên cố nén ý nghĩ đem người trước mặt một ngụm nuốt
xuống, để cho nàng tiếp tục làm loạn.

Đột nhiên Ôn Uyển cười
khanh khách. Thấy Bạch Thế Niên thật sự chịu không nổi nữa rồi, ngẩng
đầu, vịn vật nóng bỏng kia, hướng về phía nó mà ngồi xuống.

Người phía dưới hít sâu vào một hơi.

“Hô.” Một tiếng kêu rên nặng nề vang lên. Sau đó Ôn Uyển vô lực xụi lơ trên
lồng ngực rộng rãi. Lần hoan ái này, tuy là kích thích, nhưng cũng thật
mệt mỏi.

Ôn Uyển vừa định híp mắt, thì cảm giác người phía dưới
không lên tiếng, liền kỳ quái ngẩng đầu lên, nhìn thấy nam nhân kia nhìn mình giống như là nhìn con mồi. Nhìn ánh mắt này, Ôn Uyển cũng biết
không ổn rồi, nàng quá nhiệt tình, nên đã quên mất, người nam nhân này
là dã thú, bối rối muốn đứng lên.

Nhưng tất cả đã trễ. Làm sao
Bạch Thế Niên có thể để cho nàng chạy trốn, nặng nề đặt Ôn Uyển ở phía
dưới. Cúi đầu hướng về phía đôi môi phấn nộn thơm tho, ra sức mút lấy,
dùng đầu lưỡi mạnh mẽ gạt đầu lưỡi của nàng ra, cuồng mãnh mà hôn, vì
lực đạo quá lớn, làm cho đôi môi mới nãy có chút ửng đỏ bây giờ sưng
lên, thậm chí có tia máu rỉ ra. Một đường từ cổ gặm xuống phía dưới, đến điểm mẫn cảm liền cắn xuống một ngụm.

“Đau. . . . . .”Tuy Ôn Uyển muốn ngăn cản, nhưng âm thanh phát ra tựa như khóc lóc kể lể lại giống như tiếng thân ngâm.

Vật nam tính căng trướng khiến người khác đỏ mặt, trên khuôn mặt uy nghiêm
cương nghị tất cả đều là tình dục, nặng nề thở hào hển, hơi thở khàn
khàn, yết hầu nhấp nhô liên tục . Nghe âm thanh kiều mỵ kia, thì nghiêng đầu nhìn thoáng qua, bởi vì mới vừa rồi hoan ái nên dưới thân nhiễm một tầng nước trơn bóng, Bạch Thế Niên giữ chặt đôi chân trắng nõn thon
dài, đem vật nóng bỏng của mình đưa vào.

Ôn Uyển muốn tránh thoát loại trói buộc này, nhưng mà quá trình nàng giãy dụa, ở dưới thân Bạch Thế Niên, đều trở nên vô ích.

Bạch Thế Niên luận động mấy lượt, vẫn còn cảm thấy không đã nghiền, trở mình xoay Ôn Uyển qua chỗ khác. Để cho Ôn Uyển nửa quỳ ở trên giường hẹp,
đưa lưng về phía mình. Hắn ở phía sau vịn eo Ôn Uyển, từ phía sau thoáng một chút một chút nặng nề mà va chạm. Mỗi một lần va chạm, dường như
muốn vò nát Ôn Uyển, khảm vào tận trong xương tủy của hắn.

Lúc này Ôn Uyển giống như một con cừu non mất đi phương hướng, mặc cho Bạch Thế Niên giày vò.

Cái giường nhỏ hẹp này không thể so sánh với chiếc giường to lớn trong
phòng, giường hẹp không chịu được lực đạo mãnh liệt của hai người, liền
phát ra âm thanh kẽo kẹt.

Ngay cả hai người Hạ Dao và Hạ Ảnh ở
bên ngoài cũng đều nghe thấy được ( Ôn Uyển khinh bỉ, ai bảo lỗ tai các
ngươi nhạy bén như vậy. Giả bộ không nghe không phải được rồi sao ). Hai người liếc nhìn lẫn nhau, cùng lui ra ngoài.

