Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Hạ Ảnh lạnh lùng hướng về phía người đang quỳ trên mặt đất mà quát
lớn “To gan, điêu phụ ngu dốt ở đâu lại dám cản xe ngựa của quận chúa.
Quận Chúa nhà ta nhân từ nên không có giết người vô tội, nhưng nếu ngươi không thức thời thì cũng đừng trách ta độc ác.”

Mọi người đổ mồ hôi mạnh, đánh người ta mạnh như vậy, nếu còn ra tay
độc ác thì đoán chừng đã phơi thây nơi hoang dã rồi. Chẳng qua cũng từ
câu này có thể biết được đây là một nha hoàn chứ không phải là quận
chúa. Cũng đúng, Quận Chúa có thân phận quý trọng thì sao có thể tùy
tiện ra ngoài cho người ta nhìn ngắm được.

Thích Lệ Nương khóc tới vô cùng bi thương : “Ta không muốn mạo phạm
Quận chúa, ta chỉ muốn được hỏi rõ ràng, rốt cục là đã có chuyện gì xảy
ra ? Rốt cục là đã có chuyện gì xảy ra, tại sao Lục Lang trở về kinh
thành một chuyến thì tất cả đều thay đổi, lại thành trượng phu của quận
chúa, vậy thì ta là gì?”

Hạ Ảnh giận dữ quát to : “Thấy ngươi có mặc một thân váy đỏ, liệu
ngươi có qua cưới hỏi đàng hoàng, báo cho thân tộc, vào trong tổ miếu
hay không, trên tay ngươi có hôn thư hay không?” Phía sau mới là trọng
điểm. Nếu là có hôn thư, cũng có sự bảo đảm của luật pháp.

Thích Lệ Nương liền vội vàng nói “Có báo cho thân tộc, cũng có cưới
hoi đàng hoàng. Tin tức ta và hắn thành thân hai mươi vạn tướng sĩ biên
quan cũng đều biết.”

Ôn Uyển lắc đầu nở nụ cười, nữ nhân này thật sự là ngu ngốc, có người nào không biết là Bạch Thế Niên cũng không có lập gia đình, không lấy
vợ. trong xe ngựa liền truyền ra âm thanh trong trẻo lạnh lùng “Thích
thị, chẳng lẽ chỉ có một mình ngươi không biết ngươi là thiếp, tại sao
lại dám mặc một thân quần áo đỏ sẫm ở đây? Thê cùng với thiếp thất chính là khác biệt trời đất, ngay cả chuyện đơn giản như vậy mà ngươi cũng
không biết sao ? Chẳng lẽ Uy Võ Hầu lại sa đọa tới tình cảnh như thế.”

Trong xe ngựa có giọng nói uy nghiêm mà trong trẻo lạnh lùng vang
lên, người quan sát chun quanh cũng đều hiểu được, người nói chuyện này
mới là chính chủ.

Thích Lệ Nương quỳ gối trước xe ngựa, không nhượng bộ “Không phải,
ban đầu hắn nói hắn mất vợ nên không thể tái giá, chính vì vậy nên ta
mới nguyện ý làm thiếp thất. Hắn đã hứa với ta, ta tin tưởng hắn là một
nam tử hán đại trượng phu đỉnh thiên lập địa, cũng kính nể khí tiết của
hắn. Bởi vì ái mộ hắn tình thâm ý trọng mới ủy thân gả đi. Hắn đã đáp
ứng ta. Cuộc đời này chỉ một mình ta. Ai biết lại như vậy, Quận chúa, ai cũng biết người rất thông minh linh mẫn, lại có tâm địa bồ tát, cầu xin người làm chủ cho ta.”

Bạch Thế Niên giận tới không thể nói ra lời, hắn không thể nào giải
thích được, vì giải thích sẽ bị nhận định rằng hắn chính là kẻ làm người dối trá, vì nếu dựa theo hiểu biết của người bình thường thì nếu hắn
chưa có bất kỳ hứa hẹn nào, đường đường là đích nữ của đại nguyên soái
biên quan tuyệt đối cũng sẽ không ủy thân làm thiếp cho hắn.

Ôn Uyển nở nụ cười, tiếng cười thanh thúy vang lên bên tai của mỗi
người “Bạch Thế Niên bây giờ là trượng phu của bổn cung, ngươi lại muốn
bổn cung đi làm chủ cho ngươi, đây quả là chủ ý không tệ. Tốt, Bổn cung
muốn nghe một chút, ngươi muốn Bổn cung làm chủ cho ngươi như thế nào?”
Trong lời nói, tràn đầy mùi vị khiêu khích. Âm thanh kia nghe ra cũng
không có nửa điểm tức giận.

Những người xem cuộc vui đều nhìn lẫn nhau, náo loạn tình cảm cả buổi rồi, đây mới là âm thanh của quận chúa. Nghe nói bên cạnh Quận Chúa có
hai thiếp thân nha hoàn, xem ra hôm nay không có duyên được nhìn thấy
Quận Chúa rồi.

Bạch Thế Niên muốn phản bác, nhưng là bị nam tử bên cạnh kéo lại.
Bạch Thế Niên ngẩng đầu nhìn lên. Thì ra là thiếp thân thị vệ Võ Tinh
của Ôn Uyển, Võ Tinh lắc đầu với hắn. Mặc dù Bạch Thế Niên không biết
tại sao hắn lại lắc đầu với mình, tuy nhiên hiện tại hắn có nói gì cũng
là sai, liền dứt khoát im miệng.

“Ta không biết, ta chỉ muốn một lời giải thích. Quận chúa, trong lòng ta đau đớn không chịu nổi, ta yêu hắn nhiều như vậy, đối với hắn một
khối tình si, nhưng lại đổi lấy kết quả như thế. Quận chúa, dân nữ ban
đầu nghe tin tức này vốn vạn phần không tin, lúc này mới vội vã chạy về
kinh thành. Nhưng đến kinh thành lại nhận được một tin tức như vậy, quận chúa, hôm nay lòng ta đau đớn như cắt, hận lúc ấy không thể chết đi,
thế nhưng cuối cùng cũng không tin, ôm lấy một phần hi vọng. nhưng lại
không biết. . . . . .” Thích Lệ Nương đau lòng tới không nói được thành
câu, bộ dáng kia khiến cho người chung quanh nhìn thấy đều sâu sắc phỉ
nhổ Bạch Thế Niên.

Ôn Uyển cũng không vì thế mà thay đổi “Những cái khác thì không nói
tới, Bổn cung chỉ muốn biết, ngươi muốn cái công đạo gì?” âm thanh của
Ôn Uyển không hề có tức giận, không có thống hận, âm thanh nhàn nhạt

trước sau như một. Thậm chí, nếu nghe kỹ còn có thể nghe ra được nụ cười bên trong, tỷ như Bạch Thế Niên.

Thích Lệ Nương mờ mịt luống cuống “Dân nữ, dân nữ cũng không biết. . . . . .”

Lúc này đột nhiên có một người chạy từ đằng xa tới, xông vào tới chỗ
Bạch Thế Niên, cách khoảng 10 bước “Bạch Thế Niên, ngươi không phải là
người. Ngươi là cái đồ vong ân phụ nghĩa. Lệ Nương đối với ngươi một
mảnh tình thâm, vì đồng ý với lời hứa của ngươi nên cam nguyện ủy khuất
mà gả cho ngươi, thế nhưng ngươi lại vì vinh hoa phú quý mà vứt bỏ nàng, ngươi là kẻ ngụy quân tử .”

Hạ Dao lạnh giọng nói “Ở trước mặt Quận Chúa mà ngươi lại dám động
đao động kiếm, không hổ là tướng sĩ được nuôi ở biên quan, lá gan quả
thật đủ lớn.” Âm thanh của Hạ Dao vừa vang lên thì đao trong tay nam tử
đang hò hét lập tức rơi xuống đất, tiếp theo đó là một tràng tiếng thét
gào giống như giết heo vang lên, khiến cho mọi người nghe được đều sợ
tới lạnh run.

Mà người mới vừa rồi khiêu chiến đang quỳ xuống trước xe ngựa, đến
tột cùng là như thế nào thì mọi người phục hồi tinh thần lại cũng không
biết được, vì tốc độ nhanh tới nỗi không ai thấy kịp.

Người kia tự nhìn bản thân, ngay cả bóng dáng cũng không thấy thì
binh khí đã rơi xuống mặt đất rồi , trên người cũng giống như bị xe ngựa cán qua vậy, sau đó không giải thích được mà quỳ xuống dưới xe ngựa,
kinh hoàng toát ra một thân mồ hôi lạnh, lập tức liền cáo lỗi “Quận Chúa tha mạng, mạt tướng chỉ là nhất thời tức giận mà mất phân tấc, xin Quận Chúa thứ tội.” .

Bạch Thế Niên nhìn Hạ Dao vừa mới ra tay, lại nhìn sang Võ Tinh quần
áo binhg thường bên cạnh mới cảm thấy may mắn vạn phần. Lúc trước hắn
khi dễ Ôn Uyển ( những cái này đều không thể để cho người nhìn thấy), nếu không phải Ôn Uyển cố ý nhường cho hắn thì thị vệ bên người cũng có thể xé hắn thành mảnh nhỏ rồi.

“Ngươi là người phương nào?” Hạ Ảnh mặt không thay đổi hỏi.

Nam tử sợ hãi liền nói “Ta là đường ca của Lệ Nương, tên ta là Thích
Bảo Quốc .” Nếu là hắn không có tính sai thì người mới ra tay vừa rồi
hẳn là nàng nay, nghe nói bên cạnh Ôn Uyển Quận Chúa cao thủ nhiều như
mây, hôm nay xem ra tin đồn cũng không phải là nói khoác.

Ôn Uyển cảm thấy đùa giỡn cũng không xê xích gì nữa liền tựa người
vào trên đệm , thần thái vô cùng lười nhác, nếu như Bạch Thế Niên mà
nhìn thấy bộ dạng này của Ôn Uyển thì hẳn không thể không tức chết được. Hạ Dao cười lạnh nói “Ngươi nói Quận Mã là đồ vong ân phụ nghĩa , ngươi muốn như thế nào, hoặc là, Thích thị, ngươi lại muốn như thế nào ?”

Thích Lệ Nương lắc đầu nói”Ta không biết, ta chỉ muốn tướng quân cho ta một lời giải thích. Kính xin Quận Chúa thành toàn.”

Ôn Uyển ở trong xe ngựa, cười lắc đầu. Giải thích, ở trước mặt quyền
lợi tuyệt đối thì cái gì cũng là vô căn cứ, nếu không phải nàng không
muốn giết người, lại cộng thêm trong chuyện này nàng có chút nghi ngờ
thì cho dù hiện tại có giết nàng ta thì có người nào dám nói nửa chữ .

Hạ Dao lạnh lùng nói “Thích Bảo Quốc, vậy ý của ngươi là gì, hoặc là
nó, thế tử Uy Vũ Hầu, hoặc là hơn nữa, ý tứ của đại nguyên soái Thích
Tuyền, bọn họ muốn trị Quận Mã tội gì? Bọn họ cần phải nhớ nếu như bọn
hắn muốn trị tội Quận Mã thì bọn họ hãy tự mình đến để nói với Quận Chúa của chúng ta.”

Lời nói của Hạ Dao vừa buông xuống, Thích Lệ nương còn tốt, sắc mặt
của Thích Bảo Quốc thoáng chốc trắng bạch. Không nghĩ tới thị nữ bên
người Ôn Uyển Quận Chúa lại muốn đem người Thích Gia liên lụy vào đó,
nếu có một cái không tốt thì sẽ mang lại phiền toái lớn cho gia tộc bọn
hắn.

Thích Bảo Quốc liền lập tức bẩm lại “Quận chúa. Chuyện này không liên quan tới thế tử hầu gia, là bản thân mạt tướng tức giận, không nhìn
được Bạch Thế Niên trước mặt là bộ dạng này, sau lưng lại là bộ dạng
khác. Ban đầu theo lời hứa của hắn, bởi vì tôn trọng người vợ đã mất của hắn nên cả đời không hề cưới nữa, thế nên muội muội của ta mới đồng ý
làm bình thê. Tướng lãnh trong quân cũng đều biết. Hôm nay vì để cưới
Quận Chúa mà hắn bội bạc, vứt bỏ Lệ Nương. Mạt tướng thật sự là không
nhìn được. Người như vậy, căn bản là không xứng với sống trên cõi đời
này.”

Trong mắt Bạch Thế Niên toát lên lửa giận, nhưng lý trí nói cho hắn
biết, Ôn Uyển sẽ không để cho hắn phải chịu cái ô danh này. Thật ra thì
chuyện này hắn cũng có nói ra ở bên ngoài, nhưng nhiều người vẫn chưa
tin tưởng, bởi vì từ đầu đến cuối Ôn Uyển cũng không nói nửa chữ ra
ngoài.

Quả nhiên có âm thanh nhàn nhạt của Ôn Uyển truyền ra “Là ngươi nghĩ
nhiều rồi, Quận Mã không có rũ bỏ hứa hẹn ban đầu. Hắn cưới Bổn cung,
cũng không phải là vì vinh hoa phú quý. Nếu không Bổn cung cũng sẽ không gả cho hắn.”


Trong bụng Thích Lệ Nương cả kinh, run rẩy hỏi “Xin hỏi Quận chúa,
lời này là ý gì. Ta không hiểu?” Chẳng lẻ, đúng như lời của Bạch Thế
Niên nói, thê tử của Bạch Thế Niên chính là quận chúa.

Lúc này Ôn Uyển mới lười biếng nói ” Mới vừa rồi Quận Mã đã nói, Bổn
cung chính là thê tử kết tóc của hắn. Năm đó bổn cung gặp phải thích
khách ám sát, lưu lạc dân gian, quỷ xui thần khiến mới kết thành vợ
chồng với Uy Vũ tướng quân, nhưng sau đó bổn cung được cứu trở về hoàng
cung, có thể bởi vì đầu của bổn cung bị thương nên mất đi một phần trí
nhớ, đúng lúc quên mất đoạn chuyện cũ này. Quận Mã cho là bổn cung vì
đợt ngoài ý muốn này mà mất đi. Cho tới hôm ở Văn Đức điện , Quận Mã
thấy Bổn cung, vợ chồng chúng ta mới nhận ra nhau. Đương kim Thánh
thượng cũng bởi vì đoạn nhân duyên này nên mới gả. Nếu không bổn cung
đường đường là nữ nhi thiên gia sao lại có thể gả cho hắn làm kế thất
được? Thích thị, Quận Mã không có làm trái lời hứa. Muốn trách thì chỉ
có trách ông trời trêu ngươi, nếu như ta không có mất đi trí nhớ thì
cũng sẽ không có chuyện của ngươi, nếu trách thì chỉ trách ông trời trêu ngươi thôi .” Nếu không phải vì mặt mũi của Bạch Thế Niên thì nàng mới
không đi giải thích đâu, làm thê tử của ngươi đều phải nhân nhượng vì
lợi ích toàn cục a!

Trừ bỏ đi những âm mưu đằng sau thì quả thật Thích Lệ Nương chính là
vô tội, chuyện này muốn trách thì cũng chỉ có trách bản thân Thích Lệ
Nương. Đang tốt chánh thê không làm lại đi làm tiểu lão bà của người
khác, đây không phải là cam chịu hạ tiện thì là cái gì? Rơi vào kết cục
như vậy thì có thể trách được người nào.

Mặc dù là tin đồn này cũng sớm tung ra ngoài nhưng bởi vì đây chỉ là
lời của Bạch Thế Niên, nên độ tin cậy cũng không cao. Hôm nay Ôn Uyển đã nói ra thì danh tiếng này tất nhiên là cao.

Bạch Thế Niên nghe Ôn Uyển giải thích liền thở phào nhẹ nhõm. Ôn Uyển có thể vì hắn chứng minh, so với một ngàn một vạn câu của hắn thì hữu
dụng hơn nhiều lắm ( đây chính là vấn đề danh dự ) .

Thích Lệ Nương Thiên nghĩ vạn nghĩ, cũng không nghĩ tới chuyện này.
Lập tức liền u mê tại chỗ “Điều này sao có thể? Quận chúa, đây không
phải là thật?”

Ôn Uyển thản nhiên nói “Thật ra thì, Bổn cung đến bây giờ cũng không
nhớ lại được đoạn chuyện cũ này. Chẳng qua là Giác Ngộ đại sư từng nói
bổn cung có mệnh định nhân duyên, xem ra hôm nay quanh đi quẩn lại vẫn
là kết thành vợ chồng cùng với Quận Mã , Quận Mã đúng là người mệnh định của bổn cung.”

Lời nói bình tĩnh của Ôn Uyển mạnh mẽ đánh vào trong lòng của Thích
Lệ Nương. Thích Lệ Nương khóc tới vô cùng thương tâm , cuồng loạn kêu
lên: “Không thể nào, ta không tin. Ta không tin.”

Ôn Uyển cũng lười nói nữa. Nhìn cả nửa ngày cũng không nhìn ra được
đầu mối gì, nàng thật sự là đói bụng rồi, thôi cứ chạy tới hoàng cung
mà dùng bữa tối đi.

Hạ Dao hừ lạnh nói “Cũng không biết Uy Vũ hầu dạy nữ nhi như thế nào , trước mặt mọi người lại làm ra chuyện xấu hổ mất mặt. Quận Mã gia, Quận Chúa nói cứ đem Thích thị về phủ tướng quân dàn xếp cho tốt. Quận Chúa
muốn đi vào trong cung một chuyến, chút nữa quay về phủ tướng quân sau.” Hạ Dao nhìn như có ý vô tình chỉ trích khiến cho cả người Thích Bảo
Quốc run rẩy hai cái, chuyện này nếu truyền tới tai hoàng thượng bên kia thì không biết sẽ xử lý Thích gia như thế nào.

Bạch Thế Niên cũng không chút nghĩ ngợi nói: “Người đâu, đem nàng
mang về phủ tướng quân. Quận chúa, ta với nàng cùng nhau tiến cung đi.”

Ôn Uyển cười nhìn Hạ Dao. Hạ Dao liếc Ôn Uyển một cái, lại muốn muốn
giả bộ câm rồi. Nhưng nàng đối với Ôn Uyển cũng không có cách nào. Ôn
Uyển giả bộ câm thì nàng đành phải là người truyền lời . Chỉ đành hướng
về phía ngoài xe ngựa mà lạnh giọng nói: “Quận Chúa nói Quận Mã cứ đem
chuyện này xử lý tốt đi đã, tránh khỏi làm ra chuyện điên cuồng gì.”

Trong lòng mọi người đều nói thầm, Quận Chúa ngay cả nói cũng không
muốn nói cùng với Bạch Thế Niên, có thể thấy được là thật sự giận dỗi
lớn rồi. ha ha, cái tiện nghi này của Bạch đại tướng quân cũng không dễ
nhặt đâu

Bạch Thế Niên nghe thấy Hạ Dao nói như vậy, biết chỉ có thể về phủ
tướng quân trước rồi. Bạch Thế Niên nghĩ cho dù Ôn Uyển có tức giận thì
chỉ cần ở lại nói tốt đẹp chút là được. Dù sao thì Ôn Uyển cũng biết

nguyên nhân: “Ta bố trí mọi chuyện trong phủ đệ tốt rồi sẽ đi đón nàng.”

Bên trong truyền ra một câu như có như không .

Xe ngựa đi về phía trước thành, hai người quỳ trước xe ngựa cũng đàng hoàng lui ra, người xem náo nhiệt bên cạnh tất cả đều tự đồng dồn về
ven đường.

Xe đi về phía hoàng cung, để lại một nhóm người tâm trạng khác nhau .

Ôn Uyển nghi ngờ nói ” Hạ Dao, chẳng lẽ thật sự là ta đa nghi ? Đó chính là nữ nhân đang sa vào trong ảo tưởng của tình yêu.”

Sắc mặt Hạ Dao nghiêm trọng: “Không, thuộc hạ vừa khéo cảm thấy ngược lại. Quận Chúa nghi ngờ là đúng. Quận chúa. Nữ nhân này nếu là thật sự
ngưỡng mộ tướng quân, sẽ không ở trước mặt mọi người khiến tướng quân
đeo danh tiếng bội bạc, nhìn qua thì không có gì, nếu như tướng quân đeo danh tiếng như vậy thì làm sao có thể thống lĩnh được hai mươi vạn đại
quân ở biên quan. Quận chúa, cho dù Thích Lệ Nương không phải là mật
thám, nhưng phía sau nhất định là có người trợ giúp. Có người không muốn tướng quân thượng vị.”

Ôn Uyển khẽ thở dài. Nàng là biết Bạch Thế Niên lần này quay về biên
quan sẽ không được yên bình, không nghĩ tới đã bắt đầu náo loạn từ trong kinh thành ra. Trở lại thì phải đối mặt với nhiều chuyện phiền lòng như vậy . Nàng cũng không có trôi qua cuộc sống thanh tịnh được “Phái người đi thăm dò cẩn thận. Nếu là người ở kinh thành quấy rối còn thì thôi.
Ta sợ nhất chính là. . . . . .”

Hạ Dao hít vào một hơi: “Ý của Quận chúa. . . . . .”

Ôn Uyển lắc đầu: “Hi vọng thật là ta nghi ngờ. Ta cuối cùng cảm thấy
Thích Lệ Nương si tình đối với Bạch Thế Niên có cái gì không đúng. Nếu
là mật thám còn có thể nói được đi, nếu không thì ta thật sự không có
cách nào hiểu được!” Ôn Uyển thật là không hiểu được, nếu là lưỡng tình
tương duyệt, Thích Lệ Nương vứt bỏ thân phận vứt bỏ địa vị làm thiếp
cũng muốn cùng người yêu ở chung một chỗ, cái đó nàng còn có thể hiểu
được, nhưng vừa mới bắt đầu thì Bạch Thế Niên đã cự tuyệt, hơn nữa cự
tuyệt triệt để như vậy. Vậy chỉ có thiếu não mới đem mặt mũi mình giẫm
trên mặt đất còn muốn dán lên như vậy .

Hạ Dao không cách nào hiểu. Cho nên lập tức bàn mưu cùng với Ôn Uyển: “Thuộc hạ sẽ để cho người chú ý cẩn thận, nếu thật sự là có cái gì
không đúng thì thuộc hạ sẽ đem chuyện này bẩm báo với hoàng thượng.”
Hiện tại chẳng qua là hoài nghi, nếu thật sự có chuyện lạ nghiêm túc như vậy, tới lúc đó không có chuyện gì không chỉ lộ ra vẻ Ôn Uyển không
phóng khoáng còn lộ ra vẻ Quận Chúa và nàng vô năng.

Ôn Uyển gật đầu, cúi đầu vuốt bụng của mình: “Thời gian cách nguyệt
sự cũng được tám ngày rồi, Trương thái ý chính là cao thủ phụ khoa, để
hắn xem xem có thể xác nhận hay không.”

Hạ Dao cười nói: “Chút nữa để cho Trương thái y nhìn một chút là
được. Chẳng qua Quận Chúa cũng cần chuẩn bị trước, mạch tượng này cũng
phải một tháng mới có thể chẩn ra được. Trương thái y cũng có thể nói
mấy ngày nữa mới có thể xác định được .” Mấy ngày nay, nàng cũng dụng
tâm đi hỏi thái y rồi .

Bạch Thế Niên cũng không quản Thích Lệ Nương là người đang tổn
thương, ra roi thúc ngựa trở về phủ tướng quân, nhìn thấy Diệp Tuần liền tức giận ngập trời “Diệp Tuần , chuyện lớn như vậy ngươi cũng không nói cho ta biết, không báo thì thôi, tại sao ngươi lại không đem nhốt nàng ở trong phủ đệ?”

Diệp Tuần cũng không để ý nói “Ta đâu có biết Quận Chúa lại không nói cho ngươi biết, hơn nữa chuyện này cũng cần phải nhờ vào Quận Chúa tới
chứng minh, như vậy mới có thể không lưu lại mối họa. Trước ngươi cũng
nói rồi nhưng không ai tin tưởng. Hiện tại Quận Chúa tự mình mở miệng,
tất cả mọi người tin tưởng . Không nói cho ngươi lại càng chân thật, để
cho những kẻ tâm hoài bất quỹ kia phải lộ đuôi ra ngoài.”

Bạch Thế Niên lại càng tức giận hơn “Nếu như Ôn Uyển không đứng ra
nói chuyện thì làm sao?” Bạch Thế Niên suy nghĩ, có phải nên đổi một
quân sư đáng tin hay không.

Diệp Tuần cười ha hả nói “Hưng quốc Quận Chúa là ai? Ngươi lại càng
rõ ràng hơn so với ta, cho dù nàng với ngươi có là vợ chồng không hợp,
nhưng có thể đi theo trước mặt hai đời hoàng đế được sủng ái nhiều năm
như vậy, chút ánh mắt nhìn đại cục này cũng không có thì làm sao xứng
với phong hào Hưng Quốc. Hôm nay không phải là tốt hơn sao, sau này
người ở biên quan lại càng bội phục ngươi, nói không chừng còn có thể
nói lấy được Quận Chúa chính là phúc báo của ngươi đấy!” Thấy Bạch Thế
Niên giận trừng hắn, vẫn không nhanh không chậm nói: “Quận Chúa nhất
định là sớm biết tin tức. Không nói cho ngươi, tức là trong lòng nàng
đều biết rồi. thay vì bây giờ ngươi tức giận ở đây với ta thì không bằng thử nghĩ xem làm sao để cho Quận Chúa nguôi giận.” Thanh danh người đàn bà đanh đá của Quận Chúa cũng không phải chỉ nói suôn. Mà Quận Chúa
dùng hành động thực tế để chứng minh, cái này nhất định phải có chút
giày vò.

Bạch Thế Niên cũng cảm thấy Ôn Uyển sẽ không hẹp hòi như vậy. Hai
người sớm chiều chung đụng hơn nửa tháng, chỉ cần không liên quan đến
điểm mấu chốt, Ôn Uyển còn là một người vợ tốt ôn nhu thể thiếp, cũng
không tùy ý phát giận. Rồi lại nói, thời gian hắn ở trong kinh thành
cũng chỉ còn hai ngày, tin nưởng là Ôn Uyển cũng không nỡ náo loạn cùng
với hắn để lãng phí chút thời gian quý báu cuối cùng kia “Như ngươi vậy
cũng quá mạo hiểm rồi. Một cái sơ sẩy thì hậu quả cũng không thể tưởng
tượng nổi.”

“Tướng quân có hôm nay, còn không phải là lần lượt lấy mạng đổi lấy . Không nói cái này nữa, như thế nào, xem ngươi khí sắc hồng nhuận , nhìn béo ra không ít a. Có phải cuộc sống trôi qua giống như ngâm trong mật
ngọt hay không? Không nỡ rời đi cái ổ chăn ấm kia rồi. tình cảm cùng với Quận Chúa có phải cũng có tăng vọt hay không?” Diệp Tuần mập mờ hỏi .

Bạch Thế Niên nghĩ tới hơn nửa tháng chung đụng này cùng với Ôn Uyển, hai người ân ái triền miên. Ấm áp ngọt ngào. Trên khuôn mặt cương nghị

thoáng chốc hòa hoãn xuống.

Diệp Tuần nhìn bộ dạng động dục của Bạch Thế Niên thì cố tình cảm
thán “Khụ, đúng là vẫn bị Quận Chúa tung lưới bắt lấy, Quận Chúa không
hổ là quận chúa, rốt cục cũng cao cờ hơn một bước, bội phục.”

Bạch Thế Niên cũng không nói chuyện với hắn nữa. Nhìn một chút tố
chất những người bên cạnh Ôn Uyển, lại nhìn người bên cạnh hắn một chút. Khụ, không phải chỉ kém một cấp bậc a ! Bạch Thế Niên còn đang suy nghĩ có nên thật sự đề nghị với Ôn Uyển để đổi một quân sư đáng tin một chút hay không.

La Thủ Huân nhận được tin tức xong lập tức đi viện Ngô Đồng, mấy ngày qua La Thủ Huân còn đang sửa chữa quan hệ với Mai nhi, cố gắng là một
người chồng tốt “Phu nhân, ta nghe nói Thích Lệ Nương còn trình diễn một màn kịch công khai lên án nam nhân phụ lòng rất hay, nhưng lại bị Phất
Khê dùng ba lượng đẩy ngàn cân bác bỏ tới á khẩu không trả lời được nữa
rồi. ta nhận được tin tức lập tức chạy tới nhưng cũng không đuổi kịp,
Phất Khê cũng tiến cung rồi.” Vừa hưng phấn lại vừa tiếc nuối, Phất Khê
vẫn cứ là Phất Khê, vĩnh viễn đều lợi hại như vậy, không có ai có thể
sánh vai được với hắn.

Mai nhi cười lắc đầu nói “Phu quân, thiếp cảm thấy chàng không chỉ
sung bái có Bạch tướng quân mà người sung bái nhất hẳn là Ôn Uyển đi,
hai ngày này mỗi ngày chàng đều nhắc trước mặt ta tới mười lần, chàng
còn không sợ ta ghen ghét, ta mới là thê tử của chàng.” Từ chuyện lần
trước xong Mai nhi cũng đã tự ngẫm lại bản thân, mặc dù trong lòng có
chút ý kiến nhưng đối mặt với La Thủ Huân thể hiện không giống như trước kia thì cũng có buông lỏng. Tình cảm vợ chồng cần phải bồi dưỡng, thời
gian cũng cần phải tính toán. Mặc dù nàng cho rằng giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, nhưng nàng cũng không muốn đả kích sự nhiệt tình của La
Thủ Huân , đem La Thủ Huân giao cho nữ nhân khác. Mai nhi hôm nay là
hoàn toàn giống nhau, hai người bọn họ hôm nay cũng là lão phu lão thê
rồi, tình tình yêu yêu, hài tử cũng có hai cái rồi, những nữ nhân kia
cũng hiểu được không có việc gì để đi gây chuyện, điều quan trọng hiện
tại là đem cuộc sống sống thật tốt. La Thủ Huân nguyện ý cố gắng, tăng
tiến thêm tình cảm vợ chồng thì nàng cũng phối hợp. Không nói tới những
thứ khác nhưng ít nhất như vậy đối với hài tử cũng rất tốt. Tới sân nàng nhiều thì thời gian chung đụng cùng với hài tử càng nhiều .

La Thủ Huân có chút gấp “Ta cũng chỉ có dám nói ở trước mặt nàng, nếu nói ở trước mặt người khác thì đối với thanh danh của Phất Khê cũng sẽ
không tốt, nàng yên tâm , ta thật sự chỉ coi hắn như huynh đệ, không có
bất kỳ những ý nghĩ không chính đáng nào khác, nếu nhưng nàng không tin
ta có thể thề.” Bất kể Phất Khê là nam hay nữ, hắn chỉ có sùng bái, kính ngưỡng, tuyệt đối không có nửa điểm tâm tư không tốt.

Mai nhi cười nó i”Chỉ nói đùa thôi mà chàng còn tưởng là thật rồi.
chuyện này chàng cũng đừng quan tâm. Ôn Uyển sẽ xử lý tốt, hãy kiểm tra
việc học của Hổ ca nhi một chút . Ở đâu có người làm cha như chàng vậy,
hài tử như thế nào cũng không quan tâm.”

La Thủ Huân nghe xong vội nói “Được, bây giờ ta sẽ đi ngay. ” Bát
Quái thì chơi thật vui nhưng công khóa của nhi tử mới là đại sự.

Trên mặt Bình nhi lộ vẻ vui mừng: “Phu nhân, thế tử hiện tại đều giao trái tim đặt ở trên người phu nhân cùng đại công tử rồi.” Bình nhi cố ý nói như vậy, chính là muốn cho Mai nhi vui mừng một chút. Mấy ngày hôm
nay thế tử luôn tìm mọi cách lấy lòng phu nhân, phu nhân ở trước mặt thế tử vẫn có sắc mặt vui mừng, nhưng chờ thế tử vừa đi thì lại khôi phục
như lúc ban đầu rồi. thật giống như không có đặt thế tử ở trong lòng nữa rồi.

Sắc mặt Mai nhi bình tĩnh: “Thời gian trôi qua như thế nào, hiện tại
thế tử tốt, nhưng ai biết được ngày kia hắn lại mang cho ta một di nương thiên kiều bá mị trở về, mặc kệ hắn đi, chỉ cần hắn có thể kính trọng
ta là được.” Nữ nhân hậu viện nàng cũng mượn cơ hội lần này để xử lý một nhóm không thành thật, hôm nay tất cả cũng đều phải an phận xuống.

Bình nhi khẽ thở dài.

Mai nhi dường như nhìn thấu tâm sự của Bình nhi : “Tiếc phúc, mới có thể đem cuộc sống trôi qua tốt.”

Bình nhi gật đầu.

Hạ Dao thấy sắc mặt Ôn Uyển rất bình tĩnh, đừng nói nổi giận, ngay cả cau mày cũng không có. Chuyện lần này có thể coi như nghiêm trọng hơn
chuyện lần trước rất nhiều, Quận Chúa thế nhưng không hề tức giận một
chút nào. Hiếm có a . Hạ Dao cảm thấy tư tưởng của Ôn Uyển rất kỳ quái . Dựa theo lẽ thường mà nói, một chuyện đùa vui mà có thể phát lửa giận
lớn tới như vậy, hiện tại tiểu thiếp chạy tới cửa rồi làm sao lại yên
lặng không một tiếng động nào: “Quận chúa, trong lòng người phóng khoáng rồi sao ?”

Ôn Uyển cười nói: “Những điều này đều là những thứ sớm có rồi, nếu ta không có lòng phóng khoáng thì không phải là tự gây sự với mình hay
sao? Rồi lại nói, ta cũng không muốn ngày ngày tức giận để rồi sinh ra
một tiểu lão đầu.” Ôn Uyển nói xong, sờ sờ bụng.

Hạ Dao nhìn Ôn Uyển, trong bụng khẽ mỉm cười: “Quận chúa, người thay
đổi rất nhiều.” So sánh với trước kia thì càng trở nên sáng sủa hơn,
cũng càng mềm mại hơn rồi.

Ôn Uyển gật đầu”Đúng vậy a, trước đây khi ngủ chỉ một âm thanh nhỏ
cũng đánh thức dậy rồi, hôm nay cho dù có kêu gọi lớn hơn thì ta cũng
không tỉnh dậy.” Trái tim buông lỏng, rất nhiều chuyện vụn vặt cũng
không phải để tâm vào nữa thì giấc ngủ dĩ nhiên là tốt hơn rồi.

Hạ Dao lắc đầu: “Không phải là cái này. ừ, càng ngày càng tốt rồi.”
Tiên hoàng cũng bởi vì nhìn ra Quận Chúa đem mình ngăn cách ở bên ngoài
thế giới nên mới để mình ở bên cạnh Ôn Uyển nguyên nhân cũng bởi vì bọn
họ là tỷ muội có liên hệ máu mủ. Nhớ hồi ban đầu tiên hoàng cũng chỉ nói với mình có một câu, phải chiếu cố Ôn Uyển thật tốt, hiện tại trong
lòng Quận Chúa thả lỏng rồi, cả người cũng tản mát ra hào quang khiến
cho người ta nhìn tới say mê ( Ôn Uyển nói: nữ nhân đang trong thời kỳ
yêu đường chính là xinh đẹp nhất rồi). Nếu bây giờ mà tiên hoàng nhìn
thấy Quận chúa, khẳng định rất vui mừng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận