Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Muốn đánh đầy đủ bộ quyền này cần nửa giờ, Ôn Uyển cảm thấy có chút thất bại, cậu hoàng đế cũng giống ông ngoại hoàng đế, chỉ cần một canh giờ đã học xong. Ôn Uyển ngẫm lại cũng thấy bình thường, bởi vì có những phần tử tinh anh như vậy, mới khiến cho nhi tử của nàng là thần đồng chứ?Ôn Uyển không mang hai hài tử đi dạo trong cung điện khác, bên ngoài gió lớn, Ôn Uyển không có khả năng để cho hài tử bị trúng gió. Có không ít tần phi đến Vĩnh Ninh cung, nhưng mà đến của cung nghe nói Quận chúa cùng Hoàng Thượng đang trao đổi chuyện quan trọng, thì đều thức thời mà trở về. Nhưng mà tiền lì xì của hài tử, ai cũng không thiếu. Hơn nữa đều khá nhiều.Dùng xong bữa ăn trưa, hoàng đế vội vàng đi đến chỗ các hậu cung phi tần để vun đắp tình cảm. Ôn Uyển thì ngủ trưa, sau khi rời giường không bao lâu, chợt nghe nói Tam hoàng tử cùng Lục hoàng tử đã tới. Ôn Uyển có chút kỳ quái: “Bọn họ chạy tới làm cái gì?” Dường như hai người là lần đầu tiên chủ động tới Vĩnh Ninh cung gặp nàng.Hạ Dao suy nghĩ một chốc rồi nói: “Chắc là vì biểu hiện của Quận chúa ở bên trong Khôn Ninh cung, làm cho bọn hắn sốt ruột rồi.” Ngoại trừ nguyên nhân này ra, Hạ Dao cũng không tìm được những lý do khác.Ngày mồng một tháng giêng, hai người lại đến tận cửa cung, không gặp thì khó giải thích được. Ôn Uyển để cho hai người tiến vào. Hai người thấy được bộ dạng của Ôn Uyển châu tròn ngọc sáng, đều nở nụ cười. Nghe nói Ôn Uyển mập ra, hôm nay nhìn thấy, lời đồn cũng không sai. Ôn Uyển thật là mập ra không ít, rất có phúc thái a.Kỳ Phong nhìn thấy Ôn Uyển có cằm đôi (ý là có mở dưới cằm đó), thì đặc biệt buồn cười. Bộ dáng của Ôn Uyển bây giờ, có thể không giống với hoàng đế rồi. Sau khi chào hỏi nhau, Ôn Uyển kỳ quái nói: “Cậu hoàng đế hiện tại có lẽ đang ở Khôn Ninh cung, Tam biểu ca cùng Lục biểu đệ sao không đi Khôn Ninh cung gặp cậu hoàng đế?”Tam hoàng tử Kỳ Mộ vừa cười vừa nói: “Đã gặp phụ hoàng rồi. Lần trước chu lễ, ta không ở trong kinh thành, còn chưa thấy qua hai cháu ngoại trai, nghe nói Cẩn ca nhi lớn lên rất giống phụ hoàng? Cho nên mới cố ý tới để gặp, biểu muội sẽ không để cho ta không gặp được chứ?” Lần trước tiệc đầy tháng của hai hài tử, Ôn Uyển chỉ mời rất ít người, nhưng phủ hoàng tử vẫn đều có thiếp mời. Nhưng mà nếu hoàng tử không có đi, muốn đi cũng phải là đương gia phu nhân. Nếu cả hai đều không đi, thì nhất định phải có lễ đến. Chẳng qua trùng hợp là vào ngày lễ đầy tháng hài tử, Kỳ Mộ lại phải đi bên ngoài làm việc.Ôn Uyển cười không thể ngăn cản: “Hai đứa con trai của muội cũng không phải trân bảo hiếm thấy mà phải giấu đi, không cho người nhìn. Chỉ là trời lạnh, không dám ôm đi ra hứng gió, sợ bị cảm lạnh. Hạ Dao, bảo ma ma ôm Cẩn ca nhi và Duệ ca nhi đi ra.” Trên mặt cười, nhưng trong nội tâm Hạ Dao đã nói nhỏ đó chính là sự thật rồi.Hai hài tử vừa mới ăn uống no đủ, tinh thần cũng đủ. Đặc biệt là Cẩn ca nhi, trong tay cầm trống lúc lắc không ngừng. Ôn Uyển ôm Duệ ca nhi: “Đến, đây là tam cữu cữu, đây là lục cữu cữu. Cùng chúc tết cậu nào?” Nói xong cười ha hả nói: “Nào, Minh Duệ và Minh Cẩn cùng nói, chúc cữu cữu năm mới mọi sự như ý, lấy tiền lì xì ra.”Lúc trước Kỳ Mộ gặp Ôn Uyển đều là bộ dáng thục nữ đoan trang thành thạo. Khó được nhìn thấy Ôn Uyển thoải mái như hôm nay. Kỳ Mộ từ trong ngực lấy ra hai bao lì xì. Kỳ Phong cũng đem hai bao lì xì đã chuẩn bị lấy ra.