Bà đỡ cũng rất cảm khái, từ lúc bắt đầu, quận chúa đã vô cùng phối hợp, mấy bà nói như thế nào quận chúa liền làm thế đó. Quá trình coi như thuận lợi. Thấy Ôn Uyển đã mệt mỏi quá mức liền an ủi: “Quận chúa, đã đến lúc sinh, một lát nữa đứa bé sẽ ra rồi.”Ôn Uyển cắn răng nói: “Ta biết. Ta có thể chịu đựng được.” Lúc này Ôn Uyển nằm ngửa trên giường, phía dưới có lót một lớp chăn, đôi chân đã vô lực nhưng nàng vẫn cố gắng chống chịu.Hạ Dao lau một đầu đầy mồ hôi cho Ôn Uyển. Vì đau đớn, Ôn Uyển chảy mồ hôi không dứt. Mấy lọn tóc bết trên mặt, đôi môi trắng bệch. Do quá đau đớn nên dù trong miệng đã nhét khăn lông nhưng môi nàng vẫn bị nàng cắn ra mấy vết thương loang lổ máu.Hoàng đế thấy trời cũng sắp sáng nhưng đứa bé vẫn chưa chịu ra. Sắc mặt nha hoàn, bà tử đều ngưng trọng, trong lòng hoàng đế thoáng qua một cảm giác bất an. Liền dứt khoát đứng lên: “Ôn Uyển thế nào rồi? Đứa bé sao vẫn chưa chịu ra?”Quy ma ma đi ra nói với hoàng đế: “Hoàng thượng, thai vị không ngay, đứa bé không ra được. Hoàng thượng……….”Vẻ mặt Quy ma ma như đưa đám, nếu quận chúa có gì bất trắc, các bà toàn bộ đều phải chết. Thậm chí còn có thể dính líu đến người nhà. Làm sao bây giờ, bà rất muốn biết bây giờ phải làm như thế nào?“Mau tìm cách. Nếu Ôn Uyển có làm sao, ta muốn toàn bộ các ngươi chôn cùng.” Hiện tại ngoài uy hiếp ra hoàng đế cũng không thể làm gì khác.Hoàng đế thấy Quy ma ma không dám động liền giận dữ thét: “Còn không mau cút vào nghĩ biện pháp.” Quy ma ma liền quay trở lại phòng.Ôn Uyển đã không còn sức lực nhưng đứa bé vẫn chưa ra ngoài. Hai bà đỡ một mực nói ở bên tai, nghỉ một chút, lấy đủ sức lực là được rồi. Nhưng Ôn Uyển đã không còn sức lực, nàng rất mệt mỏi nhưng vì cục cưng nàng vẫn phải kiên trì.Quy ma ma lấy một lát sâm bỏ vào trong miệng Ôn Uyển: “Quận chúa, dùng sức mút hai cái, mượn sức lực. Có sức lực mới được.”Ôn Uyển nín thở vài hơi, gốc nhân sâm kia cũng dùng nửa gốc rồi. Đến cuối cùng, cổ họng đã khàn mà đứa bé còn chưa ra. Ôn Uyển biết, thực sự là khó sinh. Cổ đại xác suất khó sinh cao như vậy. Mình không phải lúc nào cũng may mắn, thiệt thòi cho nàng làm công tác chuẩn bị nhiều. Không nghĩ tới ở thời khắc mấu chốt đều vô dụng. Ôn Uyển thấy sợ hãi nhưng ý chí siêu phàm lúc này lại ngược lại khiến nàng hết sức bình tĩnh: “Rốt cục như thế nào? Nói?”Quy ma ma tận lực khiến cho giọng mình bình tĩnh, nhưng lời nói vẫn run run: “Hài tử không ra được. Quận chúa, bọn nô tỳ đang nghĩ biện pháp.”Trong đầu Ôn Uyển ong một tiếng. Sao có thể như vậy? Nàng nghĩ tới rất nhiều tình huống có thể xảy ra cũng không nghĩ tới thai vị không ngay. Nhưng có thể nói đây chính là tình huống bết bát nhất. Đáng tiếc nàng lại gặp phải tình huống bết bát nhất này. Chẳng lẽ, chẳng lẽ, Ôn Uyển rất vô lực. Nàng lầm bầm nói: “Bạch Thế Niên, Bạch Thế Niên, chàng ở đâu? Ta đau quá, ta không còn sức lực rồi nhưng con của chúng ta còn chưa có ra, ta nên làm cái gì bây giờ?” Lúc này nếu Bạch Thế Niên có ở đây, Ôn Uyển sẽ cảm thấy mình có chỗ dựa tinh thần. Còn bây giờ thì Ôn Uyển thấy không có trợ lực gì.Hạ Dao nhìn Ôn Uyển đang chịu tội liền lau nước mắt: “Quận chúa, người phải chống đỡ. Người nhất định phải chống đỡ.” Sớm biết vậy đã không để quận chúa uống cái gì mà thuốc có con. Ban đầu nên uống thuốc tuyệt dục thì đã không cần chịu tội như vậy.Ôn Uyển đã không còn sức để nói.Nước mắt Hạ Dao rơi lã chã nhưng nàng biết bây giờ không phải lúc mềm yếu, quận chúa nếu có tâm tư như vậy thì thật vô lực xoay chuyển rồi: “Quận chúa, đừng nói chuyện. Bảo tồn thể lực, người đã vượt qua nhiều cửa ải khó khăn rồi, lần này nhất định cũng có thể.”Giờ đến sức lực gật đầu Ôn Uyển cũng không có.Trương thái y và Diệp thái y chia nhau đi vào sau đó lại đi ra. Hai người có cùng ý nghĩa, giữa Ôn Uyển và đứa bé chỉ bảo vệ được một. Hơn nữa không thể mang thai nữa, nếu mang thai thì cả người lớn và đứa bé đều không giữ được.Hoàng đế gian nan hỏi: “Không có cách nào khác sao?”“Không có.” Trương thái y cúi đầu, nếu như có biện pháp thì ông đã sớm dùng chứ chẳng chờ đến bây giờ.“Bảo vệ người lớn.” Hoàng đế khẽ thở dài một tiếng. Ôn Uyển chung quy vẫn đi theo con đường của ngoại tổ mẫu. Sinh đôi thật sự rất khó khăn. Nhớ lại ban đầu khi biết được Ôn Uyển có khả năng sinh đôi, hắn đã rất lo lắng. Nghĩ tới bộ dáng sợ chết của Ôn Uyển, liền nghiêm lệnh cấm thái y không được nói. Không nghĩ tới cuối cùng lại có kết quả này. Nhưng so với đứa bé thì người lớn vẫn là quan trọng nhất. Không có con, cùng lắm đến lúc đó tìm một đứa làm con thừa tự. Nhưng nếu người lớn không còn, hắn không cho phép.Quy ma ma nói với những bà đỡ khác: “Hoàng thượng nói, bảo vệ quận chúa.”Ôn Uyển mơ hồ nghe được bảo vệ người lớn, trong lòng chấn động liền mở choàng mắt. Không được, tuyệt đối không được làm cho con mình cứ thế mà mất. Tuyệt đối không được, phải có biện pháp nào đó, đúng, nhất định là có cách nhất định sẽ có cách.“Quận chúa uống thuốc này đi.” Ôn Uyển nghĩ tới lời vừa rồi cũng biết uống thuốc này trên căn bản người lớn và đứa bé chỉ bảo vệ được một. Mà cậu hoàng đế nhất định sẽ bảo vệ mình, không thể, không thể uống.Ôn Uyển không biết lấy sức lực từ đâu, vung tay hất bát thuốc đổ trên mặt đất.Ôn Uyển biết, muốn bảo vệ hài tử chỉ có thể dựa vào mình. Chỉ có thể dựa vào mình mới bảo vệ được cục cưng. Bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh. Nàng không để cho con mình có việc gì, tuyệt đối không thể: “Ngươi đỡ ta, đỡ ta đi một vòng quanh viện.”Ôn Uyển nói xong, liền nắm thật chặt tay Hạ Dao. Hạ Dao ủ rũ. Bà đỡ bên cạnh tất cả đều ngây người, bộ dạng này còn muốn đi ra ngoài. Điên rồi sao?Ôn Uyển ngậm một lát sâm trong miệng: “Ta có lý do của mình, cầm lát sâm đến đây.” Vì mẹ khỏe mạnh, vì con, nàng không thể ngã xuống, tuyệt đối không thể.Quy ma ma vội vàng đi ra ngoài hồi báo hoàng đế: “Hoàng thượng, quận chúa nói ngài ấy muốn đi một vòng quanh viện, còn nói tự có đạo lý của người. Hoàng thượng người thấy?” Nếu có vạn nhất, tội lỗi của các bà sẽ nhỏ chút.Hoàng đế nghe những lời này, cũng không suy nghĩ nhiều: “Nếu Ôn Uyển nói vậy, nhất định có đạo lý của nàng. Từ nhỏ nàng đã có chủ kiến, theo lời nàng làm đi, nói không chừng lại hữu dụng.”Hạ Dao và Hạ Ảnh nghe lời Ôn Uyển, đỡ nàng ra khỏi phòng sinh. Mỗi bước của Ôn Uyển đều như có ngàn vạn con dao đâm vào mình, mỗi bước đều giống như đã trải qua ngàn vạn năm. Nhưng Ôn Uyển vẫn từng bước, từng bước đi tới.Ôn Uyển nhìn thoáng qua hoàng đế đang lo âu, hoàng đế đi đến bên cạnh Ôn Uyển, ôn nhu nói: “Nha đầu, đừng sợ, tất cả rồi sẽ ổn thôi.”Trong lòng Ôn Uyển rất cảm động, cũng buông lỏng hơn rất nhiều. Vì con, có khó khăn hơn nữa nàng cũng phải vượt qua. Nhiều cửa ải sinh tử nàng đều đã vượt qua, lần này cũng nhất định có thể qua.Ôn Uyển được hai người đỡ đi tới dưới gốc lựu sai trĩu quả, nàng mặc niệm trong lòng: “Ta từng nói với chàng, ta hi vọng sau này con cháu vây quanh, nhiều phú nhiều thọ. Cho nên, ta nhất định sẽ vượt qua cửa ải khó khăn này. Ta nhất định có thể bình an vượt qua nguy cơ lần này. Mẹ con ta nhất định có thể bình an.” Nói Ôn Uyển đang nói với cây lựu chẳng bằng nói nàng nói cho chính mình nghe để có thêm lòng tin và dũng khí.Hoàng đế nhìn Ôn Uyển lẩm bẩm tự nói dưới gốc lựu, liền hỏi Diệp thái y và Trương thái y bên cạnh: “Ôn Uyển làm vậy là căn cứ vào cái gì?” Không có nguyên nhân gì, đi ra ngoài liền muốn đến dưới tán lựu nói một hồi.Hai thái y đều mờ mịt lắc đầu, tỏ vẻ không biết. Bọn họ thật không biết. Nói chuyện trước cây lựu có tác dụng gì.Ôn Uyển trở về phòng. Lại uống một bát sâm. Rốt cục có sức lực, việc đầu tiên nàng làm không phải là lo lắng dùng lực thế nào, mà là nói với Hạ Dao hai câu. Đến lúc này Ôn Uyển biết, chỉ dựa vào mình là không được, phải mượn ngoại lực.Bà đỡ không biết Ôn Uyển nói gì, Ôn Uyển dùng thần ngữ.Hạ Dao như bay ra ngoài, đến trước mặt hoàng đế nói: “Hoàng thượng, quận chúa nói nếu đứa bé có chuyện gì nàng cũng không muốn sống nữa. Hoàng thượng, nàng cũng nói Trương thái y nhất định có biện pháp.” Ôn Uyển muốn xuống tay độc ác rồi. Bởi vì Ôn Uyển quăng những lời này là có ý nếu Trương thái y không toàn lực ứng phó, cái chờ bọn họ phía trước cũng chỉ có đường chết. Không phải Ôn Uyển nhẫn tâm mà nàng biết trước kia những chuyện này thái y không phải là thúc thủ vô sách, không một đường hi vọng. Chẳng qua nếu biện pháp này quá mực hung hiểm, thái y sẽ không dám dùng. Ôn Uyển không có biện pháp, nàng phải đánh cuộc, lấy tính mạng của mình đánh cuộc lấy mạng sống của con. Nếu con không còn, nàng khẳng định không chịu được.Lúc này Hoàng đế nào có chỗ suy nghĩ những thứ khác: “Ngươi mau vào. Không biết là dùng biện pháp gì, cũng phải bảo vệ Ôn Uyển bình an. Nếu không cả nhà ngươi cùng chôn với Ôn Uyển đi.” Hoàng đế trừ uy hiếp người cũng không có biện pháp gì khác.Trương thái y kinh hãi, lấy can đảm một lần nữa tiến vào phòng sinh. Ôn Uyển cũng cảm giác mình chống đỡ không nổi nữa nhưng vẫn cắn răng chịu đựng.Ôn Uyển không nói gì Hạ Dao mở miệng nói: “Trương thái y, bất kể hung hiểm cỡ nào, hãy lấy ra tất cả bản lĩnh của các ngươi đi, chỉ cần có một chút hi vọng cũng đừng buông tay. Nếu các ngươi tận lực, ta ở đây có thể đảm bảo cho các ngươi, bất kể kết quả như thế nào, cũng sẽ không làm khó dễ các ngươi. Nhưng nếu ngươi muốn trốn tránh trách nhiệm, qua loa cho xong, cũng đừng trách ta nhẫn tâm. Ta sẽ khiến cho Trương gia các ngươi toàn bộ chôn cùng.” Hạ Dao nói câu cuối kia vẫn rất bình tĩnh, tuyệt không phải nói giỡn.Đã đến nước này còn có thể làm thế nào. Chỉ có thể kiên trì. Hung danh của Hạ Dao Trương thái y cũng biết. Hơn nữa Trương thái y còn biết bối cảnh của Hạ Dao không đơn giản. Cho nên Trương thái y nói: “Hạ Dao cô nương, ta có một biện pháp, nhưng là ta…., ta cũng không dám chắc, cho dù may mắn được cũng rất nguy hiểm, không cẩn thận một cái có thể tổn thương đứa bé. Ta sợ đứa bé có ra đời được, cũng không toàn vẹn.”Ôn Uyển nháy mắt, tỏ ý không sao cả. Cho dù con có không bằng người, trước cứ sinh ra đã. Hạ Dao nghe đứa bé không được bình thường thì nổi giận: “Nói nhảm nhiều như vậy, hiện tại là lúc nào rồi, ngươi còn dài dòng cái gì? Nhanh lên, muốn làm gì thì làm đi.”Hạ Ngữ rất có ánh mắt, lập tức mời ba bà đỡ trong phòng ra ngoài, chỉ để lại một mình Quy ma ma, dù sao những thứ khác nàng cũng có thể xử lý.