Cuối cùng Ôn Uyển
bị hành hạ hoa hoa lệ lệ mà ngất đi. Ở thời điểm ngất đi, Ôn Uyển nhớ
tới một câu nói rất thích hợp với tình cảm hiện tại, đó là tự làm tự
chịu.

Chờ đến khi tỉnh lại, Ôn Uyển rất buồn bực, may mắn ở nơi
này nàng là đương gia chủ mẫu, nếu không phía trên có một mẹ chồng ngó
chừng, bên cạnh lại có chị em dâu nhìn xem, đoán chừng nàng sẽ bị đồn
đãi nhảm nhí.

“Tỉnh?” Người nào đó nằm ở bên cạnh, cười dài hỏi .

“Chàng là cái đồ dã thú.” Ôn Uyển nhìn nam nhân bên cạnh tinh thần sảng khoái, lập tức căm giận muốn chết, mình bị hành hạ tới hôn mê, hắn ngược lại
rất tốt, trên người cũng không có việc gì. Quá không công bằng.

Bạch Thế Niên vuốt mái tóc mềm mại của Ôn Uyển, nhìn bộ dạng của nàng, vội
vàng cười nói: “Ta hàng năm đều luyện võ. Đừng nói chi những chuyện nhỏ
như vậy, lúc trước vì đuổi theo kẻ địch, đối với ta việc năm ngày không
chợp mắt cũng đã trở nên quen thuộc. Hơn nữa từ nhỏ đã luyện võ, chưa
từng gián đoạn. Thể lực tốt hơn nàng là chuyện đương nhiên.”

Ôn
Uyển nghe được đây chỉ là chuyện nhỏ, thì hừ hừ hai câu, trong lòng rất
khinh thường mà nghĩ tên khốn kiếp này muốn khoe khoang cái gì. Nhìn
Bạch Thế Niên cười không tới đáy mắt, Ôn Uyển nổi giận, trong ngực dâng
lên oán khí khó nhịn, nàng lập tức nhào tới ôm lấy nam nhân kia định
cắn. Đáng tiếc cắn không được người ta, mà lại đụng ngã hắn.

Bạch Thế Niên ôm Ôn Uyển lăn lộn trên giường mấy cái. Cười ha hả nói: “Vợ,
từ chiều đến giờ nàng vẫn chưa ăn cơm. Nếu nàng còn muốn, ăn xong chúng
ta lại tiếp tục.”

Ôn Uyển sinh tức giận, tên này đang nói cái gì. Cái gì mà ăn xong lại tiếp tục, nàng chỉ muốn trả đũa hắn một chút
thôi. Bạch Thế Niên cảm thấy vẫn chưa đã nghiền. Kề tai Ôn Uyển nhẹ
nhàng nói: “Thật ra thì ta cũng nghĩ như vậy,ngày nào cũng như mới vừa
rồi thật là tốt! Hiện tại thân thể nàng không chịu được nữa, vậy thì
trước tiên nghỉ ngơi đi. Chờ thời điểm đi ngủ lại tiếp tục.”

Ôn
Uyển đạp hắn một cước: “Chàng là cầm thú à? Còn muốn tiếp tục, chàng
định hành hạ chết ta à!” Hiện tại toàn thân nàng không có chút sức lực,
còn tiếp tục, là muốn giết chết nàng ở trên giường.

Ôn Uyển thấy
trong mắt Bạch Thế Niên có vẻ cười thầm, vén cái chăn đang bọc cả người
lên, chỉ vào trên người mình nói: “Chàng xem một chút, chàng thật sự
muốn hành hạ chết ta sao?”

Bạch Thế Niên nhìn trên người Ôn Uyển
xuất hiện từng mảng xanh tím, còn có khu vực sưng đỏ, trên mặt hiện lên
vẻ áy náy. Mặc dù đến ngày mai là có thể tiêu trừ hơn phân nửa rồi,
nhưng rốt cuộc nhìn vẫn rất dọa người: “Được rồi, nghe theo nàng, tất cả đều nghe theo nàng.” Chỉ cần vợ hắn không nhịn được bổ nhào vào hắn.

Lúc này Ôn Uyển mới hài lòng đứng dậy: “Bỏ qua cho chàng.” Nhìn trên người
không có chỗ nào không có dấu vết, trong lòng vẫn là không nhịn được mà
mắng mấy tiếng dã thú. Toàn thân đau nhức, bước đi không chỉ đau, mà
chân còn không có lực.

Bạch Thế Niên ôm Ôn Uyển đến bàn trang
điểm, Ôn Uyển ôm cổ Bạch Thế Niên. Đã không cảm kích thì thôi, còn thấp
giọng mắng: “Dã thú.”

Bạch Thế Niên mặt dày mày dạn nói: “Cũng không biết là người nào trêu chọc ta.”

Ôn Uyển nhìn về phía gương đồng chuẩn bị chải tóc, đã nhìn thấy cô gái
trong gương đồng, dưới mắt quần thâm, đôi môi sưng đỏ, vừa nhìn liền
biết đây là biểu hiện của việc túng dục a! Bộ dáng này làm sao có thể
gặp người.

Nghe tiếng kêu của Bạch Thế Niên, Hạ Dao đi tới, thấy
Ôn Uyển oán hận mà nhìn thủ phạm gây họa, bộ dáng tức giận không dứt,
thì khóe miệng cũng là mỉm cười.

Ôn Uyển cảm thấy như vậy thật
mất mặt, giả dạng làm bộ dáng bình tĩnh: “Để cho bọn họ dọn đồ ăn lên
xong, ta sẽ xuống ngay.” Ở bên ngoài, ngoại trừ Hạ Dao và Hạ Ảnh, không
có sự phân phó của nàng, ai cũng không dám xuất hiện.

Hạ Dao cười nói: “Quận chúa, hay là để ta vấn tóc lên cho người!”

Ôn Uyển khoát khoát tay: “Không cần, để cho bọn họ mang đồ ăn lên đi , ta đói bụng.”

Đôi mắt quần thâm ăn xong sẽ thoa thuốc, ngủ một giấc là có thể trở lại
bình thường. Nhưng mà đôi môi sưng đỏ này, ít nhất cũng phải một ngày
mới có thể tiêu trừ. Trong lòng Ôn Uyển vô cùng căm giận mà nhìn thủ
phạm gây họa Bạch Thế Niên, thấp giọng mắng: “Chàng là dã thú.”

Bạch Thế Niên cười híp mắt không phản bác. Dù sao Ôn Uyển mắng tới mắng đi,
cũng chỉ mắng hắn khốn kiếp, dã thú, cũng không có thêm ý tưởng nào mới. Hắn chỉ coi như là gãi ngứa mà thôi.

Sau khi cơm nước xong xuôi, Ôn Uyển nói ” Hạ Dao, kể từ hôm nay, bảo bọn họ quét dọn vào buổi sáng
và buổi tối, những thời gian khác đều lui ra ngoài. Ta không muốn gặp
những người khác trong sân.” Ôn Uyển tương đối ưa thích thanh tĩnh, cũng may mình có đặc quyền, nếu không với cái bộ dáng này mà đi ra ngoài, sẽ trở thành đề tài câu chuyện cho người trong kinh thành vào ngày mai.

“Dạ, Quận chúa.” Hạ Dao nhìn bộ dáng của nàng, cũng đoán được nguyên nhân,
nên hé miệng cười một tiếng, đi xuống phân phó mọi người.

Bạch
Thế Niên nhìn bộ dạng như muốn giết người của Ôn Uyển, tất nhiên biết là bởi vì nguyên nhân gì. Cố ý vừa nói vừa châm chọc “Không phải nàng nói
chúng ta là vợ chồng, những chuyện như vậy là thiên kinh địa nghĩa. Hơn
nữa xế chiều nàng còn chủ động như vậy, nếu ta không cố gắng, chẳng phải lãng phí một phen ý tốt của nàng hay sao.”

Ôn Uyển nổi giận”Ta không nói chuyện cùng dã thú.”

Bạch Thế Niên chỉ im lặng mà cười, không có đáp lời. Có đôi khi, hắn thật sự cảm thấy Ôn Uyển giống như một hài tử chưa trưởng thành. Nếu không, làm sao tính tình lại trẻ con như vậy( Ôn Uyển đổ mồ hôi, hai đời cộng lại, nàng đã trở thành đại thẩm rồi, hắn còn nói nàng là hài tử ).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui