Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Tâm trạng của Ôn Uyển vô cùng tốt, vừa đi về tới phủ đệ liền để cho Hạ Dao đi chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, nàng muốn đích thân làm cho Bạch Thế Niên một bữa trưa thật thịnh soạn.

Bạch Thế Niên mặc dù đối với việc Ôn Uyển nguyện ý vì hắn rửa tay làm cơm thì rất vui mừng, nhưng đối với tài nấu nướng của Ôn Uyển, hắn lại rất hoài nghi: “Thôi được rồi, cứ để cho bọn họ làm là tốt rồi, hôm nay nàng cũng đã phải mệt mỏi một lúc lâu, hay là cứ nghỉ ngơi một chút cho thật tốt.”

Ôn Uyển nấu nướng mày lên: “Như thế nào? Sợ tài nấu nướng của ta không được? Một lát sẽ không dám ăn?” Lại xem thường nàng như vậy.

Bạch Thế Niên cũng đâu dám nói lời này: “Sao có thể như vậy được? Đồ ăn vợ làm khẳng định là rất ngon, cho dù vợ có làm cái gì thì nhất định ta sẽ ăn sạch sẽ.” Vậy cũng phải xem Ôn Uyển có nở cho hắn ăn đồ khó ăn hay không.

Ôn Uyển mím môi khẽ cười.

Hạ Dao ở bên cạnh nói: “Quận chúa trước kia thường xuyên làm đồ ăn cho tiên hoàng, tiên hoàng đối với tài nấu nướng của quận chúa cũng khen không dứt miệng.”

Ánh mắt của Bạch Thế Niên sáng ngời. Ôn Uyển ném lại một ánh mắt xem thường. Bạch Thế Niên hấp tấp theo sát ở phía sau Ôn Uyển. Ngay cả tiên hoàng cũng đã khen tài nấu nướng này, vậy khẳng định là thật sự không thề thua kém chỗ nào rồi.

Ôn Uyển còn chưa có vào phòng bếp, Hạ Ảnh đã đi tới nói hoàng thượng phái người tới: “Quận chúa, hoàng thượng ban thưởng hai người xuống đây, xem một chút, cũng không tầm thường đâu.” Nói đúng ra, là cao thủ.

Nhanh như vậy: “Đưa bọn họ dẫn tới phòng khách đi.”

Hai người cùng đi phòng khách. Ôn Uyển nhìn hai người đều mặc một thân trang phục màu xanh. Cao thấp không sai biệt lắm, trên mặt không có biểu tình gì, ánh mắt cũng không có quá nhiều chấn động, có vẻ mặt như lúc bốn người Võ Tinh đến bên cạnh nàng, Võ Tinh đi theo bên người nàng cũng được mười năm rồi, đến nay đã không thể tách ra được khỏi Ôn Uyển. Hai người khác nhau duy nhất chính là có một người hơi gầy một chút.

Hai người thấy Ôn Uyển liền quỳ lạy hành lễ: “Thuộc hạ tham kiến Quận chúa.” Hai người hành lễ với Ôn Uyển, còn đối với Bạch Thế Niên thì không có vẻ mặt gì, coi Bạch Thế Niên như là không khí.

Bạch Thế Niên so với Ôn Uyển thấy được nhiều hơn một chút, người ngoài nghề thường chỉ xem náo nhiệt , người trong nghề mới nhìn được bên trong. Bạch Thế Niên nhìn hai người tinh quang nội liễm ( tinh thông giỏi giang nhưng lại kín đáo, biết giữ mình ) . Nhưng từ động tác hành lễ mới vừa rồi liền có thể nhìn ra được hai người đều là cao thủ. Bên cạnh nhiều thêm hai người cao thủ như vậy thực sự là rất tốt, chẳng qua đối với hai người không đem hắn để vào trong mắt thì trong lòng cũng thầm oán, cái giá lớn tới như vậy sẽ không tiện khống chế trong tay được a .

Ôn Uyển cũng không có trách tội hai người kia. Nhân tài giống như vậy chỉ nghe lệnh phục tùng chủ tử, xem ra cậu hoàng đế đã đem hai người kia ban cho mình: “Đứng lên đi!” Nói xong liền xoay người: “Nhìn xem một chút, cảm thấy ai không tệ thì chàng chọn lấy một.”

Lúc trước Bạch Thế Niên cảm thấy Ôn Uyển quá đa tâm rồi. Nhưng hiện tại nhìn thấy hai cao thủ như vậy ( không có gì đưa ra thì hoàng đế cũng sẽ không dễ dàng ban cho): “Cả hai đều được, vậy sẽ an toàn hơn một chút.”

Hai người đứng ở đó khuôn mặt cũng không hề thay đổi, giống như là cương thi vậy.

Ôn Uyển gắt giọng: “Qủy tham lam.” Sau khi cười xong thì hướng về phía hai người nói: “Sau này, hai người các ngươi hãy theo Quận mã đi. Các ngươi nhất định phải bảo vệ Quận mã bình an trở lại.”

Hai người đồng thời nói: “Quận chúa yên tâm, thuộc hạ có thể lấy tính mạng ra để bảo vệ tướng quân.”

Bạch Thế Niên rất hài lòng: “Tên các ngươi là gì.”

Ôn Uyển nghe được câu xin Quận chúa ban tên cho, cười nói: “Thị vệ bên cạnh ta toàn bộ đều mở đầu bằng chữ Võ, nhưng nếu các ngươi là đi theo bảo vệ tướng quân thì cứ để cho tướng quân đặt tên đi.”

Bạch Thế Niên suy nghĩ sau đó nói: “Vậy gọi là Cao Tần, Cao Sơn đi.” Trong đáy lòng Ôn Uyển thốt lên, tri âm tri kỷ. Tần Quan Hán Vũ đây!

Hai người thấy Ôn Uyển gật đầu liền nhận lời. Người gầy là Cao Sơn nói: “Quận chúa, đây là đồ mà hoàng thượng kêu thuộc hạ chuyển tới cho Quận chúa.” Ôn Uyển gật đầu, Hạ Dao liền đi tới nhận.

Sau khi đám người kia đi ra ngoài xong thì Bạch Thế Niên liền ôm lấy Ôn Uyển: “Vợ, hai người kia vừa nhìn liền biết thân thủ không tệ, không ngờ nàng có thể tìm tới cho ta hai cao thủ tốt.” Thân thủ của hai người kia so với hắn hẳn là cũng không kém bao nhiêu, cao thủ khó tìm, mà cao thủ trung thành lại càng khó tìm hơn .

Ôn Uyển cười ha hả nói: “Vậy thì thời thời khắc khắc cũng phải nhớ tới cái tốt của ta, ở bên ngoài cho thật tốt, làm chuyện đứng đắn đàng hoàng, ít trêu chọc thị phi đi.”

Bạch Thế Niên cười tới vô cùng thoải mái: “Nàng yên tâm, việc nàng lo lắng chẳng phải có hai người bọn họ trông chừng sao, đúng rồi, hoàng thượng ban thưởng cho nàng cài gì mà thần bí như vậy?”

Ôn Uyển thừa nước đục thả câu: “Đến lúc đó sẽ biết. Hiện tại việc cần làm là đi nấu cơm cho chàng.” Bạch Thế Niên vốn có tư tưởng nam nhi phải tránh xa nhà bếp nên kiên quyết không vào phòng bếp cùng với Ôn Uyển.

Ôn Uyển khinh bỉ hành vi của Bạch Thế Niên : “Nhớ năm đó, cậu hoàng đế còn phải vào phòng bếp để chọn món ăn, rửa rau giúp ta, chàng là nam nhi lại muốn tránh xa phòng bếp, chỉ có biết ăn sẵn thôi.”

Bạch Thế Niên đổ mồ hôi dữ dội, hoàng đế vào phòng bếp rửa rau cho Ôn Uyển, vừa nghĩ tới hoàng đế mặc long bào ở bên cạnh rửa rau ( đổ mồ hôi, hoàng đế lúc ấy vẫn còn là Vương gia, mặc long bào thì đã sớm bị rơi đầu), cái cảnh tượng kia quả thực là rất có cảm giác vui mừng.

Ôn Uyển ở phòng bếp nhỏ bận rộn. Nghe thấy người bên ngoài nói có Đại công chúa phái người cầu kiến Quận chúa. Ôn Uyển nghe liền thấy rất kỳ lạ, thông thường nếu tới bái kiến đều hạ thiệp mời trước, sau khi chủ nhân nhận thiệp xong thì mới thu xếp thời gian để tới đây, làm sao lại không có quy củ như vậy, cứ trực tiếp phái người tới, lại còn yêu cầu phải gặp nàng, coi nàng là người bán hàng rong ven đường muốn gặp là gặp đươc sao: “Hạ Dao, ngươi đi xem một chút Đại công chúa có chuyện gì?”

Thời điểm Hạ Dao đi ra ngoài nhìn thấy một nữ nhân phải có người vịn đang quỳ trên mặt đất, mang hơi thở mong manh yếu ớt như liễu thì Hạ Dao cười lạnh trong lòng, ả Tư Thông này thật sự là không biết đây là chỗ nào, lại để cho một thiếp thất như vậy tới gặp quận chúa, cho dù là nguyên nhân gì thì nếu không có Tư Thông dung túng, nữ nhân này tuyệt đối không đến được phủ tướng quân.

Đan Nương quỳ xuống dập đầu nói “Cô nương, nô tỳ muốn cầu kiến Quận chúa, kính xin cô nương chuyển lời một tiếng tới Quận chúa, nô tỳ muốn gặp Quận chúa một lần.”

Hạ Dao tức giận tới cười lên “Ngươi cho rằng ngươi là ai? Quận chúa là người muốn gặp là gặp ? Đồ vô liêm sỉ, người đâu, mau kéo ra ngoài cho ta.”

Đan Nương đến đây vốn ôm ý định chỉ có đến mà không có về ở trong đầu, kỳ thật cũng có thể cam tâm. Đan Nương muốn bắt lấy vạt áo của Hạ Dao, nhưng Hạ Dao cũng không phải là người dễ nói chuyện giống như Ôn Uyển, một cước đạp ra ngoài, đạp tới nỗi Đan Nương choáng váng. Nhưng Đan Nương cũng không buông bỏ mà vẫn dập đầu với Hạ Dao, dập đầu tới nỗi cả trán toàn là máu: “Cô nương, ta chỉ muốn gặp được Quận chúa, ta chỉ muốn hỏi quận chúa một chút, nguyên nhân ngày đó quận chúa giải trừ hôn ước cùng với công tử có phải là vì nô tỳ hay không? Nô tỳ muốn biết, xin Quận chúa thành toàn? Đan Nương cũng chỉ có một tâm nguyện như vậy thôi, cầu xin cô nương có thể thành toàn, cô nương, cầu xin người.” Đan Nương chính là muốn biết, có phải Ôn Uyển vì nàng mới buông bỏ hôn ước cùng với Tào Tụng hay không? Nếu không thì nàng cũng thật sự không hiểu rõ tại sao quận chúa phải hủy bỏ. Công tử là người tốt đẹp như vậy, tại sao Ôn Uyển Quận chúa muốn vứt bỏ công tử.

Ôn Uyển mà ở đó có lẽ còn cảm thán được hai câu người si tình, nhưng Hạ Dao lại không có cái tật thương hương tiếc ngọc này, vừa nghe xong lời này liền hừ lạnh nói: “Ngươi coi ngươi là cái thứ gì? Vì ngươi vứt bỏ lời hứa. Ngươi thật đúng là xem trọng mình quá, chẳng qua cũng chỉ là một thứ đồ chơi làm ấm giường cho nam nhân thôi.”

Lời này của Hạ Dao thật độc ác, nhưng cũng là sự thật. Khuôn mặt Đan Nương mặc dù đã sớm tái nhợt không có chút máu. Nhưng nghe được lời nói của Hạ Dao thì bi thương ở trong mắt càng sâu: “Nếu như Quận chúa coi ta như một thứ đồ chơi, vậy tại sao?” Sau khi nói xong, thật giống như cùng Hạ Dao nói, lại thật giống như lẩm bẩm tự nói “Gần đây nô tỳ nhớ lại ngày đó quận chúa làm thơ ở Tào gia, là nô tỳ hại công tử, làm hại Quận chúa hiểu lầm mới không muốn gả cho công tử.” Đan Nương mang khuôn mặt đầy nước mắt nhớ tới bài thơ “ giấc mộng Nam Kha” mà Ôn Uyển từng làm kia, cũng là nàng, cũng là do nàng mới hại công tử phải chịu nỗi khổ lao ngục như vậy.

Hạ Dao cảm thấy buồn cười: “Ai lại có trí tưởng tượng như vậy? Là Tào Tụng nói hay là đại công chúa nói cho ngươi biết hả ? Ngươi cảm thấy ngươi có tư cách này sao?”

Đan Nương á khẩu, chẳng qua rất nhanh nói: “Nhưng khi đó Quận chúa. . . . . .”

Hạ Dao nhìn Đan Nương thật giống như nhìn một người ngu ngốc: “Ngày hôm nay ngươi rơi vào kết cục này, cũng là gieo gió gặt bão. Chỉ là một cong rơm bỏ đi như lục bình mà lại không nhìn thấy được vị trí của mình.”

Đan Nương mờ mịt mà nhìn Hạ Dao.

Hạ Dao khó được một lần có thiện tâm nói “Tào Tụng trong mắt ngươi là tuyệt thế Vô Song, là đồ quý hiếm. Nhưng ở trong mắt Quận chúa của chúng ta thì ngay cả cỏ đuôi chó cũng không bằng. Ngươi cũng quá tự cho mình là trọng, thứ đồ ti tiện như ngươi, mạng cũng không phải là của mình lại còn muốn có được tình yêu, không nhận thức rõ được thân phận của mình mà lại còn muốn có được tình yêu của chủ nhân ngươi. Quận chúa không muốn gả cho Tào Tụng, nguyên nhân không phải bởi vì ngươi, nhưng Tào Tụng ở trong ngục hôm nay thì ngươi lại là kẻ đầu sỏ gây nên.”

Đan Nương lập tức muốn ngất đi: “Không phải vậy, ta. . . . . .”

Khuôn mặt Hạ Dao lộ vẻ khinh bỉ nói: “Tư Thông mặc dù vọng động, nhưng không phải là người ngốc nghếch . Nếu nàng không muốn vợ chồng tốt, thì ngay từ thời điểm gả đi đã đánh chết ngươi rồi, đâu còn chờ tới hôm nay. Chuyện lần này, nếu không phải ngươi ở giữa khích bác, sao Tào Tụng có thể bị rơi vào Thiên Lao? Thứ giống như ngươi vậy không nhận thức rõ được thân phận của mình , nếu ở trong phủ quận chúa thì đã sớm bị loạn côn đánh chết. Cũng chỉ có Tư Thông ngu ngốc kia mới để cho ngươi ở trong phủ công chúa của nàng mà gây nên sóng gió, kết quả còn làm hại Tào Tụng phải vào thiên lao nữa.”

Đan Nương thật giống như nhận lấy nhục nhã to lớn nhất: “Không phải, không phải vậy. . . . . .”

Hạ Dao vừa nhìn thấy bộ dáng của Đan Nương, lập tức tiến lên điểm huyệt đạo của Đan Nương: “Muốn chết thì quay về phủ công chúa mà chết, đừng có làm ô uế phủ đệ của chúng ta. Người đâu, đem người này trói chặt lại, ta muốn đi phủ công chúa , hỏi Đại công chúa một chút xem muốn làm cái gì.”

Đan Nương thấy mình không nhúc nhích được, nói cũng nói không được, chỉ ô ô. . . . . .

Hạ Dao lạnh lùng nói: “Muốn chết rất dễ dàng, chờ ta cùng Yến Tư Thông tính toán xong hết sổ sách thì ngươi hãy chết ở trong phủ công chúa cũng không muộn. Ta tin tưởng, Yến Tư Thông sẽ để cho ngươi từ từ hưởng thụ tử tư vị của tử vong.”

Mới vừa rồi trong nháy mắt Đan Nương quả thật có ôm ý nghĩ chết ở chỗ này. Chẳng qua cũng chỉ là có ý nghĩ này, Ôn Uyển Quận chúa nàng còn chưa được gặp thì sao nàng có thể chết được. Nhưng nghe được lời nói của Hạ Dao, Đan Nương hoảng sợ nhìn Hạ Dao. Đối với người trong kinh thành mà nói thì Ôn Uyển chính là người từ bi lương thiện nhưng Hạ Dao lại là hóa thân của ác ma. Chỉ có chuyện không nghĩ tới , không có chuyện Hạ Dao không dám làm .

Sau khi Hạ Dao nói xong câu đó thì nói với một nha hoàn ở trong phòng khách : “Nói với Quận chúa nói một tiếng, ta đi tới quý phủ của Đại công chúa một chút, lát nữa sẽ quay trở lại.” Lần này không để cho Yến Tư Thông một trận dạy dỗ thấm thía khó quên thì nàng cũng không cần làm cái danh ác ma này nữa rồi.

Ở trong phủ của Quận chúa, Ôn Uyển là lão Đại không sai, nhưng là Hạ Dao đối với người trong phủ Quận chúa cũng đều có quyền sinh sát giống nhau. Những năm này, Ôn Uyển chỉ nhấn mạnh việc phát lệnh, còn người động thủ chân chính lại chính là Hạ Dao . Người trong phủ Quận chúa cũng biết Hạ Dao là một chủ tử khác. Trên thực tế ở trong phủ Quận chúa Hạ Dao mới là lão Đại, Ôn Uyển chỉ có thể coi là lão Nhị. Bởi vì đối với rất nhiều người mà nói, Ôn Uyển giống như một con cọp không có hàm răng, quá mức ôn hòa rồi. Mà Hạ Dao lại giống như một con sói, hung tàn bạo ngược, bắt được người liền cắn xé thành từng mảnh nhỏ


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui