Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Edit: Gà

Beta: Tiểu Tuyền
Bạch Thế Niên trừng mắt với Hạ Dao vừa xuống xe ngựa, rồi leo lên xe. Lại nói tiếp, điều này thật đúng là uất ức.

Thái độ của Ôn Uyển rất tốt, vừa thấy Bạch Thế Niên là vội vàng xin
lỗi ngay: “Chúng ta là vợ chồng, không nên có chuyện giấu diếm chàng.
Nhưng mà Hạ Dao nàng. . . . . .”

Bạch Thế Niên tỏ vẻ không để ý: “Không sao, nàng đừng nghĩ nhiều, ta
không có bụng dạ hẹp hòi như vậy đâu.” Trong lòng không thoải mái là
chắc chắn. Nhưng bên cạnh đó, hắn cũng rất vui mừng. Ít nhất Hạ Dao chỉ
trung thành với một mình Ôn Uyển.

Dĩ nhiên, trong lòng Bạch Thế Niên cũng rõ ràng, chuyện của hắn chỉ
cần Ôn Uyển muốn biết là có thể biết được. Bởi vì Ôn Uyển có thể hỏi đến chuyện quân quốc đại sự, nhưng rất nhiều chuyện của Ôn Uyển hắn tốt
nhất là không nên hỏi tới (ngươi có hỏi tới cũng không hiểu ). Thời gian chỉ còn lại có vài ngày, Bạch Thế Niên không muốn vì mấy chuyện lặt vặt này mà thấy vướng mắc. Tự tìm phiền não.

Ôn Uyển thì lo lắng Bạch Thế Niên bởi vì chuyện vừa rồi mà trong lòng không thoải mái, nhưng chuyện mà trong lòng nàng đang nghi ngờ, hiện
tại lại không thể nói với Bạch Thế Niên. Nếu như Thích Lệ Nương thật sự
là gian tế, phần sau nhất định là rất rắc rối phức tạp. Bây giờ nói cho
Bạch Thế Niên biết, nhất định sẽ đả thảo kinh xà. Ôn Uyển dừng một chút
mới nói: “Mới vừa rồi Hạ Dao nói cho ta biết, Thích Lệ Nương đã trở lại
kinh thành. Tối hôm qua tới nơi.”

Bạch Thế Niên kinh ngạc: “Cái gì?” Dừng một chút rồi chần chờ nói:
“Tin tức có chính xác không? Thích Lệ Nương không phải là đang ở biên
quan sao, làm sao lại tới kinh thành?” Nếu không phải là chính miệng Ôn
Uyển nói ra, hắn thật sẽ không tin. Nơi này cách biên quan mấy ngàn dặm
đường, hắn ra roi thúc ngựa cũng phải mất hơn một tháng. Thích thị chỉ
là một nữ lưu, chỉ có thể ngồi xe ngựa trở lại kinh thành, như vậy ít
nhất phải mất ba tháng. Nếu như, nếu như Thích thị thật sự đã đến kinh
thành, thì nhất định đã có tin tức truyền tới rồi.

Ôn Uyển từ trong tường kép của xe ngựa lấy ra hai khối than Ngân
Sương, bỏ vào trong chậu đồng có khắc hình thú vật, lại khều khều một
chút. Sau khi làm xong xuôi, mới quay đầu nhìn Bạch Thế Niên vẫn đang
chau mày: “Sao? Chàng không tin lời nói của ta?”

Bạch Thế Niên lắc đầu: “Không phải, nếu là nàng nói nàng ta trở lại,
vậy tất nhiên là không sai. Ta chỉ đang nghĩ, nên xử trí như thế nào?”
Ôn Uyển nhất định là có tình báo của mình truyền tin, sẽ không nói sai.
Tất nhiên, Ôn Uyển cũng sẽ không lấy loại chuyện này ra để trêu đùa hắn.

Ôn Uyển cười không nói gì, nên xử trí như thế nào thì hắn tự đi mà
lo. Ôn Uyển không muốn nhiều chuyện đi xử trí phiền toái cho hắn. Bản
thân gây ra phiền toái thì tự bản thân phải giải quyết. Nếu không mở ra
cái cửa này, sau này mọi phiền toái đều do hắn giải quyết. Nàng còn lâu
mới chịu đi làm nhân viên vệ sinh!

Bạch Thế Niên thấy Ôn Uyển không nói tiếp, thì cẩn thận nói: “Tạm
thời chỉ có thể giữ trong phủ tướng quân. Nàng đừng tức giận nhé!” Ôn
Uyển lòng dạ hẹp hòi, điều này hắn đã lĩnh hội rất sâu sắc. Song, ngoài
dự liệu của Bạch Thế Niên, Ôn Uyển hôm nay lại rất tốt tính, lập tức đáp ứng. Lúc này Bạch Thế Niên mới thở phào nhẹ nhõm: “Vợ thật tốt .” Nói
xong, không quên hôn một cái, coi như là phần thưởng.

Ôn Uyển phì cười. Nếu không cho ở trong phủ tướng quân, chẳng lẽ lại
thật sự cho nữ nhân này đến ở trong khách điếm. Mặt mũi nàng biết để vào đâu?Thích Lệ Nương là vấn đề trước kia còn sót lại, giữ lại trong phủ
tướng quân chỉ là chiếm một cái sân, đuổi ra ngoài, có khi nàng sẽ bị
mang tiếng là không khoan dung độ lượng. Không khéo còn tạo ra một đề
tài bàn tán.

Đi được nửa ngày, vào trong đường chính, xe ngựa không còn xóc nảy
như vậy nữa. Ôn Uyển có chút buồn ngủ, lập tức liền chui vào trong chăn
ngủ. Ngày trước thường chỉ là mơ mơ màng màng, không giống như bây giờ,
thoáng chốc đã ngủ thiếp đi.

Bạch Thế Niên kéo chăn cho Ôn Uyển, nhìn Ôn Uyển ngủ đến ngon lành liền bật cười. Vậy mà cũng có thể ngủ. Đã thành Tiểu Trư rồi.

Bạch Thế Niên tựa vào thành xe, cầm sách đọc. Vừa quay sang nhìn, đã
thấy Ôn Uyển đạp cái chăn. Lật cả người xuống, nằm úp sấp ngủ.

Trước đây khi hai người cùng nhau ngủ, Ôn Uyển thường là chui vào
trong ngực Bạch Thế Niên, dán vào giống như bạch tuộc nên không lộn xộn. Không ngờ khi ngủ một mình, lại không được ngoan ngoãn như vậy.

Bạch Thế Niên nhìn tư thế ngủ đáng sợ của Ôn Uyển, bất đắc dĩ đắp kín chăn cho nàng, nghĩ nghĩ, lại sợ Ôn Uyển nếu cứ lật qua lật lại sẽ đè
ép lên bụng. Liền nằm xuống, ôm Ôn Uyển cùng nhau ngủ.

Ôn Uyển đã thành thói quen nên xoay người, tìm vị trí thoải mái, mắt
cũng không mở ra, tiếp tục ngủ. Nhưng mà nam nhân bên cạnh lại u sầu.
Cái bộ dạng này, hắn làm sao mà yên tâm đây.

Những tháng này bụng vẫn còn nhỏ, không gây trở ngại gì, bụng lớn
rồi, ngủ như vậy, đến lúc đó khẳng định sẽ đè ép hài tử. Nhất định sẽ
xảy ra chuyện ( Ôn Uyển mồ hôi đầm đìa, bụng lớn thì sao mà lăn lộn được nữa).

Ôn Uyển đang ngủ say, đã bị Bạch Thế Niên đánh thức. Ôn Uyển mở hai mắt vẫn còn ngái ngủ: “Sao thế? Đến nơi rồi?”

Bạch Thế Niên khóe miệng hàm chứa ý cười, lần này chưa nói trời đã
sáng đã có tiến bộ: “Ừm, đã đến cửa thành rồi. Hạ Dao mới vừa rồi gõ cửa sổ, bảo ta đánh thức nàng.”

Theo ý của Bạch Thế Niên, thì cứ để cho Ôn Uyển ngủ cho tới khi đến
phủ đệ cũng được. Nhưng Hạ Dao lại nói, mỗi khi đến cửa thành, Ôn Uyển
đều muốn rửa mặt chải đầu. Trước đây đều là Ôn Uyển tự nhiên tỉnh, lần
này nếu không phải bởi vì chuyện Thích Lệ Nương, Hạ Dao cũng sẽ không
gọi.

Nhưng nếu nữ nhân này ở phía trước dựng sân khấu kịch, Quận chúa muốn xem hí, tất nhiên là phải làm tốt chuẩn bị. Ôn Uyển bảo Bạch Thế Niên
mở cửa xe, để cho gió thổi một chút, có thể xua tan cơn buồn ngủ.

Ôn Uyển thật sự cảm thấy chất lượng giấc ngủ hiện tại thăng cấp vèo vèo như vũ bão!

Hạ Dao nghe thấy động tĩnh trong xe ngựa, ở bên ngoài nói: “Quận chúa, nước đây.”

Mấy người Hạ Dao cùng Hạ Ảnh và Hạ Xảo đứng chờ, trên tay bưng nước, cầm y phục, hộp đồ trang điểm, và hộp trang sức.

Ôn Uyển bảo Bạch Thế Niên một mình cưỡi ngựa rời đi, không cần ở trong xe ngựa chờ. Nhưng Bạch Thế Niên lại không đi.

Trước đây Bạch Thế Niên thường cho rằng Ôn Uyển hoá trang rất nhanh,
chớp mắt cái đã xong. Hiện tại xem bộ dáng này, hắn là muốn nhìn một
chút bộ mặt khác của Ôn Uyển.

Ôn Uyển thấy hắn cứ ngồi ỳ trong đó không đi, cũng mặc kệ hắn. Mấy
người Hạ Xảo và Hạ Dao trực tiếp coi Bạch Thế Niên là không khí. Ôn Uyển mặc cung trang vào, Hạ Xảo búi cho Ôn Uyển một kiểu tóc phức tạp khó
làm. Hạ Xảo nhìn hộp trang sức ở bên cạnh thì không hài lòng, từ dưới xe ngựa lấy ra hai hộp trang sức.

Ba hộp trang sức, đựng các loại châu báu, hạt xoàn, ngọc thạch với đủ kiểu dáng, hình dạng, mỗi loại đều là trân phẩm hiếm có. Hạ Xảo lục lọi một lúc lâu, mới lấy một chiếc trâm thạch anh màu tím khảm điểm thúy
(dùng lông của chim phỉ thúy để trang trí) cài ở trên búi tóc, lại chọn
thêm mấy món trang sức xinh xắn cài lên trên búi tóc.

Trừ phi là vào những ngày lễ trọng đại, còn những ngày thường Ôn Uyển chỉ đeo vài món trang sức, nhưng tất cả đều là tinh phẩm. Loay xoay đến nửa canh giờ mới chuẩn bị xong. Này so với tốc độ nháy mắt là xong của
Ôn Uyển trước đây đúng là một trời một vực.

Bạch Thế Niên nhìn Ôn Uyển đã sửa soạn chỉnh tề, cười nói: “Lát nữa
sẽ về thẳng phủ đệ, sao phải lãng phí thời gian như vậy.” Ôn Uyển cười
nói: “Mỗi lần trở lại, ta đều đi bái kiến cậu hoàng đế trước. Lúc này
cậu hoàng đế nhất định đã sai đầu bếp của ngự thiện phòng làm món ăn mà
ta thích nhất rồi. Nếu chàng cảm thấy không tự nhiên, có thể chậm một
chút đến hoàng cung đón ta.”

Bạch Thế Niên cùng ăn cơm với hoàng thượng, thì có chẳng khác gì gà
con nhặt thóc, đâu có thoải mái được như ăn cơm trong phủ đệ.

Bạch Thế Niên nhìn Ôn Uyển một cái, nghỉ phép xong rồi lại để cho phu nhân một mình đi gặp hoàng thượng. Đến lúc đó nhất định sẽ bị hoàng
thượng giáo huấn cho một trận. Hơn nữa, còn không biết sẽ tạo ra mấy lời đồn nhảm linh tinh gì nữa! Mặc dù dùng cơm với hoàng thượng khiến hắn
thấp thỏm như ngồi trên đống lửa, không thể nuốt trôi cơm, nhưng tốt
nhất vẫn nên đi theo phu nhân.

Ôn Uyển chỉ cười. Cầm lấy một chiếc vòng tay hột xoàn, quấn quanh mấy vòng, rồi cài vào.

Bạch Thế Niên nhìn chiếc vòng hột xoàn đeo trên cổ tay Ôn Uyển, chế
tác tinh xảo, lại được chạm trổ hoa sen cát tường, trong nháy mắt Bạch
Thế Niên thất thần.

Ôn Uyển có chút kỳ quái: “Sao thế? Vòng tay có vấn đề sao?”

Bạch Thế Niên mất tự nhiên lắc đầu: “Không có, rất đẹp.”

Ôn Uyển cười cười, nhìn ra phía ngoài, hôm nay đi tương đối nhanh, trời còn chưa tối đã tới kinh thành: “Sắp vào thành rồi.”

Ôn Uyển vừa mới ngồi xuống một lát, Hạ Dao ở bên ngoài nói: “Quận chúa. Trời mưa.”

Ôn Uyển vén rèm xe lên, đẩy cửa sổ thủy tinh ra, nhìn ra bên ngoài.
Phía ngoài quả nhiên đang có mưa phùn lất phất. Một trận gió đột nhiên
thổi tới, Ôn Uyển khẽ rùng mình một cái. Bạch Thế Niên đưa tay kéo Ôn
Uyển về chỗ. Sau đó vội vàng đóng cửa sổ, buông rèm xe xuống.

Sắc mặt có vẻ giận dữ: “Sao nàng lại không biết yêu quý thân thể như
vậy? Nơi này gió lớn, rất dễ bị cảm lạnh.” Nói đến đây, Bạch Thế Niên
lại thấy bực mình.

Bình thường, Ôn Uyển luôn chú trọng đến việc chăm sóc bản thân. Nhưng đến khi nổi hứng muốn làm cái gì, thì lại bất kể tất cả. Hơn nữa còn
không dễ dàng nghe khuyên bảo, cản cũng không được. Khiến cho hắn vô
cùng đau đầu. Nhìn xem. Đây không phải là bộ dáng vẻ mặt vô tình sao?

Bạch Thế Niên chỉ có thể tìm chỗ mềm mà xuống tay: “Đã sắp làm mẹ
rồi. Chẳng may bị cảm lạnh, thì đâu có phải là chuyện đùa. Nàng không
chú ý đến bản thân, thì cũng phải lo cho hài tử chứ.” Ôn Uyển lập tức có chút ngượng ngùng. Nghiêm chỉnh ngồi ở trong xe ngựa, xuyên qua cửa sổ
nhìn ra bên ngoài.

Mặc dù phía ngoài có chút mờ mịt, nhưng giờ đã là tháng hai, đã vào
xuân, gió nhẹ phe phẩy khẽ thổi, mưa phùn lất phất rơi. Ven đường là
hàng ngàn hàng vạn rặng liễu mềm mại, đứng ung dung mà ngay ngắn, nào là màu xanh thiên lý, màu xanh cỏ non, màu xanh lá cây. Giống như người đi chợ đông vui tụ họp, như muốn thông báo với mọi người, mùa xuân đang
tới.

Khung cảnh tràn đầy sức sống, khiến cho tâm tình Ôn Uyển tốt lên rất
nhiều. Hạ Dao ở bên ngoài nói: “Quận chúa, tướng quân, phía trước không
xa là vào tới thành rồi. Tướng quân có muốn ra ngoài cưỡi ngựa hay
không?.” Hạ Dao đúng là có ý tốt mà! Đợi lát nữa nhất định có rất nhiều
người đến xem náo nhiệt. Bạch Thế Niên cưỡi ngựa ở bên ngoài, ít nhất sẽ nhìn thấy rõ ràng.

Bạch Thế Niên có chút không muốn. Ôn Uyển đẩy hắn: “Đi ra ngoài đi!
Ta sẽ không mở cửa sổ nữa đâu. Nếu chàng cứ nán lại ở trong xe, người
ngoài nhìn thấy nhất định sẽ nói chàng là đắm chìm trong ôn hương, sẽ
làm tổn hại đến sự anh minh của chàng. Cũng chẳng còn bao xa, rất nhanh
đến nơi thôi.” Bạch Thế Niên bị Ôn Uyển đẩy ra.

Sau khi Bạch Thế Niên đi ra ngoài, Hạ Dao và Hạ Ảnh liền chui vào. Hạ Dao nhìn về phía Ôn Uyển gật đầu. Hạ Ảnh tuy không nói chuyện, nhưng
nàng cũng biết có chuyện gì. Nhưng mà, Hạ Ảnh của hiện tại so với trước
đây hiểu chuyện hơn rất nhiều, trừ phi cần thiết, nếu không sẽ không mở
miệng nhiều lời.

Ôn Uyển đang nói chuyện với Hạ Dao, thì nghe thấy một tiếng gọi hàm
chứa thâm tình, kiều mỵ không cùng: “Lục Lang. . . . . .” Giọng nói này, trong nháy mắt phá vỡ hết cảnh sắc tràn đầy tươi mát tốt đẹp xung
quanh. Khiến cho Ôn Uyển giống như bị sét đánh cho trong ngoài đều cháy
khét.

Nàng cùng Bạch Thế Niên làm vợ chồng ba tháng, mà chưa từng dùng
giọng nói kiều mỵ như vậy để gọi Bạch Thế Niên. Hơn nữa, có thể là do
thói quen, bọn nàng thường thích gọi thẳng tên họ của nhau.

Lục Lang, hừ, vừa nghe cả người nàng đã nổi hết cả da gà. Ấy thế mà,
giọng nói kiều mỵ kia vẫn còn tiếp tục: “Lục Lang, Lục Lang.” Trên cả
đường lớn, trừ tiếng mưa phùn lất phất rơi mà người ta không thể nghe rõ ra, chỉ còn quanh quẩn mỗi giọng nói này.

Ôn Uyển có chút hứng thú nhìn qua lớp rèm cửa (bên trong có thể nhìn
ra bên ngoài, nhưng bên ngoài lại không thể nhìn vào bên trong), liền
nhìn thấy dung mạo nữ tử đang thâm tình kêu gào, đó là một nữ tử có
khuôn mặt trái xoan xinh xắn, sáng rỡ như ngọc, cái mũi cao thẳng thanh
tú, má phấn hơi phiếm hồng, đôi môi nhỏ nhắn như trái anh đào, làn da
trắng non mềm như băng như tuyết, nhẵn nhũi như trứng gà mới bóc.

Trên người mặc một chiếc áo gấm ngắn màu đỏ thêu một đóa mẫu đơn màu
vàng ánh bạc, phía dưới mặc chiếc váy màu đỏ (thạch lựu quần: cái váy
màu đỏ) đường vân mềm mại quấn quanh eo, trên đầu búi kiểu tóc Lưu Vân.
Hai bên tóc mai là hai chuỗi hạt hình hoa cúc năm cánh màu vàng.

Ôn Uyển nói với Hạ Dao: “Ngươi nhìn đôi mắt sáng câu hồn nhiếp phách
của nàng ta kìa, bên cạnh không ít nam nhân đã bị câu mất hồn đi rồi. Đệ nhất mỹ nhân của biên quan, quả không phải hư danh!” Đoán chừng là
không ít người biết được tin tức nên chạy tới xem kịch hay. Nếu không,
con đường này vào giờ này trước kia thường vắng ngắt, hôm nay đã trở nên vô cùng náo nhiệt!

Hạ Dao xem thường nhìn Ôn Uyển: “Nữ nhân xấu như vậy, thế mà Quận
chúa lại khen đẹp.” Chỗ nào cân xứng, chỗ nào xinh đẹp chứ. Quận chúa
nhìn thấy nữ nhân như thế nào cũng nói đẹp. Chỉ riêng với bản thân mình
là không tự tin. Nếu cho nàng nói, thì sẽ là chẳng có cô nương nào sánh
được với Quận chúa.

Ôn Uyển cười nói: “Nhưng hôm nay cách ăn mặc của nàng lại không hợp.
Nếu mặc một thân bạch y, lại buộc thêm đai lưng, cái eo nhỏ mảnh khảnh
nhất định sẽ trở nên mong manh giống như không chịu nổi một cái nắm
chặt, như vậy có thể phô bày được hết dáng người mảnh khảnh, duyên dáng. Khí chất mảnh mai yếu ớt, thích hợp với vẻ mặt ngọc dáng hoa như vậy.
Lại kết hợp với đôi mắt sáng nổi bật. Nữ nhân này, nhất định là một mỹ
nhân phong tư yêu kiều thướt tha. Chỉ là, cách ăn mặc ngày hôm nay đã
phá hỏng hết vẻ đẹp này. Cũng không biết là cố ý hay là. . . . . .”

Hạ Dao sau khi được bổ não liền phát hiện, nếu theo cách nói của Quận chúa. Bộ dáng của nữ nhân này, chính là hình mẫu mà nam nhân yêu thích
nhất. Tướng quân lại nhìn không vừa mắt, thật đúng là hiếm có.

Thật ra, Bạch Thế Niên hoàn toàn khác với những người khác. Từng trải nhiều như vậy, hắn lại thích nữ tử kiên cường kiên nghị hơn, mà không
phải giống như Lý Ngọc Tuyết hay Thích Lệ Nương, loại nữ tử điềm đạm
đáng yêu giống như hoa thố ti phải dựa vào nam nhân mới có thể sống nổi.

Đáng tiếc, rất ít người biết được quan niệm thẩm mĩ của Bạch Thế Niên khác với người thường. Bởi vì, nam nhân thời đại này, mười người thì có tới chín người thích loại hình giống như Thích Lệ Nương.

Hạ Dao vô cùng bội phục nói:”Vẫn là Quận chúa lợi hại.”

Trong lúc Ôn Uyển đang nói chuyện phiếm với Hạ Dao, Thích Lệ Nương đã chạy như bay về phía Bạch Thế Niên không xa.

Bạch Thế Niên nhìn người xung quanh tụ tập càng lúc càng đông. Không có cách nào khác, chỉ có thể xuống ngựa.

Thích Lệ Nương muốn tiến lại gần Bạch Thế Niên. A Mãnh cùng các thị
vệ xung quanh có chút trì độn. Nhưng những hộ vệ mà Ôn Uyển mang theo
lại khác.

Bạch Thế Niên là trượng phu của Quận chúa bọn họ, sao có thể ở trước
mặt mọi người, bị nữ nhân khác lôi kéo. Cho nên, bọn họ tuyệt đối không
cho phép nữ nhân này nhích tới gần Tướng quân của bọn họ.

Vì vậy, cước bộ của Thích Lệ Nương bị các thị vệ ngăn trở. Thích Lệ
Nương vô cùng đáng thương gọi: “Lục Lang. . . . . .” Tiếng gọi tràn đầy
thâm tình, lại phối hợp với ánh mắt tựa như ai oán tựa như mừng rỡ ngóng nhìn Bạch Thế Niên, bộ dáng kiều mỵ kia, làm cho người ta phải xót xa.

Thích Lệ Nương lần này không thể khiến cho Bạch Thế Niên mảy may dao
động, nhưng lại thành công chọc cho một đám người đang xem náo nhiệt
trong lòng giống như có một con mèo con tinh quái cào cào một phen, ngứa ngáy không chịu nổi. Có vài người không có định lực, xương cốt gần như
nhũn hết cả ra.

Ôn Uyển xem mà nhíu chặt mày, nhưng nàng chỉ thấy đây là thật lòng,
không nhìn ra được Thích Lệ Nương có gì không ổn, một chút manh mối đều
không có. Thích Lệ Nương thấy Bạch Thế Niên vẫn lạnh lung liền che mặt
mà khóc.

Vẻ mặt Bạch Thế Niên tái xanh, kiềm chế giận dữ, hỏi : “Sao nàng lại tới kinh thành.”

Mặc dù lúc trước có Ôn Uyển nhắc nhở, nhưng nhìn bộ dáng này của Thích Lệ Nương, Bạch Thế Niên vẫn còn bình tĩnh được mới là lạ!

Thích Lệ Nương cảm thấy thê lương, càng khóc đến thương tâm hơn.”Lục
Lang, thiếp ở chỗ này chờ chàng đã hai ngày. Rốt cuộc đã đợi được chàng. Lục Lang, bọn họ đều nói chàng đã cưới Quận chúa làm vợ. Thiếp trở lại
kinh thành, tất cả mọi người ở đây đều nói chàng đã cưới Quận chúa. Lục
Lang, bọn họ đang gạt thiếp có phải không? Sao chàng có thể cưới Quận
chúa chứ? Lục Lang, chàng nói cho thiếp biết, bọn họ đều đang gạt thiếp, chàng không hề cưới Quận chúa. Có đúng không?” Thích Lệ Nương nước mắt
như mưa, lê hoa đái vũ, thiền lộ thu chi (hạt sương trên cành cây mùa
thu), khiến người ta phải xót thương.

Bạch Thế Niên nhìn nữ nhân gầy gò yếu ớt trước mặt, đỉnh đầu đã bốc
khói. “Đây chính là nguyên nhân mà nàng không báo một tiếng đã quay về
kinh thành? Chính là vì cái này?”

Sau khi hỏi xong, lại nhìn về phía xe ngựa không hề có động tĩnh. Ôn
Uyển này làm cái trò gì vậy, lần trước, chỉ đùa giỡn một chút thôi mà đã ầm ĩ với hắn đến vậy. Hiện tại có nữ nhân tìm tới tận cửa, ngược lại,
lại thì ngồi câm như hến.

Thích Lệ Nương thấy Bạch Thế Niên không trả lời mà hỏi ngược lại, suy nghĩ vẫn không hề loạn.”Lục Lang, chàng nói đi, nói chàng không hề cưới nữ nhân khác làm vợ. Chàng đã hứa với thiếp, sẽ không lấy người khác
làm vợ. Bọn họ đều gạt thiếp, có phải không?”

Bộ dáng đáng yêu điềm đạm kia, khiến cho ngay cả Ôn Uyển đang bàng
quan ngồi trong xe ngựa xem trò vui, cũng phải cảm thấy Bạch Thế Niên
thật là tàn nhẫn.

Đáy mắt Bạch Thế Niên hiện lên sương mờ.”Đúng là ta đã nói là sẽ
không cưới vợ nữa, nhưng Quận chúa vốn là thê tử kết tóc của ta. Lần này vợ chồng chúng ta nhận nhau, chỉ là bổ sung hôn lễ thôi. Không phải
cưới người khác như nàng nói.”

Trong lòng Bạch Thế Niên vô cùng tức giận, nữ nhân này, đến tột cùng
muốn làm gì. Chẳng lẽ là muốn chứng minh cho tất cả người trong thiên hạ thấy hắn là kẻ bội bạc.

Thích Lệ Nương muốn túm lấy Bạch Thế Niên, đáng tiếc là cách quá xa
nên không túm được. Chỉ có thể ra sức lắc đầu:”Thiếp không tin, chàng
gạt thiếp. Sao chàng có thể phản bội lời hứa của chàng? Sao chàng có
thể, chàng gạt thiếp, không ngờ chàng lại gạt thiếp. Bạch Thế Niên,
chàng thế nhưng cũng gạt thiếp. Sao chàng có thể phụ bạc thiếp, sao
chàng có thể phụ bạc thiếp?”

Những lời lên án không ngừng, giống như Bạch Thế Niên thật sự đã làm rất nhiều chuyện có lỗi với nàng ta.

Sắc mặt Bạch Thế Niên đen thui giống như đáy nồi, ánh mắt sắc bén
giống như muốn giết người. Cái gì gọi là phản bội lời hứa của bọn họ,
hắn hứa hẹn với nàng ta khi nào chứ? Tiếc là, hắn không thẹn với lương
tâm, nhưng người khác lại không biết.

Thích Lệ Nương nói nước đôi như vậy, lời hứa kia đã có thể khiến cho
người ta liên tưởng lung tung. Trong tình huống này, Bạch Thế Niên thật
sự hy vọng Ôn Uyển có thể đi ra giải vây cho hắn, cho dù là ầm ĩ một
trận cũng được.

Ôn Uyển nhìn rất lâu: “Hạ Dao, ngươi cảm thấy như thế nào?”

Hạ Dao thành thật lắc đầu: “Nhìn không ra cái gì. Nhưng mà, có thể
khiến cho chúng ta do dự, chỉ có hai khả năng. Một là thật si, hai là
cao thủ diễn kịch tuyệt đỉnh.”

Ôn Uyển gật đầu: “Cái đầu tiên thì không sao. Nếu là cái sau, vậy thì phải cẩn thận. Nếu thật như vậy, tổ chức đứng phía sau nhất định không
nhỏ. Quên đi. Trước đi hoàng cung đã. Ta đói bụng rồi.”

Hạ Dao lúc này mới hắng giọng nói:”Quận mã gia, Quận chúa nói nếu gặp người quen có nhiều lời cần nói, vậy hai người cứ từ từ trò chuyện.
Quận chúa trước vào cung một chuyến đã.”

Bạch Thế Niên chán nản. Thời điểm không đáng tức giận thì lại phát
lửa giận lớn như vậy, bây giờ, là lúc cần trợ lực, lại phất tay áo mặc
kệ sống chết. Vợ của hắn thật là…haizz.

“A. . . . . .” Xe ngựa đột ngột dừng lại, Ôn Uyển không hề có phòng
bị. Nếu không phải Hạ Dao nhanh tay nhanh mắt, đầu nàng nhất định đã va
phải thành xe. Ôn Uyển khỏi cần nghĩ cũng biết đã xảy ra chuyện gì.

Hạ Luân sau khi dừng xe ổn thỏa, liền nổi giận, vừa rồi là vì không
muốn đả thương người (Chủ trương nhất quán của Ôn Uyển là không làm
thương tổn người vô tội ). Hạ Luân tức giận tới mức chẳng buồn quan tâm
người cản xe ngựa là tiểu thiếp của tướng quân hay là ai, hung hăng vung xuống một roi, Thích Lệ Nương cả người nằm sấp trên mặt đất, đau chỉ
kém mức tại chỗ lăn lộn. Những người đứng xem xung quanh nhìn thấy trên
cánh tay của mỹ nhân xuất hiện lằn roi màu đỏ tươi.

Hạ Luân thu hồi dáng vẻ hung tợn vừa rồi, quỳ gối trước xe ngựa:
“Kinh động đến Quận chúa, nô tài tội đáng muôn chết.” Bất kể là nguyên
nhân gì, đều là hắn không trông coi xe ngựa tốt mà gây ra.

Trong ba tháng này, Bạch Thế Niên cảm thấy người trong phủ đệ của
Quận chúa đều rất ôn hòa hiền lành. Hắn thật sự không nghĩ tới, hôm nay, phu xe của Ôn Uyển sau khi phát uy xong, nháy mắt đã chuyển sang bộ
dáng cung kính với Ôn Uyển. Từ một góc có thể suy ra toàn cảnh. Ôn Uyển
là trị gia rất nghiêm.

Lát sau, một giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng vang lên: “Không sao.
Bảo thị vệ kéo người cản đường kia ra là được rồi.” Nói chuyện chính là
Hạ Dao, còn Ôn Uyển vẫn đang nhìn qua cửa sổ, cẩn thận quan sát Thích Lệ Nương!

Trong nội tâm Ôn Uyển thật sự hi vọng, Thích Lệ Nương chính là loại
hoa thố ti ngập mơ mộng với tình yêu. Nhưng Ổn Uyển lại không dám lơ là.

Giọng nói trong trẻo lạnh lùng vừa từ trong xe ngựa truyền ra, đã
khiến cho đám đông đang vây quanh xem náo nhiệt không khỏi thầm nghĩ.
Quận chúa đúng là Quận chúa, thế nhưng không chút nôn nóng, tựa như
không nghe thấy tiếng khóc lóc kể lể ai oán của nữ nhân bên ngoài, hay
nổi giận lôi đình với Bạch đại tướng quân. Sự trấn định cùng bình tĩnh
này. Quả là hiếm có.

Rất nhiều nhân sĩ thạo tin, đều biết nữ nhi Thích gia, tiểu thiếp của Bạch Thế Niên hôm nay đã chạy tới kinh thành. Giống như người điên tìm
kiếm Bạch Thế Niên khắp nơi, khi biết hắn đang ở ôn tuyền thôn trang của Ôn Uyển, còn muốn chạy đến đó để tìm.

Cuộc chạm trán ngày hôm nay, tất cả mọi người đều biết sẽ có kịch hay để xem, nên đã tìm những vị trí tốt ở xung quanh. Những người không đến được, cũng phái hạ nhân đến xem. Nhất định phải có tư liệu trực tiếp,
càng cặn kẽ càng tốt. Tất cả đều nhiệt liệt ngóng trông, suy đoán xem vở kịch này sẽ phấn khích đến mức nào.

Biểu hiện của nữ nhi Thích gia, khiến cho những người trong hiện
trường xem mà mê mẫn, nhưng biểu hiện của Ôn Uyển, lại khiến cho bọn họ
thất vọng. Quận chúa dường như đang coi mình là người ngoài cuộc.

Bạch Thế Niên lạnh lùng nói: “Người đâu, đem Thích thị mang về phủ
đệ.” Ở đây sẽ chỉ thêm mất mặt xấu hổ. Nếu sớm biết tin tức, nhất định
đã cho nhốt ở trong phủ tướng quân.

Thích Lệ Nương đau đến muốn ngất đi, nhưng mà nàng không cam lòng
ngất đi. Nếu cứ như vậy ngất đi, chuyện sau đó thế nào, không ai biết
được. Chí ít hiện tại nàng biết, Quận chúa Ôn Uyển sẽ không ở trên đường lớn giết nàng. “Quận chúa, thần phụ muốn mời ngài ra ngoài gặp mặt một
lát, cầu xin Quận chúa thành toàn.” Những lời này là Thích Lệ Nương cố
nén đau đớn mới có thể nói nổi.

Lời này vừa nói xong, cửa xe ngựa liền mở ra. Tất cả mọi người chỉ
hận cổ mình không dài ra được như cổ hươu, có thể xem màn quyết đấu giữa chính thê và tiểu thiếp trên đường lớn.

Bước ra là một nữ tử mặc áo gấm màu đỏ hồng, viền áo là tơ vàng, trên áo thêu kim tuyến hình hoa mẫu đơn cuộn lại, phía dưới mặc một chiếc
váy thêu hoa văn nguyệt hoa. Tóc đen được búi thành kiểu Thùy Vân, trên
búi tóc chỉ tùy ý cài một cây trâm thạch anh khảm đường vân hoa lan.

Nữ tử này, các ăn mặc rất sáng sủa tươi đẹp, nhưng bội sức lại rất
tùy ý. Còn về phần dung mạo, tối đa cũng chỉ tính là thanh tú. Mọi người xì xào, tiểu thiếp mặc xiêm y màu đỏ thẫm, còn chính thê lại mặc màu đỏ hồng. Hơn nữa dung mạo lại quá bình thường. Nếu không phải mệnh tốt,
làm sao dám lớn tiếng tuyên bố như vậy (Ôn Uyển tuyên bố, trượng phu của nàng không thể cưới tiểu thiếp, không thể có thông phòng, việc này
khiến cho rất nhiều nam nhân cảm thấy khó chịu trong lòng).

Người từ trong xe ngựa bước ra, giống như nhìn thấu suy nghĩ của rất
nhiều người. Tùy ý đưa mắt quét qua đám người xung quanh, ánh mắt kia
sắc bén giống như đao kiếm xuất ra khỏi vỏ, vừa nhìn đã khiến cho người
khác trong lòng lạnh run.

Mọi người chỉ cảm thấy rùng mình, vội vàng thu hồi ánh mắt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui