Ôn Uyển cùng Hạ Dao nói đến chuyện này: “Đợt phát cháo miễn phí, có quá nhiều ẩn tình bên trong. Ngày xưa thường xuyên thực hiện những chính sách gạo cũ còn sống trộn lẫn với hạt cát, hoặc là bị gia đinh ở giữa kiếm lời bỏ tiền túi riêng. Muốn làm việc thiện thì cần phải thật đi làm, mà không phải người muốn mua danh chuộc tiếng. Ngươi xem một chút, những người phát cháo mấy ngày nay, mấy cửa hàng ở cái đường, xây vài cây cầu chính là làm việc thiện rồi. Tu cầu sửa đường thì rời kinh thành khá xa, sợ người khác không biết. Đường và cầu rõ ràng vẫn là tốt nhất, nhưng cả thiên hạ lại cứ sửa lại nhà. Kết quả sửa đi sửa lại ngược lại ảnh hưởng việc đi lại của người đi đường. Ta cũng không cần nói, nếu thật có lòng, nên đi tu những đoạn đường xa kìa, sửa chữa những cây cầu lâu năm không tu sửa. Bọn họ nơi nào là làm việc thiện, hoàn toàn chính là vì vớt một chút danh tiếng.” Hạ Dao cười nói: “Nếu người người đều có lòng như Quận chúa, thật lòng trợ giúp những người cần nhận được trợ giúp. Trên đời này sẽ không có người giả nhân giả nghĩa nữa.” Cũng chỉ có Quận chúa thành thực dùng từ thiện đường hoàng gia. Vừa trợ giúp người, lại vì hoàng thất lấy lại danh dự nữa. Thật lâu sau Hạ Dao cũng chân chính hiểu được, tại sao ban đầu Quận chúa muốn dùng danh nghĩa của từ thiện đường hoàng gia? Trợ giúp càng nhiều người, hoàng gia được lợi càng lớn. Cho nên cũng không còn việc gì phải kiêng kỵ nữa. Ôn Uyển lắc đầu: “Ta làm cũng chỉ là một chút da lông. Chân chính có thể đạt tới một xã hội hòa bình, phải dựa vào cậu hoàng đế. Cậu hoàng đế làm nhiều năm như vậy, mới là đại thiện.” Hoàng đế những năm này, giảm thuế má, khích lệ khai khẩn đất hoang, khởi công xây dựng thuỷ lợi, cuộc sống dân chúng càng ngày càng tốt rồi. Ít nhất Ôn Uyển không có nghe nói chỗ nào còn có dân chúng không có cơm ăn. Mặc dù hoàng đế lên ngôi chỉ có bảy năm, nhưng hôm nay bách tính an cư lạc nghiệp, quốc gia càng ngày càng mạnh, đây mới là đại thiện. Nàng so sánh với hoàng đế chỉ là một cọng lông nhỏ. Hạ Dao và Hạ Ảnh cười trộm. Những năm này Ôn Uyển đã cứu trợ vô số người. Nhưng chưa bao giờ vì thế cảm thấy có công. Vẫn cho là, chẳng qua làm chuyện nằm trong khả năng của mình. Cũng chỉ có người chân chính vô tư, mới có thể rộng rãi lỗi lạc như vậy. Ôn Uyển vừa để tạm mọi truyện trong phủ tướng quân xuống. Là bởi vì chờ thời cơ, cũng thừa dịp lúc này rảnh rỗi. Cầm sổ sách trong phủ tướng đối chiếu một lần nữa. Có thể là do ý trời, hoặc là bên trong có quan hệ cá nhân. Nên điều tra ra trên danh sách có chín phần là ham ăn lười làm. Ôn Uyển vẫn cũng không quản quá nhiều chuyện của phủ tướng quân, nên cứ bỏ mặc. Nàng vốn cảm thấy trong phủ tướng quân dùng nhiều người như vậy là lãng phí lương thực . Bảo vệ nơi nào cần trên trăm người. Chỉ là bởi vì không có lý do đã xử lý, vì sợ danh tiếng sẽ rất khó nghe. Hôm nay lại đợi chuyện đưa tới cửa . Làm việc đương nhiên là cần một lổ hổng rồi. Mà lổ hổng rất nhanh đã đưa tới. Hai nữ nhân trong phủ tướng quân đánh nhau. Trượng phu của hai nữ nhân này cũng theo Bạch Thế Niên đi đánh giặc . Ỷ vào tầng quan hệ này, nên cảm thấy mình phải nhận được việc tốt hơn, thu hoạch lợi ích lớn hơn nữa. Ôn Uyển để cho Hạ Thiêm tự mình đi tới hỏi. Ý tứ của Ôn Uyển rất rõ ràng, để cho Hạ Thiêm nghiêm khắc đến thăm dò chuyện này, nàng muốn giảm biên chế. Hạ Thiêm không có một chút phản ứng khác thường. Nhớ năm đó, Quận chúa một mình tự lập môn hộ, cắt giảm người đến không cắt giảm được nữa thì thôi. Một người phải làm việc của hai người, chính vì không muốn nuôi người không làm việc. Khiến cho người trong phủ Quận chúa đều khẩn trương không dứt, làm việc đều vô cùng hăng hái, không có một người lười biếng nào. Sợ bị Quận chúa bán đi ra ngoài. Nói xa không cần nói, chỉ là nói đến hiện tại trong phủ Quận chúa cũng không có một người nào ăn không ngồi rồi. Mỗi người đều làm việc tương đương, không có thời gian cho ngươi lười biếng, nếu lười biếng sẽ không có việc để giao nộp i. Nhưng bởi vì an bài thỏa đáng. Lợi tức hàng tháng đều cao hơn phủ đệ khác, một tháng nghỉ ngơi mấy ngày. Ngã bệnh cũng có đại phu đến xem, nên mọi người vẫn rất hăng hái. Trong phủ Quận chúa tuyệt đối không nghe được câu oán hận . Giống như lần này, mọi người làm việc ăn cơm sẽ thịnh soạn hơn thường ngày, đến cuối tháng tiền cũng sẽ nhiều hơn mấy phần. Hạ Thiêm biết sớm muộn Ôn Uyển cũng muốn giảm biên chế . Trong phủ tướng quân không có một chủ nhân nào lại nuôi chừng một trăm người. Mỗi tháng đều rải ra nhiều tiền như vậy. Đó cũng không phải là tác phong của Quận chúa. Việc này đáng lý ban đầu đã giảm biên chế. Nhưng Quận chúa có thể nhẫn nại để những người đó trong phủ tướng quân một năm, đã là cực hạn lớn nhất. Hạ Thiêm làm việc cũng có nguyên tắc. Phùng quản gia thấy Hạ Thiêm tự mình tới đây tra hỏi liền biết, chuyện này sợ là không được tốt rồi. Quả nhiên hắn không đoán sai, Hạ Thiêm ra tay. Đánh nhau ẩu đả, lời oán hận đầy trời, chuyện này đùn đẩy, điều tra ra một đống các loại chuyện khác. Mà các hạ nhân trong phủ tướng quân vu cáo thoái thác, cái gì đều hướng ra bên ngoài. Hạ Thiêm cũng không có xử trí. Chẳng qua cho người ghi chép lại. Phùng quản gia biết là Quận chúa chuẩn bị muốn sửa trị phủ tướng quân. Thử nghĩ xem nguyên tắc làm việc của Ôn Uyển, Phùng quản gia một đầu mồ hôi lạnh. Quả nhiên, ngày thứ hai Ôn Uyển đã triệu kiến hắn. Phùng quản gia thấp thỏm bất an mà đi đến phủ Quận chúa. Đây là lần đầu tiên Phùng quản gia đến phủ Quận chúa. Mặc dù bây giờ là tháng giêng, nhưng đến trong vườn của Ôn Uyển, đã nhìn thấy trong viện sắc màu rực rỡ, vào đến chính sảnh, chính sảnh cũng đặt khá nhiều bó hoa tươi. Nhìn phảng phất như mùa xuân đã đến. Bên trong chính sảnh rất khác biệt, không có vàng bạc châu báu vật xa xỉ. Nhưng một chút cũng không thể hiện sự keo kiệt. Những thứ khác không nói, Phùng quản gia nhìn lên cái lò huân hương men sứ trắng viền vàng, phía trên còn điêu khắc phong cách hoa văn cổ xưa. Cũng biết giá trị không rẻ. Vật này trước kia Phùng quản gia nhìn thấy trong phòng lão phu nhân cũng không sai biệt lắm, nghe nói là đồ cổ tiền triều giá trị liên thành. Phùng quản gia đợi một hồi lâu, Ôn Uyển mới đi ra ngoài. Ôn Uyển ngồi ở thượng vị, giọng nói nhàn nhạt : “Đại quản gia nói, trong phủ tướng quân bởi vì Bổn cung muốn cho bọn họ làm áo bông, nên tiếng oán thán đầy trời. Hơn nữa, ngày trước làm việc đều là đùn đẩy nhau. Như chuyện mọi người đánh nhau đã không phải là lần đầu rồi. Tại sao một năm này ta cũng không có nghe nói qua?” Ôn Uyển không để cho Đại phu nhân trông coi phủ tướng quân, cũng có lý do. Đương gia chủ mẫu ở làm sao có thể để cho ngoại nhân quản. Người chân chính quản là Ôn Uyển, quản sự chính là Phùng quản gia. Ôn Uyển không có tức giận, giọng nói rất bình thản, nhưng chính lời bình thản như vậy mà trên trán Phùng quản gia nổi lên mồ hôi lạnh. Quỳ trên mặt đất dập đầu: “Cũng là nô tài quản giáo bất lực. Xin Quận chúa trách phạt.” Ôn Uyển không có tức giận: “Vật này ngươi xem một chút, nếu có chỗ sai ngươi chỉ ra chỗ sai đi” Nha hoàn bên cạnh đưa cho Phùng quản gia một quyển sách thật dày. Phùng quản gia nhận lấy xem, mới nhìn mấy tờ liền kinh hãi đảm chiến. Mới vừa rồi là đổ mồ hôi, hiện tại giọt mồ hôi trên trán toàn bộ lăn xuống. Trong quyển sổ ghi lại chính là chuyện trong phủ tướng quân người nào đánh nhau với người nào, người nào cãi nhau người nào. Những chuyện này vẫn là chuyện nhỏ, hoảng sợ nhất chính là ở phía sau. Trong phủ có một số người, mượn danh phủ tướng quân ở bên ngoài làm ăn với người khác. Đã làm ăn cũng thôi, người khá hơn chút lại bắt đầu làm chuyện bất hợp pháp. Thậm chí còn có người mượn danh phủ tướng quân, mạnh bạo đoạt ruộng tốt, làm bại hoại danh tiếng phủ tướng quân. Trong phủ đánh nhau Phùng quản gia cũng biết đến chuyện này, tất cả hắn đều khiêm tốn xử trí. Nhưng chuyện bên ngoài này, Phùng quản gia thật đúng là không biết. Bằng không nếu biết hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ như vậy. Ôn Uyển nhàn nhạt nói: “Ngươi cũng đừng nói với ta cái gì mà thỉnh tội với không thỉnh tội. Ngươi là quản gia trong phủ tướng quân, bên ngoài phủ chuyện tình không rõ ràng lắm, đó là bởi vì tướng quân không có ở trong kinh thành, trong tay ngươi không còn nhiều tài nguyên như vậy, nên không thể nào từng bước từng bước đi thăm dò, không biết báo đáp ân tình có thể tha thứ. Nhưng trong phủ tướng quân đều lộn xộn như vậy, đây chính là ngươi thất trách. ta chỉ để cho bọn họ làm một chút áo bông quần bông, bọn họ lại dám oán giận. Ta nuôi bọn họ, còn nuôi ra cừu hận. Lời vô ích cũng không cần nói nhiều nữa, ngươi nói một chút, những người này xử trí như thế nào.” Phùng quản gia không ngu dốt, cũng biết Ôn Uyển lần này thật sự muốn đuổi những người này đi. Hắn nào dám quyết định nữa: “Xin Quận chúa chỉ thị.” Ôn Uyển nói cho hắn biết làm sao, hắn liền làm như thế đó. Cũng không dám cầu tình cho những người này, nếu không ngay cả hắn đều bị dính líu trong đó. Ôn Uyển cũng không phí lời: “Trong phủ tướng quân hơn một trăm người, mà một chủ tử cũng không có, nuôi nhiều người như vậy làm cái gì? Lúc trước là bởi vì cố kỵ trong phủ rất nhiều lão bộc, có không ít người là từ chiến trường về, đi theo tướng quân, sau lại đánh giặc xong đầu nhập vào tướng quân. Cũng chỉ hi vọng những người này có thể sống tốt. Chỉ cần bọn họ an phận mà ngốc ở phủ đệ, ta cũng không tính toán mấy điều đó. Nhưng hôm nay còn nuôi ra cừu nhân. Ta không muốn lần nữa phí lời lẽ như vậy. Người trong danh sách toàn bộ đuổi đi. Bao gồm cả người nhà của họ cũng cùng nhau thả ra. Bạc bán mình ta cũng không cần, cứ cho bọn hắn cái ân điển này. Những người đi theo tướng quân trải qua trên chiến trường , mỗi người phát thêm một trăm lượng bạc nữa. Như vậy đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.” Nếu không phải vì thanh danh, trước đem những người làm bại hoại danh tiếng phủ tướng quân toàn bộ đánh gần chết. Người nhà bọn họ đều đuổi ra khỏi phủ tướng quân. Ôn Uyển thấy Phùng quản gia không nói lời nào, lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ ngay cả chuyện nhỏ này ngươi cũng làm không xong?” Nếu là làm không xong, thì dứt khoát quản gia cũng đổi. Không phải là không có ai đảm nhiệm được. Phùng quản gia bị dọa thật. Trong danh sách này có không ít người, tất cả đều thả ra, vậy phải thả đi ra ngoài hơn phân nửa người trong phủ đệ. Những người thả ra có một nửa là theo tướng quân từ chiến trường: “Quận chúa ở trong đây có không ít người. . . . . . Phía trên có không ít người đi theo tướng quân vào sinh ra tử, nếu hiện tại thả ra, sẽ bị người ta cho là tướng quân vô tình vô nghĩa.” Ôn Uyển hừ lạnh một tiếng: “Ai nói lời vô liêm sỉ đó? Bọn họ là vì triều đình vào sinh ra tử, không phải vì tướng quân vào sinh ra tử. Ta không muốn nghe ngươi nói nhảm nữa. Ngươi chỉ cần nói cho ta biết, ngươi có thể làm tốt hay không? Nếu như làm không tốt, ta cũng không miễn cưỡng .” Ôn Uyển từ trước đến giờ không nguyện ý nuôi người rảnh rỗi, ta làm việc cực nhọc muốn chết kiếm tiền nuôi những thứ này đại gia bác gái, phút cuối cùng còn chọn ba lấy bốn, ghét bỏ làm chuyện này mệt mỏi. Mệt mỏi thì được, thích đi đâu thì đi. Về phần vì Bạch Thế Niên vào sanh ra tử, những người này cũng không phải là gia tướng. Năm đó thời điểm giải ngũ, triều đình không phải là không cho chính sách bồi thường. Tìm nơi nương tựa Bạch Thế Niên, còn không phải là nghĩ muốn tìm một nơi nương tựa tốt. Cái này không có gì đáng trách, nhưng ngươi muốn tìm nơi nương tựa để có một tương lai tốt thì ít nhất phải lấy ra một thái độ tốt. Cứ thái độ như vậy, đến lúc đó nhất định sẽ nuôi ra cừu nhân. Ôn Uyển dự tính, cả phủ tướng quân cuối cùng chỉ lưu lại ba mươi người , đặc biệt chịu trách nhiệm quét dọn . Ý của Ôn Uyển dù sao trong phủ đệ nàng có người. Cho dù Bạch Thế Niên trở lại, trên căn bản cũng là ở tại phủ Quận chúa của nàng. Nếu không được, đến lúc đó thêm người nữa là được. Phùng quản gia nơi nào còn dám nói gì. Đương nhiên lập tức đáp ứng xử lý chuyện này thật tốt.