Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Bạch Thế Niên theo lệ cũ ngày trước, đi lên núi hái được mấy cành hoa mai. Đem cắm vào trong bình hoa “Nàng nói một cây hoa mai mặc dù không nhỏ, nhưng nàng bẻ cành như vậy, sau khi hái xong. Đến lúc đó chỉ còn lại trụi lủi chạc cây thôi.”

Ôn Uyển che miệng cười, không nghĩ tới Bạch Thế Niên còn có ý thức lo lắng này: “Ta không lo lắng, chàng lo lắng cái gì? Không còn thì trồng them nữa là được, sẽ làm chàng cả đời cũng hái không hết.” Xem ra phải trồng nhiều hoa mai một chút rồi. Thử nghĩ xem khắp núi rất nhiều cây đào nếu trồng hoa mai nữa. Đến lúc đó nơi này đều là biển hoa rồi.

Bạch Thế Niên cảm thấy cái chủ ý này rất tốt: “Chờ ta trở lại, những cây mai này khẳng định đã rất cao lớn. Sau này mùa đông hàng năm, một nhà chúng ta sẽ tới nơi này ở lại nửa tháng. Ta ngày ngày hái hoa cho nàng. Đúng rồi, nàng còn phải làm bánh hoa mai cho ta ăn.”

Ôn Uyển buồn cười nói: “Chàng đều nhanh trở thành đồ tham ăn rồi.” Sức ăn của Ôn Uyển mà so sánh cùng hắn, thì nàng như dạ dày gà rồi.

Bạch Thế Niên lập tức cố ý sầu lo nói: “Chờ ta đi biên quan, sẽ không có đồ ăn đẹp, vị ngon miệng như vậy. Vợ, nàng đã đem ta nuôi cho hư. Mọi người nói ôn nhu hương, anh hùng. . . . . .”

Ôn Uyển nhanh che miệng của hắn, nổi giận nói: “Chàng nói hưu nói vượn cái gì? Cái gì ôn nhu hương, những thứ lộn xộn gì đấy . Cũng không sợ kiêng kỵ. Nếu chàng không bình an trở lại cho ta. Ta liền đuổi theo chàng đến âm tào địa phủ, sẽ đem chàng bóp chết một lần nữa. Cho chàng không được đầu thai.”

Bạch Thế Niên cười một chút: “Không được đầu thai, vậy chúng ta ở tại Địa phủ trọn đời chung một chỗ. Không phải chia cách ra. Rất tốt.”

Ôn Uyển hừ một tiếng: “Ta ngày ngày gặp gương mặt này của chàng, thời gian dài, khẳng định sẽ đáng ghét. Đến lúc đó ta liền đi tìm. . . . . .”

Lời còn chưa nói hết, đã bị Bạch Thế Niên hung hăng thu thập một trận.

Thừa dịp lúc Bạch Thế Niên đi tắm, Ôn Uyển hỏi Hạ Dao một chút chuyện trong kinh thành. Hạ Dao lời ít ý nhiều mà nói ra. Cũng không có đại sự gì, trong kinh thành vẫn như vậy. Thế nhưng, Hạ Dao cau mày nói: “Quận chúa, ta nhìn chung cảm thấy Ngũ hoàng tử vô cùng quan tâm đối với chuyện của người. Quận chúa, không thể để tùy ý hắn tiếp tục như vậy, không cho hắn một bài học, còn tưởng rằng chúng ta dễ khi dễ.”

Ôn Uyển gật đầu: “Tạm thời nhớ kỹ trước, thời gian tướng quân ở trong kinh thành chỉ có mấy ngày. Trước áp xuống. Chờ sau khi hắn đi thì xử lý cũng không muộn.” Ôn Uyển không muốn bởi vì những chuyện này, mà khiến cho bọn họ đến thời gian cuối cùng ở chung cũng không có.

Hạ Dao gật đầu: “Ta sẽ an bài tốt.” Thời gian chỉ còn lại mấy ngày, quả thật không thể lãng phí.

Thời điểm Bạch Thế Niên trở lại phòng ngủ, Ôn Uyển đang tháo đồ trang sức trên đầu xuống. Bạch Thế Niên đứng ở sau lưng Ôn Uyển, nhìn người trong gương: “Vợ thật xinh đẹp.”

Ánh mắt Ôn Uyển cũng híp lại thành khe hở rồi. Hai người lên giường, Bạch Thế Niên không có động tác khác. Chỉ ôm Ôn Uyển nói chuyện phiếm.

Ôn Uyển cố ý dẫn đề tài: “Bạch Thế Niên, chàng thích nhi tử hay là thích nữ nhi?” Hình như nam nhân nơi này đều ưa thích nhi tử.


Bạch Thế Niên cười nói: “Nhi tử hay nữ nhi ta đều thích.” Thờ gian không còn bao lâu nữa, mà vẫn không có mang thai. Mười năm sau, mười năm sau không biết là cái tình hình gì?

Ôn Uyển nhìn đáy mắt Bạch Thế Niên ảm đạm: “Vạn nhất, chúng ta thật không có hài tử, thì nên làm cái gì bây giờ?” Ôn Uyển hỏi như thế, là nhớ tới lần trước Bạch Thế Niên đã nói. Vạn nhất không có nhi tử liền từ chỗ Bạch thế Hoa nhận làm con thừa tự.

Bạch Thế Niên hơi chậm lại, thật ra thì ai không hi vọng là hài tử của mình, nhưng lỡ thật sự không có. Cũng chỉ có thể nhận con thừa tự: “Đến lúc đó, trừ trưởng tử, nàng thích ai cũng được.” Trong giọng nói có sự đè nén nói không nên lời.

Ôn Uyển nhìn bộ dạng của hắn, cũng biết tâm tình hắn không tốt. Nhưng cũng chỉ lắc đầu: “Không cần, Ta mới không cần hài tử người khác nhận làm con thừa tự. Hài tử đều là miếng thịt rơi xuống từ trên người của mẹ, ai nguyện ý đem con cho người khác, tư chất tốt càng thêm không cần. Hơn nữa,lại không thể một lòng. So sánh với nhận con thừa tự. Bản thân ta càng muốn thu dưỡng một hài tử.” Thu dưỡng một hài tử không cha không mẹ, dốc lòng bồi dưỡng, đối với mình ngược lại toàn tâm toàn ý. Có cha mẹ cùng huynh đệ tỷ muội của mình thì luôn không thể một lòng. Hơn nữa còn phải lo lắng lòng hắn hướng ngoại với cha mẹ ruột của mình, mặc dù có thể lý giải, nhưng Ôn Uyển không muốn. Giống như Thượng Đường. Quan hệ của nàng cùng với Thượng Đường, chỉ có thể nói khách khí. Kể từ khi cùng Bình gia đoạn tuyệt quan hệ, lui tới càng thêm ít. Ôn Uyển biết mình cũng chịu một phần trách nhiệm, nhưng Thượng Đường chính là một dạng người. Thật lòng nói thì không bằng Thượng Lân, đáng tiếc. . . . . .

Bạch Thế Niên cười khổ: “Đứa ngốc, thu dưỡng thì thu dưỡng . Sau này hài tử phải thừa kế mọi thứ của ta, không có huyết mạch Bạch gia làm sao mà được.” Bạch Thế Niên là nam tử cổ đại, đối với huyết mạch vô cùng coi trọng. Nếu là hài tử nhà người ta cho làm con thừa tự, lấy hết tất cả những cực khổ mình phải liều mạng mà có, hắn khẳng định không muốn. Dĩ nhiên, cho dù hắn nguyện ý, người của Bạch gia cũng sẽ không đồng ý. Đại sự bực này cũng không phải là một mình Bạch Thế Niên có thể tính toán.

Ôn Uyển trầm tư.

Bạch Thế Niên đem tóc Ôn Uyển chải tốt: “Vợ, con nối dòng là chuyện trọng đại, không thể qua loa. Đây không phải là chuyện nhỏ. Nếu nàng không nguyện ý, muốn nhận nuôi hài tử thì cũng có thể. Từ nhỏ để lại ở bên người nuôi trưởng thành cũng thân với nàng, nhưng là đứa bé này không thể vào gia phả của Bạch gia, cũng không thể theo họ của ta. Vợ, tốt nhất hãy để cho đứa bé này theo họ của nàng, sau này vật của nàng để cho hắn thừa kế. Như vậy, sau này cũng sẽ không có phân tranh.” Dù sao đồ của Ôn Uyển, hắn cũng không có nghĩ đến. Đồ đạc của hắn để lại cho Bạch gia, Ôn Uyển thấy hắn xử trí như vậy.

Ôn Uyển chớp mắt một cái, cười híp mắt nói: “Thật, hài tử theo họ ta, không cho họ chàng. Nói xong rồi không cho phép đổi ý.”

Bạch Thế Niên gật đầu: “Vậy thì có cái gì đổi ý .” Bạch Thế Niên cho rằng Ôn Uyển đang nói chuyện thu dưỡng hài tử, cùng họ Ôn Uyển mà nói…, sau này ít đi rất nhiều tranh chấp .

Khóe miệng Ôn Uyển đầy nụ cười, không nói chuyện.

Bạch Thế Niên chần chờ một chút vẫn là nói: “Vợ, bàn về huyết thống, đại tẩu là đường tỷ của nàng. Tương lai nhận nuôi cháu trai, quan hệ cũng rất thân cận. Từ nhỏ nuôi ở bên người, nuôi lớn cũng rất thân.”

Ôn Uyển lắc đầu. Đem hài tử người khác đoạt lấy, như nàng thấy vì tiền đồ của hài tử, tương lai Bạch Thế Niên ít nhất cũng là một Bá tước, đó là phỏng đoán bảo thủ. Dựa theo Ôn Uyển dự đoán, có thể là Hầu tước được năm đời hoặc là mười đời thừa kế, như vậy bọn họ đem con đưa tới đây là có thể tập tước. Cái bánh từ trên trời rơi xuống như vậy, ai không đi làm. Cho dù không nỡ cũng sẽ đưa tới đây.

Ôn Uyển dừng lại suy nghĩ lan man của mình, nàng làm sao đang nói đùa, cuối cùng lại bị Bạch Thế Niên dẫn vào suy nghĩ này.

Bạch Thế Niên thấy Ôn Uyển không lên tiếng, cho rằng Ôn Uyển vẫn không muốn. Chỉ có thể khẽ than thở, nếu là có con của mình, thật là tốt biết bao. Những vấn đề phiền não này cũng không tồn tại.

Ôn Uyển nghe được giọng than thở, suy nghĩ một chút rồi nắm tay Bạch Thế Niên, đặt ở trên bụng mình: “Mới không cần hài tử người khác. Phải nuôi thì nuôi hài tử của mình.”


Mặt Bạch Thế Niên lộ vẻ khổ sở, đương nhiên là có con của mình thì tốt nhất. Nhưng là. . . . . . Bạch Thế Niên áy náy nói”Vợ, để nàng theo ta chịu khổ rồi.”

Ôn Uyển không nhịn được cười nói: “Thật là ngốc nghếch.”

Bạch Thế Niên sửng sốt một chút liền vén chăn lên. Nhìn bụng Ôn Uyển. Vẻ mặt không thể tin mà nhìn Ôn Uyển: “Vợ, nàng nói, nàng nói nàng mang thai? Nơi này có con trai của ta rồi.”

Ôn Uyển rất muốn trợn trắng mắt, cho dù mang thai, cũng không nhất định chính là nhi tử, còn có một nửa xác suất là nữ nhi được không. Thế nhưng nghĩ lại cũng có thể hiểu, nơi này nhi tử đại biểu truyền thừa huyết mạch. Đại biểu cho thịnh vượng một gia tộc. Nhi tử nhà người ta mười một mười hai tuổi mà sớm đi học, tài học không tệ nói không chừng cũng thi đậu tú tài rồi. Chỉ có hắn một người dưới gối trống không. Ôn Uyển nghĩ tới những thứ này, thì không chê cười Bạch Thế Niên nữa.

Bạch Thế Niên vui mừng không tới ba mươi giây, còn không có nhiệt tình reo hò, thì trong lòng nôn nóng: “Ôn Uyển, thái y không phải nói còn không xác định sao? Hôm nay xác định rồi?” Dựa theo Logic mà nói, là không thể nào. Nhưng đáy lòng Bạch Thế Niên cũng mong là sự thật. Nếu thật sự mang thai thì tốt biết bao. Sợ là sợ thành công dã tràng.

Ôn Uyển đem chăn đắp kín cho hai người. Nàng không thể bị cảm được: “Thái y chưa nói, là tự ta cảm giác thấy hẳn là có. Vốn là không muốn nói, nhưng xem chàng muốn nhận con thừa tự. Chúng ta cũng không phải là không thể sinh, tại sao đi nhớ thương hài tử nhà người ta?”

Bạch Thế Niên nhếch môi cười nói: “Nói như vậy, là có rồi? Thật có rồi.” Nếu Ôn Uyển nói cảm giác có, thì đó chính là có. Nghĩ tới đây, Bạch Thế Niên cúi người đem đầu dán tại trên bụng Ôn Uyển “Ta muốn có nhi tử .”

Ôn Uyển nhìn đỉnh giường của mình, chồng nàng biến thành kẻ đần rồi. Nhưng thấy Bạch Thế Niên vui mừng dán luôn trên bụng nàng thì liền đẩy: “Chẳng qua là có xác suất năm thành. Chàng chỉ có cái ý nghĩ này là được. Vạn nhất không có mang thai, thì lại không vui rồi.”

Bạch Thế Niên lập tức lắc đầu: “Sẽ không, nhất định có. Ha hả, ta sắp làm cha rồi.” Nhi tử a, hắn cũng muốn có nhi tử.

Ôn Uyển thấy hắn thích đến độ choáng váng, vội vàng cảnh tỉnh hắn: “Này vạn nhất không có mang thai. Đến lúc đó chàng đừng khóc. Hơn nữa, mang thai cũng không chắc là tiểu tử, nói không chừng là nữ nhi đó! Chẳng lẽ nữ nhi thì chàng không thương?”

Bạch Thế Niên cười ha ha nói: “Sẽ không, nhất định là tiểu tử.” Nhất định là một nhi tử đỉnh lập môn hộ. Tương lai nhi tử kế tục hắn, kế tục tước vị hắn.

Ôn Uyển hiện tại cũng chỉ nắm chặc sáu phần mang thai, hơn nữa là nam là nữ còn không biết. Nên không cùng Bạch Thế Niên cãi cọ. Để cho hắn cao hứng trước một lúc cũng tốt. Thật ra Ôn Uyển thì thích nữ nhi hơn, nhưng nếu Bạch Thế Niên thích nhi tử như vậy, hoặc là nói cần phải là một đứa con trai. Nàng cũng hy vọng là nam tử thì tốt. Nữ nhi, ừ, sau này sinh lại.

Bạch Thế Niên không ngủ, tay vẫn dán trên bụng của Ôn Uyển . Làm ầm ĩ đến quá nửa đêm, Ôn Uyển thấy thật sự ầm ĩ hết mức, chịu không được liền nổi giận: “Bạch Thế Niên, chàng không ngủ được ta còn muốn ngủ.”


Bạch Thế Niên mới lưu luyến không rời mà đem tay lấy ra. Nhưng ngược lại, lại muốn để lại đi. Ôn Uyển không nhịn được cười mắng: “Chàng không để cho ta ngủ, cũng phải nhường con của chàng ngủ.”

Bạch Thế Niên nghe gật đầu nói: “Cũng phải, ngủ đi!” Lúc ngủ, còn không cho Ôn Uyển ôm hắn, sợ đè ép bụng.

Ôn Uyển hết chỗ nói rồi. Nhìn cái bộ dáng này, đoán chừng Bạch Thế Niên vẫn muốn nhi tử, chẳng qua là che dấu vô cùng tốt. Khụ, hi vọng lão công của nàng không phải là hoa tuyệt thế, có nhi tử thì đá lão bà.

Bạch Thế Niên nhìn mặt Ôn Uyển xanh mét mới phát giác mình nói sai. Vội vàng cười dụ dỗ nói “Vợ, ta đây không phải là cao hứng quá sao? Nàng không biết a, ngày đó lúc nàng đáp ứng gả cho ta, ta một đêm cũng không ngủ ngon. Thật vất vả mới ngủ gật, liền mơ thấy nàng nói không lấy chồng. Sau đó đã bị làm cho tỉnh lại. Hiện tại có nhi tử, ta phải vội vàng nói nhiều mấy câu với hài tử. Còn mấy ngày nữa thôi ta phải đi rồi. Cũng không biết lúc ta trở lại, hắn có thể nhận ra ta không.” Phía sau những lời này, thương cảm đến nói không ra.

Ôn Uyển cũng bị nói đến trong lòng ê ẩm, thế nhưng nàng không hy vọng Bạch Thế Niên mang theo cảm xúc đi như vậy. Cười nói: “Yên tâm, ta vẽ nhiều bức tranh như vậy. Dù chàng có đứng ở trong đám người, nó cũng có thể tìm ra ai là cha của nó.” Nói xong thì đánh ngáp: “Thật mệt, ngủ đi!”

Bạch Thế Niên ngủ không được. Mới vừa nói được tràn đầy tự tin như vậy, nhưng đáy lòng hắn cũng không chắc. Không phải là nhi tử, là nữ nhi cũng được. Ít nhất sẽ không phải dưới gối trống không, sẽ không như lão hòa thượng nói tuổi già cô đơn. Sợ là sợ là công dã tràng. Bạch Thế Niên vuốt mặt Ôn Uyển nói: “Vợ, có thể lấy nàng là phúc khí của ta. Cũng hi vọng, phúc khí vẫn kéo dài đi xuống.” Lần trước Bạch Thế Niên cùng Ôn Uyển nói nhiều lý do như vậy. Thật ra thì hắn còn có một nguyên nhân trọng yếu chưa nói. Hắn vẫn cảm thấy mình giết người rất nhiều, sát khí quá nặng, cho nên có cao tăng nói hắn là mệnh cách Thiên Sát Cô Tinh. Cũng không phải Bạch Thế Niên mê tín. Là trước kia mấy Đại Tướng Quân cũng đã có kinh nghiệm tương tự, nếu không phải con nối dòng không vượng, thì là con cháu không ra gì, con nối dòng không vượng thì đã tuyệt tự rồi. Con cháu không ra gì thì có Văn gia, may là còn Văn Dược không tệ lắm, ngoài ra Thích Tuyền là một ví dụ sáng loáng. Bạch Thế Niên cũng rất muốn có con trai của mình, nhưng thật ra thì hắn không dám có ý nghĩ này. Ôn Uyển biểu hiện muốn hài tử như vậy, không phải hắn không muốn. Mà hắn không dám biểu lộ ra. Lúc Thái y nói không có, thất vọng của hắn so sánh với Ôn Uyển càng sâu. Thậm chí trong lòng còn áy náy vô cùng, Ôn Uyển cầu mong mà không có sau này khẳng định sẽ trách cứ hắn đây!

Hôm nay nghe Ôn Uyển nói có. Hắn đương nhiên là mừng rỡ. Nên vẫn không tự chủ được mà vuốt bụng Ôn Uyển. Ôn Uyển nói có thì nhất định là có. Ôn Uyển không giống hắn, hắn giết người, Ôn Uyển thì cứu người, Ôn Uyển cứu người vô số, tích hạ rất nhiều phúc đức, cho nên không sợ sát khí trên người hắn, Ôn Uyển không chỉ có gả cho hắn không có chuyện gì. Hơn nữa còn có thể hóa giải sát khí của hắn. Cho nên, cũng nhất định có thể có con cái, sau này hắn còn có thể con cháu đầy cả sảnh đường.

Nếu Ôn Uyển là biết Bạch Thế Niên vẫn ôm cái ý nghĩ này. Nhất định phải mắng những thứ được gọi là cao tăng kia. Này không phải nói hưu nói vượn, Thích gia tử tôn không có một người hữu dụng là do không có giáo dục tốt. Trước kia mấy vị tướng quân không có con nối dòng nhất định là thân thể bị thương, không có cách nào có hài tử.

Ôn Uyển cũng không ngủ, ngươi nghĩ xem có bàn tay ở trên bụng nàng sờ tới sờ lui, có thể ngủ mới kỳ quái đó! Hiện tại Ôn Uyển cũng có chút hối hận vì nói cho Bạch Thế Niên biết. Vạn nhất không có mang thai, Bạch Thế Niên sẽ thất vọng lắm a. Đoán chừng so với nàng còn thất vọng hơn. Không nhịn được mà giội nước lã: “Chàng đừng quá vui vẻ. Dù sao chỉ là cảm giác của ta, thái y còn không có chẩn đoán ra” Thấy sắc mặt Bạch Thế Niên đen một chút, liền vội vàng nói: “Nếu thật mang thai sẽ là một tiểu tử mập mạp. Chàng yên tâm, ta sẽ đem hắn giáo dục rất khá. Tuyệt đối sẽ không làm giảm đi tên tuổi của chàng.”

Bạch Thế Niên đương nhiên tin tưởng Ôn Uyển có thể giáo dục tốt con của bọn họ. Chẳng qua hắn rất đau lòng. Trong kinh thành nước sâu như vậy. Tâm tư mọi người đều khó dò. Ôn Uyển vừa đối diện với mấy cái người tính toán cùng âm mưu này, còn phải dạy tốt hài tử. Ôn Uyển còn phải trông coi sản nghiệp lớn. Nhưng hắn lại không thể giúp gì: “Vợ, nàng phải cực khổ rồi.”

Nếu thật sự có hài tử sẽ là điều hạnh phúc, tại sao có thể cho là cực khổ (sau Ôn Uyển mới biết được, lời này thật không nên nói sớm như vậy): “Chàng có thể để cho ta vì chàng trả giá. Đối với ta cũng là một loại hạnh phúc. Bạch Thế Niên, ta vẫn là câu nói kia. Giữa phu thê, sẽ có lúc ý kiến không gặp nhau. Bất kể chuyện gì, ý kiến không thông chúng ta có thể thương lượng. Nhưng có một dạng, chàng phải nhớ kỹ cho ta. Không cho ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt. Phải thanh bạch mà trở lại cho ta. Nếu không, hậu quả một mình chàng có thể tưởng tượng được.”

Hiện tại Bạch Thế Niên thích nhất chính là nhìn bộ dáng sức ghen mười phần này của Ôn Uyển. Ai nói nữ nhân ghen không đáng yêu. Thời điểm vợ hắn ghen, hắn thích nhất: “Yên tâm, ai dám đụng ta. Tay trái đụng ta chặt tay trái của nàng ta. Tay phải đụng, ta chặt tay phải của nàng ta. Dám đánh chủ ý vào ta, ta làm cho các nàng tất cả đều ăn không hết mà cuốn gói chạy.”

Ôn Uyển vui mừng cực kỳ: “Tốt. Vậy ta và hài tử ở nhà chờ chàng trở lại.” Hài tử còn không có bóng dáng. Cái tư thế kia của Ôn Uyển, thật giống như hài tử đã tại bên cạnh. Nếu để cho nhiều nữ nhân thành thân nhiều năm cũng không hài tử biết, nước bọt có thể đem Ôn Uyển nhấn chìm.

Bạch Thế Niên cũng giống như nhìn nhi tử đang ở trước mắt, vui mừng vô cùng: “Tốt, đến lúc đó ta dạy võ nàng dạy Văn, để cho con của ta thừa kế nàng, trở thành công tử đệ nhất thiên hạ.”

Ôn Uyển gật đầu đồng ý, đó là khẳng định .

Ôn Uyển cùng Bạch Thế Niên hai vợ chồng ân ân ái ái. Trong lúc đó La Thủ Huân và Mai Nhi, lại lâm vào một cuộc xung đột lớn. Nguyên nhân gây ra chuyện là Đậu Thị mang thai. Đậu Thị này mang thai không dễ dàng. Nàng cùng Mai Nhi vào cửa cùng năm. Mai nhi đã sinh hai đứa bé, tuổi mụ của tiểu lão hổ đã bảy tuổi. Đậu Thị mới có thai đầu, đương nhiên là cẩn thận không thể có một chút phân tâm. Kể từ sau khi biết mang thai, cửa chính của sân cũng không ra, cửa phòng cũng không bước ra nhiều hai bước. Thật có thể nói, đi nhiều một bước cũng phải tự định giá một hai. Đáng tiếc, vẫn sảy thai.

Mà đối tượng Đậu Thị nhắm thẳng vào là Mai nhi. Đồng thời cùng nàng, nội viện trong phòng mấy cơ thiếp tìm tòi ra rất nhiều đồ không sạch sẽ. Mặc dù không có trực tiếp chỉ trích là Mai nhi cho người đưa cho các nàng, nhưng Mai nhi chính là Thiếu phu nhân, nhiều đồ không sạch sẽ như vậy, cho dù không phải là Mai nhi làm, cũng khó khỏi liên quan.


Như vậy, La Thủ Huân còn có thể đè xuống. Nhưng Đậu Thị lại nhắm thẳng vào Mai nhi là độc thủ sau lưng, hơn nữa có lý có cứ, làm cho người ta cãi lại không được. Trước đây mấy người có con sanh non , đương nhiên cũng hoài nghi là Mai nhi hạ thủ . Từng vụ từng việc. Toàn bộ đều chỉ hướng Mai nhi.

Mặc dù Mai nhi đối với những người này không kiên nhẫn, cũng ra tay sửa trị các nàng không ít. Nhưng muốn bỏ thuốc hại chết những thứ thiếp thất này cùng với thai nhi vô tội, nàng hạ thủ không được.

Mai Nhi tại Ngô Đồng Uyển nhận được tin tức, nghĩ tới Ôn Uyển ở thôn trang bị Yến Kỳ Hiên đuổi tới. Trong kinh thành lưu truyền ra lời đồn khó nghe như vậy, Bạch Thế Niên vẫn trước sau như một mà tin Ôn Uyển. Mà nàng thì sao, trượng phu cùng giường chung gối tám năm, thậm chí vẫn không biết mình là người nào hay sao?

Mai nhi đột nhiên có chút nản lòng thoái chí. Tranh giành cái gì, đấu cái gì. Có ý nghĩa sao? Những người này, đơn giản là thấy nàng gần đây được La Thủ Huân cưng chìu. Cho nên mấy người cấu kết chung một chỗ, dùng phương pháp này mà hãm hại nàng. Cho rằng vặn ngã nàng. Là có thể mượn lần này thượng vị. Thật là chê cười lớn lao.

Bình nhi thấy Mai Nhi không có phái người đi tìm chứng cớ, rửa sạch oan ức của chính mình nữa. Thì gấp đến độ không biết bây giờ làm sao cho tốt: “Phu nhân, hiện tại cũng không phải là thời điểm hành động theo cảm tình. Đã dùng biện pháp ác độc như vậy, cô nương, vạn lần không thể để cho các nàng được như ý.”

Mai nhi lắc đầu: “Ngươi không nên khuyên ta. Cho các nàng làm ầm ĩ đi”

Bình nhi không biết Mai nhi đang suy nghĩ gì. Vốn là phu nhân có tâm sự, còn có thể tìm Quận chúa đi nói một chút. Nhưng bây giờ Quận chúa ở thôn trang, không trở lại nhanh như vậy. Phu nhân cũng không biết, phạm vào chuyện hậu thế. Thật là muốn gấp chết nàng.

Trong lòng Mai nhi vạn phần phiền não, đứng dậy ôm tiểu Báo Tử con trai nhỏ của mình. Cùng nhi tử vui đùa một chút. Đáy mắt đầy kiên nghị. Những năm gần đây nàng vẫn phong bế tim của mình, không dám giao phó ra ngoài, chỉ có như vậy mới có thể bảo vệ tốt chính mình. Không để bị thương tổn. Nhưng nhìn đến Ôn Uyển hạnh phúc như vậy, nàng không muốn kiên trì nữa rồi. Nàng cũng muốn đánh cuộc một lần. Nàng không cầu La Thủ Huân có thể giống như Bạch Thế Niên cả đời một đôi người, nàng chỉ cần La Thủ Huân có thể dưới tình huống không có chứng cớ, cũng tin tưởng nàng, là đủ rồi. Như lần này La Thủ Huân có thể hoàn toàn tin tưởng nàng, nàng nguyện ý thật lòng mà chống đỡ. Nếu không tin tưởng nàng, La Thủ Huân tin tưởng những thứ thiếp thất kia. Vậy coi như xong. Vẫn là như trước kia, yên ổn mà trải qua cuộc sống.

Về phần những thứ thiếp thất vu hãm và phỉ báng này, Mai nhi cười lạnh. Nảy sinh ác độc rồi, nàng đem những oanh oanh yến yến này toàn bộ đều bán đi ra ngoài. Cũng mắt không thấy tới tâm không phiền. Quốc Công Gia và Quốc Công phu nhân còn không thể thật sự chấp thuận La Thủ Huân bỏ vợ được. Những năm này nàng đem phủ đệ xử lý ngay ngắn rõ ràng. Sinh được hai con trai trưởng, địa vị đã vô cùng vững chắc. Bán những thứ ngọn nguồn tai họa này, kết quả không tốt nhất là khiến cho La Thủ Huân không chào đón nàng, lan truyền danh tiếng nàng ghen tị. Nhưng vậy thì như thế nào. La Thủ Huân sủng ái ả Lục Đậu Chi thì có hưu hay không cũng vậy.

Mai nhi chọn lựa thái độ không làm cái gì.

Đáy lòng La Thủ Huân nguyện ý tin tưởng Mai nhi, nhưng những thứ căn cứ chính xác này bày ở trước mắt. Để cho hắn vô cùng quấn quýt. Những đồ này, không phải là Mai nhi cho vào. Còn có thể là ai?

Quốc công phu nhân sau khi biết chuyện này liềm ầm ĩ ra, để cho ma ma thiếp thân bên cạnh truyền Mai nhi đi qua. Đồng thời, La Thủ Huân cũng bị cùng kêu lên đi.

Mai nhi chuẩn bị đi ra ngoài.

Đến chính sảnh, Quốc Công phu nhân, La Thủ Huân, Đậu Thị, còn có bốn thiếp thất thụ hại trình lên chứng cớ, đều tới.

Mai nhi từ đầu tới đuôi, không mở miệng nói chuyện.

Sắc mặt La Thủ Huân vô cùng phức tạp mà nhìn Mai nhi. Thất vọng và vẻ bi thống trên mặt khó mà che dấu: “Tại sao?” Hắn không tin Mai nhi cao ngạo, sạch sẽ, thế nhưng sẽ giết nhiều hài tử của hắn như vậy. Hắn không phải là không có hoài nghi, bởi vì hắn có rất nhiều nữ nhân, nhưng trừ hai con trai trưởng của Mai nhi. Những thứ cơ thiếp khác, nếu không vô duyên sanh non, thì chính là chết từ trong trứng nước. Mà hai năm gần đây, một người mang thai cũng không có. Nghe được tiếng gió, trong nháy mắt hắn cũng có hoài nghi qua, nhưng nghĩ tới thê tử cao ngạo, khinh thường dùng thủ đoạn lần này thìvẫn đè ép. Nhưng bây giờ, hắn không biết mình còn có thể tin tưởng tiếp không. Nếu thê tử hắn vẫn cho rằng băng thanh ngọc khiết, thật sự là nữ nhân giống như rắn rết, hắn không biết mình có chịu đựng được không? La Thủ Huân hi vọng Mai nhi có thể phản bác, hi vọng Mai nhi có thể tìm ra chứng cớ nói không phải là nàng làm.

Ánh mắt Mai nhi rất lạnh, nhìn La Thủ Huân, nhìn lại Đậu Thị tràn đầy oán hận cùng mấy cơ thiếp khóc lóc nỉ non , khóe miệng chứa nụ cười lạnh, một mực đều không lên tiếng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận