TSCPTĐK - Chương 127
Chương 127: Cái gọi là người sùng bái
Vân Hổ đắc ý dào dạt nhìn heo rừng ngã lăn quay trên mặt đất: "Thế nào, thế nào, ta đã nói rồi, đi theo Hổ ca của các ngươi có thịt ăn."
Kỳ Thiếu Vinh: "......" Tên ngốc này, tâm tư lớn bao nhiêu không biết!
Vân Hổ hai tay chống lưng nhìn về phía Trang Hạo, làm như có thật nói: "Nhìn không ra, vóc người ngươi nhỏ, thể trọng lại nặng như vậy, cư nhiên áp heo rừng tới ngã, bất quá, sao ngươi lại ngã từ trên cây xuống?"
Trang Hạo nhíu mày, trái tim đập bỗng đập nhanh hơn vài phần.
Trong đầu Vân Hổ linh quang chợt lóe, tùy tiện nói: "A, ta biết rồi, ngươi là bị dọa đến choáng váng, cho nên sợ tới mức ngã khỏi cây phải không?"
Vân Hổ tốt bụng vỗ vỗ bả vai Trang Hạo: "Huynh đệ a, ngươi đã lớn rồi, là gan nhỏ như vậy không tốt lắm đâu."
Kỳ Thiếu Vinh nhìn sắc mặt vặn vẹo của Trang Hạo, xoa xoa mũi, mấy ngày nay Trang Hạo đại khái đã làm hết tất cả những chuyện mất mặt trong một đời rồi.
Kỳ Thiếu Vinh nhìn Vân Hổ: "Hổ ca, chúng ta nhanh trở về thôi."
Vân Hổ gật đầu: "Đúng vậy! Đúng vậy! Chúng ta nhanh trở về."
Vân Hổ thử kéo heo rừng một cái, kéo không động, Trang Hạo tiến lên giúp một phen.
Vân Hổ tràn đầy kinh ngạc nhìn Trang Hạo: "Tiểu tặc, sức lực ngươi không nhỏ a!"
Trang Hạo: "......"
"Sức lực lớn như vậy, nên dùng trên chính đạo, biết không?" Vân Hổ cằn nhằn giáo dục.
Trang Hạo cắn chặt răng: "Sau này ta nhất định sẽ một lòng hướng thiện, không bao giờ làm chuyện trộm cắp."
Kỳ Thiếu Vinh quan tâm hỏi: "Ngươi còn tốt không?"
Trang Hạo gật đầu: "Khá tốt."
Kỳ Thiếu Vinh: "......"
Vân Hổ cùng Trang Hạo hao hết trăm cay nghìn đắng kéo heo rừng về nhà.
Vân Bình nhìn heo rừng trên mặt đất: "Đệ đệ, con heo rừng này từ đâu ra, chẳng lẽ nó tự mình đâm vào cây chết, cho nên tiện nghi các ngươi?"
Vân Hổ vỗ vỗ ngực: "Tỷ tỷ, ngươi không biết rồi, con heo rừng này là ta bắt."
Vân Bình khinh thường nhìn Vân Hổ một cái "Đệ đệ, ngươi có mấy phần cân mấy lượng, ngươi cho rằng tỷ tỷ ngươi không biết sao?"
Vân Hổ bất mãn cãi: "Tỷ tỷ, con heo rừng này thật sự là ta đánh chết, hôm nayta phát huy vượt xa người thường......"
"Đệ đệ, ngươi lại khoác lác."
"Tỷ tỷ, hôm nay ta giống như có thiên thần bám vào người vậy, ngươi không biết, ta anh dũng không sợ bổ về phía heo rừng, chém thật mạnh, con heo rừng này liền bị ta chém chết......"
Lão nhân Vân Bằng chống quải trượng đi ra, tra xét heo rừng một chút: "Thật kỳ quái, đầu heo hoàn toàn dập nát, hẳn là bị một cỗ lực đạo rất lớn đánh trúng!"
Vân Hổ trừng lớn mắt: "Sao có thể?"
"Hẳn là trước khi chúng ta gặp được con heo rừng này, nó đã bị thương." Kỳ Thiếu Vinh nói.
Vân Bằng hoài nghi nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "Phải vậy không?"
"Đúng vậy!" Kỳ Thiếu Vinh chắc chắn đáp.
Vân Hổ túm cánh tay Vân Bằng: "Mặc kệ là như thế nào, gia gia, tối nay chúng ta có thể ăn thịt, heo rừng lớn như vậy, đủ để chúng ta ăn rất lâu."
Kỳ Thiếu Vinh: "......"
...........
Kỳ Thiếu Vinh cùng Trang Hạo ngồi xuống bên cạnh bàn, một bồn thịt kho tàu lớn bày trước mặt mấy người.
Kỳ Thiếu Vinh từng ăn qua vô số sơn trân hải vị, nhìn thấy thịt mỡ kho tàu cũng không có hứng thú gì, Vân Hổ thì khác.
Vân Hổ nhanh tay vung đũa, hai má nhét đầy, thịt trong bồn nhanh chóng cạn dần.
Vân Bình nhíu mày nhìn ăn tướng của Vân Hổ: "Đệ đệ, ngươi chậm một chút, cẩn thận sặc."
Vân Hổ có chút ngượng ngùng mà cười cười.
Lượng cơm ăn của Vân Hổ làm cho Kỳ Thiếu Vinh chấn kinh một lúc, khiến Kỳ Thiếu Vinh ngoài ý muốn nữa là lượng ăn của tiểu nha đầu Vân Bình này cũng không nhỏ chút nào.
"Tỷ tỷ, hôm nay ngươi đi trấn trên có chuyện gì mới mẻ không?" Vân Hổ nhét đầy đồ ăn trong miệng, còn không quên tò mò nát quái.
Vân Bình chống cằm: "Nghe nói thiên kim nhà trấn trưởng đến Hồng Thành mua một bộ đồ trang điểm do cửa hàng mỹ phẩm Khuynh Thành sản xuất, tiêu một ngàn đồng vàng."
Vân Hổ đột nhiên ngẩng đầu: "Một ngàn đồng vàng! Có phải đầu óc thiên kim nhà trấn trưởng có vấn đề gì không? Một ngàn đồng vàng đó có thể đổi thành bao nhiêu thịt heo chứ!"
"Đầu óc ngươi mới có vấn đề, ngươi giống thiên kim nhà trấn trưởng sao, đầu óc toàn là thịt heo! Người ta không thiếu thịt heo ăn!"
Vân Hổ rầu rĩ nói: "Tức phụ phá sản như vậy, ta nhất định sẽ không cưới."
"Ngươi nghĩ thật đẹp, đó chính là thiên kim nhà trấn trưởng, người ta có thể coi trọng ngươi sao?" Vân Bình khinh thường hừ một tiếng.
Vân Hổ nhìn không vui nhìn Vân Bình: "Tỷ tỷ, ngươi đừng xem thường ta như vậy! Tương lai ta chính là người làm đoàn trưởng!"
Vân Bình tức giận cười lên: "Đoàn trưởng tương lai, nhanh ăn thịt đi!"
Vân Hổ cắn thịt heo: "Tỷ tỷ, ngươi nói xem cửa hàng mỹ phẩm Khuynh Thành kia kiếm được nhiều tiền như vậy, Kỳ Thiếu Vinh sẽ ăn cái gì chứ, toàn thịt heo sao? Hay là sơn trân hải vị?"
Kỳ Thiếu Vinh gặm thịt heo, muộn thanh nói: "Hắn ăn thịt heo, có thịt heo là no bụng! Không ăn liền phải đói chết."
"Sao hắn có thể đói chết được, hắn có tiền như vậy! Ngươi đúng là chỉ biết nói chuyện cười, không có chút kiến thức nào." Vân Hổ ngẩng đầu mắng.
Kỳ Thiếu Vinh: "......" Có tiền thì thế nào, đều ở trong nhẫn không gian, lấy cũng không lấy ra được.
"Ta nghe nói Kỳ Thiếu Vinh mất tích rồi." Vân Bình chống đũa nói.
Vân Hổ đột nhiên ngẩng đầu: "Kỳ Thiếu Vinh mất tích? Sao hắn lại mất tích được?"
Vân Bình lắc đầu: "Ta cũng không biết! Bên ngoài đều truyền như vậy, nghe nói Thương Minh khai một trăm vạn đồng vàng treo giải thưởng tìm kiếm Kỳ Thiếu Vinh cùng Trang Hạo."
"Một trăm vạn? Còn là đồng vàng! Nhiều tiền như vậy, nếu ta tìm được hai người kia, ta liền phát tài."
Vân Bình nhìn Vân Hổ một cái: "Đệ đệ, ngươi đừng có nằm mộng. Người ta là mất tích ở Hoàng Đô Lê Quốc, khoảng cách từ Lê Quốc đến chỗ chúng ta cách xa vạn dặm, nào đến phiên ngươi tìm được chứ, ngươi có rảnh thì vẫn nên nghĩ cách làm sao lên được đấu khí sư cấp ba đi."
"Chỉ cần trở thành đấu khí sư cấp ba là có thể gia nhập dong binh đoàn, chỉ cần gia nhập dong binh đoàn, mỗi tháng liền có hai mươi đồng vàng tiền thuê, nếu thu hoạch nhiều hơn, còn có thể được chia hoa hồng, mỗi ngày ăn thịt heo chắc chắn không thành vấn đề."
Vân Hổ nhụt chí cau mày lại: "Ta rõ ràng đã có cảm giác đột phá rồi, nhưng mỗi lần muốn đột phá lại đều bị gián đoạn."
"Là gia gia có lỗi với ngươi! Không có tiền mua điển tịch đấu khí cho ngươi, chỉ có thể để ngươi tự mình mò mẫm." Vân Bằng ăn năn lên tiếng.
Trang Hạo cúi đầu, trong tình huống bình thường, biểu hiện của đệ tử quý tộc sẽ xuất sắc hơn đệ tử bình dân nhiều, điều kiện tu luyện của hai bên chênh lệch quá lớn, đệ tử quý tộc vừa sinh ra liền có vô số điển tịch để lựa chọn tu luyện, mà đệ tử bình dân cho dù có thiên phú cũng không có công pháp tu luyện thích hợp, có khi đến cuối đời cũng không tìm thấy, không ít thiên tài bởi vì điều kiện tu luyện quá kém, sinh nhầm thời đại.
Hắn vốn còn cảm thấy kỳ quái vì sao Vân Hổ rõ ràng đã tới đỉnh đột phá lại không đột phá được, thì ra là do vấn đề điển tịch sao?
Vân Hổ giơ nắm tay lên: "Gia gia, ngươi yên tâm đi, ta nhất định sẽ đột phá."
.....
Sáng sớm, Vân Hổ đứng trong viện đánh quyền.
Vân Hổ nhìn Trang Hạo: "Tiểu tặc, ngươi rời giường rồi! Ngươi có muốn đánh quyền với ta không?"
Trang Hạo mệt mỏi đứng ở một bên: "Không cần......" Hai ngày này đã xảy ra quá nhiều chuyện, hắn không muốn lãng phí sức lực đi đánh quyền một chút nào!
"Ngươi lười nhác như vậy là không tốt! Làm người phải giống như ta này! Ngươi xem cơ bắp của ta rắn chắc cỡ nào! Ngươi nhìn lại ngươi đi, gầy gầy yếu yếu không khác gì con gà."
Trang Hạo chống cằm: "Ta như vậy cũng khá tốt, rất nhiều người đều không thích cơ bắp."
"Đúng vậy! Vì sao nữ hài tử hiện tại lại không thích người có cơ bắp, lại đi thích mấy tên tiểu bạch kiểm chứ? Rốt cuộc mấy tên gà luộc các ngươi có chỗ nào tốt!" Vân Hổ bất mãn hừ một tiếng.
"Ngươi mau đánh quyền đi, ta quan sát ngươi đánh......"
Nghe thấy Trang Hạo nói muốn quan sát, cảm xúc của Vân Hổ tức khắc dâng cao mấy phần, nắm tay huy động uy vũ sinh phong.
Ở chung mấy ngày, Trang Hạo thập phần rõ ràng Vân Hổ chính là một tên thích lảm nhảm.
"Tiểu tặc, ngươi biết người ta sùng bái là ai không?"
Trang Hạo dùng khóe mắt nhìn đến Kỳ Thiếu Vinh, nhẹ nhàng bâng quơ hỏi: "Có phải Kỳ Thiếu Vinh không?"
"Không phải, người ta sùng bái là Trang Hạo."
Hứng thú của Trang Hạo lập tức bị dấy lên, "Vì sao? Do tên Trang Hạo kia rất lợi hại sao?"
Vân Hổ lắc đầu: "Không phải, bởi vì hắn cưới được Kỳ Thiếu Vinh, tiểu bạch kiểm này thật lợi hại! Tìm một lão bà có tiền như vậy, sau này có thể ăn cơm mềm cả đời, sao ta lại không có vận khí tốt như vậy chứ?"
Trang Hạo: "......"
Kỳ Thiếu Vinh đi ra ngoài nói: "Trang Hạo cùng Kỳ Thiếu Vinh mới chỉ đính hôn, bọn họ còn chưa chính thức thành thân đâu."
Vân Hổ gật đầu: "Đúng vậy! Trang Hạo muốn ăn cơm mềm còn phải chờ thêm một thời gian nữa." Vân Hổ khoe cơ bắp của mình ra, "Chờ đến thời điểm nào đó Kỳ Thiếu Vinh thích kiểu người có cơ bắp, tràn ngập dương khí như ta, hắn liền đá tên tiểu bạch kiểm
Trang Hạo kia đi."
Kỳ Thiếu Vinh: "......"
Trang Hạo: "......"
"Bộ quyền này ngươi đánh không thích hợp lắm!" Trang Hạo nói.
Vân Hổ nhìn Trang Hạo: "Sao ngươi biết ta đánh không thích hợp?"
"Trước kia khi ta đi chặt củi cho nhà giàu từng nhìn thấy thiếu gia đánh quyền, hình như hắn không đánh như vậy."
Hai mắt Vân Hổ lấp lánh sáng lên, kéo lấy tay áo Trang Hạo, "Phải vậy không? Không nghĩ tới ngươi lại từng nhìn thấy thiếu gia kia đánh quyền, không thể tưởng được vận khí ngươi lại tốt như vậy, ngươi giúp ta nhìn xem đi. "
Trang Hạo đi lên phía trước, sửa mấy động tác của Vân Hổ lại cho đúng.
Động tác của Vân Hổ lập tức liền trở nên nước chảy mây.
Vân Hổ cảm giác được một cỗ đấu khí nhanh chóng len lỏi trong kinh mạch của, thân thể Vân Hổ vang lên mấy tiếng "Phanh" "Phanh" "Phanh" giòn tan, thuận lợi đột phá trở thành đấu khí sư cấp ba.
Vân Hổ điên cuồng gào lên một tiếng, vui đến khóc ra.
Kỳ Thiếu Vinh nhìn Vân Hổ khóc ầm ĩ, nhịn không được mà xoa xoa trán, tiểu tử Vân Hổ này đã lớn tuổi như vậy rồi còn khóc đến quang quác quang quác!