Ôn Uyển cùng hai người cười đùa một lúc thì Hạ Dao tới cúi người thì thầm bên tai Ôn uyển một trận. Ôn Uyển nâng chung trà lên rồi để xuống: “Tam biểu ca, Lục biểu đệ. Ta phải về phủ rồi. Trong phủ đệ còn một đống chuyện đây này.”Kỳ Mộ và Kỳ Phong cũng đứng dậy cáo từ rồi đi về.Ra khỏi Vĩnh Ninh cung, Kỳ Phong quay đầu: “Tam ca, đây là Ôn Uyển sao?” Biến hoá này quá lớn rồi. Tại sao, ừm, cảm tưởng như hai người vậy?”Kỳ Mộ vừa cười vừa nói: “Chẳng phải chỉ hơi béo một chút, sáng sủa hơn một chút à. Chẳng lẽ còn có thể ảo thuật thay đổi cả người?” Xác thực là có biến hóa, trước kia làm sao lại theo chân bọn họ cười cười nói nói. Thấy bọn hắn còn hận không thể cách xa vạn dặm ý chứ. Hôm nay lại chịu cùng vui đùa thì tiến bộ quá lớn.Kỳ Phong lắc đầu, nhưng mà không nói thêm gì nữa. Ôn Uyển hôm nay nguyện ý nói giỡn cùng bọn họ, so với trước kia quanh năm suốt tháng bất hòa thì tốt hơn nhiều.Ôn Uyển ở trên xe ngựa lấy lễ vật của hai hài tử nhận được ra xem. Những tần phi này người nào ra tay cũng không có keo kiệt, đều đưa ngân phiếu giống hoàng đế chỉ là mệnh giá lớn nhỏ không đều, có hai trăm lượng, năm trăm lượng, một ngàn lượng. Mặt khác còn tặng đồ, châu xuyên bảo quan, ngọc điêu kim lũ, khảm kim cương hàm châu.Ôn Uyển ôm hai nhi tử, cười ha ha: “Bảo Bảo, có một món tiền nhỏ ah! Mẹ để cho người ghi danh sách những vật này cho các con, sau này những thứ này chính là tài sản riêng của các con. Bảo Bảo, con xem mẹ thương các con nhiều chưa? Nhỏ như vậy mẹ đã cho các con có tiền riêng rồi. Về sau tự mình kiếm tiền cưới vợ, đừng tìm mẹ đòi tiền ah!”Hạ Ảnh đổ mồ hôi, hài tử mới ba tháng đã cho tích lũy tiền cưới vợ rồi.Minh Duệ không biết có phải là nghe hiểu hay không, liền nắm mặt Ôn Uyển. Minh Cẩn cũng học theo. Ôn uyển cắn tay nhỏ của bọn nhỏ đang nắm mặt mình. Minh Duệ và Minh Cẩn không thu hồi được tay của mình mà Ôn Uyển lại không muốn bỏ ra, Minh Duệ thì tùy ý để Ôn Uyển cắn, còn Minh Cẩn nhếch môi chuẩn bị khóc.Ôn Uyển nhìn Minh Cẩn nhỏ mọn oa oa khóc, lúc này mới buông bàn tay nhỏ bé của bé ra, vui tươi hớn hở nói: “Vạn nhất cào trúng mặt mẹ bị hủy dung, về sau cha các con không cần mẹ thì làm sao bây giờ? Đến lúc đó cha các con không cần mẹ rồi, cũng không cần các con nữa, xem các con ở đó mà khóc đi.”Hạ Dao nhìn Ôn Uyển, Quận chúa càng ngày càng dong dài rồi, tay hài tử lực nhỏ đến thương cảm, làm sao có thể cào bị thương, lại còn hủy dung. Còn huyên thuyên một đống lớn nào là tướng quân không cần ngươi rồi. Nếu tướng quân dám không cần ngươi, đoán chừng không chết cũng tàn phế. Nhưng mà trong nội tâm cũng chỉ oán thầm một chút, trên mặt vẫn cười vui không thôi. Quận chúa gần đây nói thật nhiều. Tiếng cười cũng càng ngày càng nhiều, ba tháng này biểu lộ dáng tươi cười, vượt xa bộ dáng tươi cười trong mười năm qua của Ôn Uyển: “Hài tử mới ba tháng, Quận chúa đã nghĩ đến chuyện lấy vợ, nghĩ cũng thật xa ah. Quận chúa, có phải người còn nghĩ đến ôm cháu trai cháu gái hay không?”