Vừa ra tháng giêng, thời tiết liền bắt đầu tốt lên. Mỗi ngày mặt trời đều xuất hiện. Tuy rằng ánh mặt trời tỏa ra gần như là không có độ ấm, nhưng khi ánh sáng màu vàng nhạt dìu dịu, mượt mà chiếu lên trên người, vẫn mang đến một loại cảm giác ấm áp, tinh khôi. Hai ngày liên tiếp đều có ánh nắng mặt trời. Nàng cho người chuyển lời tới hoàng đế, nói muốn dẫn bọn nhỏ tới thôn trang. Hoàng đế chuẩn lời của nàng, ngoài ra còn cho Trương thái y đi theo hộ tống. Có Trương thái y, hoàng đế yên tâm, Ôn Uyển càng yên tâm hơn. Bên cạnh bọn trẻ không có thầy thuốc chuyên nghiệp, nàng cũng không dám yên tâm ra ngoài. Trương thái y vẫn nghe Diệp thái y nói suối nước nóng ở chỗ đó rất tốt. Ở lại đó hai ba tháng, khi về tinh thần liền khác hẳn. Nên rất muốn tới đó. Những khi không có việc gì, có thể thường xuyên ngâm nước nóng, tiện thể nghỉ ngơi luôn. Đây không phải là kinh nghiệm riêng của một thái y, mà là của rất nhiều thái y. Đương nhiên, ngoài Trương thái y, còn gọi thêm một vị thái y am hiểu trị liệu cảm lạnh, cảm mạo. Dù sao có tài nguyên, Ôn Uyển sẽ tận dụng triệt để. Ngày thứ ba, thời tiết vẫn rất tốt. Mặc dù đêm trước đó bầu trời quang đãng, có thể đoán được ngày hôm sau trời sẽ nắng. Nhưng đến khi mặt trời thật sự xuất hiện, Ôn Uyển mới thở phào nhẹ nhõm. Nếu là trời mưa, thì không thể đi. Ôn Uyển cho hai đứa bé ăn no, sau đó bọc cả hai giống như cái bánh chưng rồi ôm đến trên xe. Xe ngựa đã sớm được sưởi ấm. Chỉ là, lúc đi vào, vẫn mang theo vào một chút gió lạnh. Đợi đến khi gió lạnh trong xe ngựa trở nên ấm áp, Ôn Uyển mới cởi lớp vải bọc vừa dày vừa nặng trên người hai con: “Đại Bảo, Tiểu Bảo, mẹ mang hai con tới thôn trang, đi tắm suối nước nóng.” Nơi đó không hề lạnh, rất ấm áp! Hai đứa bé được giải thoát khỏi đám quần áo dày cộm trên người, lập tức bắt đầu lăn lộn ở trong xe ngựa. Duệ ca nhi thì thử tập bò. Nhưng bởi vì trọng tâm chưa vững, khi bò liền giống như quả bóng, lăn qua lăn lại. Ôn Uyển nhìn Duệ ca nhi loay xoay ở trong xe ngựa. Phía dưới xe ngựa đã được lót một lớp thảm lông dày, phía trên còn được trải thêm một lớp đệm chăn thật dày nữa, thành xe cũng được bọc thảm, để cho hai bé có chẳng may đụng vào sẽ không bị đau. Dù là như thế, Hạ Dao và Hạ Ảnh vẫn trông chừng hết sức cẩn thận, sợ hai bé bị đụng vào đâu. Còn Chu ma ma và Quan ma ma thì ngồi ở một chiếc xe ngựa khác. Ôn Uyển nhìn dáng vẻ cẩn thận từng ly từng tí một của hai người: “Xung quanh xe đã được lót thảm và đệm chăn, cứ để cho hai đứa nó chơi thoải mái đi.” Đối với điểm này, Hạ Dao cảm thấy rất kỳ quái. Liền nói khi ở trong phòng ngủ, tất cả đồ đạc trong phòng đều được Ôn Uyển cho chuyển ra ngoài. Thấy các con lăn lộn ở trên giường, sợ ngã xuống đất, liền cho hai bé xuống dưới thảm, để chúng thoải mái lăn lộn (thảm cực kỳ sạch sẽ, bởi vì đều cởi giày ra trước khi vào). Hạ Dao tỏ ý phản đối, Ôn Uyển nói nam hài phải cứng cáp, nên để chúng tự do hoạt động. Kết quả, Duệ ca nhi chưa đầy năm tháng đã bắt đầu học bò. Con nhà người ta thường sáu tháng mới học bò, bé Duệ ca nhi năm tháng đã biết bò. Mà Ôn Uyển không hề hỗ trợ, cứ để cho bé tự mình loay xoay trên mặt đất. Cũng may đốt địa long (làm ấm sàn nhà, giống như hệ thống sưởi sàn ondol), nền nhà ấm áp, không bị lạnh. Mới đầu Ôn Uyển hơi lo lắng hai bé chịu không nổi xóc nảy. Đường đi đến thôn trang Ôn Tuyền không giống với đi đến hoàng cung. Đường đến hoàng cung vô cùng bằng phẳng, ngồi xe ngựa rất êm ái. Còn chỗ này thì đường xóc kinh khủng. Nhưng không ngờ, hai tiểu tử này giống như đã rất quen thuộc với điều này. Nhìn xem, hai tiểu tử có vẻ còn vui thích hơn cả mẹ chúng! Ôn Uyển thấy Duệ ca nhi rúc vào trong ngực nàng, bèn nhìn thoáng qua Minh Cẩn, Minh Cẩn không để ý. Ôn Uyển liền bắt đầu cho Minh Duệ bú. Hai đứa bé đã được hơn năm tháng, không còn bú sữa của bà vú nữa. Sữa của Ôn Uyển không đủ, trực tiếp cho hai bé ăn thêm đồ ăn dặm. Có thể là bởi vì mấy đồ ăn kia có hương vị, nên hai đứa bé, đặc biệt là Duệ ca nhi không kén chọn nữa, cho liền ăn. Hạ Dao và Hạ Ảnh thấy Ôn Uyển muốn cho bú, liền dựng bình phong lên. Khi Ôn Uyển cho con bú, sẽ không cho ai ở bên cạnh. Coi như là một quy củ rất quái dị. Đến khi hai bé đã ăn uống no đủ, không biết có phải là vì xe ngựa xóc nảy quá, hai bé không đi ngủ ngay như ngày thường, mà cứ ngắm nhìn ánh mặt trời chiếu xuyên qua cửa kính. Dáng vẻ kia, dường như là rất muốn xem xem phía ngoài là như thế nào. Ánh sáng không mạnh, không lo gây chói mắt. Ôn Uyển bảo Hạ Dao và Hạ Ảnh mỗi người ôm một đứa. Còn Ôn Uyển thì đưa tay vén rèm cửa bằng lụa lên, để cho hai bé có thể nhìn một chút thế giới bên ngoài. Mặc dù ba ngày liên tiếp trời có nắng, nhưng trên núi còn có thể nhìn thấy tuyết đọng, từng khối từng khối đan xen nhau trong một không gian mênh mông rộng lớn. Minh Duệ nhìn phía bên ngoài trắng xoá, thích thú đập đập lên cửa sổ. Còn Minh Cẩn thì hết nhìn ra phía ngoài, rồi lại nhìn phía trong xe ngựa. Giống như là đang nghi hoặc, tại sao lại khác nhau như vậy. Ôn Uyển bảo hai người cho các bé xuống: “Đại Bảo, Tiểu Bảo. Bây giờ các con vẫn còn nhỏ. Đợi khi nào các con lớn, mẹ sẽ dẫn các con đi đắp người tuyết, đi leo núi. Mau lớn nhanh đi nhé!” Trên đường đi rất buồn chán, hai bé lại không chịu ngủ. Ôn Uyển liền kể truyện xưa cho chúng nghe. Ôn Uyển kể một lúc, kể mệt rồi, bèn lấy búp bê vải ra cho hai bé chơi. Duệ ca nhi liếc nhìn con hổ con bằng vải màu sắc sặc sỡ, trưng ra vẻ mặt ghét bỏ. Như thể là đang sỉ nhục chỉ số IQ của bé vậy. Ôn Uyển hết cách, đành phải lấy xếp gỗ được làm đặc biệt cho Minh Duệ ra. Khối gỗ rất nhỏ, đủ cho Minh Duệ cầm. Minh Duệ thấy xếp gỗ thì rất hào hứng, rút lấy một cái, quăng ra ngoài. Kết quả, một chồng xếp gỗ được quăng ra khắp xe ngựa. Thật ra đây chỉ là Minh Duệ đột nhiên “nổi hứng”. Còn nhớ, mới lần đầu tiên, tiểu tử này đã bắt chước học theo được. Nhìn Ôn Uyển dựng xếp gỗ, rồi học theo, học một lần là biết. Ôn Uyển thấy Hạ Dao ở bên cạnh kinh hãi đến cả người đổ mồ hôi. Ôn Uyển biết Hạ Dao đang nghĩ gì, đành phải vội vàng nói dối để lấp liếm. Ôn Uyển đời nào chịu để cho tin tức con mình là thần đồng lan truyền ra ngoài. Vì thế, nàng bèn nói là khả năng bắt chước của Minh Duệ nhà nàng rất siêu. Đồng thời không quên nhấn mạnh rằng Minh Duệ được thừa hưởng sự thông minh của nàng. Nàng có được bản lĩnh xem qua một lần là nhớ luôn, ba tuổi được Hoàng ma ma dạy chơi cờ, bốn tuổi đã có thể vượt qua Hoàng ma ma, năm tuổi tự mình luyện thành kỳ nghệ(tài nghệ chơi cờ), sáu tuổi đã đánh bại được Lão sư Tống Lạc Dương. Nàng mới là thần đồng chân chính. Ôn Uyển thổi phồng bản thân tới mức vô cùng thần kỳ, chính là muốn làm giảm bớt sự chú ý của mọi người đối với hành vi khác xa người bình thường của Minh Duệ. Cũng may tất cả mọi người biết nàng rất thần kỳ, rất thông minh, rồi thử so sánh Minh Duệ với nàng, chỉ cho rằng Minh Duệ là thần đồng, trò giỏi hơn thầy, hậu sinh khả úy*. Không có người nào liên tưởng đến mấy chữ như yêu nghiệt.*Nguyên văn là “Thanh xuất vu lam, nhi thắng vu lam”: thanh – màu xanh đậm, phẩm màu xanh, lam – cỏ lam (một loại cỏ có thể chế ra phẩm màu). Màu xanh đậm được chế xuất từ cỏ lam, nhưng lại có màu đậm hơn so với cỏ lam. Được so sánh với việc con người sau khi trải qua quá trình học tập và giáo dục mà trở nên giỏi hơn. Thường dùng để ví von việc trò giỏi hơn thầy, người đời sau giỏi hơn người đời trước. Ôn Uyển lén lẩm bẩm với Minh Duệ: “Cục cưng, thật ra kỳ nghệ của mẹ con là phải học mất hai mươi năm đấy, mẹ con không phải là thiên tài. Để có được kỳ nghệ cao thủ như ngày hôm nay, mẹ đã phải cố gắng rất nhiều năm, bỏ ra rất nhiều công sức. Mẹ không phải là thiên tài, mẹ cũng không hi vọng con là thiên tài. Cục cưng à, sau này không được như vậy nữa, chẳng may con bị người ta cho là yêu nghiệt, mẹ biết phải làm sao để bảo vệ con đây. Cục cưng, sau này cái gì, cho dù hiểu rồi cũng đừng biểu hiện ra. Mẹ chỉ cần con làm một người bình thường thôi. Cục cưng, con cứ làm một đứa bé bình thường như bao đứa bé khác thôi nhé. Nhớ nhé Cục cưng!” Ôn Uyển quá nổi bật, nhưng bởi vì là nữ, lại là bé gái mồ côi, có được tài năng bẩm sinh như vậy mới có thể sống yên ổn được. Nhưng Minh Duệ thì khác, có cha là Đại tướng quân, mẹ là người có thân phận cao quý, có quyền thế có tiền tài. Cho nên, Ôn Uyển không hy vọng Minh Duệ quá nổi bật. Trầm ổn thì không sao, nhưng nếu là yêu nghiệt hay thiên tài, hoàng gia sẽ không để yên. Còn Minh Cẩn, Ôn Uyển không cần phải lo lắng. Minh Cẩn tuy nghịch ngợm, nhưng chỉ số thông minh ở mức bình thường. Hơn nữa tướng mạo của bé cũng là một lợi thế. Hoàng đế rõ ràng là rất yêu thích Minh Cẩn. Khiến Ôn Uyển lo lắng nhất, chính là con trai Minh Duệ có hơi khác người thường của nàng. Minh Duệ nghe Ôn Uyển thì thầm một lúc, nhìn Ôn Uyển với vẻ mờ mịt. Ôn Uyển ôm Minh Duệ vào trong lòng:”Mẹ sẽ bảo vệ Cục cưng của mẹ thật cẩn thận. Nhưng Cục cưng cũng phải nghe lời mẹ. Con là mẹ mang thai mười tháng sinh ra, mẹ sẽ không hại con. Cục cưng, phải nghe lời mẹ, biết chưa?” Ôn Uyển là đang tự nói với mình, để bản thân có thêm lòng tin. Minh Duệ nhìn Ôn Uyển, giống như không hiểu Ôn Uyển đang nói cái gì. Nên biểu hiện sau này của Minh Duệ, đã không còn vẻ yêu nghiệt nữa, chỉ là tốt hơn của Minh Cẩn một chút thôi. Hạ Dao cũng không còn thấy ngạc nhiên nữa. Ôn Uyển rất hài lòng với biểu hiện này của con trai. Hạ Ảnh lấy một đĩa thủy tinh từ trong hộp đồ ăn ra, bên trong là quả anh đào tươi ngon, làm cho người ta vừa nhìn đã chảy nước miếng. Ôn Uyển thích ăn anh đào nhất, cho nên năm nào cũng tích trữ kha khá anh đào. Ôn Uyển ăn mấy quả, Minh Cẩn đang nằm ở trên giường nhỏ liền sáp tới gần. Ôn Uyển lấy một miếng nho nhỏ đút vào trong miệng bé, để bé nếm thử một chút mùi vị. Minh Cẩn ăn rất vui vẻ. Bò tới bên cạnh Ôn Uyển, xòe tay, bàn tay bé xíu khẽ vỗ vỗ giống như cánh côn trùng đang đập vào nhau. Ôn Uyển nhìn con trai lớn đang chơi xếp gỗ ở bên cạnh: “Đại Bảo, muốn ăn không con?” Đối với cách gọi các con của Ôn Uyển, Hạ Dao đã kháng nghị mấy lần mà không có tác dụng. Ôn Uyển lúc vui vẻ sẽ gọi Đại Bảo, lúc không vui thì gọi tiểu lão đầu, có đôi khi gọi Minh Duệ, nhiều khi lại gọi Cục cưng. Minh Duệ thì Hạ Dao mới chỉ nghe qua một lần, số lần gọi là tiểu lão đầu cũng rất ít. Minh Duệ không để ý tới nàng, tiếp tục ném xếp gỗ của bé. Bởi vì xe ngựa rất xóc nảy, ném một chỗ, lát sau nó lại lăn sang chỗ khác. Ôn Uyển bèn ôm Minh Duệ lên, cấu một miếng anh đào cho vào trong miệng bé. Minh Duệ ăn, không vui nhưng cũng không tức giận. Hai mắt vẫn nhìn đống xếp gỗ lộn xộn kia. Ôn Uyển nhìn vẻ mặt cực kỳ không vui của con lớn: “Sao ta lại sinh ra một đứa con trai tiểu lão đầu như vậy chứ?” Ôn Uyển đã hỏi không biết bao nhiêu lần. Ít nhất cũng phải hai mươi lần. Cũng may là con trai không để ý, cho là nàng lại đang lẩm bẩm. Nếu không, là xuyên không hoặc trọng sinh thật, Ôn Uyển không biết mình phải đối mặt như thế nào. Nhưng Ôn Uyển biết, cho dù đó có là sự thật, chắc chắn sẽ có chút không quen. Nhưng nói cho cùng thì vẫn là con của mình, nàng vẫn sẽ thương yêu. Ôn Uyển thấy Minh Duệ có hứng thú với xếp gỗ như vậy, còn thích hơn cả người làm mẹ là nàng, bèn lầu bầu buông bé xuống, rồi ôm lấy Minh Cẩn:”Không thèm để ý tới ca ca con nữa, thật là, cái đồ tiểu lão đầu, chẳng đáng yêu chút nào cả.” Hạ Dao ở bên cạnh không khỏi bật cười. Nếu đứa nào cũng giống Cẩn ca nhi, Quận chúa không bị làm phiền đến không chịu nổi mới là lạ. Hai đứa bé, Cẩn ca nhi hơi ầm ĩ một chút, nhưng lại có một ca ca an tĩnh, trầm ổn làm đối trọng. Mắng mấy câu, hoặc nếu quấy dữ quá, Ôn Uyển không dỗ được, liền lấy Duệ ca nhi ra so sánh. Sau đó đặt ở bên cạnh Duệ ca nhi, Minh Cẩn sẽ không khóc nữa. Ôn Uyển cười ha ha:”Cẩn ca nhi nhà ta là Tôn hầu tử, Duệ ca nhi là Phật Như Lai. Không đúng, Duệ ca nhi nhà chúng ta so với Phật còn lợi hại hơn, Phật Như Lai phải đọc chú cẩn cô, Duệ ca nhi nhà chúng ta chỉ cần liếc mắt nhìn, đệ đệ đã im re rồi.” Ôn Uyển càng lúc càng cảm thấy, hai đứa bé này kiếp trước nhất định là có quan hệ cấp trên cấp dưới. Nếu không, tại sao Minh Cẩn lại ngoan ngoãn nghe Minh Duệ như vậy. Hạ Dao khó hiểu: “Phật tổ thì ta biết. Tôn hầu tử là ai?” Ôn Uyển vui vẻ cười nói: “Tôn hầu tử, sau này ngươi sẽ biết Tôn hầu tử là ai.” Sau này nhất định sẽ kể chuyện Tôn Ngộ Không đại náo Thiên Cung cho các con nghe. Chỉ là, chuyện xưa thì vẫn là chuyện xưa, Ôn Uyển không hy vọng con trai mình sẽ nghịch ngợm như vậy. Ánh mắt Minh Cẩn nhìn anh đào trong tay Ôn Uyển. Ôn Uyển lại lấy một miếng nhỏ đút cho bé ăn. Hạ Dao nhìn vậy bèn cười nói: “Quận chúa, sao người không nhai đã rồi đút cho Tiểu Bảo ăn. Trương thái y nói, trẻ con được hơn năm tháng là có thể ăn mấy thứ đồ ăn được nghiền nhuyễn.” Ôn Uyển lắc đầu: “Hai đứa còn nhỏ quá, không thể nhai đồ ăn rồi đút cho chúng được, như vậy không hợp vệ sinh.” Hạ Dao không hiểu có gì mà không hợp vệ sinh. Mẹ mớn đồ ăn cho con mình mà là không hợp vệ sinh. Vậy cái gì mới có thể coi là hợp vệ sinh chứ! Ôn Uyển biết được khá nhiều thông tin về vấn đề này: “Ta là người lớn, cơ thể có khả năng đề kháng với một số bệnh khuẩn. Nhưng bọn nhỏ lại khác. Chẳng may mấy thứ vi khuẩn kia lây sang cho hai bé, rồi hai bé bị bệnh thì không tốt.” Hạ Dao khó hiểu nhìn Ôn Uyển. Cái này rõ là kỳ quái, cho đứa bé bú sữa thì cũng có khác gì đâu. Còn mấy cái gì mà bệnh khuẩn, rồi sức đề kháng, lại càng không hiểu. Ôn Uyển không giải thích nhiều: “Ngươi chỉ cần biết rằng, như vậy không hợp vệ sinh là được rồi.” Cho bé ăn thông qua khoang miệng với vú mẹ không giống nhau. Vú mẹ là bé tự mình bú. Bên trong khoang miệng có không biết bao nhiêu vi khuẩn. Mớm bằng miệng như vậy, cực kỳ mất vệ sinh. Nhưng mà, bọn nhỏ đều do Ôn Uyển tự mình chăm sóc, chứ không phải bà vú. Đến cả hai vị ma ma cũng vô cùng nhàn rỗi. Bà vú lại càng không được gặp hai đứa bé. Ôn Uyển biết bản thân bị người khác chê trách. Nói nàng hà khắc cũng được, bạc bẽo cũng được, tính chiếm hữu quá mạnh cũng được, dù sao nàng vẫn không chịu nổi việc con mình bị phân đi một nửa. Con trai mà nàng vất vả cực nhọc nuôi lớn bao nhiêu năm, lại coi người cho mình mấy ngụm sữa như một nửa mẹ ruột. Thiệt thòi như vậy, nàng kiên quyết không vơ vào mình. Hạ Dao không phản đối cách nghĩ cũng như cách làm của Ôn Uyển. Chỉ thấy hơi khó hiểu. Uống sữa của người khác, tôn kính một chút cũng bình thường. Sao có thể so với mẹ ruột được chứ? Không hiểu, nhưng vẫn ủng hộ quyết định của Ôn Uyển. Bởi vì trẻ từ bốn tháng là đã có thể ăn những cái khác, cho hai bà vú về nhà cũng được. Hai bé chơi mệt rồi, đến khoảng ba giờ chiều rốt cuộc cũng lăn ra ngủ. Ôn Uyển lắc đầu: “Ngươi nói xem hai tiểu tử này, đường núi xóc nảy, sao hai đứa nó vẫn có thể ngủ ngon lành như vậy chứ?” Trong đầu Ôn Uyển chợt xuất hiện một ý nghĩ cực kỳ hoang đường. Hai đứa bé này, không biết có phải là đã từng ngồi xe rồi hay không, nên mới không sợ xóc nảy như vậy. Ôn Uyển giật mình thon thót, vội vàng thu hồi cái ý nghĩ lung tung này lại. Các con còn quá nhỏ không nên nghĩ vậy. Ôn Uyển nằm bên cạnh hai con, lầm bầm: “Không biết cha các con thế nào rồi? Có phải cũng giống chúng ta không? Cục cưng, mẹ nhớ cha các con. Đã hơn một năm rồi, còn phải tám năm nữa cha các con mới có thể trở, đến lúc mẹ các con đã trở thành một thiếu phụ luống tuổi rồi. May mà mẹ còn có các con, nếu không, ngày tháng qua không biết sẽ khó khăn thế nào đây!” Ôn Uyển vừa nói xong, Duệ ca nhi bỗng tròn xoe mắt nhìn, chiếc chăn nhỏ rơi xuống. Ôn Uyển cười kéo chăn lại cho Duệ ca nhi: “Tám năm, tám năm chắc sẽ trôi qua nhanh thôi.”