Lục Diêu không cần quay đầu nhìn cũng biết được Sở Lăng lúc này đang rất khổ sở, bởi vì đứng trước mặt huấn luyện viên nên cô ấy không thể nào thả lỏng.
"Chân của em muốn gãy rồi phải không? Chỉ có mấy bước như vậy, mà đi giống như con vịt!".
Sở Lăng là một người rất cao ngạo, sau khi bị huấn luyện viên mắng xong, Lục Diêu rõ ràng cảm thấy Sở Lăng làm động tác tốt hơn rất nhiều, cũng mạnh hơn rất nhiều, bởi vì tay của Lục Diêu bị Sở Lăng vô tình đụng trúng, bây giờ có lẽ muốn sưng lên.
"Một hai một! Một hai một! Chú ý đi đều bước!" giọng nói của huấn luyện viên càng lúc càng lớn.
" A!!!" chân của Sở Lăng không cẩn thận bị trật, đau đến cô không thể không la lên.
"Lần đầu tiên tôi mới thấy một học viên giống như em!" huấn luyện viên trào phúng nói "Có thể mặc giày sandal đi tập huấn." huấn luyện viên nhìn thấy Sở Lăng mang giày sandal, bởi vì là lần đầu tiên làm huấn luyện viên, cho nên quên phải xem cách ăn mặc của học viên, bởi vì đã nhiều năm ở bộ đội, căn bản không nghĩ đến có người không biết mang giày loại nào để học quân huấn.
Lục Diêu đỡ Sở Lăng đứng lên, thấy huấn luyện viên còn đang mắng chưa có dấu hiệu dừng lại, còn chưa nhận thấy nên đưa Sở Lăng đến phòng y tế, rất là đau lòng.
"Huấn luyện viên, em đưa bạn Sở Lăng đến phòng y tế!" nói xong, không đợi huấn luyên viên trả lời, liền trực tiếp cõng Sở Lăng trên lưng, Sở Lăng khi phát hiện ra thì đã ở trên lưng Lục Diêu rồi.
"Để tôi xuống, tôi có thể tự đi!" Sở Lăng có chút không thói quen, cô chưa bao giờ được ai cõng.
"Đừng sợ, phòng y tế không xa, gần đến rồi, chân còn đau nhiều không?" mặc dù trong trí nhớ của Lục Diêu Sở Lăng hình như không có bị thương khi đang tập huấn, nhưng dù sao khi đó quan hệ của hai người vẫn không tốt, Lục Diêu không biết là mình có phải hay không không chú ý, nên không biết Sở Lăng bị thương.
Sở Lăng nghe ra trọng giọng nói của Lục Diêu có chứa chút quan tâm, lập tức cảm thấy thì ra bạn bè phải là như vậy.
Thật ra chân đã hết đau, chỉ lâu lâu cạ trúng mắt cá thì hơi nhói nhưng không biết tại sao cô lại không muốn nói ra.
"Chân nào đau?" Lục Diêu đem Sở Lăng để xuống ghế, hỏi Sở Lăng.
"Chân phải." Sở Lăng nhìn Lục Diêu đang đứng kế bên, trong lòng có cảm giác muốn kết bạn với người này.
Lục Diêu nhẹ nhàng cởi giày bên chân phải của Sở Lăng ra, chỉ sợ làm đau cô, vẫn muốn quan hệ của hai người có thể từ từ tiến triển, không nên gấp gáp, nhưng mà Lục Diêu bây giờ không thể chịu nổi Sở Lăng có một chút tổn thương nào.
"Bác sĩ, mau xem chân phải của bạn ấy có sao không?".
Bác sĩ nhìn Lục Diêu cõng Sở Lăng từ sân tập huấn đến đây, mặt không đỏ khí không suyễn(không biết mệt) lại giúp cởi giày, hoàn toàn không nhìn đến mình, bác sĩ còn tưởng rằng Lục Diêu không cần đến mình vẫn có thể giải quyết!.
Bác sĩ ngồi xuống, cầm cây búa nhỏ gõ lên xung quanh mắt cá chân của Sở Lăng, hỏi "Đau không?"
Sở Lăng lắc đầu một cái.
"Không sao đâu, có thể vì lúc nãy không cẩn thận trật một chút, không có vất đề gì lớn, nhưng mà phải đổi đôi giày khác!"
"Chờ tôi một chút, tôi đi lấy túi xách." Lục Diêu có chút không yên lòng Sở Lăng mang giày sandal đi tập huấn nên mang theo đôi giày vải mà Sở Lăng không chịu mặc.
Túi để cách sân tập không xa, cũng cách phòng y tế không xa, nên rất nhanh thì Lục Diêu đã trở lại, Sở Lăng nhìn đến Lục Diêu lấy ra đôi giày vải xấu xí lúc nãy, không biết có phải do tâm lý hay không, Sở Lăng nhìn thấy đôi giày này rất thuận mắt.
"Chân của bạn không sao là tốt rồi, nè, mặc vào." Lục Diêu đem giày đưa cho Sở Lăng.
Sở Lăng không nói gì, lập tức mặc vào.
"Đi thôi, chúng ta nên về đội." mặc vào giày đế bình, Sở Lăng chỉ còn 1m63, Lục Diêu kéo Sở Lăng đi đến đội ngũ.
"Báo cáo!".
"Chân không sao?" Huấn luyện viên nhìn Sở Lăng đứng kế Lục Diêu.
"Báo cáo huấn luyện viên, không sao." Lục Diêu đáp.
"Tôi không hỏi em!".
Sở Lăng học theo dáng vẻ của Lục Diêu trả lời "Báo cáo huấn luyện viên, chân không có vấn đề gì."
"Không sao là tốt! Nếu không sao thì chạy mười vòng quanh sân tập đi! Một vòng cũng không thể thiếu, thiếu một vòng lại tiếp tục chạy mười vòng.
Đừng có cãi lại, cãi lại một câu chạy thêm mười vòng!" huấn luyện viên quát.
Sở Lăng đang muốn lên tiếng phản bác thì bị Lục Diêu kéo lại.
Bắt đầu chạy.
"Đừng có phản bác, phản bác chỉ thêm phiền toái hơn thôi." Lục Diêu vừa chạy vừa nói.
Sở Lăng cắn răng chạy theo Lục Diêu, bởi vì ngày thường rất ít chạy bộ, nên vừa chạy hết một vòng Sở Lăng liền thở không ra hơi, Sở Lăng dừng lại cuối xuống thở không ra hơi.
Lục Diêu cũng ngừng lại "Bạn có sao không?" Vừa nói vừa đỡ Sở Lăng đi từ từ.
"Không sao, bạn thật lợi hại, một chút cũng không mệt?" Sở Lăng nhìn thấy Lục Diêu sắc mặt không có gì khác lạ, không giống như mình, mặt đỏ đến muốn bóc khói.
"Tôi từ nhỏ đã sống trong núi, cho nên chạy mấy vòng như thế này đối với tôi không nhầm nhò gì, đừng nói nữa, đi thêm mấy bước chúng ta chạy từ từ đi, tôi dắt bạn." Lục Diêu dắt Sở Lăng chạy từ từ, chạy được một đoạn Sở Lăng không chịu nổi thì Lục Diêu dừng lại cùng cô đi vài bước, nhân tiện trò chuyện.
Cuối cùng, mười vòng cũng kết thúc, chân của Sở Lăng cũng đã mềm nhũn, lúc đang chạy đến vòng thứ chín thì chuông tan học đã reng, cho nên bây giờ trong sân tập chỉ còn Sở Lăng và Lục Diêu cũng mấy nhân viên vệ sinh.
"Bạn có ổn không?" Lục Diêu hỏi Sở Lăng đang thở gấp.
Sở Lăng lắc tay một cái "Tôi...!Tôi cảm thấy chân này không phải là của tôi nữa...".
Lục Diêu đỡ Sở Lăng đi từ từ, Sở Lăng nói tiếp "Không...!bây giờ tôi đột nhiên cảm thấy nếu chân này không phải của tôi thì tốt biết mấy".
Lục Diêu biết bây giờ chân của Sở Lăng vừa mỏi lại vừa đau.
Bởi vì chân mình cũng giống vậy, nhưng chắc chắn không đến nỗi như Sở Lăng, dù sao thân thể của mình cũng được rèn luyện từ nhỏ.
"Trước tiên trở về phòng ngủ tắm nha! Có được hay không?" Sở Lăng không thể chịu nỗi toàn thân ướt đẫm mồ hôi.
Lục Diêu nghe những lời này như là đang làm nũng, giật mình, ở trong trí nhớ của cô Sở Lăng là một thiên kim đại tiểu thư, cư nhiên cũng sẽ dùng loại giọng điệu này nói chuyện!.
"Được rồi, chúng ta trở về phòng ngủ.
Phải rồi, phòng của chúng ta tại lầu 5 phải không?"
"Trời ạ!!! Chân của tôi mềm nhũn hết cả rồi..." Sở Lăng cười so với khóc còn khó coi hơn.
ngôn tình tổng tài
Quá trình rất là cực khổ, nhưng cuối cùng hai người cũng đã trở lại phòng ngủ.
Lúc trở về phòng ngủ, trong phòng không có ai, Lục Diêu đỡ Sở Lăng ngồi vào giường của mình.
Sau đó đi phòng tắm thử nước, không nóng không lạnh.
"Sở Lăng, bạn đi tắm trước đi!" Lục Diêu đi ra gọi Sở Lăng.
"Bạn tắm trước đi!" Sở Lăng cảm thấy bây giờ Lục Diêu đã là bạn tốt của mình, mình sẽ đối xử tốt với bạn ấy.
Lục Diêu có chút vui mừng, không nghĩ tới trong thời gian ngắn như vậy, Sở Lăng đã đối xử với mình tốt hơn.
"Mình không có mệt như bạn, cũng không chảy nhiều mồ hôi lắm, bạn tắm trước đi." Lục Diêu đi ra lang cang lấy khăn tắm của mình và Sở Lăng.
Lục Diêu đem khăn tắm của Sở Lăng đưa cho cô ấy "Đi tắm mau đi! Tôi đợi."
Sở Lăng cũng không từ chối, lập tức đi vào phòng tắm, Lục Diêu ngồi trên ghế bình ổn hô hấp, mấy chuyện hôm nay cùng dự định của mình kém thật xa! Nhưng kết quả cũng không tệ lắm.
Lục Diêu đứng lên, đi đến ban công, nhìn trời bên ngoài càng trở nên âm u, đợt tập huấn này có vẻ là may mắn nhất, học năm ngày đã có bốn ngày mưa, cho nên trừ bỏ ngày đầu tiên và ngày cuối cùng thì các ngày còn lại đều vì mưa lớn mà nghỉ.
Phòng tắm nằm cạnh ban công, nên vừa quay đầu lại Lục Diêu liền nhìn thấy Sở Lăng choàng khăn tắm mới vừa từ phòng tắm đi ra.
Tóc bị dây buộc màu xanh nhạt buộc lên nhưng hai bên vẫn rớt xuống hai lũ tóc, sau khi vận động cùng với vừa tắm nước ấm xong làm mặt của Sở Lăng càng thêm kiều diễm ướt át, đôi mắt như hoa đào xuất hiện một tầng sương mù, rất là mê người.
"Tắm xong thật là thoải mái! Lục Diêu, bạn mau đi tắm đi, tôi còn phải thay đồ."
Lục Diêu phục hồi tinh thần lại, vỗ vỗ vào đầu mình, tụ nhiên lại bị câu mất hồn! Cầm đã chuẩn bị tốt quần áo và khăn tắm liền đi vào phòng tắm..