Ôn Uyển lại cắn Duệ ca nhi một ngụm, Duệ ca nhi lầm bầm cái miệng, biểu lộ như đang nói, mẹ người làm sao cứ vui vẻ là cắn con vậy? Ôn Uyển thấy trên mặt Duệ ca nhi có chút biểu cảm nho nhỏ, thì vui mừng nói ra: “Rất nhanh thôi, thời gian nháy mắt là đến. Về sau nhất định sẽ con cháu đầy cả sảnh đường.”Trong nội tâm Hạ Dao lầm bầm mấy cái, thời gian trong nháy mắt có thể lớn lên, nhưng thật ra hơn mười năm đây này!Ôn Uyển buông Duệ ca nhi, kỳ quái nói: “Làm sao hôm nay ta đi Khôn Ninh cung, không gặp Ngũ hoàng tử phi? Huyên Quận vương phủ có cái gì không bình thường sao?”Hạ Dao nhấc Duệ ca nhi đang trở mình mà không đảo ngược trở lại được, đặt nằm thẳng lại. Minh Duệ mặc rất dầy, lại còn ưa thích lật người. Được, nhưng mà sau khi gian nan xoay người, thì không chuyển trở lại được: “Ngũ điện hạ từ sau khi Hiền phi bị cấm túc, không có làm những chuyện liều lĩnh nữa. Nhưng mà Từ Trọng Nhiên và hắn dường như xảy ra mâu thuẫn, có thể sẽ trở mặt thành thù.”Ôn Uyển bật cười: “Trở mặt thành thù? Hai người đó thì có thù gì, đơn giản chỉ là chính kiến không hợp, Từ Trọng Nhiên nhìn không thấy tiền đồ nên muốn thoát ly quan hệ với Yến Kỳ Huyên. Nhưng mà, Từ Trọng Nhiên có nhiều bí mật Yến Kỳ Huyên cũng biết, muốn thoát ly sợ là khó càng thêm khó.” Đồng dạng, Yến Kỳ Huyên cũng có rất nhiều chuyện bị Từ Trọng Nhiên biết rõ. Hai người như vậy, khả năng trở mặt thành thù không lớn, không chết không ngừng khả năng nhỏ hơn, chỉ có xích mích nhỏ thôi.Hạ Dao gật đầu: “Cái này cũng may Từ Trọng Nhiên có một nhạc phụ tốt. Hạo Thân Vương rất coi trọng hắn.”Ôn Uyển cười nhạt một tiếng? Coi trọng? Cũng bởi vì coi trọng, cho nên mới muốn thoát ly. Nhưng mà thoát ly được không? Trừ phi Từ Trọng Nhiên chết rồi, nếu không Yến Kỳ Huyên tuyệt đối sẽ không để cho Từ Trọng Nhiên thoát ly khỏi thế lực của hắn. Đứng vào hàng quá sớm, muốn đổi ý cũng không đổi ý được nữa.Ba mươi tết ở biên thành, Bạch Thế Niên mở tiệc chiêu đãi một đám huynh đệ. Những người này, có người cùng Bạch Thế Niên cùng bò ra từ trong một đống người chết, cũng có huynh đệ cùng sinh cùng tử trên chiến trường. Mọi người ở cùng một chỗ uống rượu ăn thịt, rất vui vẻ.Bảo Bảo Cương lớn tiếng kêu: “Trương Nghĩa cái tên kia thật không phúc hậu, được ở nhà cùng vợ con, cũng không thèm tới cùng với các huynh đệ.”Bạch Thế Niên cười nói: “Ai cũng muốn ở cùng vợ con cả.” Nếu vợ con hắn ở bên người, hắn cũng sẽ ở cùng vợ con. Những người khác cũng giống như vậy.Bảo Bảo Cương nói không phúc hậu chính là không phúc hậu.Những người khác ồn ào: “Ngươi còn muốn lấy vợ cái gì? Nữ nhân của ngươi ở trong phòng, mỗi ngày đều làm ấm giường cho ngươi. Ngươi còn không biết đủ cái gì.” Một mỹ nhân nũng nịu như vậy, chỉ nhìn thôi trong lòng đã ngứa ngáy ah. Hết lần này đến lần khác Bảo Bảo Cương còn không biết quý trọng, trong nhà có một đại mỹ nhân, ở bên ngoài còn phong lưu khoái hoạt.Bảo Bảo Cương nhắc tới việc này thì muốn khóc ah, hắn đã hối hận rồi, thực sự rất hối hận ah: “Các ngươi không biết đâu, nữ nhân này trông thì ngon mà không dùng được. Đây là Hoàng Thượng ban thưởng đấy, muốn tặng người ta cũng không được, chỉ có thể để nhìn.” Lúc trước hắn làm sao lại có mắt không tròng như vậy, nhìn trúng túi da của nữ nhân kia, sau đó bị mê hoặc đầu óc choáng váng.Bảo Bảo Cương đem mỹ nhân đến biên thành, mua hạ nhân tôi tớ hầu hạ. Mỹ nhân kia hôm nay được sống cuộc sống quần áo đưa tới tận tay cơm đến há miệng. Son phấn bột nước mọi thứ không thiếu, cũng giống như nuôi dưỡng một thiên kim tiểu thư khuê các. Với tư cách là nam nhân, dùng tiền nuôi nữ nhân cũng là thiên kinh địa nghĩa, Bảo Bảo Cương không phản đối, đây là chuyện nên làm. Hơn nữa hắn cũng nuôi rất tốt. Nhưng mà vấn đề ta nuôi ngươi, ngươi cũng nên có chút tinh thần kính dâng chứ. Trên giường, đừng nói tận hứng, hắn vừa nổi lên hào hứng, nữ nhân kia đã ô ô khóc không ngừng, chuẩn bị làm cũng tựa như cùng làm với một khúc gỗ, nhưng lại một mực khóc, từ mở đầu khóc ròng cho đến khi chấm dứt. Mấy lần như vậy khiến cho hắn một chút hào hứng cũng không có. Vì vậy, lại khôi phục thói quen vừa mới được bỏ không lâu là chạy đi lâu tử hạ hỏa.Diệp Tuần rất đồng tình nói: “Kỳ thật a, ta thực cảm thấy lão Bảo ngươi có lẽ nên tìm tướng quân hỗ trợ. Để cho tướng quân viết phong thư, mời Quận chúa vô luận như thế nào cũng tìm cho ngươi một người vợ.”Bảo Bảo Cương lắc đầu: “Đừng, ngàn vạn lần đừng, ta thấy thì sợ rồi. Đều là dạng gối thêu hoa (ví với những người chỉ có hình dáng bên ngoài không có học thức tài năng) trông thì ngon mà không dùng được.” Nữ nhân dùng để làm gì, còn không phải là dùng để hầu hạ nam nhân sao? Không thể hầu hạ nam nhân, muốn các nàng làm cái gì?Diệp Tuần cười nhìn về phía Bạch Thế Niên nói: “Tướng quân, ta nhớ được bên người Quận chúa có mấy đại nha hoàng cũng là vân anh chưa gả. Lão Bảo, ta cho ngươi biết, các nàng tuyệt đối không phải là gối thêu hoa. Nếu ngươi có thể lấy được các nàng, cam đoan là cả đời không tiếc nuối rồi.”Bạch Thế Niên nhớ tới Ôn Uyển cũng có phàn nàn qua, mẫy cái nữ nhân này đều không có lập gia đình, muốn tìm người hợp ý cũng tìm không ra: ” Mấy đại nha hoàn bên người Ôn Uyển không phải là phàm nhân. Người bình thường thật đúng là không hàng phục được.” Thấy Bảo Bảo Cương thần sắc rõ ràng là không có hứng thú, Bạch Thế Niên biết rõ suy nghĩ của Bảo Bảo Cương, đơn giản là không muốn tìm một nô tài làm chính phu nhân, vì vậy vừa cười vừa nói: “Mấy đại nha hoàn bên người Ôn Uyển không phải cung nữ, cũng không phải nha hoàn. Đều có phẩm cấp đấy, cũng là quan viên. Cao nhất chính là Hạ Dao, phẩm cấp là Tam phẩm, so với ngươi còn cao hơn đây này.” Bảo Bảo cương bây giờ đang là quân hàm Ngũ phẩm. Dĩ nhiên, đây là trên mặt thôi, vị trí vẫn là vị trí năm đó, không có chuyển ổ.Nhưng mà Bảo Bảo Cương muốn lấy Hạ Dao, với ánh mắt của Hạ Dao, xác định chắc chắn là chướng mắt Bảo Bảo Cương. Những người khác, ừm, thật ra cũng có thể cân nhắc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận